Tịnh Thủy Hồng Liên
Quyển 2 - Chương 77: Tương kiến tại đây
Mộ Dung Bạc Nhai vốn đang ở thành bắc Lạc Bình thành tìm kiếm, khi đuổi
tới vùng hoang sơn mà thủ hạ của Mộ Dung Nhuệ Việt quen dùng để xử lý
tội đồ, lại không thấy bóng dáng một ai. Hắn lập tức nảy sinh cảnh giác, nếu không phải đến chỗ này xử lý, nói không chừng có biến cố gì đó phát sinh, hoặc có lẽ tù phạm này thân phận đặc thù, bọn họ mới phải đem tới nơi khác an trí.
Tuy hy vọng mịt mù, nhưng lại cảm thấy có lẽ lần này người bị xử lý thật sự là Hoàng Linh Vũ. Càng nghĩ càng thấy bất an, liền nhớ tới báo cáo của thuộc hạ tối qua.
__ Người bị vác đi tướng mạo khác biệt Hoàng Linh Vũ rất lớn, chúng ta không truy theo.
__ Người đó tuy bị che kín diện mạo, nhưng xem dáng vẻ tóc hoa râm, rõ ràng đã quá bán trăm, thân hình cũng gầy yếu rất nhiều.
Hy vọng là y, lại không hy vọng là y.
Nếu là y, hơn nửa năm nay hắn chờ đợi cuối cùng cũng đến điểm kết. Nhưng nếu là y, thì đã trải qua những gì mới có thể khiến một người trở thành tang thương như thế. Nếu là y, thì giờ phút sai lầm lộ trình và trì hoãn đó, không biết sẽ phải gánh lấy kết quả thế nào, một khắc này, y có phải đã biến thành quỷ hồn dưới đao.
Mộ Dung Bạc Nhai không còn dám trì hoãn, triệu tập tất cả Côn ở phụ cận đó, chia ra tìm kiếm tung tích của tù phạm kia.
Bầu trời tối dần, cơn mưa nhanh chóng đổ xuống. Trong khu rừng ở thành đông khá xa, đàn chim bay luẩn quẩn, tựa hồ vì bị tầng mây nhanh chóng hạ xuống dọa sợ, nhưng lại vì cự ly cách quá xa, không nghe được bất cứ âm thanh gì. Mộ Dung Bạc Nhai khẽ suy ngẫm, tiếp theo hạ lệnh tìm về phía đó.
Những con chim này hỗn tạp bay loạn luẩn quẩn, trông không giống bị mưa bão dọa sợ. Thủ hạ của bốn hoàng tử Đại Yến có năng lực hơn người, nếu cố ý che giấu hành tung, thì khi hành tẩu qua sơn lâm cũng sẽ không khiến cầm điểu kinh sợ. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, khiến cầm điểu bị hù dọa như thế?
Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Bạc Nhai và đám thủ hạ cuối cùng cũng đến được khu rừng thông ở đông thành. Xuyên qua tầng cây rậm rạp, khí tức máu tanh càng lúc càng nồng, mọi người đều ngưng khí cầm đao, để có thể tùy thời ứng phó với đột kích phát sinh. Nhưng khi xuyên qua khoảnh rừng rậm rạp, trước mặt đột nhiên sáng lên.
__
Chỉ thấy một thi thể trắng bóc nằm ngang giữa đám lá cây, trên mông còn có hai lỗ máu to bằng cái chén, hiển nhiên là bị kẻ hành hình có sở thích ác liệt cắt mất thịt mông.
Mộ Dung Bạc Nhai thầm thả lỏng, thở nhẹ một hơi, thi thể này da thịt săn chắc, thể hình cao to, cho dù nửa năm không gặp, cọng giá Hoàng Linh Vũ đó cũng không thể trở thành thế này.
Lúc này hắn đã yên tâm hơn phân nửa, cho dù khắp mặt đất là khối máu ngưng kết và dịch máu bết dính, cũng không cảm thấy chướng mắt. Xem ra thì tù phạm của lần ‘xử lý’ này cũng không phải là Hoàng Linh Vũ, vậy hắn còn phải đợi. Nghĩ tới đây, lại bắt đầu thất vọng.
Xuất phát từ thói quen, một người của Côn tiến tới kiểm tra thi thể đó. Mới vừa lật nó lên, vị Côn viên đó lập tức phát ra tiếng kinh hô, quay đầu gọi Mộ Dung Bạc Nhai lại.
Khi Mộ Dung Bạc Nhai vừa nhìn rõ diện mạo của thi thể đó, nhất thời cũng không dám tin tưởng. Thì ra chính là Đoàn Hầu Nhi!
Trong gió chợt truyền tới mùi thịt chín nướng khét, tuy đã rất nhạt, nhưng đích thật rõ ràng là nó. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, kinh giác nhìn lên đỉnh rừng thông, ba cột khói đang phiêu lên. Vì táng cây rậm rịt, ngược lại không dễ xác định phương vị. Đúng lúc này, trên khu rừng tựa như có cuồng phong thổi qua, thổi tan khói đi khắp nơi.
Nhất định là y.
Mộ Dung Bạc Nhai không biết nên sợ hay nên vui, nhưng có một chuyện phải khẳng định là, tuyệt đối phải mang y trở về.
Mạc Am tự động tản ra điều tra thám thính lúc này trở về, hắn cung kính bẩm báo: “Gần đây có tung tích theo hai hướng, một chỗ là hướng Lạc Bình thành, chỗ khác tiếp tục hướng đông. Xác định có vài tốp người trước sau từ Lạc Bình kinh đến chỗ này, sau đó lại đi về hướng đông.”
Hướng đông chính là hướng của ba cột khói đó, Mộ Dung Bạc Nhai hỏi: “Có bao nhiêu người đi về hướng đông?”
“Trước tiên có hai người đi qua, hai người đó tựa hồ đều bị thương, bên đường có vết máu nhỏ, bước chân nặng nề, hơn nữa còn có dấu vết chống gậy. Không lâu trước lại có một tốp người đuổi theo hướng đó, vì đuổi theo vội vàng, không kịp xóa sạch dấu vết trên đường, xem xét xác định có tổng cộng mười sáu người. Võ công, không yếu.”
Mộ Dung Bạc Nhai quay lại nhìn, bao gồm Mạc Am, xung quanh chỉ có chín người. Hắn lắc đầu nói: “Xem ra lần này, lại là lấy ít đấu nhiều.”
“Có can hệ gì chứ, dù sao chúng ta đều cứ như vậy riết quen rồi.” Một Côn viên cười ha ha, “Chỉ cần không có nội gian gian tế, chúng ta lấy ít đấu nhiều thì có gì phải sợ ai.”
Mộ Dung Bạc Nhai gật đầu, dưới chân đã dụng lực, thoáng chốc triển khai thân pháp đuổi theo hướng đông.
Trên mặt đột nhiên mát lạnh, là trời đổ mưa…
Mạc Xán vừa nhận được phi thư của Mộ Dung Nhuệ Việt lập tức truy tới.
Thì ra Mộ Dung Nhuệ Việt trời sinh tâm ngoan thủ lạt, đồng thời càng dễ hoài nghi, nếu chuyện có thể hoàn toàn nắm chắc thì hắn sẽ an tâm đến mức ngồi chờ kết quả, nhưng nếu có một chút khả năng biến hóa, hắn sẽ suy đi tính lại, hạ thủ trừ căn.
Thượng cổ di thư khẳng định là một biến số. Như tình thế thiên hạ hiện tại, tứ hoàng tử với Mộ Dung Nhuệ Việt chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nếu như có bất cứ ai có thể hiểu được nội dung trên Ảnh Liên lưỡng tập, tình thế này sẽ thoáng chốc sụp đổ. Tù phạm này tuy kiên quyết phủ nhận bản thân là Hoàng Linh Vũ, nhưng trong lòng Mộ Dung Nhuệ Việt vẫn có một chút ít không dám xác định. Vì thế, khi Trình Bình và Đoàn Hầu Nhi trước sau xuất phát vào núi, Mộ Dung Nhuệ Việt càng nghĩ càng không dám xác định, sau đó lại thấy thủ vệ phụ trách vác người trở về trước một bước, cuối cùng phi thư để Mạc Xán đi kết thúc công việc.
