Tình Yêu Cấp 2
Chương 61: Nguy cấp
Mặt nó thoáng chốc đỏ bừng lên, Yun chẳng nói gì thêm bỏ đi xuống bếp!
– Hắn ta ….. Mới nói gì cơ?
Nó tự lẩm bẩm với bản thân, không phải tên đó mới nói thích nó đấy chứ? Nó ngồi đấu tranh tư tưởng, tên đó lại làm đầu óc nó rối mù lên >
Cảm giác mệt mỏi lại bắt đầu, ngồi dậy vươn vai một cách mệt mỏi, nhìn sang đồng hồ thì cũng đã hơn 4 giờ chiều rồi! Nó định đi ngủ nhưng bỗng Yun gõ cửa phòng:
– Có chuyện gì à? – Nó mở cửa
– Em đi tắm đi, mặc bộ hôm trước ở KC vào!
– Để làm gì?
– Đi dự tiệc!
– Tôi không đi! – Nó đóng cửa lại
Không để Yun nói thêm câu nào nữa, nó khó chịu nằm dài trên giường >
7 GIỜ TỐI
Yun đã thay đồ chuẩn bị đến bữa tiệc, đứng trước cửa phòng nó thở dài rồi mở cửa, nó đang nằm ngủ trên giường một cách ngon lành, Yun định vào vác nó ra nhưng thấy nó như thế thì không nỡ:v! Yun đành phải đi dự tiệc một mình ==, khoá cửa lại cẩn thận, Yun chạy xe tới nhà Ken và trong lúc lái xe ra khỏi nhà thì Yun thấy có bóng người ở bên kia đường. Dù đã khoá cửa lại cẩn thận nhưng cảm giác lo âu lại dâng lên !!
Một lát sau khi Yun đi ra khỏi nhà nó mới thức dậy, ngồi bật dậy nó mơ màng nhìn vào đồng hồ, đã 7 giờ 30 phút, vươn vai mệt mỏi rồi bước ra khỏi phòng! Nó không còn nghe tiếng đánh máy của Yun nữa, bước lên phòng khách thì chẳng thấy Yun đâu ==! Lúc này nó mới nhớ là tối nay có bữa tiệc ở nhà Ken, khẽ thở dài rồi quay lại phòng ngủ, nhìn sang chiếc vali rồi bước tới mở ra, cầm chiếc đầm lolita màu hồng lần trước đã đặt ở KC lên! Nó vẫn còn băn khoăn không biết nên đi hay không thì điện thoại bất chợt reo lên:
– Alo? – Nó bắt máy
– Xin chào, còn nhớ tao chứ? – Là Nhân
– Có chuyện gì? – Nó biết giọng Nhân
– Tao khuyên mày nên đến bữa tiệc, nếu không thì tao không chịu trách nhiệm đâu nhé! – Nhân nói
– Mày muốn làm gì? – Nó trầm giọng
– Nếu mày muốn biết thì đến đây đi! Mau lên, tao không đợi lâu đâu – Nhân tắt máy
Sự hoang mang bỗng dâng lên trong lòng nó, liền bấm số gọi mọi người nhưng không ai gọi được cả. Điều này càng khiến nó lo lắng, không suy nghĩ nhiều nó liền thay chiếc đầm vào, không quá nhiều chi tiết rườm rà nên nó thay khá nhanh, Ngọc đã chuẩn bị những phụ kiện đi kèm là áo cape, vớ cùng với 1 đôi giầy búp bê. Nó nhanh chóng mặc tất cả vào, hoàn tất khi mang cả đôi giầy, cầm lấy chiếc điện thoại rồi chạy ra khỏi phòng!
Bước ra khỏi nhà, theo lời Yun nói thì nhà Ken chỉ cách đây không xa, nó bắt đầu chạy về hướng Yun đã nói. Đôi chân nhỏ run rẩy, từng hơi thở nặng nề tạo ra khói trắng, nó đã quên rằng cơ thể không thích ứng được với cái lạnh, khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch lại, đôi môi và cả móng tay, chân thâm tím đi nhưng không vì vậy mà nó dừng lại. Tuyết bắt đầu rơi làm không khí lạnh thêm lạnh! Vẫn tiếp tục chạy, lúc này nó đã thấy 1 căn biệt thự bật sáng đèn, không khí nhộn nhịp liền biết ngay là của Ken. Cố gắng chạy vào trong nhưng nó bị 2 người vệ sĩ chặn lại, trước mặt họ là 1 cô bé với mái tóc bạch kim xoã dài, thân hình nhỏ nhắn run rẩy vì cái lạnh, khuôn mặt trắng bệch! Nó ngước lên nhìn họ, một màu tím quen thuộc với 2 tên vệ sĩ, là đôi mắt ma mị, quyền lực, huyền bí!
– Cô bé! Cô bé là ai? – 1 tên hỏi
– Kha ….. Thảo …. Như – Giọng nó run rẩy, đứt quãng
– Thật xin lỗi tiểu thư! Xin mời vào! – tên vệ sĩ bất ngờ
Thì ra anh đã dặn với mấy người này, nó cũng chẳng chần chừ liền tiến vào trong. Mọi ánh mắt đều hướng về nó, trước mắt họ là 1 con nhóc người phủ đầy tuyết, khuôn mặt trắng bệch như ma, đôi môi thâm tím như người chết, nó đi đến đâu họ né tránh nó đến đó! Nó cũng chẳng bận tâm họ, vẫn dùng những sức lực cuối cùng để tìm Anh và mọi người, bữa tiệc này quá rộng, mọi người đều ồn ào khiến nó rối bời. Không chú ý nó liền đụng trúng một cô gái:
– Cho …. Tôi xin lỗi! – Nó run rẩy
– Ồ! Không phải Như đây sao?
Giọng nói khá quen, nó nhìn lên TT đang đứng trước mặt nó với lớp phấn dày cộm, đôi môi đỏ rực. TT nhếch mép khinh bỉ nó, lúc này nó không có tâm trí đâu mà cãi lộn với cô ta!
– Sao bộ dạng lại thê thảm thế này? Đáng thương chưa kìa! – TT làm bộ
– Cô im đi! – Nó nói
– Vẫn còn mạnh miệng được à! Á, xin lỗi! – TT hất ly nước trái cây vào nó
Mọi người bắt đầu chú ý vào nó, tiếng nói xì xầm, ánh mắt khinh bỉ, nụ cười khinh thường! Nhắm nghiền đôi mắt lại, nó bỗng cảm thấy vị tanh của máu, đôi mắt bỗng tối sầm lại, tay cầm chặt chiếc điện thoại lại. Bỗng có ai đó đẩy nó, không thể đứng vững nữa liền ngã xuống sàn, tiếng cười đùa cỡn bợt vang lên khắp bữa tiệc! Ở đây không ấm như ở nhà, cơ thể nó dần trắng bệch, nó cảm giác như cơ thể sắp tan biến, máu như tràn lên cổ họng nó, không khí lạnh đang làm giảm thân nhiệt nó một cách nhanh chóng! Nó cố gắng điều hoà nhịp thở lại, dùng những sức lực cuối cùng để đứng lên, cả cơ thể loạng choạng đứng chẳng vững, nếu nó chết như thế này thì thật hoang đường! Đôi chân run rẩy bước đi, nó phải kiếm bằng được mọi người, những tiếng cười đầy khinh bỉ dành cho nó vang lên! Nó cũng chẳng bận tâm, đang bước đi thì nó đụng trúng một ai đó, ngước mặt lên, người nó đụng trúng là Tuấn Anh!
– NHƯ, NHƯ NHƯ! – TA hốt hoảng
Chỉ là Cen kêu TA ra xem chuyện gì ồn ào ngoài đây, không nghĩ là gặp nó! Cả cơ thể nó ngã xuống nhưng nhanh chóng được TA đỡ lấy!
– Như, Như! Tỉnh lại
TA bồng nó lên một cách dễ dàng, bước chân vội vàng chạy về phía một cánh cửa lớn, dùng chân đạp mạnh cửa vào, mọi người đang ngồi bên trong! Anh quay sang, thấy nó đang nằm trên tay TA, khuôn mặt trắng bệch, thở ra khói!
– NHƯ! EM LÀM SAO VẬY? – Anh hốt hoảng chạy lại
Mọi người sững sờ khi nhìn thấy nó, Yun đẩy hết toàn bộ những chiếc chén, dĩa, ly trên bàn xuống, tiếng đổ bể lần lượt vang lên!
– Mau lên đi, không kịp đâu! Đi kêu người bật lò sưởi lên, lấy cả khăn ấm và nước nóng vào! – Yun ra lệnh
TA lập tức đặt nó lên bàn, may mắn là Pin đem theo các loại thuốc cho nó. Nhanh chóng mọi thứ đều sẵn sàng, Pin tiêm thuốc vào cho nó, đo thân nhiệt, V…V
– Sao rồi? – Key lo lắng
– Con bé này đúng là mạng lớn! Thân nhiệt vừa hạ đúng 35, đã tiêm thuốc rồi! Giờ chỉ cần chờ tỉnh dậy và uống thuốc vào là ổn! – Pin nói
– Chẳng phải nói là không tới sao? – Kino nghi ngờ
– Trò của con Nhân! – Ken nghiến răng
– MC, kiểm tra CCTV, tất cả mã khoá! – Yun nói
MC liền lấy laptop và bật hệ thống CCTV lên, cả bữa tiệc được thu nhỏ trên màn hình. MC đánh một đống chữ và số lên màn hình, những chữ số chạy như điên theo từng hàng! Ngọc lúc này đang lau đống tuyết trên người nó bằng khăn ấm!
– Không có dấu hiệu bị xâm nhập! – MC quay lại
– Điện thoại trên tay! – Kai chỉ vào tay nó
Cen nhíu mày lấy điện thoại từ trên tay nó ra, kiểm tra cuộc gọi và phát hiện số lạ. Đưa cho MC:
– Bật lại cuộc gọi này! – Cen nói
MC cầm lấy rồi dùng dây kết nối điện thoại sang laptop, rất nhanh, cuộc đối thoại của nó và Nhân được phát lại. Mọi người trong phòng, khuôn mặt ai cũng biến sắc! Anh ra hiệu dừng lại rồi thở dài:
– Chắc chắn con Nhân đi cùng mấy nhỏ con gái trong trường rồi! – Ken nói
– Con này bị ngốc, nó quên chúng ta là ai à! – Ngọc trách móc nó
– Được rồi, nếu vậy thì mình chơi nó một vố đi! – Pin nở nụ cười gian tà
– Trò cũ? – MC cười
– Nâng cấp 1 tí! Đúng không Kai với Tuấn Anh? – Pin nói
– Làm bữa tiệc thú vị chút nào! – TA cười
– Nếu mà phụ huynh học sinh bắt được là toi hết nha! – Kai nói
– Không sao! Có vật thế thân rồi! – Kino chỉ vào nó
Cả đám nở nụ cười gian tà, nhất là Tứ Đại Ma Vương =))! Ken bước tới nhảy lên bàn ngồi kế nó, khuôn mặt đã dần hồng hào trở lại nhưng vẫn có chút mệt mỏi hằn lên, lúc nhìn thấy nó đã ngất liệm trên tay TA, tim anh như bị ai đó đâm cả ngàn lần, rơi xuống vực sâu không đáy. Key từ phía sau bước tới, tay đập vào vai Ken:
– Con bé không sao đâu! Ổn rồi! – Key cười
– Tao mong là vậy! – Ken thở dài
– Mày đừng lo lắng quá như thế chứ! Tao cũng anh 3 nó nè, mày làm thế tao biết làm sao? – Key nổi đoá
– Rồi rồi! Không lo nữa! – Ken cười
– Okay! Vậy thì Ngọc, Pin, TA sẽ ở lại chăm sóc nó! Còn lại tản ra như bình thường, không được để PHHS chú ý! Đứa nào làm lộ ra là bố lột da nghe chưa? – Key nói
– Ok! – Cả đám đồng thanh
Nó được TA vác lên lầu bằng đường hầm của biệt thự:v, tụi nó vào phòng Ken vì Anh nói ở đây có bộ váy anh đặt sẵn dành cho nó! Khẽ nhíu mày dần dần tỉnh lại, nó cảm thấy cả cơ thể như tan rã ra, từ từ mở mắt, Ngọc đang ngồi đối diện nó:
– Tỉnh rồi hả? – Ngọc ân cần
– Biết rồi, đúng chứ? – Nó vươn vai
– Bố mày chưa đá mày ra Bắc Cực là may rồi! – Ngọc nắm chặt cái khăn trên tay
– Em đi thay đồ đi! – Pin nói
– Nè mày! – TA đưa một cái hộp
Nó cầm lấy rồi mở ra, bên trong là 1 chiếc đầm màu trắng rất đẹp kèm theo 1 đôi giày! Nó bước vào phòng tắm thay rồi bước ra, Tuấn Anh bất ngờ nhìn nó! Nó là một con búp bê sống, đôi mắt tròn màu tím, nước da trắng như trong suốt, mái tóc bạch kim đặc biệt!
– Mày hợp với cái này! Lại đây! – Ngọc nói
Nó bước tới, Ngọc bắt đầu cột tóc nó lên rồi búi lại trên đỉnh đầu làm lộ khuôn mặt tròn đáng yêu, cái cổ trắng ngần. Ngọc xoay nó lại rồi khẽ mỉm cười hài lòng với tác phẩm của mình!
– Đồ con tự kỉ! – Nó nói
– Im mày! – Ngọc nói
– Như, em uống cái này vào! – Pin đưa cho nó viên thuốc
Nó uống vào chẳng chần chừ, lúc này bỗng cánh cửa bị mở tung ra:
– ANH HAIIIIIIIIIII
– Hắn ta ….. Mới nói gì cơ?
Nó tự lẩm bẩm với bản thân, không phải tên đó mới nói thích nó đấy chứ? Nó ngồi đấu tranh tư tưởng, tên đó lại làm đầu óc nó rối mù lên >
Cảm giác mệt mỏi lại bắt đầu, ngồi dậy vươn vai một cách mệt mỏi, nhìn sang đồng hồ thì cũng đã hơn 4 giờ chiều rồi! Nó định đi ngủ nhưng bỗng Yun gõ cửa phòng:
– Có chuyện gì à? – Nó mở cửa
– Em đi tắm đi, mặc bộ hôm trước ở KC vào!
– Để làm gì?
– Đi dự tiệc!
– Tôi không đi! – Nó đóng cửa lại
Không để Yun nói thêm câu nào nữa, nó khó chịu nằm dài trên giường >
7 GIỜ TỐI
Yun đã thay đồ chuẩn bị đến bữa tiệc, đứng trước cửa phòng nó thở dài rồi mở cửa, nó đang nằm ngủ trên giường một cách ngon lành, Yun định vào vác nó ra nhưng thấy nó như thế thì không nỡ:v! Yun đành phải đi dự tiệc một mình ==, khoá cửa lại cẩn thận, Yun chạy xe tới nhà Ken và trong lúc lái xe ra khỏi nhà thì Yun thấy có bóng người ở bên kia đường. Dù đã khoá cửa lại cẩn thận nhưng cảm giác lo âu lại dâng lên !!
Một lát sau khi Yun đi ra khỏi nhà nó mới thức dậy, ngồi bật dậy nó mơ màng nhìn vào đồng hồ, đã 7 giờ 30 phút, vươn vai mệt mỏi rồi bước ra khỏi phòng! Nó không còn nghe tiếng đánh máy của Yun nữa, bước lên phòng khách thì chẳng thấy Yun đâu ==! Lúc này nó mới nhớ là tối nay có bữa tiệc ở nhà Ken, khẽ thở dài rồi quay lại phòng ngủ, nhìn sang chiếc vali rồi bước tới mở ra, cầm chiếc đầm lolita màu hồng lần trước đã đặt ở KC lên! Nó vẫn còn băn khoăn không biết nên đi hay không thì điện thoại bất chợt reo lên:
– Alo? – Nó bắt máy
– Xin chào, còn nhớ tao chứ? – Là Nhân
– Có chuyện gì? – Nó biết giọng Nhân
– Tao khuyên mày nên đến bữa tiệc, nếu không thì tao không chịu trách nhiệm đâu nhé! – Nhân nói
– Mày muốn làm gì? – Nó trầm giọng
– Nếu mày muốn biết thì đến đây đi! Mau lên, tao không đợi lâu đâu – Nhân tắt máy
Sự hoang mang bỗng dâng lên trong lòng nó, liền bấm số gọi mọi người nhưng không ai gọi được cả. Điều này càng khiến nó lo lắng, không suy nghĩ nhiều nó liền thay chiếc đầm vào, không quá nhiều chi tiết rườm rà nên nó thay khá nhanh, Ngọc đã chuẩn bị những phụ kiện đi kèm là áo cape, vớ cùng với 1 đôi giầy búp bê. Nó nhanh chóng mặc tất cả vào, hoàn tất khi mang cả đôi giầy, cầm lấy chiếc điện thoại rồi chạy ra khỏi phòng!
Bước ra khỏi nhà, theo lời Yun nói thì nhà Ken chỉ cách đây không xa, nó bắt đầu chạy về hướng Yun đã nói. Đôi chân nhỏ run rẩy, từng hơi thở nặng nề tạo ra khói trắng, nó đã quên rằng cơ thể không thích ứng được với cái lạnh, khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch lại, đôi môi và cả móng tay, chân thâm tím đi nhưng không vì vậy mà nó dừng lại. Tuyết bắt đầu rơi làm không khí lạnh thêm lạnh! Vẫn tiếp tục chạy, lúc này nó đã thấy 1 căn biệt thự bật sáng đèn, không khí nhộn nhịp liền biết ngay là của Ken. Cố gắng chạy vào trong nhưng nó bị 2 người vệ sĩ chặn lại, trước mặt họ là 1 cô bé với mái tóc bạch kim xoã dài, thân hình nhỏ nhắn run rẩy vì cái lạnh, khuôn mặt trắng bệch! Nó ngước lên nhìn họ, một màu tím quen thuộc với 2 tên vệ sĩ, là đôi mắt ma mị, quyền lực, huyền bí!
– Cô bé! Cô bé là ai? – 1 tên hỏi
– Kha ….. Thảo …. Như – Giọng nó run rẩy, đứt quãng
– Thật xin lỗi tiểu thư! Xin mời vào! – tên vệ sĩ bất ngờ
Thì ra anh đã dặn với mấy người này, nó cũng chẳng chần chừ liền tiến vào trong. Mọi ánh mắt đều hướng về nó, trước mắt họ là 1 con nhóc người phủ đầy tuyết, khuôn mặt trắng bệch như ma, đôi môi thâm tím như người chết, nó đi đến đâu họ né tránh nó đến đó! Nó cũng chẳng bận tâm họ, vẫn dùng những sức lực cuối cùng để tìm Anh và mọi người, bữa tiệc này quá rộng, mọi người đều ồn ào khiến nó rối bời. Không chú ý nó liền đụng trúng một cô gái:
– Cho …. Tôi xin lỗi! – Nó run rẩy
– Ồ! Không phải Như đây sao?
Giọng nói khá quen, nó nhìn lên TT đang đứng trước mặt nó với lớp phấn dày cộm, đôi môi đỏ rực. TT nhếch mép khinh bỉ nó, lúc này nó không có tâm trí đâu mà cãi lộn với cô ta!
– Sao bộ dạng lại thê thảm thế này? Đáng thương chưa kìa! – TT làm bộ
– Cô im đi! – Nó nói
– Vẫn còn mạnh miệng được à! Á, xin lỗi! – TT hất ly nước trái cây vào nó
Mọi người bắt đầu chú ý vào nó, tiếng nói xì xầm, ánh mắt khinh bỉ, nụ cười khinh thường! Nhắm nghiền đôi mắt lại, nó bỗng cảm thấy vị tanh của máu, đôi mắt bỗng tối sầm lại, tay cầm chặt chiếc điện thoại lại. Bỗng có ai đó đẩy nó, không thể đứng vững nữa liền ngã xuống sàn, tiếng cười đùa cỡn bợt vang lên khắp bữa tiệc! Ở đây không ấm như ở nhà, cơ thể nó dần trắng bệch, nó cảm giác như cơ thể sắp tan biến, máu như tràn lên cổ họng nó, không khí lạnh đang làm giảm thân nhiệt nó một cách nhanh chóng! Nó cố gắng điều hoà nhịp thở lại, dùng những sức lực cuối cùng để đứng lên, cả cơ thể loạng choạng đứng chẳng vững, nếu nó chết như thế này thì thật hoang đường! Đôi chân run rẩy bước đi, nó phải kiếm bằng được mọi người, những tiếng cười đầy khinh bỉ dành cho nó vang lên! Nó cũng chẳng bận tâm, đang bước đi thì nó đụng trúng một ai đó, ngước mặt lên, người nó đụng trúng là Tuấn Anh!
– NHƯ, NHƯ NHƯ! – TA hốt hoảng
Chỉ là Cen kêu TA ra xem chuyện gì ồn ào ngoài đây, không nghĩ là gặp nó! Cả cơ thể nó ngã xuống nhưng nhanh chóng được TA đỡ lấy!
– Như, Như! Tỉnh lại
TA bồng nó lên một cách dễ dàng, bước chân vội vàng chạy về phía một cánh cửa lớn, dùng chân đạp mạnh cửa vào, mọi người đang ngồi bên trong! Anh quay sang, thấy nó đang nằm trên tay TA, khuôn mặt trắng bệch, thở ra khói!
– NHƯ! EM LÀM SAO VẬY? – Anh hốt hoảng chạy lại
Mọi người sững sờ khi nhìn thấy nó, Yun đẩy hết toàn bộ những chiếc chén, dĩa, ly trên bàn xuống, tiếng đổ bể lần lượt vang lên!
– Mau lên đi, không kịp đâu! Đi kêu người bật lò sưởi lên, lấy cả khăn ấm và nước nóng vào! – Yun ra lệnh
TA lập tức đặt nó lên bàn, may mắn là Pin đem theo các loại thuốc cho nó. Nhanh chóng mọi thứ đều sẵn sàng, Pin tiêm thuốc vào cho nó, đo thân nhiệt, V…V
– Sao rồi? – Key lo lắng
– Con bé này đúng là mạng lớn! Thân nhiệt vừa hạ đúng 35, đã tiêm thuốc rồi! Giờ chỉ cần chờ tỉnh dậy và uống thuốc vào là ổn! – Pin nói
– Chẳng phải nói là không tới sao? – Kino nghi ngờ
– Trò của con Nhân! – Ken nghiến răng
– MC, kiểm tra CCTV, tất cả mã khoá! – Yun nói
MC liền lấy laptop và bật hệ thống CCTV lên, cả bữa tiệc được thu nhỏ trên màn hình. MC đánh một đống chữ và số lên màn hình, những chữ số chạy như điên theo từng hàng! Ngọc lúc này đang lau đống tuyết trên người nó bằng khăn ấm!
– Không có dấu hiệu bị xâm nhập! – MC quay lại
– Điện thoại trên tay! – Kai chỉ vào tay nó
Cen nhíu mày lấy điện thoại từ trên tay nó ra, kiểm tra cuộc gọi và phát hiện số lạ. Đưa cho MC:
– Bật lại cuộc gọi này! – Cen nói
MC cầm lấy rồi dùng dây kết nối điện thoại sang laptop, rất nhanh, cuộc đối thoại của nó và Nhân được phát lại. Mọi người trong phòng, khuôn mặt ai cũng biến sắc! Anh ra hiệu dừng lại rồi thở dài:
– Chắc chắn con Nhân đi cùng mấy nhỏ con gái trong trường rồi! – Ken nói
– Con này bị ngốc, nó quên chúng ta là ai à! – Ngọc trách móc nó
– Được rồi, nếu vậy thì mình chơi nó một vố đi! – Pin nở nụ cười gian tà
– Trò cũ? – MC cười
– Nâng cấp 1 tí! Đúng không Kai với Tuấn Anh? – Pin nói
– Làm bữa tiệc thú vị chút nào! – TA cười
– Nếu mà phụ huynh học sinh bắt được là toi hết nha! – Kai nói
– Không sao! Có vật thế thân rồi! – Kino chỉ vào nó
Cả đám nở nụ cười gian tà, nhất là Tứ Đại Ma Vương =))! Ken bước tới nhảy lên bàn ngồi kế nó, khuôn mặt đã dần hồng hào trở lại nhưng vẫn có chút mệt mỏi hằn lên, lúc nhìn thấy nó đã ngất liệm trên tay TA, tim anh như bị ai đó đâm cả ngàn lần, rơi xuống vực sâu không đáy. Key từ phía sau bước tới, tay đập vào vai Ken:
– Con bé không sao đâu! Ổn rồi! – Key cười
– Tao mong là vậy! – Ken thở dài
– Mày đừng lo lắng quá như thế chứ! Tao cũng anh 3 nó nè, mày làm thế tao biết làm sao? – Key nổi đoá
– Rồi rồi! Không lo nữa! – Ken cười
– Okay! Vậy thì Ngọc, Pin, TA sẽ ở lại chăm sóc nó! Còn lại tản ra như bình thường, không được để PHHS chú ý! Đứa nào làm lộ ra là bố lột da nghe chưa? – Key nói
– Ok! – Cả đám đồng thanh
Nó được TA vác lên lầu bằng đường hầm của biệt thự:v, tụi nó vào phòng Ken vì Anh nói ở đây có bộ váy anh đặt sẵn dành cho nó! Khẽ nhíu mày dần dần tỉnh lại, nó cảm thấy cả cơ thể như tan rã ra, từ từ mở mắt, Ngọc đang ngồi đối diện nó:
– Tỉnh rồi hả? – Ngọc ân cần
– Biết rồi, đúng chứ? – Nó vươn vai
– Bố mày chưa đá mày ra Bắc Cực là may rồi! – Ngọc nắm chặt cái khăn trên tay
– Em đi thay đồ đi! – Pin nói
– Nè mày! – TA đưa một cái hộp
Nó cầm lấy rồi mở ra, bên trong là 1 chiếc đầm màu trắng rất đẹp kèm theo 1 đôi giày! Nó bước vào phòng tắm thay rồi bước ra, Tuấn Anh bất ngờ nhìn nó! Nó là một con búp bê sống, đôi mắt tròn màu tím, nước da trắng như trong suốt, mái tóc bạch kim đặc biệt!
– Mày hợp với cái này! Lại đây! – Ngọc nói
Nó bước tới, Ngọc bắt đầu cột tóc nó lên rồi búi lại trên đỉnh đầu làm lộ khuôn mặt tròn đáng yêu, cái cổ trắng ngần. Ngọc xoay nó lại rồi khẽ mỉm cười hài lòng với tác phẩm của mình!
– Đồ con tự kỉ! – Nó nói
– Im mày! – Ngọc nói
– Như, em uống cái này vào! – Pin đưa cho nó viên thuốc
Nó uống vào chẳng chần chừ, lúc này bỗng cánh cửa bị mở tung ra:
– ANH HAIIIIIIIIIII
Bình luận truyện