Tinh Thần Châu
Chương 815: Cao thủ nhân gian tề tụ
Lộng Trúc lộ ra ánh mắt khoa trương nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, năm xưa Âm Bách Khang tính là phú giập tu chân giới đi? Chứng thực là người lắm tiền nhiều của, nhưng cùng so sánh với gã tiểu tử này, thì quả thực không bằng một góc, tiểu tử này quá nhiều tiền, tài sản lên tới vạn ức thượng phẩm linh thạch ah!
Dược Thiên Sầu cười híp mắt ngắm nhìn diễn cảm cuồng nhiệt của chúng nhân, đây chính mà hiệu quả mà hắn muốn nhìn thấy, chính là muốn kích thích lòng cuồng nhiệt của mọi người. Đột nhiên, chỉ thấy một bóng người thoáng lao tới, nghiêng đầu vừa nhìn, đảo mắt công phu, Lộng Trúc đã nhảy vào trong đống linh thạch...
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu thầm mắng một tiếng, chạy nhanh tới đem núi linh thạch khổng lồ trên mặt đất thu vào bên trong túi trữ vật. Bất quá Lộng Trúc vẫn cướp được mấy trăm khối thần phẩm linh thạch, trị giá trăm ức thượng phẩm linh thạch ah! Bao nhiêu năm qua Lộng Trúc chưa từng giàu có như thế này, và khoản tiền này kiếm được cũng quá dễ dàng.
"Đưa đây..." Dược Thiên Sầu hung hăng quát lớn.
"Ha ha..." Lộng Trúc ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, linh thạch trong hai tay thu vào túi trữ vật. Cứ như thế đứng sang một bên, hoàn toàn không thèm quan tâm đến phẩm chất đạo đức.
Tên vô lại này không thể đánh, mắng hắn cũng không sợ! Nhất thời Dược Thiên Sầu không nghĩ ra biện pháp nào, đành phải an ủi chính mình, coi như khoản tiền này là chi phí sinh hoạt cho mấy người Phù Dung ở Tử Trúc Lâm đi...!
Lúc này Dược Thiên Sầu diễn cảm buồn thiu, hướng mọi người tức giận nói: "Linh thạch trên tay các ngươi, coi như ta cho các ngươi. Tất cả đều theo ta, đi Tiên giới phát tài..."
Cuối cùng rống lên một câu không sai biệt lắm, rồi xoay người đi vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Lần này Hồ Trường Thọ biểu hiện phi thường tích cực, cũng là người đầu tiên bám theo Dược Thiên Sầu, chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, không khỏi đồng thanh hô lớn: "Đi.., đi lên Tiên giới cùng nhau phát tài..."
Một câu nói này so với mười câu nói của Dược Thiên Sầu đều hữu hiệu hơn, chúng nhân diễn cảm kích động, nối đuôi nhau tiến vào bên trong địa đạo.
Vừa đến dưới lăng mộ, mọi người nhanh chóng đánh giá bốn phía xung quanh, quả nhiên trông thấy một tòa trận pháp. Dược Thiên Sầu xoay người điểm nhân số, trầm giọng nói: "Tất cả mọi người đừng lộn xộn, ta chuẩn bị khởi động truyền tống trận đây...7r
Ánh mắt của chúng nhân đều quẳng ném lên trên người Dược Thiên Sầu. Chỉ thấy hắn đứng trong khán đài hình ngũ giác, hai tay chặp trước ngực, trong miệng không ngừng niệm chú, một cỗ thần thức khổng lồ nhanh chóng bao phủ lên mọi người, khiến cho mọi người cảm giác giống như chỉnh thể cả lăng mộ đang nhúc nhích. Bỗng dưng hai mắt sáng bừng, cảnh tượng xung quanh bất tri giác đã thay đổi bộ dáng...
Mọi người ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ra bản thân mình đang ở trong sơn cốc sương trắng mênh mông, trên không trung cũng mờ mịt thành một đoàn, nhìn không
Thấy mặt trời. Thoáng giật mình, vì phát hiện ra tầng sương trắng mênh mông kia là do linh khí nồng đậm ngưng tụ mà thành, quả nhiên không phải nhân gian có thể so sánh...Đột nhiên có người kinh hô: "Mọi người cần thận, nơi này đã từng phát sinh qua đánh nhau."
