Tình Yêu Cấm Loạn
Chương 59: Oán ngàn năm, cuối cuốn
Đêm, vầng trăng treo cao trên bầu trời, vạn vật trên thế gian được ánh trăng soi tỏ, tạo thành từng tầng mỏng như sương bạc, lại lộ vẻ thê lương.
Yên lặng dựa vào lòng Mộc Thanh Liên, trí nhớ vẫn dừng lại trong nháy mắt Mộc Thanh Vũ nhảy xuống vực, Minh Thương Vũ muốn khóc, nhưng nước mắt trong mắt không thể chảy xuống. Nỗ lực vì tình yêu mà được hồi báo như thế, còn có thể dùng từ gì để nói? Nắm chặt áo Mộc Thanh Liên, người run lên.
Cảm thấy nàng yếu đuối, cách phần bụng nhô lên, Mộc Thanh Liên chỉ có thể dùng cằm cọ lên mái tóc nàng, đáy mắt bi thương lãnh mạc, không có chút sinh khí.
Sao huynh ấy lại rời đi như thế? Sao huynh ấy lại rời đi như vậy? Chẳng lẽ huynh ấy không biết cho tới bây giờ người nàng yêu cũng chỉ có hắn thôi sao? Vì sao, rốt cuộc là vì sao?
Sai rồi ư? Mình sai rồi ư? Có phải mìnhkhông nên tham gia vào chuyện của bọn họ? Đau đớn, đau đớn, tâm tính thiện lương đau đớn nhưng Mộc Thanh Liên không để lộ ra chút nào. Bởi vì hắn biết nàng còn đau đớn hơn, đau đớn hơn hắn...
Một giọt nước trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt, rơi vào tóc nàng...
Mộc Thanh Liên cầu xin tình yêu hèn mọn như thế khiến Minh Thương Vũ xót xa, muốn khóc rống lên nhưng nàng biết mình không thể làm như vậy.
Cho tới bây giờ đều biết Mộc Thanh Liên khéo hiểu lòng người, Mộc Thanh Liên thất khiếu lung linh tâm. Chàng luôn làm bến đỗ cho mình dựa vào liếm láp miệng vết thương vào lúc mình bị thương. Chàng vẫn luôn yêu thương mình sâu sắc. Chính bởi vì rõ điều này nên nàng mới áy náy với hắn. Nhưng áy náy thì thế nào? Ngoài trái tim ra nàng có thể cho hắn bất cứ thứ gì nhưng chỉ riêng trái tim nàng, cả lòng nàng nữa, sao có thể chia làm hai nửa?
Lòng của nàng đã cho người nọ từ lâu - người bạc tình không biết quý trọng ấy.
Nhưng hắn đã đi rồi, một chút cũng không vướng bận mà rời đi, rời đi một cách dễ dàng, để lại một mình nàng trong tang thương, không quan tâm gì cả.
Hận, hận, sao không hận? Hận tới phát điên, hận không thể bắt hồn phách của hắn lại, bắt hắn bỏ vào vạc dầu, dùng lửa luyện ngục mà lăng trì hắn, lăng trì, lăng trì, hận, hận, hận...
A...A....A.....A...A...Mộc Thanh Vũ, ta hận chàng, ta hận chàng, ta hận chàng, a a a a a....!
Khóc, cuối cùng cũng khóc ra rồi.
Vũ Nhi, khóc đi, khóc đi, khóc đi...
Là lỗi của ta, ta không nên yêu nàng, không nên lập gia đình với nàng, lại càng không nên để lại giọt máu này.
Vũ Nhi, thực xin lỗi...
Thanh Vũ, tha thứ cho đệ...
Thực xin lỗi...Thực xin lỗi..
Nước mắt lăn xuống gương mặt tuyệt mỹ, từng giọt từng giọt rơi lên quần áo trắng tinh.
Nhưng lại nở rộ thành từng đóa hoa đỏ tươi...
Huyết lệ...
Tuyết Liên...Huyết lệ....
Nghịch thiên...Nghịch thiên...
Chưa bao giờ yêu cầu cái gì, chỉ cầu nàng sống tốt, nàng vui vẻ, nàng hạnh phúc. Đứa bé trong bụng chính là để kéo dài tình yêu của hắn với nàng, là một loại nhớ nhung...
Bây giờ, để hắn bù đắp lại lỗi lầm của mình đi...
Cắn ngón tay, đầu ngón tay vẽ lên phần bụng nhô lên thành bức tranh máu.
Màu máu đỏ tươi, đỏ hơn cả lửa luyện ngục...
Bay lượn...Bay lượn...Bên trong tỏa ra đánh sáng màu đỏ yêu dị thấm vào xương. Ánh sáng màu đỏ chói sáng, một tiếng kêu lạnh lẽo vang tận mây xanh, rồi khôi phục lại bình tĩnh...
Cũng là nghịch thiên...Tuyết liên tịnh đế bỏ đi cốt nhục để nghịch thiên...Vì tình vì yêu...Nghịch Thiên...Nghịch thiên...
Mộng kiếp trước, duyên kiếp sau, tình hình tương lai
Tất cả mở ra rõ ràng một lần nữa.
Đai lục chúng thần lãng quên, nước Thanh.
Trên thần đài với muôn vàn ánh sao hiện ra ánh sáng bảy màu, chớp mắt lại biến mất.
Hoàng cung nước Thanh, hoàng hậu lâm bồn, sinh hạ một nữ nhi rồi hồn ẩn đi.
Đế vương nhìn lướt qua, thấy nốt ruồi hình giọt lệ màu đỏ trên trán nàng, ban tên Phượng Vũ, ngụ ý, Phượng trong lửa, khuynh thiên mà múa.
Phượng Vũ vừa sinh ra liền nổi tiếng, thấy đế vương thì cười "khanh khách".
Hoàn~
Yên lặng dựa vào lòng Mộc Thanh Liên, trí nhớ vẫn dừng lại trong nháy mắt Mộc Thanh Vũ nhảy xuống vực, Minh Thương Vũ muốn khóc, nhưng nước mắt trong mắt không thể chảy xuống. Nỗ lực vì tình yêu mà được hồi báo như thế, còn có thể dùng từ gì để nói? Nắm chặt áo Mộc Thanh Liên, người run lên.
Cảm thấy nàng yếu đuối, cách phần bụng nhô lên, Mộc Thanh Liên chỉ có thể dùng cằm cọ lên mái tóc nàng, đáy mắt bi thương lãnh mạc, không có chút sinh khí.
Sao huynh ấy lại rời đi như thế? Sao huynh ấy lại rời đi như vậy? Chẳng lẽ huynh ấy không biết cho tới bây giờ người nàng yêu cũng chỉ có hắn thôi sao? Vì sao, rốt cuộc là vì sao?
Sai rồi ư? Mình sai rồi ư? Có phải mìnhkhông nên tham gia vào chuyện của bọn họ? Đau đớn, đau đớn, tâm tính thiện lương đau đớn nhưng Mộc Thanh Liên không để lộ ra chút nào. Bởi vì hắn biết nàng còn đau đớn hơn, đau đớn hơn hắn...
Một giọt nước trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt, rơi vào tóc nàng...
Mộc Thanh Liên cầu xin tình yêu hèn mọn như thế khiến Minh Thương Vũ xót xa, muốn khóc rống lên nhưng nàng biết mình không thể làm như vậy.
Cho tới bây giờ đều biết Mộc Thanh Liên khéo hiểu lòng người, Mộc Thanh Liên thất khiếu lung linh tâm. Chàng luôn làm bến đỗ cho mình dựa vào liếm láp miệng vết thương vào lúc mình bị thương. Chàng vẫn luôn yêu thương mình sâu sắc. Chính bởi vì rõ điều này nên nàng mới áy náy với hắn. Nhưng áy náy thì thế nào? Ngoài trái tim ra nàng có thể cho hắn bất cứ thứ gì nhưng chỉ riêng trái tim nàng, cả lòng nàng nữa, sao có thể chia làm hai nửa?
Lòng của nàng đã cho người nọ từ lâu - người bạc tình không biết quý trọng ấy.
Nhưng hắn đã đi rồi, một chút cũng không vướng bận mà rời đi, rời đi một cách dễ dàng, để lại một mình nàng trong tang thương, không quan tâm gì cả.
Hận, hận, sao không hận? Hận tới phát điên, hận không thể bắt hồn phách của hắn lại, bắt hắn bỏ vào vạc dầu, dùng lửa luyện ngục mà lăng trì hắn, lăng trì, lăng trì, hận, hận, hận...
A...A....A.....A...A...Mộc Thanh Vũ, ta hận chàng, ta hận chàng, ta hận chàng, a a a a a....!
Khóc, cuối cùng cũng khóc ra rồi.
Vũ Nhi, khóc đi, khóc đi, khóc đi...
Là lỗi của ta, ta không nên yêu nàng, không nên lập gia đình với nàng, lại càng không nên để lại giọt máu này.
Vũ Nhi, thực xin lỗi...
Thanh Vũ, tha thứ cho đệ...
Thực xin lỗi...Thực xin lỗi..
Nước mắt lăn xuống gương mặt tuyệt mỹ, từng giọt từng giọt rơi lên quần áo trắng tinh.
Nhưng lại nở rộ thành từng đóa hoa đỏ tươi...
Huyết lệ...
Tuyết Liên...Huyết lệ....
Nghịch thiên...Nghịch thiên...
Chưa bao giờ yêu cầu cái gì, chỉ cầu nàng sống tốt, nàng vui vẻ, nàng hạnh phúc. Đứa bé trong bụng chính là để kéo dài tình yêu của hắn với nàng, là một loại nhớ nhung...
Bây giờ, để hắn bù đắp lại lỗi lầm của mình đi...
Cắn ngón tay, đầu ngón tay vẽ lên phần bụng nhô lên thành bức tranh máu.
Màu máu đỏ tươi, đỏ hơn cả lửa luyện ngục...
Bay lượn...Bay lượn...Bên trong tỏa ra đánh sáng màu đỏ yêu dị thấm vào xương. Ánh sáng màu đỏ chói sáng, một tiếng kêu lạnh lẽo vang tận mây xanh, rồi khôi phục lại bình tĩnh...
Cũng là nghịch thiên...Tuyết liên tịnh đế bỏ đi cốt nhục để nghịch thiên...Vì tình vì yêu...Nghịch Thiên...Nghịch thiên...
Mộng kiếp trước, duyên kiếp sau, tình hình tương lai
Tất cả mở ra rõ ràng một lần nữa.
Đai lục chúng thần lãng quên, nước Thanh.
Trên thần đài với muôn vàn ánh sao hiện ra ánh sáng bảy màu, chớp mắt lại biến mất.
Hoàng cung nước Thanh, hoàng hậu lâm bồn, sinh hạ một nữ nhi rồi hồn ẩn đi.
Đế vương nhìn lướt qua, thấy nốt ruồi hình giọt lệ màu đỏ trên trán nàng, ban tên Phượng Vũ, ngụ ý, Phượng trong lửa, khuynh thiên mà múa.
Phượng Vũ vừa sinh ra liền nổi tiếng, thấy đế vương thì cười "khanh khách".
Hoàn~
Bình luận truyện