Tình Thương Thi Yêu
Chương 29: Sinh mệnh
Hắn cúi người tháo xích sắt cho nàng, ánh mắt nàng bất an lại lo lắng nhìn hắn.
Nam Cung Ngạo ôm nàng lên ngựa, nàng mặc hắn ôm, trong mắt tràn đầy vui sướng, thậm chí còn ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn. Nam Cung Ngạo liền dùng sức hôn trả nàng, hôn qua hôn lại, thế giới liền trở lên mơ hồ.
Ròng rã chạy nửa tháng trời, nàng càng ngày càng cảm thấy bất an, ánh mắt màu lam tràn đầy nghi hoặc, nàng nắm chặt tay hắn. Nam Cung Ngạo xoa nhẹ lên tóc nàng, ánh mặt trời chói lọi nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc trắng của nàng, vầng sáng rực rỡ che đi nỗi tịch mịch hoang vắng tận xương.
Khi tử vụ thụ hải đã xuất hiện trước mắt hai người, Nam Cung Ngạo lại chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, nhưng lại không khóc, hắn xoa xoa mặt của nàng, cười ôn nhu nói: "Nàng còn nhớ nơi này không?"
Ly Nhi nhìn nhìn phía trong tử vụ hụ hải, trong mắt lộ ra kinh hỉ nhưng lại có đôi chút hoảng hoặc, nàng cầm lấy ống tay Nam Cung Ngạo, rúc sâu vào lồng ngực hắn, ngửa mặt nhìn hắn. Nam Cung Ngạo ôm nàng xuống ngựa, sau nhiều năm xa cách, cuối cùng lại quay lại nơi này, cây lê vẫn như trước, đã bao năm tháng tôi qua, lại tựa hồ chỉ như một cái chớp mắt.
Nàng vẻ mặt tò mò nhìn bốn phía xung quanh, đầu bạc như sương, dấu đi hình dáng, áo trắng như tuyết, tung bay trong ánh nắng mặt trời tựa như tinh linh nhảy múa, bước chân khoan thai như tiên tử.
Đêm hôm đó, trăng tròn.
Nam Cung Ngạo ôm nàng vào trong phòng nhỏ trong rừng, đồ đạc đều đã được chuẩn bị đầy đủ, hắn ôm nàng, lẳng lặng nhìn ánh trăng hắt lên người, lưu lại hai cái hình chiếu nhợt nhạt.
Bàn tay thô ráp mơn trớn gương mặt của nàng, miệng vết thương kết lại màu đen phản chiếu trên thịt non mềm phấn hồng, nàng ngẩn đầu nhìn Nam Cung Ngạo, ánh mắt nàng trong một khắc kia, giống như cây kim đâm vào lòng hắn.
Nàng nhìn hắn thật lâu, thật lâu, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve gương mặt hắn. Nam Cung Ngạo trầm mặc, thật lâu sau, nàng mở miệng, ngay cả tiếng nói cũng trở lên khàn khàn: "Ngươi, phải đi?"
Nam Cung Ngạo nhẹ nhàng buông nàng ra, đứng lên, nói: "Nàng ở lại đây."
Bốn chữ rất đơn giản, hắn nói phi thường nhanh, bước đi cũng nhanh. Hắn đột nhiên thật sợ hãi, có lẽ chỉ cần một từ, một ánh mắt, một cử chỉ của người phía sau sẽ xóa bỏ hoàn toàn lý trí của hắn.
Nàng im lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dưới ánh trăng, thật lâu sau mới vươn tay cúi đầu gọi: "Nam Cung Ngạo."
Thanh âm như vậy, rõ ràng là rất thấp nhưng vẫn khiến người đang bước đi phải ngừng lại, mặc kệ hắn có cố gắng như thế nào, vẫn là không thể bước tiếp về phía trước, hắn quay người lại ôm lấy bóng dáng suy yếu dưới ánh trăng, Nam Cung Ngạo ôm nàng vào trong lòng, trong ngực, có cái gì đó từng giọt từng giọt ướt vạt áo.
Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ, Nam Cung Ngạo trằn trọc nhìn ánh trăng hắt vào cửa sổ. Đêm đã khuya, hắn nhẹ nhàng buông người trong lòng ngực ra, chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, nhẹ nhàng đi ra ngoài căn phòng nhỏ, bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ hồn là bay vút ra khỏi tử vụ thụ hải, mà không để ý phía trước căn nhà nhỏ, thân ảnh nhỏ bé dưới ánh trăng, cô độc đứng lặng.
Nàng cứ đứng như vậy, đầu trắng như tuyết phiêu tán dưới ánh trăng, con ngươi màu lam phản chiếu ảm đạm, lạnh lẽo thấu xương.
Đến khi trăng đã ngả về phía tây, nàng vẫn mờ mịt nhìn theo phương hướng kia, tựa hồ đang chờ thân ảnh nọ một lần nữa trở về.
Nam Cung Ngạo đi như chạy trốn ra khỏi tử vụ thụ hải, sự ấm áp trong lòng ngực cơ hồ vẫn chưa tan, hắn không nhịn được nhìn lại rừng cây phía sau, đứng lặng thật lâu, tâm rốt cục chết lặng, chậm rãi không hề đau đớn.
Người dưới tàng cây vẫn đứng đợi đến khi trời hừng sáng, nhưng là ngày này, tử vụ thụ hải không có ánh mặt trời. Mưa tí tách rơi, rửa sạch sương tím lờ nhờ, ánh mặt trời sáng lạn từ đó về sau không thể chiếu vào thụ hải được nữa.
Nam Cung Ngạo ôm nàng lên ngựa, nàng mặc hắn ôm, trong mắt tràn đầy vui sướng, thậm chí còn ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn. Nam Cung Ngạo liền dùng sức hôn trả nàng, hôn qua hôn lại, thế giới liền trở lên mơ hồ.
Ròng rã chạy nửa tháng trời, nàng càng ngày càng cảm thấy bất an, ánh mắt màu lam tràn đầy nghi hoặc, nàng nắm chặt tay hắn. Nam Cung Ngạo xoa nhẹ lên tóc nàng, ánh mặt trời chói lọi nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc trắng của nàng, vầng sáng rực rỡ che đi nỗi tịch mịch hoang vắng tận xương.
Khi tử vụ thụ hải đã xuất hiện trước mắt hai người, Nam Cung Ngạo lại chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, nhưng lại không khóc, hắn xoa xoa mặt của nàng, cười ôn nhu nói: "Nàng còn nhớ nơi này không?"
Ly Nhi nhìn nhìn phía trong tử vụ hụ hải, trong mắt lộ ra kinh hỉ nhưng lại có đôi chút hoảng hoặc, nàng cầm lấy ống tay Nam Cung Ngạo, rúc sâu vào lồng ngực hắn, ngửa mặt nhìn hắn. Nam Cung Ngạo ôm nàng xuống ngựa, sau nhiều năm xa cách, cuối cùng lại quay lại nơi này, cây lê vẫn như trước, đã bao năm tháng tôi qua, lại tựa hồ chỉ như một cái chớp mắt.
Nàng vẻ mặt tò mò nhìn bốn phía xung quanh, đầu bạc như sương, dấu đi hình dáng, áo trắng như tuyết, tung bay trong ánh nắng mặt trời tựa như tinh linh nhảy múa, bước chân khoan thai như tiên tử.
Đêm hôm đó, trăng tròn.
Nam Cung Ngạo ôm nàng vào trong phòng nhỏ trong rừng, đồ đạc đều đã được chuẩn bị đầy đủ, hắn ôm nàng, lẳng lặng nhìn ánh trăng hắt lên người, lưu lại hai cái hình chiếu nhợt nhạt.
Bàn tay thô ráp mơn trớn gương mặt của nàng, miệng vết thương kết lại màu đen phản chiếu trên thịt non mềm phấn hồng, nàng ngẩn đầu nhìn Nam Cung Ngạo, ánh mắt nàng trong một khắc kia, giống như cây kim đâm vào lòng hắn.
Nàng nhìn hắn thật lâu, thật lâu, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve gương mặt hắn. Nam Cung Ngạo trầm mặc, thật lâu sau, nàng mở miệng, ngay cả tiếng nói cũng trở lên khàn khàn: "Ngươi, phải đi?"
Nam Cung Ngạo nhẹ nhàng buông nàng ra, đứng lên, nói: "Nàng ở lại đây."
Bốn chữ rất đơn giản, hắn nói phi thường nhanh, bước đi cũng nhanh. Hắn đột nhiên thật sợ hãi, có lẽ chỉ cần một từ, một ánh mắt, một cử chỉ của người phía sau sẽ xóa bỏ hoàn toàn lý trí của hắn.
Nàng im lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dưới ánh trăng, thật lâu sau mới vươn tay cúi đầu gọi: "Nam Cung Ngạo."
Thanh âm như vậy, rõ ràng là rất thấp nhưng vẫn khiến người đang bước đi phải ngừng lại, mặc kệ hắn có cố gắng như thế nào, vẫn là không thể bước tiếp về phía trước, hắn quay người lại ôm lấy bóng dáng suy yếu dưới ánh trăng, Nam Cung Ngạo ôm nàng vào trong lòng, trong ngực, có cái gì đó từng giọt từng giọt ướt vạt áo.
Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ, Nam Cung Ngạo trằn trọc nhìn ánh trăng hắt vào cửa sổ. Đêm đã khuya, hắn nhẹ nhàng buông người trong lòng ngực ra, chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, nhẹ nhàng đi ra ngoài căn phòng nhỏ, bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ hồn là bay vút ra khỏi tử vụ thụ hải, mà không để ý phía trước căn nhà nhỏ, thân ảnh nhỏ bé dưới ánh trăng, cô độc đứng lặng.
Nàng cứ đứng như vậy, đầu trắng như tuyết phiêu tán dưới ánh trăng, con ngươi màu lam phản chiếu ảm đạm, lạnh lẽo thấu xương.
Đến khi trăng đã ngả về phía tây, nàng vẫn mờ mịt nhìn theo phương hướng kia, tựa hồ đang chờ thân ảnh nọ một lần nữa trở về.
Nam Cung Ngạo đi như chạy trốn ra khỏi tử vụ thụ hải, sự ấm áp trong lòng ngực cơ hồ vẫn chưa tan, hắn không nhịn được nhìn lại rừng cây phía sau, đứng lặng thật lâu, tâm rốt cục chết lặng, chậm rãi không hề đau đớn.
Người dưới tàng cây vẫn đứng đợi đến khi trời hừng sáng, nhưng là ngày này, tử vụ thụ hải không có ánh mặt trời. Mưa tí tách rơi, rửa sạch sương tím lờ nhờ, ánh mặt trời sáng lạn từ đó về sau không thể chiếu vào thụ hải được nữa.
Bình luận truyện