Chương 42
Chương 42
“Hôn tôi”
Thanh âm trầm thấp, nói như chuyện đương nhiên.
Mắt phượng của Cain đầy hài hước.
Không có biện pháp gì, bởi đây chính là sự tồi tệ của hắn.
Đời người quá nhàm chán, luôn cần một chút gì đó giúp vui vẻ lên.
Mà trong lúc ở thành phố S ba tháng, Giản Đồng, chính là thứ giúp hắn vui lên trong cuộc sống nhàm chán này.
Cain muốn thấy được người phụ nữ này cả người tràn đầy mâu thuẫn, lại một lần nữa giãy giụa cùng quấn quít. Nhưng lần này, đã định trước hắn phải thất vọng rồi.
Người phụ nữ kia, chẳng qua là hơi sửng sốt một chút, sau đó trầm mặc ngẩng đầu lên, mặt đầy nghiêm túc hỏi hắn “Tiên sinh không phải đang nói đùa?”
“Không phải” Hắn hời hợt mỉm cười, thần thái ung dung nhưng một khắc sau, trên mặt vốn luôn luôn ung dung kia đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn khuôn mặt không xinh đẹp đang gần ngay bên mặt.
Trên cánh môi truyền tới xúc cảm khô khan ấp áp, hắn không cách nào coi nhẹ cảm xúc chưa bao giờ thể nghiệm qua này, bởi vì môi của hắn chưa bao giờ hôn với đôi môi khô sần sùi như thế này “Cô…”
Cái hôn này của Giản Đồng căn bản không được gọi là hôn, nhưng cái này là khách hàng yêu cầu nên cô đáp ứng, lòng bàn tay đang cầm tấm chi phiếu kia không còn nóng tay như trước nữa.
Cô cảm thấy buồn cười, chưa bao giờ nghĩ một cái hôn của mình lại đáng tiền… 10 vạn đâu!
Ha ha.
Mũi chân hơi nhón lên của Giản Đồng rơi xuống đất, bình tĩnh thụt lùi lại sau lưng ba bước, ba bước là một khoảng cách nhìn có vẻ an toàn.
“Cô… Tại sao?” Trong con ngươi sắc bén của Cain viết đầy nghi ngờ. Mong đợi của hắn là giãy giụa cùng quấn quít mà? Những thứ hắn mong đợi đều không có?
Giản Đồng ngẩng đầu, cười nói “Bởi vì tôi chỉ là một kĩ nữ*, ai cho tôi tiền tôi đều có thể không do dự mà dâng thân thể của mình lên”
(*) Dùng từ này có vẻ không hợp với bây giờ nhưng mà đành dùng để giảm độ nặng QAQ, từ gốc giống từ mà Tần Mộc Mộc từng mắng Giản Đồng.
Một cái hôn thì có là gì?
Người đàn ông kia từng để cho cô ở trước mặt mọi người, cùng hộ vệ của hắn biểu diễn tiết mục hôn môi.
Một cái hôn, 10 vạn tệ đó… Là cô kiếm ra không phải sao?
Nụ cười của Giản Đồng càng thêm không chân thật… Cô chỉ là một kĩ nữ mà thôi!
Cain chưa từng nghĩ người phụ nữ này vậy mà sẽ không chút nào che giấu, tự nói những lời như vậy về bản thân, trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn về người phụ nữ trước mặt có tia phức tạp mà ngay cả bản thân cũng không phát giác ra.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay “Hôm nay đến đây thôi. Giản tiểu thư, lần tới chúng ta sẽ tiếp tục”
Nói xong liền rời đi.
Đi nhanh ra hành lang, khuôn mặt xinh đẹp của Cain loé lên sự máu tanh cùng hưng phấn… Quá có ý nghĩa rồi!
“Cô chỉ là một kĩ nữ sao?… Thật sự muốn xé ra tầng nguỵ trang này quá!” Hắn thập phần mong đợi thời khắc vạch tràn tầng tầng lớp lớp nguỵ trang của Giản Đồng, giống như cả người trần truồng chảy máu đầy người xuất hiện trước mắt hắn, khi đó, cô còn có thể dùng đôi môi sần sùi kia mà dễ dàng nói ra lời như “Tôi chỉ là một kĩ nữ” hay không.
Ngón tay trắng nõn vuốt ve cánh môi, đột nhiên híp mắt! Ánh mắt lạnh lùng, mặt không đổi sắc móc ra chiếc khăn tay lau sạch cánh môi, đi tới cửa thang máy. Đinh một tiếng cửa mở ra, đùi thon dài của hắn đi vào, tay giơ lên một cái, khăn tay xanh đậm kia rơi vào trong thùng rác.
Giản Đồng đứng ở trong phòng bao, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, ánh mắt có chút đờ đẫ… Người đàn ông xa lạ vừa rồi, muốn, thật sự chỉ là một cái hôn thôi sao?
Hắn dùng 10 vạn tệ, mua, thật sự chỉ là một cái hôn thôi sao?
Con ngươi cô không có tiêu cự, giơ tay lên che ngực… Trong lòng cô biết rõ — Không phải.
Suy nghĩ càng nhiều càng bài xích người nọ, suy nghĩ càng nhiều trong lòng càng bất mãn “Tôi chỉ là một kỹ nữ, nhưng kỹ nữ cũng có tôn nghiêm! Anh muốn xem nhân tính rốt cuộc có thể có bao nhiêu quất quít, có bao nhiêu vặn vẹo hay giãy dụa, nhưng tôi cũng sẽ biết đau”
Càng suy nghĩ cô lại càng muốn la lên như vậy.
Cô thiếu chút nữa la lên nội tâm bất mãn, nhưng khi vừa mở miệng, đột nhiên nhớ đến: Cô làm gì còn có thứ gọi là tôn nghiêm đâu?
Kỹ nữ cũng có tôn nghiêm, có thể, nhưng trong đó duy chỉ có cô là không có!
Tấm chi phiếu trong tay kia, bị cô nắm thật chặt, mỗi con số trên tấm chi phiếu này ở trong mắt Giản Đồng đều là huyết sắc.
…
Cốc cốc.
“Vào đi”
Tô Mộng ngẩng đầu lên “Sao cô tới rồi? Thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa? Ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn vài ngày cũng không ai nói gì mà”
“Mộng tỷ, tôi không sao rồi” Cô cầm tấm chi phiếu trong tay, khẽ đặt ở trên bàn làm việc của Tô Mộng “Lần này lại phải làm phiền Mộng tỷ rồi, phiền Mộng tỷ giúp tôi gửi số tiền này vào tấm thẻ kia”
Tô Mộng nhìn tấm chi phiếu một cái “10 vạn? Tiền này từ đâu ra?” Lời mới hỏi xong, Tô Mộng tự mình ngậm miệng lại, nhấp môi nhìn Giản Đồng một hồi “Cô vừa mới nhận một đơn?”
Giản Đồng không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
“Tại sao người ta cho cô nhiều tiền như vậy?”
Tô Mộng đứng lên, 10 vạn ở Đông Hoàng không tính là bỏ ra số tiền lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ, huống chi đây chưa bao gồm tiền rượu và những chi phí khác, Tô Mộng đặt tay lên vai Giản Đồng:
“Cô vừa làm cái gì?”
Cô thật sự sợ, người phụ nữ ngốc này vì tiền mà liều mạng.
Nhìn trong mắt Tô Mộng đầy lo âu, tâm tư đang chết lặng của Giản Đồng hơi nguội xuống ấm áp trở lại, không nghĩ đến Tô Mộng sẽ lo lắng cho mình, cô rũ mí mắt xuống: “Mộng tỷ, chẳng qua là người kia yêu cầu một cái hôn”
“Một cái hôn? Đơn giản như vậy?” Ngay cả Tô Mộng thấy nhiều biết rộng cũng không nhịn được mà kinh ngạc kêu thành tiếng, nhưng một giây kế tiếp, Tô Mộng liền trầm mặc… Đơn giản? Không, không hề đơn giản.
Một cái hôn?
Tuyệt đối không chỉ là như vậy.
Cô ở nơi này, nhìn những người giàu có ngày thường đứng đắn vào lúc ban đêm liền phát tiết những sự tồi tệ của mình ra.
Người có thể vung tay là thưởng 10 vạn tệ, loại đàn ông này, kiểu đàn bà gì mà không có?
Tô Mộng nhìn Giản Đồng, cũng không phải khinh thường cô ấy, chỉ là nhìn bề ngoài của Giản Đồng… Thật sự không phải là khẩu vị của các người đàn ông.
Nếu nói là người đàn ông cảm thấy hứng thú với bề ngoài của Giản Đồng… Tô Mộng cảm thấy trên đời này ít lại càng ít.
Đàn ông mà, trước tiên nhìn nhan sắc.
“Thật sự chỉ là một cái hôn?” Tô Mộng nhẹ giọng hỏi?
“Ừm”
Tô Mộng càng trầm mặc, nếu như hôm nay vị khách vung tay hào phóng kia chỉ yêu cầu một cái hôn của Giản Đồng thì thật sự chuyện này không đơn giản.
“Sau này cô đừng gặp người này nữa” Tô Mộng đưa ra quyết định.
Cô rốt cuộc cũng đã đi qua phong ba mới tới được ngày hôm nay, có thành tựu như thế này, chỉ cần Giản Đồng nói ra những tin tức này liền ý thức được người kia đối với Giản Đồng không có ý tốt, mặc dù không biết người kia rốt cuộc có ý đồ gì với nữ nhân ngốc Giản Đồng, nhưng Tô Mộng biết, không thể để cho Giản Đồng gặp người đàn ông này nữa.
Tô Mộng gương mắt liếc Giản Đồng đang trầm mặc không nói ở trước mắt, đột nhiên tầm mắt dừng ở trán của cô, thật nhanh đưa tay ra vạch tóc mái của Giản Đồng, con ngươi Tô Mộng co rút lại và hô lên:
“Đây là có chuyện gì xảy ra!”
Động tác Tô Mộng quá nhanh, Giản Đồng chưa kịp phản ứng gì, đến khi Giản Đồng phản ứng lại, Tô Mộng đã nhìn thấy rồi, cô vội vàng đem tóc mái bị Tô Mộng vén lên hốt hoảng che đi vết thương trên trán:
“Vô tình đụng vào cửa. Không sao”
Bình luận truyện