Đoàn người đều là những nhân vật kiêu hùng một phương, cho nên luận phản ứng đều không thể chê vào đâu được. Vừa nghe thấy thanh âm kinh hô, liền nhanh chóng tản ra bốn phía, pháp bảo đã xuất hiện trong tay, ánh mắt tinh tế cảnh giác ngắm nhìn bốn phương tám hướng.
Bỗng dưng Dược Thiên Sầu khoát tay nói: "Chư vị không cần khẩn trương, những người này lúc ta rời đi thì đã chết rồi!"
Lúc này mọi người mới nhẹ nhõm thở phào ra một hơi, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, theo bản năng tập trung thành đoàn, đưa lưng vào nhau, ánh mắt băng lạnh thấu xương thăm dò đi khắp các ngóc ngách ở bên trong sơn cốc. Lúc ở nhân gian mọi người tranh chấp hơn thua nhau, nhưng thời khắc tha phương tại nơi xa lạ, đột nhiên trong lòng đều dâng lên một cỗ tín nhiệm cùng đoàn kết chưa từng xuất hiện qua.
Lộng Trúc ngắm nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này tò mò nói: "Nơi này chính là tiên thảo viên?"
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu nói: "Tiên thảo viên này còn gọi là Thần Khư Cảnh, theo truyền thuyết chính là tu luyện tràng do cổ thần năm xưa tạo ra. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đã vứt bỏ. Mỗi trăm năm sẽ khai mở một lần trong khoảng thời gian một con trăng. Những lúc như thế, các mồn phái Tiên giới đều sẽ phái người đến đây tim kiếm kỳ trân dị bảo!"
"Bất quá chư vị không nên kích động, nơi này dù sao cũng là địa bàn Tiên giới, phát tài mặc dù là đại sự, nhưng an toàn vẫn phải đặt lên hàng đầu. Dược Thiên Sầu ta tuy rằng đã từng cùng mọi người náo loạn không thoải mái, nhưng giờ khắc này chúng ta đang ở trên địa bàn của Tiên giới, vì thế phải cùng nhau đoàn kết, bảo vệ thực lực của nhân gian chúng ta và tranh thủ cơ hội phát tài. Tóm lại ta chỉ muốn nói một câu, Dược Thiên Sầu ta thân làm Chưởng Hình Sứ, Yêu Quỷ Vực, nếu đã đưa tất cả đến nơi này, thì sẽ có trách nhiệm đưa tất cả an toàn quay trở về. Hy vọng mọi người đừng xem trọng tiền tài, mà nóng đầu gây chuyện ah!" Dược Thiên Sầu diễn cảm thâm tình nhìn chúng nhân xung quanh diễn thuyết nói.
"Chưởng Hình Sứ..." Đúng lúc này có một thanh âm vang lên. Vũ Nam Thiên thân mặc áo lông cừu màu trắng, khí chất thanh tao, chậm rãi bước ra, không chút hoang mang chắp tay nói: "Dược Chưởng Hình Sứ, ngươi nói chỉ cần thu thập đủ tiên thảo, liền có thể trợ giúp tất cả mọi người luyện thành linh đan trường sinh bất tử. Chúng ta phải làm sao mới tin tưởng được lời của ngươi nói là thật hay giả đây?"
Dược Thiên Sầu diễn cảm nghiêm trang, giờ một bàn tay lên trời, chậm rãi nói: "Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau cố gắng. Ta thề sẽ dốc hết khả năng, ở trong khoảng thời gian ngắn nhất giúp mọi người hoàn thành tâm nguyện này. Nếu làm trái lời thề, bản thân ta liền sẽ chết không được tử tế."
Lời thề vừa phát rạ, tinh thần của mọi người càng phấn chấn hơn. Đối với mọi người mà nói, thề cũng không thể tùy tiện ah! Bởi lúc trước Băng Thành Tử đã làm trái lời thề, kết quả đã rơi vào hạ tràng chết không được tử tế. Mọi người đối với chuyện này đều mười phần tin tưởng không hề nghi ngờ. Bọn hắn không biết rằng, Dược Thiên Sầu từng nghe qua Ngạc Tiên Quân nói, phát thề cùng phóng thí cũng chẳng có gì khác
MÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiimÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimmÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimm
Biệt nhau lắm. Bất quá Dược Thiên Sầu muốn giúp mọi người tấn thăng tu vi thì đúng là sự thật...
Lộng Trúc nghe xong thì không khỏi giật mình liếc trộm Dược Thiên Sầu. Ban đầu còn tưởng rằng hắn muốn diễn trò quỷ, không nghĩ ra lần này đúng là có lòng thành.
"Hảo..." Vũ Nam Thiên vỗ tay hoanh nghênh, đồng dạng cũng nhấc tay lên nói: "Nếu Chưởng Hình Sứ đã phát thề, thì Vũ Nam Thiên ta đồng dạng cũng phát thề, chỉ cần Dược Chưởng Hình Sứ thành tâm giúp ta thực hiện tâm nguyện trường sinh bất tử. Vũ Nam Thiên ta sẽ nguyện đi theo dốc sức làm việc cho Chưởng Hình Sứ đại nhân, nếu vi phạm lời thề, thì trời tru đất diệt..."
Vũ Nam Thiên vừa nói xong, Hồ Trường Thọ cũng liền vội vàng phát thề. Nói thật, tất cả mọi người đã phát hiện ra hành động cổ quái của Hồ Trường Thọ, có vẻ như ngay từ ban đầu, liền biểu đạt thành ý muốn đi theo Dược Thiên Sầu, điều này nhiều ít cũng làm cho mọi người có chút khó hiểu.
Cái này theo tục ngữ gọi là, người ở trong chăn thì mới biết trong chăn có rận. Người khác nào biết nỗi khổ ở trong lòng Hồ Trường Thọ đây chứ! Lúc trước mười đại cao thủ tạo thành hai cái liên mình, trừ Âm Bách Khang ra, bốn người khác đều chết ở trong tay Dược Thiên Sầu. Hiện giờ chỉ còn lại một mình bản thân hắn, theo các góc độ mà quan sát, thì hắn đều cảm thấy được, nếu Dược Thiên Sầu muốn lập uy, người thứ nhất sẽ thu thập, khẳng định sẽ chính là hắn. Nếu không bày tỏ thái độ ngoan ngoãn, Dược Thiên Sầu người này cũng chẳng phải là cái hạng thiện nhân gì!
Có hai người dẫn đầu, chúng nhân xung quanh cũng nhất tề làm theo. Đảo mắt một lúc, có rất nhiều người không nhịn được, đều cười phá lên ha hả. Ai cũng không dám tin, có một ngày mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực như thế này.
"Nếu mọi người đã tôn trọng ta như thế, thì ta đây cũng không hề tàng tư, nếu không thì cũng chẳng khác nào phường tiểu nhân bỉ ổi!" Dược Thiên Sầu bình thản lấy trăm khối ngọc điệp ở trong túi trữ vật của mình ra, ở trước mắt mọi người tự thu hồi một bộ, theo sau nghiêm trang nói: "Nơi này còn chín mươi chín khối ngọc điệp ghi chép danh sách các loại kì trân dị bảo trên Tiên giới. Chúng ta có hơn ba trăm người, vậy mọi người hãy lựa chọn thành lập tổ đội thích họp, ba bốn người một tổ, chia làm chín mươi chín tổ. Rồi tự nhận lấy một khối ngọc điệp này đi. Hiện giờ chúng ta sẽ bắt đầu làm đến chính sự..."
"Ha ha..." Những thanh âm náo nhiệt ồn ào bất thình lình vang vọng ở trong sơn cốc. Mọi người nhanh chóng tìm kiếm người quen, thành lập tổ đội thích hợp cho riêng mình.
Mẹ nó! Cũng không biết thu liêm chút điểm, coi nơi này là vườn rau nhà các ngươi hay sao? Dược Thiên Sầu nhãn tình cảnh giác thoáng nhìn ra phía ngoài sơn cốc, bỗng dưng nhìn thấy Thủy Minh Thanh tiến vào. Lúc này mọi người đều quẳng ném ánh mắt lên trên người Thủy Minh Thanh, mà Thủy Minh Thanh thì cũng hoàn toàn trợn tròn mắt...
Đám người trước mắt này trang phục lạ lẫm, hơn nữa mỗi người đều có khí chất bất phàm, tuy rằng cùng mình đều là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng mơ hồ còn phảng phất theo phong phạm thượng vị giả. Hắn khẳng định, những người này tuyệt đối không phải là nhóm đệ tử của các môn phái trên Tiên giới. Cả đám đều đang trành mắt lạnh nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho bản thân hắn có chút kinh hãi...
Dược Thiên Sầu cười híp mắt ngắm nhìn diễn cảm cuồng nhiệt của chúng nhân, đây chính mà hiệu quả mà hắn muốn nhìn thấy, chính là muốn kích thích lòng cuồng nhiệt của mọi người. Đột nhiên, chỉ thấy một bóng người thoáng lao tới, nghiêng đầu vừa nhìn, đảo mắt công phu, Lộng Trúc đã nhảy vào trong đống linh thạch...
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu thầm mắng một tiếng, chạy nhanh tới đem núi linh thạch khổng lồ trên mặt đất thu vào bên trong túi trữ vật. Bất quá Lộng Trúc vẫn cướp được mấy trăm khối thần phẩm linh thạch, trị giá trăm ức thượng phẩm linh thạch ah! Bao nhiêu năm qua Lộng Trúc chưa từng giàu có như thế này, và khoản tiền này kiếm được cũng quá dễ dàng.
"Đưa đây..." Dược Thiên Sầu hung hăng quát lớn.
"Ha ha..." Lộng Trúc ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, linh thạch trong hai tay thu vào túi trữ vật. Cứ như thế đứng sang một bên, hoàn toàn không thèm quan tâm đến phẩm chất đạo đức.
Tên vô lại này không thể đánh, mắng hắn cũng không sợ! Nhất thời Dược Thiên Sầu không nghĩ ra biện pháp nào, đành phải an ủi chính mình, coi như khoản tiền này là chi phí sinh hoạt cho mấy người Phù Dung ở Tử Trúc Lâm đi...!
Lúc này Dược Thiên Sầu diễn cảm buồn thiu, hướng mọi người tức giận nói: "Linh thạch trên tay các ngươi, coi như ta cho các ngươi. Tất cả đều theo ta, đi Tiên giới phát tài..."
Cuối cùng rống lên một câu không sai biệt lắm, rồi xoay người đi vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Lần này Hồ Trường Thọ biểu hiện phi thường tích cực, cũng là người đầu tiên bám theo Dược Thiên Sầu, chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, không khỏi đồng thanh hô lớn: "Đi.., đi lên Tiên giới cùng nhau phát tài..."
Một câu nói này so với mười câu nói của Dược Thiên Sầu đều hữu hiệu hơn, chúng nhân diễn cảm kích động, nối đuôi nhau tiến vào bên trong địa đạo.
Vừa đến dưới lăng mộ, mọi người nhanh chóng đánh giá bốn phía xung quanh, quả nhiên trông thấy một tòa trận pháp. Dược Thiên Sầu xoay người điểm nhân số, trầm giọng nói: "Tất cả mọi người đừng lộn xộn, ta chuẩn bị khởi động truyền tống trận đây...7r
Ánh mắt của chúng nhân đều quẳng ném lên trên người Dược Thiên Sầu. Chỉ thấy hắn đứng trong khán đài hình ngũ giác, hai tay chặp trước ngực, trong miệng không ngừng niệm chú, một cỗ thần thức khổng lồ nhanh chóng bao phủ lên mọi người, khiến cho mọi người cảm giác giống như chỉnh thể cả lăng mộ đang nhúc nhích. Bỗng dưng hai mắt sáng bừng, cảnh tượng xung quanh bất tri giác đã thay đổi bộ dáng...
Mọi người ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ra bản thân mình đang ở trong sơn cốc sương trắng mênh mông, trên không trung cũng mờ mịt thành một đoàn, nhìn không
Thấy mặt trời. Thoáng giật mình, vì phát hiện ra tầng sương trắng mênh mông kia là do linh khí nồng đậm ngưng tụ mà thành, quả nhiên không phải nhân gian có thể so sánh...Đột nhiên có người kinh hô: "Mọi người cần thận, nơi này đã từng phát sinh qua đánh nhau."
Đoàn người đều là những nhân vật kiêu hùng một phương, cho nên luận phản ứng đều không thể chê vào đâu được. Vừa nghe thấy thanh âm kinh hô, liền nhanh chóng tản ra bốn phía, pháp bảo đã xuất hiện trong tay, ánh mắt tinh tế cảnh giác ngắm nhìn bốn phương tám hướng.
Bỗng dưng Dược Thiên Sầu khoát tay nói: "Chư vị không cần khẩn trương, những người này lúc ta rời đi thì đã chết rồi!"
Lúc này mọi người mới nhẹ nhõm thở phào ra một hơi, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, theo bản năng tập trung thành đoàn, đưa lưng vào nhau, ánh mắt băng lạnh thấu xương thăm dò đi khắp các ngóc ngách ở bên trong sơn cốc. Lúc ở nhân gian mọi người tranh chấp hơn thua nhau, nhưng thời khắc tha phương tại nơi xa lạ, đột nhiên trong lòng đều dâng lên một cỗ tín nhiệm cùng đoàn kết chưa từng xuất hiện qua.
Lộng Trúc ngắm nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này tò mò nói: "Nơi này chính là tiên thảo viên?"
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu nói: "Tiên thảo viên này còn gọi là Thần Khư Cảnh, theo truyền thuyết chính là tu luyện tràng do cổ thần năm xưa tạo ra. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đã vứt bỏ. Mỗi trăm năm sẽ khai mở một lần trong khoảng thời gian một con trăng. Những lúc như thế, các mồn phái Tiên giới đều sẽ phái người đến đây tim kiếm kỳ trân dị bảo!"
"Bất quá chư vị không nên kích động, nơi này dù sao cũng là địa bàn Tiên giới, phát tài mặc dù là đại sự, nhưng an toàn vẫn phải đặt lên hàng đầu. Dược Thiên Sầu ta tuy rằng đã từng cùng mọi người náo loạn không thoải mái, nhưng giờ khắc này chúng ta đang ở trên địa bàn của Tiên giới, vì thế phải cùng nhau đoàn kết, bảo vệ thực lực của nhân gian chúng ta và tranh thủ cơ hội phát tài. Tóm lại ta chỉ muốn nói một câu, Dược Thiên Sầu ta thân làm Chưởng Hình Sứ, Yêu Quỷ Vực, nếu đã đưa tất cả đến nơi này, thì sẽ có trách nhiệm đưa tất cả an toàn quay trở về. Hy vọng mọi người đừng xem trọng tiền tài, mà nóng đầu gây chuyện ah!" Dược Thiên Sầu diễn cảm thâm tình nhìn chúng nhân xung quanh diễn thuyết nói.
"Chưởng Hình Sứ..." Đúng lúc này có một thanh âm vang lên. Vũ Nam Thiên thân mặc áo lông cừu màu trắng, khí chất thanh tao, chậm rãi bước ra, không chút hoang mang chắp tay nói: "Dược Chưởng Hình Sứ, ngươi nói chỉ cần thu thập đủ tiên thảo, liền có thể trợ giúp tất cả mọi người luyện thành linh đan trường sinh bất tử. Chúng ta phải làm sao mới tin tưởng được lời của ngươi nói là thật hay giả đây?"
Dược Thiên Sầu diễn cảm nghiêm trang, giờ một bàn tay lên trời, chậm rãi nói: "Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau cố gắng. Ta thề sẽ dốc hết khả năng, ở trong khoảng thời gian ngắn nhất giúp mọi người hoàn thành tâm nguyện này. Nếu làm trái lời thề, bản thân ta liền sẽ chết không được tử tế."
Lời thề vừa phát rạ, tinh thần của mọi người càng phấn chấn hơn. Đối với mọi người mà nói, thề cũng không thể tùy tiện ah! Bởi lúc trước Băng Thành Tử đã làm trái lời thề, kết quả đã rơi vào hạ tràng chết không được tử tế. Mọi người đối với chuyện này đều mười phần tin tưởng không hề nghi ngờ. Bọn hắn không biết rằng, Dược Thiên Sầu từng nghe qua Ngạc Tiên Quân nói, phát thề cùng phóng thí cũng chẳng có gì khác
MÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiimÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimmÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimm
Biệt nhau lắm. Bất quá Dược Thiên Sầu muốn giúp mọi người tấn thăng tu vi thì đúng là sự thật...
Lộng Trúc nghe xong thì không khỏi giật mình liếc trộm Dược Thiên Sầu. Ban đầu còn tưởng rằng hắn muốn diễn trò quỷ, không nghĩ ra lần này đúng là có lòng thành.
