Tình Yêu Chết Tiệt Này
Chương 44: Sau khi anh trở thành ký ức(20)
Edit: Gann.
"Lan tiên sinh, Bách An Ny tiểu thư đã đến tìm em." Thư Tiểu Tiểu nói.
Lan Đình Phương nhíu mày.
Thư Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Bách tiểu thư đến tìm em, Lan tiên sinh, có phải hai người muốn kết hôn hay không? Nếu..."
Thư Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại: "Nếu em nói em có thể làm một Tú Cẩm thứ hai? Anh muốn cùng cô ấy kết hôn cũng không sao, em, em có thể làm tình nhân của anh."
"Oành" một tiếng, chai rượu hung hăng rơi xuống, vỡ vụn ở trên mặt đất.
Cùng bất đồng với những mảnh vỡ này là vẻ mặt trào phúng của Lan Đình Phương.
"Tôi đã thấy qua một số những cô gái trẻ dùng thân thể cùng thanh xuân của họ để đổi lấy những vật xa xỉ không thực dụng. Cô khác với bọn họ, cô chính là muốn thoát khỏi cuộc sống khốn cùng. Thư Tiểu Tiểu, rõ ràng cô là một cô gái rất thông minh, vì sao hôm nay lại nói ra những lời nói ngu xuẩn như vậy?".
"Tình nhân? Thư Tiểu Tiểu, có lẽ cô không biết, trên thế giới này tôi chán ghét nhất chính là cái từ tình nhân này. Mẹ tôi trở thành vợ của một người sau khi bỏ ra bảy năm để làm tình nhân của ông ta. Thư Tiểu Tiểu, có phải cô cũng muốn giống như mẹ tôi?".
Anh từng bước một đến gần cô ta.
"Lấy sự hiểu biết của tôi về cô, rõ ràng tôi chẳng phải một tên đàn ông tốt lành gì, cho tới nay, cô ở trước mặt tôi khoe mã, đều là do cô cam tâm tình nguyện tự coi mình thành một vật thay thế. Thế nào? Thư Tiểu Tiểu, cô không cảm thấy hành vi của mình rất ghê tởm sao? Hay là cô cho rằng với sự thông minh và thủ đoạn của mình, rồi cũng sẽ có một ngày cô ngồi lên cái ghế Lan phu nhân này?".
Giống như bị đặt ở dưới kính hiển vi, Thư Tiểu Tiểu lúc này hoàn toàn sụp đổ, nâng tay lên, hiện tại cô ta muốn dùng bàn tay này đến ngăn anh lại, để anh không tiếp tục nói ra những lời nói khiến cô ta phải xấu hổ này.
Giữa không trung, bàn tay bị chặn lại.
"Trên thế giới này, Lan Đình Phương chỉ nguyện ý, chỉ cam tâm tình nguyện để cho một người phụ nữ đánh, nhưng người phụ nữ kia vĩnh viễn cũng không phải là cô." Anh nói.
Anh thoáng dùng một chút lực, Thư Tiểu Tiểu liền ngã trên mặt đất, chất lỏng màu đỏ của rượu thấm vào chiếc váy chiffon màu trắng, chiếc váy này là anh mang từ Âu Châu về tặng cho cô ta.
Thư Tiểu Tiểu choáng váng, nhìn chằm chằm vết rượu trên váy một cách thẩn thờ, nghe anh nói:
"Thư Tiểu Tiểu, ngày mai tôi sẽ cho luật sư đem giấy chứng nhận bất động sản của Tương Viên giao cho cô. Cô không cần phải nghĩ nhiều, đây coi như là tôi muốn chân thành biểu đạt lòng biết ơn với cô."
Dừng một chút: "Thư Tiểu Tiểu, giai đoạn ấy tôi thật sự rất cám ơn cô, cho tới bây giờ tôi chưa từng coi cô là vật thay thế, chỉ là tôi muốn ở trên người cô gửi gắm sự tiếc nuối mà trước đây đã không làm vì một người, ngoài ra không có ý gì khác."
"Còn có." Giọng điệu của anh tăng cao: "Tôi cần cô nhớ kỹ một điều, từ nay về sau cô phải xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau. Trên thế giới này, trò chơi nào cũng đều có quy tắc của nó, cô đừng nghĩ mình vô tội, trên thế giới này, có một số người đều chơi như vậy."
Nói xong những lời này, Lan Đình Phương cũng không liếc nhìn cô ta lấy một cái, đứng dậy rời đi.
Đi rồi, anh đi rồi.
Chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, Thư Tiểu Tiểu dường như đã trải qua toàn bộ những cảm xúc tồi tệ nhất, hèn mọn, phí công, xấu hổ, phẫn hận, tan nát cõi lòng.
Quả nhiên, ở sâu trong nội tâm của Lan Đình Phương cất giấu một người phụ nữ, một người phụ nữ có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện bị tát tai.
Nhưng, người phụ nữ kia là Bách An Ny sao?
Phòng Tổ Vọng ở lầu bảy đợi Lan Đình Phương, anh ta đưa cho anh một ly rượu, Lan Đình Phương lắc đầu từ chối, bộ mặt ủ dột.
Một người trong nhóm có mối quan hệ hơi thân tên Diêu Chúc đột nhiên nổi hứng lên nói đùa một câu: "Lan tổng, tiểu tình nhân của anh hôm nay không đến cùng anh sao? Thế nào? Sợ chúng tôi làm hư cô ấy?".
Diêu Chúc là em họ của Khấu Gia Minh, cậu ta là con trai độc nhất trong nhà, còn là kết tinh của tổ hợp quyền và tiền, ỷ vào của cải nói chuyện thường không dùng đầu óc. Nhưng mà vị ông trời thứ hai này thật không ngờ người bình thường hay im lặng và không thích nói chuyện như Lan Đình Phương lại có thể đem nước đổ lên đầu anh ta.
"Lần sau lúc nói chuyện nhớ động não một chút." Lan Đình Phương cầm ly nước, từ trên cao nhìn xuống.
"Lan Đình Phương, anh..." Diêu Chúc muốn xông lên, lại bị Khấu Gia Minh ôm cổ.
"Câm miệng!" Lan Đình Phương hơi cúi người xuống, thái độ khinh miệt: "Nếu không muốn để cho ba của cậu gặp phải phiền toái thì cậu tốt nhất ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu lần sau lại để cho tôi nghe được cậu nói hươu nói vượn thì cũng không phải chỉ là một ly nước đơn giản như vậy đâu."
Diêu Chúc không thể nào tin nổi, bất giác ngậm chặt lại miệng, trực giác nói cho anh ta biết, Lan Đình Phương tuyệt đối có thể nói được làm được.
Từ trước đến nay, Diêu Chúc luôn cho rằng Lan Đình Phương chỉ là một tiểu bạch kiểm, hiện tại, xem ra anh ta đã hoàn toàn sai lầm. Có một số người thích khoe khoang sự gai góc của mình, nhưng cũng có một số người chỉ cần một ánh mắt cũng sẽ làm cho bạn tin phục.
Diêu Chúc bị lôi đi, trong phòng chỉ còn lại Lan Đình Phương cùng Khấu Gia Minh.
"Đem Thư Tiểu Tiểu kia giải quyết đi."
Khấu Gia Minh tức giận: "Cậu nói xem phải giải quyết cô ta như thế nào? Người ta cũng chỉ là một sinh viên, em trai lại còn đang ngồi tù, tuy rằng động cơ tiếp cận cậu không thuần khiết, nhưng trước đây cậu cũng là mở một mắt nhắm một mắt, cậu nói cậu..."
"Khấu Gia Minh, tôi lại hối hận." Lan Đình Phương cười khổ: "Biết không? Khi cô ta mang tôi đến nơi đó ngắm mặt trời mọc, còn nói ra một câu nói giống hệt như những lời mà Liên Hảo đã nói, lúc ấy tôi tựa như một người chết đuối. Sau cùng, khi nhìn đến gáy của cô ta lại có vết sẹo giống của Liên Hảo, tôi liền điên rồi."
"Có lẽ cậu vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được cảm giác khi mà trong lòng vô cùng hối hận muốn nhận sai, muốn bù đắp thật nhiều cho cô ấy, nhưng rốt cuộc đã không còn tư cách gì nữa. Vì thế, Thư Tiểu Tiểu liền bổ khuyết cho sự tiếc nuối ở trong lòng tôi, cái loại tiếc nuối mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến tôi cảm thấy hít thở không thông".
"Gia Minh, sau khi Liên Hảo rời đi tôi thật sự không ổn, có lẽ cái không ổn này có thể gọi là gian nan, như một cái xác không hồn."
Khấu Gia Minh vò đầu, vỗ vỗ Lan Đình Phương bả vai, không nói gì.
Liên Hảo vuốt ve laptop của mình, miếng dán hình lá phong vẫn còn nguyên vẹn, lần đó, bởi vì máy bay gặp phải nguyên nhân dòng khí, lơ lửng ở trên không 40 phút cuối cùng mới đáp khẩn cấp xuống sân bay Canada. Khi máy bay đáp xuống sân bay, Liên Hảo dường như vừa trải qua một kiếp, vì kỷ niệm bản thân sống sót sau tai nạn, cô ở sân bay mua một miếng dán hình lá phong tượng trưng cho Canada. Hiện tại, miếng dán kia vẫn mới tinh như cũ, laptop không có bị bám dù chỉ là một hạt bụi nhỏ nào. Không chỉ có máy tính, mắt kính Liên Hảo dùng khi viết bản thảo, thuốc nhỏ mắt, một số bản phác họa mà cô tùy tiện vẽ nguệch ngoạc, bút... đều được giữ nguyên hoàn chỉnh. Quần áo ở trong tủ của Liên Hảo vì đã lâu không có người mặc mà phát ra mùi mốc. Trong phòng tắm, dụng cụ vệ sinh cá nhân của cô vẫn còn được đặt ở vị trí cũ. Trong thư phòng, thư và bưu thiếp mà độc giả gửi cho cô vẫn còn đó, những món đồ mà cô đem về từ khắp nơi trên thế giới cũng ngay ngắn chỉnh tề đặt ở chỗ cũ.
Vuốt ve laptop, Liên Hảo thì thào tự nói: "Anh đến cùng muốn làm gì? Lan Đình Phương, anh thật sự không thích hợp làm những việc ngu ngốc như vậy."
Hình ảnh mà Lan Đình Phương chờ đợi rất lâu đã một lần nữa quay trở lại, cô đeo mắt kính ngồi xếp bằng ở trên chiếc sofa lớn, ngón tay thon dài bận rộn đối diện với laptop, ánh sáng từ màn hình laptop phản chiếu lên khuôn mặt chuyên chú của cô.
Khi cô rời khỏi cuộc sống của anh, Lan Đình Phương luôn không thể nào kiềm chế được việc hoài niệm về hình ảnh này, từ lúc ban đầu kháng cự cho đến cuối cùng trở thành hoài niệm.
Thứ mà Cố Liên Hảo cho Lan Đình Phương nhiều nhất chính là hoài niệm, ngày tiếp nối đêm, chưa bao giờ ngừng lại.
Ngón tay anh chỉ còn kém khoảng cách một cm là có thể chạm vào tóc của cô, nhưng mà, lại nghe cô lạnh lùng nói một câu: "Lan tiên sinh, anh đã trở lại."
Lại là Lan tiên sinh, thật là một người phụ nữ cố chấp!
Lan Đình Phương khó chịu thu tay lại, định ngồi xuống ở bên cạnh cô, lại nghe cô nói: "Lan tiên sinh, tôi không thích lúc làm việc bị người khác quấy rầy."
Ý tứ chính là muốn anh thức thời rời khỏi tầm mắt của cô!
Nhớ tới bản thân hiện tại vẫn là người chịu tội, Lan Đình Phương gian nan di động bước chân, nhưng mà ánh mắt vẫn không tự chủ được tuần tra ở trên cặp đùi trắng nõn của cô, tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại khiến cho anh phải suy nghĩ bậy bạ, nội tiết tố tán loạn.
Rõ ràng, người phụ nữ trên sofa vẫn là Cố Liên Hảo của lúc trước, nhưng cũng lại không giống, cảm thấy mỗi một loạn tóc của cô đều đang bày ra một loại tư thái xinh đẹp, và mỗi một hơi thở cũng đều rất câu người.
Chỉ trong nháy mắt, Lan Đình Phương đã nghĩ muốn đem cô áp ở trên sofa, ngón tay chạm lên tóc của cô, hơi thở cùng cô giao triền, đem đùi cô cuốn lấy thắt lưng mình, tiến vào chỗ sâu nhất trên cơ thể cô, tiến hành tiếp xúc nguyên thủy nhất, cùng linh hồn cô nhảy múa trên mảnh đất hoang dã mênh mông vô bờ.
"Lan tiên sinh.." Bộ dáng của cô không kiên nhẫn.
Gật gật đầu, Lan Đình Phương cứng ngắt di động bước chân.
Lan Đình Phương không thể không làm gì khác hơn là tựa vào trên tường trong phòng tắm, không thể không làm gì khác hơn là nhìn bộ vị đang khởi động cao cao vì động tình của mình, tựa như một đứa trẻ muốn được trấn an.
Không sao cả, chúng ta còn nhiều thời gian.
Sau khi Lan Đình Phương đem bản thân thu thập thỏa đáng, từ trong phòng tắm bước ra.
Vốn muốn cùng Lan Đình Phương bàn bạc về vấn đề chỗ ngủ, Liên Hảo vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Lan Đình Phương liền há hốc mồm.
Khăn.... Khăn tắm? Từ đầu đến chân... Cũng chỉ quấn một cái khăn tắm. Khi nào thì Lan Đình Phương lại trở nên cởi mở như vậy? Tình huống như vậy, Liên Hảo cùng anh kết hôn sáu năm đều chưa từng xảy ra.
"Lan... Lan Đình Phương, anh.. Vì sao không mặc quần áo vào?" Liên Hảo lắp bắp.
"Không cần thiết!" Lan Đình Phương ngoài miệng nhẹ nhàng bâng quơ, tay lại đem tóc còn đang ướt vén ra sau tai, anh có cảm giác tai của mình hiện tại đang nóng lên.
Kỳ thực, là anh cố ý, muốn dùng thân thể của mình nhắc cho Liên Hảo nhớ, đã từng, bọn họ đã từng có những thời khắc thân mật nhất.
Dáng người của anh dường như so với trước kia tốt hơn. Trong trí nhớ mơ hồ của Liên Hảo, người đàn ông này hình như đối với việc tập thể hình không có hứng thú mấy, nhưng đường cong lại rất hoàn mỹ, mỗi lần chạm vào giống như chạm phải lửa, có thể khiến cho bạn bốc cháy kể cả khi bạn đang ở trong nước.
"Dù sao, đợi một lát cũng lên giường." Lan Đình Phương cố ý đem từ giường này kéo dài, anh rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của Cố Liên Hảo, có thể thấy được, anh ảnh hưởng đến cô.
"Lên... Lên giường?" Liên Hảo cảm thấy mình đang rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Khi trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, Liên Hảo mới nhớ tới cô có một việc muốn nói với Lan Đình Phương.
Khi đã ổn định lại tư tưởng, Liên Hảo không tiếp tục nhìn vào đường cong hoàn mỹ lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt kia nữa, cô khép lại laptop, lấy mắt kính xuống.
"Lan tiên sinh, tôi đã đem đồ đạc của tôi chuyển đến phòng khách, giai đoạn này tôi sẽ ở đó."
Khi ánh mắt của cô không còn đặt trên người mình nữa, Lan Đình Phương cảm thấy buồn bã thất vọng, làm Lan Đình Phương càng buồn bã thất vọng hơn là lời nói tiếp theo của Liên Hảo:
"Còn có, Lan tiên sinh, ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt một người phụ nữ có chồng là một loại hành vi bất nhã, về sau, mong Lan tiên sinh hãy chú ý hành vi của mình."