Còn về Mộ Dung Sí Diệm, Mộ Dung Nhuệ Việt tạm thời không muốn để hắn can thiệp vào chuyện này nữa, vì chuyện khoét xương gối nửa năm trước, Mộ Dung Sí Diệm gần đây tính khí càng lúc càng nóng nảy, nếu cứ tiếp tục như thế không phải là chuyện tốt.
Có phi thư chỉ thị nhiệm vụ và phương vị trọng yếu, Mạc Xán vốn cho rằng đây là chuyện dễ dàng nhất, nhưng sự thật bày ra trước mắt, Đoàn Hầu Nhi đã chết, tử trạng cực thảm. Thân thể xích lõa nằm giăng ngang giữa cỏ, bộ vị trọng yếu bị mất, dường như là cố ý cảnh cáo, lại giống như thị uy.
Truy theo vết máu hai người khi ly khai để lại, còn có ba cột khói bắt đầu nổi lên trong không trung, Mạc Xán muốn tốc chiến tốc quyết, nhưng trời cao không chìu lòng người, nửa đường thì trời đổ mưa, xối sạch vết máu cũng xua tan cột khói. Người của Bằng Tổ tinh thông theo đuôi ám sát, nhưng tra xét hành tung lại không tinh tường như Côn Tổ. Mất đi vết máu và cột khói chỉ dẫn, hiện tại giống như ruồi nhặng mất đầu, qua rất lâu cuối cùng mới đến được một tòa núi nhỏ không cao không thấp. Mạc Xán nhìn lên trên, chỉ thấy trong sườn núi nghiêng nghiêng, tọa lạc một gian nhà mái rơm.
Lòng nàng ta đại hỷ, nhưng lúc này sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng băng phong kèm theo lãnh vũ ập tới. Trong thoáng chốc quay đầu lại nhìn, Mộ Dung Bạc Nhai rất lâu không gặp xuất hiện trước mắt. Cùng lúc này, đội Côn viên đuổi theo đến nơi lập tức chia ra tứ phía, bắt đầu giao thủ với các thuộc hạ Bằng Tổ…
Hoàng Linh Vũ nghe thấy tiếng binh đao va chạm, cho nên y đi ra, cho nên y nhìn thấy. Dưới chân núi hơn mười bóng người đang chiến đấu. Cự ly quá xa, mưa vẫn không dứt, mà dù sao thị lực của y cũng không thể nhìn rõ những người đó rốt cuộc là ai.
Nhưng trong gió mưa không ngừng truyền tới tiếng la hét của bọn họ, số người tuy đông, nhưng y lại nghe được thanh âm quen thuộc. Trình Bình cũng vừa tỉnh lại vào lúc này, thương thế hắn vốn nặng, tổn thương chân nguyên, nhất thời không thể nào chú ý đến ác đấu bên ngoài.
Không qua bao lâu, Mạc Xán và Mộ Dung Bạc Nhai càng đấu càng gần.
Hoàng Linh Vũ càng nghe càng rõ ràng, vì Mạc Xác phẫn nộ chửi mắng Trình Bình phản bội, Mộ Dung Bạc Nhai liền tóm lấy câu nói đó, vừa động thủ vừa cố gắng đào khoét châm chích nàng ta chỉ huy vô phương, chọc Mạc Xán tức giận làm loạn trong gió.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy nàng ta phân thần, một cước đạp qua. Hắn ở trong Côn Tổ vốn đã có một ngoại hiệu là ‘Thất Kiếm’, ý nghĩa chính là trên người thường trang bị bảy thanh binh đao không cùng hình dáng, một trong số đó chính là ‘âm kiếm’ ở mũi giày. Sỡ dĩ gọi là âm, chính là vì giấu kiếm trong mũi giày là vô cùng âm hiểm, khi người khác và hắn quá chiêu thường xuyên sẽ vào lúc không kịp phòng bị mà chết dưới đoản đao này.
Quả nhiên một cước đá ra, lồng ngực Mạc Xán lập tức bị rạch ra một đạo vết máu, nếu không phải nàng ta biến chiêu nhanh, lúc này đã bị rạch ra một vết máu rất lớn.
