Tinh Thần Châu

Chương 850: Thanh Dực Bức Vương



"Theo lời ngươi nói như vậy, là do ta chủ động chọc phiền phức?" Ánh mắt không hảo ý của Dược Thiên Sầu nhìn về phía thanh châu đang bị Tử hỏa vây khốn trong lòng bàn tay.
 
Thanh y nhân nhất thời lại càng hoảng sợ, xua tay nói: "Không có, không có, khẳng định do tiểu vương bát đản đầu bị nước vào làm xằng làm bậy, sau này ta nhất định hung hăng thu thập hắn."
 
Dược Thiên Sầu xuy một tiếng nói: 4íNgươi có thu thập hắn hay không, có quan hệ gì tới ta? Hiện tại ta muốn hỏi chính là, ta và ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi muốn hạ độc thủ với ta?"
 
"
Ta...Thanh y nhân không lời nào để nói, điều này làm sao có thể giải thích được rõ ràng, nếu ngươi đã bị đưa tới, ta tự nhiên muốn hạ độc thủ...Dây dưa một lát, vẻ mặt hắn xấu hổ cười làm lành nói: "Chẳng hay tôn giá là thế gia vọng tộc cao danh, xuất thân từ môn phái nào trong Tiên giới? Tại hạ Vi Xuân Thu, ở tại Tiên giới cũng có chút người quen, nói không chừng ta và trưởng bối sư môn của tôn giá nhận thức cũng không nhất định."
 
"
Ít lôi kéo, vô dụng!" Dược Thiên Sầu phất tay ngắt lời nói: "Ta là tán tu không môn không phái, khẳng định không có bất cứ quan hệ gì với ngươi. Hiện tại nội đan của ngươi ở trong tay ta, ta chỉ cần dùng một ý niệm trong đầu, liền có thể làm cho nội đan của ngươi triệt để báo hỏng. Chính ngươi nói, món nợ hạ độc thủ với ta làm sao tính?"
 
Đôi mắt nhỏ của thanh y nhân loạn chuyển, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ý tứ trong lời nói của đối phương rất rõ ràng, rất có khả năng thương lượng, kết quả không tới mức quá không xong. Hắn dừng một chút, thử thăm dò nói: "Dù sao ngươi không có gì tổn thất, mà tu vi của ta lại bị tổn thương. Nếu không như vậy, việc này cho qua, ngươi ứả nội đan lại cho ta, chúng ta coi như chưa từng phát sinh qua việc gì, sau này không truy cứu lẫn nhau, ngươi xem thế nào?"
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy nhất thời liên tục cười nhạt, nói: "Ngươi thật đúng là nghĩ thật mỹ, thật xem lão tử là bùn đất mà niết, ngươi chơi xong lại nói cho ta biết bỏ qua việc này, nói giỡn sao! Mẹ nó! Lão tử bị một đám thối biên bức kéo tới đây, còn suýt chút đánh mất mạng nhỏ, phí tinh thần tổn thất của ta ai tới bồi?"
 
Thanh y nhân thật sự không thể hiểu được hiện tại Dược Thiên Sầu đã chiếm thượng phong, không đem lợi ích đẩy lên cao nhất thì hắn làm sao lại chịu đơn giản bỏ qua. Dù là muốn dừng tay, hắn cũng không khả năng lưu lại một cừu nhân gây hậu hoạn.
 
"Tinh thần tổn thất phí?" Thanh y nhân nói thầm một tiếng, cả đầu đầy mờ mịt, suy nghĩ thật lâu mới nhược nhược hỏi: "Nếu như ngươi muốn tiền, không ngại nói thẳng ra một con số."
 
"
Bàn chuyện tiền bạc thật tục tằng. Ngươi nghĩ ta là người thiểu tiền dùng sao?" Dược Thiên Sầu chẳng đáng nói.
 
Thanh y nhân ngạc nhiên nói: "Vậy tinh thần tổn thất phí chỉ cái gì?"
 
Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm thanh châu đang bị Tử hỏa vây khốn trong tay đạm nhiên nói: "Tinh thần tổn thất phí sao! Chỉ chính là sự trả giá có thể bồi thường việc ta bị chấn kinh hoảng sợ."
 
Thanh y nhân nghe vậy vò đầu không ngớt, không nghĩ ra a! Lại bị ánh mắt thỉnh thoảng trành về nội đan của mình làm lòng hắn sợ hãi, tư vị vừa rồi thực sự quá thống khổ, làm cho hắn không thể chịu đựng được, đời này là lần đầu tiên chịu tội như vậy, cũng không biết trong tay phải đối phương lóe ra tử quang rốt cục lại là bảo vật gì, không ngờ lại có uy lực lớn như vậy, không ngờ có thể đơn giản tổn hại tới nội đan của mình.
 
Cuối cùng hắn thực sự không nhịn được nữa, thẳng thắn nói: "Rốt cục ngươi nghĩ muốn bồi thường thứ gì thì cứ nói thẳng ra đi, không nên tiếp tục vòng vèo nữa."
 
"
Đây phải xem ngươi có khả năng trả giá bao nhiêu, nhìn ngươi có năng lực trả được thứ mà ta muốn bồi thường hay không. Nếu như ngươi chỉ có thể bồi thường như kẻ xin cơm, ta đây thà rằng làm hỏng nội đan này để tiết mối hận trong lòng." Dược
 
Thiên Sầu không cho là đúng nói.
 
"Ngươi nghi vấn năng lực của Vi Xuân Thu ta?" Thanh y nhân ngần ra, chỉ vào mũi mình kinh ngạc nói: "Lẽ nào ngươi ở tại Tiên giới không nghe nói qua Vi Xuân Thu, hay nói ngươi vốn không hề muốn giải quyết hòa binh việc này?"
 
"
Vi Xuân Thu?" Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Ta xác thực không có nghe nói qua, lẽ nào ngươi rất có danh trong Tiên giới sao?"
 
"
Ách...Nguyên lai ngươi không có nghe nói qua ta, trách không được lá gan lớn như vậy. Xem ra do ta ần cư tiềm tu quá lâu, hậu bối tiểu tử trong Tiên giới ngay cả danh hào của ta cũng chưa từng nghe qua." Trong đôi mắt nhỏ của Vi Xuân Thu mơ hồ hiện ra thần tình hoài niệm, than thở nói: "Ta ở Ngọc Khuyết cung này quy ần đã lâu lắm, sợ rằng phải hơn vạn năm, nhớ năm xưa ta ở tại Tiên giới tuy rằng không tính là cao thủ đứng đầu, nhưng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy."
 
"
Tiếng tăm lừng lẫy?" Dược Thiên Sầu nhìn vẻ xấu xí lấm la lấm lét từ trên xuống dưới của Vi Xuân Thu, đối với người chỉ đơn giản liền bị mình khống chế lại có tiếng tăm lừng lẫy trong Tiên giới thật sự có vẻ hoài nghi.
 
Tinh mang trong đôi mắt nhỏ của Vi Xuân Thu lóe ra nhìn hắn, đôi tay áo súy mạnh ra sau, chắp tay sau lưng, thân thể nhỏ nhắn ưỡn ngực ngạo nghễ nói: "Vi Xuân Thu ta tại Tiên giới tuy rằng không tính là cao thủ đứng đầu, nhưng có tu vi Tiên Đế sơ kỳ, ngày xưa tại Tiên giới nhắc tới Thanh Dực Bức Vương Vi Xuân Thu ta có ai không biết?"
 
"
Ách..." Dược Thiên Sầu trợn tròn mắt nói: "Thanh Dực Bức Vương Vi Xuân Thu?" Trong ý nghĩ hắn chợt lóe lên, nhớ một trong tứ đại hộ giáo của mình giáo tên Thanh Diện Bức Vương Vi Nhất Tiếu, hiện tại hắn có chút hoài nghi có phải người này cũng là xuyên qua mà tới hay không.
 
Ánh mắt Vi Xuân Thu sáng lên, hưng phấn nói: "Thế nào? Có phải từng nghe nói qua về ta hay không?"
 
Dược Thiên Sầu cau mày, nhỏ giọng nói thầm: "Thanh Diện Bức Vương không phải gọi là Vi Nhất Tiếu hay sao? Thế nào lại biến thành Vi Xuân Thu?"
 
"
Vi Nhất Tiếu là ai?" Trên mặt Vi Xuân Thu dần dần hiện lên vẻ giận dữ: "Lẽ nào bên ngoài có người đang giả mạo Thanh Dực Bức Vương ta?"
 
Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần, hiểu được có thể chỉ là sự trùng hợp, lắc đầu nói: "Không có, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi. Nhưng thật ra không nhận thấy, ngươi lại có tu vi Tiên Đế sơ kỳ, hảo, tốt!" Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu có chút phát quang nói: "Hiện tại ta tin tưởng ngươi có năng lực bồi thường sự tổn thất tinh thần của ta rồi."
 
"
Tin tưởng là tốt rồi." Vi Xuân Thu thỏa mãn gật đầu đưa tay nói: "Đưa ta nội đan, chỉ cần là yêu cầu mà ta đủ khả năng, ta đều sẽ đáp ứng ngươi, tuyệt không nuốt lời."
 
Hắn cho rằng danh hào của mình có giá trị, ai biết Dược Thiên Sầu vốn không để cho mình bị đẩy lòng vòng, vùng lông mày nhướng lên, nhìn chằm chằm nội đan trong tay nói: "Vạn nhất ngươi cầm lại thứ này, quay đầu lại thì muốn giết ta, ta đã không còn bất luận thứ gì có thể cậy vào, điều này đối với ta mà nói, thật quá không công bình. Ta thật ra có biện pháp tốt, ngươi có thể cầm lại nội đan của ngươi, mà ta cũng có được sự bồi thường tổn thất tinh thần."
 
"
Biện pháp gì? Nói một chút nghe xem." Mi tâm Vi Xuân Thu nhảy lên, mơ hồ nghĩ biện pháp của đối phương sợ rằng cũng không phải dễ làm.
 
"Ta chỉ là nói một chút thử xem, cũng không phải nhất định cần ngươi đáp ứng, ngươi ngàn vạn lần không nên xung động, vạn nhất huyên cho ta khẩn trương, bị hủy nội đan của ngươi, vậy thật ngại ngùng lắm." Dược Thiên Sầu trước tiên đánh dự phòng châm cho đối phương, làm cho đối phương sớm chuần bị tâm lý, sau đó tráng lá gan nói: "Kỳ thực cũng không có gì, ta chỉ là muốn mượn dùng một trăm năm thời gian của ngươi làm bồi thường mà thôi."
 
"
Mượn dùng thời gian một trăm năm?" Ánh mắt Vi Xuân Thu lóe ra nói: "Có ý tứ? Nói cho rõ ràng một chút."
 
"
Khái khái!" Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, bĩu mồi nói: "Rất đơn giản, ngươi
 
Phục vụ cho ta một trăm năm, một trăm năm sau ta sẽ trả lại nội đan cho ngươi."

 
Vi Xuân Thu nghe vậy đôi mắt nhỏ trợn trừng, giận tím mặt nói: "Thối lắm! Không ngờ muốn nô dịch Vi bức vương ta một trăm năm..." Hắn rất có khuynh hướng không tiếc động thủ.
 
"Không nên xung động." Dược Thiên Sầu hét lớn một tiếng, giờ lên nội đan đang bị Tử hỏa vây khốn trong tay lạnh lùng nói: "Cảnh cáo ngươi, vạn nhất ta thất thủ hủy nó, ngươi cũng đừng hối hận."
 
"
Ngươi..." Vi Xuân Thu nổi trận lôi đình giậm chân nói: "Tiểu tử muốn chết! Dám uy hiếp ta."
 
"
Mẹ nó! Trên đời này không có chuyện người muốn chiếm tiện nghi lại không nếm thiệt thời...Dược Thiên Sầu cũng khởi tính tình, tử quang trong tay sáng lên, nhướng mày nói: "Lão tử uy hiếp ngươi, ngươi có thể làm gì ta...
 
Lời này làm Vi Xuân Thu nhất thời tức giận đến oa oa kêu loạn, chỉ tay phẫn nộ quát: "Gia gia hôm nay cùng lắm liều mạng cho tu vi tổn hao nhiều, cũng không chịu điểu khí của ngươi."
 
"
Cút con mẹ ngươi đi, ngươi động thủ trước, ngươi còn có đạo lý sao, lão tử lại càng không chịu điểu khí của ngươi..." Dược Thiên Sầu lanh mồm lanh miệng nhanh tay hơn, trực tiếp hạ thủ, tử quang trong tay lập tức bọc lấy viên nội đan thanh quang lòe lòe đốt lên.
 
"A. Vi Xuân Thu ở tại chỗ ôm đầu kêu thảm thiết, "ông" một tiếng khói xanh nổ tung, một con biên bức cánh xanh diện mục dữ tợn lại thật lớn đang bay loạn lủi nhanh khắp cung điện, giống như bị hỏa thiêu cái mông, gào khóc la hoảng cầu xin tha thứ: "Dừng tay, dừng tay, có chuyện hảo thương lượng, hảo thương lượng..."
 
"
Vương bát đản! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, không nên bị coi thường." Dược Thiên Sầu phẫn nộ khống chế uy lực của Tử hỏa, "lạch cạch" một tiếng, thanh dực biên bức khổng lồ trực tiếp rơi xuống mặt đất, há to chiếc miệng như bồn máu "ai ôi yêu" kêu to nói: "Khó chịu chết ta...Lão tử ngã xui xẻo tám đời, hảo hảo tự nhiên đòi bế quan tu luyện cái gì Vạn Yêu Tâm Kinh, nếu không viên phá đan kia làm sao phải chịu tội..."
 
"
Ông." Một tiếng, khói xanh nổ tung, Vi Xuân Thủ phủ phục trên mặt đất thất tha thất thểu bò lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch không nói, bước chân cũng phù phiếm lảo đảo tại chỗ, ra vẻ ngay cả đứng cũng đứng không vững, tựa như uống say, có thể thấy được nội đan bị hao tổn ảnh hưởng đến hắn thật to lớn.
 
Nhưng trong lúc hắn đang lảo đảo lung lay cũng không quên hướng Dược Thiên Sầu phất tay nói: "Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng xằng bậy nữa, có chuyện hảo thương lượng, ngươi còn làm thêm một lần, tu vi của ta sẽ điệt phá Tiên Đế sơ kỳ. Nếu thật sự như vậy, cho dù ta bị đánh quay về nguyên hình, trọn đời không thể tu thành hình người, cũng phải đem ngươi giết chết."
 
Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "
Ta dễ nói chuyện hơn ngươi, ngươi không làm loạn, ta tự nhiên sẽ không xằng bậy." Tử quang kể cả nội đan lóng lánh thanh quang trong tay hắn hư không biến mất.
 
Vi Xuân Thu đột nhiên phát hiện chính mình và nội đan mất đi liên hệ, bỗng nhiên ngẩng đầu mờ mịt nhìn chung quanh sốt ruột nói: "
Nội đan của ta, ngươi đem nội đan của ta lộng đi đâu rồi? Nhanh trả lại cho ta."
 
"
Yên tâm đi! Đồ vật ta đã thu vào một địa phương rất an toàn, ngoại trừ ta không có người thứ hai có khả năng tìm được." Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói. Kỳ thực hắn cũng không dám cầm viên nội đan khống chế trong tay, tu vi của đối phương đối với hắn thật rất cao, rất có khả năng sẽ bị đối phương đoạt lại, đến lúc đó thật sự sẽ phiền phức. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Vi Xuân Thu nhìn thân thể của chính mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nếu như nội đan bị hủy, tu vi của mình giảm xuống không nói, còn có thể lập tức bị đánh trở lại nguyên hình. Hôm nay mình còn hoàn hảo đứng yên tại đây, vậy nói rõ xác thực nội đan vẫn bình yên vô sự. Nhưng mà kỳ quái chính là, ở cự ly gần như vậy như thế nào cả một chút cũng không cảm ứng được chỗ ở của nội đan, theo lý thuyết không có khả năng a! Thực sự là kỳ quái.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện