Tịnh Thủy Hồng Liên
Quyển 2 - Chương 105: Tội ác chồng chất
Phác Vệ Bình là đội trưởng Hắc Vũ Kỳ dưới trăm người của Nam triều, hắn căm
thù cúi nhìn Mộ Dung Sí Diệm nằm tê liệt trên mặt đất ẩm lạnh.
Hắn tuổi qua bốn mươi, trên mép để hai hàng râu nhỏ, dưới cằm còn mọc chùm râu dê. Theo tập tục của Hàn nhân, tóc cũng cạo sạch, chỉ để lại một chỏm nhỏ lớn bằng đồng tiền sau đầu thắt thành cái bím nhỏ như đuôi chuột. Chỉ là vì có hắc bố bao đầu, người bên cạnh không thấy được tướng mạo của hắn.
Phác Vệ Bình đối với mẫu quốc của mình tràn đầy tình yêu, nơi đây từng chỉ là một quốc gia phụ thuộc nho nhỏ an phận một khu, quốc gia bị dân tộc trung nguyên gọi là Nam man, cuối cùng cũng có ngày này. Chiến sự bắt đầu từ ba năm trước, không chỉ rung động triều dã Đại Yến, mà đồng thời cũng rung động năm nước khác.
Tất cả đều nhờ người nam nhân đang đứng trước mặt hắn ban cho__ Kim Văn Quảng.
Ai cũng không biết lai lịch của Kim Văn Quảng, chỉ biết khi hắn vừa xuất hiện mang theo rất nhiều khẩu âm Đại Yến, tự xưng là kẻ vô danh.
Vương gia Kim Bối Nhi Đan Ninh chưởng quản Hắc Vũ Kỳ đối với chuyện hắn không nguyện lộ danh tính không hề cảm thấy ngỗ ngược, ngược lại cầu hoàng đế ban danh tính cho hắn. Vì hắn đã cống hiến phương pháp chế tạo pháo thần lôi, đồng thời còn hiến không ít sách lược để Nam Hàn củng cố thống trị tại Giang Bắc.
Từ sau khi quen biết Kim Văn Quảng, Phác Vệ Bình dám vỗ ngực đánh cuộc, trong thiên hạ này không có ai có khí thế như hắn, tùy tiện đứng trước mặt địch nhân, cũng có thể khiến đối phương có cảm giác trang nghiêm như đứng bên vách vực. Người này, quá thâm trầm, khó thể nhìn thấu.
Mà cho tới hôm nay, Phác Vệ Bình cuối cùng cũng biết câu ếch ngồi đáy giếng của người trung nguyên có nghĩa là gì.
Vì người đó đơn độc kỵ mã xuất hiện phía sau Mộ Dung Sí Diệm.
Người đó, cảm giác gây ra cho người ta hoàn toàn không giống Kim Văn Quảng. Đồng dạng là hành động trong bóng tối, Kim Văn Quảng như biển động hắc ám, mang theo ba động thực chất thôi thúc không khí. Nhưng người này lại vô thanh vô tức, giống như mưa dầm nhiều năm, hoàn toàn dung nhập vào bóng tối khiến người ta hoảng sợ.
Trong đột nhiên, Phác Vệ Bình dự cảm thấy, có lẽ lần hành động này sẽ không thành công như dự kiến. Mấy năm nay, Kim Văn Quảng mỗi lần thống lĩnh hành động đều sẽ thành công, lần này, rất có thể sẽ phá vỡ thường lệ.
“Ba năm rồi.” Người kỵ mã mở miệng nói: “Quý quốc có thiết pháo đã ba năm rồi, nhưng hiện tại mới tiến gần Giang Bắc một chút. Mộ Dung Sí Diệm quả thật có cống hiến rất lớn cho việc quý quốc phải ngậm bồ hòn, khó trách các hạ trăm phương ngàn kế muốn xóa bỏ cái gai trong mắt.”
Giọng nói u ám mang theo sự thuần chính của thanh niên, vang vọng trong con đường tĩnh lặng.
Kim Văn Quảng không đáp, đối mặt với kẻ địch không biết tên, hắn luôn ít nói.
“Nếu quý quốc không có biểu thị gì, người đó ta sẽ mang đi.” Người kỵ mã nói xong, sau lưng y có một nam tử áo xám bước ra, đi tới cạnh Mộ Dung Sí Diệm.
Do kỳ tích đột nhiên tới, su thế đối kháng của hai bên đều vô cùng khẩn trương. Hắc Vũ quân đều rút binh đao sáng choang ra, chỉ đợi đội trưởng hạ lệnh một tiếng.
Nhưng Kim Văn Quảng lại không có biểu thị gì.
Phác Vệ Bình thấp giọng nói: “Tôn tọa, thỉnh hạ mệnh lệnh.”
Kim Văn Quảng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Mộ Dung Sí Diệm nằm ngoài ba trượng, thêm ba trượng nữa chính là kẻ kỵ mã. Hắn trầm giọng nói: “Không ngờ hôm nay thế nhưng lại có thể gặp mặt hai yếu phạm truy nã trên bản chữ thiên của Nam Hàn.”
Phác Vệ Bình nghe thế ngớ ra, sau đó là kinh sợ!
Yếu phạm được liệt trên bảng chữ thiên tổng cộng có ba người, tiền thưởng khổng lồ vượt quá mười vạn hoàng kim, món tiền này không biết có thể mua bao nhiêu mẫu ruộng quận huyện__ Nhưng nếu có thể được liệt trên tam giáp của bảng chữ thiên, cũng có nghĩa là đặc biệt khó bắt, tội ác của bọn họ cũng đặc biệt khiến người Nam Hàn căm phẫn.
Khi Nam Hàn hoàng đế có được pháo thần lôi, từng dự định sẽ lấy Đại Yến trong vòng ba tháng, một năm nhất thống bảy nước. Nhưng đến hiện tại, lại vẫn dậm chân ngoài trăm dặm tại hai bờ Giang Bắc, khi tiến khi lùi không được ổn định, đầu sỏ tội phạm chính là ba người này.
Vị thứ ba chính là Mộ Dung Sí Diệm.
Đại soái Nam Hàn bổ nhiệm, mười thì có hết bốn năm vị táng mạng dưới tay thủ hạ Bằng Tổ do hắn thống lĩnh. Tuy nói giết một tướng sĩ rồi thì vẫn có thể bổ nhiệm vào, nhưng mà nếu vừa mới bổ nhiệm lại bị giết, thì cho dù Kim Văn Quảng có sắp đặt chiến thuật cao minh cỡ nào, chế tạo ra hỏa khí cường đại cỡ nào cũng vẫn khó thể thi triển.
Vị thứ hai chính là Đại Yến phế tam hoàng tử Mộ Dung Bạc Nhai.
Do thám quân tình, kế ly gian, kế phản gian, đủ các loại thủ đoạn tình báo quả thật không chỗ nào không dùng tới.
Mộ Dung Bạc Nhai từng lừa Hàn đế hiểu lầm Hồng Vũ Kỳ đại tướng quân Lý Thành Lưu và quý phi Ách Nhĩ Đồ Lam Thị thông gian, còn sinh hạ nghiệt tử Cửu A Ca. Mộ Dung Bạc Nhai mua đứt đại thái giám khuyên nhủ Hàn đế và Cửu A Ca trích huyết nhận thân, một giọt trích xuống, quả nhiên huyết dịch không thể dung hạp.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, để phòng đại tướng quân Lý Thành Lưu thống lĩnh binh phản kháng, lập tức dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai ban chết cho Lý Thành Lưu và quý phi Ách Nhĩ Đồ Lam Thị, bí mật độc chết Cửu A Ca để trừ nghiệt chủng. Đợi khi Hắc Vũ vương gia và Kim Văn Quảng đang công thành đoạt đất tại quốc thổ Đại Yến biết tin, vụ cung biến có thể coi là lớn nhất từ khi Nam Hàn lập quốc tới nay đã giải quyết xong xuôi.
Nhưng những chuyện cung vi mật sự này chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã truyền khắp đông tây nam bắc Nam Hàn, qua thêm nữa tháng nữa thì thiên hạ bảy nước đều biết. Đợi khi Hàn đế cuối cùng cũng biết mình mắc lừa, cho dù có tức thổ huyết xa ba trượng, cũng không thể nào truy xét được tung tích của Mộ Dung Bạc Nhai.
Mà sau đó, không phải nhận được chứng cứ quan sử Nam Hàn tham ô quân khoản, thì chính là nhận được mật báo tướng lĩnh ăn không ngồi rồi. Nhưng trong đó thật giả khó thể phân biệt. Có cái mười phần mười là giống như việc thật chuyện thật, đợi khi xử lý mới phát hiện là oan uổng quan tốt. Có cái mười phần mười là tình báo vốn không nói có, ai biết ném qua một bên lại kích động dân biến.
Trạm tình báo này quả thật không khác gì bọ chó trong sợi bông__ phòng không thể phòng. Nam Hàn dân tâm đại loạn.
Còn về người thứ nhất, là nhân sĩ dân gian đột nhiên triển lộ tài hoa trong đại chiến Yến Hàn. Họ Hoàng, tên Linh Vũ.
Không ai từng thấy qua chân diện mục của y, chỉ biết khi y xuất hiện tất sẽ kỵ mã, sẽ bịt mặt. Có thể tra được như vậy, là do người này từng có một thời gian qua lại không tầm thường với hoàng thất Đại Yến. Hơn nữa, trong năm đầu tiên người này xuất hiện, mỗi lần hành động đều sẽ lưu lại một thông điệp__ Diêm, chúng ta cần nói chuyện.
Không ai xem hiểu tin tức này là lưu lại cho ai, nhưng cứ như vậy lặp lại sau một năm, Hoàng Linh Vũ tựa hồ đã chán chờ đợi, quyết định làm chuyện ác mà người Nam Hàn không ai không chấn động sợ hãi.
Bắt đầu từ Đại Yến Cộng Trị năm thứ ba, Hoàng Linh Vũ tản phát ôn dịch không cách nào chữa trị tại quận huyện Nam Hàn. Mỗi lần tản phát tại một thôn trang, y đều lưu lại thông điệp như trước__ Người ném khói súng, ta đáp ôn dịch.
Sau đó không cần y phải phát tán, loại dịch bệnh khiến da thịt con người bị lở loét chảy mủ này nhanh chóng truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm Nam Hàn.
Tới nay, Nam Hàn đã có hơn một trăm thôn trang trở thành thôn không người, trên một ngàn thôn trang chịu ôn dịch ảnh hưởng. Người Nam Hàn thần hồn nát thần tính, một khi nghe nói có nhà nào có ai nổi mẩn, thì sẽ nhốt hộ gia đình đó vào trong hang động hoang vắng, dùng cự thạch phong chết, cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Khi thành thị nào đó của Nam Hàn hậu tri hậu giác nghĩ tới việc khiến loại ôn dịch này lây lan sang địa giới Đại Yến, không ngờ lại phát hiện bọn họ có phương pháp đối kháng.
Không chỉ Phác Vệ Bình, mà ngay cả đám người sau lưng hắn cũng đều sửng sốt kinh tâm, bọn họ căn bản không thể ngờ, lại có thể tận mắt nhìn thấy Hoàng Linh Vũ tội ác ngập trời.
Tuy binh đao trong tay, nhưng không dám dễ dàng vọng động, chỉ sợ Hoàng Linh Vũ tiện tay lại phát tán ôn dịch.
Mắt thấy người áo xám đó đã đứng bên cạnh Mộ Dung Sí Diệm, Phác Vệ Bình cuối cùng vẫn tuân theo chức trách gầm lên: “Muốn mang người đi, thì bước qua xác ta trước đã.”
Hoàng Linh Vũ cười ha ha, làm như vô cùng vui sướng, nhưng tiếng cười thanh thoát đó trong màn sương mùa xuân lại tạo ra hàn ý băng lạnh. Y nói: “Trình Bình, hắn muốn ngươi dẫm qua kìa, ý ngươi thế nào?”
Thì ra người mặc áo xám là Trình Bình.
Ba năm nay hắn che giấu tài năng, tính cách khác biệt nhiều so với khi còn ở Bằng Tổ. Lúc này chỉ liếc nhìn Phác Vệ Bình một cái, sau đó híp mắt lại, cười như không cười nói: “Các hạ trời sinh trơn nhẵn, tại hạ khinh công không tinh, chỉ sợ dẫm lên rồi lại sơ ý bị trượt. Thôi thì thỉnh các hạ đừng làm khó tại hạ, chuyện dẫm này nếu có thể miễn thì miễn đi.”
Hoàng Linh Vũ cười ha ha: “Trình Bình, đợi vị tiền nhậm thượng ty tỉnh lại, ta nhất định sẽ lặp lại câu nói vừa rồi cho hắn nghe. Để hắn xem thử công phu điều giáo của mình so với ta thì thất bại cỡ nào.”
Trình Bình thu liễm nụ cười ác liệt nối giáo cho giặc, lạnh lùng đáp lại: “Chỉ là chuyện nhỏ không đủ nhét kẽ răng, thôi miễn đi.”
Hắn tuổi qua bốn mươi, trên mép để hai hàng râu nhỏ, dưới cằm còn mọc chùm râu dê. Theo tập tục của Hàn nhân, tóc cũng cạo sạch, chỉ để lại một chỏm nhỏ lớn bằng đồng tiền sau đầu thắt thành cái bím nhỏ như đuôi chuột. Chỉ là vì có hắc bố bao đầu, người bên cạnh không thấy được tướng mạo của hắn.
Phác Vệ Bình đối với mẫu quốc của mình tràn đầy tình yêu, nơi đây từng chỉ là một quốc gia phụ thuộc nho nhỏ an phận một khu, quốc gia bị dân tộc trung nguyên gọi là Nam man, cuối cùng cũng có ngày này. Chiến sự bắt đầu từ ba năm trước, không chỉ rung động triều dã Đại Yến, mà đồng thời cũng rung động năm nước khác.
Tất cả đều nhờ người nam nhân đang đứng trước mặt hắn ban cho__ Kim Văn Quảng.
Ai cũng không biết lai lịch của Kim Văn Quảng, chỉ biết khi hắn vừa xuất hiện mang theo rất nhiều khẩu âm Đại Yến, tự xưng là kẻ vô danh.
Vương gia Kim Bối Nhi Đan Ninh chưởng quản Hắc Vũ Kỳ đối với chuyện hắn không nguyện lộ danh tính không hề cảm thấy ngỗ ngược, ngược lại cầu hoàng đế ban danh tính cho hắn. Vì hắn đã cống hiến phương pháp chế tạo pháo thần lôi, đồng thời còn hiến không ít sách lược để Nam Hàn củng cố thống trị tại Giang Bắc.
Từ sau khi quen biết Kim Văn Quảng, Phác Vệ Bình dám vỗ ngực đánh cuộc, trong thiên hạ này không có ai có khí thế như hắn, tùy tiện đứng trước mặt địch nhân, cũng có thể khiến đối phương có cảm giác trang nghiêm như đứng bên vách vực. Người này, quá thâm trầm, khó thể nhìn thấu.
Mà cho tới hôm nay, Phác Vệ Bình cuối cùng cũng biết câu ếch ngồi đáy giếng của người trung nguyên có nghĩa là gì.
Vì người đó đơn độc kỵ mã xuất hiện phía sau Mộ Dung Sí Diệm.
Người đó, cảm giác gây ra cho người ta hoàn toàn không giống Kim Văn Quảng. Đồng dạng là hành động trong bóng tối, Kim Văn Quảng như biển động hắc ám, mang theo ba động thực chất thôi thúc không khí. Nhưng người này lại vô thanh vô tức, giống như mưa dầm nhiều năm, hoàn toàn dung nhập vào bóng tối khiến người ta hoảng sợ.
Trong đột nhiên, Phác Vệ Bình dự cảm thấy, có lẽ lần hành động này sẽ không thành công như dự kiến. Mấy năm nay, Kim Văn Quảng mỗi lần thống lĩnh hành động đều sẽ thành công, lần này, rất có thể sẽ phá vỡ thường lệ.
“Ba năm rồi.” Người kỵ mã mở miệng nói: “Quý quốc có thiết pháo đã ba năm rồi, nhưng hiện tại mới tiến gần Giang Bắc một chút. Mộ Dung Sí Diệm quả thật có cống hiến rất lớn cho việc quý quốc phải ngậm bồ hòn, khó trách các hạ trăm phương ngàn kế muốn xóa bỏ cái gai trong mắt.”
Giọng nói u ám mang theo sự thuần chính của thanh niên, vang vọng trong con đường tĩnh lặng.
Kim Văn Quảng không đáp, đối mặt với kẻ địch không biết tên, hắn luôn ít nói.
“Nếu quý quốc không có biểu thị gì, người đó ta sẽ mang đi.” Người kỵ mã nói xong, sau lưng y có một nam tử áo xám bước ra, đi tới cạnh Mộ Dung Sí Diệm.
Do kỳ tích đột nhiên tới, su thế đối kháng của hai bên đều vô cùng khẩn trương. Hắc Vũ quân đều rút binh đao sáng choang ra, chỉ đợi đội trưởng hạ lệnh một tiếng.
Nhưng Kim Văn Quảng lại không có biểu thị gì.
Phác Vệ Bình thấp giọng nói: “Tôn tọa, thỉnh hạ mệnh lệnh.”
Kim Văn Quảng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Mộ Dung Sí Diệm nằm ngoài ba trượng, thêm ba trượng nữa chính là kẻ kỵ mã. Hắn trầm giọng nói: “Không ngờ hôm nay thế nhưng lại có thể gặp mặt hai yếu phạm truy nã trên bản chữ thiên của Nam Hàn.”
Phác Vệ Bình nghe thế ngớ ra, sau đó là kinh sợ!
Yếu phạm được liệt trên bảng chữ thiên tổng cộng có ba người, tiền thưởng khổng lồ vượt quá mười vạn hoàng kim, món tiền này không biết có thể mua bao nhiêu mẫu ruộng quận huyện__ Nhưng nếu có thể được liệt trên tam giáp của bảng chữ thiên, cũng có nghĩa là đặc biệt khó bắt, tội ác của bọn họ cũng đặc biệt khiến người Nam Hàn căm phẫn.
Khi Nam Hàn hoàng đế có được pháo thần lôi, từng dự định sẽ lấy Đại Yến trong vòng ba tháng, một năm nhất thống bảy nước. Nhưng đến hiện tại, lại vẫn dậm chân ngoài trăm dặm tại hai bờ Giang Bắc, khi tiến khi lùi không được ổn định, đầu sỏ tội phạm chính là ba người này.
Vị thứ ba chính là Mộ Dung Sí Diệm.
Đại soái Nam Hàn bổ nhiệm, mười thì có hết bốn năm vị táng mạng dưới tay thủ hạ Bằng Tổ do hắn thống lĩnh. Tuy nói giết một tướng sĩ rồi thì vẫn có thể bổ nhiệm vào, nhưng mà nếu vừa mới bổ nhiệm lại bị giết, thì cho dù Kim Văn Quảng có sắp đặt chiến thuật cao minh cỡ nào, chế tạo ra hỏa khí cường đại cỡ nào cũng vẫn khó thể thi triển.
Vị thứ hai chính là Đại Yến phế tam hoàng tử Mộ Dung Bạc Nhai.
Do thám quân tình, kế ly gian, kế phản gian, đủ các loại thủ đoạn tình báo quả thật không chỗ nào không dùng tới.
Mộ Dung Bạc Nhai từng lừa Hàn đế hiểu lầm Hồng Vũ Kỳ đại tướng quân Lý Thành Lưu và quý phi Ách Nhĩ Đồ Lam Thị thông gian, còn sinh hạ nghiệt tử Cửu A Ca. Mộ Dung Bạc Nhai mua đứt đại thái giám khuyên nhủ Hàn đế và Cửu A Ca trích huyết nhận thân, một giọt trích xuống, quả nhiên huyết dịch không thể dung hạp.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, để phòng đại tướng quân Lý Thành Lưu thống lĩnh binh phản kháng, lập tức dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai ban chết cho Lý Thành Lưu và quý phi Ách Nhĩ Đồ Lam Thị, bí mật độc chết Cửu A Ca để trừ nghiệt chủng. Đợi khi Hắc Vũ vương gia và Kim Văn Quảng đang công thành đoạt đất tại quốc thổ Đại Yến biết tin, vụ cung biến có thể coi là lớn nhất từ khi Nam Hàn lập quốc tới nay đã giải quyết xong xuôi.
Nhưng những chuyện cung vi mật sự này chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã truyền khắp đông tây nam bắc Nam Hàn, qua thêm nữa tháng nữa thì thiên hạ bảy nước đều biết. Đợi khi Hàn đế cuối cùng cũng biết mình mắc lừa, cho dù có tức thổ huyết xa ba trượng, cũng không thể nào truy xét được tung tích của Mộ Dung Bạc Nhai.
Mà sau đó, không phải nhận được chứng cứ quan sử Nam Hàn tham ô quân khoản, thì chính là nhận được mật báo tướng lĩnh ăn không ngồi rồi. Nhưng trong đó thật giả khó thể phân biệt. Có cái mười phần mười là giống như việc thật chuyện thật, đợi khi xử lý mới phát hiện là oan uổng quan tốt. Có cái mười phần mười là tình báo vốn không nói có, ai biết ném qua một bên lại kích động dân biến.
Trạm tình báo này quả thật không khác gì bọ chó trong sợi bông__ phòng không thể phòng. Nam Hàn dân tâm đại loạn.
Còn về người thứ nhất, là nhân sĩ dân gian đột nhiên triển lộ tài hoa trong đại chiến Yến Hàn. Họ Hoàng, tên Linh Vũ.
Không ai từng thấy qua chân diện mục của y, chỉ biết khi y xuất hiện tất sẽ kỵ mã, sẽ bịt mặt. Có thể tra được như vậy, là do người này từng có một thời gian qua lại không tầm thường với hoàng thất Đại Yến. Hơn nữa, trong năm đầu tiên người này xuất hiện, mỗi lần hành động đều sẽ lưu lại một thông điệp__ Diêm, chúng ta cần nói chuyện.
Không ai xem hiểu tin tức này là lưu lại cho ai, nhưng cứ như vậy lặp lại sau một năm, Hoàng Linh Vũ tựa hồ đã chán chờ đợi, quyết định làm chuyện ác mà người Nam Hàn không ai không chấn động sợ hãi.
Bắt đầu từ Đại Yến Cộng Trị năm thứ ba, Hoàng Linh Vũ tản phát ôn dịch không cách nào chữa trị tại quận huyện Nam Hàn. Mỗi lần tản phát tại một thôn trang, y đều lưu lại thông điệp như trước__ Người ném khói súng, ta đáp ôn dịch.
Sau đó không cần y phải phát tán, loại dịch bệnh khiến da thịt con người bị lở loét chảy mủ này nhanh chóng truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm Nam Hàn.
Tới nay, Nam Hàn đã có hơn một trăm thôn trang trở thành thôn không người, trên một ngàn thôn trang chịu ôn dịch ảnh hưởng. Người Nam Hàn thần hồn nát thần tính, một khi nghe nói có nhà nào có ai nổi mẩn, thì sẽ nhốt hộ gia đình đó vào trong hang động hoang vắng, dùng cự thạch phong chết, cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Khi thành thị nào đó của Nam Hàn hậu tri hậu giác nghĩ tới việc khiến loại ôn dịch này lây lan sang địa giới Đại Yến, không ngờ lại phát hiện bọn họ có phương pháp đối kháng.
Không chỉ Phác Vệ Bình, mà ngay cả đám người sau lưng hắn cũng đều sửng sốt kinh tâm, bọn họ căn bản không thể ngờ, lại có thể tận mắt nhìn thấy Hoàng Linh Vũ tội ác ngập trời.
Tuy binh đao trong tay, nhưng không dám dễ dàng vọng động, chỉ sợ Hoàng Linh Vũ tiện tay lại phát tán ôn dịch.
Mắt thấy người áo xám đó đã đứng bên cạnh Mộ Dung Sí Diệm, Phác Vệ Bình cuối cùng vẫn tuân theo chức trách gầm lên: “Muốn mang người đi, thì bước qua xác ta trước đã.”
Hoàng Linh Vũ cười ha ha, làm như vô cùng vui sướng, nhưng tiếng cười thanh thoát đó trong màn sương mùa xuân lại tạo ra hàn ý băng lạnh. Y nói: “Trình Bình, hắn muốn ngươi dẫm qua kìa, ý ngươi thế nào?”
Thì ra người mặc áo xám là Trình Bình.
Ba năm nay hắn che giấu tài năng, tính cách khác biệt nhiều so với khi còn ở Bằng Tổ. Lúc này chỉ liếc nhìn Phác Vệ Bình một cái, sau đó híp mắt lại, cười như không cười nói: “Các hạ trời sinh trơn nhẵn, tại hạ khinh công không tinh, chỉ sợ dẫm lên rồi lại sơ ý bị trượt. Thôi thì thỉnh các hạ đừng làm khó tại hạ, chuyện dẫm này nếu có thể miễn thì miễn đi.”
Hoàng Linh Vũ cười ha ha: “Trình Bình, đợi vị tiền nhậm thượng ty tỉnh lại, ta nhất định sẽ lặp lại câu nói vừa rồi cho hắn nghe. Để hắn xem thử công phu điều giáo của mình so với ta thì thất bại cỡ nào.”
Trình Bình thu liễm nụ cười ác liệt nối giáo cho giặc, lạnh lùng đáp lại: “Chỉ là chuyện nhỏ không đủ nhét kẽ răng, thôi miễn đi.”
Bình luận truyện