Mạc Xán tuổi gần bốn mươi, nhưng vẫn là thân xử nữ, chưa từng có ai dám chiếm tiện nghi trước ngực nàng ta, nhất thời bùng cơn đại nộ, lập tức phản kích nói: “Ngươi cứ rêu rao thế đi, cũng không nhìn thử xem tiểu tình nhân đó của ngươi, hiện tại biến thành phế nhân hai chân tàn phế, xem ngươi còn có thể đắc ý đến lúc nào.”
Nói rồi chỉ về nơi Hoàng Linh Vũ đang đứng.
Tuy hy vọng mịt mù, nhưng lại cảm thấy có lẽ lần này người bị xử lý thật sự là Hoàng Linh Vũ. Càng nghĩ càng thấy bất an, liền nhớ tới báo cáo của thuộc hạ tối qua.
__ Người bị vác đi tướng mạo khác biệt Hoàng Linh Vũ rất lớn, chúng ta không truy theo.
__ Người đó tuy bị che kín diện mạo, nhưng xem dáng vẻ tóc hoa râm, rõ ràng đã quá bán trăm, thân hình cũng gầy yếu rất nhiều.
Hy vọng là y, lại không hy vọng là y.
Nếu là y, hơn nửa năm nay hắn chờ đợi cuối cùng cũng đến điểm kết. Nhưng nếu là y, thì đã trải qua những gì mới có thể khiến một người trở thành tang thương như thế. Nếu là y, thì giờ phút sai lầm lộ trình và trì hoãn đó, không biết sẽ phải gánh lấy kết quả thế nào, một khắc này, y có phải đã biến thành quỷ hồn dưới đao.
Mộ Dung Bạc Nhai không còn dám trì hoãn, triệu tập tất cả Côn ở phụ cận đó, chia ra tìm kiếm tung tích của tù phạm kia.
Bầu trời tối dần, cơn mưa nhanh chóng đổ xuống. Trong khu rừng ở thành đông khá xa, đàn chim bay luẩn quẩn, tựa hồ vì bị tầng mây nhanh chóng hạ xuống dọa sợ, nhưng lại vì cự ly cách quá xa, không nghe được bất cứ âm thanh gì. Mộ Dung Bạc Nhai khẽ suy ngẫm, tiếp theo hạ lệnh tìm về phía đó.
Những con chim này hỗn tạp bay loạn luẩn quẩn, trông không giống bị mưa bão dọa sợ. Thủ hạ của bốn hoàng tử Đại Yến có năng lực hơn người, nếu cố ý che giấu hành tung, thì khi hành tẩu qua sơn lâm cũng sẽ không khiến cầm điểu kinh sợ. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, khiến cầm điểu bị hù dọa như thế?
Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Bạc Nhai và đám thủ hạ cuối cùng cũng đến được khu rừng thông ở đông thành. Xuyên qua tầng cây rậm rạp, khí tức máu tanh càng lúc càng nồng, mọi người đều ngưng khí cầm đao, để có thể tùy thời ứng phó với đột kích phát sinh. Nhưng khi xuyên qua khoảnh rừng rậm rạp, trước mặt đột nhiên sáng lên.
__
Chỉ thấy một thi thể trắng bóc nằm ngang giữa đám lá cây, trên mông còn có hai lỗ máu to bằng cái chén, hiển nhiên là bị kẻ hành hình có sở thích ác liệt cắt mất thịt mông.
Mộ Dung Bạc Nhai thầm thả lỏng, thở nhẹ một hơi, thi thể này da thịt săn chắc, thể hình cao to, cho dù nửa năm không gặp, cọng giá Hoàng Linh Vũ đó cũng không thể trở thành thế này.
Lúc này hắn đã yên tâm hơn phân nửa, cho dù khắp mặt đất là khối máu ngưng kết và dịch máu bết dính, cũng không cảm thấy chướng mắt. Xem ra thì tù phạm của lần ‘xử lý’ này cũng không phải là Hoàng Linh Vũ, vậy hắn còn phải đợi. Nghĩ tới đây, lại bắt đầu thất vọng.
Xuất phát từ thói quen, một người của Côn tiến tới kiểm tra thi thể đó. Mới vừa lật nó lên, vị Côn viên đó lập tức phát ra tiếng kinh hô, quay đầu gọi Mộ Dung Bạc Nhai lại.
Khi Mộ Dung Bạc Nhai vừa nhìn rõ diện mạo của thi thể đó, nhất thời cũng không dám tin tưởng. Thì ra chính là Đoàn Hầu Nhi!
Trong gió chợt truyền tới mùi thịt chín nướng khét, tuy đã rất nhạt, nhưng đích thật rõ ràng là nó. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, kinh giác nhìn lên đỉnh rừng thông, ba cột khói đang phiêu lên. Vì táng cây rậm rịt, ngược lại không dễ xác định phương vị. Đúng lúc này, trên khu rừng tựa như có cuồng phong thổi qua, thổi tan khói đi khắp nơi.
Nhất định là y.
Mộ Dung Bạc Nhai không biết nên sợ hay nên vui, nhưng có một chuyện phải khẳng định là, tuyệt đối phải mang y trở về.
Mạc Am tự động tản ra điều tra thám thính lúc này trở về, hắn cung kính bẩm báo: “Gần đây có tung tích theo hai hướng, một chỗ là hướng Lạc Bình thành, chỗ khác tiếp tục hướng đông. Xác định có vài tốp người trước sau từ Lạc Bình kinh đến chỗ này, sau đó lại đi về hướng đông.”
Hướng đông chính là hướng của ba cột khói đó, Mộ Dung Bạc Nhai hỏi: “Có bao nhiêu người đi về hướng đông?”
“Trước tiên có hai người đi qua, hai người đó tựa hồ đều bị thương, bên đường có vết máu nhỏ, bước chân nặng nề, hơn nữa còn có dấu vết chống gậy. Không lâu trước lại có một tốp người đuổi theo hướng đó, vì đuổi theo vội vàng, không kịp xóa sạch dấu vết trên đường, xem xét xác định có tổng cộng mười sáu người. Võ công, không yếu.”
Mộ Dung Bạc Nhai quay lại nhìn, bao gồm Mạc Am, xung quanh chỉ có chín người. Hắn lắc đầu nói: “Xem ra lần này, lại là lấy ít đấu nhiều.”
“Có can hệ gì chứ, dù sao chúng ta đều cứ như vậy riết quen rồi.” Một Côn viên cười ha ha, “Chỉ cần không có nội gian gian tế, chúng ta lấy ít đấu nhiều thì có gì phải sợ ai.”
Mộ Dung Bạc Nhai gật đầu, dưới chân đã dụng lực, thoáng chốc triển khai thân pháp đuổi theo hướng đông.
Trên mặt đột nhiên mát lạnh, là trời đổ mưa…
Mạc Xán vừa nhận được phi thư của Mộ Dung Nhuệ Việt lập tức truy tới.
Thì ra Mộ Dung Nhuệ Việt trời sinh tâm ngoan thủ lạt, đồng thời càng dễ hoài nghi, nếu chuyện có thể hoàn toàn nắm chắc thì hắn sẽ an tâm đến mức ngồi chờ kết quả, nhưng nếu có một chút khả năng biến hóa, hắn sẽ suy đi tính lại, hạ thủ trừ căn.
Thượng cổ di thư khẳng định là một biến số. Như tình thế thiên hạ hiện tại, tứ hoàng tử với Mộ Dung Nhuệ Việt chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nếu như có bất cứ ai có thể hiểu được nội dung trên Ảnh Liên lưỡng tập, tình thế này sẽ thoáng chốc sụp đổ. Tù phạm này tuy kiên quyết phủ nhận bản thân là Hoàng Linh Vũ, nhưng trong lòng Mộ Dung Nhuệ Việt vẫn có một chút ít không dám xác định. Vì thế, khi Trình Bình và Đoàn Hầu Nhi trước sau xuất phát vào núi, Mộ Dung Nhuệ Việt càng nghĩ càng không dám xác định, sau đó lại thấy thủ vệ phụ trách vác người trở về trước một bước, cuối cùng phi thư để Mạc Xán đi kết thúc công việc.
Còn về Mộ Dung Sí Diệm, Mộ Dung Nhuệ Việt tạm thời không muốn để hắn can thiệp vào chuyện này nữa, vì chuyện khoét xương gối nửa năm trước, Mộ Dung Sí Diệm gần đây tính khí càng lúc càng nóng nảy, nếu cứ tiếp tục như thế không phải là chuyện tốt.
Có phi thư chỉ thị nhiệm vụ và phương vị trọng yếu, Mạc Xán vốn cho rằng đây là chuyện dễ dàng nhất, nhưng sự thật bày ra trước mắt, Đoàn Hầu Nhi đã chết, tử trạng cực thảm. Thân thể xích lõa nằm giăng ngang giữa cỏ, bộ vị trọng yếu bị mất, dường như là cố ý cảnh cáo, lại giống như thị uy.
Truy theo vết máu hai người khi ly khai để lại, còn có ba cột khói bắt đầu nổi lên trong không trung, Mạc Xán muốn tốc chiến tốc quyết, nhưng trời cao không chìu lòng người, nửa đường thì trời đổ mưa, xối sạch vết máu cũng xua tan cột khói. Người của Bằng Tổ tinh thông theo đuôi ám sát, nhưng tra xét hành tung lại không tinh tường như Côn Tổ. Mất đi vết máu và cột khói chỉ dẫn, hiện tại giống như ruồi nhặng mất đầu, qua rất lâu cuối cùng mới đến được một tòa núi nhỏ không cao không thấp. Mạc Xán nhìn lên trên, chỉ thấy trong sườn núi nghiêng nghiêng, tọa lạc một gian nhà mái rơm.
Lòng nàng ta đại hỷ, nhưng lúc này sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng băng phong kèm theo lãnh vũ ập tới. Trong thoáng chốc quay đầu lại nhìn, Mộ Dung Bạc Nhai rất lâu không gặp xuất hiện trước mắt. Cùng lúc này, đội Côn viên đuổi theo đến nơi lập tức chia ra tứ phía, bắt đầu giao thủ với các thuộc hạ Bằng Tổ…
Hoàng Linh Vũ nghe thấy tiếng binh đao va chạm, cho nên y đi ra, cho nên y nhìn thấy. Dưới chân núi hơn mười bóng người đang chiến đấu. Cự ly quá xa, mưa vẫn không dứt, mà dù sao thị lực của y cũng không thể nhìn rõ những người đó rốt cuộc là ai.
Nhưng trong gió mưa không ngừng truyền tới tiếng la hét của bọn họ, số người tuy đông, nhưng y lại nghe được thanh âm quen thuộc. Trình Bình cũng vừa tỉnh lại vào lúc này, thương thế hắn vốn nặng, tổn thương chân nguyên, nhất thời không thể nào chú ý đến ác đấu bên ngoài.
Không qua bao lâu, Mạc Xán và Mộ Dung Bạc Nhai càng đấu càng gần.
Hoàng Linh Vũ càng nghe càng rõ ràng, vì Mạc Xác phẫn nộ chửi mắng Trình Bình phản bội, Mộ Dung Bạc Nhai liền tóm lấy câu nói đó, vừa động thủ vừa cố gắng đào khoét châm chích nàng ta chỉ huy vô phương, chọc Mạc Xán tức giận làm loạn trong gió.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy nàng ta phân thần, một cước đạp qua. Hắn ở trong Côn Tổ vốn đã có một ngoại hiệu là ‘Thất Kiếm’, ý nghĩa chính là trên người thường trang bị bảy thanh binh đao không cùng hình dáng, một trong số đó chính là ‘âm kiếm’ ở mũi giày. Sỡ dĩ gọi là âm, chính là vì giấu kiếm trong mũi giày là vô cùng âm hiểm, khi người khác và hắn quá chiêu thường xuyên sẽ vào lúc không kịp phòng bị mà chết dưới đoản đao này.
Quả nhiên một cước đá ra, lồng ngực Mạc Xán lập tức bị rạch ra một đạo vết máu, nếu không phải nàng ta biến chiêu nhanh, lúc này đã bị rạch ra một vết máu rất lớn.
Mạc Xán tuổi gần bốn mươi, nhưng vẫn là thân xử nữ, chưa từng có ai dám chiếm tiện nghi trước ngực nàng ta, nhất thời bùng cơn đại nộ, lập tức phản kích nói: “Ngươi cứ rêu rao thế đi, cũng không nhìn thử xem tiểu tình nhân đó của ngươi, hiện tại biến thành phế nhân hai chân tàn phế, xem ngươi còn có thể đắc ý đến lúc nào.”
Nói rồi chỉ về nơi Hoàng Linh Vũ đang đứng.
Bình luận truyện