Tinh Thần Châu
Chương 593: Bênh vực kẻ yếu
An tĩnh! Thực sự rất an tĩnh, tất cả mọi người đang có mặt sợ ngây người, cả đám người vui tươi hớn hở đến xem náo nhiệt đều đang há to miệng, Lam Phong càng trợn tròn mắt, pháp khí của mình cồng kích đối phương không ngờ lại bị người ta nhẹ nhàng dùng một ngón tay bắn thành bột phấn…
Trời ạ! Người này đến tột cùng là ai? Tu vi đến tột cùng cao tới tình trạng gì? Không ngờ có thể nhẹ nhàng dùng một ngón tay chấn pháp khí của Lam Hành Cung thành bột phấn! Thật quá cường hãn đi thôi! Cường tới mức có chút khó tin!
Tiếng oanh oanh yến yến trước Xuân Miên Lâu chợt cả kinh giống như một am ni cô, nguyên nhân bởi vì tu vi các nàng không cao, nên mới ở chỗ này bán mình, chưa từng gặp qua thân thủ cao đến như vậy, trong hai mắt lão bản nương xinh đẹp như hoa, phong tư khoát xước lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô nhìn nhau, đều thấy được nỗi khiếp sợ vẫn còn trong ánh mắt đối phương, trước đó bọn họ luôn nghĩ khí tức kinh khủng của Ngưu Hữu Đức dùng áp chế người khác có điểm tà mồn, khác hẳn với khí tức của đại đa số cao thủ khác, nhưng tu vi chân chính so sánh với mười đại cao thủ vẫn còn có chút chênh lệch, nhưng một ngón tay bắn ra, có thể nói đường đường chính chính chấn phục bọn họ.
Đem pháp khí của Lam Hành Cung chấn vỡ thành bụi phấn! Đây không chỉêu số đầu cơ trục lợi có thể làm được, đó chính là bản lĩnh hàng thật giá thật a!
Không có khí thế kinh thiên động địa, cũng không nghe được tiếng nổ gì dọa người, chỉ nhẹ nhàng "đinh" một tiếng, thật khó có thể tưởng tượng, một ngón tay kia ẩn chứa bao nhiêu uy lực, e ràng tu vi đã đạt được phản phác quy chân trong truyền thuyết! Tin tưởng bằng vào tu vi của mười đại cao thủ cũng có thế chấn vỡ pháp khí trong tay Lam Phong, nhưng nếu muốn chấn vỡ thành bụi phấn… hai người không khỏi hoài nghi mười đại cao thủ có làm được chuyện này hay không.
Trước đó hình như nghe nói Ngưu Hữu Đức ở tại Quý trang từng lộ ra chiêu số này, nhưng khái niệm của hai người chỉ hạn chế trong chuyện chấn vỡ mà thôi, không bằng hiện tại nhìn thấy, lại chấn thành bụi phấn kinh khủng như vậy, thật quá mạnh mẽ! Ánh mắt hai người nhìn về phía Ngưu Hữu Đức càng phát ra kính nể, người này tuyệt đối là một cao thủ đỉnh cấp chân chính.
"Hắn là Ngưu Hữu Đức! "Trong đám người có người nhược nhược nói một tiếng.
"A! Hắn là Lạc Thủ Phán Quan Ngưu Hữu Đức?" Không ít người nhịn không được kinh hồ.
Hôm nay có ai không nghe nói qua Lạc Thủ Phán Quan Ngưu Hữu Đức? Danh hào này vang dội trong tu chân giới, đoạn thời gian gần đây huyên náo tu chân giới không được an bình, có thế nói là một nhân vật to gan lớn mật, dù là linh thạch của mười đại cao thủ cũng dám xảo trá, nghe nói còn là một nhân vật giết người không chớp mắt.
Đám người chen chúc xem náo nhiệt, đều vô ý thức thối lui ra sau, đứng quá gần người này, cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Ngươi là Ngưu Hữu Đức Ngưu tiền bối?" Khí thế chí cao khí ngang vừa rồi của Lam Phong đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cũng không dám tiếp tục xuất thủ như vừa rồi, không ngờ bị đánh xong nhưng giọng nói lại có vài phần cung kính, lúc này hắn lo lắng nhất chính là Ngưu Hữu Đức còn tiếp tục xuất thủ hay không.
"Ai! "Dược Thiên Sầu không cho là đúng khoát khoát tay nói: "Một chút danh mỏng ở trước mặt Lam Hành Cung các ngươi thật sự là không đáng nhắc tới."
Trong đám người có người liền bật cười trộm, cái gì gọi là chút danh mỏng không đáng nhắc tới trước mặt Lam Hành Cung, ngươi đã dám ngay trước mặt công chúng đánh người của Lam Hành Cung, còn nói khiêm tốn đến như vậy, dù là lão bản nương xinh đẹp nghe xong cũng nhịn không được mỉm cười, nàng thật có hứng thú nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Quản Trung Giai lộ ra biểu tình cười a a, từ trước đến nay Bùi Phóng là tử đối đầu của sư tổ ÂÂm Bách Khang, thế nhưng Thiên Hạ thương hội làm sinh ý với người trong thiên hạ, tín dự làm đầu, ở Tụ Bảo Bồn thật không tiện gây khó khăn cho đối phương, hôm nay có Ngưu Hữu Đức xuất thủ, vậy không thế tốt hơn được nữa, người này luôn xằng bậy, người khác kiêng kỵ Bùi bàn tử, phỏng chừng hắn sẽ không sợ hãi, sự thực đã được chứng minh.
Chấp pháp vệ đội của Thiên Hạ thương hội từ đầu đường rất nhanh chạy tới, Quản Trung Giai lắc mình bay ra, ngăn ngay trước mặt bọn họ, cũng không biết hắn nói gì với bọn họ, những người đó nhìn nhau cười, đều đứng trên nóc nhà nhìn xem náo nhiệt, quyết định tạm thời không chấp pháp.
Lam Phong nhìn thấy ánh mắt châm biếm của mọi người, lúc này gương mặt trưởng lên đỏ bừng, cắn răng nói: "Tiền bối chính là đương đại cao nhân, vì sao phải cố ý không qua được với tại hạ?"
"Kháo! "Dược Thiên Sầu phất tay chẳng đáng nói: "Ngươi đã nói ta là đương đại cao nhân, ngươi nghĩ ta sẽ cố ý không qua được với ngươi sao?"
Trong đám người lại vang lên tiếng cười trộm, phát hiện Ngưu Hữu Đức nói chuyện có vẻ vô lại, thật sự không có chút phong phạm cao thủ, bất quá ngẫm lại cũng phải, phong phạm hình như không kéo được quan hệ gì với Ngưu Hữu Đức.
"Vậy tiền bối vì sao xuất thủ đánh ta?" Giọng nói Lam Phong thoáng có chút cường ngạnh, dù sao cũng ngay trước mắt bao người, nếu như làm yếu đi uy danh của Lam Hành Cung, chỉ sợ quay về hạ tràng cũng không tốt được bao nhiêu.
Dược Thiên Sầu nga một tiếng nói: "Không có lý do gì khác, chính là thấy miệng ngươi tiện, nhịn không được muốn tát một cái, ngươi có ý kiến gì?"
Quanh thân cười to ồn ào, Lam Phong nhất thời tức giận đến run run, lạnh lùng nói: "Ngưu Hữu Đức, không nên khinh người quá đáng, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng đệ tử Lam Hành Cung thực sự dễ khi dễ?"
Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Đúng vậy! Nguyên nhân chính vì ngươi là đệ tử Lam Hành Cung không dễ khi dễ, cho nên nữ tán tu trong tu chân giới gặp phải các ngươi liền gặp tao ương, không ngờ dám ở trước mặt công chúng nói ra lời chơi đùa các nàng là cho các nàng mặt mũi, thật đúng là chẳng biết xấu hổ, mất hết mặt mũi nam nhân, mẹ nó! Ngươi chơi thì cứ chơi, chuyện ngươi tinh ta nguyện cũng không ai xen vào, nhưng không nên nói buồn nồn như vậy, còn đem ra khoe khoang, không tát vào mồm ngươi, ta ăn không vô, ngủ không ngon, ta là mộ danh đến đây, nhìn xem đệ tử Lam Hành Cung có bao nhiêu gian nan khó khi dễ."
Lời này nói ra… một đám oanh oanh yến yến của Xuân Miên Lâu, bộ ngực mỗi người đều phập phồng bất định, ra vẻ có chút ba động, lão bản nương phong tư yểu điệu càng yên lặng nhìn hắn, con mắt không hề nháy.
"Ngươi… ngươi thực sự muốn công khai khiêu khích Lam Hành Cung chúng ta?" Lam Phong rơi vào đường cùng, chỉ có thể lần thứ hai đưa Lam Hành Cung ra áp người, nhiều ít có ý tứ muốn đối phương thấy khó mà lui.
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, ngược lại trành về hướng ba người Thiên Dã, nói: "Thiên Dã! ".
"Thiên Dã, gặp qua Ngưu tiền bối." Thiên Dã nhanh đi qua hành lễ, nhiều ít có vẻ có chút kích động, không nghĩ tới nhân vật như vậy không ngờ còn nhớ rõ chính mình, hai người còn lại cũng cuống quýt đi theo hành lễ.
Quanh thân vang lên một trận xôn xao khe khẽ, nghe xưng hô của Ngưu Hữu Đức, thì ra là quen biết ba người, vậy trách không được. Ánh mắt lão bản nương xinh đẹp chợt ngưng lại, còn tưởng ràng Ngưu Hữu Đức xuất thủ cho nữ tán tu chịu nhục, nguyên lai là vì ba người này.
"A.." Nữ tử mặc sa y màu hồng nhạt đứng bên người nàng, chính là nữ diễn viên trong việc này, ánh mắt cũng sáng lên, tựa hồ không nghĩ tới ba người lại có thể nhận thức nhân vật như Ngưu Hữu Đức, thần tình trên mặt biến ảo bất định.
Dược Thiên Sầu hơi gật đầu nói:" Từ biệt tại Quý trang, không nghĩ tới có thể nhìn thấy ba vị ở đây, xem ra chúng ta thật là có duyên."
"Dạ! "Ba người khom mình hành lễ, thái độ không biết nên nói gì mới tốt.
"Thiên Dã, vừa nghe ngươi nói, muốn làm thịt đệ tử Lam Hành Cung, ta không có nghe sai đi?" Dược Thiên Sầu vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lam Phong, lam Phong biến sắc, cảm giác có chút không ổn, người chung quanh nhìn nhau, đều từ trong lời này nghe ra được chút vị đạo nào đó.
"Dạ! "Thiên Dã trả lời, nhưng nhiều ít có vẻ có chút bất an. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
"Tốt lắm, ta cho các ngươi một cơ hội." Dược Thiên Sầu hưởng Lam Phong hất cằm nói: "Ba người các ngươi làm thịt hắn cho ta."
Lam Phong cả kinh, lạnh lùng nói: "Ngưu Hữu Đức, ngươi đây là công khai đối nghịch với Lam Hành Cung chúng ta, tổ sư gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hắn lại lập tức nhìn ba người Thiên Dã quát to: "Dám! ".
Ba người Thiên Dã có chút do dự, thật phải giết đệ tử Lam Hành Cung, bọn họ còn chưa có lá gan đó, trừ phi sau này không muốn sống nữa.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn ba người, đạm nhiên nói: "Lá gan dám nháo sự trong Thiên Hạ thương hội đâu rồi? Thủ hạ của ta không có loại nam nhân nhát gan."
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, không ít người đều có ánh mắt ước ao nhìn ba người Thiên Dã, ý tứ của lời này đã rất rõ ràng, nói đúng ra là nếu như các ngươi giết chết Lam Phong, sau này là người của ta.
Ba người cũng không phải kẻ ngu si, tự nhiên nghe ra lời này có ý tứ gì, bọn họ thân là tán tu, dĩ nhiên biết cơ hội này khó được bao nhiêu, dù là liều mạng vì điều kiện này cũng thấy đáng, ngày trước khi ở Quý trang nhìn thấy Phó Xuân và Tần Gia Hưng, từ sau khi họ đi theo Ngưu Hữu Đức, phong cảnh cở nào, nhìn họ hét ba hét bốn với cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của chư quốc, thật đúng là làm các tán tu ước ao đến chết.
Chuyện nằm mơ mới có thể nghĩ đến, không ngờ lại có cơ hội rơi xuống trên đầu mình, ba người nhìn nhau, tinh thần chấn hưng như được uống thuốc kích thích, có cơ hội này không liều mạng một lần, thật không phải với chính mình, vì vậy nhìn nhau gật mạnh đầu, phi kiếm trong tay lắc mình thành hình tam giác vây quanh Lam Phong.
"Các ngươi dám động ta một chút thử xem." Lam Phong đe dọa một câu, lam đao lại xuất hiện trong tay. Ánh mắt hắn quan sát bốn phía, ra vẻ không có lòng ham chiến, muốn chạy trốn!
"Tiểu tử, ta ở chỗ này, nếu như ngươi dám bỏ chạy ta bảo chứng ngươi sẽ chết rất thảm." Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Nếu ngươi có thể đánh bại ba người bọn họ, ta tha cho ngươi một mạng, nếu như dám chạy, lập tức cho ngươi chết ngay."
Sắc mặt Lam Phong trắng bệch, lập tức bỏ ngay ý niệm đào tẩu trong đầu, bởi vì không có chút nắm chắc có thể chạy thoát trong tay vị siêu cấp cao thủ như Ngưu Hữu Đức. Ánh mắt chợt phiêu hốt, bỗng nhiên khựng lại, thấy được Quản Trung Giai trong đám người, lúc này cao giọng nói: "Quản tiền bối, Lam Hành Cung chúng ta làm việc buôn bán trong Tụ Bảo Bồn, chưa từng thiếu nộp thuế, nên hưởng thụ sự bảo hộ của Thiên Hạ thương hội, lẽ nào Thiên Hạ thương hội các ngươi thực sự làm như nhìn không thấy, mặc kệ không hỏi? Tín dự mà Thiên Hạ thương hội quảng cáo rùm beng ở nơi nào?"
Cái mũ này chụp quá lớn, Quản Trung Giai biến sắc, hưởng nóc nhà vẫy vẫy tay, hộ vệ chấp pháp vọt đến trung gian, vây quanh Lam Phong, Lam Phong thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không phải sợ ba người Thiên Dã, mà là sợ Ngưu Hữu Đức, đối phương rõ ràng đã quyết định chủ ý muốn lấy tính mạng của hắn, cao thủ như vậy nếu ở lúc tranh đấu động chút tay chân, sợ rằng mình chết như thế nào cũng không biết.
Đúng lúc này không biết từ nơi nào toát ra sáu gã áo lam vọt đến giữa sân, đồng dạng che chở Lam Phong, Lam Phong liếc mắt nhìn mấy người, yên lặng cắn răng, lúc này cũng không dám nói gì, thế nhưng trong lòng hắn biết rõ ràng, mấy đồng môn vừa rồi cũng đang ở gần bên, chỉ là sợ hãi khi thấy Ngưu Hữu Đức tìm Lam Hành Cung phiền phức nên không dám đi ra, hiện tại thấy người của Thiên Hạ thương hội xuất đầu nên mới dám xồng ra.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Trời ạ! Người này đến tột cùng là ai? Tu vi đến tột cùng cao tới tình trạng gì? Không ngờ có thể nhẹ nhàng dùng một ngón tay chấn pháp khí của Lam Hành Cung thành bột phấn! Thật quá cường hãn đi thôi! Cường tới mức có chút khó tin!
Tiếng oanh oanh yến yến trước Xuân Miên Lâu chợt cả kinh giống như một am ni cô, nguyên nhân bởi vì tu vi các nàng không cao, nên mới ở chỗ này bán mình, chưa từng gặp qua thân thủ cao đến như vậy, trong hai mắt lão bản nương xinh đẹp như hoa, phong tư khoát xước lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô nhìn nhau, đều thấy được nỗi khiếp sợ vẫn còn trong ánh mắt đối phương, trước đó bọn họ luôn nghĩ khí tức kinh khủng của Ngưu Hữu Đức dùng áp chế người khác có điểm tà mồn, khác hẳn với khí tức của đại đa số cao thủ khác, nhưng tu vi chân chính so sánh với mười đại cao thủ vẫn còn có chút chênh lệch, nhưng một ngón tay bắn ra, có thể nói đường đường chính chính chấn phục bọn họ.
Đem pháp khí của Lam Hành Cung chấn vỡ thành bụi phấn! Đây không chỉêu số đầu cơ trục lợi có thể làm được, đó chính là bản lĩnh hàng thật giá thật a!
Không có khí thế kinh thiên động địa, cũng không nghe được tiếng nổ gì dọa người, chỉ nhẹ nhàng "đinh" một tiếng, thật khó có thể tưởng tượng, một ngón tay kia ẩn chứa bao nhiêu uy lực, e ràng tu vi đã đạt được phản phác quy chân trong truyền thuyết! Tin tưởng bằng vào tu vi của mười đại cao thủ cũng có thế chấn vỡ pháp khí trong tay Lam Phong, nhưng nếu muốn chấn vỡ thành bụi phấn… hai người không khỏi hoài nghi mười đại cao thủ có làm được chuyện này hay không.
Trước đó hình như nghe nói Ngưu Hữu Đức ở tại Quý trang từng lộ ra chiêu số này, nhưng khái niệm của hai người chỉ hạn chế trong chuyện chấn vỡ mà thôi, không bằng hiện tại nhìn thấy, lại chấn thành bụi phấn kinh khủng như vậy, thật quá mạnh mẽ! Ánh mắt hai người nhìn về phía Ngưu Hữu Đức càng phát ra kính nể, người này tuyệt đối là một cao thủ đỉnh cấp chân chính.
"Hắn là Ngưu Hữu Đức! "Trong đám người có người nhược nhược nói một tiếng.
"A! Hắn là Lạc Thủ Phán Quan Ngưu Hữu Đức?" Không ít người nhịn không được kinh hồ.
Hôm nay có ai không nghe nói qua Lạc Thủ Phán Quan Ngưu Hữu Đức? Danh hào này vang dội trong tu chân giới, đoạn thời gian gần đây huyên náo tu chân giới không được an bình, có thế nói là một nhân vật to gan lớn mật, dù là linh thạch của mười đại cao thủ cũng dám xảo trá, nghe nói còn là một nhân vật giết người không chớp mắt.
Đám người chen chúc xem náo nhiệt, đều vô ý thức thối lui ra sau, đứng quá gần người này, cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Ngươi là Ngưu Hữu Đức Ngưu tiền bối?" Khí thế chí cao khí ngang vừa rồi của Lam Phong đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cũng không dám tiếp tục xuất thủ như vừa rồi, không ngờ bị đánh xong nhưng giọng nói lại có vài phần cung kính, lúc này hắn lo lắng nhất chính là Ngưu Hữu Đức còn tiếp tục xuất thủ hay không.
"Ai! "Dược Thiên Sầu không cho là đúng khoát khoát tay nói: "Một chút danh mỏng ở trước mặt Lam Hành Cung các ngươi thật sự là không đáng nhắc tới."
Trong đám người có người liền bật cười trộm, cái gì gọi là chút danh mỏng không đáng nhắc tới trước mặt Lam Hành Cung, ngươi đã dám ngay trước mặt công chúng đánh người của Lam Hành Cung, còn nói khiêm tốn đến như vậy, dù là lão bản nương xinh đẹp nghe xong cũng nhịn không được mỉm cười, nàng thật có hứng thú nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Quản Trung Giai lộ ra biểu tình cười a a, từ trước đến nay Bùi Phóng là tử đối đầu của sư tổ ÂÂm Bách Khang, thế nhưng Thiên Hạ thương hội làm sinh ý với người trong thiên hạ, tín dự làm đầu, ở Tụ Bảo Bồn thật không tiện gây khó khăn cho đối phương, hôm nay có Ngưu Hữu Đức xuất thủ, vậy không thế tốt hơn được nữa, người này luôn xằng bậy, người khác kiêng kỵ Bùi bàn tử, phỏng chừng hắn sẽ không sợ hãi, sự thực đã được chứng minh.
Chấp pháp vệ đội của Thiên Hạ thương hội từ đầu đường rất nhanh chạy tới, Quản Trung Giai lắc mình bay ra, ngăn ngay trước mặt bọn họ, cũng không biết hắn nói gì với bọn họ, những người đó nhìn nhau cười, đều đứng trên nóc nhà nhìn xem náo nhiệt, quyết định tạm thời không chấp pháp.
Lam Phong nhìn thấy ánh mắt châm biếm của mọi người, lúc này gương mặt trưởng lên đỏ bừng, cắn răng nói: "Tiền bối chính là đương đại cao nhân, vì sao phải cố ý không qua được với tại hạ?"
"Kháo! "Dược Thiên Sầu phất tay chẳng đáng nói: "Ngươi đã nói ta là đương đại cao nhân, ngươi nghĩ ta sẽ cố ý không qua được với ngươi sao?"
Trong đám người lại vang lên tiếng cười trộm, phát hiện Ngưu Hữu Đức nói chuyện có vẻ vô lại, thật sự không có chút phong phạm cao thủ, bất quá ngẫm lại cũng phải, phong phạm hình như không kéo được quan hệ gì với Ngưu Hữu Đức.
"Vậy tiền bối vì sao xuất thủ đánh ta?" Giọng nói Lam Phong thoáng có chút cường ngạnh, dù sao cũng ngay trước mắt bao người, nếu như làm yếu đi uy danh của Lam Hành Cung, chỉ sợ quay về hạ tràng cũng không tốt được bao nhiêu.
Dược Thiên Sầu nga một tiếng nói: "Không có lý do gì khác, chính là thấy miệng ngươi tiện, nhịn không được muốn tát một cái, ngươi có ý kiến gì?"
Quanh thân cười to ồn ào, Lam Phong nhất thời tức giận đến run run, lạnh lùng nói: "Ngưu Hữu Đức, không nên khinh người quá đáng, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng đệ tử Lam Hành Cung thực sự dễ khi dễ?"
Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Đúng vậy! Nguyên nhân chính vì ngươi là đệ tử Lam Hành Cung không dễ khi dễ, cho nên nữ tán tu trong tu chân giới gặp phải các ngươi liền gặp tao ương, không ngờ dám ở trước mặt công chúng nói ra lời chơi đùa các nàng là cho các nàng mặt mũi, thật đúng là chẳng biết xấu hổ, mất hết mặt mũi nam nhân, mẹ nó! Ngươi chơi thì cứ chơi, chuyện ngươi tinh ta nguyện cũng không ai xen vào, nhưng không nên nói buồn nồn như vậy, còn đem ra khoe khoang, không tát vào mồm ngươi, ta ăn không vô, ngủ không ngon, ta là mộ danh đến đây, nhìn xem đệ tử Lam Hành Cung có bao nhiêu gian nan khó khi dễ."
Lời này nói ra… một đám oanh oanh yến yến của Xuân Miên Lâu, bộ ngực mỗi người đều phập phồng bất định, ra vẻ có chút ba động, lão bản nương phong tư yểu điệu càng yên lặng nhìn hắn, con mắt không hề nháy.
"Ngươi… ngươi thực sự muốn công khai khiêu khích Lam Hành Cung chúng ta?" Lam Phong rơi vào đường cùng, chỉ có thể lần thứ hai đưa Lam Hành Cung ra áp người, nhiều ít có ý tứ muốn đối phương thấy khó mà lui.
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, ngược lại trành về hướng ba người Thiên Dã, nói: "Thiên Dã! ".
"Thiên Dã, gặp qua Ngưu tiền bối." Thiên Dã nhanh đi qua hành lễ, nhiều ít có vẻ có chút kích động, không nghĩ tới nhân vật như vậy không ngờ còn nhớ rõ chính mình, hai người còn lại cũng cuống quýt đi theo hành lễ.
Quanh thân vang lên một trận xôn xao khe khẽ, nghe xưng hô của Ngưu Hữu Đức, thì ra là quen biết ba người, vậy trách không được. Ánh mắt lão bản nương xinh đẹp chợt ngưng lại, còn tưởng ràng Ngưu Hữu Đức xuất thủ cho nữ tán tu chịu nhục, nguyên lai là vì ba người này.
"A.." Nữ tử mặc sa y màu hồng nhạt đứng bên người nàng, chính là nữ diễn viên trong việc này, ánh mắt cũng sáng lên, tựa hồ không nghĩ tới ba người lại có thể nhận thức nhân vật như Ngưu Hữu Đức, thần tình trên mặt biến ảo bất định.
Dược Thiên Sầu hơi gật đầu nói:" Từ biệt tại Quý trang, không nghĩ tới có thể nhìn thấy ba vị ở đây, xem ra chúng ta thật là có duyên."
"Dạ! "Ba người khom mình hành lễ, thái độ không biết nên nói gì mới tốt.
"Thiên Dã, vừa nghe ngươi nói, muốn làm thịt đệ tử Lam Hành Cung, ta không có nghe sai đi?" Dược Thiên Sầu vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lam Phong, lam Phong biến sắc, cảm giác có chút không ổn, người chung quanh nhìn nhau, đều từ trong lời này nghe ra được chút vị đạo nào đó.
"Dạ! "Thiên Dã trả lời, nhưng nhiều ít có vẻ có chút bất an. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
"Tốt lắm, ta cho các ngươi một cơ hội." Dược Thiên Sầu hưởng Lam Phong hất cằm nói: "Ba người các ngươi làm thịt hắn cho ta."
Lam Phong cả kinh, lạnh lùng nói: "Ngưu Hữu Đức, ngươi đây là công khai đối nghịch với Lam Hành Cung chúng ta, tổ sư gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hắn lại lập tức nhìn ba người Thiên Dã quát to: "Dám! ".
Ba người Thiên Dã có chút do dự, thật phải giết đệ tử Lam Hành Cung, bọn họ còn chưa có lá gan đó, trừ phi sau này không muốn sống nữa.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn ba người, đạm nhiên nói: "Lá gan dám nháo sự trong Thiên Hạ thương hội đâu rồi? Thủ hạ của ta không có loại nam nhân nhát gan."
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, không ít người đều có ánh mắt ước ao nhìn ba người Thiên Dã, ý tứ của lời này đã rất rõ ràng, nói đúng ra là nếu như các ngươi giết chết Lam Phong, sau này là người của ta.
Ba người cũng không phải kẻ ngu si, tự nhiên nghe ra lời này có ý tứ gì, bọn họ thân là tán tu, dĩ nhiên biết cơ hội này khó được bao nhiêu, dù là liều mạng vì điều kiện này cũng thấy đáng, ngày trước khi ở Quý trang nhìn thấy Phó Xuân và Tần Gia Hưng, từ sau khi họ đi theo Ngưu Hữu Đức, phong cảnh cở nào, nhìn họ hét ba hét bốn với cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của chư quốc, thật đúng là làm các tán tu ước ao đến chết.
Chuyện nằm mơ mới có thể nghĩ đến, không ngờ lại có cơ hội rơi xuống trên đầu mình, ba người nhìn nhau, tinh thần chấn hưng như được uống thuốc kích thích, có cơ hội này không liều mạng một lần, thật không phải với chính mình, vì vậy nhìn nhau gật mạnh đầu, phi kiếm trong tay lắc mình thành hình tam giác vây quanh Lam Phong.
"Các ngươi dám động ta một chút thử xem." Lam Phong đe dọa một câu, lam đao lại xuất hiện trong tay. Ánh mắt hắn quan sát bốn phía, ra vẻ không có lòng ham chiến, muốn chạy trốn!
"Tiểu tử, ta ở chỗ này, nếu như ngươi dám bỏ chạy ta bảo chứng ngươi sẽ chết rất thảm." Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Nếu ngươi có thể đánh bại ba người bọn họ, ta tha cho ngươi một mạng, nếu như dám chạy, lập tức cho ngươi chết ngay."
Sắc mặt Lam Phong trắng bệch, lập tức bỏ ngay ý niệm đào tẩu trong đầu, bởi vì không có chút nắm chắc có thể chạy thoát trong tay vị siêu cấp cao thủ như Ngưu Hữu Đức. Ánh mắt chợt phiêu hốt, bỗng nhiên khựng lại, thấy được Quản Trung Giai trong đám người, lúc này cao giọng nói: "Quản tiền bối, Lam Hành Cung chúng ta làm việc buôn bán trong Tụ Bảo Bồn, chưa từng thiếu nộp thuế, nên hưởng thụ sự bảo hộ của Thiên Hạ thương hội, lẽ nào Thiên Hạ thương hội các ngươi thực sự làm như nhìn không thấy, mặc kệ không hỏi? Tín dự mà Thiên Hạ thương hội quảng cáo rùm beng ở nơi nào?"
Cái mũ này chụp quá lớn, Quản Trung Giai biến sắc, hưởng nóc nhà vẫy vẫy tay, hộ vệ chấp pháp vọt đến trung gian, vây quanh Lam Phong, Lam Phong thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không phải sợ ba người Thiên Dã, mà là sợ Ngưu Hữu Đức, đối phương rõ ràng đã quyết định chủ ý muốn lấy tính mạng của hắn, cao thủ như vậy nếu ở lúc tranh đấu động chút tay chân, sợ rằng mình chết như thế nào cũng không biết.
Đúng lúc này không biết từ nơi nào toát ra sáu gã áo lam vọt đến giữa sân, đồng dạng che chở Lam Phong, Lam Phong liếc mắt nhìn mấy người, yên lặng cắn răng, lúc này cũng không dám nói gì, thế nhưng trong lòng hắn biết rõ ràng, mấy đồng môn vừa rồi cũng đang ở gần bên, chỉ là sợ hãi khi thấy Ngưu Hữu Đức tìm Lam Hành Cung phiền phức nên không dám đi ra, hiện tại thấy người của Thiên Hạ thương hội xuất đầu nên mới dám xồng ra.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Bình luận truyện