Tinh Thần Châu
Chương 667: Mộng huyễn tinh sí
Chuyện gì? Dược Thiên Sầu trợn tròn mắt, thứ này dùng tuyệt thế bào đao chém không vỡ, Thanh hỏa đốt không cháy lại có thể tự mình di động, làm cái quỷ gì?
Hắn đang trợn mắt há hốc mồm, Võ Lập Tuyết lại sột soạt mặc nhanh quần áo, hưng phấn nói: "Ta đi xem thể nào." Nàng đi ngang qua trên người Dược Thiên Sầu, không kịp mang giày vớ, hai bàn chân trần trụi trắng noãn xinh đẹp bước luôn xuống giường bang bang chạy tới.
Quả trứng đen kia lăn qua tây lăn tới đông, mắt thấy sập lăn tới lỗ thủng trên sàn gác bị Dược Thiên Sầu khoét ra, Võ Lập Tuyết xoay người ôm lên, mắt to tràn ngập vẻ tò mò, không hề nháy nhìn chằm chằm quả trứng. Nàng ôm trong tay quơ quơ, lại dán lên lỗ tai nghe ngóng, đột nhiên "nha" một tiếng nhìn Dược Thiên Sầu vui mừng nói: "Dược Thiên Sầu, bên trong thật sự có đồ vật đang động!"
Dược Thiên Sầu lộ ra vẻ mặt ngu ngốc, ngây ngô hỏi: "Cái gì đang động?"
"Không biết!" Võ Lập Tuyết đưa quả trứng ra, hỏi: "Huynh không thấy là nó rất giống một quả trứng sao?"
Này còn cần nàng tới nhắc nhở? Chẳng những giống quả trừng, hơn nữa còn giống một quả trứng khủng long! Dược Thiên Sầu ngồi dậy trên giường, sờ sờ cằm suy nghĩ, ảo tưởng nếu ấp ra được một con Bá Vương Long, sau đó mang theo nó đi hóng gió nơi nơi. Bất quá ngẫm lại cũng cảm thấy không đúng, trứng khủng long cũng không đến nỗi cứng rắn tới mức làm gì cũng không thể phá vỡ đi?
Hi lý hoa lạp, hắn không chút do dự mặc lại quần áo, trực tiếp bật xuống giường đưa tay nói: "Cho ta xem."
Võ Lập Tuyết đưa quả trứng cho hắn, ai ngờ hắn vừa ôm trong tay liền biến sắc. Chỉ thấy quả trứng nằm trong tay Võ Lập Tuyết thì rất yên lặng, nhưng vừa vào đến trong tay hắn liền "đô đô đô" vang lên chấn rung, quả trứng cấp tốc run rẩy, ngay sau đó hai tay Dược Thiên Sầu cũng chấn động theo, vẻ mặt Võ Lập Tuyết mê hoặc, vẻ mặt Dược Thiên Sầu cũng mờ mịt, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì...
"Đô đô đô...Toàn bộ gian phòng tràn ngập thanh âm dồn dập bạo động, thần tình Dược Thiên Sầu trướng lên đỏ bừng, hai tay dùng hết toàn bộ khí lực bú sữa mẹ liều mạng Ồm chặt, một người một trứng bắt đầu đấu lực. Lúc này quả trứng trong tay hắn làm cho hắn liên tưởng đến máy đóng cọc của kiếp trước, chính là loại tần suất chấn động đả kích dồn dập như thế này.
Kiên trì đến cuối cùng, cả người Dược Thiên Sầu cơ hồ đều cùng chấn động với quả trứng ứong tay, hắn nghẹn một hơi run run nói: "Khí lực thật lớn, lão tử Ồm không được, thì ném ngươi đi." Quả trứng đen trực tiếp bị hắn ném ra ngoài, "oành" một tiếng đụng vào trên tường, lại "phanh" một tiếng nện lên mặt đất lăn qua lăn lại.
Kỳ quái chính là, quả trừng vừa ly khai khỏi tay Dược Thiên Sầu, thanh âm "đô đô đô" chấn động liền biến mất, quả trứng đen lăn lăn trên mặt đất liền không còn động tĩnh. Dược Thiên Sầu lại trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Mụ nội ngươi, không tà mồn như vậy đi? Chẳng lẽ thật sự là nhân phẩm lão tử có vấn đề?"
Võ Lập Tuyết nhìn quả trứng đen, nhìn nhìn lại Dược Thiên Sầu, cũng không nhịn được nữa "xì" một tiếng bật cười, như thế nào ở trong tay mình không có việc gì, vừa đến trên tay hắn liền xảy ra chuyện ma quái? Nàng cố nín cười, thử thăm dò đi đến Ồm quả trứng lên, quả nhiến không có việc gì, sắc mặt Dược Thiên Sầu "bá" một tiếng liền đen thui. Võ Lập Tuyết liếc mắt nhìn hắn, lập tức khanh khác cười vang, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
"Nha đầu chết tiệt kia, còn dám cười, cẩn thận đại gia lột hết quần áo nàng đem đánh đòn." Gương mặt Dược Thiên Sầu hiện lên vẻ âm mai uy hiếp.
1HB... BBS.
Hắn đang trợn mắt há hốc mồm, Võ Lập Tuyết lại sột soạt mặc nhanh quần áo, hưng phấn nói: "Ta đi xem thể nào." Nàng đi ngang qua trên người Dược Thiên Sầu, không kịp mang giày vớ, hai bàn chân trần trụi trắng noãn xinh đẹp bước luôn xuống giường bang bang chạy tới.
Quả trứng đen kia lăn qua tây lăn tới đông, mắt thấy sập lăn tới lỗ thủng trên sàn gác bị Dược Thiên Sầu khoét ra, Võ Lập Tuyết xoay người ôm lên, mắt to tràn ngập vẻ tò mò, không hề nháy nhìn chằm chằm quả trứng. Nàng ôm trong tay quơ quơ, lại dán lên lỗ tai nghe ngóng, đột nhiên "nha" một tiếng nhìn Dược Thiên Sầu vui mừng nói: "Dược Thiên Sầu, bên trong thật sự có đồ vật đang động!"
Dược Thiên Sầu lộ ra vẻ mặt ngu ngốc, ngây ngô hỏi: "Cái gì đang động?"
"Không biết!" Võ Lập Tuyết đưa quả trứng ra, hỏi: "Huynh không thấy là nó rất giống một quả trứng sao?"
Này còn cần nàng tới nhắc nhở? Chẳng những giống quả trừng, hơn nữa còn giống một quả trứng khủng long! Dược Thiên Sầu ngồi dậy trên giường, sờ sờ cằm suy nghĩ, ảo tưởng nếu ấp ra được một con Bá Vương Long, sau đó mang theo nó đi hóng gió nơi nơi. Bất quá ngẫm lại cũng cảm thấy không đúng, trứng khủng long cũng không đến nỗi cứng rắn tới mức làm gì cũng không thể phá vỡ đi?
Hi lý hoa lạp, hắn không chút do dự mặc lại quần áo, trực tiếp bật xuống giường đưa tay nói: "Cho ta xem."
Võ Lập Tuyết đưa quả trứng cho hắn, ai ngờ hắn vừa ôm trong tay liền biến sắc. Chỉ thấy quả trứng nằm trong tay Võ Lập Tuyết thì rất yên lặng, nhưng vừa vào đến trong tay hắn liền "đô đô đô" vang lên chấn rung, quả trứng cấp tốc run rẩy, ngay sau đó hai tay Dược Thiên Sầu cũng chấn động theo, vẻ mặt Võ Lập Tuyết mê hoặc, vẻ mặt Dược Thiên Sầu cũng mờ mịt, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì...
"Đô đô đô...Toàn bộ gian phòng tràn ngập thanh âm dồn dập bạo động, thần tình Dược Thiên Sầu trướng lên đỏ bừng, hai tay dùng hết toàn bộ khí lực bú sữa mẹ liều mạng Ồm chặt, một người một trứng bắt đầu đấu lực. Lúc này quả trứng trong tay hắn làm cho hắn liên tưởng đến máy đóng cọc của kiếp trước, chính là loại tần suất chấn động đả kích dồn dập như thế này.
Kiên trì đến cuối cùng, cả người Dược Thiên Sầu cơ hồ đều cùng chấn động với quả trứng ứong tay, hắn nghẹn một hơi run run nói: "Khí lực thật lớn, lão tử Ồm không được, thì ném ngươi đi." Quả trứng đen trực tiếp bị hắn ném ra ngoài, "oành" một tiếng đụng vào trên tường, lại "phanh" một tiếng nện lên mặt đất lăn qua lăn lại.
Kỳ quái chính là, quả trừng vừa ly khai khỏi tay Dược Thiên Sầu, thanh âm "đô đô đô" chấn động liền biến mất, quả trứng đen lăn lăn trên mặt đất liền không còn động tĩnh. Dược Thiên Sầu lại trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Mụ nội ngươi, không tà mồn như vậy đi? Chẳng lẽ thật sự là nhân phẩm lão tử có vấn đề?"
Võ Lập Tuyết nhìn quả trứng đen, nhìn nhìn lại Dược Thiên Sầu, cũng không nhịn được nữa "xì" một tiếng bật cười, như thế nào ở trong tay mình không có việc gì, vừa đến trên tay hắn liền xảy ra chuyện ma quái? Nàng cố nín cười, thử thăm dò đi đến Ồm quả trứng lên, quả nhiến không có việc gì, sắc mặt Dược Thiên Sầu "bá" một tiếng liền đen thui. Võ Lập Tuyết liếc mắt nhìn hắn, lập tức khanh khác cười vang, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
"Nha đầu chết tiệt kia, còn dám cười, cẩn thận đại gia lột hết quần áo nàng đem đánh đòn." Gương mặt Dược Thiên Sầu hiện lên vẻ âm mai uy hiếp.
1HB... BBS.
Bình luận truyện