Chương 1093
Nói dứt lời, anh ta nhìn sang Lệ Đình Tuấn một cái sau đó xoay người rời đi.
Kiều Phương Hạ biết Mặc Hàn Bảo có ý tốt tới đây, cũng hiểu được câu nói cuối cùng của anh ta là đang muốn nhắc nhở cô, cứ xử lý hết tất cả những chuyện giữa cô và Lệ Đình Tuấn đi rồi nói sau.
Sau một lúc lâu, Kiều Phương Hạ rút lại tay của mình khỏi bàn tay của Lệ Đình Tuấn, sắc mặt cô không một chút thay đổi, nhẹ giọng nói với anh: “Anh thỏa mãn chưa?”.
“Hay là nói, anh ấy phải chết thì anh mới càng vừa lòng hơn?”
Sóng mắt Lệ Đình Tuấn hơn động đậy.
Quả thật Lệ Đình Tuấn hy vọng Cổ Dương Hàn không tồn tại nữa mới tốt.
Nhưng mà anh cũng hiểu được, lần này nếu như không phải có Cố Dương Hàn, Kiều Phương Hạ đã sớm bị đối phương bắt cóc đi hoặc là diệt khẩu rồi.
Vừa rồi anh không cho Kiều Phương Hạ đi gặp Cố Dương Hàn chỉ là vì sự sợ hãi theo bản năng của chính mình, sợ rằng cô sẽ dao động dưới tình huống như thế này.
“Ở trong mắt của em, tôi chỉ là loại người như vậy à?” Anh im lặng vài giây, nhẹ giọng nói.
“Không thì thế nào?” Kiều Phương Hạ không hề nghĩ ngợi, không đáp lời mà hỏi ngược lại anh.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, sau một lúc lâu, anh hơi lắc đầu.
Mãi cho tới lúc này, Lệ Đình Tuấn mới hiểu được một câu nói lúc trước của Phó Nhiên nói ra rất đúng.
Càng là yêu một người, càng sẽ lựa chọn tôn trọng nhường nhịn cô ấy, càng đối xử với cô ấy vô cùng cẩn thận, bởi vì sợ hãi bản thân sẽ đánh mất cô ấy.
Từ sau khi Kiều Phương Hạ trở lại nước Anh Phương, thái độ của
Lệ Đình Tuấn đối với cô đã hoàn toàn chuyển biến, đến chính mình cũng không đoán trước được.
Ở trước mặt Kiều Phương Hạ, anh đã sớm biến thành một kẻ hèn mọn.
Tuy rằng anh có lỗi nhưng lỗi lầm cũng không đáng trách.
Nhưng mỗi một lần cô đều không hề để lại đường lui, không một chút do dự chọn cách ra đi.
Thậm chí anh còn hoài nghi liệu rằng có phải Kiều Phương Hạ thực sự quan tâm tới chuyện anh thích cô, hay chỉ là vì bản thân anh muốn buộc cô thật chặt mà anh đã không từ thủ đoạn, cho nên cô mới khuất phục trước anh.
Tình cảm của Lệ Đình Tuấn đối với Kiều Phương Hạ là thật lòng không cần nghi ngờ.
Nhưng tình cảm của cô đối với anh lại là một dấu chấm hỏi.
Bởi vì cô chưa từng chủ động nói ra hai chữ “thích anh” ở trước mặt anh chứ đừng nói là yêu, từ trước tới giờ chưa bao giờ có.
Anh kiên quyết nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
“Kiều Phương Hạ” Bỗng nhiên anh lên tiếng, nhẹ giọng nói với cô: “Hiện tại tôi rất muốn biết một chuyện.
Em có thể cho tôi một câu trả lời được không?”
Kiều Phương Hạ chỉ im lặng không nói tiếng nào, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh dừng lại vài giây rồi tiếp tục nhẹ giọng hỏi cô: “Em đã từng yêu tôi chưa?”
“Đến bây giờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, từ khi em sáu tuổi đến nay em đã hai mươi ba, chúng ta quen nhau đã mười bảy năm.
Cho dù là một chút tình yêu với tôi, em đã từng có hay chưa?”
Anh chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày cũng phải hèn mọn hỏi một người phụ nữ xem cô ấy có yêu mình hay không..
Bình luận truyện