Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 64: Bản đồ





Huỳnh Hoa vẫn lặng im không nói gì. Cảm giác đau đớn xót xa bất chợt dâng trào, cô chỉ muốn gào khóc, muốn hét to lên... Nhưng lời chẳng thành lời, chỉ có câu nói của Nhật Lan cứ như vang mãi: “Dù biết rằng đứa con ấy chào đời chỉ vì một phút nhất thời nông nỗi của tôi và ông..." Huỳnh Hoa cụp mắt xuống, kiềm nén tất cả những dòng cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng. Giờ thì cô đã hiểu rồi, trong mắt cha và mẹ của cô, Lệ Quyên chỉ là một kẻ dư thừa, thậm chí không xứng đáng có trên cõi đời này.

Bất ngờ hai giọt lệ nóng từ khóe mắt Nhật Lan rơi ra. Hồ Kỳ đưa tay siết nhẹ bàn tay bà, giọng ông ấm áp:

- Phu nhân...

- Đã hơn mười lăm năm trôi qua rồi, không biết hiện giờ Quyên nhi sống chết thế nào. Nếu còn sống không biết nó sống có được bình yên hay chịu cảnh đọa đày cực khổ. Càng nghĩ tôi càng thấy mình có tội rất lớn với Quyên nhi, sinh nó ra lại không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, để cho con mình phải lưu lạc góc biển chân trời...

- Lỗi là lỗi chung, cả ta và nàng đều có lỗi với Quyên nhi. Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ cho người dò la tin tức con mình, xem sau đêm hỏa hoạn hôm ấy, nơi đây có ai gặp được Quyên nhi hay không…

- Nhưng chuyện ấy đã qua lâu rồi, ở đây biết có ai còn nhớ?

- Dẫu hy vọng mong manh chúng ta vẫn phải thử một lần, dò la tin tức không được chúng ta sẽ tìm cách khác.

Nhật Lan gật gật đầu, chắp tay giữa ngực thì thầm:

- Cầu trời cho Quyên nhi vẫn được bình an.

Huỳnh Hoa ngồi bên cạnh mỉm cười dịu giọng:

- Mẹ không cần quá lo lắng như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe của người. Lệ Quyên tỷ tỷ biết được mẹ lo cho tỷ ấy như vậy nhất định rất vui và không chấp trách chuyện trước kia đâu. Con nghe người ta nói, giữa hai người cùng chung huyết thống có sợi dây vô hình kết nối họ lại với nhau, dù xa cách đến mấy sợi dây ấy vẫn kéo họ lại gần nhau. Con tin sẽ có một ngày mẹ và Lệ Quyên tỷ tỷ được trùng phùng.

Nhật Lan nhẹ gật đầu:

- Ừm, ta cũng hy vọng sẽ được gặp Quyên tỷ tỷ của con như lời con nói.

Ngày tàn, màn đêm nhanh chóng buông xuống bao trùm lấy không gian khiến cho cảnh vật trở nên u buồn, cô tịch. Bầu trời cao rộng chi chít ngàn sao, giữa tầng không vầng trăng tròn vằng vặc. Huỳnh Hoa cứ đứng nhìn cảnh sắc về đêm. Cô vẫn chưa muốn ra mặt nhận nhìn cha mẹ, nhưng họ đang cần chiếc vòng bạc, nó chính là chìa khóa mở ra chiếc hộp. Huỳnh Hoa ngửa cổ hớp ngụm rượu to nuốt xuống sau đó cô khẽ thở dài một tiếng, làm sao để cho đôi bề được vẹn cả hai đây?

***

Buổi sáng tinh sương, Huỳnh Hoa đứng trên gác lầu bình thản nhìn Việt Xuân Yên đang ồn ào náo nhiệt. Lúc lâu sau cô lững thững bước xuống thang lầu. Nhìn mọi người tất bật thêm lúc nữa Huỳnh Hoa mới ra phía sau quán trọ chọn một con ngựa rồi leo lên và gia roi phi mau đi. Huỳnh Hoa chạy thẳng một mạch đến chợ Đông Lai cô mới ghìm cương ngựa lại.

Huỳnh Hoa xuống ngựa và chầm chậm bước qua hàng hàng phố thị. Cô vẫn đang xoắn xuýt giữa nhận và không nhận những người thân. Chỉ mới nhận cô là con nuôi mà lần cô đi Tây Kim Sơn đó Nhật Lan còn đau lòng như thế. Biết được cô là con ruột bà còn đau lòng đến độ nào? Trách nhiệm trên vai cô vẫn còn mang nặng, một ngày nào đó cô và kẻ thù chung của môn phái là Xích Hoằng nhất định có một cuộc đối đầu. Nhận nhìn cha mẹ rồi, nếu ngày đó tới, lỡ cô gặp chuyện không may, mẹ cô sẽ đau lòng đến độ nào?

Bỗng dưng tiếng ồn ào náo nhiệt làm Huỳnh Hoa bừng tỉnh, ngẩng lên nhìn... Trời cũng đã lên cao, phía trước có một đám người vây quanh một thứ gì đó, tiếng bàn tán xôn xao. Nhưng rồi từng người từng người một rời đi, cuối cùng không còn một ai nữa cả, dưới đất một đứa bé đang ngồi và cất tiếng khóc nghẹn ngào. Huỳnh Hoa bước lại gần, nhận ra đó là một đứa bé trai, thân hình gầy nhom, quần áo tả tơi, tay ôm khư khư chiếc bảng. Huỳnh Hoa nhìn vào tấm bảng, bên trên viết một dòng chữ gọn lỏn “Bán mình chữa bệnh cho mẫu thân”, trong lòng cô chợt nhói lên một nỗi xót xa.

Huỳnh Hoa tiến lại gần, ngồi xuống đối diện đứa bé, dịu hiền hỏi:

- Em trai, mẹ em bị bệnh gì, có nặng lắm không, vì sao em lại phải rao bán thân để chữa bệnh cho mẹ mình?

Đứa bé ngước nhìn người trước mặt, trong đôi mắt trẻ thơ đong đầy lệ:

- Mẹ con bệnh nặng lắm... mẹ con bệnh thương hàn... cô cô làm ơn cứu mẹ con với.

Huỳnh Hoa đưa tay vuốt nhẹ đôi má đứa bé lau đi những giọt nước mắt:

- Ngoan, đừng khóc nữa. Hãy nói cho tỷ tỷ biết, mẹ em bệnh bao lâu rồi, hiện giờ mẹ em đang ở đâu?

- Dạ mẹ con đang ở nhà, mẹ bệnh hơn nửa tháng rồi, thuốc thang mãi vẫn không khỏi. Giờ nhà con hết sạch tiền rồi, không mua thuốc cho mẹ được, con sợ mẹ chết bỏ con lại lắm!

- Nhà em ở gần đây không? Nhà em có mấy người?

- Nhà con trước đây có ba người, nhưng cha thì nát rượu lại cờ bạc suốt ngày, đã bị người ta đánh chết cách đây hai năm. Mẹ và con sống côi cút bên nhau từ đó. Nhà con cũng ở gần đây, mẹ con bệnh nằm liệt trên giường gần một tuần nay rồi, cô cô làm ơn cứu mẹ con với!

- Ừm, hãy dẫn tỷ tỷ đến gặp mẹ em, nhanh lên nào.


- Dạ.

Cậu bé vui mừng, vừa khóc vừa chạy trước dẫn đường. Đi một lúc, cả hai đến trước một ngôi nhà tranh xiêu vẹo, cũ kĩ và gần như trống hoác từ trước ra sau. Bên trong, có một người phụ nữ đang nằm mê man trên chiếc giường. Nói là giường có phần không đúng cho lắm, bởi nó chỉ là mớ gỗ suôn đặt nằm cạnh nhau dưới đất, bên trên phủ một manh chiếu rách. Cũng may người phụ nữ đã bị bệnh gầy nhom nếu không chỉ cử động một chút đã có thể lập tức “được” ra đất mà nằm. Trong căn nhà cũng chẳng có bất kỳ vật dụng gì có thể dùng được nữa ngoài một cái lò cũ kĩ nằm trong một góc nhà hơi kín gió.

Huỳnh Hoa vừa bước vào có chút ngẩn ngơ, trên đời này vẫn còn những số phận như thế này ư? Tuy cô từ nhỏ lưu lạc nhưng chưa bao giờ phải sống trong cảnh cơ hàn đến mức độ này, nghĩ lại cô vẫn còn may mắn hơn mẹ con của cậu bé này. Đứa bé thấy Huỳnh Hoa ngẩn ngơ thì lay tay cô gọi:

- Cô cô, cô cô.

Huỳnh Hoa quay lại:

- Hả?

Đứa bé ngay lập tức quỳ sụp xuống, khóc òa:

- Cô cô, xin hãy cứu lấy mẹ con!

Huỳnh Hoa nhìn sâu vào đôi mắt đứa bé một lúc rồi mỉm cười gật đầu. Trong tận đáy mắt đứa trẻ thơ ánh lên niềm biết ơn vô hạn. Huỳnh Hoa dịu dàng bảo:

- Em thử gọi mẹ em dậy xem.

Cậu bé chạy lại lay gọi mẹ, bà khó nhọc cựa mình một cái, trong cơn mê bà khẽ rên lên mấy tiếng gì đó không ai nghe rõ. Huỳnh Hoa ngồi xuống đỡ bà dậy, lấy trong người ra lọ thuốc đổ vào miệng người phụ nữ. Khuôn mặt đớn đau vì bệnh tật lâu ngày ấy từ từ giãn ra. Cậu bé mừng rỡ, nhìn mãi vào Huỳnh Hoa, ánh mắt cậu là tất cả những gì biết ơn và cảm kích nhất, nhưng mãi cậu bé vẫn không nói được lời nào. Huỳnh Hoa nở nụ cười hiền:

- Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?

- Dạ... con tên Quốc Hào, mười bốn tuổi.

Vẫn chưa đến tuổi dậy thì của một đứa con trai, lại sống cảnh cơ hàn nên cậu chàng có vẻ gầy nhom thấp bé. Huỳnh Hoa nhẹ giọng:

- Vậy tỷ tỷ gọi đệ là Hào nhi, còn nữa hãy gọi tỷ là tỷ tỷ được rồi đừng gọi cô cô như thế nữa, tỷ tỷ chỉ lớn hơn đệ có vài tuổi thôi.

- Dạ… tỷ tỷ… con…

- Là tỷ đệ, không phải là con!

- Dạ, đệ biết rồi.

- Hào nhi này, trong nhà có nồi sắc thuốc không vậy?

Quốc Hào chỉ tay vào chiếc nồi đặt cạnh giường của mẹ.

- Chỉ còn cái này dùng được.

Huỳnh Hoa nhìn theo hướng tay của Quốc Hào, không khỏi thở dài một tiếng, chiếc nồi còn dùng được ấy cũng đã vỡ mất một mảnh rồi.

- Sáng giờ em đã ăn gì chưa?

Quốc Hào thấp giọng:

- Đã ba ngày rồi em không có gì để ăn cả.

Huỳnh Hoa lặng nhìn Quốc Hào một lúc rồi đưa tay xoa đầu cậu bé, cô dịu giọng:

- Em ở đây chăm sóc mẹ, tỷ tỷ đi một lát sẽ quay lại ngay.

- Tỷ tỷ đi đâu vậy?

- Tỷ tỷ đi mua thuốc chữa bệnh cho mẹ em. Ở nhà chờ tỷ nhé!

- Dạ.

Quốc Hào đưa ánh mắt tin cậy nhìn Huỳnh Hoa như muốn gởi trọn niềm tin. Huỳnh Hoa nở nụ cười quay lưng bước đi. Lúc Huỳnh Hoa trở lại mang theo nào thức ăn nước uống, chăn, màng, nồi chảo... Huỳnh Hoa đưa thức ăn cho Quốc Hào. Sau đó cô bắt tay vào điều trị cho mẹ của cậu bé. Cô thay y phục cho bà, châm cứu giải hàn, sắc thuốc và quét dọn sạch sẽ lại căn nhà. Huỳnh Hoa cho mẹ của cậu bé uống thuốc xong, dặn dò cậu bé giờ sắc thuốc tiếp theo. Cuối cùng Huỳnh Hoa đưa cho cậu bé bộ y phục mới và xoa đầu cậu bé:

- Đây là y phục của Hào nhi.

- Tỷ tỷ cho đệ?

- Ừm! Hãy mặc vào đi.

- Nhưng y phục còn mới quá, mặc vào sẽ dơ ạ.

- Y phục mặc thì phải dơ chứ, đệ cứ mặc vào đi.

- Dơ thì uổng lắm tỷ tỷ…

- Ngoan, mặc vào đi.

- Dạ. Tỷ tỷ định quay về ạ?

- Ừm.

- Mai tỷ tỷ có đến không?

- Ta sẽ lại đến!

Ngày hôm sau. Quốc Hào ngồi sắc thuốc chốc chốc lại nhìn ra cửa, có lẽ cậu bé lo sợ Huỳnh Hoa sẽ không đến nữa. Thoáng trông thấy bóng dáng của Huỳnh Hoa, cậu bé đã nhảy cẫng lên mừng rỡ. Huỳnh Hoa bước đến âu yếm xoa đầu cậu bé:

- Mẹ em hôm nay thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?

- Dạ, hôm nay mẹ em uống được nhiều nước cháo hơn hôm qua rồi tỷ tỷ ạ.

- Ừm, vậy thì tốt rồi.

- Tỷ tỷ là đại phu?

- Ừm, có thể xem là đại phu.

- Tỷ tỷ.

- Hửm?

- Tỷ tỷ thật đẹp, giống như những bức tranh người ta vẽ tiên nữ trên trời vậy. Tỷ tỷ có phải là tiên từ trên trời cao xuống đây mang phép thần cứu sống mẹ em hay không?

Huỳnh Hoa cười hiền từ:

- Tỷ tỷ không phải là thần tiên, nhưng tỷ tỷ có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ của em, yên tâm nhé!

- Dạ. Bao giờ mẹ em hết bệnh em sẽ theo tỷ tỷ. Hôm nay em vừa vào rừng cắt ít tranh phơi, vài hôm nữa sẽ lợp lại mái nhà cho mẹ. Để lúc mẹ em hết bệnh, em không có ở nhà, mùa mưa có đến, mẹ em sẽ không bị ướt mưa…

- Em theo tỷ tỷ làm gì?

- Hôm trước em đã treo bảng “bán mình chữa bệnh cho mẹ”, tỷ tỷ đã đến chữa khỏi bệnh cho mẹ… thì em đã thuộc về tỷ tỷ, nên em phải theo tỷ tỷ… Dù thật lòng em chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi.


Huỳnh Hoa nhẹ xoa đầu cậu bé cười hiền:

- Hào nhi đã muốn ở với mẹ thì cứ ở với mẹ, tỷ tỷ không bắt em theo đâu.

- Nhưng…

- Tỷ tỷ giúp cho em chỉ vì thấy mình nên làm như vậy, vì tỷ tỷ thấy thương cho hoàn cảnh của Hào nhi. Chứ không phải vì muốn bắt Hào nhi ở lại bên mình, hãy yên tâm ở bên cạnh mẹ, chăm sóc tốt cho mẹ, nhé!

- Nhưng ơn của tỷ tỷ em biết làm sao để trả bây giờ?

- Ừm… để xem… hay là Hào nhi giúp tỷ tỷ làm một việc gì đó, xem như trả ơn… Vậy là đủ rồi, Hào nhi không cần phải rời xa mẹ của mình!

- Là việc gì vậy tỷ tỷ, tỷ tỷ hãy nói đi, dù khó đến đâu Hào nhi cũng làm được.

Huỳnh Hoa cười hiền:

- Tỷ sẽ cho Hào nhi làm một việc đơn giản, bao giờ mẹ em hết bệnh tỷ tỷ sẽ cho em biết!

- Dạ. Vậy bao lâu nữa mẹ em mới có thể hết bệnh hả tỷ tỷ?

- Khoảng nửa tháng nữa thôi, trong thời gian này Hào nhi nhớ chăm sóc tốt cho mẹ đấy nhé!

- Dạ, em biết rồi.

***

- Tỷ tỷ.

- Hôm nay sắc mặt của mẹ em đã khá hơn rồi đó. Đây là thuốc mới em mau sắc cho mẹ uống đi. Tỷ tỷ giúp em lợp lại mái nhà.

- Tỷ tỷ cũng biết lợp nhà?

- Đương nhiên, những việc vặt vãnh đâu làm khó được tỷ tỷ.

- Tỷ tỷ thật tài giỏi.

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười. Quốc Hào sắc thuốc cho mẹ uống xong cũng leo lên nốc nhà, cùng Huỳnh Hoa lợp lại mái tranh.

- Tỷ tỷ có điều gì khó nghĩ hay sao, có nhiều lúc đệ thấy tỷ tỷ rất đăm chiêu...

- Không có.

- Nhà tỷ tỷ có gần đây không?

- Tỷ tỷ không có nhà. Tỷ tỷ ở quán trọ…

- Hả?

- Đối với tỷ tỷ, quán trọ chính là nhà.

- Tỷ tỷ không thích nơi đó sao? Suốt ngày em thấy tỷ tỷ cứ ở đây hoặc đi dạo ngoài chợ…

- Tỷ tỷ đang tránh gặp mặt một vài người, họ đang cần một vật, vật đó tỷ tỷ đang giữ, tỷ tỷ muốn giao cho họ nhưng không muốn để cho họ biết mình đang giữ. Tỷ tỷ thật sự không biết nên làm thế nào.

- Chuyện ấy dễ thôi, tỷ tỷ cứ nhờ một ai đó mang vật ấy tới cho những người cần nó là được, tỷ tỷ đâu cần phải ra mặt. A, hay là để em thay tỷ tỷ mang vật đó đến cho người cần nó, vậy có được không?

Huỳnh Hoa ngẩn người một lúc, mỉm cười:

- Được. Không hiểu sao việc đơn giản như vậy mà tỷ tỷ nghĩ mãi cũng không ra…

***

Nửa tháng sau. Mẹ của Quốc Hào thật sự đã hết bệnh, mặc dù sức khỏe còn yếu ớt nhưng căn bệnh đã không còn hành hạ bà nữa. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ mỗi lần gặp mặt Huỳnh Hoa bà luôn rối rít cảm ơn. Huỳnh Hoa chỉ cười rồi xua tay.

- Hôm nay có lẽ con đến thăm bá mẫu lần này là lần cuối, sau này con sẽ không đến nữa. Đây là số tiền mọn, con xin biếu bá mẫu, người đừng từ chối. Trong lúc sức khỏe người chưa hồi phục hẳn, số tiền này sẽ giúp đỡ bá mẫu ít nhiều.

Mẹ của Quốc Hào trân trối nhìn Hoa:

- Cô nương thật tốt, nhưng số tiền này… mẹ con tôi dù tiêu xài cả năm cũng chưa hết, nó thật sự quá lớn, mẹ con tôi không dám nhận đâu!

- Bá mẫu cứ nhận, không cần ái ngại. Thật ra số tiền này là con trả công cho Hào nhi đã làm việc cho con!

- Cháu nó giúp cô nương làm việc à?

- Dạ phải.

- Vậy tôi phải thay Hào nhi cảm tạ cô nương đã trả công hậu hỉ.

Huỳnh Hoa cười hiền:

- Thôi, bá mẫu cứ từ từ tịnh dưỡng, con xin phép.

- Lần nữa đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.

- Bá mẫu không cần nhắc mãi lời cảm tạ vậy đâu!

Huỳnh Hoa vừa cười vừa cúi đầu chào, xong cô quay lưng bước mau ra cửa. Quốc Hào vội chạy mau theo, kêu to:

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ.

Huỳnh Hoa khựng người, kinh ngạc:

- Có chuyện gì vậy Hào nhi?

- Công việc của em, tỷ tỷ đã hứa sẽ cho em làm việc gì đó để trả ơn. Sao bây giờ tỷ tỷ lại từ biệt ra đi, trong khi tỷ tỷ vẫn chưa cho em biết mình nên làm gì…

- Tỷ tỷ nghĩ… hay là không phiền Hào nhi nữa.

Quốc Hào ấm ức:

- Như vậy không được. Tỷ tỷ đã hứa với em sao lại nuốt lời, tỷ tỷ lại tặng mẹ con em nhiều tiền, trong khi em không làm gì cho tỷ tỷ cả, như vậy không được đâu. Em vào kêu mẹ trả tiền lại cho tỷ tỷ…

- Hào nhi, không cần làm vậy đâu! Được rồi, tỷ tỷ có việc này… em hãy làm giúp tỷ tỷ.

- Dạ.

- Bây giờ tỷ tỷ đưa em đến một nơi, em thay tỷ tỷ đưa vật này cho một người. Nhớ là tuyệt đối không được nói gì về tỷ tỷ cho người đó biết.

- Dạ.

Huỳnh Hoa trao cho Quốc Hào chiếc hộp. Cô thuê chiếc xe ngựa đưa hai người đến Bình An Vương phủ, căn dặn kỹ càng.


***

Bình An Vương phủ.

Trước cửa lớn có một cậu bé tuổi độ mười hai mươi ba tuổi nằn nì đòi gặp Hồ Kỳ cho bằng được, đứa bé nằng nặc nói có món quà muốn tặng cho ông. Lúc sau có người đàn ông trung niên bước ra, bên cạnh còn có chàng thiếu niên anh tuấn.

Cậu bé trao cho người đàn ông trung niên chiếc hộp nhỏ, nói với ông mấy câu gì đó rồi quay đi. Người đàn ông đưa chiếc hộp cho chàng thiếu niên rồi lùi lại mấy bước, chàng trai mở chiếc hộp xong đưa lại cho người đàn ông. Người đàn ông nhìn vật trong chiếc hộp lập tức ngẩn người.

Ở phía xa có một cô gái đứng lặng lẽ nhìn diễn biến nơi cánh cổng kia. Thấy thế cô vẫy tay ra hiệu cho phu xe giục ngựa lao về phía trước, còn cô đứng lặng nhìn theo. Chiếc xe chạy ngang qua trước mặt cậu bé, ngay sau đó cậu bé biến mất.

Người đàn ông và chàng thiếu niên là Hồ Kỳ và Tứ Bình. Khi nhìn thấy vật ấy cả hai đều bất giác lặng người, lúc sau Hồ Kỳ vội đưa mắt tìm cậu bé ban nãy nhưng bóng dáng của cậu ta đã biến mất. Ông nhìn lại chiếc hộp chỉ thấy một chiếc vòng bằng bạc và một phong thư.

Tứ Bình nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Hồ lão gia, đây là…

Hồ Kỳ gật đầu không nói gì.

Một lúc sau, Hồ Kỳ, Hải Bằng và Tứ Bình đã có mặt tại Việt Xuân Yên. Nhật Lan nhìn thấy chiếc vòng toàn thân lập tức chấn động mạnh, tay chân run rẫy. Bà run giọng:

- Là nó, chính là nó… lão gia… ông đã tìm gặp con mình rồi phải không, con chúng ta hiện giờ đang ở đâu?

Hồ Kỳ buồn bã lắc đầu:

- Vẫn chưa…

- Vậy… sao ông có được vật này?

- Có một cậu bé mang vật này đến cho ta, chỉ nói là của một cô gái trẻ… ngoài ra không nói gì nữa hết.

Nhật Lan cười chua xót:

- Là Quyên nhi, chính là Quyên nhi chứ không ai khác, vậy là con chúng ta còn sống… nhưng tại sao nó lại không chịu ra gặp chúng ta? Nó oán hận chúng ta đến thế sao? Nhất định Quyên nhi đang ở rất gần chúng ta nên mới biết được những điều chúng ta đang lo lắng, nhưng tại sao nó không ra gặp chúng ta… lão gia nói xem tại sao lại như thế?

- Có thể Quyên nhi có nỗi khổ tâm riêng nên không muốn ra gặp chúng ta trong lúc này.

- Nỗi khổ tâm riêng.

- À, đúng rồi trong này còn có bức thư…

Nhật Lan mau lẹ lấy bức thư ra xem, ngoài bì thư không viết bất cứ thứ gì. Xé phong bì rồi Hồ Kỳ và Nhật Lan cùng ngơ ngác nhìn nhau, không nói được lời nào. Vì bên trong phong bì chỉ là tờ giấy trắng tinh tươi, không vương bụi bẩn.

Đôi dòng lệ nóng của Nhật Lan bất giác tuôn rơi:

- Sao lại như thế? Quyên nhi, con hận cha mẹ đến thế sao, cả một lời cũng không chịu nói, không nói gì nhưng lại đau hơn muôn ngàn lời oán trách. Quyên nhi, con đang ở đâu, có nghe lời mẹ nói hay không? Thà rằng con oán trách chứ đừng cứ mãi trốn tránh mẹ cha như vậy, mẹ thật sự rất đau lòng. Quyên nhi, nếu con chịu bước ra gặp mặt mẹ cha, mẹ chấp nhận… ngay lập tức quỳ xuống trước mặt con, cầu xin con tha thứ…

Nhìn thấy Nhật Lan khóc nấc lên Hồ Kỳ cũng không biết nói gì, chỉ choàng tay qua ôm bà vào lòng. Tờ giấy trên tay bà rơi xuống đất. Bà dựa hẳn vào người của Hồ Kỳ, nước mắt cứ chực trào ra. Huỳnh Hoa đứng ở một góc xa lặng lẽ nhìn về phía hai người, nhìn thấy Nhật Lan bật khóc cô định bước mau ra, nhưng được hai bước cô chợt dừng lại. Huỳnh Hoa dựa lưng vào vách, không dám nhìn về phía Nhật Lan và Hồ Kỳ nữa, nước mắt từ khóe mi cô cũng lặng lẽ trào ra.

- Phu nhân, đừng quá đau buồn như vậy.

- Lão gia nói xem, tôi phải làm như thế nào Quyên nhi mới chịu ra gặp chúng ta. Nhìn vào bức thư nó gửi cho chúng ta, tôi có cảm giác Quyên nhi vô cùng oán hận chúng ta. Nó vĩnh viễn cũng không bao giờ chịu tha thứ cho chúng ta. Lão gia, ông nói xem tôi phải làm sao, tôi phải làm sao…

***

Trong phòng ai nấy đều hồi hộp chờ đợi giây phút mở chiếc hộp có chứa bản đồ. Tứ Bình cầm lấy chiếc vòng rồi chầm chậm đặt vào khe hở trên chiếc hộp. Nhưng hai thứ lại không khớp vào nhau, Hồ Kỳ giật mình:

- Sao lại vậy?

Huỳnh Hoa cũng hơi cau mày. Tứ Bình lại xoay xoay chiếc vòng nhưng tuyệt nhiên không khớp vào nhau, anh đưa mắt nhìn mọi người. Hải Bằng trầm tư một lúc chợt nói:

- Hãy ấn xuống thử xem.

Mọi người ngơ ngác, Hải Bằng từ từ giải thích:

- Một cái ổ khóa muốn mở cần phải có chìa, nhưng cứ để chìa bên cạnh ổ khóa thì cũng vô phương mở được. Ổ khóa chỉ được mở khi có người tra đúng chìa vào và xoay.

Tứ Bình nghe vậy gật đầu, ấn mạnh tay lên chiếc vòng xoay mạnh một cái. Căn phòng bỗng trở nên lặng phắt, một tiếng “tách” khe khẽ vang lên. Một bên bề mặt chiếc hộp rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng “cạch”. Những thứ bên trong chiếc hộp cũng rớt ra, là một mảnh vải và một mảnh giấy đã rất cũ kĩ.

Hồ Kỳ nhặt mảnh vải trải lên bàn, những đường nét bên trong làm cho mọi người ai nấy cùng lúc nở nụ cười mãn nguyện, bao công sức đổ ra lâu nay cuối cùng cũng có kết quả. Tấm bản đồ khổ công cùng nhau tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy được nó rồi! Nơi cất giấu kho báu cũng không khó tìm trên bản đồ, vì những hình vẽ ấy chính là bản đồ của vùng đất Nam Sơn, nơi mọi người đang sinh sống. Cửa vào hang động có chứa báu vật nằm ngay bên đỉnh Đông Đài Sơn, ngay phía sau quán trọ Việt Xuân Yên.

Bản đồ đã trong tay, việc khám phá phần còn lại có lẽ cũng không quá khó khăn, Hồ Kỳ nhẹ thở hắt ra một tiếng như trút một phần gánh nặng trong lòng. Ông đưa tay nhặt mảnh giấy trên bàn lên xem xét bất chợt nhíu mày. Tờ giấy được xếp lại rất nhỏ gọn, khi mở ra nó cũng to tương đương với tấm bản đồ, bên trong là những chữ viết theo lối thư pháp, phải là người chuyên luyện về thư pháp mới có thể nhận ra, nói đúng hơn là cực kỳ nhàn rỗi và yêu thích thư pháp mới luyện viết và đọc được bộ chữ này.

Những người đang có mặt vốn chuyên tâm luyện võ, mới nhìn qua có lẽ chỉ thấy bên trong tờ giấy là một rừng nét bút nhảy nhót. Tứ Bình gãi gãi đầu:

- Đây cũng là một cửa ải chúng ta phải vượt qua sao?

Nhã Kiều chợt nói:

- Lúc nhỏ con và nhị muội có luyện qua bộ chữ này, hay là Hồ lão gia đưa chúng con xem thử.

Hồ Kỳ gật đầu:

- Ừm.

Hồ Kỳ đẩy tờ giấy qua cho Nhã Kiều và Tiểu Hồng. Nhật Lan cũng ghé mắt vào:

- Thư pháp này ta cũng biết một ít đấy!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện