Chương 118: Tổ ấm
Suốt mấy tháng qua phải vất vả bôn ba, Dương Long có vẻ như đã mệt lắm rồi nếu đi thêm nữa có thể anh sẽ không chịu nổi. Đúng vào lúc Huỳnh Hoa và anh bàn nhau định tìm nơi nào đó bình yên để dừng chân thì lại nhận được lời kí thác của trưởng làng nên Huỳnh Hoa nhanh chóng gật đầu ưng thuận. Kể từ ngày hôm đó Huỳnh Hoa chính thức ở lại ngôi không tên ấy.
Sáng ngày hôm sau, Quốc Hào nói với Huỳnh Hoa:
- Hoa tỷ tuy là sư phụ của đệ nhưng đệ không gọi tỷ bằng sư phụ đâu.
Huỳnh Hoa kinh ngạc:
- Sao vậy?
- Vì tỷ cấm đệ sau này không cho đệ nói cho mọi người biết về sư phụ thì bây giờ đệ cũng không cần phải gọi tỷ bằng sư phụ là hợp lý mà. Với lại, tỷ đâu lớn hơn đệ bao nhiêu tuổi… nên đệ chỉ gọi tỷ là tỷ tỷ thôi.
Huỳnh Hoa cau mày:
- Tiểu tử này...
Quốc hào cười lém lỉnh làm Huỳnh Hoa cũng phải cười theo, cô dịu giọng:
- Được rồi đệ muốn gọi gì thì gọi. Đã chuẩn bị những gì ta nói hôm qua chưa, trưa nay chúng ta bắt đầu học đấy nhé.
- Đệ chuẩn bị xong cả rồi.
- Tốt. Nói trước bình thường ta thế này nhưng khi vào học ta nghiêm khắc đấy nhé, học là phải tập trung thật kỹ vào.
- Đệ biết rồi mà.
Quốc Hào gật đầu như gà mổ thóc làm Huỳnh Hoa phải bật cười. Ngày hôm đó Huỳnh Hoa chính thức trở thành sư phụ và Quốc Hào chính là đệ tử chân truyền đầu tiên của cô. Sau những nguyên lý cơ bản về y thuật Quốc Hào bắt đầu học chuẩn mạch, phân loại thảo dược và kê đơn thuốc, cuối cùng châm cứu và phẫu thuật. Trong quá trình đó còn một số phương pháp phối thuốc giải độc. Vì nhà của Quốc Hào vốn là dược đường của cả làng mấy trăm người nên cũng khá đầy đủ tiện nghi để học. Trước đó Quốc Hào vốn được học sơ về dược nên cậu bé tiếp thu bài học rất mau.
Huỳnh Hoa dạy cho Quốc Hào thứ gì đều buộc cậu bé phải ghi lại rõ ràng tỉ mỉ sau đó phải thực hành ngay. Người dân trong làng ngày nào được tin Quốc Hào khám bệnh và bốc thuốc miễn phí là kéo đến ào ào. Quốc Hào chuẩn bệnh cho vài người rồi để Huỳnh Hoa xem lại, xong cô chỉ dạy thêm một số thứ Hào chưa nắm được.
Tuy bảo rằng chuẩn bệnh miễn phí nhưng người trong làng vẫn có quà hậu tạ, nào rau cải, củ, quả chất đầy cả gian bếp nhà Quốc Hào. Thầy và trò chỉ biết nhìn mà cười, những người dân trong làng cũng thật lạ, ban đầu thấy người lạ thì thờ ơ đến khi nhờ được rồi thì nhiệt tình trả ơn, Huỳnh Hoa và Quốc Hào không chịu nhận họ ngồi lại trong nhà chẳng chịu về. Cuối cùng mẹ Quốc Hào đành ra nhận hết, nếu không nhà bà dù có là phú hộ cũng không nuôi nổi cả làng. Cuộc sống bình yên cứ thế chầm chậm trôi qua.
Chỉ sau nửa năm Huỳnh Hoa truyền thụ hết y thuật cho Quốc Hào.
Một ngày đầu hạ, Huỳnh Hoa bắt Quốc Hào mổ và băng vết thương lại cho một chú chó bị thương, cô đã dạy cho cậu bé phẩu thuật từ hai tháng trước, hôm nay Quốc Hào thực hành lần cuối, nếu thành công cậu bé chính thức trở thành đại phu.
- Tỷ tỷ, thấy thế nào?
- Tạm được, nhưng khi chữa trị cho người đệ nên cẩn trọng hơn, bình tĩnh hơn. Bất cứ một chút lo lắng hay run sợ nào cũng ảnh hưởng đến quá trình chữa trị. Sơ suất sẽ ảnh hưởng mạng người…
- Đệ biết rồi.
- Đệ rất thông minh, ta tin sau này đệ là một đại phu giỏi. Hãy lấy đức cứu nhân, nếu ta nghe bất cứ tai tiếng gì về đệ nhất định trở lại dần cho đệ một trận nên thân, có biết không?
- Tỷ định đi sao?
- Những gì ta biết ta đã dạy hết cho đệ rồi, bây giờ ta không còn gì để dạy nữa, ta còn việc phải làm nên có lẽ vài hôm nữa ta sẽ rời đi.
- Hoa tỷ. Có chuyện này đệ không biết nên nói hay không?
Huỳnh Hoa quay lại:
- Chuyện gì?
- Đệ muốn hỏi chút chuyện riêng của tỷ… dù sao tỷ cũng là sư phụ nên đệ muốn biết rõ một chút…
- Nói đi?
- Tỷ học y thuật từ đâu, quê nhà của tỷ ở đâu còn có quan hệ của tỷ với Long ca thật ra là như thế nào?
Huỳnh Hoa hơi khựng người một chút rồi dịu giọng:
- Ta học y thuật từ nghĩa phụ. Còn quê nhà ở đâu, chẳng phải trước đây ta đã nói với đệ rồi sao, ta không có nhà, cả đời phiêu bạt. Nếu đệ muốn biết cho kỳ được thì ta nói cho đệ biết quê nhà của ta chính Đại Quyển mênh mông rộng lớn này. Còn Long ca, anh ấy là chồng của ta, điều này ta nhớ từng nói với đệ rồi mà…
- Nhưng đệ thấy hai người dường như không giống như vậy.
- Hửm?
- Đệ nhìn thế nào thì cũng thấy hai người có khoảng cách. Vả lại không riêng gì đệ mà là bất cứ ai khác khi nghe nói rằng Long ca chính là chồng của tỷ, không ai tin cả.
- Ý của đệ là gì?
- Đệ thắc mắc tại sao tỷ là một người con gái xinh đẹp như vậy lại chọn một người chồng…
Quốc Hào im lặng không tiếp nhưng đủ để Huỳnh Hoa thấu hiểu. Cô chỉ cười nhẹ:
- Trên đời này có rất nhiều điều nếu chỉ nói bằng lời thì không ý nghĩa. Đến với nhau được hay không còn trông chờ vào duyên phận chứ không phải chỉ dựa vào lời dị nghị của thế gian.
- Ý của đệ là tỷ xinh đẹp như nụ hoa xuân, anh ấy lại không nhìn thấy để nâng niu, chăm sóc. Đệ thấy tiếc cho tỷ… đệ nói thật đó.
- Có thể đó chính là định mệnh của ta.
Quốc Hào không để ý "sư phụ" có vẻ không vui khi nói đến điều này cậu bé tiếp luôn:
- Nhưng theo đệ trên đời này không có thứ gì chỉ cho đi mà không cần nhận lại.
- Đúng vậy.
- Hoa tỷ.
- Ta hiểu đệ muốn nói đến điều gì. Nhưng có thể đệ vẫn chưa hiểu nhiều về ta và Long ca nên mới nói ra những lời như vừa nãy. Về Long ca, trước đây vì cứu mạng tỷ nên anh ấy mới trở nên như thế, anh ấy đã cho tỷ cả tấm chân tình nên bây giờ là lúc anh ấy được nhận lại…
Quốc Hào hơi khựng người một lúc mới cất tiếng:
- Nói như vậy đồng nghĩa tỷ chọn làm vợ anh ấy chỉ vì muốn trả ơn sao? Theo đệ điều đó là không nên, trả nợ có rất nhiều cách đâu nhất thiết phải hy sinh chính mình. Tỷ có thể tìm cho mình một người chồng nhưng vẫn có thể chăm sóc cho anh ấy. Anh ấy bệnh tật như vậy thật sự không đủ sức lo lắng cho tỷ, đệ chỉ toàn thấy tỷ lo cho anh ấy. Nhìn tỷ như vậy đệ thấy xót xa, tỷ là người tốt tại sao phải chịu cảnh chôn vùi đời mình bên cạnh…
- Hào nhi.
Quốc Hào đang nói bị Huỳnh Hoa gắt lớn, cậu bé giật mình im bặt. Lúc sau mới thấp giọng:
- Đệ xin lỗi. Nhưng tỷ cũng biết mà, trong làng có biết bao người muốn kết thân với tỷ, đệ thấy mấy ca ca đó cũng tốt. Đệ không phải muốn làm ông mai nhưng đệ thấy ưng những ca ca đó không có gì không tốt. Sau đó tỷ vẫn có thể chăm sóc cho Long ca, nhờ người tìm giải dược chữa bệnh cho anh ấy.
- Hào nhi.
- Đệ chỉ nói lời thật lòng, đệ nghĩ sao thì nói vậy…
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Ta hiểu. Nhưng trên đời này có rất nhiều việc không thể suy xét khi nhìn vẻ bề ngoài… đôi khi việc trái đạo không bị chê trách trong khi việc đúng lại bị người người dị nghị… đó là vì người ta không hiểu rõ nguồn cơn sự việc. Ta biết tính tình đệ bộc trực, nghĩ sao nói vậy, thấy việc bất bình thì nhúng tay vào, thấy việc bất thường thì buông lời chấn chỉnh… Nhưng Hào nhi à, nghe tỷ, đây có thể là những lời dạy sau cùng của tỷ dành cho đệ…
- Tỷ tỷ…
- Phàm mọi việc trên đời đều có cái lý của nó. Đệ cứ thẳng thắn quá như vậy, đôi khi sẽ tự làm rạn nứt tình cảm với những người xung quanh vì lời thật thường hay mất lòng. Lời nói là thứ dễ làm tổn thương người, có thể tổn thương cả những người thân yêu của đệ nếu lòng tốt đặt không đúng chỗ, ngoài ra nó còn khiến cho đệ bị hiểu lầm là có ác ý. Sau này dù làm, dù nói đệ nên cân nhắc kỹ!
Quốc Hào giật mình:
- Đệ xin lỗi.
- Được rồi, bây giờ đệ cũng đã là một thiếu niên mười bảy, mười tám… lứa tuổi của rất nhiều cảm xúc, hãy tập cho mình chính chắn hơn. Đừng nghĩ nhiều về ta nữa, ta biết đệ quan tâm ta, nhưng đệ nên hiểu trên đời này có những thứ không phải mình muốn là được… có những việc không phải muốn là làm được.
Hai hôm sau Huỳnh Hoa từ biệt Quốc Hào và mẹ cậu bé cùng dân làng để tiếp tục hành trình xuôi dọc phương nam của mình. Người dân trong làng quyến luyến tiễn Huỳnh Hoa ra đi, Huỳnh Hoa mỉm cười từ biệt rồi gia roi cho con hắc mã kéo cỗ xe từ từ lăn bánh. Dương Long không thắc mắc vì sao Huỳnh Hoa lại quyết định rời đi ngay khi cuộc sống của hai người vẫn đang bình yên như vậy. Anh tôn trọng quyết định của cô.
Cỗ xe ngựa mang hai người ngày một rời xa ngôi làng đồng nghĩa khoảng cách của hai người bọn họ với Bình An trấn cũng trở nên dài hơn nữa. Rời ngôi làng Huỳnh Hoa đi thẳng về phía Đông Nam, nơi đó theo linh hồn của vị trưởng làng đã "bói" là sẽ có thứ Dương Long đang cần, chính là thuốc giải độc châm. Tuy nhiên vị trưởng làng đó cũng có nói, chỉ khi nào thật sự có duyên họ mới có thể gặp người có thể giải độc, nhưng cái duyên đó bao giờ đến thì không ai biết. Và những lời đó có thật hay không vẫn còn là một điều mơ hồ không chắc chắn. Cô không dám nói với anh, cô không muốn anh hy vọng rồi sau đó ngậm ngùi thất vọng.
***
Lúc ấy trời đã bắt đầu vào hạ, những cơn mưa hè bắt đầu lất phất kéo nhau về. Những cành cây xanh biếc sau những ngày đông trụi lá và những ngày xuân chỉ nở hoa.
Cỗ xe vẫn tiếp tục cuộc hành trình mang hai con người rong ruổi trên con đường phiêu du không đích đến. Sau một tháng dài, Huỳnh Hoa đến được một một ngôi làng tên gọi Thanh Bình. Huỳnh Hoa quyết định dừng lại, bởi đi suốt một tháng dài số tiền cô tích trữ trước đó cũng sắp sửa cạn sạch rồi. Bệnh tình của Dương Long ngày nào cũng cần có thuốc nếu không anh nhất định không duy trì lâu được.
Sau quyết định dừng lại, công việc đầu tiên phải làm là kiếm nơi để ở. Thật may khi Huỳnh Hoa vừa đến trong làng đó có ngôi nhà bỏ trống hơn một tháng đang được chủ nhà kêu bán với giá rẻ. Đó là căn nhà nhỏ gọn nằm cheo leo ở phía cuối làng, người chủ nhà hơn hai háng trước đã dọn đến thị trấn Đạo Xuyên cạnh đó để sinh sống nên căn nhà bị bỏ trống. Huỳnh Hoa thương lượng và mua lại căn nhà đó ngay hôm vừa đến. Căn nhà không quá rộng lớn cũng không quá hẹp vừa đủ che nắng che mưa cho cô và anh trong những ngày sắp tới. Bao nhiêu đó đối với Huỳnh Hoa lúc này chính là một sự ưu ái rất lớn rồi.
Căn nhà bị bỏ hoang hơn hai tháng nên bụi bẩn đã bám một lớp khá dày. Vừa vào Huỳnh Hoa bắt tay ngay vào việc sửa san, dọn dẹp lại căn nhà. Vì cả hai vừa đến ở trong căn nhà ấy, nên nó sẽ lạ lẫm đối với Dương Long, Huỳnh Hoa để anh chùi “sạch” bụi bẩn trên bàn ghế rồi ngồi nghỉ. Cô quét dọn phần còn lại rồi khuân vác hành lý trên xe chất vào nhà. Xong đâu vào đấy Huỳnh Hoa mệt mỏi gieo mình xuống giường, thở phào một tiếng:
- Cuối cùng cũng xong.
Huỳnh Hoa nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, cả ngày chạy đôn chạy đáo để mua nhà rồi phải dọn dẹp rồi khuân đồ khiến cho cô cảm thấy mệt, Huỳnh Hoa che miệng ngăn tiếng ngáp dài bật lên. Phải, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi, kể từ ngày rời khỏi Bình An trấn đến nay, dù đi bất cứ đâu cô cũng phải vừa làm tròn trách nhiệm một người vợ vừa làm cả những công việc nặng nhọc của một người đàn ông. Mà bây giờ cô lại là một người con gái bình thường, cả ngày tốn hao sức lực có ai mà không thấy mệt. Anh bị độc phát sức khỏe cứ ngày một yếu dần, đôi mắt lại không thể nhìn thấy gì, những khi vừa đến những nơi ở lạ như thế này anh thật sự không giúp cô được bất cứ chuyện gì.
Huỳnh Hoa nhắm mắt miên man nghĩ về những lời Hồ Kỳ nói trước lúc cô rời đi bỗng cảm thấy có chút gì thấm thía. Huỳnh Hoa nhẹ thả lỏng mình không ngờ cơn mệt mỏi kéo cô chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
- Huỳnh Hoa… Huỳnh Hoa, em đâu rồi?
Tiếng gọi làm cô bừng tỉnh giấc, Huỳnh Hoa bật ngay dậy. Tự vỗ vào đầu kêu thầm:
“Chết thật, sao mình lại ngủ quên kia chứ…”
- Huỳnh Hoa.
- Ở đây.
- Em đang làm gì? Anh gọi mãi mới lên tiếng? Ngủ quên phải không?
Huỳnh Hoa đưa tay bụm miệng mình lại chớp chớp mắt nhìn anh rồi liếc nhìn qua khung cửa sổ, trời chiều đỏ rực màu buồn bã. Cái chợp mắt của cô vừa rồi dường như cũng được một lúc. Vừa rồi cô lên tiếng nên Dương Long có thể xác định vị trí của cô, anh chầm chậm bước đến đưa tay tìm kiếm. Huỳnh Hoa nắm lấy tay anh kéo anh ngồi xuống.
- Em có mệt lắm không?
- Có một chút.
Huỳnh Hoa đưa tay chạm vết đỏ đỏ trên trán anh, Dương Long khẽ suýt xoa.
- Vừa rồi không cẩn thận nên va vào kệ gỗ treo bên vách trái. Lúc vừa vào em nhắc anh rồi nhưng anh vẫn chưa nhớ kỹ…
- Vậy để em tháo thứ đó ra.
- Không cần đâu, anh thuộc mọi thứ trong nhà rồi.
Huỳnh Hoa dài giọng dò xét:
- Nhanh vậy sao?
- Em không tin anh đi thử cho em coi. Từ đây đi thẳng ra trước năm bước là cái bàn, xung quanh có bốn cái ghế.
Huỳnh Hoa ngồi khoanh tay nhìn anh, Dương Long đi năm bước chạm tay vào cạnh bàn. Anh nghiêng mặt hướng tai về phía Huỳnh Hoa cười hỏi:
- Em thấy chưa?
Huỳnh Hoa cười hì:
- Ừm. Vậy còn bên phải…
Long xoay người qua phải, cười nói:
- Từ đây qua phải năm bước là đến cửa đi xuống bếp.
- Đúng rồi.
Dương Long xoay người góc hẹp sang trái chầm chậm bước:
- Đi theo hướng này tám bước ra đến cửa trước.
Huỳnh Hoa nhìn anh nhẹ mỉm cười vươn vai đứng dậy.
- Còn bên trái.
Long đưa tay chạm vào cánh cửa bên phải rồi lần tìm cánh cửa còn lại xong anh quay người vào:
- Đi từ cửa vào từ phía bên này năm bước sẽ gặp cái kệ gỗ.
Huỳnh Hoa gật gù:
- Đúng rồi.
Dương Long đưa tay ra trước theo thói quen rồi từ từ bước, anh nhẩm đếm bước, một, hai, ba, bốn, năm…
- Ui.
Vừa đủ năm bước đầu anh cũng vừa va vào cái kệ, Dương Long đưa tay xoa trán. Huỳnh Hoa chạy ngay lại, đổ ít thuốc nước ra tay xoa xoa lên trán anh.
- Đã bảo để em lấy nó xuống mà không chịu…
- Ừ thì…
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Được rồi, để em lấy nó xuống, sau này anh sẽ không va đầu vào nữa. Giờ trời cũng tối rồi, anh lại ghế ngồi đi, em dọn cơm lên cả nhà cùng ăn rồi còn nghỉ ngơi. Sáng mai em em còn phải ra thị trấn mua vài thứ cần thiết trong nhà nữa.
Bàn tay anh tìm nắm lấy bàn tay cô:
- Huỳnh Hoa, vất vả cho em quá.
Huỳnh Hoa cười nói:
- Em không sao.
Xong bữa tối, trời bên ngoài cũng đã chìm vào bóng đêm. Anh vừa ngã lưng hơi thở đã đều đều, cả ngày không được nghỉ ngơi có lẽ anh cũng đang rất mệt nên vừa nằm xuống liền ngủ ngay. Huỳnh Hoa nằm xuống cạnh bên anh, cô cũng mệt, nghiêng người nhìn anh một lúc cô cũng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, như đã dự định, Huỳnh Hoa dậy sớm vào thị trấn mua ít vật dụng cần thiết và thức ăn rồi về. Nấu bữa sáng xong cô bắt tay vào sắp xếp vật dụng trong nhà cho ngăn nắp để anh đi lại không va vấp. Một ngày nữa trôi qua, màn đêm lại buông, tuy hôm nay cả hai đang ngủ trên chiếc giường to hơn hôm trước do Huỳnh Hoa mới ra thị trấn mua về nhưng đêm thứ hai này Huỳnh Hoa không tài nào chợp mắt được. Trong khi anh ngủ say đôi mắt cô vẫn mở to để nhìn vào màn đêm sâu thẳm, tiếng côn trùng râm ran giữa đêm khuya Huỳnh Hoa chưa từng nghĩ nó thê lương, buồn thảm đến vậy.
Giữa đêm tối mịt mùng, Huỳnh Hoa nghe được tiếng vọng từ quá khứ, tuổi thơ ly tan, thời son trẻ phiêu bạt bốn phương, người người mê đắm, vô số bàn tay vươn ra chỉ chờ đón cô ngã vào sẽ lập tức âu yếm vuốt ve, nâng niu như ngà ngọc. Gặp lại song thân một cách bất ngờ, khoảnh khắc ấy cô biết mình đã nếm được mùi vị của thứ gọi là hạnh phúc, vòng tay của cha, tiếng ru của mẹ, chúng rất ngọt ngào và ấm áp. Nhưng ngay lúc này đây quanh cô không còn lại gì nữa cả. Vì sao thế? Cô ngỡ ngàng tự hỏi nhưng rồi cô chợt nhớ ra chính mình vứt bỏ rất bỏ tất cả để cùng anh lưu lạc đến chốn này.
Ra đi là sai hay đúng? Câu hỏi đó có lẽ cả đời của cô cũng không tìm được đáp án cho mình. Miệng dẫu nói rằng không bao giờ hối hận nhưng ngay lúc này đây cô cảm thấy đau, nỗi đau của chia ly. Ngoài cảm giác đau là nỗi buồn vô hạn và nỗi nhớ vô biên, nhớ vòng tay ấm của cha, nhớ nụ cười và tiếng ru của mẹ. Giữa đêm trường tĩnh mịch, bên tai là tiếng dế âm vang, Huỳnh Hoa không nén được lòng, hai dòng lệ nóng lăn dài trên má. Rõ ràng cô lựa chọn kết cuộc này cho cuộc đời mình thì tại sao phải khóc, cô không muốn khóc nhưng nước mắt không chịu nghe lời của cô! Huỳnh Hoa ngồi dậy, ngước mắt nhìn lên trần nhà để nuốt những cảm xúc bất định vào lòng, anh đang ngủ say cô không thể khóc thành tiếng làm kinh động đến anh…
Tuy Huỳnh Hoa bật ngồi lên rất nhẹ vẫn tạo ra tiếng động, ngay lúc đó lại có tiếng gà báo sang canh. Âm thanh ấy làm Dương Long bừng tỉnh giấc, anh cựa mình đưa tay lần tìm không thấy Huỳnh Hoa bên cạnh, liền gọi khẽ:
- Huỳnh Hoa, em đâu rồi?
Huỳnh Hoa đưa tay chạm vào tay anh, dịu giọng:
- Em đây.
Một tay cô vội vàng đưa lên má lau khô nước mắt. Dương Long khẽ giọng:
- Gà đã báo sang canh hẳn trời đã khuya rồi, sao em còn chưa ngủ?
- Em…
Anh ngồi lên đưa tay lần tìm bờ vai cô rồi kéo nhẹ vào lòng. Huỳnh Hoa ngã người nằm gọn vào lòng anh. Dương Long dịu giọng:
- Em đang nhớ nhà hay lo nghĩ điều gì? Hãy nói cho anh biết, tuy anh không giúp gì được cho em nhưng ít ra anh cũng có thể lắng nghe, nếu cảm thấy buồn em cứ nói ra, hãy cho anh chia bớt cùng em. Như vậy ngày mai lên lòng sẽ thấy nhẹ nhàng hơn…
- Em định ngày mai vào thị trấn tìm việc gì đó để làm kiếm thêm tiền, chứ cứ nằm nhà như thế này ngân khố của hoàng đế cũng cạn huống hồ… Anh cho em đi nhé!
- Ừm. Em vì lo cho cuộc sống của chúng ta mà phải vất vả, anh lại không giúp gì được cho em, anh thật có lỗi…
- Anh đừng lo nghĩ nhiều như vậy, em và anh bây giờ đã là vợ chồng. Cùng lo cho mái nhà chung là bổn phận của em mà.
- Nhưng anh vẫn chưa có sính lễ cưới em, chúng ta vẫn chưa bái đường thành thân với nhau...
- Một lời hứa sắc son giữa đôi ta và lời đính ước của mẹ cha, bao nhiêu đó thôi cũng đủ rồi. Em đã xem mình là người của Trần gia, là thê tử của anh. Kể từ giờ, dù phải phiêu bạt đến đâu chúng ta cũng sẽ dựa vào nhau mà sống, sống vì nhau.
- Huỳnh Hoa…
- Khuya rồi, anh ngủ tiếp đi. Em bắt đầu buồn ngủ rồi đây.
- Ừm. À, ngày ai em định tìm việc làm ở đâu, làm công việc gì? Dù làm gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm những việc nặng nhọc hay ráng quá sức. Đừng để bị bệnh, anh như vầy lo cho em rất khó…
- Em biết tự lượng sức mình mà, anh đừng quá lo lắng như vậy. Sáng này em vào thị trấn dò hỏi biết được trong trấn có một trang trại nuôi tằm và dệt vải. Nơi đó rất rộng lớn nên người chủ cần thuê rất nhiều nhân công, trong làng này có một vài người làm ở nơi đó. Em định ngày mai đến đó xin thử, nếu được nhận em sẽ làm ở đó. Nếu người ta không nhận em tìm việc khác vậy. Anh thấy thế nào?
- Như thế cũng được.
Ngày hôm sau, Huỳnh Hoa thức sớm chuẩn bị cơm sáng cho cả nhà rồi vội vã vào thị trấn, như đã nói cô tìm công việc lương thiện để làm. Huỳnh Hoa đi rồi trời cũng đổ mưa. Cơn mưa hè vội vàng đến cũng vội vàng đi, nhưng có lẽ vì đi vội vàng mưa bỏ quên điều gì đó nên vừa đi đã vội quay trở lại, trở lại rồi lại đi.
Dương Long im lặng ngồi giữa căn nhà trống vắng lắng nghe tiếng mưa rơi. Kí ức về một ngày mưa chợt hiện về, giữa cơn mưa thu như trút ngày hôm đó cô và anh rời khỏi Bình An trấn bắt đầu cuộc sống phiêu du, đến nay cũng hơn nửa năm rồi còn gì. Một năm dài sống trong bóng tối, anh biết rõ mình đang là gánh nặng cho người con gái mình yêu thương nhất nhưng chẳng giúp cô được điều gì.
Những lúc mưa gió thế này anh luôn cảm thấy lạnh buốt xương, cảm giác đó bắt đầu kể từ ngày trúng phải hàn băng độc. Dương Long đứng lên đến đầu giường lần tìm chiếc áo khoác mặc thêm vào người. Sau đó anh cúi người xuống tìm ống tiêu bằng trúc anh luôn để nơi đầu nằm. Nó là thứ duy nhất lão hành khất cứu mạng anh ngày trước để lại cho anh trước khi ông về thế giới bên kia. Đến tận bây giờ anh luôn giữ nó, nó là kỉ vật tình người giúp anh cảm thấy ấm áp mỗi khi nhớ đến "cha mẹ vợ".
Dương Long đến ngồi xuống nơi chiếc ghế giữa nhà rồi đưa ông tiêu lên môi bắt đầu thổi nhạc. Tiếng tiêu mang nổi đau u ẩn nào đó vút lên giữa ngày hè mưa đổ. Tiếng tiêu như oán như than sao cuộc đời lắm bất công, sao con người lại vô tình vô nghĩa. Tiếng tiêu như than thân tủi phận, sao trời cao bắt anh phải chịu đựng bất lực khi biết người mình yêu ngày ngày vì mình chịu khổ mà không làm gì được. Đôi mắt vô hồn của anh vẫn cứ trông mãi về khung trời nào xa xôi lắm.
Tiếng tiêu cứ âm vang, mưa hè ngày một to hơn, có lẽ trời cao cũng đang đau xót cho số phận của thế nhân. Đến trưa, cơn mưa hơi nhỏ lại một chút rồi lại ào ào tuôn đổ to hơn trước đó. Trong lòng Dương Long bất giác cảm thấy lo:
"Không biết sáng nay cô ấy đi có đem theo ô che hay không nữa. Ra thị trấn có tìm được việc để làm hay không. Không biết bây giờ cô ấy có đang trên đường về hay không… có bị mắc mưa không…"
Tiếng chân chạy gấp từ ngoài vào nhà, Dương Long đứng phắt dậy, gọi to:
- Huỳnh Hoa, em về đó có phải không?
Đúng, người vừa lao vào nhà là Huỳnh Hoa, cô thở phù một tiếng kêu lên:
- Em về rồi. Thật tình em không nghĩ hôm nay trời lại mưa to như vậy nên lúc sáng em đi không mang gì theo che mưa. Vừa đến nơi trời đã mưa ầm ầm rồi, đến trưa cũng không tạnh, làm em từ đó chạy về đây ướt cả người, lạnh thật. Thời tiết này chắc là ngoài biển lại có bão rồi.
- Em mau thay đồ đi, đừng để mình bị cảm lạnh.
- Em biết rồi.
Huỳnh Hoa đặt lên bàn số rau củ cô mua ban sáng, rồi mau lẹ thay bộ đồ khác. Cô bình an trở về rồi Dương Long cũng thấy an tâm đôi chút, anh ngồi trở xuống ấm giọng:
- Thấy mưa to thế này, em đã không đem thứ gì che mưa sao lại không tìm nơi trú mưa mà lại chạy thẳng về nhà như thế. Tắm mưa như vậy lỡ bệnh thì sao…
Huỳnh Hoa cười đáp:
- Em sợ về muộn anh lại lo. Với lại trời bên ngoài mây đen che kín khắp nơi, mưa này chẳng biết đến bao giờ mới tạnh. Nếu cứ nấp mưa như vậy có khi đến tối chưa về được nữa. Anh không cần lo, em ướt chút nước mưa không sao đâu. Em thay đồ xong rồi để em xuống bếp nấu cơm cho cả nhà, anh ngồi đợi em nhé.
Dương Long chạm tay vào mép bàn đứng lên quay sang nói với Huỳnh Hoa:
- Để anh giúp em.
- Không cần đâu anh yêu, cứ ngồi đó đợi em.
- Em sợ anh dự vào sẽ hư việc à?
Huỳnh Hoa không nói gì nhón chân lên đặt nụ hôn vào má anh rồi dịu giọng:
- Cứ ngồi đây đợi em, bữa trưa sẽ có ngay thôi.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa nhấc chiếc giỏ tre cô đặt trên bàn ban nãy đi nhanh vào bếp. Dương Long nghiêng tai lắng nghe, gương mặt thoáng nét u buồn, anh ngồi trở xuống, bên ngoài tiếng như vẫn còn ào ào như trút.
Huỳnh Hoa vào bếp vừa nhóm lửa đặt nồi cơm lên thì nghe tiếng anh gọi:
- Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa giật mình quay phắt lại. Vừa rồi có vẻ như Dương Long muốn xuống nhà bếp, nhưng khi bước vào bếp chẳng biết anh vấp phải thứ gì, khi Huỳnh Hoa quay lại đã thấy anh loạng choạng nhào về trước. Huỳnh Hoa vội đứng lên dang tay đỡ anh, chẳng biết sau đó diễn biến thế nào "ầm" một cái cả hai cùng nằm dài dưới đất, anh nằm chồng lên người cô. Có lẽ vừa rồi cô đứng lên quá nhanh lại vội lao về phía trước để đỡ anh nên chân trụ không vững, còn anh lại đang mất thăng bằng sắp ngã xuống. Khi hai người chạm nhau, cô không thể đỡ anh ngược lại khiến cả hai té nằm dài trên đất.
Huỳnh Hoa chớp chớp mắt định thần rồi la lên:
- Đã bảo anh ngồi trên kia chờ em rồi mà, chạy xuống đây làm gì?
Dương Long vội vàng bò dậy:
- Anh xin lỗi, em có sao không?
Huỳnh Hoa hít hơi sâu thở phù ra một tiếng, cười đáp:
- Té một cái không chết được đâu. Anh chưa trả lời câu hỏi của em.
Huỳnh Hoa đứng dậy, kéo anh cùng đứng lên. Dương Long khẽ giọng:
- Ngồi trên kia anh nghe mùi hương của củi đang cháy. Anh chỉ định xuống đây ngồi cạnh em để nghe tiếng lửa cháy, tiếng cơm sôi. Để tưởng tượng ra cảnh em đang làm một người nội trợ…
- Đang nói nịnh em đó à?
- Anh… nói thật.
- Nếu vậy thì qua đây.
Huỳnh Hoa kéo tay Dương Long đến ngồi xuống cạnh bếp lửa. Cô im lặng để anh tự do nghe lửa cháy, tuy anh bảo rằng anh muốn nghe tiếng lửa cháy, nhưng nghe rồi gương mặt anh lại không hề vui mà còn phản phất nét buồn. Huỳnh Hoa quay sang nhìn anh dịu giọng:
- Anh sao vậy?
- Anh thân mang bệnh tật, mang tiếng là chồng em lại không giúp gì được cho em, một mình em phải lo lắng trăm công ngàn việc cả trong lẫn ngoài. Càng nghĩ anh càng thấy xót xa, anh chỉ là gánh nặng, nếu ngày đó em không cùng anh ra đi, thì ngày hôm nay đâu phải chịu nhiều vất vả thế này…
- Khi quyết định ra đi em đã biết sẽ có ngày hôm này. Nhưng em vẫn lựa chọn đi cùng anh, đó là lựa chọn của em, em không hối hận. Những công việc lặt vặt này không làm khó được em đâu, em không thấy vất vả, anh không cần quá lo lắng như vậy.
- Nhưng anh thật lòng muốn san sẻ gánh nặng cùng em.
- Bao nhiêu đó đủ rồi, câu nói vừa rồi của anh đã giúp em rất nhiều. Nó chính là động lực, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì em cũng có thể vượt qua.
- Huỳnh Hoa.
- Sáng nay em đã xin vào làm trong trại dệt đó được rồi, từ mai em sẽ vào làm nơi đó. Tiền công nơi đó cũng khá chỉ là phải làm hai buổi. Long ca, cho em đi làm nhé!
- Đó là tùy quyết định của em. Vì dù em có làm gì thì cũng chỉ để lo cho căn nhà bé nhỏ này…
- Từ mai sáng em sẽ đi làm, trưa em lại về làm cơm cho cả nhà rồi lại đi…
- Huỳnh Hoa, công việc của em bận vậy hay là để anh phụ em việc cơm nước cho.
- Không được, nấu cơm phải nhóm bếp, anh không nhìn thấy đụng vào củi lửa sẽ rất nguy hiểm, không khéo cháy nhà như chơi đó. Với lại công việc nấu bếp là của phụ nữ không phải của mấy người như anh…
- Anh chỉ muốn giúp em thôi mà.
- Vậy em hỏi thật anh, từ bé đến giờ anh có nấu cơm lần nào chưa?
- Chưa bao giờ. Nhưng anh có thể thử…
- Em đã nói không được là không được.
- Anh…
- Tấm lòng của anh em đã hiểu rồi, em hứa sau này dù có đi làm em vẫn tranh thủ về thật nhanh. Lo cơm cho cả nhà, như vậy đã được chưa?
***
Ngay ngày hôm sau, Huỳnh Hoa bắt tay ngay vào công việc của một người thợ, một người làm công. Một ngày hai buổi đi về vì trại dệt cũng nằm khá gần với căn nhà nhỏ của Huỳnh Hoa. Trại dệt ấy do một phú ông trong thị trấn lập ra, nó tạo việc làm cho rất nhiều cô gái trong và ngoài trấn.
Dù công việc tất bật, Huỳnh Hoa vẫn tự tay chuẩn bị đủ ngày ba bữa cơm cho gia đình bé nhỏ của mình. Tuy nhiên đến khi đêm về cô mới có thời gian trò chuyện cùng anh. Những chuyện vui buồn nơi trại dệt, có lúc anh trầm ngâm khi nghe cô nói, có lúc anh mỉm cười khi nghe được chuyện vui. Cũng chính những đêm như vậy, khi anh đã chìm vào giấc ngủ, Huỳnh Hoa mới có thời gian rảnh may áo cho anh và cho chính mình.
Ngày tháng dần qua, cô và anh dần dần làm quen với cuộc sống mới của mình. Cô ngày hai buổi đi về để làm công kiếm tiền nuôi sống cho cả nhà. Những lúc vắng cô, Dương Long một mình ngồi lặng lẽ thổi lên những khúc tiêu buồn, với anh chiếc ống trúc từ lâu đã là bạn. Có những chiều, Huỳnh Hoa về đến cửa, nghe tiếng tiêu anh khiến bước chân cô dừng lại. Những khúc tiêu ai oán khiến cho lòng cô se lại, cô cứ đứng yên lắng nghe tiếng tiêu buồn, nghe đến đắm mê.
Những lần như vậy cô thường ngước mắt nhìn về phía chân trời xa thẳm, nơi đó có những con người trong tiềm thức cô còn đọng lại hai chữ “người thân”. Không là nhung nhớ, không là ân hận nhưng Huỳnh Hoa không nén được dòng nước mắt, cô cũng không lau đi mà để mặc cho lệ cứ lăn dài trên má. Mãi đến khi tiếng tiêu anh im bặt, Huỳnh Hoa mới như sực tỉnh, cô đưa tay lau nước mắt nhẹ bước vào nhà. Anh nghe tiếng chân cô thì vội hỏi:
- Huỳnh Hoa, em về đó à? Dường như chiều nay em về muộn hơn mọi ngày, vì sao thế?
- Ở trại dệt chủ đã tăng lương với điều kiện mọi người làm thêm giờ buổi chiều, bởi vậy em mới về muộn. Em xin lỗi, chắc là anh lo cho em lắm, ngày mai em sẽ cố gắng về sớm hơn…
- Công việc ở đó vẫn tốt phải không?
- Vẫn tốt. Thôi anh ngồi đây, em đi nấu cơm… chờ em lâu vậy chắc anh đói rồi phải không?
- Huỳnh Hoa à.
- Dạ, có chuyện gì sao anh?
- Không gì, em… nấu cơm đi.
Dường như anh có điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Huỳnh Hoa đến bên choàng tay ôm lấy và nhẹ hôn vào má anh, dịu giọng:
- Anh vẫn còn đang lo lắng cho em sao? Đừng quá lo, em không sao đâu, em biết tự lo cho mình mà.
- Xin lỗi, chỉ vì anh không tốt, không giúp gì được cho em. Nên em phải vì anh mà chịu khổ.
Huỳnh Hoa phụng phịu:
- Lại nữa rồi, anh còn nói nữa em giận anh bây giờ.
- Em tốt với anh quá.
- Bởi vì anh là chồng của em mà.
- Huỳnh Hoa, anh đã quyết định rồi.
- Gì?
- Kể từ hôm nay anh sẽ nấu cơm.
- Hả?
Huỳnh Hoa buông anh ra kinh ngạc ngoác miệng nhìn.
- Cứ ngồi một chỗ không làm gì, những lúc không có em anh cứ đi ra đi vào, thật sự chán sắp chết rồi.
Không nghe thấy Huỳnh Hoa có ý kiến gì, Dương Long lần tay đi xuống bếp. Vừa đi anh vừa nói:
- Huỳnh Hoa, lần đầu nấu cơm em giúp anh với.
Huỳnh Hoa ngẩn người một lúc mới quay lại thì thấy anh đã vào bếp, cô vội chạy theo, kêu lên:
- Đợi đã.
Huỳnh Hoa chưa kịp bước qua ngưỡng cửa nhà bếp đã nghe tiếng đổ bể ầm ầm. Khi cô bước xuống chỉ thấy anh đang chống tay ngồi dậy, chung quanh là mớ nồi chén nằm lăn dưới đất. Huỳnh Hoa đưa tay lên trán xoa xoa, nhẹ thở dài lắc đầu, “chồng” của cô bướng không thua gì cô lúc nhỏ! Cô đến kéo anh dậy, dịu giọng:
- Anh có sao không?
Anh cười hì hì:
- Chỉ hơi đau một chút nhưng không sao, anh quen rồi… vừa rồi…
- Chỉ có vài cái chén ra đi, mấy thứ khác còn nguyên.
- Vậy à… để anh nhặt lên.
Dương Long vừa định cúi xuống đã bị cô kéo lên:
- Anh đứng yên đó cho em, không được manh động. Em sắp xếp mọi thứ lại rồi muốn làm gì thì làm.
Nghe giọng của cô chát đắng, anh hơi cúi mặt xuống, nụ cười lịm đi:
- Em giận anh à?
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Đúng vậy.
Ngay sau đó là nụ hôn ấm áp chạm vào má anh, Dương Long giật mình mở bừng mắt. Huỳnh Hoa bật cười khúc khích:
- Anh muốn nấu cơm thật sao?
- Ừm.
- Được rồi, em giúp anh học nấu. Nhưng không được đập đồ nữa, tốn công em đi mua lại lắm. Còn nữa, nấu nướng liên quan đến củi lửa, phải thật cẩn thận.
- Anh biết mà. Bất quá sẽ thành khối thịt nướng thôi…
- Nói tầm phào. Qua đây…
Huỳnh Hoa kéo anh đến cạnh chiếc hủ, mở nắp cho anh chạm tay vào:
- Đây là gạo, bên phải là nồi và chảo, nồi nhỏ nấu cơm, lớn hơn dùng nấu canh, chảo dùng để chiên xào. Chảo thì chắc chỉ em dùng, anh không cần dùng đến! Cạnh bên là chén đĩa, là đồ dễ vỡ đấy, nhớ cẩn thận. Bên phải là kệ chén và nước dùng để vo gạo, rửa chén. Ngay bên trên lu nước có những chiếc rỗ tre dùng đựng rau củ sau khi mang đi rửa. Bên phải nữa là thau gỗ chứa nước rửa rau và chén. Đã nhớ kỹ chưa?
- Chờ anh một chút.
Huỳnh Hoa buông tay anh, cho anh tự mình sờ tìm ghi nhớ chỗ để các vật dụng.
- Xong rồi.
- Xong rồi thì quay ra sau lưng. Ngay phía sau lưng là bếp lò, đừng sờ từ trên xuống nhọ dính đen cả tay bây giờ. Nhà mình có hai cái lò nhưng khi dùng anh dùng một cái bên trái thôi. Bên trái bếp lò có kệ gỗ, bên trên là những hủ gia vị, muỗng và đũa. Nếu chỉ nấu cơm thì dùng đũa để vớt gạo ra thử xem chín tới hay chưa. Nếu nấu canh cần thêm gia vị, khi đó lấy những cái muỗng bên cạnh nêm vào nồi. Anh cảm thấy mình có thể làm được không?
- Anh không chắc nhưng anh sẽ làm thử.
Chịu, anh đã muốn rồi thì Huỳnh Hoa không tài nào ngăn được, cô tự cho mình là thiên hạ đệ nhất bướng bỉnh nhưng trước mặt người đàn ông này cô đã phải chào thua không chỉ một lần. Huỳnh Hoa cười nhẹ, dịu giọng:
- Bên dưới kệ gia vị là củi khô. À, quẹt lửa nằm trên kệ đó luôn, phía tận cùng bên trái. Được rồi, anh bắt đầu đi, có thể nhóm bếp trước rồi xúc gạo vo cơm, cũng có thể làm ngược lại. Tốt nhất là nhóm bếp trước.
Nghe thì dễ, làm thì khó, đối với một người sáng mắt để nấu được một nồi cơm cũng không phải dễ dàng, còn anh lại không nhìn thấy mọi thứ lại càng khó khăn hơn. Huỳnh Hoa để anh loay hoay nhóm bếp nhưng anh làm mãi cũng không được. Nhưng anh không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc, anh cố thử đi thử lại, Huỳnh Hoa ngồi im để anh làm và lắng nghe âm thanh của lửa. Đến khi bếp lò cháy bùng lên thì chiếc bụng của hai người đã la ầm lên kêu đói. Huỳnh Hoa bật cười:
- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, để em làm những phần còn lại. Nếu em để anh làm tiếp đêm nay cả hai chắc đói chết quá. Chiều mai em chỉ anh cách nấu nồi cơm "có thể ăn được"… một lúc nữa anh để ý thời gian cơm sôi, em cho anh thử gạo cho biết lúc nào thì có thể chắc nước.
- Anh không ngờ, làm bếp lại khó đến như vậy.
- Em có nói với anh nó dễ bao giờ.
- Mà nấu cơm có cách nào không cần chắt nước hay không?
- Có, mà em chưa nấu như vậy bao giờ, để em thử trước đã.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa vo gạo đặt lên bếp rồi lấy khăn tay chùi những vết nhọ trên mặt và trên tay anh. Huỳnh Hoa cười khúc khích:
- Vừa rồi trông anh như chàng hề trên sân khấu vậy, thật là…
- Bởi vì anh không thấy mà, chịu thôi.
Anh cũng cười. Tiếng cười hòa quyện tiếng cười, một cảm giác ấm áp len vào đôi con tim bé nhỏ. Đây có phải là niềm hạnh phúc của một gia đình hay không?
Ngày hôm sau cô dạy cho anh nấu cơm. Ngày thứ ba anh có thể tự nấu được nồi cơm trước khi cô về nhưng gạo vẫn gần như còn nguyên hạt vì đậy nắp nồi không khít, làm cô phải đổ thêm nước rồi nấu lại. Hôm sau nữa thì nồi cơm bị nhão ra như cháo, trên tay anh có mấy vết bỏng còn mặt mày thì lọ nghẹ dính nhiều hơn tất cả những ngày trước đó. Nhìn đấng ông chồng như vậy Huỳnh Hoa chỉ còn biết lắc đầu bái phục, ngày hôm sau cô phải chế thuốc trị bỏng để sẵn trong nhà cho anh.
Phải mất gần mười ngày anh mới nấu được nồi cơm ra hồn “có thể ăn được”. Tuy vậy ngày nào cô về mặt mày anh cũng vẫn đầy nhọ bếp không tốt hơn được. Cứ cách vài ngày tay anh có vết thương mới, khi do bỏng lửa khi thì bị những mảnh chén cắt vào do anh bất cẩn làm rơi vỡ. Có lần còn nằm bất tỉnh nhân sự trong bếp may là lúc ngã xuống không trúng bếp lò. Huỳnh Hoa nhìn thấy anh như vậy thì không đành lòng, hôm nào anh phát độc giữa chừng càng nguy hiểm, nên mấy lần cô kêu anh đừng vào bếp nữa, cứ để mọi thứ cho cô lo nhưng anh không chịu nói là muốn giúp đỡ cô một ít. Cuối cùng cô đành dặn đi dặn lại khi nào thấy mệt hay cảm thấy sắp phát độc thì mau mau tránh xa nhà bếp ra.
***
Những ngày hè oi ả với những cơn mưa bất chợt cũng nhanh chóng qua đi. Nhường chỗ cho những ngày mưa tầm tã, thu sang.
Những đêm mùa thu nghe tiếng mưa rơi Huỳnh Hoa không ngủ được, cô ngồi đối bóng đèn đêm để vá áo và hồi ức về những chuyện xa xưa. Mới đó mà cô đã rời khỏi Bình An trấn được một năm, một năm dài đủ để thấm thía cảm giác lao nhọc của kiếp người. Người ta gọi mưa tháng bảy là Ngâu, là giọt nước mắt khổ đau của Ngưu Lang – Chức Nữ yêu nhau nhưng không được gần nhau. Còn Huỳnh Hoa, người yêu kề bên, cô đang sống vui vẻ bên anh đó nhưng không hiểu sao mỗi khi nghe tiếng mưa rơi đôi dòng lệ trên khóe mi cô cũng rơi dài. Cô đang khóc thương cho chuyện tình Ngưu – Chức hay thương cho phận mình lắm nỗi phong ba?
Gió vẫn cứ lộng từng cơn qua khe cửa làm ngọn nến trên bàn chao đảo. Những mũi kim khâu của Huỳnh Hoa vẫn đều đều. Chốc chốc cô quay nhìn anh đang chìm sâu trong giấc ngủ. Đến bây giờ cô đã biết trách nhiệm một người làm vợ là như thế nào. Và cô cũng thấm thía những lời của cha mình trước lúc chia tay. Nhưng con đường này là do cô tự mình lựa chọn nên cô không thể oán trách bất kỳ ai được.
- Đừng… đừng mà…
Giữa đêm trường tịch mịch tiếng kêu thét bật lên, Huỳnh Hoa giật mình đặt những thứ trên tay xuống chạy đến bên giường. Dương Long vẫn còn đang ngủ và nói mớ, có lẽ anh mơ thấy điều gì đó. Huỳnh Hoa đưa tay lay nhẹ, anh chưa tỉnh lại tiếp tục kêu lên:
- Huỳnh Hoa em sao rồi, đừng bỏ anh… đừng mà, đừng giết cô ấy…
Huỳnh Hoa lại lay lay vai anh, Dương Long vừa tỉnh giấc lập tức bật dậy. Dường như kí ức của giấc mơ vẫn còn, anh quờ quạng tìm và hoảng loạn gọi tên cô. Huỳnh Hoa đưa tay ra chụp lấy tay anh:
- Em đây, em vẫn bên anh đây.
Nắm được bàn tay cô anh mới từ từ định thần lại và thở hổn hển. Huỳnh Hoa đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh dịu giọng:
- Vừa rồi anh mơ thấy gì mà hét to như vậy, lại là ác mộng sao?
- Anh thấy người ta đòi giết em.
- Hửm?
- Trong mơ có người nói với anh, chỗ em làm có một người để mắt đến em. Không biết người đó làm sao mà bị em tát vào mặt khiến hắn tức giận. Hắn cho người đến bắt anh để đặt điều kiện với em, nếu em đi theo hắn anh sẽ được thả ra, nếu không hắn giết anh. Em đồng ý đi theo người đó nhưng hắn xuống tay với em, anh nghe tiếng em kêu nhưng không làm gì được, anh nghe mùi máu tanh… anh sợ họ làm hại em, anh gọi nhưng không ai trả lời, anh không tìm được em…
Huỳnh Hoa vùi đầu vào ngực anh:
- Em vẫn bên anh đây. Đó chỉ là giấc mơ không phải là sự thật, đừng quá lo lắng. Bây giờ chỉ mới nửa đêm, anh ngủ tiếp đi.
- Anh không dám ngủ.
- Sao vậy?
- Mỗi khi nhắm mắt anh lại thấy những giấc mơ kỳ lạ, đều là ác mộng. Anh không muốn mơ thấy những giấc mơ đó thêm lần nào nữa.
- Những giấc mơ khác thế nào?
- Nếu không phải em bỏ anh đi thì cũng bị người ta bắt hoặc giết, anh ở bên cạnh, nghe tiếng em kêu mà không làm gì được…
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Là do ban ngày anh lo nghĩ nhiều quá nên ban đêm mới nằm mơ như vậy. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nằm xuống ngủ thôi. Có em bên cạnh chắc sẽ không mơ thấy ác mộng nữa…
Huỳnh Hoa kéo anh nằm xuống, đôi tay anh vẫn nắm chặt tay cô. Huỳnh Hoa nghiêng người qua hôn vào má anh một cái rồi dịu giọng nói với anh điều gì đó, anh không đáp chỉ khép mắt lại. Huỳnh Hoa vươn tay trái phất nhẹ về phía ngọn nến đang cháy dở, ngọn nến tắt, không gian chìm vào bóng tối.
Bình luận truyện