Tinh Thần Châu

Chương 847: Vạn Bức Sơn



Dược Thiên Sầu lúc này mới biết mình đã gây ra họa lớn, đám súc sinh kia dường như đang muốn hướng mình công kích, trên khuôn mặt dài như mõm chuột lộ ra hai chiếc răng nanh tuyết trắng, diễn cảm dữ tợn.
 
Quả nhiên, theo thanh âm gào rít càng lúc càng bén nhọn chói tai hơn, một con huyết bức bất thình lình phóng vút lên không trung, rồi đảo cánh lao xuống, cấp tốc bắn về phía Dược Thiên Sầu.
 
"Súc sinh muốn chết!" Dược Thiên Sầu gầm lên, ngũ trào bao trùm tử quang hung hăng chụp ra, con huyết bức vừa trúng trảo, ngay cả thanh âm kêu thảm cũng chưa kịp rít lên, nháy mắt hóa thành một đống tro tàn.
 
Con huyết bức tiên phong tấn công vừa chết, đàn huyết bức chao đảo trên không trung nhất thời líu ríu xôn xao, không bao lâu sau đều vỗ cánh dừng ở trên không trung, tập hợp cùng đến một chỗ u ám, ở trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, từng đôi mắt lấp lánh hàn tinh phát ra những điểm hồng quang yêu dị, giống như muốn nhìn thấu tim phổi của con mồi.
 
Dược Thiên Sầu nao nao, trong đầu liền nghĩ ánh mắt của đám súc sinh này thực cổ quái, nhưng chờ hắn kịp phản ứng thì đã quá muộn rồi. Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, tinh thần dường như đã rơi vào mê cung do những đốm hồng quang kia tạo ra.
 
Dược Thiên Sầu muốn khống chế ý thức hay liên hệ cùng Ô Thác Châu đều không có biện phép, sau lưng nhất thời tứa ra mồ hôi lạnh. Đã trải qua nhiều lần sóng to gió lớn nhưng đều bình an vô sự, nếu chết ở trong tay đám súc sinh này, vậy không phải là rất oan uổng hay sao? Trực giác mẫn tiếp đang báo cho hắn biết, tử vong chân khí đang tiến đến gần...
 
Đàn huyết bức nhẹ nhàng vỗ cánh trên không trung, sau khi nhận ra đã khống chết được tinh thần của con mồi, hồng quang yêu dị trong mắt dần dần thu liễm, cả đám hưng phấn vỗ cánh phành phạch, từng khỏa răng nanh nhọn hoắt lộ ra ngoài miệng, chen chúc nhau lao tới. Đảo mắt một cái đã vây kín xung quanh Dược Thiên Sầu, tầng tầng lớp lớp, có vẻ như mỗi con trong đàn đều muốn thưởng thức một ngụm máu tươi của Dược Thiên Sầu. Xem ra mị lực hấp dẫn chúng nó không hề nhỏ ah!
 
Tràng cảnh mấy vạn con huyết bức tranh giành nhau thức ăn phi thường đồ sộ. Dù sao súc sinh thì vẫn chính là súc sinh, lúc trước nghênh địch còn đồng tâm hiệp lực, nhưng lúc này vì muốn thưởng thức một ngụm máu tươi mà đã tranh giành cấu xé lẫn nhau, giương lợi trảo ra đem những con yếu ốm ném xuống, liều mạng chui vào bám lên trên vạt áo của Dược Thiên Sầu.
 
Một đám huyết bức nhốn nháo bao trùm kín người của Dược Thiên Sầu, khiến cho người khác trong lòng không khỏi run lên. Nhưng kì quái chính là, rõ ràng huyết bức đang không ngừng điên cuồng lao tới, nhưng thủy chung cái vòng vây không hề bành trướng lên.
 
Lúc này trên đỉnh núi cách đó không xa, bỗng dưng xuất hiện một gã nam nhân tuấn tú, nước da trắng trẻo, thân mặc hắc y, ánh mắt không ngừng chăm chú theo dõi cảnh tượng ở phía bên này, chân mày khẽ chau lại, tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt có điểm không đúng. Theo sau hắn khẽ mấp máy môi, nghe không rõ là thanh âm gì.
 
Nhưng đoàn huyết bức đang chen chúc xô đẩy nhau bám lên trên người Dược Thiên Sầu, thì lại gào rít hoảng hốt không thôi, mất đi hứng thú tranh giành thức ăn, cuống quýt vỗ cánh cấp tốc bay ngược trở về, nhấp vào đàn. Chẳng bao lâu sau, đàn huyết bức rậm rạp trên không trung, đảo mắt một cái đã chạy hết sạch, biến mất tăm hơi ở trong dải quần sơn u tối. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
 
Lúc này Dược Thiên Sầu đã chậm rãi mở hai mắt ra, dưới chân tích một đống tro tàn màu đen, quanh người thản nhiên lượn lờ tử vụ. Tầng tử vụ này không phải thứ gì khác, mà chính là đám nguyên tố tử hỏa phân tách rạ, nhỏ li ti mà thôi! Trong lúc rơi vào trạng thái định thân, dường như ý thức được nguy hiểm xâm chiếm tinh thần, thì Mệnh Hồn trong đan điền đột nhiên thức tỉnh, bạo xuất ra kim quang chói mắt, nhanh
 
Chóng tách ý ứlức bị vây khốn ở trong mê cung kia ra.
 
Dược Thiên Sầu vừa thức tỉnh, liền chứng kiến một đám huyết bức hung hăng bám lên trên người mình, nhất thời động tới sát cơ. Vốn đang ngượng ngùng vì chính mình nhất thời ngứa tay, mà đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi, nhưng nào ngờ người ta lại muốn lấy cái mạng nhỏ của mình. Cho nên lúc này trong lòng Dược Thiên Sầu đã sản sinh ra tâm tư ngoan độc, chờ đám huyết bức hợp bầy bám lên trên người của mình, thì Dược Thiên Sầu liền phóng xuất ra Tử Hỏa liệt diễm.
 
Hắn biết nếu đem Tử Hỏa bạo phát một lần thì sẽ giết chết được không ít huyết bức. Nhưng còn lo lắng đàn huyết bức tập trung ở trên không trung kia sợ quá chạy mất, nên hắn tinh tế kiềm chế Tử Hỏa, muốn chậm rãi tiêu diệt chúng nó mà không kinh động tới đàn. Đợi sau khi tru diệt tầng tầng, đem những con khác thu hút lại đây, thì lúc đó mới là thời điểm tiêu diệt hoàn toàn đám súc sinh này.
 
Nhưng ngoài dự liệu của hắn chính là, đám súc sinh này có vẻ như đột nhiên trở nên thông mình hơn, mới chết mấy ngàn con thì đã không hẹn mà cùng nhau bỏ trốn, quả thực là quái tai.
 
Dược Thiên Sầu thu liễm tử vụ quanh người, ánh mắt hồ nghi quẳng ném về phía hắc y nhân đứng trên đỉnh núi cách đó không xa. Ánh mắt của hai người đối diện nhau hồi lâu, chậm chạp không muốn tách ra.
 
Cuối cùng vẫn là gã hắc y nhân có phản ứng trước, hắn khẽ mỉm cười, chắp tay hướng tới phía trước nói: "Tại hạ là Khiếu Trường Côn, chẳng hay bằng hữu phương nào đến thăm Vạn Bức Sơn của ta, xin hãy báo danh!"
 
Dược Thiên Sầu nhìn không thấu tu vi của đối phương, nhưng vẫn làm lơ nhấc chân phóng đến, chắp tay nhàn nhạt cười nói: "Tại hạ Dược Thiên Sầu, chẳng lẽ bằng hữu chính là chủ nhân của dải quần sơn này hay sao?"
 
"Cứ xem như thế đi!" Khiếu Trường Côn không giải thích nhiều lời, nhưng trong ánh mắt lại che giấu một tia kinh nghi bất định. Hắn theo trong lúc Dược Thiên Sầu phi hành đến gần, mơ hồ phát hiện ra tu vi của người này còn chưa tới Tiên cấp. Thế nhưng dựa vào tu vi Đại Tiên sơ kỳ của mình, mà vẫn không thể nhìn thấu đối phương, quà thật là cổ quái.
 
Nghe Khiếu Trường Côn hồi đáp, Dược Thiên Sầu khẽ nhíu mày, bảo trì cảm giác thản nhiên hỏi: "Chẳng hay bằng hữu mời ta đến là có điều gì muốn chỉ giáo?"
 
Khiếu Trường Côn nghe vậy thì xoay người chỉ về phía xa xa, tuy sắc trời mông lung u ám, nhưng mơ hồ vẫn nhìn thấy có mấy căn nhà thấp thoáng ẩn hiện ở phương hướng đó. Lúc này hắn cười nói: "Vạn Bức Sơn ngày thường hiếm có khách nhân đến chơi, sắc trời đã tối, nếu bằng hữu không chê, thì dừng chân nghỉ tạm, để cho ta được tận tình địa chủ tiếp đãi một phen!"
 
"Chuyện này..." Dược Thiên Sầu hơi trầm ngâm, vốn hắn muốn khước từ, chủ yếu là sợ không có an toàn, nhưng chứng kiến đối phương khách sáo như thế, hơn nữa mình đang muốn kết giao thêm bằng hữu ở trong Tiên giới, nên không khỏi sửa lời: "Vậy thì xin quấy rầy!"
 
"Bản thân ta thì ước có thật nhiều bằng hữu ghé chơi, nào, xin mời!" Khiếu Trường Côn cao hứng phất tay mời, Dược Thiên Sầu khách khí chắp tay đáp lễ. Lúc này Khiếu Trường Côn mới hóa thành lưu quang lao về phía đỉnh núi cách đó không xa.
 
Dược Thiên Sầu cấp tốc đuổi theo, bay lên trên đỉnh núi thì dừng chân đánh giá kiến trúc xung quanh. Kiến trúc trên đỉnh núi quy mô không lớn, nhưng khiến cho người ta phải kinh ngạc chính là, tòa kiến trúc này dường như được điêu khắc từ sơn thể mà ra, kiến trúc và ngọn núi cùng làm một thể, xem như cũng là một ý tưởng sáng tạo đi?
 
Bất quá trong lòng Dược Thiên Sầu vẫn còn chút lo lắng quái dị không nói nên lời. Màn đêm đã buông xuống, vì sao bên trong những gian nhà kia lại không hề nhìn thấy một tia ánh sáng. Chẳng quản đối phương tu vi như thế nào, nhưng cảnh tượng này vẫn có điểm không hợp với lẽ thông thường...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện