Tinh Thần Châu
Chương 828: Tương Trợ Thủy Minh Thanh (3)
Cứ như vậy một lúc sau, chúng nhân xung quanh sôi nổi bàn tán xôn xao. Lúc này Á Phu Tử đang ngây ra, có điểm không thích nghi kịp, trong lòng vừa mới dâng lên lửa giận đã nhanh chóng bị dập tắt. Nhưng lúc này hắn lại không biết phải mở miệng hỏi như thế nào cho đúng...
Thủy Minh Thanh cũng ngượng ngùng đứng ở nơi đó, đầu hơi cúi xuống, không dám ngẩng lên. Cả đời này hắn chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm giống như thế này, áp lực quá lớn khiến cho song quyền trong ống tay áo của hắn đã tứa mồ hôi lạnh rồi!
"Dược huynh, làm như thế này liệu có bại lộ hay không?" Thủy Minh Thanh cúi đầu truyền âm nói.
Dược Thiên Sầu cười híp mắt đánh giá tình hình bốn phía xung quanh, đây chính là hiệu quả mà bản thân hắn muốn nhìn thấy. Lúc này liền truyền âm hồi đáp: "Lo lắng chỉ là dư thừa, ngươi hãy dũng cảm hướng tới phía trước giành lấy cơ hội lần này của chính bản thân ngươi. Đợi sau khi ngươi trở thành thượng vị giả, ngươi sẽ phát hiện ra, chỉ cần ngươi thành công, chuyện giả cũng chính là chuyện thật, người khác sẽ không bao giờ dám hoài nghi lời của ngươi nói. Đây chính là sự chênh lệnh giữa người bình thường và thượng vị giả. Người bình thường luôn lo lắng lời nói dối sẽ bị vạch trần, còn thượng vị giả thì luôn nói dối thường xuyên như ăn cơm bữa mà chẳng hề hẫn gì. Nếu ngươi còn chần chừ, vậy thì tương lai vĩnh viễn sẽ không có ngày nổi danh."
"Ách...Dược huynh nói chí lý!" Thủy Minh Thanh cười khổ truyền âm: "Nhưng không dối gạt Dược huynh, hiện giờ trong lòng ta quả thực là có điểm sợ hãi!"
"Cái gì mà có điểm sợ hãi, ngươi rõ ràng là đang phi thường sợ hãi!" Dược Thiên Sầu truyền âm khinh thường nói: "Không cần phải sợ, ta nói cho ngươi biết, những hạng người lăn lộn ở phía dưới càng dọa càng nhát gan. Chính ngươi suy ngẫm xem có muốn cả đời mình phải trải qua cuộc sống như thế hay không mà thôi!"
Có thể phát hiện ra trong ngữ khí của mình có điểm nôn nóng. Lúc này Dược Thiên Sầu lại ôn hòa nhã nhặn khuyên giải: "Nhớ kĩ...Tiên giới có rất nhiều tiểu đệ tử giống như ngươi, nhưng không có mấy ai lại gặp được cơ hội trong đời giống như ngươi đâu? Cho nên ngươi ngẳng đầu ưỡn ngực mài luyện tâm tính, dũng cảm đối mặt đi. Nếu bước qua được những điều này, thì ngươi sẽ có vốn liếng để bước chân vào con đường thượng vị giả. Chờ sau khi trải qua chuyện này, thì ngươi sẽ nhận ra, tất cả những chuyện tình trước kia thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng kỳ thật lại chẳng nguy hiểm gì. Ý chí, khí phách cùng đảm lượng đều là trong những tình huống như thế này mà tôi luyện ra, ngươi không cần phải sợ?"
Một phen khiển trách khắc cốt mình tâm, khiến cho Thủy Minh Thanh giật mình tỉnh ngộ. Ánh mắt dần dần biến thành kiên định, trầm giọng đáp: "Dược huynh, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi."
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi vui mừng nói: "Hiểu rồi thì tốt, nếu trong lòng mà sản sinh thoái chí, thì ngươi hãy liên tưởng đến cảnh tượng bị đám đệ tử Tuyệt Tình Cung truy sát bên trong Thần Khư Cảnh. Lần sau nếu còn xảy ra tình huống như vậy, ta đâu thể kịp thời xuất hiện cứu lấy tánh mạng của ngươi, mà tất cả đều cần phải dựa vào chính bản thân ngươi. Nhân sinh tu hành chính là dao thớt, hoặc là cá thịt. Nếu tâm trí ngươi luôn không ngừng vươn lên, thì còn quản đến mấy cái thứ áp lực tầm thường này làm gì?"
Lúc này Thủy Minh Thanh đã chậm rãi ngẩng đầu lên, nhãn tình trong suốt mà kiên định, song quyền dưới ống tay áo cũng buông lỏng ra...Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy biến hóa này, trên khóe miệng liền dâng lên một tia cười mỉm, không nói thêm nữa. Nếu đã nói như thế, mà người này còn chưa tỉnh ngộ, thì bản chất của hắn chỉ là một cái phế vật không hơn không kém, cũng không cần phải hoài công quan tâm đến nữa.
Một mực quan sát Thủy Minh Thanh, lúc này diễn cảm trên mặt Á Phu Tử cũng dâng lên một tia kinh ngạc, hắn phát hiện ra, gã tiểu đệ tử này không ngờ là một bảo kiếm chưa xuất vỏ, hàm tình ung dung bất lộ. Khi chứng kiến hắn cúi đầu xuống, thì
Căn bản cũng không khác những tiểu đệ tử bình thường bao nhiêu, khiến cho mình tưởng lầm. Thế nhưng khi hắn ngẳng đầu lên, thì cái loại tự tin cường đại trong mắt kia, tuyệt đối không phải là đám tiểu đệ tử bình thường có thể so sánh...
Chúng nhân xung quanh trong mắt cũng thoáng dâng lên một tia kinh ngạc. Á Phu Tử tiếp tục đánh giá Thủy Minh Thanh, tuy rằng Thủy Minh Thanh không nói lời nào, nhưng bóng dáng tự tin cường đại là không cần phải hoài nghi. Giống như đang nói cho chúng nhân biết.., ta không làm ra chuyện gì tổn hại đến gia môn, và cũng không cần biện giải đối với những kẻ đang muốn vũ nhục ta!
Đã không cần phải giải thích. Á Phu Tử trong lòng cũng tin chắc rằng, Thủy Minh Thanh nhất định sẽ không làm chuyện gì mất mặt Triêu Thiên Cung. Bất quá hắn phi thường muốn biết, rốt cuộc bên trong Thần Khư Cảnh đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho Thủy Minh Thanh chỉ quay về một mình.
Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc bội phục. Nếu như hai người bọn hắn mà đối mặt với tình huống như thế này, thì chắc chắn sẽ không ung dung trầm ổn được như Thủy Minh Thanh, nhất định là sẽ hoảng hốt biện giải. Chẳng trách lúc trước đệ tử của ba trăm môn phái lại giúp hắn báo thù, phỏng chừng phần khí độ này của Thủy Minh Thanh, ở trong hàng ngũ chúng đệ tử Tiên giới, sẽ không thể tìm ra được người thứ hai. Quả nhiên người bằng hữu này đáng giá để mình kết giao ah!
Đỗ Khai Nhân ánh mắt tóa ra vẻ thưởng thức nhìn Thủy Minh Thanh. Theo sau trầm ngâm quay sang hỏi Đỗ Phong nói: "Đỗ Phong, không biết vị cao đồ của Triêu Thiên Cung này đã trợ giúp chúng ta chuyện gì. Ngươi mau mau nói ra, đề chúng ta còn thay mặt cảm tạ Triêu Thiên Cung."
Đỗ Phong hướng phụ thân Minh Hành lễ một cái. Theo sau mới nhìn Thủy Minh Thanh thở dài: "Thủy huynh tâm tính cao thượng, hành động trượng nghĩa, nhưng nhóm đệ tử Triêu Thiên Cung bởi vì kiếm được một gốc Tam Nguyên Quả, mà đã bị nhóm người Tuyệt Tình Cung để mắt tới, sau một lần truy sát, nhóm người của Triêu Thiên Cung tiến vào bên trong Thần Khư Cảnh chỉ còn lại duy nhất đúng một mình hắn!"
"Cái gì?" Á Phu Tử biến sắc, nhìn chằm chằm vào Thủy Minh Thanh quát: "Những người khác đều chết rồi sao?"
Chúng nhân xung quanh nhất thời "ồ" lên, sôi nổi đem ánh mắt quẳng ném về phía Tuyệt Tình Cung trưởng lão Lục Đào! Lục Đào khoanh tay trước ngực, ung dung phiêu phù ở trên không trung, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia đắc chí châm biếm.
Thủy Minh Thanh diễn cảm ngưng trọng, chắp tay hồi đáp: "Đệ tử vô năng, không thể bảo trụ an toàn cho chư vị huynh đệ đồng môn, đệ tử nguyện ý thừa nhận trách phạt, mà không dám nửa lời oán hận."
Dược Thiên Sầu đứng phía xa nhãn tình sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, chính mình đã không nhìn lầm người, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy, xem ra màn kịch này sẽ thành công thôi!
"Ngươi..." Á Phu Từ nhất thời nộ khí xung thiên, nhưng nhìn bóng dáng kiên định của Thủy Minh Thanh thì lại nhìn xuống, ngẳng đầu lên không trung quát: "Lục Đào, đệ tử Tuyệt Tình Cung các ngươi hướng đệ tử Triêu Thiên Cung chúng ta hạ sát thủ. Chuyện này ngươi tính công đạo như thế nào."
Lục Đào khinh thường nhìn xuống phía dưới, cười lạnh nói: "Á Phu Tử, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết quy củ bên trong Thần Khư Cảnh. Ngươi có dám chắc rằng, chính đệ tử Triêu Thiên Cung các ngươi chưa từng giết qua người nào hay không? Bên trong Thần Khư Cảnh, đệ tử các phái dựa vào bản lĩnh của mình, chuyện tình giao tranh chết người cũng thường xảy ra như cơm bữa. Nếu mà tính toán hơn thua điểm này, thì Tiên giới cũng đã chẳng có ngày nào bình yên!"
Lúc này Đỗ Khai Nhân chợt kéo tay áo Á Phu Tử, liếc mắt lên không trung nhìn Lục Đào, nói: "Phu tử huynh bình tĩnh, chớ vội nóng nảy. Chuyện này chắc chắn còn
Có ẳn tỉnh ở phía sau, không ngại thì nghe hết rồi hãy tính toán."
Theo sau liền quay về phía Đỗ Phong nói: "Tiếp đó thì sao?"
Đỗ Phong trầm giọng tường thuật: "Về sau Thủy huynh chỉ còn lại một mình, liều chết quần ẩu mở đường máu, cuối cùng thoát khỏi vòng vây của nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung. Trong khoảng thời gian hắn thoát thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng theo sau đó, Linh Tu Môn, Ly Hỏa Cung chúng ta và Tứ Thông thương hội cũng rơi vào vòng vây của nhóm người Tuyệt Tình Cung. Bọn chúng liên hợp với sáu đại môn phái khác, khoảng chừng gần hai trăm người ở bên trong Thần Khư Cảnh tùy tiện cướp đoạt giết chóc. Sau khi nhìn thấy chúng tạ, căn bản không thèm đem chúng ta nhìn vào trong mắt, cho nên đã bao vây ba nhà chúng ta, muốn giết người đoạt bảo!"
Hỏa Luyện Thanh đứng bên cạnh, lúc này mới trành mắt lạnh nhìn lên trên không trung, nói: "Quả nhiên không hổ là đệ từ Tuyệt Tình Cung, tính tình hung hăng càn quấy không phải bình thường ah!"
Lục Đào khoanh tay phiêu phù trên không trung, đối với lời châm biếm này chỉ hừ lạnh một câu. Mà khinh thường không thèm phản bác.
"Mau kể tiếp đi." Đỗ Khai Nhân cau mày nói.
Đỗ Phong gật đầu nói tiếp: "Dưới tinh huống nguy cấp, bỗng nhiên Thủy huynh bất thình lình xuất hiện. Nhưng lần này hắn không tới một mình, mà mang theo lòng nhiệt huyết báo thù, liên thủ với các bằng hữu trong ba trăm môn phái lớn nhỏ, ước chừng khoảng hơn ba trăm người cấp tốc chạy đến. Đem đám đệ tử Tuyệt Tình Cung vây đánh..."
Lúc này Hỏa Vân Long đứng bên cạnh cũng hưng phấn chà sát tay, chen vào nói: "Ba nhà chúng ta tính thêm đám người Thủy huynh dẫn tới, tổng cộng khoảng hơn ba trăm người trong ứng ngoài hợp, đem Tuyệt Tình Cung và bảy môn phái liên thủ, toàn quân giết hết, không chừa một người nào. Quả thực là phi thường thống khoái, ha ha ha ha!"
Nhất thời xung quanh xôn xao lên, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, nhóm tiểu tử bên trong Thần Khư Cảnh lại náo nhiệt điên cuồng đến mức này!
Diễn cảm châm biếm trên mặt Lục Đào dần dần lắng đọng xuống, thần tình cũng trở nên xám xịt...Chúng nhân đang thì thầm bàn tán, không ai cho rằng Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long sẽ nói dối mọi người. Lúc này ánh mắt của mọi người đều quẳng ném lên trên người Thủy Minh Thanh.
Mọi người không dám tin tưởng, một gã tiểu đệ tử, tu vi chưa đến Tiên cấp như hắn, mà lại có thể kết giao được với bằng hữu trong hơn ba trăm môn phái. Đó là khái niệm gì? Đáng quý nhất chính là, bằng hữu trong hơn ba trăm môn phái này, khi thấy Thủy Minh Thanh gặp thời điếm khó khăn, thế nhưng lại động thân vì hắn bán mạng, giao tình không nhỏ ah.., giao tình không nhỏ ah!
Hiện giờ bất quá tu vi mới chỉ là Hóa Thần kỳ. Nếu ngày sau tu vi tấn thăng lên... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Lúc này đã có không ít người quẳng ném ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Á Phu Tử, đều không nghĩ tới trong đám đệ tử bình thường của Triêu Thiên Cung, lại ẩn giấu một nhân vật tài tuấn như Thủy Minh Thanh, người có khả năng kết giao với nhiều bằng hữu thâm tình như hắn. Ai dám nói hắn không có năng lực đây?
Bất quá Thủy Minh Thanh vẫn bình thản đứng ở nơi đó, toàn bộ ánh mắt tán thưởng đối với hắn dường như đều không có một chút quan hệ. Kỳ thật, lúc này trong lòng hắn phi thường kích động, nhưng không dám lộ ra diễn cảm vui mừng, trong đầu đang liên tưởng đến tràng cảnh lúc trước bị nhóm người Tuyệt Tình Cung truy sát ở bên trong Thần Khư Cảnh, ánh mắt càng lúc càng phát ra thần thái bình tĩnh hiếm thấy...
Thủy Minh Thanh cũng ngượng ngùng đứng ở nơi đó, đầu hơi cúi xuống, không dám ngẩng lên. Cả đời này hắn chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm giống như thế này, áp lực quá lớn khiến cho song quyền trong ống tay áo của hắn đã tứa mồ hôi lạnh rồi!
"Dược huynh, làm như thế này liệu có bại lộ hay không?" Thủy Minh Thanh cúi đầu truyền âm nói.
Dược Thiên Sầu cười híp mắt đánh giá tình hình bốn phía xung quanh, đây chính là hiệu quả mà bản thân hắn muốn nhìn thấy. Lúc này liền truyền âm hồi đáp: "Lo lắng chỉ là dư thừa, ngươi hãy dũng cảm hướng tới phía trước giành lấy cơ hội lần này của chính bản thân ngươi. Đợi sau khi ngươi trở thành thượng vị giả, ngươi sẽ phát hiện ra, chỉ cần ngươi thành công, chuyện giả cũng chính là chuyện thật, người khác sẽ không bao giờ dám hoài nghi lời của ngươi nói. Đây chính là sự chênh lệnh giữa người bình thường và thượng vị giả. Người bình thường luôn lo lắng lời nói dối sẽ bị vạch trần, còn thượng vị giả thì luôn nói dối thường xuyên như ăn cơm bữa mà chẳng hề hẫn gì. Nếu ngươi còn chần chừ, vậy thì tương lai vĩnh viễn sẽ không có ngày nổi danh."
"Ách...Dược huynh nói chí lý!" Thủy Minh Thanh cười khổ truyền âm: "Nhưng không dối gạt Dược huynh, hiện giờ trong lòng ta quả thực là có điểm sợ hãi!"
"Cái gì mà có điểm sợ hãi, ngươi rõ ràng là đang phi thường sợ hãi!" Dược Thiên Sầu truyền âm khinh thường nói: "Không cần phải sợ, ta nói cho ngươi biết, những hạng người lăn lộn ở phía dưới càng dọa càng nhát gan. Chính ngươi suy ngẫm xem có muốn cả đời mình phải trải qua cuộc sống như thế hay không mà thôi!"
Có thể phát hiện ra trong ngữ khí của mình có điểm nôn nóng. Lúc này Dược Thiên Sầu lại ôn hòa nhã nhặn khuyên giải: "Nhớ kĩ...Tiên giới có rất nhiều tiểu đệ tử giống như ngươi, nhưng không có mấy ai lại gặp được cơ hội trong đời giống như ngươi đâu? Cho nên ngươi ngẳng đầu ưỡn ngực mài luyện tâm tính, dũng cảm đối mặt đi. Nếu bước qua được những điều này, thì ngươi sẽ có vốn liếng để bước chân vào con đường thượng vị giả. Chờ sau khi trải qua chuyện này, thì ngươi sẽ nhận ra, tất cả những chuyện tình trước kia thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng kỳ thật lại chẳng nguy hiểm gì. Ý chí, khí phách cùng đảm lượng đều là trong những tình huống như thế này mà tôi luyện ra, ngươi không cần phải sợ?"
Một phen khiển trách khắc cốt mình tâm, khiến cho Thủy Minh Thanh giật mình tỉnh ngộ. Ánh mắt dần dần biến thành kiên định, trầm giọng đáp: "Dược huynh, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi."
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi vui mừng nói: "Hiểu rồi thì tốt, nếu trong lòng mà sản sinh thoái chí, thì ngươi hãy liên tưởng đến cảnh tượng bị đám đệ tử Tuyệt Tình Cung truy sát bên trong Thần Khư Cảnh. Lần sau nếu còn xảy ra tình huống như vậy, ta đâu thể kịp thời xuất hiện cứu lấy tánh mạng của ngươi, mà tất cả đều cần phải dựa vào chính bản thân ngươi. Nhân sinh tu hành chính là dao thớt, hoặc là cá thịt. Nếu tâm trí ngươi luôn không ngừng vươn lên, thì còn quản đến mấy cái thứ áp lực tầm thường này làm gì?"
Lúc này Thủy Minh Thanh đã chậm rãi ngẩng đầu lên, nhãn tình trong suốt mà kiên định, song quyền dưới ống tay áo cũng buông lỏng ra...Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy biến hóa này, trên khóe miệng liền dâng lên một tia cười mỉm, không nói thêm nữa. Nếu đã nói như thế, mà người này còn chưa tỉnh ngộ, thì bản chất của hắn chỉ là một cái phế vật không hơn không kém, cũng không cần phải hoài công quan tâm đến nữa.
Một mực quan sát Thủy Minh Thanh, lúc này diễn cảm trên mặt Á Phu Tử cũng dâng lên một tia kinh ngạc, hắn phát hiện ra, gã tiểu đệ tử này không ngờ là một bảo kiếm chưa xuất vỏ, hàm tình ung dung bất lộ. Khi chứng kiến hắn cúi đầu xuống, thì
Căn bản cũng không khác những tiểu đệ tử bình thường bao nhiêu, khiến cho mình tưởng lầm. Thế nhưng khi hắn ngẳng đầu lên, thì cái loại tự tin cường đại trong mắt kia, tuyệt đối không phải là đám tiểu đệ tử bình thường có thể so sánh...
Chúng nhân xung quanh trong mắt cũng thoáng dâng lên một tia kinh ngạc. Á Phu Tử tiếp tục đánh giá Thủy Minh Thanh, tuy rằng Thủy Minh Thanh không nói lời nào, nhưng bóng dáng tự tin cường đại là không cần phải hoài nghi. Giống như đang nói cho chúng nhân biết.., ta không làm ra chuyện gì tổn hại đến gia môn, và cũng không cần biện giải đối với những kẻ đang muốn vũ nhục ta!
Đã không cần phải giải thích. Á Phu Tử trong lòng cũng tin chắc rằng, Thủy Minh Thanh nhất định sẽ không làm chuyện gì mất mặt Triêu Thiên Cung. Bất quá hắn phi thường muốn biết, rốt cuộc bên trong Thần Khư Cảnh đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho Thủy Minh Thanh chỉ quay về một mình.
Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc bội phục. Nếu như hai người bọn hắn mà đối mặt với tình huống như thế này, thì chắc chắn sẽ không ung dung trầm ổn được như Thủy Minh Thanh, nhất định là sẽ hoảng hốt biện giải. Chẳng trách lúc trước đệ tử của ba trăm môn phái lại giúp hắn báo thù, phỏng chừng phần khí độ này của Thủy Minh Thanh, ở trong hàng ngũ chúng đệ tử Tiên giới, sẽ không thể tìm ra được người thứ hai. Quả nhiên người bằng hữu này đáng giá để mình kết giao ah!
Đỗ Khai Nhân ánh mắt tóa ra vẻ thưởng thức nhìn Thủy Minh Thanh. Theo sau trầm ngâm quay sang hỏi Đỗ Phong nói: "Đỗ Phong, không biết vị cao đồ của Triêu Thiên Cung này đã trợ giúp chúng ta chuyện gì. Ngươi mau mau nói ra, đề chúng ta còn thay mặt cảm tạ Triêu Thiên Cung."
Đỗ Phong hướng phụ thân Minh Hành lễ một cái. Theo sau mới nhìn Thủy Minh Thanh thở dài: "Thủy huynh tâm tính cao thượng, hành động trượng nghĩa, nhưng nhóm đệ tử Triêu Thiên Cung bởi vì kiếm được một gốc Tam Nguyên Quả, mà đã bị nhóm người Tuyệt Tình Cung để mắt tới, sau một lần truy sát, nhóm người của Triêu Thiên Cung tiến vào bên trong Thần Khư Cảnh chỉ còn lại duy nhất đúng một mình hắn!"
"Cái gì?" Á Phu Tử biến sắc, nhìn chằm chằm vào Thủy Minh Thanh quát: "Những người khác đều chết rồi sao?"
Chúng nhân xung quanh nhất thời "ồ" lên, sôi nổi đem ánh mắt quẳng ném về phía Tuyệt Tình Cung trưởng lão Lục Đào! Lục Đào khoanh tay trước ngực, ung dung phiêu phù ở trên không trung, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia đắc chí châm biếm.
Thủy Minh Thanh diễn cảm ngưng trọng, chắp tay hồi đáp: "Đệ tử vô năng, không thể bảo trụ an toàn cho chư vị huynh đệ đồng môn, đệ tử nguyện ý thừa nhận trách phạt, mà không dám nửa lời oán hận."
Dược Thiên Sầu đứng phía xa nhãn tình sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, chính mình đã không nhìn lầm người, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy, xem ra màn kịch này sẽ thành công thôi!
"Ngươi..." Á Phu Từ nhất thời nộ khí xung thiên, nhưng nhìn bóng dáng kiên định của Thủy Minh Thanh thì lại nhìn xuống, ngẳng đầu lên không trung quát: "Lục Đào, đệ tử Tuyệt Tình Cung các ngươi hướng đệ tử Triêu Thiên Cung chúng ta hạ sát thủ. Chuyện này ngươi tính công đạo như thế nào."
Lục Đào khinh thường nhìn xuống phía dưới, cười lạnh nói: "Á Phu Tử, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết quy củ bên trong Thần Khư Cảnh. Ngươi có dám chắc rằng, chính đệ tử Triêu Thiên Cung các ngươi chưa từng giết qua người nào hay không? Bên trong Thần Khư Cảnh, đệ tử các phái dựa vào bản lĩnh của mình, chuyện tình giao tranh chết người cũng thường xảy ra như cơm bữa. Nếu mà tính toán hơn thua điểm này, thì Tiên giới cũng đã chẳng có ngày nào bình yên!"
Lúc này Đỗ Khai Nhân chợt kéo tay áo Á Phu Tử, liếc mắt lên không trung nhìn Lục Đào, nói: "Phu tử huynh bình tĩnh, chớ vội nóng nảy. Chuyện này chắc chắn còn
Có ẳn tỉnh ở phía sau, không ngại thì nghe hết rồi hãy tính toán."
Theo sau liền quay về phía Đỗ Phong nói: "Tiếp đó thì sao?"
Đỗ Phong trầm giọng tường thuật: "Về sau Thủy huynh chỉ còn lại một mình, liều chết quần ẩu mở đường máu, cuối cùng thoát khỏi vòng vây của nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung. Trong khoảng thời gian hắn thoát thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng theo sau đó, Linh Tu Môn, Ly Hỏa Cung chúng ta và Tứ Thông thương hội cũng rơi vào vòng vây của nhóm người Tuyệt Tình Cung. Bọn chúng liên hợp với sáu đại môn phái khác, khoảng chừng gần hai trăm người ở bên trong Thần Khư Cảnh tùy tiện cướp đoạt giết chóc. Sau khi nhìn thấy chúng tạ, căn bản không thèm đem chúng ta nhìn vào trong mắt, cho nên đã bao vây ba nhà chúng ta, muốn giết người đoạt bảo!"
Hỏa Luyện Thanh đứng bên cạnh, lúc này mới trành mắt lạnh nhìn lên trên không trung, nói: "Quả nhiên không hổ là đệ từ Tuyệt Tình Cung, tính tình hung hăng càn quấy không phải bình thường ah!"
Lục Đào khoanh tay phiêu phù trên không trung, đối với lời châm biếm này chỉ hừ lạnh một câu. Mà khinh thường không thèm phản bác.
"Mau kể tiếp đi." Đỗ Khai Nhân cau mày nói.
Đỗ Phong gật đầu nói tiếp: "Dưới tinh huống nguy cấp, bỗng nhiên Thủy huynh bất thình lình xuất hiện. Nhưng lần này hắn không tới một mình, mà mang theo lòng nhiệt huyết báo thù, liên thủ với các bằng hữu trong ba trăm môn phái lớn nhỏ, ước chừng khoảng hơn ba trăm người cấp tốc chạy đến. Đem đám đệ tử Tuyệt Tình Cung vây đánh..."
Lúc này Hỏa Vân Long đứng bên cạnh cũng hưng phấn chà sát tay, chen vào nói: "Ba nhà chúng ta tính thêm đám người Thủy huynh dẫn tới, tổng cộng khoảng hơn ba trăm người trong ứng ngoài hợp, đem Tuyệt Tình Cung và bảy môn phái liên thủ, toàn quân giết hết, không chừa một người nào. Quả thực là phi thường thống khoái, ha ha ha ha!"
Nhất thời xung quanh xôn xao lên, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, nhóm tiểu tử bên trong Thần Khư Cảnh lại náo nhiệt điên cuồng đến mức này!
Diễn cảm châm biếm trên mặt Lục Đào dần dần lắng đọng xuống, thần tình cũng trở nên xám xịt...Chúng nhân đang thì thầm bàn tán, không ai cho rằng Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long sẽ nói dối mọi người. Lúc này ánh mắt của mọi người đều quẳng ném lên trên người Thủy Minh Thanh.
Mọi người không dám tin tưởng, một gã tiểu đệ tử, tu vi chưa đến Tiên cấp như hắn, mà lại có thể kết giao được với bằng hữu trong hơn ba trăm môn phái. Đó là khái niệm gì? Đáng quý nhất chính là, bằng hữu trong hơn ba trăm môn phái này, khi thấy Thủy Minh Thanh gặp thời điếm khó khăn, thế nhưng lại động thân vì hắn bán mạng, giao tình không nhỏ ah.., giao tình không nhỏ ah!
Hiện giờ bất quá tu vi mới chỉ là Hóa Thần kỳ. Nếu ngày sau tu vi tấn thăng lên... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Lúc này đã có không ít người quẳng ném ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Á Phu Tử, đều không nghĩ tới trong đám đệ tử bình thường của Triêu Thiên Cung, lại ẩn giấu một nhân vật tài tuấn như Thủy Minh Thanh, người có khả năng kết giao với nhiều bằng hữu thâm tình như hắn. Ai dám nói hắn không có năng lực đây?
Bất quá Thủy Minh Thanh vẫn bình thản đứng ở nơi đó, toàn bộ ánh mắt tán thưởng đối với hắn dường như đều không có một chút quan hệ. Kỳ thật, lúc này trong lòng hắn phi thường kích động, nhưng không dám lộ ra diễn cảm vui mừng, trong đầu đang liên tưởng đến tràng cảnh lúc trước bị nhóm người Tuyệt Tình Cung truy sát ở bên trong Thần Khư Cảnh, ánh mắt càng lúc càng phát ra thần thái bình tĩnh hiếm thấy...
Bình luận truyện