Tính Toán Chi Li
Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
Tôi tách mình ra, quyến luyến không nỡ rời. Hàn Mộ Vũ mở mắt nhìn tôi như đang chờ tôi đưa ra kết luận.
“Ừa…à ừm…vẫn còn nóng…” Tôi cảm thấy hình như mình bị lây rôi, mặt cũng nóng bừng lên.
Hắn gật đầu: “Để tôi uống thêm viên thuốc!”
“Đừng uống loại này nữa, không có tác dụng gì hết!” -Tôi lấy từ trong chiếc túi bên cạnh ra một hộp thuốc cảm đặc hiệu mà trên ti vi hay quảng cáo: “Uống cái này nè!”
Nhanh nhẹn mở hộp ra: “Í? Loại bột à?” -Lúc mua thuốc, tôi nói với người ta là cần loại hạ sốt hiệu quả nhất nên cũng không nhìn kỹ.
“Được, cậu đợi tí, tôi đi đun nước!”
Tôi xách ấm phích lên đi ra ngoài. Hàn Mộ Vũ kéo vạt áo tôi một cái. Tôi quay người lại vỗ vai hắn: “Cậu ăn hết cháo trước đi. Trong bụng có tí đồ ăn mới uống thuốc được!”
Vừa ra ngoài, gió lạnh ùa vào mặt, nhưng tôi lại thấy tinh thần sảng khoái.
Đúng thế, tâm trạng của tôi rất tốt. Hóa ra chỉ cần hắn để tôi tốt với hắn, tôi đã thỏa mãn lắm rồi.
Tôi mò mẫm đi đến chỗ ống nước trong bóng tối. Trên vòi đã đóng một lớp băng mỏng. Tôi chật vật vặn mở như đang cầm một tảng băng trong tay, lạnh đến nhức xương. Từ trong ống nước tỏa ra mấy làn hơi lạnh như đang nấc cục, sau đó dòng nước bỗng dưng tuôn ra. Tôi không để ý nên nước bắn lên tay ào ào. Chao ôi, lạnh đến nỗi tôi suýt ném ấm phích trong tay đi mất.
Hứng đầy nước quay vào trong nhà, cắm điện vào ấm đun, tôi nghiến răng nghiến lợi dán đôi tay ướt lên mặt, rồi ngồi lại bên cạnh Hàn Mộ Vũ: “Nước chỗ các cậu cũng mạnh ghê!”
“Ừa…” -Ánh mắt hắn thoáng lóe lên, như có ngôi sao đang nhảy múa trên ngọn sóng. Sau đó hắn đưa non nửa cốc cháo cho tôi. “Tôi không ăn đâu…” -Tôi nói.
“Cầm đi…” -Hắn kiên quyết.
Thôi được. Tôi đón lấy cốc cháo, nắm chặt trong tay. Qua lớp cốc giấy, hơi ấm truyền đến lòng bàn tay, ấm áp một cách dễ chịu. Tôi cầm ly bằng hai tay, trong lòng vẫn đang nghĩ cái tên Hàn Mộ Vũ này thật là ân cần thì thấy hắn đưa tay cầm cả cốc lẫn tay tôi.
“Lát nữa sẽ ấm lên ngay.” -Hắn nói.
Nhưng tôi đã hốt hoảng đến mức không dám nhúc nhích lấy một cái, cả thở cũng sợ lớn tiếng quá.
Lòng bàn tay hắn dán vào mu bàn tay tôi. Lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng thô ráp nhưng ấm áp, mang theo nhiều xúc cảm khác thường: nhẹ, mềm, xốp, tê. Mọi cảm giác đều dung hợp tại các đầu ngón tay. Tôi gần như ngà ngà, nghĩ: có thể sau này, và sau này của sau này nữa, đến hết kiếp này cũng sẽ không ai khác có thể làm được như vậy. Chỉ cần một cái nắm tay thôi, đã có thể dễ dàng chiếm đoạt linh hồn tôi rồi.
Hàn Mộ Vũ có lẽ không rõ hắn đang làm gì. Sốt cao khiến hắn trông có chút chậm chạp. Sự lạnh lùng trên người cũng thu lại không ít, làm nổi bật sự trầm lặng và ngoan ngoãn.
Tôi chìm đắng trong lòng bàn tay hắn, không tài nào dứt ra. Mộ Vũ, tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy? Cậu không biết sao? Chỉ cần một chút dịu dàng của cậu đã có thể khiến tôi đâm đầu không chùn bước.
“Tại sao lại tốt với tôi như vậy?”
Tôi nghe thấy giọng nói như đang lẩm bẩm một mình. Nhưng giọng nói đó không phải của tôi.
Hàn Mộ Vũ nghiêng đầu nhìn tôi, lặp lại những gì hắn vừa nói: “Tại sao lại tốt với tôi như vậy, An Nhiên?”
Trong lúc mơ màng, tim tôi đã đánh rơi một nhịp.
Dường như hắn chỉ hỏi một cách chẳng mấy nghiêm túc, dường như hắn chỉ hỏi bâng quơ, nhưng tôi nghe thấy một giọng nói đang kêu gào điên cuồng trong lòng mình. Nói đi, nói đi, nói cho hắn biết đi! Nhân lúc hắn đang mơ mơ màng màng.
“Vì, cảm thấy cậu tốt. Vì…thích cậu!”
Tôi cúi đầu xuống. Câu này đó gần như vọt thẳng từ trong tim ra. Mỗi một con chữ đều run lẩy bẩy. Tôi có cảm giác sắp đứt hơi khi nói đến chữ cuối cùng.
Tim co lại dữ dội. Tôi nghe thấy tiếng máu tuôn qua mạch máu trong tai cực nhanh, vừa hăng hái vừa dứt khoát.
Hàn Mộ Vũ quả nhiên đang mơ màng. Sau khi nghe xong, rất lâu hắn vẫn không nói gì, chỉ híp mắt lại từ từ chiêm nghiệm. Tôi như phạm nhân đang chờ đợi phán quyết, thấp thỏm khó chịu. Thời gian im lặng trôi qua, tiêu hao hết số dũng khí ít ỏi của tôi.
“Tôi không hiểu.” -Cuối cùng hắn cũng mở miệng, mặt đầy hoang mang: “Tôi có gì tốt chứ? Tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo thôi! Không như anh, vừa tốt bụng, vừa có ngoại hình, công việc cũng tốt, hay nói hay cười…”
Trước đây hắn cũng từng nói điều tương tự, nhưng hôm nay nghe đặc biệt xuôi tai, khiến trái tim bé nhỏ của tôi ngọt ngào đến mức đập mạnh không ngớt. Tôi biết tôi có rất nhiều tật xấu, nhưng với Hàn Mộ Vũ, tôi đã lấy ra những điều tốt đẹp nhất của mình rồi.
“Tôi cũng chỉ đến thế thôi.” -Tôi nói một cách không hề khiêm tốn, cười một cách không chút liêm sỉ: “Giữa người với người chẳng phải chính là duyên phận sao? Thì tôi thấy cậu vừa mắt, thấy cậu dễ mến, và thích cậu như thế đấy!”
Trái tim tôi như một chai coca đã bị lắc rất lâu, đặng bỗng dưng nắp được mở ra, coca trong đó phun cả ra ngoài, bắn đầy lên người thứ dung dịch ngọt ngào dinh dính. Tôi cười ngây thành tiếng, tự động tự giác diễn giải câu nói trên thành “tôi cũng thích cậu lắm.” nhưng sau đó chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói tiếp: “Chỉ là có chút trẻ con…”
“Này, sao tôi lại trẻ con hả?” -Đang nói đàng hoàng, thêm câu đấy vô làm gì. “Ông đây lớn hơn mày năm mươi tám ngày nghe chưa!’
Hàn Mộ Vũ thấy tôi bỗng dưng trợn to mắt bèn phì cười. Tôi vẫn chưa hiểu. Hắn cứ thế cười mãi không dứt. Tôi nghĩ tràng cười đó kéo dài tầm mười giây, chưa thấy hắn như vậy bao giờ. Mắt cong cong, răng cũng nhìn thấy được hết. **, trăm nghìn năm cũng không cười một lần, hôm nay có phải sốt hư não rồi không? Tôi lo thật luôn á. Đặt cháo xuống rồi đưa tay rờ lên trán hắn: “Có phải cậu sốt quá hóa khùng rồi không?”
“Không có…không có…anh cứ trở mặt xoành xoạch…nói xù lông là xù lông, mà còn bảo mình không trẻ con!” -Hắn như cười quá hóa nghiện, nên nói năng cũng có chút hổn hển.
Đấy là vì quan tâm cậu, hiểu không hả? Quan tâm nên bị rối, hiểu không hả?
“Cười cái rắm ấy?” -Tôi hung hăng lườm hắn, rồi nhào đến bóp cổ hắn.
Tâm trạng của tôi rất vững vàng nhưng quyết định của tôi rất hồ đồ. Nhìn thấy ngọn lửa rừng rực hơi ấm trong hố lửa trước mặt, thế là tôi nhào đến một cách kiên quyết dứt khoát.
Hai chúng tôi cuộn thành một cục. Hắn vì mất đi tiên cơ nên bị nguyên người tôi đè lên giường. Hai tay hắn nắm chặt hai cổ tay tôi. Sức nóng dữ dội truyền từ lòng bàn tay hắn qua. Tâm tư tôi rối thành một cục. Đừng bảo tôi ức hiếp người bệnh. Sức của tên Hàn Mộ Vũ đang sốt kia còn mạnh hơn cả tôi nữa. Hắn nói: “An Nhiên, đừng giỡn, anh như vậy còn trẻ con hơn…”
“Tôi trẻ con đấy, cậu làm gì được tôi hả?” -Cậu cứ xem như tôi là một đứa trẻ giãy nãy đi. Tôi nghĩ.
Cuối cùng cũng thoát được một tay, tôi bạo dạn thò tay vào trong áo cù lét hắn. Da dẻ phần eo mà tôi chạm tay vào mang theo thứ hơi nóng hầm hập. Tôi cảm thấy đầu ngón tay mình đang vẽ ra những tia lửa trên bề mặt trơn nhẵn đầy tính đàn hồi ấy. Ngay cả thần trí của tôi cũng bị thiêu đốt theo.
Hàn Mộ Vũ vừa thở dốc vừa né tránh. Hắn tóm lấy bàn tay đang ẩn náu dưới lớp áo mình của tôi, rồi bẻ ngược về sau lưng tôi cùng với cánh tay còn lại. Tôi nhất thời mất đi diểm tựa, đè hẳn xuống lồng ngực đang phập phồng dữ dội của hắn. Hắn nói với hơi thở hổn hển nhưng ấm áp: “An Nhiên, dừng tay, An Nhiên, mình đừng giỡn nữa…”
Đầu tôi đè lên chỗ xương quai xanh của hắn. Trái tim đập điên cuồng như mất kiểm soát. Dừng tay? Được! Thế thì dừng tay!
Tôi muốn quá đáng hơn nữa!
Tôi cười nham hiểm, nói: “Được!”. Sau đó trong lúc hắn nới lỏng cảnh giác, tôi giương cằm lên, cắn lên cổ hắn một cái.
“Ừa…à ừm…vẫn còn nóng…” Tôi cảm thấy hình như mình bị lây rôi, mặt cũng nóng bừng lên.
Hắn gật đầu: “Để tôi uống thêm viên thuốc!”
“Đừng uống loại này nữa, không có tác dụng gì hết!” -Tôi lấy từ trong chiếc túi bên cạnh ra một hộp thuốc cảm đặc hiệu mà trên ti vi hay quảng cáo: “Uống cái này nè!”
Nhanh nhẹn mở hộp ra: “Í? Loại bột à?” -Lúc mua thuốc, tôi nói với người ta là cần loại hạ sốt hiệu quả nhất nên cũng không nhìn kỹ.
“Được, cậu đợi tí, tôi đi đun nước!”
Tôi xách ấm phích lên đi ra ngoài. Hàn Mộ Vũ kéo vạt áo tôi một cái. Tôi quay người lại vỗ vai hắn: “Cậu ăn hết cháo trước đi. Trong bụng có tí đồ ăn mới uống thuốc được!”
Vừa ra ngoài, gió lạnh ùa vào mặt, nhưng tôi lại thấy tinh thần sảng khoái.
Đúng thế, tâm trạng của tôi rất tốt. Hóa ra chỉ cần hắn để tôi tốt với hắn, tôi đã thỏa mãn lắm rồi.
Tôi mò mẫm đi đến chỗ ống nước trong bóng tối. Trên vòi đã đóng một lớp băng mỏng. Tôi chật vật vặn mở như đang cầm một tảng băng trong tay, lạnh đến nhức xương. Từ trong ống nước tỏa ra mấy làn hơi lạnh như đang nấc cục, sau đó dòng nước bỗng dưng tuôn ra. Tôi không để ý nên nước bắn lên tay ào ào. Chao ôi, lạnh đến nỗi tôi suýt ném ấm phích trong tay đi mất.
Hứng đầy nước quay vào trong nhà, cắm điện vào ấm đun, tôi nghiến răng nghiến lợi dán đôi tay ướt lên mặt, rồi ngồi lại bên cạnh Hàn Mộ Vũ: “Nước chỗ các cậu cũng mạnh ghê!”
“Ừa…” -Ánh mắt hắn thoáng lóe lên, như có ngôi sao đang nhảy múa trên ngọn sóng. Sau đó hắn đưa non nửa cốc cháo cho tôi. “Tôi không ăn đâu…” -Tôi nói.
“Cầm đi…” -Hắn kiên quyết.
Thôi được. Tôi đón lấy cốc cháo, nắm chặt trong tay. Qua lớp cốc giấy, hơi ấm truyền đến lòng bàn tay, ấm áp một cách dễ chịu. Tôi cầm ly bằng hai tay, trong lòng vẫn đang nghĩ cái tên Hàn Mộ Vũ này thật là ân cần thì thấy hắn đưa tay cầm cả cốc lẫn tay tôi.
“Lát nữa sẽ ấm lên ngay.” -Hắn nói.
Nhưng tôi đã hốt hoảng đến mức không dám nhúc nhích lấy một cái, cả thở cũng sợ lớn tiếng quá.
Lòng bàn tay hắn dán vào mu bàn tay tôi. Lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng thô ráp nhưng ấm áp, mang theo nhiều xúc cảm khác thường: nhẹ, mềm, xốp, tê. Mọi cảm giác đều dung hợp tại các đầu ngón tay. Tôi gần như ngà ngà, nghĩ: có thể sau này, và sau này của sau này nữa, đến hết kiếp này cũng sẽ không ai khác có thể làm được như vậy. Chỉ cần một cái nắm tay thôi, đã có thể dễ dàng chiếm đoạt linh hồn tôi rồi.
Hàn Mộ Vũ có lẽ không rõ hắn đang làm gì. Sốt cao khiến hắn trông có chút chậm chạp. Sự lạnh lùng trên người cũng thu lại không ít, làm nổi bật sự trầm lặng và ngoan ngoãn.
Tôi chìm đắng trong lòng bàn tay hắn, không tài nào dứt ra. Mộ Vũ, tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy? Cậu không biết sao? Chỉ cần một chút dịu dàng của cậu đã có thể khiến tôi đâm đầu không chùn bước.
“Tại sao lại tốt với tôi như vậy?”
Tôi nghe thấy giọng nói như đang lẩm bẩm một mình. Nhưng giọng nói đó không phải của tôi.
Hàn Mộ Vũ nghiêng đầu nhìn tôi, lặp lại những gì hắn vừa nói: “Tại sao lại tốt với tôi như vậy, An Nhiên?”
Trong lúc mơ màng, tim tôi đã đánh rơi một nhịp.
Dường như hắn chỉ hỏi một cách chẳng mấy nghiêm túc, dường như hắn chỉ hỏi bâng quơ, nhưng tôi nghe thấy một giọng nói đang kêu gào điên cuồng trong lòng mình. Nói đi, nói đi, nói cho hắn biết đi! Nhân lúc hắn đang mơ mơ màng màng.
“Vì, cảm thấy cậu tốt. Vì…thích cậu!”
Tôi cúi đầu xuống. Câu này đó gần như vọt thẳng từ trong tim ra. Mỗi một con chữ đều run lẩy bẩy. Tôi có cảm giác sắp đứt hơi khi nói đến chữ cuối cùng.
Tim co lại dữ dội. Tôi nghe thấy tiếng máu tuôn qua mạch máu trong tai cực nhanh, vừa hăng hái vừa dứt khoát.
Hàn Mộ Vũ quả nhiên đang mơ màng. Sau khi nghe xong, rất lâu hắn vẫn không nói gì, chỉ híp mắt lại từ từ chiêm nghiệm. Tôi như phạm nhân đang chờ đợi phán quyết, thấp thỏm khó chịu. Thời gian im lặng trôi qua, tiêu hao hết số dũng khí ít ỏi của tôi.
“Tôi không hiểu.” -Cuối cùng hắn cũng mở miệng, mặt đầy hoang mang: “Tôi có gì tốt chứ? Tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo thôi! Không như anh, vừa tốt bụng, vừa có ngoại hình, công việc cũng tốt, hay nói hay cười…”
Trước đây hắn cũng từng nói điều tương tự, nhưng hôm nay nghe đặc biệt xuôi tai, khiến trái tim bé nhỏ của tôi ngọt ngào đến mức đập mạnh không ngớt. Tôi biết tôi có rất nhiều tật xấu, nhưng với Hàn Mộ Vũ, tôi đã lấy ra những điều tốt đẹp nhất của mình rồi.
“Tôi cũng chỉ đến thế thôi.” -Tôi nói một cách không hề khiêm tốn, cười một cách không chút liêm sỉ: “Giữa người với người chẳng phải chính là duyên phận sao? Thì tôi thấy cậu vừa mắt, thấy cậu dễ mến, và thích cậu như thế đấy!”
Trái tim tôi như một chai coca đã bị lắc rất lâu, đặng bỗng dưng nắp được mở ra, coca trong đó phun cả ra ngoài, bắn đầy lên người thứ dung dịch ngọt ngào dinh dính. Tôi cười ngây thành tiếng, tự động tự giác diễn giải câu nói trên thành “tôi cũng thích cậu lắm.” nhưng sau đó chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói tiếp: “Chỉ là có chút trẻ con…”
“Này, sao tôi lại trẻ con hả?” -Đang nói đàng hoàng, thêm câu đấy vô làm gì. “Ông đây lớn hơn mày năm mươi tám ngày nghe chưa!’
Hàn Mộ Vũ thấy tôi bỗng dưng trợn to mắt bèn phì cười. Tôi vẫn chưa hiểu. Hắn cứ thế cười mãi không dứt. Tôi nghĩ tràng cười đó kéo dài tầm mười giây, chưa thấy hắn như vậy bao giờ. Mắt cong cong, răng cũng nhìn thấy được hết. **, trăm nghìn năm cũng không cười một lần, hôm nay có phải sốt hư não rồi không? Tôi lo thật luôn á. Đặt cháo xuống rồi đưa tay rờ lên trán hắn: “Có phải cậu sốt quá hóa khùng rồi không?”
“Không có…không có…anh cứ trở mặt xoành xoạch…nói xù lông là xù lông, mà còn bảo mình không trẻ con!” -Hắn như cười quá hóa nghiện, nên nói năng cũng có chút hổn hển.
Đấy là vì quan tâm cậu, hiểu không hả? Quan tâm nên bị rối, hiểu không hả?
“Cười cái rắm ấy?” -Tôi hung hăng lườm hắn, rồi nhào đến bóp cổ hắn.
Tâm trạng của tôi rất vững vàng nhưng quyết định của tôi rất hồ đồ. Nhìn thấy ngọn lửa rừng rực hơi ấm trong hố lửa trước mặt, thế là tôi nhào đến một cách kiên quyết dứt khoát.
Hai chúng tôi cuộn thành một cục. Hắn vì mất đi tiên cơ nên bị nguyên người tôi đè lên giường. Hai tay hắn nắm chặt hai cổ tay tôi. Sức nóng dữ dội truyền từ lòng bàn tay hắn qua. Tâm tư tôi rối thành một cục. Đừng bảo tôi ức hiếp người bệnh. Sức của tên Hàn Mộ Vũ đang sốt kia còn mạnh hơn cả tôi nữa. Hắn nói: “An Nhiên, đừng giỡn, anh như vậy còn trẻ con hơn…”
“Tôi trẻ con đấy, cậu làm gì được tôi hả?” -Cậu cứ xem như tôi là một đứa trẻ giãy nãy đi. Tôi nghĩ.
Cuối cùng cũng thoát được một tay, tôi bạo dạn thò tay vào trong áo cù lét hắn. Da dẻ phần eo mà tôi chạm tay vào mang theo thứ hơi nóng hầm hập. Tôi cảm thấy đầu ngón tay mình đang vẽ ra những tia lửa trên bề mặt trơn nhẵn đầy tính đàn hồi ấy. Ngay cả thần trí của tôi cũng bị thiêu đốt theo.
Hàn Mộ Vũ vừa thở dốc vừa né tránh. Hắn tóm lấy bàn tay đang ẩn náu dưới lớp áo mình của tôi, rồi bẻ ngược về sau lưng tôi cùng với cánh tay còn lại. Tôi nhất thời mất đi diểm tựa, đè hẳn xuống lồng ngực đang phập phồng dữ dội của hắn. Hắn nói với hơi thở hổn hển nhưng ấm áp: “An Nhiên, dừng tay, An Nhiên, mình đừng giỡn nữa…”
Đầu tôi đè lên chỗ xương quai xanh của hắn. Trái tim đập điên cuồng như mất kiểm soát. Dừng tay? Được! Thế thì dừng tay!
Tôi muốn quá đáng hơn nữa!
Tôi cười nham hiểm, nói: “Được!”. Sau đó trong lúc hắn nới lỏng cảnh giác, tôi giương cằm lên, cắn lên cổ hắn một cái.
Bình luận truyện