Tinh Thần Châu
Chương 598: Tính sổ
Thần Tài Phong...
Bên trong hậu đường Tụ Bảo Bồn, ÂÂm Bách Khang một thân hắc bào nhắm mắt mà đứng, yên lặng dõi theo động tĩnh phía xa xa, chỉ nghe trong gió thỉnh thoảng truyền đến thanh âm huyên náo không ngừng, lúc thì im ắng dị thường. ÂÂm Bách Khang cau mày, mở mắt ra nói: "Như thế nào còn chưa đến? Ngưu Hữu Đức này muốn giở cái trò quỷ gì?"
Đứng ở bên cạnh, so với sư phụ có vẻ còn già hơn, trên mái tóc đã lất phất một chút hoa râm, Tư Không Tuyệt cẩn thận nói: "Sư phụ, nếu không ngài quay về trước, ta đi nghênh đón hắn, chỉ là một tên Ngưu Hữu Đức mà thôi, đâu cần làm phiền ngài chở lâu như thế."
ÂÂm Bách Khang còn đang do dự, thì có một người từ bên ngoài chạy vào, hưởng Tư Không Tuyệt gật đầu, rồi nhìn sang ÂÂm Bách Khang hành lễ bẩm báo: "Sư phụ, vì Ngưu Hữu Đức xuất thủ can dự, cho nên đệ tử Lam Hành Cung đã bị giết chết, hiện giờ Ngưu Hữu Đức đang..."
Gã đệ tử truyền tin đem sự tình trải qua, rõ ràng bẩm báo lên, sau khi nghe được tin tức, đệ tử Lam Hành Cung bị giết chết, ÂÂm Bách Khang thần tình mỉm cười, đang ảo tưởng ra phản ứng nổi giận lôi đinh của Bùi Phóng sau khi nghe được tin tức này, theo sau còn nghe Ngưu Hữu Đức bị nữ tử thanh lâu đeo bám, thì không khỏi sửng sốt, cười ha hả nói: "Có điểm ý tứ, chúng ta đi nhìn xem nào."
"Xuân Miên Lâu?" Tư Không Tuyệt dò hỏi, chứng kiến sư phụ gật đầu, hắn không khỏi vội vàng nói: "Sư phụ, bằng vào thân phận của ngài thì không nên đến cái loại địa phương kia..."
"Haizz!" ÂÂm Bách Khang khoát tay chặn ngang lời của hắn, phi thường vui vẻ nói: "Tu vi Ngưu Hữu Đức chỉ sợ cũng không thấp hơn ta, hắn đến đó chơi được, thì ta còn phải băn khoăn cái nỗi gì, coi như chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi."
"Nhưng thế này, có vẻ như là ngài đang đích thân đến bái kiến hắn..." Tư Không Tuyệt khuyên nhủ nói.
ÂÂm Bách Khang lắc đầu: "Giờ là thời gian nào rồi, mà còn quan trọng đến lễ nghi, đi nhìn xem thế nào."
Sư phụ đã quyết định, hắn cũng không dám nài nĩ ngăn cản, đành phải cung kính tuân mệnh. ÂÂm Bách Khang thần tinh rạng rở, mang theo mười tên Độ Kiếp hậu kỳ cùng đi...
Quản Trung Giai nghĩ mãi mà không hiểu, bình thường lão bản nương này là một nữ nhân khôn khéo, mỗi cử động nhỏ cũng đều mê hoặc chúng nhân, chỉ có nàng chiếm tiện nghi của người ta, chứ không ai có thể chiếm được tiện nghi của nàng, hôm nay thì ngược đời, chẳng lẽ nàng buồn bực, nên đang muốn tự sát hay sao?
Lão bản nương không đáp, mà đảo mắt phóng cho hắn một cái mị nhãn mê người, khiến cho đám nam nhân đứng hai bên cửa hàng xem náo nhiệt, phải nuốt nước miếng ừng ực.
Quản Trung Giai bị nàng phóng mị nhãn, trong lòng thầm mắng, đàn bà thúi, một ngày nào đó sẽ đem ngươi đè lên trên giường, để cho ngươi biết sự lợi hại của bổn đại gia, tuy rằng suy nghĩ đen tối, nhưng ngoài miệng vẫn mang theo ba phần khí thế quát: "Nhan Vũ, ngươi muốn làm gì?"
Hóa ra nàng tên Nhan Vũ, người dám kinh doanh cái loại mặt hàng nay, phần lớn đều có giao tế khắp nơi, nếu kết giao cùng nàng, thì đối với chính mình sẽ có rất nhiều chỗ lợi! Dược Thiên Sầu giương mắt đánh giá Nhan Vũ, lúc trước vẫn luôn duy trì phong phạm cao thủ, còn không nhìn nàng quá lâu! Lúc này mới thấy rõ ràng, trong lòng cũng không khỏi khen thầm, quả nhiên là vưu vật hiếm thấy trong tu chân giới!
"Ta tìm hắn tính sổ." Nhan Vũ nâng tay lên chỉ vào cây thông, không hề kiêng kị, chỉ thẳng về phía Dược Thiên Sầu.
Chúng nhân ồ lên, lão bản nương phong tao này thật đúng là không muốn sống nữa rồi, mọi người tiếc hận lắc đầu, chính là thương tiếc cho cái tiền đồn hậu vểnh, dáng người thướt tha kia nha, hy vọng Lạt Thù Phán Quan Ngưu Hữu Đức này sẽ hạ thù lưu tình! Nếu không, Tụ Bảo Bồn ngày hôm nay sẽ vắng bóng đi một phong cảnh tịnh lệ!
Quản Trung Giai đưa mắt nhìn sang Dược Thiên Sầu, theo sau quát lớn: "Ngưu tiền bối không quen biết ngươi, chớ có hồ nháo, nếu chọc giận Ngưu tiền bối, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không giữ nổi đâu."
Ngay lập tức nhìn sang Dược Thiên Sầu cười ha hả nói: "Tiền bối đừng tính toán cùng nữ nhân này, nàng là người buôn bán nên thỉnh thoảng vẫn hơi điên điên khùng khùng."
Hắn cẩn thận khuyên can, dù sao khối thịt thơm kia mình chưa được cắn miếng nào, nếu như nát bét thì quả thực là đáng tiếc, bất quá, với tính khí cố quái của Ngưu Hữu Đức, hắn cũng không dám dây dưa, nếu không khuyên giải được, hắn sẽ không cưỡng cầu, thịt có thơm đến mức nào, đều không trọng yếu bằng tính mạng của chính bản thân mình, mặc dù đây là tổng đà Thiên Hạ thương hội, nhưng hắn dám khẳng định, Ngưu Hữu Đức này sẽ dám ra tay hạ sát mà không hề băn khoăn chút nào.
Dược Thiên Sầu khoát tay, ra hiệu cho hắn không cần nói nhiều, theo sau, híp mắt chậm rãi quay lại, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô nhìn nhau cười khổ, thầm nghĩ bất hảo rồi, đoàn người không có biện pháp, cũng theo trở về, trong đám người chỉ có Lý Thu Hương là lo lắng khôngyên, nàng biết lão bản nương mặc dù trong lúc làm việc có chút đanh đá, nhưng đối với đám tỷ muội các nàng, nhiều ít vẫn là có chút quan tâm, trong lòng quả thực không muốn nàng xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào thân phận của mình, cũng không tới phiên mình lên tiếng khuyên can.
Nhan Vũ thấy Dược Thiên Sầu lạnh lùng đi tới, trong lòng căng thẳng nhảy loạn lên, nếu như nói không sợ chính là giả, nhưng nàng không muốn buông tha cơ hội nhận thức cùng Ngưu Hữu Đức lần này, trong lòng tuy căng thẳng cực điểm, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra hình dáng đanh đá chanh chua, nhóm nữ nhân trong Xuân Miên Lâu, thì đang thất sắc đưa mắt nhìn nhau, bày ra diễn cảm khiếp đảm, không hiểu vì sao lão bản nương phải trêu chọc vào cái nhân vật khủng bố như thế kia.
Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi tới, thần tinh băng sương đứng ở phía đối diện Nhan Vũ, đồng thời cũng nhìn thấy được nỗi sợ hãi lóe lên ở trong đôi mắt của nàng, trong khoang mũi phát ra một tiếng"hừ" lạnh, xoay vòng quanh người Nhan Vũ, không hề kiêng nế đánh giá thân hình của nàng, khiến cho Nhan Vũ đang giả vờ bình tĩnh, cũng phải dựng đứng lông gáy, cảm giác thân thể như muốn mềm nhũn ra.
Theo sau, quay trở lại đứng đối diện cùng Nhan Vũ, thản nhiên vươn tay ra nâng chiếc cằm mềm mại của nàng lên, tràn đầy hứng thú nói: "Tìm ta tính số? Ngươi không sợ ta ư?"
Xung quanh lặng ngắt như tờ, đại khí cũng không dám thở mạnh, trợn mắt lên nhìn cảnh tượng này, mọi người không dám nghĩ tới, nữ nhân vưu vật như thế kia, bỗng dưng biến thành một bãi máu thịt bầy nhầy thì sẽ như thế nào? Bầu không khí phi thường khẩn trương. Nguồn: https://truyenbathu.net
"Ta đã thấy nhiều nam nhân rồi, như thế nào phải sợ ngươi chứ?" Tuy ngữ khí vô cùng thản nhiên, nhưng thân thế nàng, lại đang cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Dược Thiên Sầu trượt hai ngón tay đến bở vai trắng nõn của nàng, vuốt ve nói: "Nói không sợ ta, mà sao toàn thân còn nổi da gà lên thế này."
Nói xong, chính hắn cũng không nhìn được, khẽ cười trộm trong lòng, thầm mắng một câu, con mẹ nó! Đối diện với một vưu vật nhân gian hiếm thấy như thế, ai còn giả bộ cao thủ thì kẻ đó chính là vương bát đản, dù sao lão tử cũng không hề giả bộ.
Nhan Vũ nâng ngọc thủ đánh bay bàn tay của Dược Thiên Sầu ra, hung hăng nói:"" Ngươi là cao thủ, mà sao lại không biết giữ phong phạm như thế."
Bất quá, nếu bảo trong lòng nàng không sợ mới là gặp quỷ giữa ban ngày, lão nương đều bị ngươi dọa muốn vãi nước tiểu ra quần rồi đây này.
Bàn tay vừa bị đánh bay của Dược Thiên Sầu, lại nhẹ nhàng chiếm hữu vòng eo thon gọn của nàng, cười hắc hắc nói: "Không phải muốn tìm ta tính sổ sao? Tính như thế nào đây?"
Dứt lời, Dược Thiên Sầu chỉ vào Xuân Miên Lâu nói tiếp: "Phải chăng là chúng ta đi lên phòng, đưa ngươi lên giường, rồi chúng ta cùng nhau thoát y, sau đó mới hảo hảo tính toán!"
"Không cần chiếm tiện nghi của lão nương." Hai bở vai mềm mại của Nhan Vũ khẽ run rẩy, đẩy Dược Thiên Sầu ra nũng nịu nói: "Là muốn tính tiền."
"Cạnh!" Ván cửa gian hàng nào đó truyền ra thanh âm trở mình, chúng nhân thiếu chút nữa đã rớt đồi con ngươi xuống đất, đều tưởng rằng bản thân mình đã nhìn lầm rồi, bầu không khí đang mài đao soàn soạt, bỗng dưng hai người kia lại liếc mắt đưa tình, không thể tưởng tượng nổi ah! Bầu không khí đang khẩn trương, lúc này bỗng dưng biến thành có chút ám muội! Nhất thời chúng nhân không tài nào thích ứng kịp thời.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không khỏi bội phục sự can đảm của lão bản nương, không hổ là vưu vật nhìn quen cảnh đời, ngay cả Ngưu Hữu Đức cũng phải nhấc tay đầu hàng.
"Tính tiền?" Dược Thiên Sầu ngầng đầu lên nhìn chiêu bài của Xuân Miên Lâu, hồ nghi nói: "Trước kia chúng ta chưa từng đi qua đây, Tụ Bảo Bồn cũng là lần đầu tiên viếng thăm, ta thiếu tiền của ngươi khi nào?"
"Ba người bọn hắn." Nhan Vũ vội vàng chỉ về phía ba người Thiên Dã, nói: "Ba người bọn hắn là tới đây ăn chơi, hiện giờ bọn hắn theo ngươi rời đi, ta không tìm ngươi tính toán, thì phải tìm ai bây giờ?"
Câu nói này khiến cho Dược Thiên Sầu không thề phản bác được, ba người Thiên Dã cũng mang thần tình vô cùng xấu hổ, lúc này Quản Trung Giai dở khóc đở cười nói: "Nhan Vũ, đừng quá phận như thế, ngươi bình thường thông minh lanh lợi, hôm nay ăn nhầm phải thứ gì sao?"
"Quản gia, ngài nói như vây là sai rồi." Nhan Vũ khoát tay chỉ về phía đám nữ nhân dưới lầu, nói: "Tý muội chúng ta sống đều không dễ dàng gì, phải ném tôn nghiêm sang một bên, mà làm sinh ý xác thịt, vốn đã nhiều người xem thường chúng ta lắm rồi, đương nhiên, chút tiền ấy Quản gia tự nhiên sẽ không để vào trong mắt, nhưng đối với các tý muội chúng ta mà nói, thì đều là phải dùng tôn nghiêm đế đồi lấy ah!"
Theo sau quay sang nhìn Dược Thiên Sầu, than khổ: "Ngưu tiền bối ngươi đúng là cao nhân đương thời không sai, nhưng ngươi lại không biết xấu hổ mà thiếu tiền của nhóm tý muội chúng ta dùng huyết lệ đổi lấy hay sao?"
Lời này thiếu chút nữa đã làm cho Dược Thiên Sầu xấu hổ vô cùng.
Nhan Vũ quay đầu lại nhìn Quản Trung Giai nói tiếp: "Quản gia, Xuân Miên Lâu chúng ta cho tới bây giờ đến hạn nộp kim thuế, đều chưa từng thiếu nợ qua nửa phân, theo lý thuyết, là phải được Thiên Hạ thương hội các ngài bảo hộ, giúp chúng ta giải quyết món nợ của khách nhân muốn quỵt tiền mới đúng, nào có gìống như ngài, chính ngài phá quy củ trước, sau này công việc kinh doanh của chúng ta sẽ phải làm như thế nào đây?"
"Ngươi..." Quản Trung Giai bị Nhan Vũ chụp mũ, không thể phản bác được lời nào.
Đúng lúc này, đột nhiên có người quát: "Nói rất hay, từ hôm nay trở đi, sinh ý của Xuân Miên Lâu ở Tụ Bảo Bồn, không cần thu kim thuế nữa, sẽ miễn thuế!" Thanh âm trung khí mười phần, cuồn cuộn mà đến, vang vọng trong khắp đất trời.
Người dám nói lớn tiếng như vậy ở trong phạm vi của Tụ Bảo Bồn, hiển nhiên có thể nghĩ ra được là ai! Quản Trung Giai sắc mặt đại biến, chúng nhân sôi nổi quay đầu nhìn về phương hướng thanh âm phát ra, Dược Thiên Sầu cũng là nhíu mắt, đồng tử hơi co rút lại...
Chỉ thấy phía đầu đường có hơn mười người đang đi tới, người dẫn đầu thân mặc hắc bào, dáng đi trầm ổn, Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn Tư Không Tuyệt, có thể khiến cho Tư Không Tuyệt cung kính thành cái dạng này, thân phận của người dẫn đầu kia tuyệt đối không phải đơn giản, hơn nữa, dung mạo của người này, ở trên bức họa treo trong các phân hội của Thiên Hạ thương hội đã từng nhìn thấy qua, tuy rằng không có vẻ tiên phong đạo cốt giống như trong tranh vẽ, nhưng người này ngoại trừ ÂÂm Bách Khang ra, thì còn có thể là ai? Cao thủ Hóa Thần hậu kỳ ÂÂm Bách Khang giá lâm rồi...
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Bên trong hậu đường Tụ Bảo Bồn, ÂÂm Bách Khang một thân hắc bào nhắm mắt mà đứng, yên lặng dõi theo động tĩnh phía xa xa, chỉ nghe trong gió thỉnh thoảng truyền đến thanh âm huyên náo không ngừng, lúc thì im ắng dị thường. ÂÂm Bách Khang cau mày, mở mắt ra nói: "Như thế nào còn chưa đến? Ngưu Hữu Đức này muốn giở cái trò quỷ gì?"
Đứng ở bên cạnh, so với sư phụ có vẻ còn già hơn, trên mái tóc đã lất phất một chút hoa râm, Tư Không Tuyệt cẩn thận nói: "Sư phụ, nếu không ngài quay về trước, ta đi nghênh đón hắn, chỉ là một tên Ngưu Hữu Đức mà thôi, đâu cần làm phiền ngài chở lâu như thế."
ÂÂm Bách Khang còn đang do dự, thì có một người từ bên ngoài chạy vào, hưởng Tư Không Tuyệt gật đầu, rồi nhìn sang ÂÂm Bách Khang hành lễ bẩm báo: "Sư phụ, vì Ngưu Hữu Đức xuất thủ can dự, cho nên đệ tử Lam Hành Cung đã bị giết chết, hiện giờ Ngưu Hữu Đức đang..."
Gã đệ tử truyền tin đem sự tình trải qua, rõ ràng bẩm báo lên, sau khi nghe được tin tức, đệ tử Lam Hành Cung bị giết chết, ÂÂm Bách Khang thần tình mỉm cười, đang ảo tưởng ra phản ứng nổi giận lôi đinh của Bùi Phóng sau khi nghe được tin tức này, theo sau còn nghe Ngưu Hữu Đức bị nữ tử thanh lâu đeo bám, thì không khỏi sửng sốt, cười ha hả nói: "Có điểm ý tứ, chúng ta đi nhìn xem nào."
"Xuân Miên Lâu?" Tư Không Tuyệt dò hỏi, chứng kiến sư phụ gật đầu, hắn không khỏi vội vàng nói: "Sư phụ, bằng vào thân phận của ngài thì không nên đến cái loại địa phương kia..."
"Haizz!" ÂÂm Bách Khang khoát tay chặn ngang lời của hắn, phi thường vui vẻ nói: "Tu vi Ngưu Hữu Đức chỉ sợ cũng không thấp hơn ta, hắn đến đó chơi được, thì ta còn phải băn khoăn cái nỗi gì, coi như chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi."
"Nhưng thế này, có vẻ như là ngài đang đích thân đến bái kiến hắn..." Tư Không Tuyệt khuyên nhủ nói.
ÂÂm Bách Khang lắc đầu: "Giờ là thời gian nào rồi, mà còn quan trọng đến lễ nghi, đi nhìn xem thế nào."
Sư phụ đã quyết định, hắn cũng không dám nài nĩ ngăn cản, đành phải cung kính tuân mệnh. ÂÂm Bách Khang thần tinh rạng rở, mang theo mười tên Độ Kiếp hậu kỳ cùng đi...
Quản Trung Giai nghĩ mãi mà không hiểu, bình thường lão bản nương này là một nữ nhân khôn khéo, mỗi cử động nhỏ cũng đều mê hoặc chúng nhân, chỉ có nàng chiếm tiện nghi của người ta, chứ không ai có thể chiếm được tiện nghi của nàng, hôm nay thì ngược đời, chẳng lẽ nàng buồn bực, nên đang muốn tự sát hay sao?
Lão bản nương không đáp, mà đảo mắt phóng cho hắn một cái mị nhãn mê người, khiến cho đám nam nhân đứng hai bên cửa hàng xem náo nhiệt, phải nuốt nước miếng ừng ực.
Quản Trung Giai bị nàng phóng mị nhãn, trong lòng thầm mắng, đàn bà thúi, một ngày nào đó sẽ đem ngươi đè lên trên giường, để cho ngươi biết sự lợi hại của bổn đại gia, tuy rằng suy nghĩ đen tối, nhưng ngoài miệng vẫn mang theo ba phần khí thế quát: "Nhan Vũ, ngươi muốn làm gì?"
Hóa ra nàng tên Nhan Vũ, người dám kinh doanh cái loại mặt hàng nay, phần lớn đều có giao tế khắp nơi, nếu kết giao cùng nàng, thì đối với chính mình sẽ có rất nhiều chỗ lợi! Dược Thiên Sầu giương mắt đánh giá Nhan Vũ, lúc trước vẫn luôn duy trì phong phạm cao thủ, còn không nhìn nàng quá lâu! Lúc này mới thấy rõ ràng, trong lòng cũng không khỏi khen thầm, quả nhiên là vưu vật hiếm thấy trong tu chân giới!
"Ta tìm hắn tính sổ." Nhan Vũ nâng tay lên chỉ vào cây thông, không hề kiêng kị, chỉ thẳng về phía Dược Thiên Sầu.
Chúng nhân ồ lên, lão bản nương phong tao này thật đúng là không muốn sống nữa rồi, mọi người tiếc hận lắc đầu, chính là thương tiếc cho cái tiền đồn hậu vểnh, dáng người thướt tha kia nha, hy vọng Lạt Thù Phán Quan Ngưu Hữu Đức này sẽ hạ thù lưu tình! Nếu không, Tụ Bảo Bồn ngày hôm nay sẽ vắng bóng đi một phong cảnh tịnh lệ!
Quản Trung Giai đưa mắt nhìn sang Dược Thiên Sầu, theo sau quát lớn: "Ngưu tiền bối không quen biết ngươi, chớ có hồ nháo, nếu chọc giận Ngưu tiền bối, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không giữ nổi đâu."
Ngay lập tức nhìn sang Dược Thiên Sầu cười ha hả nói: "Tiền bối đừng tính toán cùng nữ nhân này, nàng là người buôn bán nên thỉnh thoảng vẫn hơi điên điên khùng khùng."
Hắn cẩn thận khuyên can, dù sao khối thịt thơm kia mình chưa được cắn miếng nào, nếu như nát bét thì quả thực là đáng tiếc, bất quá, với tính khí cố quái của Ngưu Hữu Đức, hắn cũng không dám dây dưa, nếu không khuyên giải được, hắn sẽ không cưỡng cầu, thịt có thơm đến mức nào, đều không trọng yếu bằng tính mạng của chính bản thân mình, mặc dù đây là tổng đà Thiên Hạ thương hội, nhưng hắn dám khẳng định, Ngưu Hữu Đức này sẽ dám ra tay hạ sát mà không hề băn khoăn chút nào.
Dược Thiên Sầu khoát tay, ra hiệu cho hắn không cần nói nhiều, theo sau, híp mắt chậm rãi quay lại, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô nhìn nhau cười khổ, thầm nghĩ bất hảo rồi, đoàn người không có biện pháp, cũng theo trở về, trong đám người chỉ có Lý Thu Hương là lo lắng khôngyên, nàng biết lão bản nương mặc dù trong lúc làm việc có chút đanh đá, nhưng đối với đám tỷ muội các nàng, nhiều ít vẫn là có chút quan tâm, trong lòng quả thực không muốn nàng xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào thân phận của mình, cũng không tới phiên mình lên tiếng khuyên can.
Nhan Vũ thấy Dược Thiên Sầu lạnh lùng đi tới, trong lòng căng thẳng nhảy loạn lên, nếu như nói không sợ chính là giả, nhưng nàng không muốn buông tha cơ hội nhận thức cùng Ngưu Hữu Đức lần này, trong lòng tuy căng thẳng cực điểm, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra hình dáng đanh đá chanh chua, nhóm nữ nhân trong Xuân Miên Lâu, thì đang thất sắc đưa mắt nhìn nhau, bày ra diễn cảm khiếp đảm, không hiểu vì sao lão bản nương phải trêu chọc vào cái nhân vật khủng bố như thế kia.
Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi tới, thần tinh băng sương đứng ở phía đối diện Nhan Vũ, đồng thời cũng nhìn thấy được nỗi sợ hãi lóe lên ở trong đôi mắt của nàng, trong khoang mũi phát ra một tiếng"hừ" lạnh, xoay vòng quanh người Nhan Vũ, không hề kiêng nế đánh giá thân hình của nàng, khiến cho Nhan Vũ đang giả vờ bình tĩnh, cũng phải dựng đứng lông gáy, cảm giác thân thể như muốn mềm nhũn ra.
Theo sau, quay trở lại đứng đối diện cùng Nhan Vũ, thản nhiên vươn tay ra nâng chiếc cằm mềm mại của nàng lên, tràn đầy hứng thú nói: "Tìm ta tính số? Ngươi không sợ ta ư?"
Xung quanh lặng ngắt như tờ, đại khí cũng không dám thở mạnh, trợn mắt lên nhìn cảnh tượng này, mọi người không dám nghĩ tới, nữ nhân vưu vật như thế kia, bỗng dưng biến thành một bãi máu thịt bầy nhầy thì sẽ như thế nào? Bầu không khí phi thường khẩn trương. Nguồn: https://truyenbathu.net
"Ta đã thấy nhiều nam nhân rồi, như thế nào phải sợ ngươi chứ?" Tuy ngữ khí vô cùng thản nhiên, nhưng thân thế nàng, lại đang cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Dược Thiên Sầu trượt hai ngón tay đến bở vai trắng nõn của nàng, vuốt ve nói: "Nói không sợ ta, mà sao toàn thân còn nổi da gà lên thế này."
Nói xong, chính hắn cũng không nhìn được, khẽ cười trộm trong lòng, thầm mắng một câu, con mẹ nó! Đối diện với một vưu vật nhân gian hiếm thấy như thế, ai còn giả bộ cao thủ thì kẻ đó chính là vương bát đản, dù sao lão tử cũng không hề giả bộ.
Nhan Vũ nâng ngọc thủ đánh bay bàn tay của Dược Thiên Sầu ra, hung hăng nói:"" Ngươi là cao thủ, mà sao lại không biết giữ phong phạm như thế."
Bất quá, nếu bảo trong lòng nàng không sợ mới là gặp quỷ giữa ban ngày, lão nương đều bị ngươi dọa muốn vãi nước tiểu ra quần rồi đây này.
Bàn tay vừa bị đánh bay của Dược Thiên Sầu, lại nhẹ nhàng chiếm hữu vòng eo thon gọn của nàng, cười hắc hắc nói: "Không phải muốn tìm ta tính sổ sao? Tính như thế nào đây?"
Dứt lời, Dược Thiên Sầu chỉ vào Xuân Miên Lâu nói tiếp: "Phải chăng là chúng ta đi lên phòng, đưa ngươi lên giường, rồi chúng ta cùng nhau thoát y, sau đó mới hảo hảo tính toán!"
"Không cần chiếm tiện nghi của lão nương." Hai bở vai mềm mại của Nhan Vũ khẽ run rẩy, đẩy Dược Thiên Sầu ra nũng nịu nói: "Là muốn tính tiền."
"Cạnh!" Ván cửa gian hàng nào đó truyền ra thanh âm trở mình, chúng nhân thiếu chút nữa đã rớt đồi con ngươi xuống đất, đều tưởng rằng bản thân mình đã nhìn lầm rồi, bầu không khí đang mài đao soàn soạt, bỗng dưng hai người kia lại liếc mắt đưa tình, không thể tưởng tượng nổi ah! Bầu không khí đang khẩn trương, lúc này bỗng dưng biến thành có chút ám muội! Nhất thời chúng nhân không tài nào thích ứng kịp thời.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không khỏi bội phục sự can đảm của lão bản nương, không hổ là vưu vật nhìn quen cảnh đời, ngay cả Ngưu Hữu Đức cũng phải nhấc tay đầu hàng.
"Tính tiền?" Dược Thiên Sầu ngầng đầu lên nhìn chiêu bài của Xuân Miên Lâu, hồ nghi nói: "Trước kia chúng ta chưa từng đi qua đây, Tụ Bảo Bồn cũng là lần đầu tiên viếng thăm, ta thiếu tiền của ngươi khi nào?"
