Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai
Chương 44
Ngày hôm sau, lúc thức dậy đầu Đường Khê hơi đau một chút, cô xoa đầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối hôm qua, vội vàng vén chăn xuống giường, đi xuống phòng khách xem Tần Kiêu thế nào.
Tối hôm qua anh đi ra ngoài uống say, còn ở dưới nhà uống thêm mấy chai rồi ngủ gục trên ghế sô pha.
Đường Khê không có biện phát đem anh lên lầu ngủ, liền cầm cái chăn đắp lên cho anh, để anh ngủ ở dưới.
Khi cô đi đến góc cầu thang nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nằm nghiêng trên sô pha, chỉ nhìn được thấy bóng lưng của anh chứ không nhìn thấy mặt, trên người đắp một cái chăn không biết từ khi nào bị anh đá ra đang nằm trên mặt đất, hình như anh vẫn còn ngủ.
Đường Khê bước đi nhẹ nhàng đến sô pha, nhặt cái chăn lên rồi phủi nhẹ vài cái.
Tuy là sàn nhà rất sạch sẽ, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn khi trực tiếp nhặt chăn lên đắp cho anh.
Đường Khê đắp chăn cho anh xong, liền đưa tay sờ cái trán anh có phát sốt không, thấy anh không có phát sốt liền yên tâm.
Liền quay người đi lên lầu thay quần áo tắm rửa xong, tính đi chợ mua đồ ăn.
Cô đi vào thư phòng lấy tờ giấy ghi chú, để lời nhắn cho Tần Kiêu là cô đi chợ.
Đi ngang qua phòng khách để mẫu giấy trên bàn, nhìn thấy cái chăn cô vừa đắp cho anh lại tuột xuống sắp rơi xuống đất.
Cũng không biết tối hôm qua rơi vào lúc nào, có lẽ là cô vừa lên lầu thì chăn của anh cũng rơi xuống, cho nên mới nằm ở đó cả đêm.
Đường Khê có lo lắng liền sờ trán anh thêm một lần nữa để chắc chắn, cũng giống như lần nãy, không ngờ thể chất của anh lại tốt như vậy.
Cô khom người, đem chăn đắp lên cho Tần Tiêu rồi xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng khách nhẹ nhàng đóng lại, người đàn ông trên ghế sô pha khẽ động, đợi một lúc nữa mới chậm rãi mở mắt, từ trên ghế sô pha ngồi dậy.
Lúc Đường Khê xuống lầu anh đã tỉnh, hôm qua uống nhiều rượu khiến anh đầu có nhức, anh chỉ nhớ tối qua uống rượu cùng bọn Quý Chính Sâm trong phòng riêng xong, sau đó là về nhà rồi lại không nhớ tiếp đó đã xảy ra chuyện gì?
Trong đầu những hình ảnh đứt quãng và mấy cái lẽ tẻ cũng đủ để làm anh tan nát cõi lòng.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy tiếng bước chân của Đường Khê, biết cô sắp đi xuống, liền theo bản năng nằm trở lại trên sô pha, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Đường Khê như thường lệ, ân cần đắp chăn cho anh hai lần, đo nhiệt độ cho anh hai lần.
Như không có gì xảy ra.
Tần Kiêu giơ tay và rút tờ giấy ghi chú trên bàn xem.
Biết được Đường Khê đi ra ngoài đi chợ.
Cô bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ những hình ảnh hiện lên trong đầu anh đều là mộng sao?
Anh cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, hai tay bấu chặt vào trán, trầm mặc hồi lâu.
Sáng sớm chợ bán thức ăn vô cùng náo nhiệt, Đường Khê đi tìm các thứ cần mua đều cả mua đủ, đi đến quầy bán rau thường xuyên cùng cô nói chuyện phiếm, thấy bà ấy bận cùng khách hàng mua đồ, liền đứng yên một bên chờ.
Bà chủ lấy khách hàng mua rau, đặt lên bàn cân, báo giá cho khách rồi thu tiền, lúc đang bận rộn nhìn thấy Đường Khê đứng đó, liền cười hỏi: Tiểu Đường, như thế nào lại đứng ở đó làm gì?”
Đường Khê nói: “Con thấy dì bận rộn liền đứng chờ rồi hỏi dì sau.”
“Có chuyện gì sao?”
Bà chủ đưa thức ăn đã chuẩn bị xong cho khách hàng, yêu cầu khách hàng quét mã QR để thanh toán, lau tay vào tạp dề rồi đi về phía Đường Khê.
Đường Khê nói: “Dì trước cứ làm việc đi, con lại cùng người nói sau.”
“Vậy được rồi, dì sẽ cân đồ ăn của những vị khách này trước.”
Đường Khê đứng trước quầy hàng, tay cầm một túi nhựa, ngẫu nhiên chọn mấy thức đồ ăn, đợi khoảng mười phút người mua đồ ăn cũng đã hết, bà liền chủ tranh thủ thời gian hỏi Đường Khê “Có chuyện gì sao?”
Đường Khê đem túi nhựa đưa qua cho dì, thấp giọng hỏi: “Lần trước dì nói với con, có một người bán thịt tự xưng là huynh đệ với người trong nhà với con, mấy ngày sau gian bán hàng thịt của hắn ta liền đóng cửa, dì có biết tên của người bán thịt đó là gì không?”
Đường Khê liếc nhìn về phía gian hàng thịt lợn, nghĩ đến người bán lươn ở đằng kia, có chút sợ liền nhờ dì bán hàng giúp đỡ: “Dì có thể giúp con hỏi được không? Con phải đi qua hàng bán lươn, con không dám đi muốn nhờ dì giúp con hỏi một chút, được không dì.”
“Con sợ lươn đồng, khó trách dì không thấy con đi đến nơi đó. Được rồi, dì giúp con chuyện gì, chúng ta đều là người quen biết.”
Bà chủ uy nghiêm nói: “Được rồi để dì đi hỏi, con canh chừng dì giúp gian hàng, dì đi hỏi cho con.”
Đường Khê cảm ơn dì, liền đứng ở đó chờ.
Bà chủ bán hàng một mình đi vào trong hỏi thăm những người bán thịt lợn khác, một lúc sau mới đi ra, nói với Đường Khê: “Không ai biết tên hắn là gì, chỉ biết anh ta họ Lý mọi người gọi là Tráng ca.”
“Họ Lý, gọi hắn ta là Tráng ca.” Đường Khê suy nghĩ một chút, đánh vần họ cùng tên, lẩm bẩm mấy chữ, “Lý Tráng… Lý Đại Tráng.”
Đường Khê đột nhiên nhớ tới một trong số những người cô quen biết có một người tên là Lý Đại Tráng, trong mắt lóe lên một tia sáng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh từ rất lâu, tâm tình có chút phức tạp nói với bà chủ: “Có phải người đó tên là Lý Đại Tráng không?”
Bà chủ: “Không biết, con biết người này sao? Dì lại đi hỏi một lần nữa lại cho con.”
Dì bán hàng quay người đi vào trong, một lúc sau mới chạy ra nói: “Hình như tên anh ấy là Lý Đại Tráng, nhưng có thể không đúng. Chưa từng có ai gọi anh ta bằng họ và tên cả.”
Đường Khê gật đầu và cười nói: “Con hiểu rồi, con xin lỗi vì đã làm phiền dì.”
Dì bán hàng nói: “Không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ, con muốn nói chuyện với anh ta cẩn thận một chút, trong nội của người đàn ông này không chiếm được nữ nhân sẽ không buông bỏ, anh ta có tiền sẽ không tránh khỏi có chút tâm tư không đúng đắn, nhưng con lại xinh đẹp đoan trang như vậy chắc chắn có rất nhiều người thích con? Dì khuyên con ngàn vạn lần không cần hắn ta tranh cãi nhớ kỹ lúc nào cũng phải đoan trang như vậy người đàn ông mới thấy vợ mình là nhất”.
Đường Khê nghe dì dạy cách lấy lòng chồng mình như thế nào, liền có chút dở khóc dở cười: “Cảm ơn dì đã quan tâm, người nhà con không có vấn đề gì cả.”
Nghe cô nói như vậy, bà chủ cảm thấy có lẽ cô chỉ xấu hổ mà thôi, khi nói chuyện chồng mình ngoại tình, dì nhất định sẽ không nói cho người khác biết.
Dì bán hàng cân túi đồ nhựa cô vừa mua, rồi cô trả lời nói: “Tạm biệt dì.”
Dì bán hàng nói, “Tạm biệt con.”
Sau khi Đường Khê quay người lại, dì bán hàng nhìn bóng lưng của cô, thở dài nói: “Thật là một cô gái tốt, lại bị người đàn ông ăn trong chén rồi lại xem trong nồi đúng là chẵn ra gì.”
Đường Khê xách túi rau đi bộ về nhà, suốt đường đi nghĩ về Lý Đại Tráng, trong lòng lẫn lộn cảm xúc.
Cô đi về nhà, vừa mở cửa ra nhìn thấy Tần Kiêu ngồi trên sô pha, nửa người trên tựa vào sô pha nhắm mắt lại, trên người mặc vẫn mặc bộ quần áo hôm qua đi uống rượu về. Hai cánh tay cong về phía sau, đầu tóc rối tung, không đi giày, dùng chân trần giẫm trên mặt đất, cái chăn đặt bên cạnh.
Cô vào cửa, anh ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, ngồi bất động ở đó, toàn thân toát ra khí chất buông thả.
Chuyện ngày hôm qua cũng đã xảy ra, tình trạng vợ chồng mà hai người duy trì cách đây không lâu đột nhiên sụp đổ, bầu không khí dường như trở lại như cũ như khi nhận được giấy chứng nhận.
Đường Khê không biết chào hỏi như thế nào, đành mặc kệ anh, lẳng lặng bưng vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cô lấy trong tủ lạnh ra hai quả trứng, lấy mấy cái bánh mì, cắt một ít dưa chuột và giăm bông, làm hai cái bánh kếp đơn giản, cô ăn một cái là đủ, nhưng Tần Kiêu ăn rất nhiều, cô liền làm thêm cho anh cái bánh bao và xíu mại.
Làm xong bữa sáng, cô bưng đ ĩa thức ăn lên phòng khách, nơi Tần Kiêu đang ngồi.
Cơ thể của anh dường như đã trượt xuống một chút, trông càng tiều tụy hơn.
Từ thái độ sa đọa của anh, cô có thể chắc chắn rằng anh nhớ những gì đã xảy ra tối qua.
Đường Khê có chút đau lòng anh.
Đường Khê lúc đi ngủ đã cố ý lên mạng tra xét thử xem, lúc say rượu làm những chuyện gì, có nhớ lại lúc tỉnh không.
Có người thì nhớ lại nhưng mà lại rời rạc, cũng có người lại không nhớ.
Tối hôm qua màn thể hiện của anh không cần bàn cãi, chắc là thuộc loại không nhớ gì cả.
Đường Khê trước khi đi ngủ, cô cầu nguyện cho anh những gì cô suy nghĩ là đúng.
Nhưng mà lại không giống như những gì cô nghĩ.
Anh là một người đàn ông có lòng tự trọng cao hơn nhiều so với người bình thường, loại chuyện này lại xảy ra với anh, đối với anh đó là đã kích nặng.
Cô có thể hiểu tâm trạng hiện tại của anh bây giờ, nhưng cô phải nhắc anh phải đi tắm rửa thay quần áo.
Anh không tắm rửa từ tối qua, nó hiện tại bốc mùi khó chịu.
Cô mở tất cả các cửa sổ trong phòng khách để thông gió, quay lại nhìn anh và gọi: “Tần Kiêu.”
Tần Kiêu phát ra một tiếng vô cùng sa sút ” Ừm”.
Đường Khê nói: “Anh ngày hôm qua uống say.”
Tần Kiêu nghe hai từ say rượu, sắc mặt có chút cứng đờ.
Đường Khê như không có chuyện gì nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh mau lên lầu tắm rửa, thay quần áo xuống ăn cơm.”
Nghe cô nói như vậy, Tần Kiêu cũng ngửi thấy mùi bốc ra từ trên cơ thể của chính mình, rốt cuộc mở mí mắt ra, liếc nhìn cô một cái, từ trên ghế sô pha đứng lên, yên lặng đi lên lầu.
Đường Khê đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng anh biến mất vào góc cầu thang, đi đến ghế sô pha ngửi thấy có mùi rượu nồng nật.
Tần Kiêu vừa mới ngồi dậy trên ghế sô pha đã có một vết lõm nhẹ trên ghế, xem ra anh đã ngồi rất lâu rồi.
Cô nhặt chiếc chăn tối qua cô đắp cho anh lên sô pha, ném vào trong trong sân, sau đó đem tất cả chăn đệm trên sô pha lấy ra mang ra sân phơi nắng cho tản ra mùi vị. Ăn sáng xong, chờ người làm đến giặc.
Đường Khê đang ngồi trong phòng ăn đợi Tần Kiêu xuống mới dùng bữa, Đường Khê chờ cho đến đồ ăn đều đã nguộm, lại cho vào nồi hâm nóng, trước khi anh đi xuống ăn, cô nhìn đồng hồ, đã một giờ trôi qua mà còn chưa xuống.
Cô do dự có nên lên lầu gọi anh hay không, cuối cùng cũng có động tĩnh trên cầu thang.
Anh đi tới trước mặt cô, không chút thay đổi mà ngồi xuống đối diện cô, Đường Khê ôn nhu nói: “Ăn cơm thôi.”
Hai người yên lặng mà ăn sáng, cô thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Kiêu, nhìn thấy anh ăn chậm rãi, động tác vô cùng tao nhã, hoàn toàn khác với người đàn ông tối hôm qua.
Đường Khê đột nhiên không kìm lòng được, nhướng mày nhìn anh cười.
Ánh mắt anh lập tức quét qua, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.
Bị anh phát hiện rồi.
Thật là một người đàn ông nháy bén.
Đường Khê mấp mấy khóe môi, không thèm để ý tới anh mà cúi đầu ăn cơm.
Ăn sáng xong, Tần Kiêu đi đến phòng khách, đưa mắt nhìn về phía ghế sô pha nhìn thấy đệm trên ghế không còn, anh nhấc chân lên lầu, đi vào thư phòng.
Có vẻ như anh không định nhớ lại chuyện tối qua với cô.
Đường Khê gọi điện cho quản gia, kêu người qua đây dọn phòng, nói xong cô đi lên lầu trở về phòng ngủ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đang ngồi trên sô pha khoanh chân lại với tư thế lười, hình như anh đã điều chỉnh lại được tâm lý, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua anh uống say.”
Đường Khê khẽ ừ một tiếng, liền giải thích: “Hôm qua tài xế gọi điện cho em nói nói anh uống say, chắc anh cũng biết mình về bằng cách nào. Rượu rất dễ làm tê liệt não bộ khiến người ta bất tỉnh, lần sau anh đừng uống nhiều như vậy.”
Tần Kiêu nhìn cô thật sâu, trầm giọng nói: “Tối hôm qua bạn bè của anh cùng nhau uống rượu.”
Đường Khê hiểu lời anh nói.
Không phải là anh muốn uống rượu, mà là bạn bè của anh thay phiên nhau rót rượu cho anh, tất cả đều là lỗi bạn bè của anh.
Đường Khê nghe lời anh nói: “Cùng bạn bè ở chung một chỗ, rất dễ uống nhiều.”
Tần Kiêu mím môi, trầm mặc một lát, hỏi: “Em có muốn nói gì với anh không?”
Đường Khê nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, liền suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có.”
Tần Kiêu: “Anh tối hôm qua, có hay không nói cái gì đó?”
Đường khê biết anh khẳng định không muốn nghe, nhưng vẫn nguyện ý nói cho anh biết: “Không có, anh uống rượu quá nhiều, em sợ anh đi lên cầu thang không vững liền để anh ngủ trên sô pha, anh không thoải mái sao?”
Tần Kiêu đạm thanh nói: “Không có.”
Đường Khê nói: “Không có liền tốt, tối hôm qua ngủ rất muộn, với lại anh say rượu cả đêm, hẳn là không có nghỉ ngơi tốt, mau lên giường nghỉ ngơi sẽ đi.”
Tần Kiêu: “Không cần.”
Anh đứng lên, đi ra phòng ngủ.
Trong phòng ngủ bây giờ chỉ còn lại một mình Đường Khê, cô liền thở dài, thật là một người đàn ông kiêu ngạo.
Một lúc sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tần Kiêu đứng ở bên cạnh cửa, thanh âm mang theo nghi hoặc hỏi, “Anh hôm qua, thật sự không có nói cái gì thêm sao?”
Này không phải thực rõ rồi sao, anh nói rất nhiều.
Chính anh trong lòng hẳn là cũng nhớ rõ chính mình làm gì nói cái gì.
Cô không vạch trần anh đã là lưu mặt mũi của anh rồi.
Đường Khê: “Anh không có cái gì cả.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đường Khê: “…”
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ lại bị anh đẩy ra lại.
Lần này không nói chuyện, đứng yên trước cửa phòng nhìn cô.
Đường Khê bị anh xem có chút không được tự nhiên, hỏi: “Anh hôm nay không vội sao?”
Tần Kiêu nhàn nhạt ừ một tiếng.
Đường Khê: “Anh muốn xem sách sao?”
Đường Khê đi đến tủ đầu giường, cầm lấy cuốn sách “Đóng vai một người ổn định về mặc cảm xúc hằng ngày” đưa cho anh.
Tần Kiêu nhìn đến tên cuốn sách trên bìa, khóe môi khẽ nhúc nhích, muốn nói thì đột nhiên dưới lầu truyền đến chuông cửa.
I
Cô liền đối với Tần Kiêu nói: “Chắc là dì dọn dẹp tới, em xuống lầu mở cửa, anh ở đây đọc sách đi.”
Cô nhét cuốn sách vào trong lòng ngực Tần Kiêu, xoay người xuống lầu.
Dì dọn dẹp là một phụ nữ khoảng từ năm mươi tuổi, từ khi cô chuyển đến đây, thì dì này vẫn thường xuyên tới quét dọn, cô biết rất rõ về bà ấy, sau khi mở cửa, bà ấy đã mang một bó rau cho cô, nghe nói đó là rau nhà trồng tươi và ngon hơn rau mua ngoài chợ.
Cô liền cảm ta dì, nhận lấy bó rau để vào phòng bếp.
Dì quét dọn nhìn thấy cái chăn trong sân, liền đi đến lấy thì ngửi thấy mùi rượu hỏi: “Ngày hôm qua tiên sinh đi uống rượu sao?”
Đường Khê gật đầu nói: “Đúng vậy dì, anh cùng các bạn bè liên hoan với nhau có uống nhiều mấy ly.”
Dì quét dọn không có thường xuyên cùng Tần Kiêu nói chuyện, nhưng dì nói chuyện rất nhiều với Đường Khê, cảm thấy tính tình cô ấy rất tốt, xem như như vãn bối trong nhà mà nói: “Con nên khuyên cậu ấy uống ít rượu lại đi, rượu rất dễ gây ra chuyện, lần trước con trai dì đi uống rượu về nhà liền sưng lên một cục u ngay trán.”
Hình như người đàn ông nào say cũng đều giống như nhau.
Nhưng theo miêu tả của dì, thì tình trạng tối hôm qua của Tần Tiêu rất tốt, ít nhất không có nôn ra khắp nơi, nếu không cô thật sự không biết có thể nhịn được mà đuổi anh ra ngoài hay không.
Đang định nói chuyện tiếp, cô phát hiện Tần Kiêu hình như đang đi xuống lầu, cô liền mỉm cười thản nhiên nói: “Chồng cháu không sao, Tần Kiêu uống rượu say liền về nhà đi ngủ.”
Dì nói: “Xem ra tiên sinh uống rượu sau liền rất tốt, vừa nhìn là biết một người trầm ổn.”
Tần Kiêu cầm trong tay ly nước đứng ở bậc cầu thang nghe, nghe được Đường Khê nói, bắt đầu lâm vào hoài nghi của chính mình.
Chẳng lẽ ký ức trong đầu anh, thật sự là nằm mơ sao.
“Tần tiên sinh, chào buổi sáng.”
Dì nhìn thấy Tần Kiêu liền chủ động chào hỏi.
Đường Khê tự nhiên quay mặt đi nhìn anh.
Tần Kiêu hơi hơi gật đầu, nói: “Chào buổi sáng.”
Anh đi vào trong phòng bếp rót thêm nước, cô cùng dì đều yên lặng không nói chuyện nữa.
Dì quét dọn đem chăn cùng vỏ so pha bỏ vào máy giặt, chờ Tần Kiêu lên lầu mới tiếp tục cùng Đường Khê nói chuyện.
Đường khê nhìn cái đệm trên sô pha đi giặc, không biết có phải tâm lý hay không, mà cảm thấy trên sô pha vẫn còn mùi rượu, liền đi đến cửa đem hai cánh cửa mở ra nói với dì giúp việc: “Dì cùng con đem ghế sô pha ra trong sân phơi đi.”
Hôm nay trời nắng không tồi.
Dì buông trong tay giẻ lau ra,nói: “Được, chờ dì một chút.”
Hai người đem sô pha nâng đến trong sân, hỏi: “Có phải tối hôm qua Tần tiên sinh ngủ trên sô pha sao.”
Cô gật đầu nói: “Là con kêu anh ngủ ở đó.”
Dì ở một bên ở quét dọn, cô thì đứng ở một bên đùa nghịch bình hoa tưới nước, thường thường cùng dì quét dọn nói chuyện vài câu.
Một buổi sáng thời gian trôi qua thực mau, dì dọn dẹp dọn xong cũng đã về, Đường Khê làm xong cơm trưa liền kêu Tần Kiêu xuống dưới ăn cơm.
Cơm nước xong, hai người lên lầu, giống như thời gian mới vừa lãnh chứng, người này thì đi phòng ngủ, người kia đi thư phòng.
Đường Khê ngồi ở trên sô pha, ở trong lòng đoán xem Tần Kiêu còn hỏi cô về chuyện tối hôm qua của anh hay không.
Nếu anh hỏi lại, cô vẫn tiếp tục nói không có gì.
Cô nên nói như thế nào, để anh nhanh chóng trở về cuộc sống hằng ngày đây.
Cô nhịn không được cầm lấy di động lên, tưởng muốn hỏi Tô Chi và Diệp Sơ Hạ một chút.
Nhưng lại nghĩ đến tính tình của Tần Kiêu.
Vẫn là cho anh chừa chút mặt mũi, không nói cho Tô Chi và Diệp Sơ Hạ biết.
Đột nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiêu, thấy anh căng mặt ra lại hỏi một lần nữa: “Những gì xảy ra tối hôm qua là em nói sự thật sao?”
Tần Kiêu thần sắc cứng đờ, toàn bộ thân thể đều giống như bị đóng băng.
Trầm mặc một lát, Tần Kiêu nhàn nhạt giải thích, “Là do anh uống say.”
Đường Khê ừ một tiếng, “Em biết.”
Anh nói anh uống say, cô nghe anh nói rất nhiều lần vào ngày hôm qua rồi.
“Anh nói cái gì?”
Trong lòng anh luôn biết rõ, tối hôm qua mỗi một câu anh nói đều đẫm đạp lên lòng tự trọng của anh, cô cũng không biết trong lòng anh đang rối rắm cái gì.
Cô tính mở miệng, đánh vỡ cục diện bế tắc, “Tối hôm qua anh vẫn luôn nói, em thật sự không nhớ rõ anh là ai sao.”
Trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc, ánh mắt anh từ trên mặt cô dời qua nơi khác, lạnh lùng nói: “Uống rượu vào nói có chút mê sảng, em không cần để bụng, ngày hôm qua anh thực vui vẻ.”
Anh nói xong, xoay người chuẩn bị đi ra phòng ngủ.
Đường Khê nhìn tấm lưng thẳng tắp của anh, thật cẩn thận hỏi: “Ngày hôm qua anh nói là em thật sự không nhớ rõ sao, em khiến anh vô cùng thất vọng, chẳng lẽ không nhớ Tần Mã Nghiêu?”
Tần Kiêu nghe được tên Tần Mã Nghiêu liền thân thể hoàn toàn cứng đờ.
Đường Khê ở phía sau anh lại đi lặp lại thêm một lần nữa, “Tần Mã Nghiêu?”
Tối hôm qua anh đi ra ngoài uống say, còn ở dưới nhà uống thêm mấy chai rồi ngủ gục trên ghế sô pha.
Đường Khê không có biện phát đem anh lên lầu ngủ, liền cầm cái chăn đắp lên cho anh, để anh ngủ ở dưới.
Khi cô đi đến góc cầu thang nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nằm nghiêng trên sô pha, chỉ nhìn được thấy bóng lưng của anh chứ không nhìn thấy mặt, trên người đắp một cái chăn không biết từ khi nào bị anh đá ra đang nằm trên mặt đất, hình như anh vẫn còn ngủ.
Đường Khê bước đi nhẹ nhàng đến sô pha, nhặt cái chăn lên rồi phủi nhẹ vài cái.
Tuy là sàn nhà rất sạch sẽ, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn khi trực tiếp nhặt chăn lên đắp cho anh.
Đường Khê đắp chăn cho anh xong, liền đưa tay sờ cái trán anh có phát sốt không, thấy anh không có phát sốt liền yên tâm.
Liền quay người đi lên lầu thay quần áo tắm rửa xong, tính đi chợ mua đồ ăn.
Cô đi vào thư phòng lấy tờ giấy ghi chú, để lời nhắn cho Tần Kiêu là cô đi chợ.
Đi ngang qua phòng khách để mẫu giấy trên bàn, nhìn thấy cái chăn cô vừa đắp cho anh lại tuột xuống sắp rơi xuống đất.
Cũng không biết tối hôm qua rơi vào lúc nào, có lẽ là cô vừa lên lầu thì chăn của anh cũng rơi xuống, cho nên mới nằm ở đó cả đêm.
Đường Khê có lo lắng liền sờ trán anh thêm một lần nữa để chắc chắn, cũng giống như lần nãy, không ngờ thể chất của anh lại tốt như vậy.
Cô khom người, đem chăn đắp lên cho Tần Tiêu rồi xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng khách nhẹ nhàng đóng lại, người đàn ông trên ghế sô pha khẽ động, đợi một lúc nữa mới chậm rãi mở mắt, từ trên ghế sô pha ngồi dậy.
Lúc Đường Khê xuống lầu anh đã tỉnh, hôm qua uống nhiều rượu khiến anh đầu có nhức, anh chỉ nhớ tối qua uống rượu cùng bọn Quý Chính Sâm trong phòng riêng xong, sau đó là về nhà rồi lại không nhớ tiếp đó đã xảy ra chuyện gì?
Trong đầu những hình ảnh đứt quãng và mấy cái lẽ tẻ cũng đủ để làm anh tan nát cõi lòng.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy tiếng bước chân của Đường Khê, biết cô sắp đi xuống, liền theo bản năng nằm trở lại trên sô pha, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Đường Khê như thường lệ, ân cần đắp chăn cho anh hai lần, đo nhiệt độ cho anh hai lần.
Như không có gì xảy ra.
Tần Kiêu giơ tay và rút tờ giấy ghi chú trên bàn xem.
Biết được Đường Khê đi ra ngoài đi chợ.
Cô bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ những hình ảnh hiện lên trong đầu anh đều là mộng sao?
Anh cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, hai tay bấu chặt vào trán, trầm mặc hồi lâu.
Sáng sớm chợ bán thức ăn vô cùng náo nhiệt, Đường Khê đi tìm các thứ cần mua đều cả mua đủ, đi đến quầy bán rau thường xuyên cùng cô nói chuyện phiếm, thấy bà ấy bận cùng khách hàng mua đồ, liền đứng yên một bên chờ.
Bà chủ lấy khách hàng mua rau, đặt lên bàn cân, báo giá cho khách rồi thu tiền, lúc đang bận rộn nhìn thấy Đường Khê đứng đó, liền cười hỏi: Tiểu Đường, như thế nào lại đứng ở đó làm gì?”
Đường Khê nói: “Con thấy dì bận rộn liền đứng chờ rồi hỏi dì sau.”
“Có chuyện gì sao?”
Bà chủ đưa thức ăn đã chuẩn bị xong cho khách hàng, yêu cầu khách hàng quét mã QR để thanh toán, lau tay vào tạp dề rồi đi về phía Đường Khê.
Đường Khê nói: “Dì trước cứ làm việc đi, con lại cùng người nói sau.”
“Vậy được rồi, dì sẽ cân đồ ăn của những vị khách này trước.”
Đường Khê đứng trước quầy hàng, tay cầm một túi nhựa, ngẫu nhiên chọn mấy thức đồ ăn, đợi khoảng mười phút người mua đồ ăn cũng đã hết, bà liền chủ tranh thủ thời gian hỏi Đường Khê “Có chuyện gì sao?”
Đường Khê đem túi nhựa đưa qua cho dì, thấp giọng hỏi: “Lần trước dì nói với con, có một người bán thịt tự xưng là huynh đệ với người trong nhà với con, mấy ngày sau gian bán hàng thịt của hắn ta liền đóng cửa, dì có biết tên của người bán thịt đó là gì không?”
Đường Khê liếc nhìn về phía gian hàng thịt lợn, nghĩ đến người bán lươn ở đằng kia, có chút sợ liền nhờ dì bán hàng giúp đỡ: “Dì có thể giúp con hỏi được không? Con phải đi qua hàng bán lươn, con không dám đi muốn nhờ dì giúp con hỏi một chút, được không dì.”
“Con sợ lươn đồng, khó trách dì không thấy con đi đến nơi đó. Được rồi, dì giúp con chuyện gì, chúng ta đều là người quen biết.”
Bà chủ uy nghiêm nói: “Được rồi để dì đi hỏi, con canh chừng dì giúp gian hàng, dì đi hỏi cho con.”
Đường Khê cảm ơn dì, liền đứng ở đó chờ.
Bà chủ bán hàng một mình đi vào trong hỏi thăm những người bán thịt lợn khác, một lúc sau mới đi ra, nói với Đường Khê: “Không ai biết tên hắn là gì, chỉ biết anh ta họ Lý mọi người gọi là Tráng ca.”
“Họ Lý, gọi hắn ta là Tráng ca.” Đường Khê suy nghĩ một chút, đánh vần họ cùng tên, lẩm bẩm mấy chữ, “Lý Tráng… Lý Đại Tráng.”
Đường Khê đột nhiên nhớ tới một trong số những người cô quen biết có một người tên là Lý Đại Tráng, trong mắt lóe lên một tia sáng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh từ rất lâu, tâm tình có chút phức tạp nói với bà chủ: “Có phải người đó tên là Lý Đại Tráng không?”
Bà chủ: “Không biết, con biết người này sao? Dì lại đi hỏi một lần nữa lại cho con.”
Dì bán hàng quay người đi vào trong, một lúc sau mới chạy ra nói: “Hình như tên anh ấy là Lý Đại Tráng, nhưng có thể không đúng. Chưa từng có ai gọi anh ta bằng họ và tên cả.”
Đường Khê gật đầu và cười nói: “Con hiểu rồi, con xin lỗi vì đã làm phiền dì.”
Dì bán hàng nói: “Không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ, con muốn nói chuyện với anh ta cẩn thận một chút, trong nội của người đàn ông này không chiếm được nữ nhân sẽ không buông bỏ, anh ta có tiền sẽ không tránh khỏi có chút tâm tư không đúng đắn, nhưng con lại xinh đẹp đoan trang như vậy chắc chắn có rất nhiều người thích con? Dì khuyên con ngàn vạn lần không cần hắn ta tranh cãi nhớ kỹ lúc nào cũng phải đoan trang như vậy người đàn ông mới thấy vợ mình là nhất”.
Đường Khê nghe dì dạy cách lấy lòng chồng mình như thế nào, liền có chút dở khóc dở cười: “Cảm ơn dì đã quan tâm, người nhà con không có vấn đề gì cả.”
Nghe cô nói như vậy, bà chủ cảm thấy có lẽ cô chỉ xấu hổ mà thôi, khi nói chuyện chồng mình ngoại tình, dì nhất định sẽ không nói cho người khác biết.
Dì bán hàng cân túi đồ nhựa cô vừa mua, rồi cô trả lời nói: “Tạm biệt dì.”
Dì bán hàng nói, “Tạm biệt con.”
Sau khi Đường Khê quay người lại, dì bán hàng nhìn bóng lưng của cô, thở dài nói: “Thật là một cô gái tốt, lại bị người đàn ông ăn trong chén rồi lại xem trong nồi đúng là chẵn ra gì.”
Đường Khê xách túi rau đi bộ về nhà, suốt đường đi nghĩ về Lý Đại Tráng, trong lòng lẫn lộn cảm xúc.
Cô đi về nhà, vừa mở cửa ra nhìn thấy Tần Kiêu ngồi trên sô pha, nửa người trên tựa vào sô pha nhắm mắt lại, trên người mặc vẫn mặc bộ quần áo hôm qua đi uống rượu về. Hai cánh tay cong về phía sau, đầu tóc rối tung, không đi giày, dùng chân trần giẫm trên mặt đất, cái chăn đặt bên cạnh.
Cô vào cửa, anh ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, ngồi bất động ở đó, toàn thân toát ra khí chất buông thả.
Chuyện ngày hôm qua cũng đã xảy ra, tình trạng vợ chồng mà hai người duy trì cách đây không lâu đột nhiên sụp đổ, bầu không khí dường như trở lại như cũ như khi nhận được giấy chứng nhận.
Đường Khê không biết chào hỏi như thế nào, đành mặc kệ anh, lẳng lặng bưng vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cô lấy trong tủ lạnh ra hai quả trứng, lấy mấy cái bánh mì, cắt một ít dưa chuột và giăm bông, làm hai cái bánh kếp đơn giản, cô ăn một cái là đủ, nhưng Tần Kiêu ăn rất nhiều, cô liền làm thêm cho anh cái bánh bao và xíu mại.
Làm xong bữa sáng, cô bưng đ ĩa thức ăn lên phòng khách, nơi Tần Kiêu đang ngồi.
Cơ thể của anh dường như đã trượt xuống một chút, trông càng tiều tụy hơn.
Từ thái độ sa đọa của anh, cô có thể chắc chắn rằng anh nhớ những gì đã xảy ra tối qua.
Đường Khê có chút đau lòng anh.
Đường Khê lúc đi ngủ đã cố ý lên mạng tra xét thử xem, lúc say rượu làm những chuyện gì, có nhớ lại lúc tỉnh không.
Có người thì nhớ lại nhưng mà lại rời rạc, cũng có người lại không nhớ.
Tối hôm qua màn thể hiện của anh không cần bàn cãi, chắc là thuộc loại không nhớ gì cả.
Đường Khê trước khi đi ngủ, cô cầu nguyện cho anh những gì cô suy nghĩ là đúng.
Nhưng mà lại không giống như những gì cô nghĩ.
Anh là một người đàn ông có lòng tự trọng cao hơn nhiều so với người bình thường, loại chuyện này lại xảy ra với anh, đối với anh đó là đã kích nặng.
Cô có thể hiểu tâm trạng hiện tại của anh bây giờ, nhưng cô phải nhắc anh phải đi tắm rửa thay quần áo.
Anh không tắm rửa từ tối qua, nó hiện tại bốc mùi khó chịu.
Cô mở tất cả các cửa sổ trong phòng khách để thông gió, quay lại nhìn anh và gọi: “Tần Kiêu.”
Tần Kiêu phát ra một tiếng vô cùng sa sút ” Ừm”.
Đường Khê nói: “Anh ngày hôm qua uống say.”
Tần Kiêu nghe hai từ say rượu, sắc mặt có chút cứng đờ.
Đường Khê như không có chuyện gì nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh mau lên lầu tắm rửa, thay quần áo xuống ăn cơm.”
Nghe cô nói như vậy, Tần Kiêu cũng ngửi thấy mùi bốc ra từ trên cơ thể của chính mình, rốt cuộc mở mí mắt ra, liếc nhìn cô một cái, từ trên ghế sô pha đứng lên, yên lặng đi lên lầu.
Đường Khê đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng anh biến mất vào góc cầu thang, đi đến ghế sô pha ngửi thấy có mùi rượu nồng nật.
Tần Kiêu vừa mới ngồi dậy trên ghế sô pha đã có một vết lõm nhẹ trên ghế, xem ra anh đã ngồi rất lâu rồi.
Cô nhặt chiếc chăn tối qua cô đắp cho anh lên sô pha, ném vào trong trong sân, sau đó đem tất cả chăn đệm trên sô pha lấy ra mang ra sân phơi nắng cho tản ra mùi vị. Ăn sáng xong, chờ người làm đến giặc.
Đường Khê đang ngồi trong phòng ăn đợi Tần Kiêu xuống mới dùng bữa, Đường Khê chờ cho đến đồ ăn đều đã nguộm, lại cho vào nồi hâm nóng, trước khi anh đi xuống ăn, cô nhìn đồng hồ, đã một giờ trôi qua mà còn chưa xuống.
Cô do dự có nên lên lầu gọi anh hay không, cuối cùng cũng có động tĩnh trên cầu thang.
Anh đi tới trước mặt cô, không chút thay đổi mà ngồi xuống đối diện cô, Đường Khê ôn nhu nói: “Ăn cơm thôi.”
Hai người yên lặng mà ăn sáng, cô thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Kiêu, nhìn thấy anh ăn chậm rãi, động tác vô cùng tao nhã, hoàn toàn khác với người đàn ông tối hôm qua.
Đường Khê đột nhiên không kìm lòng được, nhướng mày nhìn anh cười.
Ánh mắt anh lập tức quét qua, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.
Bị anh phát hiện rồi.
Thật là một người đàn ông nháy bén.
Đường Khê mấp mấy khóe môi, không thèm để ý tới anh mà cúi đầu ăn cơm.
Ăn sáng xong, Tần Kiêu đi đến phòng khách, đưa mắt nhìn về phía ghế sô pha nhìn thấy đệm trên ghế không còn, anh nhấc chân lên lầu, đi vào thư phòng.
Có vẻ như anh không định nhớ lại chuyện tối qua với cô.
Đường Khê gọi điện cho quản gia, kêu người qua đây dọn phòng, nói xong cô đi lên lầu trở về phòng ngủ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đang ngồi trên sô pha khoanh chân lại với tư thế lười, hình như anh đã điều chỉnh lại được tâm lý, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua anh uống say.”
Đường Khê khẽ ừ một tiếng, liền giải thích: “Hôm qua tài xế gọi điện cho em nói nói anh uống say, chắc anh cũng biết mình về bằng cách nào. Rượu rất dễ làm tê liệt não bộ khiến người ta bất tỉnh, lần sau anh đừng uống nhiều như vậy.”
Tần Kiêu nhìn cô thật sâu, trầm giọng nói: “Tối hôm qua bạn bè của anh cùng nhau uống rượu.”
Đường Khê hiểu lời anh nói.
Không phải là anh muốn uống rượu, mà là bạn bè của anh thay phiên nhau rót rượu cho anh, tất cả đều là lỗi bạn bè của anh.
Đường Khê nghe lời anh nói: “Cùng bạn bè ở chung một chỗ, rất dễ uống nhiều.”
Tần Kiêu mím môi, trầm mặc một lát, hỏi: “Em có muốn nói gì với anh không?”
Đường Khê nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, liền suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có.”
Tần Kiêu: “Anh tối hôm qua, có hay không nói cái gì đó?”
Đường khê biết anh khẳng định không muốn nghe, nhưng vẫn nguyện ý nói cho anh biết: “Không có, anh uống rượu quá nhiều, em sợ anh đi lên cầu thang không vững liền để anh ngủ trên sô pha, anh không thoải mái sao?”
Tần Kiêu đạm thanh nói: “Không có.”
Đường Khê nói: “Không có liền tốt, tối hôm qua ngủ rất muộn, với lại anh say rượu cả đêm, hẳn là không có nghỉ ngơi tốt, mau lên giường nghỉ ngơi sẽ đi.”
Tần Kiêu: “Không cần.”
Anh đứng lên, đi ra phòng ngủ.
Trong phòng ngủ bây giờ chỉ còn lại một mình Đường Khê, cô liền thở dài, thật là một người đàn ông kiêu ngạo.
Một lúc sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tần Kiêu đứng ở bên cạnh cửa, thanh âm mang theo nghi hoặc hỏi, “Anh hôm qua, thật sự không có nói cái gì thêm sao?”
Này không phải thực rõ rồi sao, anh nói rất nhiều.
Chính anh trong lòng hẳn là cũng nhớ rõ chính mình làm gì nói cái gì.
Cô không vạch trần anh đã là lưu mặt mũi của anh rồi.
Đường Khê: “Anh không có cái gì cả.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đường Khê: “…”
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ lại bị anh đẩy ra lại.
Lần này không nói chuyện, đứng yên trước cửa phòng nhìn cô.
Đường Khê bị anh xem có chút không được tự nhiên, hỏi: “Anh hôm nay không vội sao?”
Tần Kiêu nhàn nhạt ừ một tiếng.
Đường Khê: “Anh muốn xem sách sao?”
Đường Khê đi đến tủ đầu giường, cầm lấy cuốn sách “Đóng vai một người ổn định về mặc cảm xúc hằng ngày” đưa cho anh.
Tần Kiêu nhìn đến tên cuốn sách trên bìa, khóe môi khẽ nhúc nhích, muốn nói thì đột nhiên dưới lầu truyền đến chuông cửa.
I
Cô liền đối với Tần Kiêu nói: “Chắc là dì dọn dẹp tới, em xuống lầu mở cửa, anh ở đây đọc sách đi.”
Cô nhét cuốn sách vào trong lòng ngực Tần Kiêu, xoay người xuống lầu.
Dì dọn dẹp là một phụ nữ khoảng từ năm mươi tuổi, từ khi cô chuyển đến đây, thì dì này vẫn thường xuyên tới quét dọn, cô biết rất rõ về bà ấy, sau khi mở cửa, bà ấy đã mang một bó rau cho cô, nghe nói đó là rau nhà trồng tươi và ngon hơn rau mua ngoài chợ.
Cô liền cảm ta dì, nhận lấy bó rau để vào phòng bếp.
Dì quét dọn nhìn thấy cái chăn trong sân, liền đi đến lấy thì ngửi thấy mùi rượu hỏi: “Ngày hôm qua tiên sinh đi uống rượu sao?”
Đường Khê gật đầu nói: “Đúng vậy dì, anh cùng các bạn bè liên hoan với nhau có uống nhiều mấy ly.”
Dì quét dọn không có thường xuyên cùng Tần Kiêu nói chuyện, nhưng dì nói chuyện rất nhiều với Đường Khê, cảm thấy tính tình cô ấy rất tốt, xem như như vãn bối trong nhà mà nói: “Con nên khuyên cậu ấy uống ít rượu lại đi, rượu rất dễ gây ra chuyện, lần trước con trai dì đi uống rượu về nhà liền sưng lên một cục u ngay trán.”
Hình như người đàn ông nào say cũng đều giống như nhau.
Nhưng theo miêu tả của dì, thì tình trạng tối hôm qua của Tần Tiêu rất tốt, ít nhất không có nôn ra khắp nơi, nếu không cô thật sự không biết có thể nhịn được mà đuổi anh ra ngoài hay không.
Đang định nói chuyện tiếp, cô phát hiện Tần Kiêu hình như đang đi xuống lầu, cô liền mỉm cười thản nhiên nói: “Chồng cháu không sao, Tần Kiêu uống rượu say liền về nhà đi ngủ.”
Dì nói: “Xem ra tiên sinh uống rượu sau liền rất tốt, vừa nhìn là biết một người trầm ổn.”
Tần Kiêu cầm trong tay ly nước đứng ở bậc cầu thang nghe, nghe được Đường Khê nói, bắt đầu lâm vào hoài nghi của chính mình.
Chẳng lẽ ký ức trong đầu anh, thật sự là nằm mơ sao.
“Tần tiên sinh, chào buổi sáng.”
Dì nhìn thấy Tần Kiêu liền chủ động chào hỏi.
Đường Khê tự nhiên quay mặt đi nhìn anh.
Tần Kiêu hơi hơi gật đầu, nói: “Chào buổi sáng.”
Anh đi vào trong phòng bếp rót thêm nước, cô cùng dì đều yên lặng không nói chuyện nữa.
Dì quét dọn đem chăn cùng vỏ so pha bỏ vào máy giặt, chờ Tần Kiêu lên lầu mới tiếp tục cùng Đường Khê nói chuyện.
Đường khê nhìn cái đệm trên sô pha đi giặc, không biết có phải tâm lý hay không, mà cảm thấy trên sô pha vẫn còn mùi rượu, liền đi đến cửa đem hai cánh cửa mở ra nói với dì giúp việc: “Dì cùng con đem ghế sô pha ra trong sân phơi đi.”
Hôm nay trời nắng không tồi.
Dì buông trong tay giẻ lau ra,nói: “Được, chờ dì một chút.”
Hai người đem sô pha nâng đến trong sân, hỏi: “Có phải tối hôm qua Tần tiên sinh ngủ trên sô pha sao.”
Cô gật đầu nói: “Là con kêu anh ngủ ở đó.”
Dì ở một bên ở quét dọn, cô thì đứng ở một bên đùa nghịch bình hoa tưới nước, thường thường cùng dì quét dọn nói chuyện vài câu.
Một buổi sáng thời gian trôi qua thực mau, dì dọn dẹp dọn xong cũng đã về, Đường Khê làm xong cơm trưa liền kêu Tần Kiêu xuống dưới ăn cơm.
Cơm nước xong, hai người lên lầu, giống như thời gian mới vừa lãnh chứng, người này thì đi phòng ngủ, người kia đi thư phòng.
Đường Khê ngồi ở trên sô pha, ở trong lòng đoán xem Tần Kiêu còn hỏi cô về chuyện tối hôm qua của anh hay không.
Nếu anh hỏi lại, cô vẫn tiếp tục nói không có gì.
Cô nên nói như thế nào, để anh nhanh chóng trở về cuộc sống hằng ngày đây.
Cô nhịn không được cầm lấy di động lên, tưởng muốn hỏi Tô Chi và Diệp Sơ Hạ một chút.
Nhưng lại nghĩ đến tính tình của Tần Kiêu.
Vẫn là cho anh chừa chút mặt mũi, không nói cho Tô Chi và Diệp Sơ Hạ biết.
Đột nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiêu, thấy anh căng mặt ra lại hỏi một lần nữa: “Những gì xảy ra tối hôm qua là em nói sự thật sao?”
Tần Kiêu thần sắc cứng đờ, toàn bộ thân thể đều giống như bị đóng băng.
Trầm mặc một lát, Tần Kiêu nhàn nhạt giải thích, “Là do anh uống say.”
Đường Khê ừ một tiếng, “Em biết.”
Anh nói anh uống say, cô nghe anh nói rất nhiều lần vào ngày hôm qua rồi.
“Anh nói cái gì?”
Trong lòng anh luôn biết rõ, tối hôm qua mỗi một câu anh nói đều đẫm đạp lên lòng tự trọng của anh, cô cũng không biết trong lòng anh đang rối rắm cái gì.
Cô tính mở miệng, đánh vỡ cục diện bế tắc, “Tối hôm qua anh vẫn luôn nói, em thật sự không nhớ rõ anh là ai sao.”
Trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc, ánh mắt anh từ trên mặt cô dời qua nơi khác, lạnh lùng nói: “Uống rượu vào nói có chút mê sảng, em không cần để bụng, ngày hôm qua anh thực vui vẻ.”
Anh nói xong, xoay người chuẩn bị đi ra phòng ngủ.
Đường Khê nhìn tấm lưng thẳng tắp của anh, thật cẩn thận hỏi: “Ngày hôm qua anh nói là em thật sự không nhớ rõ sao, em khiến anh vô cùng thất vọng, chẳng lẽ không nhớ Tần Mã Nghiêu?”
Tần Kiêu nghe được tên Tần Mã Nghiêu liền thân thể hoàn toàn cứng đờ.
Đường Khê ở phía sau anh lại đi lặp lại thêm một lần nữa, “Tần Mã Nghiêu?”
Bình luận truyện