Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 34



Có tiếng gõ cửa phòng làm việc, thư ký thân cận của Mạc Quan Vinh, Tiểu Trương đẩy cửa đi vào, nghiêm túc nhắc nhở:

"Thủ trưởng, hai giờ rưỡi chiều nay ngài có một hội nghị phải có mặt"

Mạc Quan Vinh cúi đầu, nhìn đồng hồ rồi gật đầu, đứng lên nói một cách có ý tứ:

"Kiêu ngạo không sai, nhưng phải nhìn thời thế, nếu không, đó chính là ngu xuẩn, cháu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, còn nữa, mặc kệ cháu nghĩ như thế nào nhưng máu mủ ruột thịt vĩnh viễn cũng không thay đổi được, cháu là người nhà họ Mạc chúng ta, phải nhận tổ quy tông"

Lúc này, Chủ nhiệm Thẩm mới giật mình hiểu ra mọi chuyện, không khỏi quan sát cô gái trước mặt, không phải, cô gái này tuổi cũng không hề nhỏ, rất xinh đẹp mà có phong cách, hơn nữa thực sự là có vài phần phong cách của bà Tiết trước đây.

Chủ nhiệm Thẩm và vợ chồng Mạc Quan Anh cũng đã từng gặp mặt, một đôi vợ chồng xuất sắc như vậy, ai đã gặp qua sợ rằng đều rất khó quên. Cô gái này có lẽ chính là cô cháu gái mà nhà họ Mạc tìm kiếm hơn hai mươi năm nay. Nhưng mà cô bé này hình như một chút cũng không tin, nét mặt lộ rõ ý chuyện này thật quá hoang đường, hoang đường đến mức buồn cười.

Mạc Quan Vinh nói với Mạc Vân Giới vài câu rồi quay người đi ra cửa. Chủ nhiệm Thẩm cười ôn hoà với Quyên Tử:

"Trước mắt cha cháu vẫn phải nằm ở phòng ICU 48 giờ, nếu như không có sự cố gì ngoài ý muốn thì có thể chuyển đến phòng bệnh thường, Mạc thủ trưởng đã sắp xếp phòng bệnh, phòng ICU ở tầng 1, có đầy đủ thiết bị, dễ dàng chăm sóc...."

Chủ nhiệm Thẩm nói rất nhiều, nhưng Quyên Tử không nghe vào từ nào, trong đầu cô đều là lời Mạc Quan Vinh nói trước khi đi:

"Cháu là người nhà họ Mạc, phải nhận tổ tông. Cháu là người nhà họ Mạc, phải nhận tổ tông....."

Đến lúc này, Quyên Tử mới hiểu, mọi chuyện xảy ra lớn đến mức này, đều là vì cô. Mạc Vân Giới nhìn cô, khẽ thở dài, năm bả vai cô, nhẹ giọng nói:

"Chúng ta đi uống ly cà phê đi"

Hai người ngồi trong quán cà phê ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện, một lúc lâu sau Quyên Tử mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạc Vân Giới:

"Sao tôi lại là cháu của nhà họ Mạc các người, đừng tìm tôi nói chuyện đùa như vậy có được không hả?"

Mạc Vân Giới cũng không trả lời ngay, cứ như vậy nhìn cô, rất trầm lặng sâu xa, Quyên Tử có chút phiền não mở miệng:

" chứng cứ, chứng cứ đâu? Lấy ra cho tôi xem"

Mạc Vân Giới nói:

"Cô biết nếu không có chứng cứ thực sự, cha tôi sẽ không hành động tự tiện"

Quyên Tử khẽ nhếch miệng, châm chọc cười:

"Nhà họ Mạc các người trước đó vài ngày không phải mới náo loạn một trận sao, cuối cùng lại là giat, nhà họ Mạc các người điên rồi phải không, khắp nơi đều nhận con cháu, biết được ai là ai?"

Mạc Vân Giới dở khóc dở cười, cô nhóc này, đây là nổi giận với ann sao??

Mạc Vân Giới buông tách cà phê trong tay, đột nhiên nghiêng người về phía trước, cách Quyên Tử rất gần:

"Tin tưởng tôi, tôi so với bất kì người nào cũng không hy vọng cô là em họ tôi, nhưng cô thực sự là em họ tôi, tiểu Trương đã đưa kết quả kiểm tra DNA ở nhà cô, nếu không tin chúng ta có thể kiểm tra lại một lần"

Quyên Tử đứng lên, bàn tay nắm cạnh bàn nổi gân xanh, cùi đầu nhìn Mạc Vân Giới:

"Không cần thiết, dù có kết quả DNA quái quỷ gì đó, thì tôi mãi mãi là con cùa cha mẹ tôi, cho nên các người đừng đến quấy rầy tôi"

Nói xong cô quay người đi. Mạc Vân Giới cúi đầu, cười có chút mất mát, chỉ là cho dù cô không phải Vân Đan thì anh cũng không có một cơ hội nào. Lúc gặp cô cũng đã chậm một bước, có lẽ em họ cũng tốt, ít nhất sau này anh có thể danh chính ngôn thuận đến gần cô, che chở cho cô, làm anh trai, dù sao cũng hơn người xa lạ, thậm chí là hơn làm người mà cô ghét rất nhiều.

Trong đầu Quyên Tử rối loại lung tung, nhưng lý trí phân tích, dĩ nhiên nếu lấy thân phận của Mạc Quan Vinh, cũng sẽ không hết lần này đến lần khác nói chuyện đùa lớn như vậy với cô, hỡn nữa ánh mắt mẹ lúc nãy....

Quyên Tử lắc đầu, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Thời Tiêu:

"Thời Tiêu, cho mình mượt ít tiền..."

Thời Tiêu nghe xong điện thoại của Quyên Tử thì chạy ngay sang thư phòng Diệp Trì tìm kiếm, tìm của nửa ngày cũng không tìm thấy, đành gọi điện cho Diệp Trì:

"Sổ tiết kiệm của chúng ta ở đâu ạ?"

Vợ anh nói một câu như vậy khiến Diệp Trù cười hỏi:

"Thế nào, nàng dâu nhỏ nhà ta đã nghĩ đến chuyện làm chủ gia đình rồi hả?"

Thời Tiêu trợn mắt nói:

"Cha Quyên Tử nhập viện rồi, anh mau nói cho em biết sổ tiết kiệm để ở đâu? Còn nữa, mật mã là bao nhiêu?"

Diệp Trì không có cách nào với cô, lắc đầu nói:

"Em dùng thẻ anh đưa cho em lấy trực tiếp là được, mật mã là sinh nhật em, Quyên Tử...."

Diệp Trì còn chưa nói xong điện thoại đã truyền đến âm thanh cúp máy, Diệp Trì thở dài, vợ anh chính là cô nhóc mơ hồ, đời này cũng đừng mong khôn khéo hơn. Chỉ là cha Quyên Tử nhập viện rồi, sao lại đến lượt nhà họ nhúng tay vào, tên nhóc Tả Hồng kia là để trang trí sao?

Diệp Trì suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gọi cho Tả Hồng.

Tả Hồng không biết cảm nhận của mình lúc này ra sao, chuyện của vợ mình thế nhưng anh lại là người biết cuối cùng, lại còn vay tiền người khác. Đến hôm nay mà Quyên Tử vẫn còn xem anh hoàn toàn như người ngoài!

Vô cùng uỷ khuất, vô cùng khó chịu, anh nhanh chóng cầm chìa khoá xe, vội vàng thông báo rồi chạy xe đến bệnh viện. Chỉ là sao lại ở bệnh viện quân đội, mặc dù bên này có khoa não tốt nhất cả nước, nhưng căn bản đây cũng chỉ là viện điều dưỡng của cán bộ quân đội, người dân bình thường rất ít đến nơi này.

Tả Hồng vừa đến khu phòng bệnh hiểm nghèo thì nhìn thấy Thời Tiêu kéo Quyên Tử đứng ở cửa sổ nói chuyện. Hai người nghiêng người đứng, đã hơn năm giờ, ánh nắng ngoài cửa số chiếu vào người Quyên Tử nhà anh, cả người nhuộm một màu mê man.

Cái từ «mê man» này, ngay từ lần đầu tiên Tả Hồng biết Quyên Tử, thì cũng biết cô là một người khác biệt, luôn kinh định như vậy, biết mình nên làm cái gì, làm thế nào, đối với tất cả mọi thứ, cuộc sống, công việc. tự tin như vậy khiến cho cô càng xinh đẹp hơn so với các cô gái khác.

Nhưng lúc này, dù chưa nhìn rõ nét mặt cô, nhưng Tả Hồng có thể cảm thấy rõ ràng, trong lòng cô có một cảm giác không ổn định mê mang, giống như cả người trôi lơ lửng giữa không trung, không có chỗ nào để dừng chân.

Trong lòng Tả Hồng đau đớn một trận, Quyên Tử như vậy, khiến cho anh không chịu nổi.

Thời Tiêu thật sự không nghĩ được tại sao bác Trần lại phải nằm viện, còn là chảy máu não, chính cô cũng không hề biết loại bệnh này lại nguy hiểm như vậy. Hoàn cảnh nhà Quyên Tử và nhà cô lại hoàn toàn khác nhau.

Từ khi bắt đầu hiều chuyển, cô nhớ sức khở mẹ Quyên Tử luôn rất kém, ba ngày hai bữa lại ốm một trận, cho nên cuộc sống Trần gia cũng không được tính là dư dả, lúc Quyên Tử lên học đại học, trừ học phí ra thì Quyên Tử đều tự mình kiếm tiền, sau khi Quyên Tử đi làm thì tình hình mới tốt hơn.

Thế nhưng phí phẫu thuật rất lớn, thật sự là một gánh nặng với Trần gia mà. Thời Tiêu kín đáo đưa thẻ rút tiền trong tay cho Quyên Tử :

" Mật mã là sinh nhật của mình, cậu dùng đi. "

Quyên Tử cầm thẻ trong tay, gật đầu một cái, tình cảm giữa cô và Tiêu Tử, nói thế nào cũng không phải là xa lạ. Không ngại, đột nhiên thẻ trong tay bị rút ra , Quyên Tử ngẩng đầu, vừa đúng chạm phải ánh mắt oán trách của Tả Hồng

" Thời Tiêu, cảm ơn cô, nhưng mà chúng tôi vẫn còn tiền. "

Thời Tiêu gãi đầu, nhìn Quyên Tử, cảm thấy hình như mình có chút giống kỳ đà cản mũi, đành nháy mắt nói :

" Cái đó, mình vào bên trong với dì Lưu đây. "

Nói xay, quay người rời đi.

Tả Hồng cúi đầu, nhìn Quyên Tử thật lâu :

«Tại sao không gọi điện cho anh ? "

Giọng nói lộ ra vẻ chất vấn đương nhiên, khiến trong lòng Quyên Tử nóng lên, cô giống như đã thành thói quen, chuyện gì cũng tự mình đối mặt, nhưng cô đã quên mất, bây giờ bên cạnh cô còn có một Tả Hồng.

Hình như cô có thể cảm thấy, trong nháy mắt trâm trạng của mình rơi vào cảm giác lơ lửng, một cảm giác kỳ lạ, rất rõ ràng, rõ ràng khiến cô không thể bỏ qua.

Tả Hồng bị ánh mắt mềm mại lệ thuộc khó có được của cô làm cho mờ mịt, trong lòng dù có tức giận nhưng ngay lập tức hóa thành nước.

Tả Hồng thở dài, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn đỉnh đầu Quyên Tử :

«Bất kể lúc nào, nhớ, em còn có anh. "

Ở bệnh viện quân đội Tả Hồng cũng có chút quan hệ, trong một tiếng đồng hồ anh làm xong tất cả các thủ tục, hơn nữa còn ở cùng Quyên Tử trông coi trong bệnh viện, liên tục bốn mươi tám tiếng, đợi đến lúc bệnh tình Trần Quốc Hoa ổn định, chuyển đến phòng bệnh bình thường anh mới về nhà thay quần áo, thuận tiện cầm quần áo cho Quyên Tử thay rồi lại đến bệnh viện.

Mẹ Quyên Tử nhìn thấy bên cạnh con gái đột nhiên xuất hiện Tả Hồng, càm thấy vừa vui vừa buồn, nguyện vọng của bà rốt cuộc cũng được thực hiện, nhưng con gái vẫn là con gái của bà sao ?

Lúc tối, Quyên Tử ép Tả Hồng về nhà ngủ, cô và mẹ chen nhau trên chiếc giường của người thân bên ngoài phòng bệnh của cha.

Đã lâu lắm rồi, từ khi con gái trưởng thành đã không ngủ chung một giường, Lưu Bội Trăn hoàn toàn hiểu rõ, khi mới đứa con gái về nhà thì cô bé bị ốm, sức khỏe rất yếu, rất hay bị sốt ho khan. Khi đó trong nhà không được ấm áp, mang cả lò than vào mà mùa đông vẫn không ấm áp thêm, cả đêm bà ôm cô, vỗ về, dụ dỗ, cơ thể cô bé nhỏ nhắn, mềm mại thơm tho….

«Mẹ, con mãi mãi là con gái của cha và mẹ, đúng không?"

Quyên Tử nói nhỏ, cắt đứt suy nghĩ của Lưu Bội Trăn. Lưu Bội Trăn cúi đầu, nhìn con gái trong ngực mình, thở dài:

«hai hôm nay, mẹ cũng đã suy nghĩ rồi, mẹ và cha con đã giấu con, cuối cùng vẫn không giấu được cả đời…."

Lời nói còn chưa dứt, Quyên Tử ngẩng đầu lên, phiền não cắt ngang lời mẹ cô :

«Đời này con chỉ có cha và mẹ, chúng ta một nhà ba người."

Lưu Bội Trăn cười khẽ, sờ tóc cô :

«Con bé ngốc, một nhà ba người, cũng không phải là cha mẹ và con đâu, bây giờ con lớn rồi, mẹ thấy Tả Hồng rất tốt với con, tuổi con cũng không còn nhỏ, đến tuổi xác định rồi, người đàn ông tốt nhưa vậy rất khó tìm!"

Mặt Quyên Tử có chút ửng đỏ :

«Mẹ, sao lại nói đến chuyện này chứ, con không kết hôn, khi nào con kiếm đủ tiền, chúng ta mua một căn nhà, cha, mẹ, và con, chúng ta sẽ sống như lúc con còn nhỏ."

Trong lòng Lưu Bội Trăn khẽ thở dài, con bé này thật là! Tình tình cố chấp, lại còn mạnh mẽ, dù Trần gia bọn họ để con gái trở về nhận người thân, nhưng mà chỉ sợ đối với nhận lại Mạc gia, cũng không phải là chuyện quá dễ dàng.

Thật ra thì, dù là con gái Trần gia, hay cháu gái Mạc gia thì bà cũng chỉ muốn con bé sống cuộc sống vui vẻ, chỉ sợ đứa nhỏ này quá mạnh mẽ, sẽ bỏ lỡ hạnh phúc của chính bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện