Tình Yêu Cấm Loạn
Chương 29: Bi ai của hoàng thất
Bạch Mặc cầm một hộp Phù Dung cao nóng hổi phi thân vào lầu các thì thấy Thương Thiên Vũ đang ngồi trên giường nở nụ cười dịu dàng. Hắn ngẩn ra nhưng ngay lập tức liền trở lại bình thường.
“Huynh đến rồi.” Vẻ mặt và giọng điệu hoàn toàn khác với bình thường, hàng mày hiện lên sự xa cách.
“Ừ.” Thương Thiên Vũ chỉ hờ hững đáp lời mà không ngẩng đầu lên.
“Vật tới tay rồi hả?” Bạch Mặc lại hỏi, khí thế bẩm sinh từ từ tản ra.
“Đã đến tay, chỉ còn thiếu một hồn nữa thôi.” Thu hồi ánh mắt lưu luyến trên mặt Thương Phượng Vũ, Thương Thiên Vũ ngẩng đầu.
“Có thể có biện pháp khiến nàng cam tâm tình nguyện chịu chết không?” Hôm nay Bạch Mặc rất kỳ lạ, dù là lời nói hay cử chỉ đều rất khác thường. Không, chính xác mà nói thì như hai người vậy.
“Có, Phượng Ngôn đã bắt tay chuẩn bị rồi.” Thương Thiên Vũ đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, rót một ly trà, khẽ nhấp một ngụm.
“Hậu duệ của Phó gia người sau kém hơn người trước, không biết là nên buồn hay nên vui đây.” Bạch Mặc chuyển qua bàn, ưu nhã ngồi xuống, tựa như lẩm bẩm, tựa như cảm thán.
“Đệ nên cảm thấy vui vì nếu nàng khôn khéo giống trưởng lão tiền nhiệm thì ta và đệ căn bản không có cách nào quật ngã nàng.” Đặt ly trà xuống, Thương Thiên Vũ trả lời đầy cảm khái.
“Đúng vậy, nên cảm thấy vui. Có điều chúng ta phải trả giá lớn, bên trọng bên khinh.” Vừa nói, Bạch Mặc vừa nhìn chằm chằm vào nét mặt của Thương Thiên Vũ, chú ý đến từng sự thay đổi nhỏ trên đó.
“Đây là điều con cháu Thương gia phải có, không nên phân biệt khinh trọng.” Thương Thiên Vũ không hề thay đổi sắc mặt, mi tâm ngưng đọng khí tức khiến người ta không thể nghi ngờ lời của ông.
Thấy nét mặt này của ông, Bạch Mặc nở nụ cười: “Đúng vậy. Thân là con cháu Thương gia, huyết mạch của hoàng gia, nếu đến điểm này mà cũng không có thì làm sao bình định thiên hạ, giữ lấy thiên hạ, bảo vệ sự bình an của thiên hạ?” Câu cuối vừa như tự vấn, vừa như châm biếm.
Thấy Thương Thiên Vũ không trả lời, Bạch Mặc nói tiếp: “Trận mưa gió này qua đi, hy vọng trước khi tuyết tan tất cả chúng ta đều bình an vô sự, sau đó có thể lui thân.”
“Bạch Mặc, đệ thay đổi rồi.” Thương Thiên Vũ nở nụ cười hờ hững, nói.
“Không thay đổi thì phải làm sao? Đây chính là mệnh của đệ, cũng là mệnh của Vũ Nhi. Không phải các người đã sớm sắp đặt tất cả sao?” Dù là qua giọng điệu hay nét mặt của hắn, không ai có thể nhìn ra một chút oán hận nào.
“Đệ có thể giác ngộ được ta rất vui.” Thương Thiên Vũ gật đầu.
“Nếu ban đầu đệ không đồng ý với huynh thì huynh sẽ làm gì?” Nhớ lại lúc ông ép mình hạ chú với Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc thốt lên.
