Tinh Thần Châu
Chương 605: Hiểu lầm
"m huynh! " Dược Thiên Sầu bỗng dung lên tiếng, nhìn âm Bách Khpg nói: "Chỉ cần lấy thêm bốn mươi ức là được rồi. Chỗ này của ta đã cầm mười ức. Tổng cộng vừa vặn là năm mươi ức! "
Hắn lại chủ động giảm thêm mười ức. Câu này nói ra tuy vô cùng xót lòng, nhưng lão cáo già Âm Bách Khang không phải dễ qua mặt như vậy, có quỷ mới biết hắn muốn làm gì. Vì thế cần phải khuyến mãi một chút. Xem tình hình sau này phát triến đến bước nào rồi mới tính, cũng là lưu lại cho minh đường sống lâu hơn.
Lại giảm! Âm Bách Khang càng lúc càng tin tưởng hơn, nỗi hiềm nghi trong lòng nhất thời bay vút lên chín tầng mây, khoát tay nói: "Ngưu huynh, mười ức kia để sau hãy nói. Tạm thời nhờ huynh giữ hộ, trở lại Tiên giới nhiều ít vẫn có chút tác dụng. Ta sẽ lấy thêm năm mươi ức ra ngay bây giờ! "
Nói dứt lời, Âm Bách Khang không chờ Ngưu Hữu Đức từ chối, liền nhanh chóng chạy vào hậu đường Kính Tài Điện.
Haiizz! Dược Thiên Sầu thầm hít một ngụm lãnh khí, trong lòng giơ ngón tay cái lên. Chỉ có thể dùng cách này để bội phục đầu óc thông minh của bản thân minh!
Mười ức thượng phẩm linh thạch ah! Phần hào khí này, Dược Thiên Sầu cảm thấy hổ thẹn không sánh nổi.... Hiện giờ mới hiểu được Âm Bách Khang có thể trở thành nhân vật nổi tiếng trong tu chân giới, tuyệt đối không phải chuyện tình ngẫu nhiên. Người này có đảm lược kiêu hùng, là nhân vật sẽ làm nên đại sự! Chăng quản ngày sau Âm Bách Khang thành công hay thất bại, riêng phần hào khí này. Dược Thiên Sầu cũng sẽ đánh giá rất cao!
Không quá bao lâu sau, Âm Bách Khang tái xuất hiện thì trên tay đã có thêm nãm chiếc túi trữ vật căng phồng, khẽ mim cười nói: "Mỗi túi trữ vật đều có dung lượng bằng ba gian phòng, vừa vặn chửạ đầy mười ức thượng phẩm linh thạch. Trong này có năm ưoi ức, thỉnh Ngưu huynh kiếm ưa đi! "
"Không cần, ta tin tưởng Ảm huynh. " Dược Thiên Sầu tiếp nhận xong, dứt khoát ném vào trong chiếc vòng đeo tay. Người ta hào phóng thì minh cũng phải sảng khoái mới được. Huống chi người ta là người xuất tiền, đâu cần phải lừa gạt minh làm gì.
Âm Bách Khang mỉm cười gật đầu, chỉ thấy Ngưu Hữu Đức chìa ba ngón tay ra nói: "Trong vòng ba ngày, năm ngàn khỏa Phá Cấm Đan sẽ đưa tới đúng giờ. âm huynh không cần lo lắng trễ hẹn! "
"Hảo, một lời đã định! "
Sau khi hai người hoàn thành giao ước. Âm Bách Khang liền an bài một căn biệt viện ở giữa sườn núi cho Dược Thiên Sầu nghi chân. Dược Thiên Sầu kêu đám người Thiên Dã đến, ở trong nhà đóng cửa suốt một ngày. Đợi sau khi đám người Thiên Dã bước ra, tu vi của bọn hắn, ngang nhiên đã gia tăng lên đến cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khi Âm Bách Khang đến tiễn đưa Ngưu Hữu Đức. Tận mắt nhìn thấy kì tích này xong, ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong nội tâm cũng là hưng phấn không thôi.
"Chuyện ta đã căn dặn, các ngươi đều phải ghi nhớ kĩ. Nếu không, hậu quả sẽ vô cùng thảm trọng. " Dược Thiên Sầu mặt không đổi sắc, cảnh cáo bốn người Thiên Dã. Đồng thời ném cho mỗi người một chiếc túi trữ vật, bên trong đều có một trăm vạn thượng phẩm linh thạch.
Bốn người cung kính đáp ứng. Nhìn theo bóng lưng hai vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, chậm rãi đi lên phía đinh núi. Tới đinh Thần Tài Phong, Dược Thiên Sầu nhìn Âm Bách Khang chắp tay nói: "Đám người bọn hắn đã đắc tội Lam Hành Cung. Trong khoảng thời gian hai ngày ta đi vắng, phiền âm huynh giúp ta chiếu cố bọn hắn một chút! "
"Ngưu huynh cứ an tâm rời đi. Ta đích thân trấn thủ Tụ Bảo Bồn, đảm bảo bọn hắn sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc. " Âm Bách Khang mỉm cười nói.
"Ta đi trước một bước, hai ngày sau gặp lại! " Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, vẻ mặt liền biến thành nghiêm chinh, ngấng đầu nhìn lên ừời, một lúc lâu sau mà vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Lúc này ẢÂm Bách Khang cũng đang nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, không hề chớp mắt, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ cử động nhỏ nào. Bởi hắn rất muốn khai thông nhàn giới, nhìn xem tiên nhân sẽ thi triển thần thông như thế nào. Bỗng nhiên, chỉ thấy Ngưu Hữu Đức hai mắt nhắm nghiền, hai tay thì chắp vào nhau đặt ở giữa ấn đường, trong miệng khẽ lâm bấm những câu chú ngữ tối nghĩa.
Âm Bách Khang nghiêng tai lắng nghe, nhưng vẫn không sao hiểu được Ngưu Hữu Đức đang nói cái gì. Thấy hắn lẩm bẩm trong giây lát, thì liền có một luồng chân khí âm trầm khủng bố theo trong cơ thể Ngưu Hữu Đức tản xuất ra. Bầu không khí trong vòng phạm vi mười thước chung quanh, giống như hoàn toàn thay đổi thành một cái thế giới khác.
Chân khí âm trầm khủng bố kia tập trung ở trong phạm vi mười thước xung quanh mà không tiêu tán. Dần dần nổi lên sương mù dày đặc, như một khối cầu sương đem cả người Ngưu Hữu Đức bao trùm lấy. Âm Bách Khang đồng dạng cũng đang ở trong phạm vi này, cho nên hắn không khỏi âm thầm kinh hãi, phát hiện ra bản thân minh vận công ngạnh kháng, bằng vào tu vi của mình mà vẫn có chút ăn không tiêu nổi.
Âm Bách Khang lẳng lặng phóng xuất thần thức ra điều tra, nhưng ngay khi thần thức vừa mới xuất ra bên ngoài, thì một cỗ đau đớn thấu xương sinh sôi ờ trong tâm trí, khiến cho hắn vội vàng đem thần thức thu hồi trở về. Ngắn ngủi trong khoảnh khắc, liền đã có cảm giác như bị tổn thương, cái loại đau đớn này làm cho người ta, cơ hồ không thể chịu đựng nổi. Âm Bách Khang hung hăng cắn răng kiềm chế nội tâm.
Dược Thiên Sầu khẽ cười thầm, hắc hỏa nồng đậm như thế, mà ngươi lại dám thả thần thức ra sao!
Sau khi cố tình giả thần giả quỷ một phen xong, Dược Thiên Sầu cà người phát ra nhừng ánh hào quang rực rờ, cùng tầng mây mù dày đặc tiêu thất ở trong thiên địa. Từng cơn gió lạnh vẫn thổi xuy xuy ngang qua đinh núi, Âm Bách Khang đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, lại không khỏi lắp bắp kinh hãi, chính bản thân hắn không nhìn ra Ngưu Hữu Đức thoát đi như thế nào. Dù sao chắc chắn cũng không phải là thuấn di, bốn phương tám hướng chung quanh không hề phát sinh bất luận một tia dao động nhỏ nào, mà Ngưu Hữu Đức cử như vậy tiêu thất đi.
"Hô., hô... " Lúc này ẢÂm Bách Khang một khẽ phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, thần tình nhãn nhúm lại thành một đoàn. Vừa rồi, bởi vì thế diện, cho nên hắn đã cắn răng ngạnh kháng để không phát ra thanh âm, sau khi xác nhận Ngưu Hữu Đức đã ly khai. Lúc này hắn mới trưng bày ra vẻ mặt thống khổ vô dạng.
Khoanh chân ngồi xuống, hắn khẽ lắc đầu mỉm cười cảm thán: "Tiên nhân quả nhiên đúng là tiên nhân. Cho dù là chạy, thì cái khí thế kia cũng có khả năng bức ép được thần trí của mình, thật là đáng sợ! "
Dược Thiên Sầu vừa xuất hiện ở Phiểu Miêu Cung, nhất thời khiến cho chung quanh dâng lên một trận hỗn loạn, vốn nghe được tiếng còi báo động, Khúc Bình Nhi liền suất lĩnh rất nhiều cung nữ chạy ra, trong tay mỗi người đều cầm theo pháp bảo, nhằm vào hắn mà tấn công. Phía quân doanh ô Thác Châu cũng vang rền tiếng còi báo động chiến đấu...
Dược Thiên Sầu còn đang không hiểu ra sao cả. Thì một đám người đã hung hăng phóng tới, đem Phiêu Miểu cung vây chật như cối nêm. Quan Vũ, Trần Phong, Trương Bằng, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng xuất hiện, một đám người như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu.
Mẹ nó! Muốn tạo phản ư?
Dược Thiên Sầu nhất thời nổi giận lôi đình. Theo sau, chỉ nghe thấy Khúc Bình Nhi cầm kiếm, khẽ quát: "Ngươi là người phương nào? Cư nhiên lại dám xông vào bên trong Phiêu Miểu Cung! "
Dược Thiên Sầu há miệng thở dốc, bất thình lình mỉm cười, sờ soạng khuôn mặt. Lúc này hắn mới hiểu ra, vấn đề đang nằm tại đâu. Dường như đều là do gương mặt Ngưu Hữu Đức gây ra cái chuyện hiểu lầm như thế này. Chính mình đã quên không có khôi phục diện mạo nguyên bản.
"Lớn mật. " Khúc Bình Nhi cười lạnh quát. Đối phương cư nhiên lại dám coi thường lời nói của nàng, hơn nữa còn đang ở chỗ này mim cười nhạo báng. Nhưng thật ra, chi có Bạch Tố Trinh là hơi giật mình, sau đó vươn tay đè kiếm của Khúc Bình Nhi xuống, khẽ mỉm cười nói: "Là Dược Thiên Sầu. "
Bạch Tố Trinh xưa nay ít khi mở miệng ở trong ô Thác Châu, nhưng khi vừa mở miệng thì liền sẽ phát sinh hiệu quả nhất định! Bầu không khí khấn trương nháy mắt biến mất. Chỉ còn mấy nhân vật đứng đầu, là đang dùng thần tình hồ nghi đưa mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu kiềm chế phẫn nộ, hung hăng quát: "Mẹ nó! Ta còn tưởng rằng các ngươi là muốn tạo phản ah! "
Theo sau, tháo chiếc mặt nạ da người xuống, lập tức hướng mọi người khoát tay nói: "Quan Vũ, Trằn phong, Trương Băng ở lại. Những người khác thì nhanh chóng giải tán. "
Đám đông nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại những nhân vật cao tầng ở bên trong ô Thác Châu.
Khúc Bình Nhi đi tới cầm chiếc mặt nạ da người trong tay Dược Thiên Sầu lên, thần tình hồ nghi hỏi: "Đây là thứ gì vậy? "
"Ai nha! Đừng làm hỏng nó đấy, ta vẫn còn đang cần dùng. " Dược Thiên Sầu vươn tay lấy lại chiếc mặt nạ da người, nhìn chung quanh giải thích: "thứ này dịch dung rất tốt! Cùng đặc tính da người giống nhau như đúc, khi hóa trang sẽ không lộ ra sợ hở, cho dù đối phương tu vi cao đến đâu, cũng khó lòng mà phát hiện ra được. "
Khúc Bình Nhi nghe xong, liền mang vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Bạch Tố Trinh, theo sau khẽ mim cười nói: "Tỷ tỷ như thế nào lại nhận ra hắn. "
Bạch Tố Trinh ảm đạm cười, dịu dàng nói: "Cảm giác thôi. "
Khúc Bình Nhi "ân" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Dược Thiên Sầu cất mặt nạ da người vào trong túi trữ vật. Theo sau mới lấy nãm túi đựng thượng phâm linh thạch ra. Đưa mắt nhìn Bạch Tố Trinh, Khúc Bình Nhi, Quan Vũ, Trần Phong, Trương Bằng, mang theo hương vị khoe khoang cười nói: "Mọi người nhìn xem đi! "
Năm người khó hiểu rót thần thức vào nhìn xem. Theo sau đều lộ ra diễn cảm khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau như không dám tin. Bên trong những chiếc túi trữ vật này tràn đầy thượng phẩm linh thạch! Áng chừng trong mỗi túi cũng phải chửa khoảng mười ức liĩih thạch đi!
Trương Băng sợ hãi lẩm bẩm nói: "Hôm qua mới thu được mười ức, hôm nay lại mang về thêm năm mươi ức ah! "
"Đúng là năm mươi ức không sai. " Dược Thiên Sầu nhìn sang Quan Vũ cùng Trương Bằng nói: "Đều thu lại, bây giờ các ngươi quay về an bài đi. Khoản tiền này, hẳn là có thể giải quyết vấn đề thăng cấp tu vi cho các đội viên. "
Hai người lmh mệnh, thu lấy năm chiếc túi trữ vật, rồi quay trở về quân doanh an bài công tác.
Lúc này Dược Thiên Sầu mới xoay người lại nhìn Trần Phong nói: "Ngụy Phá Cấm Đan, hiện giờ đã chế luyện được bao nhiêu viên rồi? "
Trần Phong đáp: "Đang có khoảng gần ba vạn viên. "
"Chẳng biết là có đủ dùng hay không nữa. " Dược Thiên Sầu nhíu mày nói.
Trần Phong nghe vậy, toàn thân không khỏi nổi lên một tầng da gà! Bởi Ngụy Phá Cấm Đan chính là độc dược ah! Ba vạn viên còn chưa đủ dùng sao? Ngươi muốn cấp cho bao nhiêu người ăn? Nghi vấn trùng trùng, nên khẽ dò hỏi: "Lão đại, ngươi tính làm gì thế? "
"Bán. " Dược Thiên Sầu thuận miệng đáp. Sau đó vươn tay ra nói: "Giao tất cả cho
Ta. "
Trần Phong tháo chiếc túi trữ vật bên hông xuống, đưa cho Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu rót thần thức vào kiểm ưa. Quả thật đúng là gần ba vạn viên không sai biệt nhiều lắm. Lúc này mới nói: "Nắm chắc thời gian tiếp tục luyện chế thêm một ít nữa, mau đi thôi! "
Sau khi Trần Phong rời đi, Dược Thiên Sầu liền phân phó Khúc Bình Nhi giúp hắn chuẩn bị linh thảo, hắn muốn đích thân ra tay luyện chế vài phần...
Hắn lại chủ động giảm thêm mười ức. Câu này nói ra tuy vô cùng xót lòng, nhưng lão cáo già Âm Bách Khang không phải dễ qua mặt như vậy, có quỷ mới biết hắn muốn làm gì. Vì thế cần phải khuyến mãi một chút. Xem tình hình sau này phát triến đến bước nào rồi mới tính, cũng là lưu lại cho minh đường sống lâu hơn.
Lại giảm! Âm Bách Khang càng lúc càng tin tưởng hơn, nỗi hiềm nghi trong lòng nhất thời bay vút lên chín tầng mây, khoát tay nói: "Ngưu huynh, mười ức kia để sau hãy nói. Tạm thời nhờ huynh giữ hộ, trở lại Tiên giới nhiều ít vẫn có chút tác dụng. Ta sẽ lấy thêm năm mươi ức ra ngay bây giờ! "
Nói dứt lời, Âm Bách Khang không chờ Ngưu Hữu Đức từ chối, liền nhanh chóng chạy vào hậu đường Kính Tài Điện.
Haiizz! Dược Thiên Sầu thầm hít một ngụm lãnh khí, trong lòng giơ ngón tay cái lên. Chỉ có thể dùng cách này để bội phục đầu óc thông minh của bản thân minh!
Mười ức thượng phẩm linh thạch ah! Phần hào khí này, Dược Thiên Sầu cảm thấy hổ thẹn không sánh nổi.... Hiện giờ mới hiểu được Âm Bách Khang có thể trở thành nhân vật nổi tiếng trong tu chân giới, tuyệt đối không phải chuyện tình ngẫu nhiên. Người này có đảm lược kiêu hùng, là nhân vật sẽ làm nên đại sự! Chăng quản ngày sau Âm Bách Khang thành công hay thất bại, riêng phần hào khí này. Dược Thiên Sầu cũng sẽ đánh giá rất cao!
Không quá bao lâu sau, Âm Bách Khang tái xuất hiện thì trên tay đã có thêm nãm chiếc túi trữ vật căng phồng, khẽ mim cười nói: "Mỗi túi trữ vật đều có dung lượng bằng ba gian phòng, vừa vặn chửạ đầy mười ức thượng phẩm linh thạch. Trong này có năm ưoi ức, thỉnh Ngưu huynh kiếm ưa đi! "
"Không cần, ta tin tưởng Ảm huynh. " Dược Thiên Sầu tiếp nhận xong, dứt khoát ném vào trong chiếc vòng đeo tay. Người ta hào phóng thì minh cũng phải sảng khoái mới được. Huống chi người ta là người xuất tiền, đâu cần phải lừa gạt minh làm gì.
Âm Bách Khang mỉm cười gật đầu, chỉ thấy Ngưu Hữu Đức chìa ba ngón tay ra nói: "Trong vòng ba ngày, năm ngàn khỏa Phá Cấm Đan sẽ đưa tới đúng giờ. âm huynh không cần lo lắng trễ hẹn! "
"Hảo, một lời đã định! "
Sau khi hai người hoàn thành giao ước. Âm Bách Khang liền an bài một căn biệt viện ở giữa sườn núi cho Dược Thiên Sầu nghi chân. Dược Thiên Sầu kêu đám người Thiên Dã đến, ở trong nhà đóng cửa suốt một ngày. Đợi sau khi đám người Thiên Dã bước ra, tu vi của bọn hắn, ngang nhiên đã gia tăng lên đến cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khi Âm Bách Khang đến tiễn đưa Ngưu Hữu Đức. Tận mắt nhìn thấy kì tích này xong, ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong nội tâm cũng là hưng phấn không thôi.
"Chuyện ta đã căn dặn, các ngươi đều phải ghi nhớ kĩ. Nếu không, hậu quả sẽ vô cùng thảm trọng. " Dược Thiên Sầu mặt không đổi sắc, cảnh cáo bốn người Thiên Dã. Đồng thời ném cho mỗi người một chiếc túi trữ vật, bên trong đều có một trăm vạn thượng phẩm linh thạch.
Bốn người cung kính đáp ứng. Nhìn theo bóng lưng hai vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, chậm rãi đi lên phía đinh núi. Tới đinh Thần Tài Phong, Dược Thiên Sầu nhìn Âm Bách Khang chắp tay nói: "Đám người bọn hắn đã đắc tội Lam Hành Cung. Trong khoảng thời gian hai ngày ta đi vắng, phiền âm huynh giúp ta chiếu cố bọn hắn một chút! "
"Ngưu huynh cứ an tâm rời đi. Ta đích thân trấn thủ Tụ Bảo Bồn, đảm bảo bọn hắn sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc. " Âm Bách Khang mỉm cười nói.
"Ta đi trước một bước, hai ngày sau gặp lại! " Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, vẻ mặt liền biến thành nghiêm chinh, ngấng đầu nhìn lên ừời, một lúc lâu sau mà vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Lúc này ẢÂm Bách Khang cũng đang nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, không hề chớp mắt, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ cử động nhỏ nào. Bởi hắn rất muốn khai thông nhàn giới, nhìn xem tiên nhân sẽ thi triển thần thông như thế nào. Bỗng nhiên, chỉ thấy Ngưu Hữu Đức hai mắt nhắm nghiền, hai tay thì chắp vào nhau đặt ở giữa ấn đường, trong miệng khẽ lâm bấm những câu chú ngữ tối nghĩa.
Âm Bách Khang nghiêng tai lắng nghe, nhưng vẫn không sao hiểu được Ngưu Hữu Đức đang nói cái gì. Thấy hắn lẩm bẩm trong giây lát, thì liền có một luồng chân khí âm trầm khủng bố theo trong cơ thể Ngưu Hữu Đức tản xuất ra. Bầu không khí trong vòng phạm vi mười thước chung quanh, giống như hoàn toàn thay đổi thành một cái thế giới khác.
Chân khí âm trầm khủng bố kia tập trung ở trong phạm vi mười thước xung quanh mà không tiêu tán. Dần dần nổi lên sương mù dày đặc, như một khối cầu sương đem cả người Ngưu Hữu Đức bao trùm lấy. Âm Bách Khang đồng dạng cũng đang ở trong phạm vi này, cho nên hắn không khỏi âm thầm kinh hãi, phát hiện ra bản thân minh vận công ngạnh kháng, bằng vào tu vi của mình mà vẫn có chút ăn không tiêu nổi.
Âm Bách Khang lẳng lặng phóng xuất thần thức ra điều tra, nhưng ngay khi thần thức vừa mới xuất ra bên ngoài, thì một cỗ đau đớn thấu xương sinh sôi ờ trong tâm trí, khiến cho hắn vội vàng đem thần thức thu hồi trở về. Ngắn ngủi trong khoảnh khắc, liền đã có cảm giác như bị tổn thương, cái loại đau đớn này làm cho người ta, cơ hồ không thể chịu đựng nổi. Âm Bách Khang hung hăng cắn răng kiềm chế nội tâm.
Dược Thiên Sầu khẽ cười thầm, hắc hỏa nồng đậm như thế, mà ngươi lại dám thả thần thức ra sao!
Sau khi cố tình giả thần giả quỷ một phen xong, Dược Thiên Sầu cà người phát ra nhừng ánh hào quang rực rờ, cùng tầng mây mù dày đặc tiêu thất ở trong thiên địa. Từng cơn gió lạnh vẫn thổi xuy xuy ngang qua đinh núi, Âm Bách Khang đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, lại không khỏi lắp bắp kinh hãi, chính bản thân hắn không nhìn ra Ngưu Hữu Đức thoát đi như thế nào. Dù sao chắc chắn cũng không phải là thuấn di, bốn phương tám hướng chung quanh không hề phát sinh bất luận một tia dao động nhỏ nào, mà Ngưu Hữu Đức cử như vậy tiêu thất đi.
"Hô., hô... " Lúc này ẢÂm Bách Khang một khẽ phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, thần tình nhãn nhúm lại thành một đoàn. Vừa rồi, bởi vì thế diện, cho nên hắn đã cắn răng ngạnh kháng để không phát ra thanh âm, sau khi xác nhận Ngưu Hữu Đức đã ly khai. Lúc này hắn mới trưng bày ra vẻ mặt thống khổ vô dạng.
Khoanh chân ngồi xuống, hắn khẽ lắc đầu mỉm cười cảm thán: "Tiên nhân quả nhiên đúng là tiên nhân. Cho dù là chạy, thì cái khí thế kia cũng có khả năng bức ép được thần trí của mình, thật là đáng sợ! "
Dược Thiên Sầu vừa xuất hiện ở Phiểu Miêu Cung, nhất thời khiến cho chung quanh dâng lên một trận hỗn loạn, vốn nghe được tiếng còi báo động, Khúc Bình Nhi liền suất lĩnh rất nhiều cung nữ chạy ra, trong tay mỗi người đều cầm theo pháp bảo, nhằm vào hắn mà tấn công. Phía quân doanh ô Thác Châu cũng vang rền tiếng còi báo động chiến đấu...
Dược Thiên Sầu còn đang không hiểu ra sao cả. Thì một đám người đã hung hăng phóng tới, đem Phiêu Miểu cung vây chật như cối nêm. Quan Vũ, Trần Phong, Trương Bằng, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng xuất hiện, một đám người như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu.
Mẹ nó! Muốn tạo phản ư?
Dược Thiên Sầu nhất thời nổi giận lôi đình. Theo sau, chỉ nghe thấy Khúc Bình Nhi cầm kiếm, khẽ quát: "Ngươi là người phương nào? Cư nhiên lại dám xông vào bên trong Phiêu Miểu Cung! "
Dược Thiên Sầu há miệng thở dốc, bất thình lình mỉm cười, sờ soạng khuôn mặt. Lúc này hắn mới hiểu ra, vấn đề đang nằm tại đâu. Dường như đều là do gương mặt Ngưu Hữu Đức gây ra cái chuyện hiểu lầm như thế này. Chính mình đã quên không có khôi phục diện mạo nguyên bản.
"Lớn mật. " Khúc Bình Nhi cười lạnh quát. Đối phương cư nhiên lại dám coi thường lời nói của nàng, hơn nữa còn đang ở chỗ này mim cười nhạo báng. Nhưng thật ra, chi có Bạch Tố Trinh là hơi giật mình, sau đó vươn tay đè kiếm của Khúc Bình Nhi xuống, khẽ mỉm cười nói: "Là Dược Thiên Sầu. "
Bạch Tố Trinh xưa nay ít khi mở miệng ở trong ô Thác Châu, nhưng khi vừa mở miệng thì liền sẽ phát sinh hiệu quả nhất định! Bầu không khí khấn trương nháy mắt biến mất. Chỉ còn mấy nhân vật đứng đầu, là đang dùng thần tình hồ nghi đưa mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu kiềm chế phẫn nộ, hung hăng quát: "Mẹ nó! Ta còn tưởng rằng các ngươi là muốn tạo phản ah! "
Theo sau, tháo chiếc mặt nạ da người xuống, lập tức hướng mọi người khoát tay nói: "Quan Vũ, Trằn phong, Trương Băng ở lại. Những người khác thì nhanh chóng giải tán. "
Đám đông nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại những nhân vật cao tầng ở bên trong ô Thác Châu.
Khúc Bình Nhi đi tới cầm chiếc mặt nạ da người trong tay Dược Thiên Sầu lên, thần tình hồ nghi hỏi: "Đây là thứ gì vậy? "
"Ai nha! Đừng làm hỏng nó đấy, ta vẫn còn đang cần dùng. " Dược Thiên Sầu vươn tay lấy lại chiếc mặt nạ da người, nhìn chung quanh giải thích: "thứ này dịch dung rất tốt! Cùng đặc tính da người giống nhau như đúc, khi hóa trang sẽ không lộ ra sợ hở, cho dù đối phương tu vi cao đến đâu, cũng khó lòng mà phát hiện ra được. "
Khúc Bình Nhi nghe xong, liền mang vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Bạch Tố Trinh, theo sau khẽ mim cười nói: "Tỷ tỷ như thế nào lại nhận ra hắn. "
Bạch Tố Trinh ảm đạm cười, dịu dàng nói: "Cảm giác thôi. "
Khúc Bình Nhi "ân" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Dược Thiên Sầu cất mặt nạ da người vào trong túi trữ vật. Theo sau mới lấy nãm túi đựng thượng phâm linh thạch ra. Đưa mắt nhìn Bạch Tố Trinh, Khúc Bình Nhi, Quan Vũ, Trần Phong, Trương Bằng, mang theo hương vị khoe khoang cười nói: "Mọi người nhìn xem đi! "
Năm người khó hiểu rót thần thức vào nhìn xem. Theo sau đều lộ ra diễn cảm khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau như không dám tin. Bên trong những chiếc túi trữ vật này tràn đầy thượng phẩm linh thạch! Áng chừng trong mỗi túi cũng phải chửa khoảng mười ức liĩih thạch đi!
Trương Băng sợ hãi lẩm bẩm nói: "Hôm qua mới thu được mười ức, hôm nay lại mang về thêm năm mươi ức ah! "
"Đúng là năm mươi ức không sai. " Dược Thiên Sầu nhìn sang Quan Vũ cùng Trương Bằng nói: "Đều thu lại, bây giờ các ngươi quay về an bài đi. Khoản tiền này, hẳn là có thể giải quyết vấn đề thăng cấp tu vi cho các đội viên. "
Hai người lmh mệnh, thu lấy năm chiếc túi trữ vật, rồi quay trở về quân doanh an bài công tác.
Lúc này Dược Thiên Sầu mới xoay người lại nhìn Trần Phong nói: "Ngụy Phá Cấm Đan, hiện giờ đã chế luyện được bao nhiêu viên rồi? "
Trần Phong đáp: "Đang có khoảng gần ba vạn viên. "
"Chẳng biết là có đủ dùng hay không nữa. " Dược Thiên Sầu nhíu mày nói.
Trần Phong nghe vậy, toàn thân không khỏi nổi lên một tầng da gà! Bởi Ngụy Phá Cấm Đan chính là độc dược ah! Ba vạn viên còn chưa đủ dùng sao? Ngươi muốn cấp cho bao nhiêu người ăn? Nghi vấn trùng trùng, nên khẽ dò hỏi: "Lão đại, ngươi tính làm gì thế? "
"Bán. " Dược Thiên Sầu thuận miệng đáp. Sau đó vươn tay ra nói: "Giao tất cả cho
Ta. "
Trần Phong tháo chiếc túi trữ vật bên hông xuống, đưa cho Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu rót thần thức vào kiểm ưa. Quả thật đúng là gần ba vạn viên không sai biệt nhiều lắm. Lúc này mới nói: "Nắm chắc thời gian tiếp tục luyện chế thêm một ít nữa, mau đi thôi! "
Sau khi Trần Phong rời đi, Dược Thiên Sầu liền phân phó Khúc Bình Nhi giúp hắn chuẩn bị linh thảo, hắn muốn đích thân ra tay luyện chế vài phần...
Bình luận truyện