Tính Toán Chi Li

Chương 55



Dù gì thời gian còn sớm, ra ngoài cũng không có trò nào đặc biệt muốn chơi, nên lúc biểu dễn kết thúc chúng tôi vẫn ở lại trong hội trường nghỉ ngơi. Nước tự mang theo đã uống hết, nên Mộ Vũ ra ngoài mua đồ uống.

Hắn vừa đi được một lúc, có hai con bé tiến đến. Trông có vẻ như học sinh cấp ba, trang điểm nhạt, mỗi người đeo một cái ba lô du lịch to. Chúng bảo cả hai vừa đến công viên giải trí không lâu, rất nhiều trò đều chưa chơi; cầm xấp vé trong tay làm bộ làm tịch hỏi tôi đã chơi trò nào đấy chưa, có vui không, đông người xếp hàng không. Rõ ràng là cố tình bắt chuyện. Chuyện này trước đây tôi cũng làm không ít. Vì bị ảnh hưởng bởi mấy thói tục tĩu của Ngô Việt trong một thời gian dài, tôi tự nhận trình độ bắt chuyện của bổn nhân còn cao tay hơn họ nhiều. Và với vẻ ngoài như cây ngọc hứng gió của bổn nhân, cơ bản là bắt người nào là trúng người đó. Rất nhiều bạn bè trên QQ của tôi đều vì vậy mà ra. Nhưng đấy là chuyện rất lâu về trước rồi. Bây giờ tôi chỉ một lòng thích Mộ Vũ. Đừng nói là hai con bé với đường kẻ mắt hơi nhòe vì mồ hôi, cho dù là tiên trên trời tôi cũng không rung động. Thấy qua nét tuấn tú cứng cáp, vững vàng, sạch sẽ của Hàn Mộ Vũ, mấy kiểu cười dịu dàng êm ái này thực sự chẳng có sức hấp dẫn gì với tôi.

Thế nhưng mấy con bé thành tâm thành ý bắt chuyện, cũng không thể tuyệt tình quá được. 

Tôi giới thiệu đơn giản cho họ một lượt. Trông có vẻ rất nghiêm túc nhưng thực chất chỉ là chém gió xàm xí, làm mấy con bé chớp chớp hàng mi không biết thật hay giả, mắt đầy cảm kích.

Dù gì cũng rảnh, tôi trả lời các câu hỏi trẻ con của chúng một cách hời hợt. Đang nói thì tôi phát hiện hai con bé đồng loạt nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại. Mộ Vũ xách hai chai nước, bước đến với khuôn mặt không cảm xúc. 

Mộ Vũ đưa nước cho tôi và đáp lại những ánh mắt nhiệt tình của hai con bé bằng sự phớt lờ hoàn toàn.

Không phải tôi tự khen chứ soái ca cỡ như tôi đã hiếm, huống chi kiểu như Hàn Mộ Vũ. Thế nên tôi rất hiểu kiểu hai mắt phát sáng và nhìn nhau cười gian như bắt được của hời của chúng. 

Hai người đó lại bắt đầu chuyển chủ đề về phía Mộ Vũ. Thế là tôi không thể nào bình tâm chém gió với chúng nữa. Cho dù Mộ Vũ cũng chẳng đáp lại câu nào, nhưng vẫn không cản được sự tự nhiên của người ta. Tình cờ gặp nhau chém gió vớ vẩn vài câu thì không sao. Tôi cũng không phải loại người bảo thủ gì, nhưng lăm le dòm ngó Mộ Vũ là phạm vào đại kỵ của tôi rồi.

Hắn hiển nhiên có chút không vui, một mình xách túi bước đi, chẳng ngó nghiêng cũng chẳng ngó ngàng gì đến tôi. 

Ghen rồi, chắc chắn luôn. Thế là ngay trước mặt hắn, tôi xé toang số tài khoản QQ mà hai con bé đó viết cho tôi, vứt vào sọt rác. Sau đó, đón chiếc ba lô trong tay hắn, tự mình đeo lại. Sau đó, ân cần hỏi hắn ăn bên ngoài hay ăn trong khách sạn, muốn ăn hải sản hay ăn đồ xào. Người ta chỉ ban cho tôi hai chữ “không đói”.

Lúc hắn tắm, tôi ngồi trên giường nghĩ làm sao dỗ tên này đây? Tính ra đều là lỗi của tôi, lỗi tại tôi đẹp trai quá, quyến rũ quá, con gái người ta cứ muốn xáp lại, tôi cũng không có cách nào khác. Nhưng lý do đểu cáng và gần như vô sỉ này, tôi không dám nói ra. Thế nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi quyết định thành thật nhận lỗi, sau đó kết hợp cả nhu và cương. Dù sao hắn cũng đâu thể vì tí chuyện cỏn con này mà giằng co với tôi mãi được. 

Thế nên, khi hắn tắm xong bước ra, ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên cạnh tôi và mở miệng nói “An Nhiên, tôi muốn nói chuyện với anh” trước, tôi đành nuốt ngược đống thoại đã chuẩn bị trước vào trong.

Tôi trừng mắt nhìn hắn. Tên này lại tắm bằng nước lạnh. Hơi lạnh lan cả lên cánh tay tôi. Tôi có một dự cảm không lành. Câu nói đầu tiên của hắn sau khi im lặng một lúc đã xác minh dự cảm của tôi. 

Hắn nói: “An Nhiên, tuy lúc trước chúng ta đã nói không được hối hận, nhưng nếu thực sự không được thì hối hận cũng không sao.”

Vừa nghe câu này, tôi như bị một thau nước lạnh dội thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, nhất thời tư duy cũng bị đông lại, ngơ ngác hỏi: “Cậu nói cái gì thế?”

“Tôi nói, nếu có hối hận thì cũng không sao.” -Tên đó nói một cách đặc biệt nghiêm túc, nghiêm túc đến mức tôi muốn giết hắn. 

Tôi từ trên giường bật dậy cái bụp, đứng trước mặt hắn gào lên: “Hàn Mộ Vũ, cậu có ý gì hả? Thế nào là “hối hận cũng không sao”? Sáng nay cậu còn bảo cậu yêu tôi, mà buổi chiều đã hối hận rồi sao? Tôi chỉ nói vài câu nhảm nhí với hai con nhỏ đó thôi mà? Cậu có cần phải như thế không? Đúng, tôi không nên tán dóc với tụi nó nhưng chẳng phải tôi đã vứt phương thức liên lạc mà họ cho rồi sao? Nếu cậu không hài lòng, tôi có thể sửa, có cần phải nói đến mức hối hận hay không hối hận không? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Chờ tôi gào thét xong, hắn kéo tay tôi bắt tôi ngồi xuống. Tôi đang tức giận, nên ra sức hất ra. Tay hắn đập vào chiếc tủ đầu giường. Chiếc gạt tàn bị hất xuống bàn, “choang” một cái. Hắn khẽ chau mày lại. 

“An Nhiên, tôi không phải ý đó. Tôi không hối hận…” -Hắn hạ mắt xuống, không nhìn tôi nữa.

Tôi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, tức giận hỏi: “Thế cậu nói chuyện đó làm gì?”

Qua một lúc lâu, Mộ Vũ mới trả lời. Những lời hắn nói còn không lọt tai hơn. 

Hắn nói: “An Nhiên… có lẽ anh vẫn thích con gái hơn…Có lẽ ở với họ, anh vui hơn…Cho dù bây giờ anh thích tôi, có lẽ cũng chỉ là nhất thời mê muội…Nếu anh cảm thấy anh vẫn thích con gái hơn, anh muốn hối hận cũng không sao…”

Những lời này của hắn nghẹn lại trong lòng tôi, tức ngực vô cùng. Tôi thở ra một hơi thật dài.

Có lẽ tôi thiếu đứng đắn trong nhiều chuyện, nhưng tôi tuyệt đối nghiêm túc với Mộ Vũ. Tôi biết tôi yêu hắn chứ không phải nhất thời nông nổi. Tôi thậm chí cảm thấy chuyện này không liên quan đến nam hay nữ. Tôi chỉ yêu hắn thôi. Vốn tưởng đây chỉ là sự ghen tuông đơn giản, hóa ra rõ ràng người ta đang nghi ngờ tình cảm lẫn trí tuệ của tôi nữa. 

“Hàn Mộ Vũ, cậu…cậu được lắm.” -Tôi cũng nổi nóng, cố ý nói: “Thế nếu tôi hối hận thì cậu định làm gì…”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi. Biểu cảm cay đắng ấy cứa vào tim tôi như một lưỡi dao bén nhọn. 

“…Không làm gì cả.” -Hắn nói. 

“Ý…ý cậu là chúng ta vẫn có thể qua lại như anh em đúng không? Rảnh thì ra uống rượu đánh bài?” -Tình cảm của chúng tôi có thể dễ dàng sang trang như vậy sao? Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“…Tôi sẽ chuyển đi nơi khác làm thuê. Sau này không bao giờ gặp anh nữa…” -Lúc nói những lời này, hắn chẳng có chút biểu cảm nào cả. Lại là sự lạnh lùng chẳng buồn quan tâm mà tôi từng thấy. 

“…”

Hắn làm tôi tức đến mức bắt đầu trợn mắt, đi vòng vòng tại chỗ, rồi dừng lại khi thấy rõ bàn tay đang cố gắng nắm chặt lấy ga trải giường của hắn. Tay phải, bàn tay vừa bị tôi hất vào tủ đầu giường, cả mu bàn tay ấy toàn là máu. Những dòng đỏ thẫm len qua kẽ tay. Tấm ga trải giường trắng tinh bên dưới cũng bị nhuốm một mảng to. Ấy vậy mà người đó chẳng hề hay biết. 

Mảng màu đỏ tươi ấy làm tôi kích động đến mức không còn bận tâm điều gì nữa. Tôi kéo phắt tay hắn dậy, đẩy hắn vào trong phòng tắm.

Tôi lấy nước lạnh xối sạch máu trên tay hắn mới thấy rõ: một vết thương dài ít nhất hai xen-ti-mét vắt ngang mu bàn tay hắn, thỉnh thoảng lại có máu ứa ra, chảy theo dòng nước xuống chiếc bồn sứ trắng, để lại những sợi đỏ nhạt. Hắn mặc cho tôi tất bật, không nói cũng không phản kháng. 

“Cậu bị điên à? Bị thương như thế mà không lên tiếng?” -Bây giờ tôi đã không còn tâm tư tức giận nữa. Trong lòng tôi chỉ còn lại một cảm giác. Đó chính là đau. 

Chẳng phải muốn tốt với hắn sao? Chẳng phải trên miệng nói yêu hắn sao? Sao vẫn cứ tức giận là lại nói nhăng nói cuội? Nói chuyện mà cứ như dao đâm, đâm hắn đau rồi, đâm hắn bị thương rồi mới chứng minh được hắn yêu mày, xem trọng mày ư?

“Mộ Vũ” -Tôi ôm hắn: “Mộ Vũ, tôi sai rồi, sau này sẽ không tùy tiện bắt chuyện nữa. Nhưng cậu hãy tin tôi. Tôi biết thế nào là yêu. Tôi biết rõ mình đang làm gì. Cậu có thể mắng tôi, đánh tôi cũng được, lơ tôi cũng được, thế nào cũng được. Chỉ là đừng nghi ngờ tôi. Tôi nghiêm túc đấy. Tôi không chịu được… Mình đã giao kèo là không được hối hận thì không được hối hận. Tôi không quan tâm cậu thích đàn ông hay phụ nữ, từ nay về sau cậu chỉ được thích mỗi mình tôi. Tôi đã liều chết kéo cậu vào thì sẽ không cho phép cậu rút lui nữa. Tôi cũng không rút lui. Chúng ta không ai được rút lui cả…”

Vừa thủ thỉ những lời vô lý ngang ngược, tôi vừa cảm nhận được cơ thể căng cứng của Mộ Vũ đang từ từ thả lỏng ra. Tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy lưng tôi… Thế này là hết giận rồi? Thế là tôi lại dán chặt lên người hắn một cách quá đáng hơn nữa: “Cậu nhẫn tâm thật đấy, Mộ Vũ. Sao cậu có thể nói ra những câu như là sau này không bao giờ gặp tôi nữa? Cậu bóp cổ tôi chết còn hơn? Bóp đi bóp đi bóp chết tôi đi!”

Cái chiêu mặt dày mày dạn này đã được tôi phát huy đến cùng cực với Mộ Vũ.

Mộ Vũ ôm lấy tôi, để lại một chiếc hôn mềm mại non nớt bên cổ tôi, ngăn hành vi hất mặt ấu trĩ của tôi lại. Sau đó, hắn hạ giọng, hỏi: “Thế nếu tôi hối hận, anh sẽ làm gì?”

Đảo mắt hai vòng, tôi cười một cách đáng sợ, thủ thỉ trả lời bên tai hắn: “Hiếp trước giết sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện