Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 39



Chương 39

Chuyện rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần Giản Đồng tiếp tục hèn mọn, không có chút tôn nghiêm nào ưng thuận yêu cầu của Tần Mộc Mộc cho dù bị xúc phạm.

Mà ở sâu trong nội tâm của cô, ở chỗ sâu nhất, nổi lên tham lam — cô muốn cái được tôn trọng đã lâu không có kia, không cần giống như trước, chỉ cần giống một người bình thường, cái được tôn trọng mà con người đều được.

Nhưng hiển nhiên, kết quả chẳng như mong muốn.

Kể từ đây, Giản Đồng lại đem trái tim nghìn lở trăm hổng kia cất giữ sâu hơn, đưa trái tim đầy khát vọng kia núp vào sân tận linh hồn, ai cũng không chạm được tới chỗ đó, nơi đó, sâu mà lạnh, giống như biển sâu yên tĩnh, cô đơn mà tịch mịch.

Tần Mộc Mộc đi rồi đến, đến rồi đi, mỗi lần đều là giờ cơm thì đến, đưa xong lại đi.

“Tôi muốn xuất viện” Buổi tối thứ tư xảy ra chuyện, Tần Mộc Mộc vẫn như thừng ngày, mặt không đổi sắc đem hộp cơm đặt ở tủ đầu giường của phòng bệnh, xoay người chuẩn bị đi thì sau lưng, người phụ nữ trầm mặc trên giường bệnh chậm rãi nói.

Một tiếng ồm ồm này, nhưng chọc vào sự lạnh lùng bốn ngày qua của Tần Mộc Mộc, dừng bước, hơi có vẻ vội vã nghiêng đầu, không chút nghĩ ngợi mà từ chối “Không được, bệnh của cô vẫn chưa khỏi hẳn”

Đây là quan tâm? Giản Đồng bình tĩnh nhìn Tần Mộc Mộc “Tôi khoẻ rồi, đã hết sốt. Tôi muốn đi làm”

“Cô cố ý chứ gì? Cô muốn tất cả mọi người đều nhìn thây vết sẹo trên trán cô?” Tần Mộc Mộc tức giận “Giản Đồng, quả nhiên cô không đơn giản. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, những lời này quả nhiên đều là thật, nhìn cô đàng hoàng mà cũng có tâm cơ như vậy”

Lông mi Giản Đồng rũ xuống, che kín mất mát ở đáy mắt… Quả nhiên cô suy nghĩ nhiều rồi, quan tâm?

Thời điểm nhìn về phía Tần Mộc Mộc lần nữa, ánh mắt Giản Đồng có chút chết lặng “Tôi muốn đi làm. Cô giúp tôi làm thủ tục xuất viện một chút”

Vừa nói, cô liền vén chăn lên, chầm chậm xuống giường thay quần áo.

Tần Mộc Mộc kinh ngạc mở to hai mắt… Vừa rồi là Giản Đồng ra lệnh cho mình?

Cô ta?

Giản Đồng?

Ra lệnh cho mình?

Một cỗ cảm giác nhục nhã tự nhiên nảy sinh!

Nhìn về phía người đàn bà từ trên giường bệnh xuống, chân chậm rãi đi tới cửa, dù là chậm chạp kia cũng đúng là ra khỏi phòng, nói các khác… Giản Đồng cô ta đang nói thật, không phải đùa giỡn!

Cô ta thật sự chuẩn bị xuất viện!

Như vậy sao được!

Tầm mắt Tần Mộc Mộc lập tức rơi vào trên trán Giản Đồng, trong nháy mắt ánh mắt hốt hoảng, cô là đang sợ, trước khi vết thương trên trán lành, người thọt này làm sao có thể trở lại Đông Hoàng?

Không chút suy nghĩ, bước chân động một cái, ngăn Giản Đồng lại “Giản Đồng, sao mà cô hạ tiện như vậy! Đi làm đi làm đi làm? Nói thì hay, người không biết lại tưởng cô có sự yêu thích lao động sâu sắc đó.

Công việc của cô? Công việc của cô không phải là muốn đi lấy lòng đàn ông? Bệnh chưa chữa khỏi, gấp như vậy cô liền đi lấy lòng đàn ông? Cô cứ vậy không đợi được mà muốn đi làm chó mẹ rồi?

Hay là nói, thật ra thì cô căn bản rất hưởng thụ quá trình này? Nếu không sao mà không để ý thân thể đang bị bệnh mà vội vã quay lại Đông Hoàng?”

Tần Mộc Mộc chỉ muốn không để cho Giản Đồng đến Đông Hoàng vào lúc này, cũng không suy nghĩ một chút trong lời nói của mình có bao nhiêu tổn thương đến người khác, nói với Giản Đồng một lúc lâu, Giản Đồng càng im lặng, chẳng qua là cúi đầu nhìn chân, bàn tay ở phía sau lưng nắm thành quả đấm run rẩy, cô rất muốn phản bác, rất muốn giải thích.

Biết rõ, phản bác có tác dụng không?

Quả thật là cô vì tiền mà quỳ xuống.

Quả thật là cô vì muốn có nhiều tiền hơn mà nằm xuống học chó vẫy đuôi.

Quả thật là người ta không có nói láo, người ở trước mặt cô nói đều là sự thật mà.

Cô chính là làm như vậy!

Cô có thể phản bác cái gì chứ?

Cô có thể giải thích rõ sao?

