Tịnh Thủy Hồng Liên
Quyển 2 - Chương 100: Mở hết mã lực
Mộ Dung Bạc Nhai có lẽ có thể trở thành một tình nhân tốt. Hài hước, thú
vị, có lúc hưng trí thì có thể đánh nhau. Chẳng qua cảnh tượng này có lẽ sẽ khó thấy được nữa. Từ sau khi Hoàng Linh Vũ tổn thương trở về, Mộ
Dung Bạc Nhai trở thành một trái hồng mềm, binh đến cười ngăn, nước đến
cũng cười ngăn. Đến mức Hoàng Linh Vũ cho dù có tức giận, thấy hắn như
vậy cũng không còn hưng trí ức hiếp nữa, chỉ là sau đó sẽ buồn bực.
Bất cứ ai đối với tiểu lão đầu như con lật đật chỉ biết cười ngốc đánh không trả đòn mắng không mắng lại đều sẽ thấy buồn bực.
Nhưng có một chỗ tốt, Mộ Dung Bạc Nhai sẽ không dính người, tính ra cho dù cùng tân nương tử động phòng hoa chúc, cũng là loại người làm xong chuyện thì chạy đi. Căn cứ chính là, Mộ Dung Bạc Nhai trước mắt thế sự quấn thân, nhưng lại bỏ đó cho người trở lại tìm chuyện giải khuây cho Hoàng Linh Vũ.
Thủ đoạn của Tiêu sư phụ không tồi, không những tìm ra chuyện điều tên Mộ Dung Bạc Nhai lỗ mãng đó đi, mà chuyện đó tựa hồ còn khá trọng đại gian nan, khiến hắn ngay cả một phần bốn lực lượng phòng thủ cũng phải mang theo. Chuyện tiếp theo thì phải làm sao giải quyết ba phần bốn lực lượng còn ở lại.
Hoàng Linh Vũ hiểu rõ, cho dù là Hồ Tôn cũng không dám gánh trách nhiệm có liên can tới việc ‘vận chuyển’ y ra ngoài gây ra nộ hỏa của Mộ Dung Bạc Nhai__ Cõng một phế nhân vượt qua tường chạy, mục tiêu lớn như thế, khẳng định sẽ bị phát hiện, không cần nói.
Không ngờ được Mộ Dung Bạc Nhai vừa mới đi, hôm sau đã có một đại oan đầu nháo tới tận cửa.
Đích thật, cửa bị người đá ra.
Hoàng Linh Vũ kinh ngạc nhìn trong đại môn bị đá mở đứng một người tựa hồ… chắc là có quen biết.
Y có chút nghi hoặc, chậm rãi, dùng ngón tay gãi trán.
“Trình Bình! Ta là Trình Bình!” Người đến thấy y lại có thể quên béng mình đi, tức giận ngập trời, gầm lên: “Đồ đáng chết nhà ngươi sao có thể quên ta! Đồ đáng chết nhà ngươi đem ta làm thành thế này mà sao ngươi có thể quên ta!”
“A…” Hoàng Linh Vũ hậu tri hậu giác nhớ ra quả nhiên có quen biết người này, cảm thấy hành động của mình vô cùng thất lễ, mới bỏ ngón tay đang gãi trán xuống, lúng túng biện giải: “Ta có nhớ ngươi, chẳng qua cửa bị đá ra làm ta ong đầu, cho nên…”
Y càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng trong ánh mắt tức giận đến mức muốn thiêu đốt của Trình Bình đành hoàn toàn im miệng.
Trình Bình cũng không quản y, đứng đó ôm ngực tức giận gầm lên: “Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!” Hình thái này rất tráng liệt, khiến Hoàng Linh Vũ nghĩ tới đại tinh tinh bị nhốt trong chuồng sắt.
Sau lưng có vài tiểu hỏa tử của Côn Tổ thò đầu ra nhìn, là cùng tới với đại oan đại đầu này đi… Hoàng Linh Vũ phất tay lắc đầu, bảo bọn họ không cần bận tâm, Trình Bình là bị bức bách phát điên rồi, nhưng cũng không đến trình độ bạo nộ rồi mắc bệnh thần kinh. Nhớ lại năm đó, Hoàng Linh Vũ thường xuyên đi vào bệnh viện tâm thần, giáo sư ở đó cũng gần tới mức là cầm thú.
