Tình Yêu Của Thiếu Gia
Chương 50: Quyết định
Dì đã trở về gần ba tháng nay vì đã hết việc,khi biết cháu gái của mình bị như thế này,dì đã rất buồn và yêu cầu chuyển Sin cùng bé Yum về nhà để tiện chăm sóc,dù sao con gái với con gái cũng dễ dàng nói chuyện và tâm sự với nhau hơn.
Lúc này tình trạng của cô bé đã khá khẩm hơn hẳn nhờ những tình cảm của mọi người dành cho cô bé và những nổ lực “vì một ngày mai tươi sáng” để đưa Sin trở về như trước đây.
Mặc dù vẫn còn mặc cảm đôi chút về vết sẹo của mình nhưng Sin đã chịu nói chuyện với mọi người,ít thôi nhưng cô bé đôi khi cũng mỉm cười nhẹ vì một chuyện vui nào đó.
Coi như đã thành công được phân nửa rồi.
…
Sin ngồi đu đưa trên ghế xích đu sau vườn cùng bé Yum,bé Yum ngồi huyên thuyên mãi về một cô bạn mới chuyển đến lớp mẫu giáo chung với mình.Nào là bạn ấy dễ thương lắm,hay cho kẹo Yum ăn và chơi đùa cùng Yum,…blah blah blah.Hẳn là Yum đã có…cảm tình với cô bạn dễ thương này rồi,đây gọi là…tình yêu của trẻ con hay còn gọi bằng nít quỉ đây mà! =]]
Câu chuyện “tình yêu” ấy của Yum khiến Sin phải bật cười.
-Xem ra Sin đã khá hơn hồi trước rồi nhỉ?_dì Trâm tay cầm hai ly cacao mỉm cười bước ra -Cacao nóng hổi cho hai chị em đây.
Sin và bé Yum đón lấy ly cacao cùng đồng thanh,nhưng tiếng Yum hớn hở và lớn hơn tiếng cô bé.
-Cảm ơn dì.
Thế là Yum có được thêm một “khán giả” ngồi nghe mình kể chuyện,vậy là nhóc ấy lại nhảy bổ lên người dì Trâm và lại tiếp tục nói về cô bạn ấy.
-Quỉ quá,học cái tính yêu sớm này từ cô chị chứ không ai hết!_dì Trâm cốc nhẹ đầu bé Yum một cái.
-A,đau dì_nhóc xịu mặt.
Ron từ đâu lù lù xuất hiện sau lưng Sin,cậu nhóc ra ám hiệu im lặng đừng “thông báo”.
-GIẬT MÌNH NÈ!!_Ron hét lên.
Sin hết hồn làm đổ cả ly cacao trên tay xuống,cô bé nhăn nhăn mặt quay qua lườm kẻ đã hại mình rồi nói:
-Đổ hết ly cacao ngon lành rồi.
-Xin lỗi,hay anh dắt em đi mua ly mới hé_Ron cười.
-Kh…
-Đi,chị ấy đi đó anh,anh dắt đi nhanh đi_bé Yum nhảy vào chặn họng Sin lại.
-Ơ…chị nói là khô…
-Đi,nó đi đó.Để dì vào lấy áo khoác rồi hai đứa muốn đi đâu thì đi_kế tiếp là dì Trâm,dường như hai người ấy chẳng cho cô bé có một cơ hội nào để mà từ chối!
Bé Yum kéo cô bé vào trong nhà để thay đồ chuẩn bị đi chơi.Còn dì Trâm ở lại.
-Cậu quyết định hôm nay sẽ nói ư?
Ron gật đầu.
-Vậy thì ráng lựa lời để mà nói,hay để dì nói cho.Dù sao vẫn dễ nói chuyện hơn mà.
-Không đâu ạ,cháu muốn tự nói.(vì Sin xưng Trâm bằng dì nên Ron cũng xưng theo luôn)
-Ừ,vậy cũng được.
………………
Ron dắt cô bé đi mua ly cacao và cả hai ra bờ sông Sonus hóng gió.
-Anh có chuyện muốn nói…
Sin xoay qua,tròn mắt đáp:
-Ừm.
Chuyện này đúng là khó nói thật,Ron phải ngần ngừ một lúc sau mới thốt ra được bằng giọng ấp úng.
-Ba anh có quen một bác sĩ nổi tiếng…về phẫu thuật…có thể ông ấy sẽ giúp em chữa lành… vết sẹo của mình.
Sin trợn mắt.Cô bé từ khi bị vết sẹo này đã chưa từng dám mơ rằng nó sẽ được chữa khỏi vì vết sẹo ấy dài và lồi lõm.Sẹo nhỏ thì còn có cơ hội.Còn lớn như thế này…cơ hội rất mong manh khi có thể xóa được nó.
Cô bé không nói tiếng nào,suy nghĩ một hồi cô bé mới cất tiếng:
-Ngày mai,mai em trả lời cho anh biết.Còn giờ em muốn về.
Ron gật đầu.Cậu nhóc thở phào vì đã nói ra được.
…………………
Sau bữa cơm tối,Sin định lên phòng thì dì Trâm níu lại,dì kéo Sin đến ghế sô pha.
-Ron đã nói với con chưa?
-Ý dì nói là chuyện đó?…Cậu ấy đã nói rồi.
-Vậy…con có đồng ý?
-Con rất lo và hoang mang,con sợ…sẽ không thành công.
-Không thử sao biết,đây là cơ hội duy nhất cho con đó.
-Nhưng…
-Đừng nhưng nhị gì hết,con phải tin vào chính bản thân mình chứ!
-…
-Dì không bắt buộc con phải làm hay không,đó là quyền của con.Dì nghĩ là mai con sẽ cho Ron một câu trả lời tốt nhất có thể!Thôi con lên phòng đi_dì Trâm mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.
…
Vậy là Sin sẽ phải quyết định có hay không,thật sự cô bé không mấy tin tưởng lắm về ca phẫu thuật này.
…………………………
Ron đang ngồi ăn sáng thì điện thoại reo lên.
-[Em quyết định rồi]
-Vậy…em có đồng ý không?
-[...Thử một lần xem sao!]
-Ngay chiều nay anh sẽ mua vé máy bay,còn em chuẩn bị đồ đi nhé.Mai sáng anh đến đón em.
……………..
Máy bay đã hạ cánh đến sân bay tại Anh,một chiếc ô tô chạy đến đưa hai người đến gặp ông bác sĩ ấy ngay lập tức vì ông ấy có rất nhiều việc bận,nhờ ông Nhân là chỗ quen biết với ông nên ông bác sĩ đã sắp xếp thời gian và dời lịch các bệnh nhân của mình để phẫu thuật cho cô bé.
Ron nắm tay Sin thật chặt trước khi vào phòng mổ.
-Cố lên,dù lần phẫu thuật này có thành công hay không thì em vẫn là Sin,cô bé luôn vui cười như ngày nào.Anh tin nhất định sẽ được_Ron mỉm cười,đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô bé.
Sin gật đầu rồi cũng cười thật tươi.
Tất cả niềm tin và hy vọng của mọi người đều đặt vào ca phẫu thuật lần này.Họ đều cầu nguyện và mong rằng sẽ thành công,Sin sẽ trở lại như trước.Dù có thế nào đi chăng nữa,thành công hay thất bại.Sin vẫn là Sin và mãi mãi như vậy!
Lúc này tình trạng của cô bé đã khá khẩm hơn hẳn nhờ những tình cảm của mọi người dành cho cô bé và những nổ lực “vì một ngày mai tươi sáng” để đưa Sin trở về như trước đây.
Mặc dù vẫn còn mặc cảm đôi chút về vết sẹo của mình nhưng Sin đã chịu nói chuyện với mọi người,ít thôi nhưng cô bé đôi khi cũng mỉm cười nhẹ vì một chuyện vui nào đó.
Coi như đã thành công được phân nửa rồi.
…
Sin ngồi đu đưa trên ghế xích đu sau vườn cùng bé Yum,bé Yum ngồi huyên thuyên mãi về một cô bạn mới chuyển đến lớp mẫu giáo chung với mình.Nào là bạn ấy dễ thương lắm,hay cho kẹo Yum ăn và chơi đùa cùng Yum,…blah blah blah.Hẳn là Yum đã có…cảm tình với cô bạn dễ thương này rồi,đây gọi là…tình yêu của trẻ con hay còn gọi bằng nít quỉ đây mà! =]]
Câu chuyện “tình yêu” ấy của Yum khiến Sin phải bật cười.
-Xem ra Sin đã khá hơn hồi trước rồi nhỉ?_dì Trâm tay cầm hai ly cacao mỉm cười bước ra -Cacao nóng hổi cho hai chị em đây.
Sin và bé Yum đón lấy ly cacao cùng đồng thanh,nhưng tiếng Yum hớn hở và lớn hơn tiếng cô bé.
-Cảm ơn dì.
Thế là Yum có được thêm một “khán giả” ngồi nghe mình kể chuyện,vậy là nhóc ấy lại nhảy bổ lên người dì Trâm và lại tiếp tục nói về cô bạn ấy.
-Quỉ quá,học cái tính yêu sớm này từ cô chị chứ không ai hết!_dì Trâm cốc nhẹ đầu bé Yum một cái.
-A,đau dì_nhóc xịu mặt.
Ron từ đâu lù lù xuất hiện sau lưng Sin,cậu nhóc ra ám hiệu im lặng đừng “thông báo”.
-GIẬT MÌNH NÈ!!_Ron hét lên.