"Lan tiên sinh, Bách An Ny tiểu thư đã đến tìm em." Thư Tiểu Tiểu nói.
Lan Đình Phương nhíu mày.
Thư Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Bách tiểu thư đến tìm em, Lan tiên sinh, có phải hai người muốn kết hôn hay không? Nếu..."
Thư Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại: "Nếu em nói em có thể làm một Tú Cẩm thứ hai? Anh muốn cùng cô ấy kết hôn cũng không sao, em, em có thể làm tình nhân của anh."
"Oành" một tiếng, chai rượu hung hăng rơi xuống, vỡ vụn ở trên mặt đất.
Cùng bất đồng với những mảnh vỡ này là vẻ mặt trào phúng của Lan Đình Phương.
"Tôi đã thấy qua một số những cô gái trẻ dùng thân thể cùng thanh xuân của họ để đổi lấy những vật xa xỉ không thực dụng. Cô khác với bọn họ, cô chính là muốn thoát khỏi cuộc sống khốn cùng. Thư Tiểu Tiểu, rõ ràng cô là một cô gái rất thông minh, vì sao hôm nay lại nói ra những lời nói ngu xuẩn như vậy?".
"Tình nhân? Thư Tiểu Tiểu, có lẽ cô không biết, trên thế giới này tôi chán ghét nhất chính là cái từ tình nhân này. Mẹ tôi trở thành vợ của một người sau khi bỏ ra bảy năm để làm tình nhân của ông ta. Thư Tiểu Tiểu, có phải cô cũng muốn giống như mẹ tôi?".
Anh từng bước một đến gần cô ta.
"Lấy sự hiểu biết của tôi về cô, rõ ràng tôi chẳng phải một tên đàn ông tốt lành gì, cho tới nay, cô ở trước mặt tôi khoe mã, đều là do cô cam tâm tình nguyện tự coi mình thành một vật thay thế. Thế nào? Thư Tiểu Tiểu, cô không cảm thấy hành vi của mình rất ghê tởm sao? Hay là cô cho rằng với sự thông minh và thủ đoạn của mình, rồi cũng sẽ có một ngày cô ngồi lên cái ghế Lan phu nhân này?".
Giống như bị đặt ở dưới kính hiển vi, Thư Tiểu Tiểu lúc này hoàn toàn sụp đổ, nâng tay lên, hiện tại cô ta muốn dùng bàn tay này đến ngăn anh lại, để anh không tiếp tục nói ra những lời nói khiến cô ta phải xấu hổ này.
Giữa không trung, bàn tay bị chặn lại.
"Trên thế giới này, Lan Đình Phương chỉ nguyện ý, chỉ cam tâm tình nguyện để cho một người phụ nữ đánh, nhưng người phụ nữ kia vĩnh viễn cũng không phải là cô." Anh nói.
Anh thoáng dùng một chút lực, Thư Tiểu Tiểu liền ngã trên mặt đất, chất lỏng màu đỏ của rượu thấm vào chiếc váy chiffon màu trắng, chiếc váy này là anh mang từ Âu Châu về tặng cho cô ta.
Thư Tiểu Tiểu choáng váng, nhìn chằm chằm vết rượu trên váy một cách thẩn thờ, nghe anh nói:
"Thư Tiểu Tiểu, ngày mai tôi sẽ cho luật sư đem giấy chứng nhận bất động sản của Tương Viên giao cho cô. Cô không cần phải nghĩ nhiều, đây coi như là tôi muốn chân thành biểu đạt lòng biết ơn với cô."
Dừng một chút: "Thư Tiểu Tiểu, giai đoạn ấy tôi thật sự rất cám ơn cô, cho tới bây giờ tôi chưa từng coi cô là vật thay thế, chỉ là tôi muốn ở trên người cô gửi gắm sự tiếc nuối mà trước đây đã không làm vì một người, ngoài ra không có ý gì khác."
"Còn có." Giọng điệu của anh tăng cao: "Tôi cần cô nhớ kỹ một điều, từ nay về sau cô phải xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau. Trên thế giới này, trò chơi nào cũng đều có quy tắc của nó, cô đừng nghĩ mình vô tội, trên thế giới này, có một số người đều chơi như vậy."
Nói xong những lời này, Lan Đình Phương cũng không liếc nhìn cô ta lấy một cái, đứng dậy rời đi.
Đi rồi, anh đi rồi.
Chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, Thư Tiểu Tiểu dường như đã trải qua toàn bộ những cảm xúc tồi tệ nhất, hèn mọn, phí công, xấu hổ, phẫn hận, tan nát cõi lòng.
Quả nhiên, ở sâu trong nội tâm của Lan Đình Phương cất giấu một người phụ nữ, một người phụ nữ có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện bị tát tai.
Nhưng, người phụ nữ kia là Bách An Ny sao?
Phòng Tổ Vọng ở lầu bảy đợi Lan Đình Phương, anh ta đưa cho anh một ly rượu, Lan Đình Phương lắc đầu từ chối, bộ mặt ủ dột.
Một người trong nhóm có mối quan hệ hơi thân tên Diêu Chúc đột nhiên nổi hứng lên nói đùa một câu: "Lan tổng, tiểu tình nhân của anh hôm nay không đến cùng anh sao? Thế nào? Sợ chúng tôi làm hư cô ấy?".
Diêu Chúc là em họ của Khấu Gia Minh, cậu ta là con trai độc nhất trong nhà, còn là kết tinh của tổ hợp quyền và tiền, ỷ vào của cải nói chuyện thường không dùng đầu óc. Nhưng mà vị ông trời thứ hai này thật không ngờ người bình thường hay im lặng và không thích nói chuyện như Lan Đình Phương lại có thể đem nước đổ lên đầu anh ta.
"Lần sau lúc nói chuyện nhớ động não một chút." Lan Đình Phương cầm ly nước, từ trên cao nhìn xuống.
"Lan Đình Phương, anh..." Diêu Chúc muốn xông lên, lại bị Khấu Gia Minh ôm cổ.
"Câm miệng!" Lan Đình Phương hơi cúi người xuống, thái độ khinh miệt: "Nếu không muốn để cho ba của cậu gặp phải phiền toái thì cậu tốt nhất ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu lần sau lại để cho tôi nghe được cậu nói hươu nói vượn thì cũng không phải chỉ là một ly nước đơn giản như vậy đâu."
Diêu Chúc không thể nào tin nổi, bất giác ngậm chặt lại miệng, trực giác nói cho anh ta biết, Lan Đình Phương tuyệt đối có thể nói được làm được.
Từ trước đến nay, Diêu Chúc luôn cho rằng Lan Đình Phương chỉ là một tiểu bạch kiểm, hiện tại, xem ra anh ta đã hoàn toàn sai lầm. Có một số người thích khoe khoang sự gai góc của mình, nhưng cũng có một số người chỉ cần một ánh mắt cũng sẽ làm cho bạn tin phục.
Diêu Chúc bị lôi đi, trong phòng chỉ còn lại Lan Đình Phương cùng Khấu Gia Minh.
"Đem Thư Tiểu Tiểu kia giải quyết đi."
Khấu Gia Minh tức giận: "Cậu nói xem phải giải quyết cô ta như thế nào? Người ta cũng chỉ là một sinh viên, em trai lại còn đang ngồi tù, tuy rằng động cơ tiếp cận cậu không thuần khiết, nhưng trước đây cậu cũng là mở một mắt nhắm một mắt, cậu nói cậu..."
"Khấu Gia Minh, tôi lại hối hận." Lan Đình Phương cười khổ: "Biết không? Khi cô ta mang tôi đến nơi đó ngắm mặt trời mọc, còn nói ra một câu nói giống hệt như những lời mà Liên Hảo đã nói, lúc ấy tôi tựa như một người chết đuối. Sau cùng, khi nhìn đến gáy của cô ta lại có vết sẹo giống của Liên Hảo, tôi liền điên rồi."
"Có lẽ cậu vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được cảm giác khi mà trong lòng vô cùng hối hận muốn nhận sai, muốn bù đắp thật nhiều cho cô ấy, nhưng rốt cuộc đã không còn tư cách gì nữa. Vì thế, Thư Tiểu Tiểu liền bổ khuyết cho sự tiếc nuối ở trong lòng tôi, cái loại tiếc nuối mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến tôi cảm thấy hít thở không thông".
"Gia Minh, sau khi Liên Hảo rời đi tôi thật sự không ổn, có lẽ cái không ổn này có thể gọi là gian nan, như một cái xác không hồn."
Khấu Gia Minh vò đầu, vỗ vỗ Lan Đình Phương bả vai, không nói gì.
Liên Hảo vuốt ve laptop của mình, miếng dán hình lá phong vẫn còn nguyên vẹn, lần đó, bởi vì máy bay gặp phải nguyên nhân dòng khí, lơ lửng ở trên không 40 phút cuối cùng mới đáp khẩn cấp xuống sân bay Canada. Khi máy bay đáp xuống sân bay, Liên Hảo dường như vừa trải qua một kiếp, vì kỷ niệm bản thân sống sót sau tai nạn, cô ở sân bay mua một miếng dán hình lá phong tượng trưng cho Canada. Hiện tại, miếng dán kia vẫn mới tinh như cũ, laptop không có bị bám dù chỉ là một hạt bụi nhỏ nào. Không chỉ có máy tính, mắt kính Liên Hảo dùng khi viết bản thảo, thuốc nhỏ mắt, một số bản phác họa mà cô tùy tiện vẽ nguệch ngoạc, bút... đều được giữ nguyên hoàn chỉnh. Quần áo ở trong tủ của Liên Hảo vì đã lâu không có người mặc mà phát ra mùi mốc. Trong phòng tắm, dụng cụ vệ sinh cá nhân của cô vẫn còn được đặt ở vị trí cũ. Trong thư phòng, thư và bưu thiếp mà độc giả gửi cho cô vẫn còn đó, những món đồ mà cô đem về từ khắp nơi trên thế giới cũng ngay ngắn chỉnh tề đặt ở chỗ cũ.
Vuốt ve laptop, Liên Hảo thì thào tự nói: "Anh đến cùng muốn làm gì? Lan Đình Phương, anh thật sự không thích hợp làm những việc ngu ngốc như vậy."
Hình ảnh mà Lan Đình Phương chờ đợi rất lâu đã một lần nữa quay trở lại, cô đeo mắt kính ngồi xếp bằng ở trên chiếc sofa lớn, ngón tay thon dài bận rộn đối diện với laptop, ánh sáng từ màn hình laptop phản chiếu lên khuôn mặt chuyên chú của cô.
Khi cô rời khỏi cuộc sống của anh, Lan Đình Phương luôn không thể nào kiềm chế được việc hoài niệm về hình ảnh này, từ lúc ban đầu kháng cự cho đến cuối cùng trở thành hoài niệm.
Thứ mà Cố Liên Hảo cho Lan Đình Phương nhiều nhất chính là hoài niệm, ngày tiếp nối đêm, chưa bao giờ ngừng lại.
Ngón tay anh chỉ còn kém khoảng cách một cm là có thể chạm vào tóc của cô, nhưng mà, lại nghe cô lạnh lùng nói một câu: "Lan tiên sinh, anh đã trở lại."
Lại là Lan tiên sinh, thật là một người phụ nữ cố chấp!
Lan Đình Phương khó chịu thu tay lại, định ngồi xuống ở bên cạnh cô, lại nghe cô nói: "Lan tiên sinh, tôi không thích lúc làm việc bị người khác quấy rầy."
Ý tứ chính là muốn anh thức thời rời khỏi tầm mắt của cô!
Nhớ tới bản thân hiện tại vẫn là người chịu tội, Lan Đình Phương gian nan di động bước chân, nhưng mà ánh mắt vẫn không tự chủ được tuần tra ở trên cặp đùi trắng nõn của cô, tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại khiến cho anh phải suy nghĩ bậy bạ, nội tiết tố tán loạn.
Rõ ràng, người phụ nữ trên sofa vẫn là Cố Liên Hảo của lúc trước, nhưng cũng lại không giống, cảm thấy mỗi một loạn tóc của cô đều đang bày ra một loại tư thái xinh đẹp, và mỗi một hơi thở cũng đều rất câu người.
Chỉ trong nháy mắt, Lan Đình Phương đã nghĩ muốn đem cô áp ở trên sofa, ngón tay chạm lên tóc của cô, hơi thở cùng cô giao triền, đem đùi cô cuốn lấy thắt lưng mình, tiến vào chỗ sâu nhất trên cơ thể cô, tiến hành tiếp xúc nguyên thủy nhất, cùng linh hồn cô nhảy múa trên mảnh đất hoang dã mênh mông vô bờ.
"Lan tiên sinh.." Bộ dáng của cô không kiên nhẫn.
Gật gật đầu, Lan Đình Phương cứng ngắt di động bước chân.
Lan Đình Phương không thể không làm gì khác hơn là tựa vào trên tường trong phòng tắm, không thể không làm gì khác hơn là nhìn bộ vị đang khởi động cao cao vì động tình của mình, tựa như một đứa trẻ muốn được trấn an.
Không sao cả, chúng ta còn nhiều thời gian.
Sau khi Lan Đình Phương đem bản thân thu thập thỏa đáng, từ trong phòng tắm bước ra.
Vốn muốn cùng Lan Đình Phương bàn bạc về vấn đề chỗ ngủ, Liên Hảo vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Lan Đình Phương liền há hốc mồm.
Khăn.... Khăn tắm? Từ đầu đến chân... Cũng chỉ quấn một cái khăn tắm. Khi nào thì Lan Đình Phương lại trở nên cởi mở như vậy? Tình huống như vậy, Liên Hảo cùng anh kết hôn sáu năm đều chưa từng xảy ra.
"Lan... Lan Đình Phương, anh.. Vì sao không mặc quần áo vào?" Liên Hảo lắp bắp.
"Không cần thiết!" Lan Đình Phương ngoài miệng nhẹ nhàng bâng quơ, tay lại đem tóc còn đang ướt vén ra sau tai, anh có cảm giác tai của mình hiện tại đang nóng lên.
Kỳ thực, là anh cố ý, muốn dùng thân thể của mình nhắc cho Liên Hảo nhớ, đã từng, bọn họ đã từng có những thời khắc thân mật nhất.
Dáng người của anh dường như so với trước kia tốt hơn. Trong trí nhớ mơ hồ của Liên Hảo, người đàn ông này hình như đối với việc tập thể hình không có hứng thú mấy, nhưng đường cong lại rất hoàn mỹ, mỗi lần chạm vào giống như chạm phải lửa, có thể khiến cho bạn bốc cháy kể cả khi bạn đang ở trong nước.
"Dù sao, đợi một lát cũng lên giường." Lan Đình Phương cố ý đem từ giường này kéo dài, anh rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của Cố Liên Hảo, có thể thấy được, anh ảnh hưởng đến cô.
"Lên... Lên giường?" Liên Hảo cảm thấy mình đang rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Khi trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, Liên Hảo mới nhớ tới cô có một việc muốn nói với Lan Đình Phương.
Khi đã ổn định lại tư tưởng, Liên Hảo không tiếp tục nhìn vào đường cong hoàn mỹ lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt kia nữa, cô khép lại laptop, lấy mắt kính xuống.
"Lan tiên sinh, tôi đã đem đồ đạc của tôi chuyển đến phòng khách, giai đoạn này tôi sẽ ở đó."
Khi ánh mắt của cô không còn đặt trên người mình nữa, Lan Đình Phương cảm thấy buồn bã thất vọng, làm Lan Đình Phương càng buồn bã thất vọng hơn là lời nói tiếp theo của Liên Hảo:
"Còn có, Lan tiên sinh, ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt một người phụ nữ có chồng là một loại hành vi bất nhã, về sau, mong Lan tiên sinh hãy chú ý hành vi của mình."
Bình luận truyện