“Không phải đệ đã đồng ý sao? Sao còn có nếu như? Dù có nếu như thì chẳng phải đệ vẫn biết kết cục đấy sao?” Thương Thiên Vũ hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, không có nếu như. Dù đệ có đồng ý hay không thì các huynh cũng vẫn dùng Vũ Nhi để kiềm chế Ngạch Thiên Dương, từ đó thu lại quyền trong tay ông ta, tiêu diệt Ngạch thị. Quả thật không có gì khác cả.” Đã qua đi thì không lấy lại được, đã chết đi thì là biến mất hoàn toàn. Đây là tiếng lòng của Bạch Mặc, là nỗi bi ai và bất đắc dĩ của hắn…
Mấy năm qua Bạch Mặc vẫn luôn suy nghĩ, vẫn luôn bối rối: nếu lúc đó hắn không đồng ý hạ chú Tỏa Hồn với Thương Phượng Vũ thì nàng sẽ gặp phải chuyện gì? Có thể tốt hơn bây giờ không? Không ai biết đáp án, hắn cũng không thể đoán được, chỉ có thể đối mặt với mọi chuyện mà thôi. Cho dù đau lòng hắn cũng phải chịu đựng. Bởi vì, tuy thiên hạ này lớn thật nhưng không có chỗ cho hắn dung thân. Dù hắn chạy đến đâu thì vận mệnh của hắn cũng không thay đổi. Hắn chỉ có thể sống vì hoàng gia mà thôi…
Thương Thiên Vũ khẽ cười, nói: “Như bây giờ không phải rất tốt sao? Chỉ cần chuyện này kết thúc thì đệ sẽ rũ bỏ được thân phận này. Từ đó sẽ không còn chút quan hệ nào với hoàng gia, cớ sao không làm?”
“Đệ đã lún sâu vào vũng bùn này rồi, tâm cũng không còn sạch sẽ nữa. Rũ bỏ được thân phận này rồi thì có lợi gì đâu?” Bạch Mặc nhìn Thương Thiên Vũ, hỏi ngược lại.
“Trời cao biển rộng mặc đệ ngao du, không tốt sao?”
“Thương Thiên Vũ, nhị ca, huynh không phải là đệ, huynh không bao giờ hiểu được tâm tư đệ đâu.” Một tiếng nhị ca của Bạch Mặc khiến Thương Thiên Vũ ngẩn ra.
Trong mắt Thương Thiên Vũ dâng lên tình cảm phức tạp. Ông cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi ngẩng đầu, đáy mắt đã trấn tĩnh lại. “Hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bạch Mặc, người khác có thể chi phối vận mệnh của đệ nhưng không thể chi phối lòng đệ được. Đệ hiểu chứ?”
“Huynh cũng thay đổi rồi. Nếu là trước đây, huynh sẽ không nói thế với đệ.”
“Không, ta không thay đổi mà chỉ là hiểu mọi chuyện hơn đệ thôi.” Thương Thiên Vũ trả lời.
“Huynh định thế nào? Vẫn cầm tù Vũ Nhi vậy à?” Bạch Mặc nhìn chằm chằm vào ông, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Chờ giải quyết xong chuyện của Phó Vãn Ca, Vũ Nhi sẽ được tự do.”
“Kéo một người ngây thơ như thế vào vũng bùn này, huynh có hối hận không?” Vấn đề này Bạch Mặc đã từng hỏi nhưng hôm nay lại đề cập một lần nữa để thử dò xét.
“Đây là trách nhiệm nó nhất định phải chấp nhận. Vì Thương thị, nó không có lựa chọn nào khác.”
“Lại là vì Thương thị. Ngoài cho chúng ta cái họ ra thì nó cho chúng ta được cái gì?”
“Bạch Mặc, ta không muốn nghe lời như thế từ đệ một lần nào nữa.”
“Đệ hiểu…” Bạch Mặc chớp mắt, không nói gì nữa.
Thương Thiên Vũ thở dài rồi nói: “Bạch Mặc, đệ phải nhớ, đệ chỉ là Bạch Mặc mà thôi. Hiểu chưa?”
“Đệ hiểu…Có điều đệ sẽ không buông tay Vũ Nhi đâu.” Bạch Mặc cũng có kiên trì của hắn.
“Trong cái nhà đen tối này, nó là tia sáng. Nhưng đệ phải nhớ ánh sáng này đệ không thể có được.” Thương Thiên Vũ thay đổi sự ôn hòa trước đó, khí tức trên người bắt đầu chuyển thành lạnh lùng như tuyết, tỏa ra khí lạnh thấu xương.
“Vậy còn huynh? Có từng nghĩ tới muốn có ánh sáng này?” Khóe môi nhếch lên, nở nụ cười vô cùng rực rỡ, nhưng không lâu sau, Bạch Mặc không thể cười như vậy được nữa…
Mắt phượng híp lại, môi mỏng khẽ mở, Thương Thiên Vũ trả lời rất rõ ràng và bình tĩnh…
Bên ngoài, gió thổi lá trúc bay xào xạc, ánh sáng nhảy nhót, bụi bay đầy trời…
_________________
“Huynh đến rồi.” Vẻ mặt và giọng điệu hoàn toàn khác với bình thường, hàng mày hiện lên sự xa cách.
“Ừ.” Thương Thiên Vũ chỉ hờ hững đáp lời mà không ngẩng đầu lên.
“Vật tới tay rồi hả?” Bạch Mặc lại hỏi, khí thế bẩm sinh từ từ tản ra.
“Đã đến tay, chỉ còn thiếu một hồn nữa thôi.” Thu hồi ánh mắt lưu luyến trên mặt Thương Phượng Vũ, Thương Thiên Vũ ngẩng đầu.
“Có thể có biện pháp khiến nàng cam tâm tình nguyện chịu chết không?” Hôm nay Bạch Mặc rất kỳ lạ, dù là lời nói hay cử chỉ đều rất khác thường. Không, chính xác mà nói thì như hai người vậy.
“Có, Phượng Ngôn đã bắt tay chuẩn bị rồi.” Thương Thiên Vũ đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, rót một ly trà, khẽ nhấp một ngụm.
“Hậu duệ của Phó gia người sau kém hơn người trước, không biết là nên buồn hay nên vui đây.” Bạch Mặc chuyển qua bàn, ưu nhã ngồi xuống, tựa như lẩm bẩm, tựa như cảm thán.
“Đệ nên cảm thấy vui vì nếu nàng khôn khéo giống trưởng lão tiền nhiệm thì ta và đệ căn bản không có cách nào quật ngã nàng.” Đặt ly trà xuống, Thương Thiên Vũ trả lời đầy cảm khái.
“Đúng vậy, nên cảm thấy vui. Có điều chúng ta phải trả giá lớn, bên trọng bên khinh.” Vừa nói, Bạch Mặc vừa nhìn chằm chằm vào nét mặt của Thương Thiên Vũ, chú ý đến từng sự thay đổi nhỏ trên đó.
“Đây là điều con cháu Thương gia phải có, không nên phân biệt khinh trọng.” Thương Thiên Vũ không hề thay đổi sắc mặt, mi tâm ngưng đọng khí tức khiến người ta không thể nghi ngờ lời của ông.
Thấy nét mặt này của ông, Bạch Mặc nở nụ cười: “Đúng vậy. Thân là con cháu Thương gia, huyết mạch của hoàng gia, nếu đến điểm này mà cũng không có thì làm sao bình định thiên hạ, giữ lấy thiên hạ, bảo vệ sự bình an của thiên hạ?” Câu cuối vừa như tự vấn, vừa như châm biếm.
Thấy Thương Thiên Vũ không trả lời, Bạch Mặc nói tiếp: “Trận mưa gió này qua đi, hy vọng trước khi tuyết tan tất cả chúng ta đều bình an vô sự, sau đó có thể lui thân.”
“Bạch Mặc, đệ thay đổi rồi.” Thương Thiên Vũ nở nụ cười hờ hững, nói.
“Không thay đổi thì phải làm sao? Đây chính là mệnh của đệ, cũng là mệnh của Vũ Nhi. Không phải các người đã sớm sắp đặt tất cả sao?” Dù là qua giọng điệu hay nét mặt của hắn, không ai có thể nhìn ra một chút oán hận nào.
“Đệ có thể giác ngộ được ta rất vui.” Thương Thiên Vũ gật đầu.
“Nếu ban đầu đệ không đồng ý với huynh thì huynh sẽ làm gì?” Nhớ lại lúc ông ép mình hạ chú với Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc thốt lên.
“Không phải đệ đã đồng ý sao? Sao còn có nếu như? Dù có nếu như thì chẳng phải đệ vẫn biết kết cục đấy sao?” Thương Thiên Vũ hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, không có nếu như. Dù đệ có đồng ý hay không thì các huynh cũng vẫn dùng Vũ Nhi để kiềm chế Ngạch Thiên Dương, từ đó thu lại quyền trong tay ông ta, tiêu diệt Ngạch thị. Quả thật không có gì khác cả.” Đã qua đi thì không lấy lại được, đã chết đi thì là biến mất hoàn toàn. Đây là tiếng lòng của Bạch Mặc, là nỗi bi ai và bất đắc dĩ của hắn…
Mấy năm qua Bạch Mặc vẫn luôn suy nghĩ, vẫn luôn bối rối: nếu lúc đó hắn không đồng ý hạ chú Tỏa Hồn với Thương Phượng Vũ thì nàng sẽ gặp phải chuyện gì? Có thể tốt hơn bây giờ không? Không ai biết đáp án, hắn cũng không thể đoán được, chỉ có thể đối mặt với mọi chuyện mà thôi. Cho dù đau lòng hắn cũng phải chịu đựng. Bởi vì, tuy thiên hạ này lớn thật nhưng không có chỗ cho hắn dung thân. Dù hắn chạy đến đâu thì vận mệnh của hắn cũng không thay đổi. Hắn chỉ có thể sống vì hoàng gia mà thôi…
Thương Thiên Vũ khẽ cười, nói: “Như bây giờ không phải rất tốt sao? Chỉ cần chuyện này kết thúc thì đệ sẽ rũ bỏ được thân phận này. Từ đó sẽ không còn chút quan hệ nào với hoàng gia, cớ sao không làm?”
“Đệ đã lún sâu vào vũng bùn này rồi, tâm cũng không còn sạch sẽ nữa. Rũ bỏ được thân phận này rồi thì có lợi gì đâu?” Bạch Mặc nhìn Thương Thiên Vũ, hỏi ngược lại.
“Trời cao biển rộng mặc đệ ngao du, không tốt sao?”
“Thương Thiên Vũ, nhị ca, huynh không phải là đệ, huynh không bao giờ hiểu được tâm tư đệ đâu.” Một tiếng nhị ca của Bạch Mặc khiến Thương Thiên Vũ ngẩn ra.
Trong mắt Thương Thiên Vũ dâng lên tình cảm phức tạp. Ông cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi ngẩng đầu, đáy mắt đã trấn tĩnh lại. “Hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bạch Mặc, người khác có thể chi phối vận mệnh của đệ nhưng không thể chi phối lòng đệ được. Đệ hiểu chứ?”
“Huynh cũng thay đổi rồi. Nếu là trước đây, huynh sẽ không nói thế với đệ.”
“Không, ta không thay đổi mà chỉ là hiểu mọi chuyện hơn đệ thôi.” Thương Thiên Vũ trả lời.
“Huynh định thế nào? Vẫn cầm tù Vũ Nhi vậy à?” Bạch Mặc nhìn chằm chằm vào ông, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Chờ giải quyết xong chuyện của Phó Vãn Ca, Vũ Nhi sẽ được tự do.”
“Kéo một người ngây thơ như thế vào vũng bùn này, huynh có hối hận không?” Vấn đề này Bạch Mặc đã từng hỏi nhưng hôm nay lại đề cập một lần nữa để thử dò xét.
“Đây là trách nhiệm nó nhất định phải chấp nhận. Vì Thương thị, nó không có lựa chọn nào khác.”
“Lại là vì Thương thị. Ngoài cho chúng ta cái họ ra thì nó cho chúng ta được cái gì?”
“Bạch Mặc, ta không muốn nghe lời như thế từ đệ một lần nào nữa.”
“Đệ hiểu…” Bạch Mặc chớp mắt, không nói gì nữa.
Thương Thiên Vũ thở dài rồi nói: “Bạch Mặc, đệ phải nhớ, đệ chỉ là Bạch Mặc mà thôi. Hiểu chưa?”
“Đệ hiểu…Có điều đệ sẽ không buông tay Vũ Nhi đâu.” Bạch Mặc cũng có kiên trì của hắn.
“Trong cái nhà đen tối này, nó là tia sáng. Nhưng đệ phải nhớ ánh sáng này đệ không thể có được.” Thương Thiên Vũ thay đổi sự ôn hòa trước đó, khí tức trên người bắt đầu chuyển thành lạnh lùng như tuyết, tỏa ra khí lạnh thấu xương.
“Vậy còn huynh? Có từng nghĩ tới muốn có ánh sáng này?” Khóe môi nhếch lên, nở nụ cười vô cùng rực rỡ, nhưng không lâu sau, Bạch Mặc không thể cười như vậy được nữa…
Mắt phượng híp lại, môi mỏng khẽ mở, Thương Thiên Vũ trả lời rất rõ ràng và bình tĩnh…
Bên ngoài, gió thổi lá trúc bay xào xạc, ánh sáng nhảy nhót, bụi bay đầy trời…
_________________
Bình luận truyện