Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai
Chương 75: Nuôi con (2)
Sau khi Tiểu Thành Thành chào đời, để tránh cho cậu bé va chạm bị thương, trong nhà đều được trải thảm. Chính cậu bé còn khéo léo quấn một chiếc chăn nhỏ quanh người trước khi giả vỡ ngã, Đường Khê cũng không lo lắng cậu bé nằm trên mặt đất bị cảm lạnh.
Đường Khê không vội vàng chạy tới đỡ con trai, đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai khuôn mặt giống nhau, một lớn một nhỏ của con trai và chồng, híp mắt cười nhìn hai bố con.
Tiểu Thành Thành không phát hiện ra mẹ đang nhìn mình, đôi mắt to đen láy dán chặt vào bố mình, đợi bố đến ôm cậu bé.
Tần Kiêu chỉ giả vờ nghịch điện thoại di động, không rời mắt khỏi đứa trẻ, còn tưởng rằng khi cậu bé đến sẽ bò lên đùi anh, không ngờ cậu lại nằm trên mặt đất.
Sợ Đường Khê cảm thấy mình không chú ý tới đứa nhỏ, con ngã xuống còn nghịch điện thoại di động, Tần Kiêu vội vàng nhấc cậu bé từ dưới đất lên, nghiêng đầu nhìn về hướng Đường Khê, giải thích nói: "Anh luôn nghiêm túc theo dõi con, là con không cẩn thận ngã sấp xuống, không, là cố ý ngã.”
Đường Khê cười nói: "Em nhìn thấy rồi."
Nhìn thấy thì tốt, may mà không bị tên nhóc con kia vu oan.
Tiểu Thành Thành không thể hiểu cố ý có ý nghĩa gì, không biết rằng sự thông minh nho nhỏ của mình không thể che giấu được mắt bố mẹ.
Cậu bé đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của bố mình. Sau khi được bố ôm, cậu bé đá đá chân một cách hào hứng.
"Bố, bố."
Tần Kiêu nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cậu: “Không phải nói không để ý tới bố sao?”
Bởi vì buổi chiều Tần Kiêu đã không trả lại phân cho cậu bé, sau khi khóc lóc vô ích, cậu bé mạnh mẽ nói mình sẽ không bao giờ nói chuyện với bố nữa.
Nghe những gì bố nói, Tiểu Thành Thành vốn đã quên mất tại sao mình lại giận bố, đột nhiên lại nghĩ đến phân của mình.
Bố xả phân của mình đi và không trả lại cho mình.
Bố là một tên tồi.
Nhưng cậu bé vẫn muốn bố nâng mình lên cao.
Tiểu Thành Thành thầm cân nhắc trong lòng, vòng tay ôm cổ Tần Kiêu, thân thiết cọ cọ má vào cổ Tần Kiêu, nhỏ giọng nói: "Bố, trả lại phân cho con, đó là phân của Thành Thành."
Dáng vẻ cậu bé tủi thân rất đáng thương, giống như Tần Kiêu rất quan tâm đến phân của cậu bé, chiếm lấy phân của cậu bé và không chịu trả lại cho nó.
Tần Kiêu rất muốn nhét cậu bé vào nhà vệ sinh và để cậu bé đi tìm phân của mình.
Tần Kiêu: "Không có, đã xả đi rồi."
Tiểu Thành Thành tủi thân bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn Đường Khê: “Mẹ."
Đường Khê lúc này mới nhấc chân đi về phía cậu bé, khuyên bảo: "Cục cưng, không phải bố cố ý lấy phân của Thành Thành đi. Sau này bố sẽ sửa đổi, lần này tha thứ cho bố có được không?"
Tiểu Thành Thành ngoan ngoãn gật đầu, quay mặt đi và nói với Tần Kiêu một cách rộng lượng: "Bố, con tha thứ cho bố."
"Sau này bố phải sửa đổi."
Tần Kiêu mím môi, không cãi lại lời cậu bé.
Tiểu Thành Thành nghĩ rằng bố không nói lời nào là vẫn còn muốn lấy phân của cậu đi, cậu bé mở miệng, muốn khóc một lần nữa.
Đường Khê dùng ngón tay chọc chọc Tần Kiêu, dùng miệng ra hiệu cho anh: “Nghe theo con đi...”
Tần Kiêu bị buộc phải nhận sai, anh rất không vui, rõ ràng là Tần Thành không có việc gì làm đi gây sự, Khê Khê lại nuông chiều nó.
Tần Kiêu nhìn Tiểu Thành Thành và nói nhỏ: “Sau này bố sẽ thay đổi."
Nhận được sự đảm bảo của bố mình, Tiểu Thành Thành cười khúc khích và lắc lắc mông trong vòng tay của Tần Kiêu.
Tần Kiêu vòng tay qua eo cậu bé, ôm chặt lấy cậu.
"Bố, nâng cao lên."
Tiểu Thành Thành nhìn Tần Kiêu với ánh mắt sắc bén, trong mắt cậu bé lấp lánh sự chờ đợi.
Tần Kiêu trêu chọc, nói: “Bố không dám đụng vào con.”
Tiểu Thành Thành không hiểu ý của bố mình, cậu giơ tay về phía anh, chớp mắt và nói: "Ôm con đi."
Tần Kiêu: "..."
Anh nói anh không dám động vào cậu bé, mà cậu không hiểu sao?
Thật sự là Tiểu Thành Thành không hiểu, sốt ruột đá chân, thúc giục: "Bố, nâng cao lên đi."
Tần Kiêu liếc nhìn Đường Khê, anh thỏa hiệp mà giữ hai bên thân trên của cậu bé, đứng dậy khỏi ghế sô pha và nhấc cậu bé lên.
Tiểu Thành Thành hào hứng nhảy múa trên không trung và gọi mẹ: "Bay cao bay cao".
Đường Khê mỉm cười và vỗ tay: “Thành Thành thật giỏi."
Tần Kiêu nheo mắt không vừa lòng.
Anh mới là người ra tay, sao lại biến thành thằng nhóc này thật giỏi rồi.
Đường Khê nhìn thoáng qua khuôn mặt của anh rồi nói thêm: “Chồng thật tuyệt vời."
Khóe môi Tần Kiêu khẽ nhếch.
Vậy còn tạm được.
Tiểu Thành Thành rất can đảm, cậu thích được bố bế như thế này. Trò chơi giữa hai bố con này bắt đầu từ khi cậu bé hơn nửa tuổi, đến nay cậu ấy đã chơi được hơn một năm.
Tuy rằng cô tin tưởng Tần Kiêu có thể giữ chắc lấy con, nhưng dù sao đây vẫn là một trò chơi tương đối nguy hiểm, Đường Khê nhìn anh chăm chú, không dám rời mắt đi.
Sau khi chơi trò nâng lên cao xong, Tiểu Thành Thành lại hiếu động đến mức muốn chơi trò trốn tìm với bố mẹ, đi trốn cùng mẹ để bố đi tìm.
Tiểu Thành Thành nắm tay bố đưa ra ngoài cửa phòng ngủ, ngẩng đầu nói với bố: "Bố ngoan ngoãn đứng ở đây đi. Mẹ và con trốn đi, một ngày nữa bố có thể đi vào.”
Tần Kiêu: "..."
Để một ngày sau anh mới được vào, tên nhóc con này sao không lên thiên đường đi.
Đường Khê nhìn khuôn mặt u ám của Tần Kiêu, che miệng và cười khúc khích.
Thấy vẻ mặt của bố không đúng, Tiểu Thành Thành sợ hãi lùi về phía sau hai bước. Cậu bé quay đầu lại nhìn thấy mẹ, lập tức lấy lại tự tin, hơi nhíu mày, bắt chước biểu cảm của Tần Kiêu, giọng nói dần trở nên kiêu ngạo: “Bố ngoan ngoãn đi. Nếu không ngoan con sẽ đánh vào mông bố.”
Tần Kiêu quỳ xuống, đánh một cái vào mông cậu bé.
Tiểu Thành Thành mở to mắt nhìn Tần Kiêu.
Tần Kiêu lại giơ tay vỗ mông cậu bé, nghiêm túc nói: "Đánh vào mông ai?"
Nhóc con nghịch ngợm.
Tiểu Thành Thành đưa tay ra sau lưng, sờ mông bị đánh đòn, thấy bố có vẻ tức giận thì liếc nhìn mẹ.
Đường Khê đưa tay lên che mắt, giả vờ như không nhìn thấy Tần Kiêu đánh cậu bé.
Thấy mẹ không giúp đỡ, dưới ánh mắt uy nghiêm của bố, Tiểu Thành Thành vội vàng sợ hãi nói: "Đánh vào mông con"
Tần Kiêu: "Con vừa mới nói cái gì?"
Tiểu Thành Thành dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay bố, hốt hoảng nói: "Bố, cục cưng không nghe lời, đánh vào mông cục cưng."
Cậu bé tự vỗ vào mông mình: “Đánh.”
Đường Khê lại bị dáng vẻ sợ hãi của con trai làm cho buồn cười, đi tới ôm lấy cậu bé, nói với Tần Kiêu: "Được rồi, chúng ta đi trốn, anh đi ra ngoài trước đi."
Đường Khê giơ tay đóng cửa lại, trước khi cửa hoàn toàn đóng lại, Tiểu Thành Thành có vẻ không vui vẫy tay với bố mình: “Tạm biệt."
Đêm hôm khuya khoắt lại bị vợ và con trai nhốt ngoài phòng ngủ, Tần Kiêu phối hợp chơi trò chơi trẻ con, anh ngồi trên ghế sô pha bên ngoài và hít một hơi thật sâu.
Chắc kiếp trước anh mắc nợ Tần Thành nên mới sinh ra quỷ đòi nợ như vậy.
Tiểu Thành Thành có năng lượng vô tận và rất nhiều ý tưởng, cậu chơi với cái này một lúc, chơi với cái kia một lúc. Khi gần đến giờ đi ngủ, cậu bé lại không muốn đi ngủ, cậu bé muốn lái ô tô trong phòng khách ở tầng dưới.
Đường Khê ngồi ở bên giường, vỗ vỗ giường nói: "Ngủ đi."
Tiểu Thành Thành: "Lái xe nhỏ."
Đường Khê: "Ngủ đi."
Tiểu Thành Thành: "Lái xe nhỏ."
Đường Khê nói: "Được, Thành Thành muốn lái ô tô, vậy bố mẹ nên tôn trọng Thành Thành và để Thành Thành lái ô tô, phải không?"
Tiểu Thành Thành gật đầu, hưng phấn vỗ tay: "Lái xe nhỏ."
Đường Khê: "Vậy bố mẹ muốn ngủ, Thành Thành cũng nên tôn trọng bố mẹ, để bố mẹ ngủ đúng không?”
Tiểu Thành Thành gật đầu.
Đường Khê dịu dàng xoa đầu cậu bé: “Con yêu, chúng ta tôn trọng lẫn nhau đi. Con tự mình lái xe đi, bố mẹ đi ngủ."
Đường Khê nháy mắt với Tần Kiêu, Tần Kiêu tích cực phối hợp và nằm xuống giường.
Đường Khê cũng lật người xuống giường, nằm bên cạnh Tần Kiêu, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tiểu Thành Thành một mình đứng dưới gầm giường. Thấy bố mẹ không để ý đến mình, cậu bé cong môi, hai chân bé xíu bước ra ngoài, kiên cường đi ra ngoài.
Khi đến cửa, cậu bé gặp trở ngại đầu tiên là không thể mở cửa.
Cậu bé giơ tay vỗ nhẹ lên cửa, sau đó quay lại nhìn bố mẹ mình trên giường.
Tần Kiêu và Đường Khê vẫn nhắm mắt, không nhìn cậu bé.
Cậu bé nâng bắp chân lên lắc lắc hai lần, đi đến ghế sô pha, quấn chăn quanh người, chậm rãi ngồi xuống đất, lặp lại chiêu cũ rồi nằm xuống.
Cậu bé vừa nằm xuống, bố đã ôm cậu lên rồi.
Rút kinh nghiệm thành công lần trước, Tiểu Thành Thành nằm xuống, đợi bố mẹ tỉnh dậy và ôm mình.
Cậu đợi một lúc cũng không thấy bố mẹ chạy tới ôm lấy mình, tròn xoe mắt nhìn về phía giường ngủ.
Bố mẹ nhắm mắt không nhìn cậu.
Bố mẹ đang ngủ.
Thành Thành có thể tự đứng dậy.
Cậu bé lật người trên mặt đất, bĩu môi đứng dậy, dùng đôi chân ngắn ngủn leo lên giường từ bậc thang nhỏ. Cậu bé bước qua Tần Kiêu, nằm xuống giữa Tần Kiêu và Đường Khê, hôn lên mặt Đường Khê, sau đó hôn lên má Tần Kiêu, sau đó quay mặt về phía Đường Khê, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Cậu bé chơi lâu như vậy, cũng đã mệt mỏi, lát sau thì ngủ thiếp đi.
Đường Khê mở mắt ra, nhìn khuôn mặt ngủ say của con trai, duỗi ngón trỏ gõ gõ mũi của nó, cười tủm tỉm nói: "Đồ nghịch ngợm."
Cuối cùng con cũng chìm vào giấc ngủ, Tần Kiêu ngồi dậy, muốn bế cậu bé đến phòng trẻ con.
Đường Khê nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa, con vừa mới ngủ, đừng đánh thức nó."
Tần Kiêu cụp mắt, khép hờ mắt nhìn cô.
Đường Khê đặt tay lên vai anh, cúi xuống và hôn lên môi anh một cách an ủi.
Tần Kiêu kiên nhẫn đợi một lúc, rồi nhẹ nhàng bế Tiểu Thành Thành đến phòng trẻ em.
Tần Kiêu trở lại phòng ngủ, ôm Đường Khê, nhéo cằm cô hôn một hồi, đang định cởi quần áo của cô. Đường Khê đẩy vai anh, nói: "Chờ một chút, em muốn xem Thành Thành đi ngủ có nghịch ngợm hay không.”
Trong phòng trẻ con có camera giám sát, Đường Khê sợ Tiểu Thành Thành ngủ không ngoan sẽ đạp chăn, mỗi đêm khi thức dậy, cô đều sẽ đi kiểm tra camera giám sát trên điện thoại di động, xem chăn đã bị đá ra chưa.
Tần Kiêu quay lại, lấy điện thoại di động trên bàn cạnh giường và cho cô xem video của camera giám sát.
Trong video, Tiểu Thành Thành đang nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, ngủ ngon lành.
Tần Kiêu không nhịn được nói chuyện với Đường Khê về sự giáo dục con trai mình: “Con trai thì không nên quá nuông chiều, em không thể chiều theo mọi ý của nó. Em thấy đấy, bây giờ nó thậm chí còn không sợ anh, còn cố ý giả vỡ bị ngã.”
Về chuyện giáo dục Tiểu Thành Thành, Tần Kiêu luôn nói với Đường Khê rằng con trai nên được dạy dỗ nghiêm khắc, không được nuông chiều quá mức. Nhưng trên thực tế, khi đối mặt với Tiểu Thành Thành, anh thường chiều theo ý muốn của Đường Khê hơn.
Đường Khê nói: "Anh muốn nói là mẹ nuông chiều quá thì con sẽ hư đúng không?”
Tần Kiêu không dám nói lời này.
Đường Khê cảm xúc động nói: "Đúng vậy, mẹ nuông chiều thì con hư. Những ngày này em vừa tan làm là sẽ về chăm sóc nó, theo lý thuyết thì Tính cách của con hẳn là nên giống em mới là lẽ đương nhiên. Nhưng em chưa bao giờ dạy con giả vờ ngã để thu hút sự chú ý. Anh nói xem đây là giống ai?”
Tần Kiêu: “..."
Đường Khê cười híp mắt nhìn Tần Kiêu.
Tần Kiêu không có chút áy náy, giải thích: "Anh cũng không biết con giống ai, có lẽ là học được từ TV, về sau anh sẽ cho nó bớt xem TV, đi ngủ đi."
Sáng hôm sau, trước khi Tần Kiêu và Đường Khê thức dậy, Tiểu Thành Thành đã gọi cửa.
"Bố mẹ, dậy đi."
"Mặt trời đã chiếu đến mông rồi, Thành Thành muốn ăn cơm."
Nghe thấy giọng nói của con trai, Đường Khê cố gắng mở mắt ra khỏi cơn buồn ngủ và ngồi dậy khỏi giường.
Tần Kiêu xuống giường trước cô, vừa mặc quần áo vừa nói với cô: "Em ngủ thêm một lát đi, anh dẫn con đi."
Sau khi mặc quần áo xong, Tần Kiêu mở cửa bế con trai đang đứng ngoài cửa. Anh thấy quần của con bị lộn ngược, đang ngồi trên ghế sô pha. Anh sợ bị cậu bé lừa nên hỏi: “Bố có thể cởi quần của con xuống không?”
Tiểu Thành Thành lắc đầu.
Tần Kiêu chỉ vào quần của cậu bé và nói: "Quần của con bị ngược."
Tiểu Thành Thành nhìn xuống quần của mình và nói một cách bình tĩnh: “Không phải."
Cậu bé túm lấy quần, cảnh giác nhìn Tần Kiêu không cho anh cởi quần mình.
Tần Kiêu nghĩ đến những gì các chuyên gia nói, trẻ em đã bước vào giai đoạn nhạy cảm thì luôn muốn kiểm soát những gì chúng có thể kiểm soát và không muốn người khác chối bỏ mình. Nên anh cũng không để ý chuyện con mặc ngược quần nữa, đưa cậu bé vào phòng tắm rửa mặt.
Tiểu Thành Thành cầm bàn chải đánh răng nhỏ của mình, được Tần Kiêu ôm trước bồn rửa, cậu bé tự đánh răng. Trong khi đánh răng, cậu bé bắt đầu phun bọt ra bên ngoài, bọt kem đánh răng dính đầy miệng, cậu bé vẫn cảm thấy thật buồn cười, nhếch môi trong gương, cười khúc khích.
Khi Tần Kiêu muốn rửa miệng cho con, cậu bé ngồi phịch xuống chân anh, không cho anh chạm vào mình.
"Đứng lên, đứng lên."
Tần Kiêu đặt cậu xuống đất, hai tay giữ chặt hai tay cậu, khống chế cậu, trịnh trọng cảnh cáo đứa con trai đang dính đầy bọt trên miệng: “Sau này đừng có lấy khuôn mặt giống hệt bố mà làm trò trẻ con này nữa. Những người khác sẽ nghĩ rằng hành vi trẻ con của con là do di truyền từ bố mất.”
Đường Khê không vội vàng chạy tới đỡ con trai, đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai khuôn mặt giống nhau, một lớn một nhỏ của con trai và chồng, híp mắt cười nhìn hai bố con.
Tiểu Thành Thành không phát hiện ra mẹ đang nhìn mình, đôi mắt to đen láy dán chặt vào bố mình, đợi bố đến ôm cậu bé.
Tần Kiêu chỉ giả vờ nghịch điện thoại di động, không rời mắt khỏi đứa trẻ, còn tưởng rằng khi cậu bé đến sẽ bò lên đùi anh, không ngờ cậu lại nằm trên mặt đất.
Sợ Đường Khê cảm thấy mình không chú ý tới đứa nhỏ, con ngã xuống còn nghịch điện thoại di động, Tần Kiêu vội vàng nhấc cậu bé từ dưới đất lên, nghiêng đầu nhìn về hướng Đường Khê, giải thích nói: "Anh luôn nghiêm túc theo dõi con, là con không cẩn thận ngã sấp xuống, không, là cố ý ngã.”
Đường Khê cười nói: "Em nhìn thấy rồi."
Nhìn thấy thì tốt, may mà không bị tên nhóc con kia vu oan.
Tiểu Thành Thành không thể hiểu cố ý có ý nghĩa gì, không biết rằng sự thông minh nho nhỏ của mình không thể che giấu được mắt bố mẹ.
Cậu bé đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của bố mình. Sau khi được bố ôm, cậu bé đá đá chân một cách hào hứng.
"Bố, bố."
Tần Kiêu nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cậu: “Không phải nói không để ý tới bố sao?”
Bởi vì buổi chiều Tần Kiêu đã không trả lại phân cho cậu bé, sau khi khóc lóc vô ích, cậu bé mạnh mẽ nói mình sẽ không bao giờ nói chuyện với bố nữa.
Nghe những gì bố nói, Tiểu Thành Thành vốn đã quên mất tại sao mình lại giận bố, đột nhiên lại nghĩ đến phân của mình.
Bố xả phân của mình đi và không trả lại cho mình.
Bố là một tên tồi.
Nhưng cậu bé vẫn muốn bố nâng mình lên cao.
Tiểu Thành Thành thầm cân nhắc trong lòng, vòng tay ôm cổ Tần Kiêu, thân thiết cọ cọ má vào cổ Tần Kiêu, nhỏ giọng nói: "Bố, trả lại phân cho con, đó là phân của Thành Thành."
Dáng vẻ cậu bé tủi thân rất đáng thương, giống như Tần Kiêu rất quan tâm đến phân của cậu bé, chiếm lấy phân của cậu bé và không chịu trả lại cho nó.
Tần Kiêu rất muốn nhét cậu bé vào nhà vệ sinh và để cậu bé đi tìm phân của mình.
Tần Kiêu: "Không có, đã xả đi rồi."
Tiểu Thành Thành tủi thân bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn Đường Khê: “Mẹ."
Đường Khê lúc này mới nhấc chân đi về phía cậu bé, khuyên bảo: "Cục cưng, không phải bố cố ý lấy phân của Thành Thành đi. Sau này bố sẽ sửa đổi, lần này tha thứ cho bố có được không?"
Tiểu Thành Thành ngoan ngoãn gật đầu, quay mặt đi và nói với Tần Kiêu một cách rộng lượng: "Bố, con tha thứ cho bố."
"Sau này bố phải sửa đổi."
Tần Kiêu mím môi, không cãi lại lời cậu bé.
Tiểu Thành Thành nghĩ rằng bố không nói lời nào là vẫn còn muốn lấy phân của cậu đi, cậu bé mở miệng, muốn khóc một lần nữa.
Đường Khê dùng ngón tay chọc chọc Tần Kiêu, dùng miệng ra hiệu cho anh: “Nghe theo con đi...”
Tần Kiêu bị buộc phải nhận sai, anh rất không vui, rõ ràng là Tần Thành không có việc gì làm đi gây sự, Khê Khê lại nuông chiều nó.
Tần Kiêu nhìn Tiểu Thành Thành và nói nhỏ: “Sau này bố sẽ thay đổi."
Nhận được sự đảm bảo của bố mình, Tiểu Thành Thành cười khúc khích và lắc lắc mông trong vòng tay của Tần Kiêu.
Tần Kiêu vòng tay qua eo cậu bé, ôm chặt lấy cậu.
"Bố, nâng cao lên."
Tiểu Thành Thành nhìn Tần Kiêu với ánh mắt sắc bén, trong mắt cậu bé lấp lánh sự chờ đợi.
Tần Kiêu trêu chọc, nói: “Bố không dám đụng vào con.”
Tiểu Thành Thành không hiểu ý của bố mình, cậu giơ tay về phía anh, chớp mắt và nói: "Ôm con đi."
Tần Kiêu: "..."
Anh nói anh không dám động vào cậu bé, mà cậu không hiểu sao?
Thật sự là Tiểu Thành Thành không hiểu, sốt ruột đá chân, thúc giục: "Bố, nâng cao lên đi."
Tần Kiêu liếc nhìn Đường Khê, anh thỏa hiệp mà giữ hai bên thân trên của cậu bé, đứng dậy khỏi ghế sô pha và nhấc cậu bé lên.
Tiểu Thành Thành hào hứng nhảy múa trên không trung và gọi mẹ: "Bay cao bay cao".
Đường Khê mỉm cười và vỗ tay: “Thành Thành thật giỏi."
Tần Kiêu nheo mắt không vừa lòng.
Anh mới là người ra tay, sao lại biến thành thằng nhóc này thật giỏi rồi.
Đường Khê nhìn thoáng qua khuôn mặt của anh rồi nói thêm: “Chồng thật tuyệt vời."
Khóe môi Tần Kiêu khẽ nhếch.
Vậy còn tạm được.
Tiểu Thành Thành rất can đảm, cậu thích được bố bế như thế này. Trò chơi giữa hai bố con này bắt đầu từ khi cậu bé hơn nửa tuổi, đến nay cậu ấy đã chơi được hơn một năm.
Tuy rằng cô tin tưởng Tần Kiêu có thể giữ chắc lấy con, nhưng dù sao đây vẫn là một trò chơi tương đối nguy hiểm, Đường Khê nhìn anh chăm chú, không dám rời mắt đi.
Sau khi chơi trò nâng lên cao xong, Tiểu Thành Thành lại hiếu động đến mức muốn chơi trò trốn tìm với bố mẹ, đi trốn cùng mẹ để bố đi tìm.
Tiểu Thành Thành nắm tay bố đưa ra ngoài cửa phòng ngủ, ngẩng đầu nói với bố: "Bố ngoan ngoãn đứng ở đây đi. Mẹ và con trốn đi, một ngày nữa bố có thể đi vào.”
Tần Kiêu: "..."
Để một ngày sau anh mới được vào, tên nhóc con này sao không lên thiên đường đi.
Đường Khê nhìn khuôn mặt u ám của Tần Kiêu, che miệng và cười khúc khích.
Thấy vẻ mặt của bố không đúng, Tiểu Thành Thành sợ hãi lùi về phía sau hai bước. Cậu bé quay đầu lại nhìn thấy mẹ, lập tức lấy lại tự tin, hơi nhíu mày, bắt chước biểu cảm của Tần Kiêu, giọng nói dần trở nên kiêu ngạo: “Bố ngoan ngoãn đi. Nếu không ngoan con sẽ đánh vào mông bố.”
Tần Kiêu quỳ xuống, đánh một cái vào mông cậu bé.
Tiểu Thành Thành mở to mắt nhìn Tần Kiêu.
Tần Kiêu lại giơ tay vỗ mông cậu bé, nghiêm túc nói: "Đánh vào mông ai?"
Nhóc con nghịch ngợm.
Tiểu Thành Thành đưa tay ra sau lưng, sờ mông bị đánh đòn, thấy bố có vẻ tức giận thì liếc nhìn mẹ.
Đường Khê đưa tay lên che mắt, giả vờ như không nhìn thấy Tần Kiêu đánh cậu bé.
Thấy mẹ không giúp đỡ, dưới ánh mắt uy nghiêm của bố, Tiểu Thành Thành vội vàng sợ hãi nói: "Đánh vào mông con"
Tần Kiêu: "Con vừa mới nói cái gì?"
Tiểu Thành Thành dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay bố, hốt hoảng nói: "Bố, cục cưng không nghe lời, đánh vào mông cục cưng."
Cậu bé tự vỗ vào mông mình: “Đánh.”
Đường Khê lại bị dáng vẻ sợ hãi của con trai làm cho buồn cười, đi tới ôm lấy cậu bé, nói với Tần Kiêu: "Được rồi, chúng ta đi trốn, anh đi ra ngoài trước đi."
Đường Khê giơ tay đóng cửa lại, trước khi cửa hoàn toàn đóng lại, Tiểu Thành Thành có vẻ không vui vẫy tay với bố mình: “Tạm biệt."
Đêm hôm khuya khoắt lại bị vợ và con trai nhốt ngoài phòng ngủ, Tần Kiêu phối hợp chơi trò chơi trẻ con, anh ngồi trên ghế sô pha bên ngoài và hít một hơi thật sâu.
Chắc kiếp trước anh mắc nợ Tần Thành nên mới sinh ra quỷ đòi nợ như vậy.
Tiểu Thành Thành có năng lượng vô tận và rất nhiều ý tưởng, cậu chơi với cái này một lúc, chơi với cái kia một lúc. Khi gần đến giờ đi ngủ, cậu bé lại không muốn đi ngủ, cậu bé muốn lái ô tô trong phòng khách ở tầng dưới.
Đường Khê ngồi ở bên giường, vỗ vỗ giường nói: "Ngủ đi."
Tiểu Thành Thành: "Lái xe nhỏ."
Đường Khê: "Ngủ đi."
Tiểu Thành Thành: "Lái xe nhỏ."
Đường Khê nói: "Được, Thành Thành muốn lái ô tô, vậy bố mẹ nên tôn trọng Thành Thành và để Thành Thành lái ô tô, phải không?"
Tiểu Thành Thành gật đầu, hưng phấn vỗ tay: "Lái xe nhỏ."
Đường Khê: "Vậy bố mẹ muốn ngủ, Thành Thành cũng nên tôn trọng bố mẹ, để bố mẹ ngủ đúng không?”
Tiểu Thành Thành gật đầu.
Đường Khê dịu dàng xoa đầu cậu bé: “Con yêu, chúng ta tôn trọng lẫn nhau đi. Con tự mình lái xe đi, bố mẹ đi ngủ."
Đường Khê nháy mắt với Tần Kiêu, Tần Kiêu tích cực phối hợp và nằm xuống giường.
Đường Khê cũng lật người xuống giường, nằm bên cạnh Tần Kiêu, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tiểu Thành Thành một mình đứng dưới gầm giường. Thấy bố mẹ không để ý đến mình, cậu bé cong môi, hai chân bé xíu bước ra ngoài, kiên cường đi ra ngoài.
Khi đến cửa, cậu bé gặp trở ngại đầu tiên là không thể mở cửa.
Cậu bé giơ tay vỗ nhẹ lên cửa, sau đó quay lại nhìn bố mẹ mình trên giường.
Tần Kiêu và Đường Khê vẫn nhắm mắt, không nhìn cậu bé.
Cậu bé nâng bắp chân lên lắc lắc hai lần, đi đến ghế sô pha, quấn chăn quanh người, chậm rãi ngồi xuống đất, lặp lại chiêu cũ rồi nằm xuống.
Cậu bé vừa nằm xuống, bố đã ôm cậu lên rồi.
Rút kinh nghiệm thành công lần trước, Tiểu Thành Thành nằm xuống, đợi bố mẹ tỉnh dậy và ôm mình.
Cậu đợi một lúc cũng không thấy bố mẹ chạy tới ôm lấy mình, tròn xoe mắt nhìn về phía giường ngủ.
Bố mẹ nhắm mắt không nhìn cậu.
Bố mẹ đang ngủ.
Thành Thành có thể tự đứng dậy.
Cậu bé lật người trên mặt đất, bĩu môi đứng dậy, dùng đôi chân ngắn ngủn leo lên giường từ bậc thang nhỏ. Cậu bé bước qua Tần Kiêu, nằm xuống giữa Tần Kiêu và Đường Khê, hôn lên mặt Đường Khê, sau đó hôn lên má Tần Kiêu, sau đó quay mặt về phía Đường Khê, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Cậu bé chơi lâu như vậy, cũng đã mệt mỏi, lát sau thì ngủ thiếp đi.
Đường Khê mở mắt ra, nhìn khuôn mặt ngủ say của con trai, duỗi ngón trỏ gõ gõ mũi của nó, cười tủm tỉm nói: "Đồ nghịch ngợm."
Cuối cùng con cũng chìm vào giấc ngủ, Tần Kiêu ngồi dậy, muốn bế cậu bé đến phòng trẻ con.
Đường Khê nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa, con vừa mới ngủ, đừng đánh thức nó."
Tần Kiêu cụp mắt, khép hờ mắt nhìn cô.
Đường Khê đặt tay lên vai anh, cúi xuống và hôn lên môi anh một cách an ủi.
Tần Kiêu kiên nhẫn đợi một lúc, rồi nhẹ nhàng bế Tiểu Thành Thành đến phòng trẻ em.
Tần Kiêu trở lại phòng ngủ, ôm Đường Khê, nhéo cằm cô hôn một hồi, đang định cởi quần áo của cô. Đường Khê đẩy vai anh, nói: "Chờ một chút, em muốn xem Thành Thành đi ngủ có nghịch ngợm hay không.”
Trong phòng trẻ con có camera giám sát, Đường Khê sợ Tiểu Thành Thành ngủ không ngoan sẽ đạp chăn, mỗi đêm khi thức dậy, cô đều sẽ đi kiểm tra camera giám sát trên điện thoại di động, xem chăn đã bị đá ra chưa.
Tần Kiêu quay lại, lấy điện thoại di động trên bàn cạnh giường và cho cô xem video của camera giám sát.
Trong video, Tiểu Thành Thành đang nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, ngủ ngon lành.
Tần Kiêu không nhịn được nói chuyện với Đường Khê về sự giáo dục con trai mình: “Con trai thì không nên quá nuông chiều, em không thể chiều theo mọi ý của nó. Em thấy đấy, bây giờ nó thậm chí còn không sợ anh, còn cố ý giả vỡ bị ngã.”
Về chuyện giáo dục Tiểu Thành Thành, Tần Kiêu luôn nói với Đường Khê rằng con trai nên được dạy dỗ nghiêm khắc, không được nuông chiều quá mức. Nhưng trên thực tế, khi đối mặt với Tiểu Thành Thành, anh thường chiều theo ý muốn của Đường Khê hơn.
Đường Khê nói: "Anh muốn nói là mẹ nuông chiều quá thì con sẽ hư đúng không?”
Tần Kiêu không dám nói lời này.
Đường Khê cảm xúc động nói: "Đúng vậy, mẹ nuông chiều thì con hư. Những ngày này em vừa tan làm là sẽ về chăm sóc nó, theo lý thuyết thì Tính cách của con hẳn là nên giống em mới là lẽ đương nhiên. Nhưng em chưa bao giờ dạy con giả vờ ngã để thu hút sự chú ý. Anh nói xem đây là giống ai?”
Tần Kiêu: “..."
Đường Khê cười híp mắt nhìn Tần Kiêu.
Tần Kiêu không có chút áy náy, giải thích: "Anh cũng không biết con giống ai, có lẽ là học được từ TV, về sau anh sẽ cho nó bớt xem TV, đi ngủ đi."
Sáng hôm sau, trước khi Tần Kiêu và Đường Khê thức dậy, Tiểu Thành Thành đã gọi cửa.
"Bố mẹ, dậy đi."
"Mặt trời đã chiếu đến mông rồi, Thành Thành muốn ăn cơm."
Nghe thấy giọng nói của con trai, Đường Khê cố gắng mở mắt ra khỏi cơn buồn ngủ và ngồi dậy khỏi giường.
Tần Kiêu xuống giường trước cô, vừa mặc quần áo vừa nói với cô: "Em ngủ thêm một lát đi, anh dẫn con đi."
Sau khi mặc quần áo xong, Tần Kiêu mở cửa bế con trai đang đứng ngoài cửa. Anh thấy quần của con bị lộn ngược, đang ngồi trên ghế sô pha. Anh sợ bị cậu bé lừa nên hỏi: “Bố có thể cởi quần của con xuống không?”
Tiểu Thành Thành lắc đầu.
Tần Kiêu chỉ vào quần của cậu bé và nói: "Quần của con bị ngược."
Tiểu Thành Thành nhìn xuống quần của mình và nói một cách bình tĩnh: “Không phải."
Cậu bé túm lấy quần, cảnh giác nhìn Tần Kiêu không cho anh cởi quần mình.
Tần Kiêu nghĩ đến những gì các chuyên gia nói, trẻ em đã bước vào giai đoạn nhạy cảm thì luôn muốn kiểm soát những gì chúng có thể kiểm soát và không muốn người khác chối bỏ mình. Nên anh cũng không để ý chuyện con mặc ngược quần nữa, đưa cậu bé vào phòng tắm rửa mặt.
Tiểu Thành Thành cầm bàn chải đánh răng nhỏ của mình, được Tần Kiêu ôm trước bồn rửa, cậu bé tự đánh răng. Trong khi đánh răng, cậu bé bắt đầu phun bọt ra bên ngoài, bọt kem đánh răng dính đầy miệng, cậu bé vẫn cảm thấy thật buồn cười, nhếch môi trong gương, cười khúc khích.
Khi Tần Kiêu muốn rửa miệng cho con, cậu bé ngồi phịch xuống chân anh, không cho anh chạm vào mình.
"Đứng lên, đứng lên."
Tần Kiêu đặt cậu xuống đất, hai tay giữ chặt hai tay cậu, khống chế cậu, trịnh trọng cảnh cáo đứa con trai đang dính đầy bọt trên miệng: “Sau này đừng có lấy khuôn mặt giống hệt bố mà làm trò trẻ con này nữa. Những người khác sẽ nghĩ rằng hành vi trẻ con của con là do di truyền từ bố mất.”
Bình luận truyện