Sin hết hồn làm đổ cả ly cacao trên tay xuống,cô bé nhăn nhăn mặt quay qua lườm kẻ đã hại mình rồi nói:
-Đổ hết ly cacao ngon lành rồi.
-Xin lỗi,hay anh dắt em đi mua ly mới hé_Ron cười.
-Kh…
-Đi,chị ấy đi đó anh,anh dắt đi nhanh đi_bé Yum nhảy vào chặn họng Sin lại.
-Ơ…chị nói là khô…
-Đi,nó đi đó.Để dì vào lấy áo khoác rồi hai đứa muốn đi đâu thì đi_kế tiếp là dì Trâm,dường như hai người ấy chẳng cho cô bé có một cơ hội nào để mà từ chối!
Bé Yum kéo cô bé vào trong nhà để thay đồ chuẩn bị đi chơi.Còn dì Trâm ở lại.
-Cậu quyết định hôm nay sẽ nói ư?
Ron gật đầu.
-Vậy thì ráng lựa lời để mà nói,hay để dì nói cho.Dù sao vẫn dễ nói chuyện hơn mà.
-Không đâu ạ,cháu muốn tự nói.(vì Sin xưng Trâm bằng dì nên Ron cũng xưng theo luôn)
-Ừ,vậy cũng được.
………………
Ron dắt cô bé đi mua ly cacao và cả hai ra bờ sông Sonus hóng gió.
-Anh có chuyện muốn nói…
Sin xoay qua,tròn mắt đáp:
-Ừm.
Chuyện này đúng là khó nói thật,Ron phải ngần ngừ một lúc sau mới thốt ra được bằng giọng ấp úng.
-Ba anh có quen một bác sĩ nổi tiếng…về phẫu thuật…có thể ông ấy sẽ giúp em chữa lành… vết sẹo của mình.
Sin trợn mắt.Cô bé từ khi bị vết sẹo này đã chưa từng dám mơ rằng nó sẽ được chữa khỏi vì vết sẹo ấy dài và lồi lõm.Sẹo nhỏ thì còn có cơ hội.Còn lớn như thế này…cơ hội rất mong manh khi có thể xóa được nó.
Cô bé không nói tiếng nào,suy nghĩ một hồi cô bé mới cất tiếng:
-Ngày mai,mai em trả lời cho anh biết.Còn giờ em muốn về.
Ron gật đầu.Cậu nhóc thở phào vì đã nói ra được.
…………………
Sau bữa cơm tối,Sin định lên phòng thì dì Trâm níu lại,dì kéo Sin đến ghế sô pha.
-Ron đã nói với con chưa?
-Ý dì nói là chuyện đó?…Cậu ấy đã nói rồi.
-Vậy…con có đồng ý?
-Con rất lo và hoang mang,con sợ…sẽ không thành công.
-Không thử sao biết,đây là cơ hội duy nhất cho con đó.
-Nhưng…
-Đừng nhưng nhị gì hết,con phải tin vào chính bản thân mình chứ!
-…
-Dì không bắt buộc con phải làm hay không,đó là quyền của con.Dì nghĩ là mai con sẽ cho Ron một câu trả lời tốt nhất có thể!Thôi con lên phòng đi_dì Trâm mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.
…
Vậy là Sin sẽ phải quyết định có hay không,thật sự cô bé không mấy tin tưởng lắm về ca phẫu thuật này.
…………………………
Ron đang ngồi ăn sáng thì điện thoại reo lên.
-[Em quyết định rồi]
-Vậy…em có đồng ý không?
-[...Thử một lần xem sao!]
-Ngay chiều nay anh sẽ mua vé máy bay,còn em chuẩn bị đồ đi nhé.Mai sáng anh đến đón em.
……………..
Máy bay đã hạ cánh đến sân bay tại Anh,một chiếc ô tô chạy đến đưa hai người đến gặp ông bác sĩ ấy ngay lập tức vì ông ấy có rất nhiều việc bận,nhờ ông Nhân là chỗ quen biết với ông nên ông bác sĩ đã sắp xếp thời gian và dời lịch các bệnh nhân của mình để phẫu thuật cho cô bé.
Ron nắm tay Sin thật chặt trước khi vào phòng mổ.
-Cố lên,dù lần phẫu thuật này có thành công hay không thì em vẫn là Sin,cô bé luôn vui cười như ngày nào.Anh tin nhất định sẽ được_Ron mỉm cười,đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô bé.
Sin gật đầu rồi cũng cười thật tươi.
Tất cả niềm tin và hy vọng của mọi người đều đặt vào ca phẫu thuật lần này.Họ đều cầu nguyện và mong rằng sẽ thành công,Sin sẽ trở lại như trước.Dù có thế nào đi chăng nữa,thành công hay thất bại.Sin vẫn là Sin và mãi mãi như vậy!
Bình luận truyện