Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử
Chương 50
Quyên Tử trợn mắt nhìn, phản ứng đầu tiên sau khi mở mắt là cảm giác đầu đau như nứ, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông phóng đại trước mặt, dáng dấp không kém, nhưng tuyệt đối không phải là người tốt, tràn đầy tà khí bỉ ổi.
Quyên Tử nháy mắt mấy cái hoàn toàn tỉnh táo lại, không chút suy nghĩ đẩy ngang khuôn mặt trước mắt ra, Phương Cường bị cô đẩy có hơi sững sờ, Chu Yến ở một bên âm thầm hả hê, thật là tự mình tìm chết, Phương Cường là tên cặn bã, lại không giày vò chết cô ta.
Ai ngờ Phương Cường lại cười, giơ tay lên sờ khuôn mặt bị đẩy của mình, rất có hứng thú nhìn Quyên Tử, dũng khí của cô gái này thật sự đáng khen, dưới tình huống này mà trong mắt hoàn toàn không có chút nào e ngại, nhìn cô gần như thế này càng có một loại xinh đẹp kinh người, hơn nữa, mỹ nhân này cả người đều toát ra vẻ phong tình.
So sánh cô gái này với Tô Đồng bên cạnh, thì Tô Đồng cũng trở nên không có tư vị tốt gì, tốt, bình thường đều muốn đến phút cuối mới thưởng thức, đây đều là thói quen từ nhỏ đến lớn của Phương Cường.
“Các người thả ta ra, đây là phạm pháp, giam giữ trái phép, có thể ngồi tù hoặc tử hình vì tội này....”
Âm thanh của Tô Đồng hiện rõ sự sợ hãi lại có cả phô trương thanh thế, Chu Yến cười ha ha, giơ tay lên tát cô ta một cái:
“Ngươi câm miệng đi! Đồ đê tiện, ngồi tù thì ngươi cũng không tránh thoát”
Phương Cường đứng lên kéo Chu Yến ra:
“cút sang một bên đi, nơi này là chỗ nào mà đến lượt ngươi làm chủ”
Chu Yến bị đẩy lảo đảo một cái, ngã lăn trên đất, , muốn phản kháng lại nhưng lại hơi sợ, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng giận.
Quyên Tử nằm mơ cũng không thể ngờ Tô Đồng lại hận mình đến mức này, còn có cô gái kia, thậm chí ngay cả tên cũng không biết là gì, chỉ biết là Mạc Vân Đan giả, ánh mắt cô ta nhìn mình, giống như hận không thể đem mình róc xương lóc thịt, cô lúc nào thì đắc tội cô gái này?
Còn có Tô Đồng, trong lòng Quyên Tử đương nhiên lại sợ, nhưng cô biết rất rõ, bây giờ có sợ cũng không thể làm được gì, hơn nữa để đối phương biết mình sợ, không chừng chuyện sẽ càng hỏng bét.
Suy nghĩ cả trước cả sau, cũng biết lũ người này tuyệt đối không phải người lương thiện, đây là kế hoạch bắt cóc, nếu như họ muốn tiền thì coi như may mắn, chỉ sợ bọn chúng vì mục đích khác, hơn nữa ở nơi này có Tô Đồng và cả Mạc Vân Đan giả, hai người phụ nữ này rõ ràng là có ý hận thù với cô.
Quyên Tử nhanh chóng quét qua một vòng xung quanh, hình như là một kho hàng bỏ hoang, trong góc vứt mộng đống vỏ bao bố, trên đất còn có quần áo vứt lung tung, Quyên Tử cúi đầu nghĩ nghĩ, là nhà máy may đồng phục h đóng cửa hai năm trước ở ngoại ô.
Chỗ cô ngồi là chỗ có nệm êm, nhưng rách nát, bên cạnh cũng không hoàn hảo gì, lộ ra bông màu xám tro sợi. cửa sổ kho hàng rất cao, kính thủy tinh cũng không đủ hết, gió lạnh từ bên trên chui vào, có chút lạnh lẽo, ngoài cửa sổ bầu trời đen kịt, căn bản không thể đoán ra bây giờ là mấy giờ.
Phương Cường đứng ở giữa, chung quanh có bảy tám kẻ dáng vẻ lưu manh, Quyên Tử âm thầm kinh hãi, những kẻ này chăm chú nhìn cô với ánh mắt xấu xa, trong lòng bọn chúng nghĩ gì, không cần đoán cũng có thể biết.
Quyên Tử hoạt động cánh tay một chút, sợi dây trói vô cùng chặt, muốn động một chút cũng không nhúc nhích được, cổ tay bị sợi dây cọ sát đau nhói.
“Cường ca, các cô gái này thật đẹp mắt, bọn em nghĩ....”
Ánh mắt Phương Cường trầm xuống:
“Mày nghĩ cái gì? Chúng ta mẹ nó là vì tiền, không phải vì đàn bà, đã có tiền, đàn bà nào mà không có, bỏ chút tiền cái gì không có chứ”
Mấy kẻ kia nghe thấy, đều không dám lên tiếng.
Phương Cường lấy điện thoại di động, ngồi xổm xuống, đưa đến trước mắt Tô Đồng:
“Bây giờ nói chuyện với người nhà cô, cô cũng nhìn thấy, anh em của tôi mấy hôm nay cũng không được chạm vào đàn bà, nếu như nhà các người không đưa tiền, tôi đành đem cô chia cho các anh em ăn trước đỡ thèm”
Tô Đồng sợ run cầm cập, hối hận muốn chết, thế nào cũng không nghĩ đến tên đàn ông thối này không chỉ chủ ý đánh Quyên Tử, bản thân cô ta cũng bị bắt lại, nghe được lời nói của Phương Cường, không có chút khí sắc nào không ngừng gật đầu liên tục.
Quyên Tử tức không chịu được, người đàn bà này cứ như thế gây ra chuyện lớn như thế. Điện thoại thông rồi, Phương Cường đem điện thoại áp vào bên tai Tô Đồng.
Nước mắt nước mũi Tô Đồng thi nhau chảy xuống:
“Cha cha cứu con, cứu cứu con..........”
Phương Cường chuyển điện thoại sang tai mình:
“Nghe thấy chưa, cho các người thời gian một đêm để chuẩn bị, ngày mai ta muốn một trăm ngàn, chuẩn bị xong, chờ điện thoại của ta, nếu như dám báo cảnh sát, mạng con gái các người sẽ không còn”
“Một trăm ngàn”
Quyên Tử nghe được số tiền từ miệng hắn, đã cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng ít nhất đám người này không phải là tội phạm chuyên nghiệp, nếu như có kinh nghiệm thì nên biết chiếc xe kia và quần áo đồ đạc của Tô Đồng cũng đáng mấy trăm vạn, một trăm ngàn này, đối với cô mà nói có chút buồn cười.
Quả nhiên Tô Đồng giống như nhìn thấy ánh rạng đông mở miệng nói:
“Cái đó, không cần cha ta cho các người, ta đưa cho các người, trong túi của ta có thẻ, ta nói mật mã cho các người, ngươi chỉ cần đến máy rút tiền là có thể lấy”
Quyên Tử không khỏi thầm mắng người đàn bà này quả thật ngu xuẩn hết thuốc chữa, Phương Cường hơi sững sờ, đem túi Tô Đồng ở bên cạnh cầm lên, đổ túi xuống, đồ bên trong rơi ra ngoài, tiền bọn họ đã sớm lấy ra rồi, cũng không động vào chỗ tiền ấy, bây giờ mới lần lượt lấy ra.
Phường Cường đi qua, cởi sợi dây trói trên tay Tô Đồng, không biết từ chỗ nào tìm được giấy bútl:
“Viết, đem mật mã viết ở đây”
Tô Đồng run rẩy viết, giao cho hắn ta, ngây thơ hỏi:
“Bây giờ có thể thả ta đi đi! Chỗ này tuyệt đối đủ một trăm ngàn rồi:
Phương Cường chợt cười:
“Thả cô đi, không thể được, cô đã nhắc nhở tôi, tôi còn phải hướng tới yếu điểm của nhà cô, ngoan một chút”
Để bọn đàn em trói Tô Đồng lại lần nữa, Tô Đồng giận giữ nhưng không dám nói gì, Quyên Tử nhìn thấy cũng chỉ thở dài, Phương Cường đứng lên đi đến chỗ Quyên Tử, rồi ngồi xổm xuống trc mặt cô, đưa tay sờ sờ mặt cô:
“Hiện tại đến lượt cô, đại mỹ nữ”
Ánh mắt Quyên Tử chợt lóe lên, cười to trước mặt Phương Cường:
“Sợi dây chặt quá, tôi có chút không nghĩ ra”
Nụ cười này tuyệt đối có thể gọi là phong tình vạn chủng, khiến cho Phương Cường mất hồn trong chốc lát, có lẽ cả đời này mình cũng không gặp được một cô gái cực phẩm như vậy, hơn nữa còn thực sự đúng khẩu vị.
Phương Cường có chút không bỏ được, gỡ dây trói lỏng ra, Chu Yên nhìn thấy bộ dáng kia của Phương Cường, cũng biết là hắn ta bị người phụ nữ này dụ dỗ, hung hăng đi lên cho Quyên Tử một cái tát, Quyên Tử bị cô ta đánh, đầu lệch sang một bên, máu theo khóe miệng chảy xuống, có thể thấy được người đàn bà này hận cô bao nhiêu.
Chu Yến còn chưa hả giận, nhấc chân định đạp cô thêm cái nữa, Quyên Tử theo bản năng khom lưng bảo vệ bụng mình, may mắn người đàn bà điên này bị Phương Cường bắt được, túm tóc cho mấy bạt tai:
“Tao nói rồi, nơi này khi nào thì đến lượt ngươi làm chủ? Tao thấy người là quên rồi? Chính ngươi là loại mặt hàng gì, Nhị Tử, Tiểu Tam, hai người các người dạy dỗ cô ta cho tốt, cho cô ta biết quy củ ở chỗ này thế nào”
Hai người đàn ông đi lên, xấu bụng cười, vừa ôm vừa kéo Chu Yến đang ầm ĩ:
“Phuơng Cường *** qua sông rút ván, ngươi súc sinh, đồ cầm thú, ngươi chết không nhắm được tốt đâu.....”
Miệng Chu Yến bị bịt lại, Quyên Tử lúc này mới phát hiện, thì ra là bên kia còn có hai gian phòng cũ nhỏ, là phòng cũ của xưởng may, cửa sổ thủy tinh rất thấp, cõ thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Con ngươi Quyên Tử rụt một cái, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người đàn ông kia, ở gian phòng trong đó cởi hết quần áo của Chu Yến.... Quyên Tử cũng không đành lòng nhìn, cúi đầu......
Phương Cường lại gần cười ha ha mà nói:
“Chỉ cần cô hợp tác, tôi bảo đảm sẽ không đối xử như vậy với cô, yên tâm đi”
Quyên Tử híp mắt lại:
“Nếu như anh muốn tiền, gọi cho bạn trai tôi còn nhanh hơn, nh mà số máy của anh ấy, tôi luôn không nhớ được, ở điện thoại di động của tôi có lịch sử trò chuyện, anh lấy ra tôi tìm cho anh”
Lời nói của Quyên Tử rất chậm, trong lòng không ngừng gõ trống, thậm chí có thể cmả thấy tiếng tim đập dồn dập của bản thân, gần như muốn nhảy tới cổ họng.
Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc mấy tên cầm thú này, không biết rằng điện thoại di động chỉ cần vừa mở, chức năng GPS định vị sẽ khiến Tả Hồng biết vị trí của cô.
Cô đang đánh cuộc người đàn ông này rất háo sắc, ảnh hưởng đến sự thông minh của hắn ta, cô đanh đánh cuộc một cơ hội sống, cô không cam lòng cuộc đời của cô cứ như vậy có kết cục bi thảm thế này, cô còn muốn nhìn đứa bé của cô ra đời lớn lên, còn có người đàn ông Tả Hồng của cô..... Cô có rất nhiều thứ không thể mất.
Phương Cường quả thật bắt đầu bội phục người phụ nữ này, xinh đẹp vô cùng, cũng rất tỉnh táo, cho dù luân lạc tới mức chật vật như vậy, nhưng vẫn đâu vào đấy.
Phương Cường nhìn cô chằm chằm thật lâu, lâu đến mức trên trán Quyên Tử cũng rỉ ra mồ hôi lạnh, cho là hắn đã phát hiện ra suy nghĩ của mình, thế nhưng hắn lại đưa tay ra:
“Điện thoại của người đẹp đâu rồi, lấy ra”
Tên đàn ông đứng bên cạnh, có chút lưu luyến không rời, từ trong túi tiền móc điện thoại ra:
“Cường ca, hết pin rồi, đồ chơi này lúc mới vừa rồi ở trên đường em chơi trò chơi một lát thì hết pin, nhìn thì đẹp mắt, *** không thực dụng”
Quyên Tử mở miệng nói:
“Trong túi của tôi có máy sạc pin, có thể tìm công tắc điện chen vào, là có thể mở máy”
Tên đàn ông bên này hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú:
“Thật”
Xoau người đi tìm trong túi bên kia của Quyên Tử, tìm thấy máy sạc điện, ở bên kia gian phòng tối đen như mưc treo cả đống ổ điện đơn, chỉ một lát sau, tiếng chuông mở máy vang lên, trong lòng Quyên Tử mới chính thức thở nhẹ một chút.
Nói đến Tả Hồng bên này, anh cũng sắp điên rồi, từ trong bữa tiệc lẻn ra ngoài, đầu tiên là gọi điện cho Quyên Tử, thế nhưng cô lại tắt máy, gọi điện thoại tới nhà Trần gia, cha mẹ nói cô không có qua bên đó, gọi điện thoại cho Thời Tiêu, cũng nói không biết, gọi điện đến nhà họ Mạc, bên kia cũng hoảng hốt.
Mạc gia từng có kinh nghiệm như vậy, hơn hai mươi năm trước, Vân Đan bị bắt cóc cũng chính là như vậy.
Thời điểm Tả Hồng đến nhà họ Mạc, Mạc gia đã bầy sẵn trận địa đón quân địch, Tả Hồng lần đầu tiên thấy may mắn vì Quyên Tử là cháu gái Mạc gia, bởi vì với vị thế nhà họ Mạc, có rất nhiều chuyện có thể dễ dàng làm được, đặc quyền sử dụng.
Mạc Quan Vinh đi thẳng đến quân khu điều tra, sắp xếp bố trí các loại dụng cụ một cách nhanh chóng, Tả Hồng vẫn không muốn tin tưởng phỏng đoán của Mạc Vân Phong.
Mặc dù cá tính Quyên Tử rất mạnh, nhưng cũng rất ít đắc tội với người khác, hơn nữa tại sao bọn bắt cóc lại tới tìm cô. Mạc Vân Phong lại nhắc nhở anh:
“Đừng quên, thời điểm Quyên Tử hơn ba tuổi, đã bị bắt cóc một lần”
Tâm trí Tả Hồng đại loạn, chỉ có thể một lần lại một lần bấm số Quyên Tử, tựa như đây là điểm duy nhất còn có thể liên hệ với cô, khi trong ống nghe truyền tới không phải âm báo tắt máy, mà là một tiếng đô thật dài, Tả Hồng thiếu chút nữa bóp vỡ điện thoại di động.
Quyên Tử ở bên này vừa mở điện thoại, điện thoại gần như vang lên tiếng chuông ngay lập tức, tiếng chuông thật dài, ở trong khi hàng tĩnh lặng vắng vẻ, liền trở nên rất chói tai.
Mắt Phương Cường khẽ nheo lại, đi đến nhìn một chút, người gọi đến hiện lên tên Tả Hồng, hắn ta mở miệng hỏi:
“Tả Hồng là ai?”
Quyên Tử cố gắng trấn định”
“bạn trai tôi”
Phương Cường hơi ngừng lại rồi lập tức nhận điện thoại:
“Quyên Tử em ở đâu? Bây giờ ở chỗ nào?”
Ngay lâọ tức trong loa liền vang lên tiếng hô của một người đàn ông, âm thanh lớn đến mức Quyên Tử cũng nghe rõ ràng. Phương CƯờng ngoáy ngoáy lỗ tai, để điện thoại lại gần:
“Mày là bạn trai cô ta?”
Tả Hồng sững sờ, âm thanh trở nên lạnh lẽo:
“Mày là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của bạn gái tao?”
Phương Cường cười ha ha vài tiếng:
“Bạn gái mày xinh đẹp quá, là đàn ông, tao thật sự hâm mộ mày”
Tả Hồng nghe được sợ hết hồn hết vía, lướt mắt nghiêng qua nhìn thấy điều tra viên không tiếng động nói với anh:
“Tận lực kéo dài thời gian”
Tả Hồng khẽ gật đầu:
“Mày muốn bao nhiêu tiền, cứ nói ra con số, nhưng là không được làm tổn thương đến bạn gái của tao, nếu không, tin tưởng tao, tao dẽ làm cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết”
Phương Cường thật đúng là run một cái, giọng người đàn ông trong điện thoại vừa âm lãnh lại trầm thấp, khiến Phương Cường gần như tin đó là thật, lần đầu gặp phải người thân con tin dám uy hiếp bọn cướp, không khỏi cười quỷ dị hai tiếng:
“được, tao đáp ứng”
Phương Cường nghĩ đến mặc dù gia đình Quyên Tử có bối cảnh lớn, nhưng không phải kinh doanh, muốn quá nhiều cũng không được, vì vậy nhanh miệng nói một câu muốn một trăm ngàn.
Quyên Tử thật muốn trợn trắng mắt, cuối cùng hắn ta cũng biết có một trăm ngàn.
Tả hồng thấy điều tra viên phía bên cạnh ra dấu OK, mới mở miệng nói:
“Được, không thành vấn đề, chỉ là, anh cũng nên hiểu, hiện tại lúc này các ngân hàng đều đóng cửa rồi, tôi đưa chi phiếu khẳng định là cũng không được, một khoản tiền như vậy anh muốn tự ra ngân hàng rút cũng khó, sáng sớm ngày mai chín giờ ngân hàng mở cửa, nhanh nhất là hơn chín giờ tôi đi rút tiền vể, anh nói địa điểm giao tiềm, tôi tự mình mang tiền đến, bây giờ tôi muốn xác định thân thể của bạn gái tôi được an toàn”
Phương Cường gần như là bị Tả Hồng dắt mũi, trong lòng vô cùng không cam lòng, người đàn ông này rõ ràng bị hắn ta uy hiếp, vậy mà vẫn có thể mạnh mẽ như thế, nhưng hắn ta cũng không tìm thấy chỗ nào không đúng, lộ vẻ tức giận đưa điện thoại dí vào tai Quyên Tử, không quên uy hiếp:
“Cô biết nên nói cái gì rồi đấy”
Quyên Tử suy nghĩ một chút mở miệng:
“Nhà vệ sinh của chúng ta”
Dừng một chút, nhìn Phương Cường một cái, mới tiếp tục nói:
“Tay vịn hư, cài đặt năm ngoái, cửa mở rộng, nhớ”
Phương Cường cúp điện thoại, không khỏi cười ha ha:
“Cô gái này quả thật biết điều, đến lúc này rồi mà còn nhớ thương tay vịn nhà vệ sinh”
Quyên Tử gật đầu một cái:
“Tôi luôn luôn là người như thế, nên làm gì thì vĩnh viễn không bao giờ quên”
Tới gần cô, Phương Cường có thể cảm thấy được cái mùi thơm phụ nữ mê người từ Quyên Tử, có chút không giữ được, miệng đi đến gần, Quyên Tử nhanh chóng quay đầu né tránh.
Sắc mặt Phương Cường lạnh lẽo, Quyên Tử lại nở nụ cười ha ha:
“Tôi muốn đi nhà vệ sinh, sắp không nhịn nổi rồi, anh không phải hi vọng chúng tôi đi vệ sinh luôn tại chỗ này chứ, hơn nữa, có một số việc nếu quá vội vàng, thì sẽ mất đi niềm vui thú, không phải sao?”
Nói xong, mập mờ liếc hắn ta một cái, Phương Cường cũng có cảm giác hoàn toàn hiểu ra, cô gái này thật đáng giá cho hắn ta hoàn toàn hưởng thụ, nếu qua loa ăn vào trong miệng cũng không còn nhiệt tình, ai cũng biết, chuyện như vậy chính là có ý tứ ngươi tình ta nguyện.
“Tôi... tôi, cũng muốn đi vệ sinh.....”
Tô Đồng run rẩy nói ra, Phương Cường cười:
“Mỹ nhân muốn đi tiêu cũng thống nhất như vậy, hai người các ngươi, dẫn các mỹ nữ ra phía sau đi vệ sinh”
Hai người đàn ông đi lên, mỗi người giữ một người, đi đến một bên cửa từng người đi ra, gặp phải gió lạnh cóng đến mức Quyên Tử giật mình, ngẩng đầu đã thấy trăng tròn trên đầu cành cây khô, hôm nay là mười lăm rồi, cũng không biết cô có còn mạng sống mà ra ngoài không nữa.
Phía sau thật sự có một nhà vệ sinh, hai người đàn ông đi theo coi như cũng có quy củ, đến lúc đó tự buông hai người bọn họ ra, canh giữ ở cửa, Quyên Tử mở miệng nói:
“Đại ca, các người không mở dây cho chúng tôi, chúng tôi giải quyết thế nào đây”
Tên đàn ông vóc dáng thấp lùn xấu bụng cười nói:
“cô nàng này có ý tứ, nếu không đại ca cởi quần cho ngươi, như thế nào?”
Tên đàn ôgn còn lại cau mày cảnh cáo:
“Lão ngũu, chớ mẹ nó ở đây gây dự, cô nàng này là người Cường ca coi trọng”
Nói xong, nhìn hai người một cái, có lẽ cảm thấy họ cũng không chạy được, vì vậy buồn lỏng sợi dây trói ra, Quyên Tử hoạt động hai cánh tay đã tê một chút, đi vào nhà vệ sinh.
Thích ứng với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy rõ nơi này, nhanh chóng quan sát một vòng, không khỏi thất vọng, đoán chừng nơi này đã sớm bị bỏ hoang, cửa sổ cũng đóng kín chặt chẽ, ánh trăng đều là từ cửa sổ rộng trên cao chiếu vào.
Lòng Quyên Tử vô cùng lạnh lẽo, xoay người lại nhìn Tô Đồng, nhỏ giọng nói:
"Tại sao làm như vậy?"
"Tại sao?"
Giọng nói Tô Đồng có chút bén nhọn:
“Đều là vì cô, bởi vì cô, nên Hành ca mới không cần tôi, cô là đồ hồ ly tinh....”
Quyên Tử hận không thể một cước đạp chết cô ta, đây đúng là cái đồ đàn bà điên a!
Quyên Tử nhìn cô ta thật lâu, ác độc mở miệng:
“Nếu như tôi là Triệu Hành, tôi cũng không bao giờ nhớ cô, đồ đàn bà ngu xuẩn”
Quyên Tử nháy mắt mấy cái hoàn toàn tỉnh táo lại, không chút suy nghĩ đẩy ngang khuôn mặt trước mắt ra, Phương Cường bị cô đẩy có hơi sững sờ, Chu Yến ở một bên âm thầm hả hê, thật là tự mình tìm chết, Phương Cường là tên cặn bã, lại không giày vò chết cô ta.
Ai ngờ Phương Cường lại cười, giơ tay lên sờ khuôn mặt bị đẩy của mình, rất có hứng thú nhìn Quyên Tử, dũng khí của cô gái này thật sự đáng khen, dưới tình huống này mà trong mắt hoàn toàn không có chút nào e ngại, nhìn cô gần như thế này càng có một loại xinh đẹp kinh người, hơn nữa, mỹ nhân này cả người đều toát ra vẻ phong tình.
So sánh cô gái này với Tô Đồng bên cạnh, thì Tô Đồng cũng trở nên không có tư vị tốt gì, tốt, bình thường đều muốn đến phút cuối mới thưởng thức, đây đều là thói quen từ nhỏ đến lớn của Phương Cường.
“Các người thả ta ra, đây là phạm pháp, giam giữ trái phép, có thể ngồi tù hoặc tử hình vì tội này....”
Âm thanh của Tô Đồng hiện rõ sự sợ hãi lại có cả phô trương thanh thế, Chu Yến cười ha ha, giơ tay lên tát cô ta một cái:
“Ngươi câm miệng đi! Đồ đê tiện, ngồi tù thì ngươi cũng không tránh thoát”
Phương Cường đứng lên kéo Chu Yến ra:
“cút sang một bên đi, nơi này là chỗ nào mà đến lượt ngươi làm chủ”
Chu Yến bị đẩy lảo đảo một cái, ngã lăn trên đất, , muốn phản kháng lại nhưng lại hơi sợ, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng giận.
Quyên Tử nằm mơ cũng không thể ngờ Tô Đồng lại hận mình đến mức này, còn có cô gái kia, thậm chí ngay cả tên cũng không biết là gì, chỉ biết là Mạc Vân Đan giả, ánh mắt cô ta nhìn mình, giống như hận không thể đem mình róc xương lóc thịt, cô lúc nào thì đắc tội cô gái này?
Còn có Tô Đồng, trong lòng Quyên Tử đương nhiên lại sợ, nhưng cô biết rất rõ, bây giờ có sợ cũng không thể làm được gì, hơn nữa để đối phương biết mình sợ, không chừng chuyện sẽ càng hỏng bét.
Suy nghĩ cả trước cả sau, cũng biết lũ người này tuyệt đối không phải người lương thiện, đây là kế hoạch bắt cóc, nếu như họ muốn tiền thì coi như may mắn, chỉ sợ bọn chúng vì mục đích khác, hơn nữa ở nơi này có Tô Đồng và cả Mạc Vân Đan giả, hai người phụ nữ này rõ ràng là có ý hận thù với cô.
Quyên Tử nhanh chóng quét qua một vòng xung quanh, hình như là một kho hàng bỏ hoang, trong góc vứt mộng đống vỏ bao bố, trên đất còn có quần áo vứt lung tung, Quyên Tử cúi đầu nghĩ nghĩ, là nhà máy may đồng phục h đóng cửa hai năm trước ở ngoại ô.
Chỗ cô ngồi là chỗ có nệm êm, nhưng rách nát, bên cạnh cũng không hoàn hảo gì, lộ ra bông màu xám tro sợi. cửa sổ kho hàng rất cao, kính thủy tinh cũng không đủ hết, gió lạnh từ bên trên chui vào, có chút lạnh lẽo, ngoài cửa sổ bầu trời đen kịt, căn bản không thể đoán ra bây giờ là mấy giờ.
Phương Cường đứng ở giữa, chung quanh có bảy tám kẻ dáng vẻ lưu manh, Quyên Tử âm thầm kinh hãi, những kẻ này chăm chú nhìn cô với ánh mắt xấu xa, trong lòng bọn chúng nghĩ gì, không cần đoán cũng có thể biết.
Quyên Tử hoạt động cánh tay một chút, sợi dây trói vô cùng chặt, muốn động một chút cũng không nhúc nhích được, cổ tay bị sợi dây cọ sát đau nhói.
“Cường ca, các cô gái này thật đẹp mắt, bọn em nghĩ....”
Ánh mắt Phương Cường trầm xuống:
“Mày nghĩ cái gì? Chúng ta mẹ nó là vì tiền, không phải vì đàn bà, đã có tiền, đàn bà nào mà không có, bỏ chút tiền cái gì không có chứ”
Mấy kẻ kia nghe thấy, đều không dám lên tiếng.
Phương Cường lấy điện thoại di động, ngồi xổm xuống, đưa đến trước mắt Tô Đồng:
“Bây giờ nói chuyện với người nhà cô, cô cũng nhìn thấy, anh em của tôi mấy hôm nay cũng không được chạm vào đàn bà, nếu như nhà các người không đưa tiền, tôi đành đem cô chia cho các anh em ăn trước đỡ thèm”
Tô Đồng sợ run cầm cập, hối hận muốn chết, thế nào cũng không nghĩ đến tên đàn ông thối này không chỉ chủ ý đánh Quyên Tử, bản thân cô ta cũng bị bắt lại, nghe được lời nói của Phương Cường, không có chút khí sắc nào không ngừng gật đầu liên tục.
Quyên Tử tức không chịu được, người đàn bà này cứ như thế gây ra chuyện lớn như thế. Điện thoại thông rồi, Phương Cường đem điện thoại áp vào bên tai Tô Đồng.
Nước mắt nước mũi Tô Đồng thi nhau chảy xuống:
“Cha cha cứu con, cứu cứu con..........”
Phương Cường chuyển điện thoại sang tai mình:
“Nghe thấy chưa, cho các người thời gian một đêm để chuẩn bị, ngày mai ta muốn một trăm ngàn, chuẩn bị xong, chờ điện thoại của ta, nếu như dám báo cảnh sát, mạng con gái các người sẽ không còn”
“Một trăm ngàn”
Quyên Tử nghe được số tiền từ miệng hắn, đã cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng ít nhất đám người này không phải là tội phạm chuyên nghiệp, nếu như có kinh nghiệm thì nên biết chiếc xe kia và quần áo đồ đạc của Tô Đồng cũng đáng mấy trăm vạn, một trăm ngàn này, đối với cô mà nói có chút buồn cười.
Quả nhiên Tô Đồng giống như nhìn thấy ánh rạng đông mở miệng nói:
“Cái đó, không cần cha ta cho các người, ta đưa cho các người, trong túi của ta có thẻ, ta nói mật mã cho các người, ngươi chỉ cần đến máy rút tiền là có thể lấy”
Quyên Tử không khỏi thầm mắng người đàn bà này quả thật ngu xuẩn hết thuốc chữa, Phương Cường hơi sững sờ, đem túi Tô Đồng ở bên cạnh cầm lên, đổ túi xuống, đồ bên trong rơi ra ngoài, tiền bọn họ đã sớm lấy ra rồi, cũng không động vào chỗ tiền ấy, bây giờ mới lần lượt lấy ra.
Phường Cường đi qua, cởi sợi dây trói trên tay Tô Đồng, không biết từ chỗ nào tìm được giấy bútl:
“Viết, đem mật mã viết ở đây”
Tô Đồng run rẩy viết, giao cho hắn ta, ngây thơ hỏi:
“Bây giờ có thể thả ta đi đi! Chỗ này tuyệt đối đủ một trăm ngàn rồi:
Phương Cường chợt cười:
“Thả cô đi, không thể được, cô đã nhắc nhở tôi, tôi còn phải hướng tới yếu điểm của nhà cô, ngoan một chút”
Để bọn đàn em trói Tô Đồng lại lần nữa, Tô Đồng giận giữ nhưng không dám nói gì, Quyên Tử nhìn thấy cũng chỉ thở dài, Phương Cường đứng lên đi đến chỗ Quyên Tử, rồi ngồi xổm xuống trc mặt cô, đưa tay sờ sờ mặt cô:
“Hiện tại đến lượt cô, đại mỹ nữ”
Ánh mắt Quyên Tử chợt lóe lên, cười to trước mặt Phương Cường:
“Sợi dây chặt quá, tôi có chút không nghĩ ra”
Nụ cười này tuyệt đối có thể gọi là phong tình vạn chủng, khiến cho Phương Cường mất hồn trong chốc lát, có lẽ cả đời này mình cũng không gặp được một cô gái cực phẩm như vậy, hơn nữa còn thực sự đúng khẩu vị.
Phương Cường có chút không bỏ được, gỡ dây trói lỏng ra, Chu Yên nhìn thấy bộ dáng kia của Phương Cường, cũng biết là hắn ta bị người phụ nữ này dụ dỗ, hung hăng đi lên cho Quyên Tử một cái tát, Quyên Tử bị cô ta đánh, đầu lệch sang một bên, máu theo khóe miệng chảy xuống, có thể thấy được người đàn bà này hận cô bao nhiêu.
Chu Yến còn chưa hả giận, nhấc chân định đạp cô thêm cái nữa, Quyên Tử theo bản năng khom lưng bảo vệ bụng mình, may mắn người đàn bà điên này bị Phương Cường bắt được, túm tóc cho mấy bạt tai:
“Tao nói rồi, nơi này khi nào thì đến lượt ngươi làm chủ? Tao thấy người là quên rồi? Chính ngươi là loại mặt hàng gì, Nhị Tử, Tiểu Tam, hai người các người dạy dỗ cô ta cho tốt, cho cô ta biết quy củ ở chỗ này thế nào”
Hai người đàn ông đi lên, xấu bụng cười, vừa ôm vừa kéo Chu Yến đang ầm ĩ:
“Phuơng Cường *** qua sông rút ván, ngươi súc sinh, đồ cầm thú, ngươi chết không nhắm được tốt đâu.....”
Miệng Chu Yến bị bịt lại, Quyên Tử lúc này mới phát hiện, thì ra là bên kia còn có hai gian phòng cũ nhỏ, là phòng cũ của xưởng may, cửa sổ thủy tinh rất thấp, cõ thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Con ngươi Quyên Tử rụt một cái, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người đàn ông kia, ở gian phòng trong đó cởi hết quần áo của Chu Yến.... Quyên Tử cũng không đành lòng nhìn, cúi đầu......
Phương Cường lại gần cười ha ha mà nói:
“Chỉ cần cô hợp tác, tôi bảo đảm sẽ không đối xử như vậy với cô, yên tâm đi”
Quyên Tử híp mắt lại:
“Nếu như anh muốn tiền, gọi cho bạn trai tôi còn nhanh hơn, nh mà số máy của anh ấy, tôi luôn không nhớ được, ở điện thoại di động của tôi có lịch sử trò chuyện, anh lấy ra tôi tìm cho anh”
Lời nói của Quyên Tử rất chậm, trong lòng không ngừng gõ trống, thậm chí có thể cmả thấy tiếng tim đập dồn dập của bản thân, gần như muốn nhảy tới cổ họng.
Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc mấy tên cầm thú này, không biết rằng điện thoại di động chỉ cần vừa mở, chức năng GPS định vị sẽ khiến Tả Hồng biết vị trí của cô.
Cô đang đánh cuộc người đàn ông này rất háo sắc, ảnh hưởng đến sự thông minh của hắn ta, cô đanh đánh cuộc một cơ hội sống, cô không cam lòng cuộc đời của cô cứ như vậy có kết cục bi thảm thế này, cô còn muốn nhìn đứa bé của cô ra đời lớn lên, còn có người đàn ông Tả Hồng của cô..... Cô có rất nhiều thứ không thể mất.
Phương Cường quả thật bắt đầu bội phục người phụ nữ này, xinh đẹp vô cùng, cũng rất tỉnh táo, cho dù luân lạc tới mức chật vật như vậy, nhưng vẫn đâu vào đấy.
Phương Cường nhìn cô chằm chằm thật lâu, lâu đến mức trên trán Quyên Tử cũng rỉ ra mồ hôi lạnh, cho là hắn đã phát hiện ra suy nghĩ của mình, thế nhưng hắn lại đưa tay ra:
“Điện thoại của người đẹp đâu rồi, lấy ra”
Tên đàn ông đứng bên cạnh, có chút lưu luyến không rời, từ trong túi tiền móc điện thoại ra:
“Cường ca, hết pin rồi, đồ chơi này lúc mới vừa rồi ở trên đường em chơi trò chơi một lát thì hết pin, nhìn thì đẹp mắt, *** không thực dụng”
Quyên Tử mở miệng nói:
“Trong túi của tôi có máy sạc pin, có thể tìm công tắc điện chen vào, là có thể mở máy”
Tên đàn ông bên này hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú:
“Thật”
Xoau người đi tìm trong túi bên kia của Quyên Tử, tìm thấy máy sạc điện, ở bên kia gian phòng tối đen như mưc treo cả đống ổ điện đơn, chỉ một lát sau, tiếng chuông mở máy vang lên, trong lòng Quyên Tử mới chính thức thở nhẹ một chút.
Nói đến Tả Hồng bên này, anh cũng sắp điên rồi, từ trong bữa tiệc lẻn ra ngoài, đầu tiên là gọi điện cho Quyên Tử, thế nhưng cô lại tắt máy, gọi điện thoại tới nhà Trần gia, cha mẹ nói cô không có qua bên đó, gọi điện thoại cho Thời Tiêu, cũng nói không biết, gọi điện đến nhà họ Mạc, bên kia cũng hoảng hốt.
Mạc gia từng có kinh nghiệm như vậy, hơn hai mươi năm trước, Vân Đan bị bắt cóc cũng chính là như vậy.
Thời điểm Tả Hồng đến nhà họ Mạc, Mạc gia đã bầy sẵn trận địa đón quân địch, Tả Hồng lần đầu tiên thấy may mắn vì Quyên Tử là cháu gái Mạc gia, bởi vì với vị thế nhà họ Mạc, có rất nhiều chuyện có thể dễ dàng làm được, đặc quyền sử dụng.
Mạc Quan Vinh đi thẳng đến quân khu điều tra, sắp xếp bố trí các loại dụng cụ một cách nhanh chóng, Tả Hồng vẫn không muốn tin tưởng phỏng đoán của Mạc Vân Phong.
Mặc dù cá tính Quyên Tử rất mạnh, nhưng cũng rất ít đắc tội với người khác, hơn nữa tại sao bọn bắt cóc lại tới tìm cô. Mạc Vân Phong lại nhắc nhở anh:
“Đừng quên, thời điểm Quyên Tử hơn ba tuổi, đã bị bắt cóc một lần”
Tâm trí Tả Hồng đại loạn, chỉ có thể một lần lại một lần bấm số Quyên Tử, tựa như đây là điểm duy nhất còn có thể liên hệ với cô, khi trong ống nghe truyền tới không phải âm báo tắt máy, mà là một tiếng đô thật dài, Tả Hồng thiếu chút nữa bóp vỡ điện thoại di động.
Quyên Tử ở bên này vừa mở điện thoại, điện thoại gần như vang lên tiếng chuông ngay lập tức, tiếng chuông thật dài, ở trong khi hàng tĩnh lặng vắng vẻ, liền trở nên rất chói tai.
Mắt Phương Cường khẽ nheo lại, đi đến nhìn một chút, người gọi đến hiện lên tên Tả Hồng, hắn ta mở miệng hỏi:
“Tả Hồng là ai?”
Quyên Tử cố gắng trấn định”
“bạn trai tôi”
Phương Cường hơi ngừng lại rồi lập tức nhận điện thoại:
“Quyên Tử em ở đâu? Bây giờ ở chỗ nào?”
Ngay lâọ tức trong loa liền vang lên tiếng hô của một người đàn ông, âm thanh lớn đến mức Quyên Tử cũng nghe rõ ràng. Phương CƯờng ngoáy ngoáy lỗ tai, để điện thoại lại gần:
“Mày là bạn trai cô ta?”
Tả Hồng sững sờ, âm thanh trở nên lạnh lẽo:
“Mày là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của bạn gái tao?”
Phương Cường cười ha ha vài tiếng:
“Bạn gái mày xinh đẹp quá, là đàn ông, tao thật sự hâm mộ mày”
Tả Hồng nghe được sợ hết hồn hết vía, lướt mắt nghiêng qua nhìn thấy điều tra viên không tiếng động nói với anh:
“Tận lực kéo dài thời gian”
Tả Hồng khẽ gật đầu:
“Mày muốn bao nhiêu tiền, cứ nói ra con số, nhưng là không được làm tổn thương đến bạn gái của tao, nếu không, tin tưởng tao, tao dẽ làm cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết”
Phương Cường thật đúng là run một cái, giọng người đàn ông trong điện thoại vừa âm lãnh lại trầm thấp, khiến Phương Cường gần như tin đó là thật, lần đầu gặp phải người thân con tin dám uy hiếp bọn cướp, không khỏi cười quỷ dị hai tiếng:
“được, tao đáp ứng”
Phương Cường nghĩ đến mặc dù gia đình Quyên Tử có bối cảnh lớn, nhưng không phải kinh doanh, muốn quá nhiều cũng không được, vì vậy nhanh miệng nói một câu muốn một trăm ngàn.
Quyên Tử thật muốn trợn trắng mắt, cuối cùng hắn ta cũng biết có một trăm ngàn.
Tả hồng thấy điều tra viên phía bên cạnh ra dấu OK, mới mở miệng nói:
“Được, không thành vấn đề, chỉ là, anh cũng nên hiểu, hiện tại lúc này các ngân hàng đều đóng cửa rồi, tôi đưa chi phiếu khẳng định là cũng không được, một khoản tiền như vậy anh muốn tự ra ngân hàng rút cũng khó, sáng sớm ngày mai chín giờ ngân hàng mở cửa, nhanh nhất là hơn chín giờ tôi đi rút tiền vể, anh nói địa điểm giao tiềm, tôi tự mình mang tiền đến, bây giờ tôi muốn xác định thân thể của bạn gái tôi được an toàn”
Phương Cường gần như là bị Tả Hồng dắt mũi, trong lòng vô cùng không cam lòng, người đàn ông này rõ ràng bị hắn ta uy hiếp, vậy mà vẫn có thể mạnh mẽ như thế, nhưng hắn ta cũng không tìm thấy chỗ nào không đúng, lộ vẻ tức giận đưa điện thoại dí vào tai Quyên Tử, không quên uy hiếp:
“Cô biết nên nói cái gì rồi đấy”
Quyên Tử suy nghĩ một chút mở miệng:
“Nhà vệ sinh của chúng ta”
Dừng một chút, nhìn Phương Cường một cái, mới tiếp tục nói:
“Tay vịn hư, cài đặt năm ngoái, cửa mở rộng, nhớ”
Phương Cường cúp điện thoại, không khỏi cười ha ha:
“Cô gái này quả thật biết điều, đến lúc này rồi mà còn nhớ thương tay vịn nhà vệ sinh”
Quyên Tử gật đầu một cái:
“Tôi luôn luôn là người như thế, nên làm gì thì vĩnh viễn không bao giờ quên”
Tới gần cô, Phương Cường có thể cảm thấy được cái mùi thơm phụ nữ mê người từ Quyên Tử, có chút không giữ được, miệng đi đến gần, Quyên Tử nhanh chóng quay đầu né tránh.
Sắc mặt Phương Cường lạnh lẽo, Quyên Tử lại nở nụ cười ha ha:
“Tôi muốn đi nhà vệ sinh, sắp không nhịn nổi rồi, anh không phải hi vọng chúng tôi đi vệ sinh luôn tại chỗ này chứ, hơn nữa, có một số việc nếu quá vội vàng, thì sẽ mất đi niềm vui thú, không phải sao?”
Nói xong, mập mờ liếc hắn ta một cái, Phương Cường cũng có cảm giác hoàn toàn hiểu ra, cô gái này thật đáng giá cho hắn ta hoàn toàn hưởng thụ, nếu qua loa ăn vào trong miệng cũng không còn nhiệt tình, ai cũng biết, chuyện như vậy chính là có ý tứ ngươi tình ta nguyện.
“Tôi... tôi, cũng muốn đi vệ sinh.....”
Tô Đồng run rẩy nói ra, Phương Cường cười:
“Mỹ nhân muốn đi tiêu cũng thống nhất như vậy, hai người các ngươi, dẫn các mỹ nữ ra phía sau đi vệ sinh”
Hai người đàn ông đi lên, mỗi người giữ một người, đi đến một bên cửa từng người đi ra, gặp phải gió lạnh cóng đến mức Quyên Tử giật mình, ngẩng đầu đã thấy trăng tròn trên đầu cành cây khô, hôm nay là mười lăm rồi, cũng không biết cô có còn mạng sống mà ra ngoài không nữa.
Phía sau thật sự có một nhà vệ sinh, hai người đàn ông đi theo coi như cũng có quy củ, đến lúc đó tự buông hai người bọn họ ra, canh giữ ở cửa, Quyên Tử mở miệng nói:
“Đại ca, các người không mở dây cho chúng tôi, chúng tôi giải quyết thế nào đây”
Tên đàn ông vóc dáng thấp lùn xấu bụng cười nói:
“cô nàng này có ý tứ, nếu không đại ca cởi quần cho ngươi, như thế nào?”
Tên đàn ôgn còn lại cau mày cảnh cáo:
“Lão ngũu, chớ mẹ nó ở đây gây dự, cô nàng này là người Cường ca coi trọng”
Nói xong, nhìn hai người một cái, có lẽ cảm thấy họ cũng không chạy được, vì vậy buồn lỏng sợi dây trói ra, Quyên Tử hoạt động hai cánh tay đã tê một chút, đi vào nhà vệ sinh.
Thích ứng với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy rõ nơi này, nhanh chóng quan sát một vòng, không khỏi thất vọng, đoán chừng nơi này đã sớm bị bỏ hoang, cửa sổ cũng đóng kín chặt chẽ, ánh trăng đều là từ cửa sổ rộng trên cao chiếu vào.
Lòng Quyên Tử vô cùng lạnh lẽo, xoay người lại nhìn Tô Đồng, nhỏ giọng nói:
"Tại sao làm như vậy?"
"Tại sao?"
Giọng nói Tô Đồng có chút bén nhọn:
“Đều là vì cô, bởi vì cô, nên Hành ca mới không cần tôi, cô là đồ hồ ly tinh....”
Quyên Tử hận không thể một cước đạp chết cô ta, đây đúng là cái đồ đàn bà điên a!
Quyên Tử nhìn cô ta thật lâu, ác độc mở miệng:
“Nếu như tôi là Triệu Hành, tôi cũng không bao giờ nhớ cô, đồ đàn bà ngu xuẩn”
Bình luận truyện