“Ngươi không phải rất tự do sao? Muốn ra ngoài thì ngươi tự đi a.” Hoàng Linh Vũ rất thuần lương hỏi.
Trình Bình hai mắt đỏ hồng: “Chịu đủ rồi, thật chịu đủ rồi! Các ngươi sao có thể để tên Thập Lục Cửu hỗn đàn đó đến trừng trị ta!”
“Hắn làm gì ngươi rồi?”
“Hắn đem ta…” Trình Bình nói được một nửa, thì ngừng, cảnh giác nhìn Hoàng Linh Vũ, sau đó chân chân chính chính ngậm miệng lại, không để lộ một khe hở, khiến người ta vừa nhìn liền có thể biết hắn tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ về chuyện này.
Hoàng Linh Vũ thở dài: “Đầu tiên, ngươi là người của kẻ địch của bọn họ, biết được nơi ẩn thân của họ, muốn ra ngoài có thể, nhưng đại khái phải là khiêng ra thì mới khiến người ta an tâm. Thứ hai, cho dù ngươi ra ngoài thì còn có thể đi đâu? Trở về chỗ Mộ Dung Sí Diệm? Hắn có thể dung được ngươi nhưng Mạc Xán khẳng định không dung được ngươi.”
Trình Bình thần tình kỳ quái, giống như hắn không cho rằng đây là chuyện gì khó.
“Cho dù ngươi lấy chỗ ẩn thân trước mắt của họ đi bẩm cáo, nói bản thân hoàn toàn vô tội. Được thôi, cho dù vạn nhất Mạc Xán đại thím thiện lương thuần khiết đó tin lời ngươi. Ngươi nghĩ thử xem, ngươi vừa chạy đi bọn họ còn không phát giác được a, một khi phát giác còn không chạy trốn a. Thủ hạ của Mộ Dung Bạc Nhai được huấn luyện có tuần tự, ngươi tự tính thử đi, trước khi bọn họ chạy đi ngươi có thể tìm được Mạc Xán, hơn nữa khiến lão gia hỏa thiện lương thuần khiết đó tin lời ngươi, sau đó dẫn người đi tra xét… cơ hội này không lớn, hiện tại tính cho kỹ đi.”
Sắc mặt Trình Bình khó coi, đích thật là trong lúc bạo nộ hắn chưa từng nghĩ kỹ tình huống này.
Hoàng Linh Vũ làm vẻ mặt thảm thảm, nói: “Đến lúc đó cái gì cũng không tra được, Mạc Xán còn có thể tin ngươi? Nghĩ xem, ta tiết lộ bao nhiêu phương pháp mới để giày vò người trong ngục rồi, nữ nhân đó hiện tại thiếu nhất chính là tài nguyên để đem đi thực nghiệm a.”
Những phương pháp trừng trị người này Trình Bình cũng có nghe qua, đồng cảm bản thân, hắn đỏ mặt tới tận tai, nhào tới bóp cổ y, gầm lên: “Đều tại ngươi! Đều là vì ngươi!”
Hoàng Linh Vũ vụng về phản kháng, không thể ngờ được lập tức đã đẩy Trình Bình hung hãn ngã xuống đất, ngay cả y cũng không thể tin được nhìn tay mình, sau đó lắc đầu.
Thấy bộ dáng phẫn hận khó nói của Trình Bình dưới đất, Hoàng Linh Vũ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ngươi bị hạ dược rồi sao, trở nên mềm nhũn thế này.”
Quả thật là nói đụng chỗ đau của hắn, nhưng Trình Bình lại không chút động đậy, chả có một chút phản ứng nào.
“Hạ dược gì vậy?”
Hắn ngã ngồi dưới đất trừng mắt nhìn xà nhà, nửa ngày không phản ứng.
“Hỏi ngươi đó.” Hoàng Linh Vũ cầm nạng lên, chọc vào trán hắn. Đáng tiếc bị hắn nghiêng đầu né đi.
“Ngươi không nói, ta sao có thể tìm dược thả ngươi ra a.”
Trình Bình sống lại, không dám tin nói: “Ngươi giúp ta? Dựa vào cái gì?”
Hoàng Linh Vũ vô cùng đồng tình nói: “Chỉ dựa vào ta muốn tìm chút chuyện gì đó cho họ làm.”
Hoàng Linh Vũ lại chọc trán hắn, lần này hắn ngây ra, chọc thiệt đã.
“Chỗ này ta ở chán rồi, muốn đổi chỗ khác tu dưỡng thân tâm, tên Mộ Dung Bạc Nhai thô lỗ đó sống chết nói phong thủy ở đây tốt. Không thì vầy đi, nếu ngươi có thể chạy thoát được, bọn họ lập tức sẽ đổi chỗ cho ta.”
Trình Bình không thể lý giải, đây là lý lẽ kiểu gì? Phải là người tùy tiện cỡ nào mới có thể vì loại lý do này mà thả địch nhân đi? Nhưng hy vọng có thể chạy thoát mê hoặc hắn không ngừng bước tới, sống sót được tới hôm nay dưới sự trông coi của Lộ Thị Tửu, hơn phân nửa nhạy bén và cẩn trọng của hắn đều bị phiền não bạo nộ thay thế, tới mức hắn không tiếc trả giá tất cả để mạo hiểm.
“Dược ta biết phối, chỉ là nguyên liệu chế dược bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho ta tiếp xúc, nếu ngươi có thể giúp ta lấy được thì đủ rồi.”
“Thật không thẹn là nhân tài, biết được rất nhiều thứ.” Hoàng Linh Vũ thầm vỗ tay inh ỏi, bắt đầu tính toán.
Ba ngày sau, vào cái đêm Hoàng Linh Vũ nhờ người chiếu theo phương pháp chế giải dược của Trình Bình đi mua về, trong trang viện truyền tới âm thanh nhiệt náo thấp thoáng.
Oan đại đầu đáng thương chạy rồi, hơn nữa bị người phát hiện rồi.
Kỳ thật oan đại đầu vốn có thể đợi ngày thứ hai hoặc ngày thứ ba, tóm lại hắn có thể đợi đến ngày Hoàng Linh Vũ không thể nắm chắc chạy trốn. Nhưng trùng hợp là khi hắn có được giải dược thì lại được Hoàng Linh Vũ hảo tâm báo tin: “Sáng hôm nay vừa có được tin tức, ngày mai Mộ Dung Bạc Nhai sẽ trở lại, đi cùng Lộ Thị Tửu.”
Hoàng Linh Vũ lại hảo tâm nói với hắn: “Ta biết có một mật đạo, thông ra ngoài trang. Mộ Dung Bạc Nhai sợ có vạn nhất, chỉ nói cho một mình ta biết. Ngươi từ đó đi thì có thể thuận lợi thông quan.”
“Ngươi… ngươi không giống dạng người có thể dễ dàng nói ra bí mật.” Trình Bình nghĩ tới kinh nghiệm năm ngoái, Hoàng Linh Vũ chỉ dùng một tháng, đã biến thành nhân vật cứng miệng mà trong Bằng Tổ ai ai cũng biết, bất luận dùng phương pháp nào đều không thể moi được bí mật gì từ trong miệng y.
Hoàng Linh Vũ nói: “Ta luôn là người kỳ quái lắm mà, nếu ngươi cầu ta hoặc là bức ta, quản ngươi có tông vào tường chết hay đem ta đánh chết ta cũng không mở miệng. Nhưng nếu là bị bức tới hoảng rồi, nói không chừng lúc nào đó sẽ nói ra. Kỳ thật lúc đó các ngươi chỉ cần không đánh không giày vò, nhốt ta trong căn phòng nhỏ ngày ngày không có gì làm, cũng không có đường cho chuột gián gì đó bò vào giải khuây, ta tuyệt đối sẽ bị bức điên.”
Trình Bình ngẫm nghĩ, thiên hạ vô cùng to lớn, có người quái dị thế này cũng rất có khả năng.
Vì thế nên, Trình Bình chạy.
Và cũng vì thế, Trình Bình bị nắm chắc hành động, rất dễ dàng bị người nào đó nắm chắc hành động của hắn bán đứng__ cái gọi là kế điệu hổ ly sơn, là cần phải có một mồi dụ thật mạnh a.
Còn về mồi dụ này nên để người ta phát hiện thế nào, Hoàng Linh Vũ chỉ cần nói một câu__ “A, lần trước gia hỏa tên Trình Bình gì đó, xông tới chỗ ta thuận tiện lấy đi vài quyển sách. Làm phiền vị đại ca nào có chút quan hệ với hắn, giúp ta đòi về được không?”
Bất cứ ai đối với tiểu lão đầu như con lật đật chỉ biết cười ngốc đánh không trả đòn mắng không mắng lại đều sẽ thấy buồn bực.
Nhưng có một chỗ tốt, Mộ Dung Bạc Nhai sẽ không dính người, tính ra cho dù cùng tân nương tử động phòng hoa chúc, cũng là loại người làm xong chuyện thì chạy đi. Căn cứ chính là, Mộ Dung Bạc Nhai trước mắt thế sự quấn thân, nhưng lại bỏ đó cho người trở lại tìm chuyện giải khuây cho Hoàng Linh Vũ.
Thủ đoạn của Tiêu sư phụ không tồi, không những tìm ra chuyện điều tên Mộ Dung Bạc Nhai lỗ mãng đó đi, mà chuyện đó tựa hồ còn khá trọng đại gian nan, khiến hắn ngay cả một phần bốn lực lượng phòng thủ cũng phải mang theo. Chuyện tiếp theo thì phải làm sao giải quyết ba phần bốn lực lượng còn ở lại.
Hoàng Linh Vũ hiểu rõ, cho dù là Hồ Tôn cũng không dám gánh trách nhiệm có liên can tới việc ‘vận chuyển’ y ra ngoài gây ra nộ hỏa của Mộ Dung Bạc Nhai__ Cõng một phế nhân vượt qua tường chạy, mục tiêu lớn như thế, khẳng định sẽ bị phát hiện, không cần nói.
Không ngờ được Mộ Dung Bạc Nhai vừa mới đi, hôm sau đã có một đại oan đầu nháo tới tận cửa.
Đích thật, cửa bị người đá ra.
Hoàng Linh Vũ kinh ngạc nhìn trong đại môn bị đá mở đứng một người tựa hồ… chắc là có quen biết.
Y có chút nghi hoặc, chậm rãi, dùng ngón tay gãi trán.
“Trình Bình! Ta là Trình Bình!” Người đến thấy y lại có thể quên béng mình đi, tức giận ngập trời, gầm lên: “Đồ đáng chết nhà ngươi sao có thể quên ta! Đồ đáng chết nhà ngươi đem ta làm thành thế này mà sao ngươi có thể quên ta!”
“A…” Hoàng Linh Vũ hậu tri hậu giác nhớ ra quả nhiên có quen biết người này, cảm thấy hành động của mình vô cùng thất lễ, mới bỏ ngón tay đang gãi trán xuống, lúng túng biện giải: “Ta có nhớ ngươi, chẳng qua cửa bị đá ra làm ta ong đầu, cho nên…”
Y càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng trong ánh mắt tức giận đến mức muốn thiêu đốt của Trình Bình đành hoàn toàn im miệng.
Trình Bình cũng không quản y, đứng đó ôm ngực tức giận gầm lên: “Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!” Hình thái này rất tráng liệt, khiến Hoàng Linh Vũ nghĩ tới đại tinh tinh bị nhốt trong chuồng sắt.
Sau lưng có vài tiểu hỏa tử của Côn Tổ thò đầu ra nhìn, là cùng tới với đại oan đại đầu này đi… Hoàng Linh Vũ phất tay lắc đầu, bảo bọn họ không cần bận tâm, Trình Bình là bị bức bách phát điên rồi, nhưng cũng không đến trình độ bạo nộ rồi mắc bệnh thần kinh. Nhớ lại năm đó, Hoàng Linh Vũ thường xuyên đi vào bệnh viện tâm thần, giáo sư ở đó cũng gần tới mức là cầm thú.
“Ngươi không phải rất tự do sao? Muốn ra ngoài thì ngươi tự đi a.” Hoàng Linh Vũ rất thuần lương hỏi.
Trình Bình hai mắt đỏ hồng: “Chịu đủ rồi, thật chịu đủ rồi! Các ngươi sao có thể để tên Thập Lục Cửu hỗn đàn đó đến trừng trị ta!”
“Hắn làm gì ngươi rồi?”
“Hắn đem ta…” Trình Bình nói được một nửa, thì ngừng, cảnh giác nhìn Hoàng Linh Vũ, sau đó chân chân chính chính ngậm miệng lại, không để lộ một khe hở, khiến người ta vừa nhìn liền có thể biết hắn tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ về chuyện này.
Hoàng Linh Vũ thở dài: “Đầu tiên, ngươi là người của kẻ địch của bọn họ, biết được nơi ẩn thân của họ, muốn ra ngoài có thể, nhưng đại khái phải là khiêng ra thì mới khiến người ta an tâm. Thứ hai, cho dù ngươi ra ngoài thì còn có thể đi đâu? Trở về chỗ Mộ Dung Sí Diệm? Hắn có thể dung được ngươi nhưng Mạc Xán khẳng định không dung được ngươi.”
Trình Bình thần tình kỳ quái, giống như hắn không cho rằng đây là chuyện gì khó.
“Cho dù ngươi lấy chỗ ẩn thân trước mắt của họ đi bẩm cáo, nói bản thân hoàn toàn vô tội. Được thôi, cho dù vạn nhất Mạc Xán đại thím thiện lương thuần khiết đó tin lời ngươi. Ngươi nghĩ thử xem, ngươi vừa chạy đi bọn họ còn không phát giác được a, một khi phát giác còn không chạy trốn a. Thủ hạ của Mộ Dung Bạc Nhai được huấn luyện có tuần tự, ngươi tự tính thử đi, trước khi bọn họ chạy đi ngươi có thể tìm được Mạc Xán, hơn nữa khiến lão gia hỏa thiện lương thuần khiết đó tin lời ngươi, sau đó dẫn người đi tra xét… cơ hội này không lớn, hiện tại tính cho kỹ đi.”
Sắc mặt Trình Bình khó coi, đích thật là trong lúc bạo nộ hắn chưa từng nghĩ kỹ tình huống này.
Hoàng Linh Vũ làm vẻ mặt thảm thảm, nói: “Đến lúc đó cái gì cũng không tra được, Mạc Xán còn có thể tin ngươi? Nghĩ xem, ta tiết lộ bao nhiêu phương pháp mới để giày vò người trong ngục rồi, nữ nhân đó hiện tại thiếu nhất chính là tài nguyên để đem đi thực nghiệm a.”
Những phương pháp trừng trị người này Trình Bình cũng có nghe qua, đồng cảm bản thân, hắn đỏ mặt tới tận tai, nhào tới bóp cổ y, gầm lên: “Đều tại ngươi! Đều là vì ngươi!”
Hoàng Linh Vũ vụng về phản kháng, không thể ngờ được lập tức đã đẩy Trình Bình hung hãn ngã xuống đất, ngay cả y cũng không thể tin được nhìn tay mình, sau đó lắc đầu.
Thấy bộ dáng phẫn hận khó nói của Trình Bình dưới đất, Hoàng Linh Vũ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ngươi bị hạ dược rồi sao, trở nên mềm nhũn thế này.”
Quả thật là nói đụng chỗ đau của hắn, nhưng Trình Bình lại không chút động đậy, chả có một chút phản ứng nào.
“Hạ dược gì vậy?”
Hắn ngã ngồi dưới đất trừng mắt nhìn xà nhà, nửa ngày không phản ứng.
“Hỏi ngươi đó.” Hoàng Linh Vũ cầm nạng lên, chọc vào trán hắn. Đáng tiếc bị hắn nghiêng đầu né đi.
“Ngươi không nói, ta sao có thể tìm dược thả ngươi ra a.”
Trình Bình sống lại, không dám tin nói: “Ngươi giúp ta? Dựa vào cái gì?”
Hoàng Linh Vũ vô cùng đồng tình nói: “Chỉ dựa vào ta muốn tìm chút chuyện gì đó cho họ làm.”
Hoàng Linh Vũ lại chọc trán hắn, lần này hắn ngây ra, chọc thiệt đã.
“Chỗ này ta ở chán rồi, muốn đổi chỗ khác tu dưỡng thân tâm, tên Mộ Dung Bạc Nhai thô lỗ đó sống chết nói phong thủy ở đây tốt. Không thì vầy đi, nếu ngươi có thể chạy thoát được, bọn họ lập tức sẽ đổi chỗ cho ta.”
Trình Bình không thể lý giải, đây là lý lẽ kiểu gì? Phải là người tùy tiện cỡ nào mới có thể vì loại lý do này mà thả địch nhân đi? Nhưng hy vọng có thể chạy thoát mê hoặc hắn không ngừng bước tới, sống sót được tới hôm nay dưới sự trông coi của Lộ Thị Tửu, hơn phân nửa nhạy bén và cẩn trọng của hắn đều bị phiền não bạo nộ thay thế, tới mức hắn không tiếc trả giá tất cả để mạo hiểm.
“Dược ta biết phối, chỉ là nguyên liệu chế dược bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho ta tiếp xúc, nếu ngươi có thể giúp ta lấy được thì đủ rồi.”
“Thật không thẹn là nhân tài, biết được rất nhiều thứ.” Hoàng Linh Vũ thầm vỗ tay inh ỏi, bắt đầu tính toán.
Ba ngày sau, vào cái đêm Hoàng Linh Vũ nhờ người chiếu theo phương pháp chế giải dược của Trình Bình đi mua về, trong trang viện truyền tới âm thanh nhiệt náo thấp thoáng.
Oan đại đầu đáng thương chạy rồi, hơn nữa bị người phát hiện rồi.
Kỳ thật oan đại đầu vốn có thể đợi ngày thứ hai hoặc ngày thứ ba, tóm lại hắn có thể đợi đến ngày Hoàng Linh Vũ không thể nắm chắc chạy trốn. Nhưng trùng hợp là khi hắn có được giải dược thì lại được Hoàng Linh Vũ hảo tâm báo tin: “Sáng hôm nay vừa có được tin tức, ngày mai Mộ Dung Bạc Nhai sẽ trở lại, đi cùng Lộ Thị Tửu.”
Hoàng Linh Vũ lại hảo tâm nói với hắn: “Ta biết có một mật đạo, thông ra ngoài trang. Mộ Dung Bạc Nhai sợ có vạn nhất, chỉ nói cho một mình ta biết. Ngươi từ đó đi thì có thể thuận lợi thông quan.”
“Ngươi… ngươi không giống dạng người có thể dễ dàng nói ra bí mật.” Trình Bình nghĩ tới kinh nghiệm năm ngoái, Hoàng Linh Vũ chỉ dùng một tháng, đã biến thành nhân vật cứng miệng mà trong Bằng Tổ ai ai cũng biết, bất luận dùng phương pháp nào đều không thể moi được bí mật gì từ trong miệng y.
Hoàng Linh Vũ nói: “Ta luôn là người kỳ quái lắm mà, nếu ngươi cầu ta hoặc là bức ta, quản ngươi có tông vào tường chết hay đem ta đánh chết ta cũng không mở miệng. Nhưng nếu là bị bức tới hoảng rồi, nói không chừng lúc nào đó sẽ nói ra. Kỳ thật lúc đó các ngươi chỉ cần không đánh không giày vò, nhốt ta trong căn phòng nhỏ ngày ngày không có gì làm, cũng không có đường cho chuột gián gì đó bò vào giải khuây, ta tuyệt đối sẽ bị bức điên.”
Trình Bình ngẫm nghĩ, thiên hạ vô cùng to lớn, có người quái dị thế này cũng rất có khả năng.
Vì thế nên, Trình Bình chạy.
Và cũng vì thế, Trình Bình bị nắm chắc hành động, rất dễ dàng bị người nào đó nắm chắc hành động của hắn bán đứng__ cái gọi là kế điệu hổ ly sơn, là cần phải có một mồi dụ thật mạnh a.
Còn về mồi dụ này nên để người ta phát hiện thế nào, Hoàng Linh Vũ chỉ cần nói một câu__ “A, lần trước gia hỏa tên Trình Bình gì đó, xông tới chỗ ta thuận tiện lấy đi vài quyển sách. Làm phiền vị đại ca nào có chút quan hệ với hắn, giúp ta đòi về được không?”
Bình luận truyện