"Ba người bọn hắn." Nhan Vũ vội vàng chỉ về phía ba người Thiên Dã, nói: "Ba người bọn hắn là tới đây ăn chơi, hiện giờ bọn hắn theo ngươi rời đi, ta không tìm ngươi tính toán, thì phải tìm ai bây giờ?"
Câu nói này khiến cho Dược Thiên Sầu không thề phản bác được, ba người Thiên Dã cũng mang thần tình vô cùng xấu hổ, lúc này Quản Trung Giai dở khóc đở cười nói: "Nhan Vũ, đừng quá phận như thế, ngươi bình thường thông minh lanh lợi, hôm nay ăn nhầm phải thứ gì sao?"
"Quản gia, ngài nói như vây là sai rồi." Nhan Vũ khoát tay chỉ về phía đám nữ nhân dưới lầu, nói: "Tý muội chúng ta sống đều không dễ dàng gì, phải ném tôn nghiêm sang một bên, mà làm sinh ý xác thịt, vốn đã nhiều người xem thường chúng ta lắm rồi, đương nhiên, chút tiền ấy Quản gia tự nhiên sẽ không để vào trong mắt, nhưng đối với các tý muội chúng ta mà nói, thì đều là phải dùng tôn nghiêm đế đồi lấy ah!"
Theo sau quay sang nhìn Dược Thiên Sầu, than khổ: "Ngưu tiền bối ngươi đúng là cao nhân đương thời không sai, nhưng ngươi lại không biết xấu hổ mà thiếu tiền của nhóm tý muội chúng ta dùng huyết lệ đổi lấy hay sao?"
Lời này thiếu chút nữa đã làm cho Dược Thiên Sầu xấu hổ vô cùng.
Nhan Vũ quay đầu lại nhìn Quản Trung Giai nói tiếp: "Quản gia, Xuân Miên Lâu chúng ta cho tới bây giờ đến hạn nộp kim thuế, đều chưa từng thiếu nợ qua nửa phân, theo lý thuyết, là phải được Thiên Hạ thương hội các ngài bảo hộ, giúp chúng ta giải quyết món nợ của khách nhân muốn quỵt tiền mới đúng, nào có gìống như ngài, chính ngài phá quy củ trước, sau này công việc kinh doanh của chúng ta sẽ phải làm như thế nào đây?"
"Ngươi..." Quản Trung Giai bị Nhan Vũ chụp mũ, không thể phản bác được lời nào.
Đúng lúc này, đột nhiên có người quát: "Nói rất hay, từ hôm nay trở đi, sinh ý của Xuân Miên Lâu ở Tụ Bảo Bồn, không cần thu kim thuế nữa, sẽ miễn thuế!" Thanh âm trung khí mười phần, cuồn cuộn mà đến, vang vọng trong khắp đất trời.
Người dám nói lớn tiếng như vậy ở trong phạm vi của Tụ Bảo Bồn, hiển nhiên có thể nghĩ ra được là ai! Quản Trung Giai sắc mặt đại biến, chúng nhân sôi nổi quay đầu nhìn về phương hướng thanh âm phát ra, Dược Thiên Sầu cũng là nhíu mắt, đồng tử hơi co rút lại...
Chỉ thấy phía đầu đường có hơn mười người đang đi tới, người dẫn đầu thân mặc hắc bào, dáng đi trầm ổn, Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn Tư Không Tuyệt, có thể khiến cho Tư Không Tuyệt cung kính thành cái dạng này, thân phận của người dẫn đầu kia tuyệt đối không phải đơn giản, hơn nữa, dung mạo của người này, ở trên bức họa treo trong các phân hội của Thiên Hạ thương hội đã từng nhìn thấy qua, tuy rằng không có vẻ tiên phong đạo cốt giống như trong tranh vẽ, nhưng người này ngoại trừ ÂÂm Bách Khang ra, thì còn có thể là ai? Cao thủ Hóa Thần hậu kỳ ÂÂm Bách Khang giá lâm rồi...
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Bình luận truyện