"Hảo..." Vũ Nam Thiên vỗ tay hoanh nghênh, đồng dạng cũng nhấc tay lên nói: "Nếu Chưởng Hình Sứ đã phát thề, thì Vũ Nam Thiên ta đồng dạng cũng phát thề, chỉ cần Dược Chưởng Hình Sứ thành tâm giúp ta thực hiện tâm nguyện trường sinh bất tử. Vũ Nam Thiên ta sẽ nguyện đi theo dốc sức làm việc cho Chưởng Hình Sứ đại nhân, nếu vi phạm lời thề, thì trời tru đất diệt..."
Vũ Nam Thiên vừa nói xong, Hồ Trường Thọ cũng liền vội vàng phát thề. Nói thật, tất cả mọi người đã phát hiện ra hành động cổ quái của Hồ Trường Thọ, có vẻ như ngay từ ban đầu, liền biểu đạt thành ý muốn đi theo Dược Thiên Sầu, điều này nhiều ít cũng làm cho mọi người có chút khó hiểu.
Cái này theo tục ngữ gọi là, người ở trong chăn thì mới biết trong chăn có rận. Người khác nào biết nỗi khổ ở trong lòng Hồ Trường Thọ đây chứ! Lúc trước mười đại cao thủ tạo thành hai cái liên mình, trừ Âm Bách Khang ra, bốn người khác đều chết ở trong tay Dược Thiên Sầu. Hiện giờ chỉ còn lại một mình bản thân hắn, theo các góc độ mà quan sát, thì hắn đều cảm thấy được, nếu Dược Thiên Sầu muốn lập uy, người thứ nhất sẽ thu thập, khẳng định sẽ chính là hắn. Nếu không bày tỏ thái độ ngoan ngoãn, Dược Thiên Sầu người này cũng chẳng phải là cái hạng thiện nhân gì!
Có hai người dẫn đầu, chúng nhân xung quanh cũng nhất tề làm theo. Đảo mắt một lúc, có rất nhiều người không nhịn được, đều cười phá lên ha hả. Ai cũng không dám tin, có một ngày mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực như thế này.
"Nếu mọi người đã tôn trọng ta như thế, thì ta đây cũng không hề tàng tư, nếu không thì cũng chẳng khác nào phường tiểu nhân bỉ ổi!" Dược Thiên Sầu bình thản lấy trăm khối ngọc điệp ở trong túi trữ vật của mình ra, ở trước mắt mọi người tự thu hồi một bộ, theo sau nghiêm trang nói: "Nơi này còn chín mươi chín khối ngọc điệp ghi chép danh sách các loại kì trân dị bảo trên Tiên giới. Chúng ta có hơn ba trăm người, vậy mọi người hãy lựa chọn thành lập tổ đội thích họp, ba bốn người một tổ, chia làm chín mươi chín tổ. Rồi tự nhận lấy một khối ngọc điệp này đi. Hiện giờ chúng ta sẽ bắt đầu làm đến chính sự..."
"Ha ha..." Những thanh âm náo nhiệt ồn ào bất thình lình vang vọng ở trong sơn cốc. Mọi người nhanh chóng tìm kiếm người quen, thành lập tổ đội thích hợp cho riêng mình.
Mẹ nó! Cũng không biết thu liêm chút điểm, coi nơi này là vườn rau nhà các ngươi hay sao? Dược Thiên Sầu nhãn tình cảnh giác thoáng nhìn ra phía ngoài sơn cốc, bỗng dưng nhìn thấy Thủy Minh Thanh tiến vào. Lúc này mọi người đều quẳng ném ánh mắt lên trên người Thủy Minh Thanh, mà Thủy Minh Thanh thì cũng hoàn toàn trợn tròn mắt...
Đám người trước mắt này trang phục lạ lẫm, hơn nữa mỗi người đều có khí chất bất phàm, tuy rằng cùng mình đều là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng mơ hồ còn phảng phất theo phong phạm thượng vị giả. Hắn khẳng định, những người này tuyệt đối không phải là nhóm đệ tử của các môn phái trên Tiên giới. Cả đám đều đang trành mắt lạnh nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho bản thân hắn có chút kinh hãi...
Bình luận truyện