“Mỗi một người đều có tín ngưỡng riêng, hoặc là một người, hoặc là một tín niệm,” thanh âm ồm ồm áp chế chua xót, Giản Đồng tận lực bình tĩnh chậm rãi nói “Và tín ngưỡng này với người này, vì tín niệm của mình mà cố gắng phấn đấu để đạt được, ít nhất không nên cười nhạo họ”

Tần Mộc Mộc ngẩn người một chút, quan sát Giản Đồng trước mặt từ trên xuống dưới… Như nào mà một người đàn bà thấp kém dốt nát chưa tốt nghiệp trung học phổ thông* có thể nói ra những câu này. Cũng không biết người đàn bà thấp hèn này học ở đâu ra.

(*) Đã đổi sang cấp học của Việt Nam để mọi người dễ hiểu.

Đáy lòng nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Giản Đồng càng thêm khinh bỉ.

Giản Đồng nói xong, chậm rãi nhấc chân, vòng qua Tần Mộc Mộc, một cái tay bắt lấy tay cô thật nhanh “Không cho phép cô đi, cô phải ở đây dưỡng bệnh đến lúc vết thương trên trán lành mới được xuất viện!”

Giản Đồng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Mộc Mộc, từng chữ từng chữ rõ ràng nói “Tôi muốn đi làm việc, cái này không liên quan đến cô”

Cô nhìn như rất yếu đuối, nhưng đẩy bàn tay của Tần Mộc Mộc đang nắm lấy cánh tay mình ra, cũng không thèm nhìn Tần Mộc Mộc đang khiếp sợ kia mà nhấc chân đi ra ngoài.

Tần Mộc Mộc ở sau lưng một lúc mới phản ứng được, nhấc chân đuổi theo, chân Giản Đồng vốn bất tiện, đi đứng chậm chạp, rất nhanh Tần Mộc Mộc liền đuổi kịp, Giản Đồng cũng không xoay người, chẳng qua là nghe được tiếng bước chân đuổi theo ở phía sau, một bên dùng đôi chân không được thuận tiện của mình tiếp tục đi, một bên dùng thanh âm ồm ồm của mình chậm rãi nhưng kiên định nói:

“Nếu như cô còn dám ngăn cản tôi, tôi liền gọi điện thoại cho Mộng tỷ”

So với A Lộc dùng mạng ở nơi tối tăm không ánh mặt trời trong ngục giam cứu mình, một Tần Mộc Mộc thì sao chứ?

Tần Mộc Mộc cũng được, ai cũng được… Thậm chí, người đàn ông kia cũng được, Giản Đồng không nghĩ ra, còn có gì quan trọng hơn A Lộc.

Mặc cho sau lưng, đạo ánh mắt kia hung tợn nhìn mình, mặc cho Tần Mộc Mộc thở hổn hển nhưng lại không dám thật sự đi lên ngăn cản mình, Giản Đồng từng bước từng bước ra khỏi bệnh viện.

Tần Mộc Mộc không hề phát hiện, người mà ở trong mắt mình hèn mọn đê tiện vô năng, lại không có trình độ học vấn, không hề là cái gì như Giản Đồng, so với một sinh viên xuất sắc của đại học S như cô, đi càng ung dung, càng kiêu ngạo.

Tần Mộc Mộc dĩ nhiên cũng không hề phát hiện, ngay tại phòng bệnh cách vách của Giản Đồng, một người đàn ông hai tay ôm ngực, lười biếng tựa vào khung cửa, người nọ nhìn Giản Đồng biến mất trong cửa thang máy liền đứng thẳng người nâng đùi thon dài đi qua Tần Mộc Mộc, đi tới chỗ thang máy Giản Đồng vừa vào.

Giản Đồng đi thang máy xuống lầu, đi đứng bất tiện nên đi đường rất chậm, huống chi dù hết sốt nhưng thân thể hư hỏng, cô chậm rãi đi ra cửa bệnh viện, đứng ở giao lộ đưa tay vẫy một chiếc xe taxi.

“Sư phụ, tôi muốn đi Đông Hoàng, có thể xem một chút lấy rẻ cho tôi không?”

Bác tài đưa đầu nhìn một cái “Đầu năm nay làm ăn khó khăn, đây là xe taxi, cũng không phải là xe đen, có ngồi không? Không thì tôi lái đi”

Hiển nhiên, không muốn nhượng bộ, không biết làm sao, Giản Đồng sờ túi áo một cái, ngẩng đầu “Sư phụ, trên người tôi chỉ có 20 tệ”

“Đủ rồi, lên xe đi”

Nếu như có thể, cô không muốn ngồi xe taxi, quá đắt. Chẳng qua là hôm nay có lẽ cô muốn quên đi sự quẫn bách của mình, nên mới xa xỉ ngồi xe taxi.

Giống như nếu đi xe này, tựa như cô sẽ giống như bao nhiêu người bình thường ở trên đường vậy, đều có tôn nghiêm của riêng mình.

Giản Đồng cô cố gắng hết sức để cho mình xem, bản thân giống như một người bình thường, cô khát vọng có thể có tôn nghiêm của một người bình thường.

Đúng, nội tâm cô vẫn khao khát, nhưng cô cũng không thể đi xin người khác cho mình được.

Thứ mà người khác không muốn cho, cầu như thế nào đi nữa cũng cầu không nổi.

Cô làm như vậy, là để tận lực cho bản thân thấy mình vẫn giống như một ‘con người’ thực thụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện