Tịnh Thủy Hồng Liên
Quyển 1 - Chương 11: Đêm đen băng lạnh
Trong điền ruộng khắp nơi đều là những cái bóng yêu dị, ngọn lửa màu da cam
do người bị thiêu vừa rồi lan ra không ngừng lay động trái phải. Phối
thêm bối cảnh âm u và bầu trời đầy sao, có cảm giác u ám quái dị không
tả nổi__ Đặc biệt là khi đã biết ngọn lửa này bắt nguồn từ thân thể của
con người, cảm giác sợ hãi này giống như cỏ dại, chậm rãi sinh sôi trong lòng người.
Chỉ là Mộ Dung Bạc Nhai không phải người bình thường, Hoàng Linh Vũ lại thuộc về trường hợp không rõ, cho nên cũng không bao quát trong phạm vi người bình thường.
Hoàng Linh Vũ nhìn Mộ Dung Bạc Nhai ngồi xổm dưới đất, chỉ thấy hắn đầu đầy mồ hôi, ngực phập phồng nhấp nhô, nhưng tựa hồ không nghe thấy tiếng hít thở. Trên sườn phải có một động máu đang chảy, khi ngực phập phồng còn kèm theo tiếng rít rít như đang thổi ống.
Thấy tình hình này, y cũng phải giật thót cả mình, cái này không phải chứng tràn khí vào ngực thì còn có thể là gì!
Nhớ lại trên phim ảnh kiếp trước thường xuyên diễn cảnh này, có người bị đâm lủng ngực, nhưng lại làm như không có chuyện gì tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp không chút trở ngại. Từ sau khi vào khoa pháp y, y hễ coi tới cảnh này liền gục đầu ngủ, lười xem tiếp.
Vì khoa pháp y thường xuyên nhận được án lệ vì chứng tràn khí vào ngực nghiêm trọng mà chết, đại bộ phận người bị chứng tràn khí nghiêm trọng đều là vì phần sườn bị thương, khiến không khí bên ngoài ào vào ngực. Mà khí áp trong ngực một khi tăng cao, sẽ đè nặng làm phổi sụt xuống. Vì thế, nếu không thể kịp thời xóa bỏ chứng tràn khí vào ngực, cuối cùng sẽ khiến người nghẹt thở mà chết vô cùng dễ dàng.
Y đang định chạy qua giúp đỡ, Mộ Dung Bạc Nhai đã xé một mảnh y phục, quấn chặt thành một cục, cố gắng làm động tác thở ra, rồi nhét nó vào trong động máu.
Mộ Dung Bạc Nhai vì đau mà trong nhất thời không thể mở miệng nói chuyện, còn phải nhét cục vải đó vào thật chặt, Hoàng Linh Vũ kinh dị nhìn hành động của hắn, vì động tác phả hơi ra trước khi nhét vào, đã xóa bớt được giới hạn lớn nhất cho khí thể trong ngực. Cho dù vào thời đại của y, người có hiểu biết đối với chứng tràn khí vào ngực cũng lác đác ít ỏi vô cùng, mà trong thế giới cực độ thiếu hụt khoa học giải phẫu này, Mộ Dung Bạc Nhai có thể có hành động này chỉ có thể nói rõ được một chuyện, chỉ sợ hắn đã quá quen thuộc với cuộc sống thường xuyên bị thương này, cho nên biết dưới tình huống nào thì nên áp dụng biện pháp trị liệu cấp tốc nào.
Mộ Dung Bạc Nhai băng bó xong vết thương, nhìn Hoàng Linh Vũ nói: “Từ hướng ngươi tới có một hồ sen, đúng không?” Hắn đã khá lâu không trở về Hoài Qua, cũng không thể bảo đảm tá điền ở đây sẽ không lấp hồ sen đó lại để trồng ruộng.
Hoàng Linh Vũ lập tức biết được hắn muốn trốn tạm vào trong hồ sen, gật đầu, không tỏ ý kiến gì nhìn vết thương của hắn.
Mộ Dung Bạc Nhai lại khì mũi khinh thường đối với vết thương này, nói: “Trước tiên lo lắng cho thỏa đáng bản thân mình đi, ngươi qua đó đợi ta.” Nói rồi, nhịn cơn đau ở ngực, quay người bố trí dấu vết chạy trốn theo hướng khác.
“Trốn trong ruộng đi.” Hoàng Linh Vũ nói.
Mộ Dung Bạc Nhai lập tức trả lời: “Nhất định sẽ bị phát hiện.”
Hoàng Linh Vũ nghĩ nghĩ, y cũng biết bản thân không có năng lực thấu hiểu người học võ như Mộ Dung Bạc Nhai, cũng không thể tiếp tục ngăn cản, chạy tới hướng hồ sen.
Mộ Dung Bạc Nhai bố trí xong, thấy cũng còn kha khá thời gian, bèn lục tìm trên người những hắc y nhân kia. Xuất môn tại ngoại phải có dược trị thương, quả nhiên không bao lâu đã tìm được một khối thuốc cao da chó, ngửi mùi vị cảm thấy là hàng thật, liền đem hơ hơ trên lửa, sau đó dán lên vết thương đã bị nhét vải bố của mình. Một lát phải xuống nước, cần giải quyết vấn đề trước mắt trước, còn về thuốc cao và vải băng, thoát hiểm xong lại nói.
Hắn đang định chạy theo Hoàng Linh Vũ, tiếng xé gió đã nhanh chóng ập tới, hắn biết kẻ địch đã đuổi tới. Vội cuộn người lăn vào ruộng lúa, sau đó vút đi theo phương hướng của Hoàng Linh Vũ.
Ngoài dự liệu là, chỗ Hoàng Linh Vũ đã đi qua, vết tích lưu lại rõ ràng quá mức bình thường, cây lúa bốn phía đều ngã rạp, vết chân sâu hoắm, bước chân rất lớn.
Giỏi cho Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Bạc Nhai bật cười.
Thì ra Hoàng Linh Vũ tự biết bản thân không am hiểu võ công, nơi đã đi qua nhất định để lại dấu vết rõ ràng, hơn nữa lại không biết phương pháp xóa bỏ hành tung, liền dứt khoát thực hiện kế nghi binh thật như giả, giả như thật.
Vào lúc này mà có một đồng bạn hiểu tình đạt lý như thế, tuy người có hơi đáng ghét một chút, nhưng cũng không tồi chút nào.
Người đến đã tiếp cận rất gần, Mộ Dung Bạc Nhai không có nhiều thời gian nán lại, nhẹ nhàng trầm xuống nước. Mùa thu sắp tới, nước tuy ấm áp hơn mặt đất một chút, nhưng vẫn mang theo hơi lạnh, cho dù có thuốc cao da chó bảo vệ, cũng vẫn làm vết thương nhói lên từng cơn, vội đứng thẳng như cương thi để làm dịu bớt.
Đèn người ở xa cũng sắp thiêu đến tận cùng, dư hỏa nhảy múa rồi dần tắt. Trong hồ tối mù không chịu nổi, chỉ mơ hồ thấy được vài lá sen, có cái đã héo úa nhăn nhúm, và dấu vết còn lại của lá sen, cùng đài sen chắc nịch.
Hắn đang định hái một cuống sen*, đột nhiên bên cạnh có một cánh tay duỗi ra nắm lấy hắn. Nếu không phải biết trước trong trì đàm có người, hắn đại khái đã vung kiếm xoẹt một phát cắt đứt cổ đối phương. Quay đầu lại nhìn chỉ thấy Hoàng Linh Vũ giao cho hắn một cọng cuống sen, hai bên bị bẻ gãy, chính giữa trống rỗng, chính là thứ hắn đang muốn làm.
“Ngươi làm sao…”
Hoàng Linh Vũ đoán được hắn muốn hỏi cái gì, y ngay cả hạt sen cũng không biết ăn, nhưng lại biết cuống sen rỗng ruột, như vậy không phải có chút kỳ quái sao? Thế là thấp giọng trả lời: “Học thì phải ứng dụng, trên sách không phải có nói sen mọc thẳng đứng, không cành không nhánh sao?”
“Ngô?” Có sao? Sao ta chưa từng nghe nói qua?
Hoàng Linh Vũ lúc này mới nhớ ra, thế giới này không có Chu Đôn Di, thì cũng sẽ không ai từng đọc qua ‘Ái Liên Thuyết’, nên gượng cười, ha ha một chốc rồi nhét cuống sen vào miệng.
Bên ngoài đột nhiên sáng lên, hiển nhiên người tới đã châm đuốc. Hai người chợt có cảm xúc như đang cùng chung kẻ địch, nhiệt huyết sôi sục, nhìn nhau cười, nắm chặt tay nhau, ngậm cuống sen, lặng lẽ dìm người dưới đám lá sen héo úa.
Ánh lửa đi qua đi lại trên mặt nước, hai người ở dưới nước có thể thấy được bóng người lắc lư, tiếng bước chân hỗn tạp, trong làn nước nghe càng thêm rõ ràng.
Sau đó có hai ba người xuống nước tìm kiếm, ngặc nỗi hồ thực sự quá lớn, lá sen lại nhiều, không thể nhìn rõ, chỉ có thể tìm kiếm từng chút một.
Mộ Dung Bạc Nhai biết trong hồ có nuôi cá, nên không sợ bị người khác nhìn ra động tĩnh gì, nắm tay Hoàng Linh Vũ cùng chơi trò bịt mắt bắt dê. Nước hồ se lạnh, vết thương cũng từ từ thấm máu, khiến nhiệt độ cơ thể của hắn giảm đi không ít. Mộ Dung Bạc Nhai định thần, tập trung lực chú ý vào lòng bàn tay ấm áp kia. Trong tay truyền tới hơi ấm của Hoàng Linh Vũ, khiến hắn có cảm giác như được trở về thuở nhỏ, giống như lúc nắm tay nhị ca chơi trò trốn trong viện tử tránh khỏi sự tìm kiếm của thái giám.
Không bao lâu, bên hồ sen có người hô hoán, Mộ Dung Bạc Nhai nghe được rõ ràng, có người hô to phát hiện vết máu. Sau đó gọi người trong hồ lên, bắt đầu nghi hoặc vết chân bên này sao lại đặc biệt rõ ràng đến vậy, tiếp đó lại có người ở xa hô lên, phát hiện dấu vết chạy trốn ở nhiều hướng khác nhau.
Hắn thầm vui mừng, biết những người này bị hai người bọn họ làm loạn lên rồi. Nghe tiếng những người đó chạy đi rồi lại chạy về, muốn xuống nước lại ngại phiền phức, cuối cùng có một người nói: “Nếu hắn còn chưa bị thương, lúc này sớm đã chạy xa, truy cũng không truy được. Nhưng nếu hắn bị thương nghiêm trọng, người trọng thương căn bản không thể đụng nước, hắn cũng chỉ có thể trốn trong ruộng lúa mà thôi, chúng ta tỉ mỉ tìm kiếm gần đây một lượt. Nếu tìm không được, thì nói với người trên là khả năng chạy trốn của hắn thật giỏi, chạy vô ảnh vô tung rồi.”
“Đúng đó đúng đó, hồ này cũng không cần xuống tìm nữa, quanh đây không có lau sậy, hắn không thể tìm được cuống lau sậy thông khí, nếu thật xuống nước, cũng sớm đã nổi lên rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe thế hầu như muốn ôm bụng cười lớn, đám người này quả nhiên tới từ phương bắc, cho nên không biết cuống sen cũng có thể thông khí. Còn tên tứ đệ nhà mình, cũng không chịu xem thử xem người muốn giết là ai, sao có thể phái đám người giang hồ không có đầu óc này tới chứ.
Nhưng tiếp theo, hắn cười không nổi nữa, vì lại có người nói: “Cẩn trọng vẫn hơn, nên phái một người canh ở bên hồ sen này, đến lúc đó cũng có thể bẩm báo được.”
“Được lắm được lắm!”
Đám người đó ha ha cười lớn, vui mừng vì giải quyết được một vấn đề thật lớn, lưu lại một người bên bờ hồ sen, những người khác thì tìm kiếm trong ruộng lúa.
Mộ Dung Bạc Nhai thầm mắng, đem đạo đức hành vi của đám người này chửi lên bờ xuống ruộng, cuối cùng vì nghĩ mình không thể bảo toàn được hai người nên không chui ra khỏi nước. Thầm nhủ: “Lần này xem ra phải ngâm nước tới sáng rồi.”
Đang phiền não, bên cạnh đột nhiên ấm lên, là do Hoàng Linh Vũ dán sát lại, Mộ Dung Bạc Nhai ngạc nhiên, có chút chua xót. Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, trước đây hắn làm sao cũng không ngờ được, bản thân vì một chút nhiệt độ ấm áp này mà cảm kích muốn chảy nước mắt.
Chỉ là Mộ Dung Bạc Nhai không phải người bình thường, Hoàng Linh Vũ lại thuộc về trường hợp không rõ, cho nên cũng không bao quát trong phạm vi người bình thường.
Hoàng Linh Vũ nhìn Mộ Dung Bạc Nhai ngồi xổm dưới đất, chỉ thấy hắn đầu đầy mồ hôi, ngực phập phồng nhấp nhô, nhưng tựa hồ không nghe thấy tiếng hít thở. Trên sườn phải có một động máu đang chảy, khi ngực phập phồng còn kèm theo tiếng rít rít như đang thổi ống.
Thấy tình hình này, y cũng phải giật thót cả mình, cái này không phải chứng tràn khí vào ngực thì còn có thể là gì!
Nhớ lại trên phim ảnh kiếp trước thường xuyên diễn cảnh này, có người bị đâm lủng ngực, nhưng lại làm như không có chuyện gì tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp không chút trở ngại. Từ sau khi vào khoa pháp y, y hễ coi tới cảnh này liền gục đầu ngủ, lười xem tiếp.
Vì khoa pháp y thường xuyên nhận được án lệ vì chứng tràn khí vào ngực nghiêm trọng mà chết, đại bộ phận người bị chứng tràn khí nghiêm trọng đều là vì phần sườn bị thương, khiến không khí bên ngoài ào vào ngực. Mà khí áp trong ngực một khi tăng cao, sẽ đè nặng làm phổi sụt xuống. Vì thế, nếu không thể kịp thời xóa bỏ chứng tràn khí vào ngực, cuối cùng sẽ khiến người nghẹt thở mà chết vô cùng dễ dàng.
Y đang định chạy qua giúp đỡ, Mộ Dung Bạc Nhai đã xé một mảnh y phục, quấn chặt thành một cục, cố gắng làm động tác thở ra, rồi nhét nó vào trong động máu.
Mộ Dung Bạc Nhai vì đau mà trong nhất thời không thể mở miệng nói chuyện, còn phải nhét cục vải đó vào thật chặt, Hoàng Linh Vũ kinh dị nhìn hành động của hắn, vì động tác phả hơi ra trước khi nhét vào, đã xóa bớt được giới hạn lớn nhất cho khí thể trong ngực. Cho dù vào thời đại của y, người có hiểu biết đối với chứng tràn khí vào ngực cũng lác đác ít ỏi vô cùng, mà trong thế giới cực độ thiếu hụt khoa học giải phẫu này, Mộ Dung Bạc Nhai có thể có hành động này chỉ có thể nói rõ được một chuyện, chỉ sợ hắn đã quá quen thuộc với cuộc sống thường xuyên bị thương này, cho nên biết dưới tình huống nào thì nên áp dụng biện pháp trị liệu cấp tốc nào.
Mộ Dung Bạc Nhai băng bó xong vết thương, nhìn Hoàng Linh Vũ nói: “Từ hướng ngươi tới có một hồ sen, đúng không?” Hắn đã khá lâu không trở về Hoài Qua, cũng không thể bảo đảm tá điền ở đây sẽ không lấp hồ sen đó lại để trồng ruộng.
Hoàng Linh Vũ lập tức biết được hắn muốn trốn tạm vào trong hồ sen, gật đầu, không tỏ ý kiến gì nhìn vết thương của hắn.
Mộ Dung Bạc Nhai lại khì mũi khinh thường đối với vết thương này, nói: “Trước tiên lo lắng cho thỏa đáng bản thân mình đi, ngươi qua đó đợi ta.” Nói rồi, nhịn cơn đau ở ngực, quay người bố trí dấu vết chạy trốn theo hướng khác.
“Trốn trong ruộng đi.” Hoàng Linh Vũ nói.
Mộ Dung Bạc Nhai lập tức trả lời: “Nhất định sẽ bị phát hiện.”
Hoàng Linh Vũ nghĩ nghĩ, y cũng biết bản thân không có năng lực thấu hiểu người học võ như Mộ Dung Bạc Nhai, cũng không thể tiếp tục ngăn cản, chạy tới hướng hồ sen.
Mộ Dung Bạc Nhai bố trí xong, thấy cũng còn kha khá thời gian, bèn lục tìm trên người những hắc y nhân kia. Xuất môn tại ngoại phải có dược trị thương, quả nhiên không bao lâu đã tìm được một khối thuốc cao da chó, ngửi mùi vị cảm thấy là hàng thật, liền đem hơ hơ trên lửa, sau đó dán lên vết thương đã bị nhét vải bố của mình. Một lát phải xuống nước, cần giải quyết vấn đề trước mắt trước, còn về thuốc cao và vải băng, thoát hiểm xong lại nói.
Hắn đang định chạy theo Hoàng Linh Vũ, tiếng xé gió đã nhanh chóng ập tới, hắn biết kẻ địch đã đuổi tới. Vội cuộn người lăn vào ruộng lúa, sau đó vút đi theo phương hướng của Hoàng Linh Vũ.
Ngoài dự liệu là, chỗ Hoàng Linh Vũ đã đi qua, vết tích lưu lại rõ ràng quá mức bình thường, cây lúa bốn phía đều ngã rạp, vết chân sâu hoắm, bước chân rất lớn.
Giỏi cho Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Bạc Nhai bật cười.
Thì ra Hoàng Linh Vũ tự biết bản thân không am hiểu võ công, nơi đã đi qua nhất định để lại dấu vết rõ ràng, hơn nữa lại không biết phương pháp xóa bỏ hành tung, liền dứt khoát thực hiện kế nghi binh thật như giả, giả như thật.
Vào lúc này mà có một đồng bạn hiểu tình đạt lý như thế, tuy người có hơi đáng ghét một chút, nhưng cũng không tồi chút nào.
Người đến đã tiếp cận rất gần, Mộ Dung Bạc Nhai không có nhiều thời gian nán lại, nhẹ nhàng trầm xuống nước. Mùa thu sắp tới, nước tuy ấm áp hơn mặt đất một chút, nhưng vẫn mang theo hơi lạnh, cho dù có thuốc cao da chó bảo vệ, cũng vẫn làm vết thương nhói lên từng cơn, vội đứng thẳng như cương thi để làm dịu bớt.
Đèn người ở xa cũng sắp thiêu đến tận cùng, dư hỏa nhảy múa rồi dần tắt. Trong hồ tối mù không chịu nổi, chỉ mơ hồ thấy được vài lá sen, có cái đã héo úa nhăn nhúm, và dấu vết còn lại của lá sen, cùng đài sen chắc nịch.
Hắn đang định hái một cuống sen*, đột nhiên bên cạnh có một cánh tay duỗi ra nắm lấy hắn. Nếu không phải biết trước trong trì đàm có người, hắn đại khái đã vung kiếm xoẹt một phát cắt đứt cổ đối phương. Quay đầu lại nhìn chỉ thấy Hoàng Linh Vũ giao cho hắn một cọng cuống sen, hai bên bị bẻ gãy, chính giữa trống rỗng, chính là thứ hắn đang muốn làm.
“Ngươi làm sao…”
Hoàng Linh Vũ đoán được hắn muốn hỏi cái gì, y ngay cả hạt sen cũng không biết ăn, nhưng lại biết cuống sen rỗng ruột, như vậy không phải có chút kỳ quái sao? Thế là thấp giọng trả lời: “Học thì phải ứng dụng, trên sách không phải có nói sen mọc thẳng đứng, không cành không nhánh sao?”
“Ngô?” Có sao? Sao ta chưa từng nghe nói qua?
Hoàng Linh Vũ lúc này mới nhớ ra, thế giới này không có Chu Đôn Di, thì cũng sẽ không ai từng đọc qua ‘Ái Liên Thuyết’, nên gượng cười, ha ha một chốc rồi nhét cuống sen vào miệng.
Bên ngoài đột nhiên sáng lên, hiển nhiên người tới đã châm đuốc. Hai người chợt có cảm xúc như đang cùng chung kẻ địch, nhiệt huyết sôi sục, nhìn nhau cười, nắm chặt tay nhau, ngậm cuống sen, lặng lẽ dìm người dưới đám lá sen héo úa.
Ánh lửa đi qua đi lại trên mặt nước, hai người ở dưới nước có thể thấy được bóng người lắc lư, tiếng bước chân hỗn tạp, trong làn nước nghe càng thêm rõ ràng.
Sau đó có hai ba người xuống nước tìm kiếm, ngặc nỗi hồ thực sự quá lớn, lá sen lại nhiều, không thể nhìn rõ, chỉ có thể tìm kiếm từng chút một.
Mộ Dung Bạc Nhai biết trong hồ có nuôi cá, nên không sợ bị người khác nhìn ra động tĩnh gì, nắm tay Hoàng Linh Vũ cùng chơi trò bịt mắt bắt dê. Nước hồ se lạnh, vết thương cũng từ từ thấm máu, khiến nhiệt độ cơ thể của hắn giảm đi không ít. Mộ Dung Bạc Nhai định thần, tập trung lực chú ý vào lòng bàn tay ấm áp kia. Trong tay truyền tới hơi ấm của Hoàng Linh Vũ, khiến hắn có cảm giác như được trở về thuở nhỏ, giống như lúc nắm tay nhị ca chơi trò trốn trong viện tử tránh khỏi sự tìm kiếm của thái giám.
Không bao lâu, bên hồ sen có người hô hoán, Mộ Dung Bạc Nhai nghe được rõ ràng, có người hô to phát hiện vết máu. Sau đó gọi người trong hồ lên, bắt đầu nghi hoặc vết chân bên này sao lại đặc biệt rõ ràng đến vậy, tiếp đó lại có người ở xa hô lên, phát hiện dấu vết chạy trốn ở nhiều hướng khác nhau.
Hắn thầm vui mừng, biết những người này bị hai người bọn họ làm loạn lên rồi. Nghe tiếng những người đó chạy đi rồi lại chạy về, muốn xuống nước lại ngại phiền phức, cuối cùng có một người nói: “Nếu hắn còn chưa bị thương, lúc này sớm đã chạy xa, truy cũng không truy được. Nhưng nếu hắn bị thương nghiêm trọng, người trọng thương căn bản không thể đụng nước, hắn cũng chỉ có thể trốn trong ruộng lúa mà thôi, chúng ta tỉ mỉ tìm kiếm gần đây một lượt. Nếu tìm không được, thì nói với người trên là khả năng chạy trốn của hắn thật giỏi, chạy vô ảnh vô tung rồi.”
“Đúng đó đúng đó, hồ này cũng không cần xuống tìm nữa, quanh đây không có lau sậy, hắn không thể tìm được cuống lau sậy thông khí, nếu thật xuống nước, cũng sớm đã nổi lên rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe thế hầu như muốn ôm bụng cười lớn, đám người này quả nhiên tới từ phương bắc, cho nên không biết cuống sen cũng có thể thông khí. Còn tên tứ đệ nhà mình, cũng không chịu xem thử xem người muốn giết là ai, sao có thể phái đám người giang hồ không có đầu óc này tới chứ.
Nhưng tiếp theo, hắn cười không nổi nữa, vì lại có người nói: “Cẩn trọng vẫn hơn, nên phái một người canh ở bên hồ sen này, đến lúc đó cũng có thể bẩm báo được.”
“Được lắm được lắm!”
Đám người đó ha ha cười lớn, vui mừng vì giải quyết được một vấn đề thật lớn, lưu lại một người bên bờ hồ sen, những người khác thì tìm kiếm trong ruộng lúa.
Mộ Dung Bạc Nhai thầm mắng, đem đạo đức hành vi của đám người này chửi lên bờ xuống ruộng, cuối cùng vì nghĩ mình không thể bảo toàn được hai người nên không chui ra khỏi nước. Thầm nhủ: “Lần này xem ra phải ngâm nước tới sáng rồi.”
Đang phiền não, bên cạnh đột nhiên ấm lên, là do Hoàng Linh Vũ dán sát lại, Mộ Dung Bạc Nhai ngạc nhiên, có chút chua xót. Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, trước đây hắn làm sao cũng không ngờ được, bản thân vì một chút nhiệt độ ấm áp này mà cảm kích muốn chảy nước mắt.
Bình luận truyện