Tình Yêu Suốt Đời

Chương 279



Chương 279:

 

Những chuyện này, năm đó đều được bàn tán xôn xao, đặc biệt là vào lúc Giản Đường 13 tuổi, ông cụ Giản đích thân dẫn theo cô đi gặp mặt một công chúa nổi tiếng.

 

Bạn nói xem bình thường dẫn theo thì thôi, nhưng ở nơi quan trọng như vậy, cũng dẫn theo…

 

Trong vòng tròn giàu sang quyền thế, từ trước đến giờ đều không có một tình bạn nào trong sáng, trong lòng, những người con gái khác đều ghen tị đỏ cả mắt, nhưng vẫn đem theo nụ cười chúc phúc khi gặp mặt.

 

Mãi đến sau này, ông cụ Giản tuyên bố thành lập “quỹ duy ái”, còn tuyên bố, đây là cho đứa cháu gái Giản Đường của ông tập luyện dùng.

 

Điều này, ngay lập tức khiến cho vòng tròn giàu sang quyền thế xôn xao hết lên… Cái quỹ đó, có những người đi điều tra, nhưng không thể điều tra ra được, đây không phải là chủ nghĩa hình thức, mà là số tiền thật!

 

Lại còn có người muốn xem trò cười của Giản Đường, để xem xem một đứa trẻ mới hơn 10 tuổi này, có thể có bản lĩnh như thế nào, để chủ trì một ngân sách lớn.

 

Đừng nhắc đến những người bậc trên của nhà quyền thế, ngay cả những chàng công tử và những thiên kim cùng vai phải lứa, bên ngoài mặt thì tán dương ca ngợi, nịnh hót cô, nhưng sau lưng, lại có không ít người cười đùa vui sướng chờ xem trò cười của Giản Đường.

 

Vì sự đào tạo của ông cụ Giản đối với Giản Đường, không chỉ là những thiên kim của những nhà giàu sang quyền thế không có, mà ngay cả những chàng công tử đều chưa từng có đãi ngộ như vậy.

 

Sau khi ông cụ Giản thành lập quỹ duy ái, vốn dĩ liền ở trong trạng thái hất tay không quản, mà ném cho đứa cháu gái nội của mình, Giản Đường cũng không phụ lòng kì vọng của ông cụ Giản, lúc đó vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, mới bắt đầu, cũng phải chịu không ít khó khăn, nhưng lại kiên cường duy trì một cái quỹ, sau đó ngày càng thêm thịnh vượng.

 

Ngay lập tức, những người bậc trên của các gia đình ở sau lưng trách mắng ông cụ Giản hồ đồ, đều bị tát vào mặt tỉnh ngộ, những bậc phụ huynh không loại bỏ được tức giận, nên liền đổ cơn giận lên những đứa con trong nhà, lúc đó, hễ là trong gia đình giàu sang quyền thế của thành phố S, những chàng công tử và những thiên kim trong nhà ai cũng đều được nghe câu nói như thế này: “Con xem Giản Đường nhà người ta, rồi xem lại bản thân con đi. Nhà chúng ta thua kém nhà họ Giản ở chỗ nào, mà các con sao lại không thể có tiến bộ và có tính kiên nhân như cháu gái nhà họ chứ: Thẩm Tư Cương hiểu được, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ba năm trước những người đó giậu đổ bìm leo.

 

Sau khi ra tù, đây là lân đầu tiên nghe được mấy chữ “quỹ duy ái” từ miệng của người khác, sau khi Giản Đường ra tù, cũng chưa từng đi nghe nghóng chuyện này.

 

““Quỹ duy ái”… không còn liên quan gì đến tôi rồi, bố tôi… những người khác của nhà họ Giản, sẽ làm tốt nó, và trân trọng nó.”

 

Suy cho cùng, cái “quỹ duy ái” này không chỉ là tâm huyết của bản thân cô, mà còn là tâm huyết quá nửa cuộc đời của ông nội cô, không có lẽ gì, mà người khác của nhà họ Giản, lại không trân trọng và duy trì nó.

 

Cô đương nhiên cho rằng như vậy, người đàn ông trước mặt đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Giản Đường, nếu như không phải thực sự tận mắt nhìn thấy “quỹ duy ái’ lớn mạnh lên ở trong tay cô, thì tôi dường như phải hoài nghi rằng cô quá ngây thơ rồi, Giản Đường, cô nghĩ quá tốt về những người khác của nhà họ Giản rồi.”

 

Nghe xong, trong lòng Giản Đường bỗng hồi hộp, có một dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện: “Ý của chủ tịch Thẩm là gì?”

 

“Buổi tiệc của tối nay, trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, là một buổi đấu giá. Mà bên tổ chức, chính là nhà họ Giản, địa điểm, cũng chính là biệt thự của nhà họ Giản”

 

Giản Đường càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Đấu giá… cái gì?”

 

Không phải là…

 

“Bố và anh trai cô tối nay sẽ đổi chủ tịch cho ‘quỹ duy ái, cũng có nghĩa là…”

 

“Bọn họ muốn bán “quỹ duy ái đi!” Lần đầu tiên, cô ngắt lời của Thẩm Tư Cương, lớn tiếng nói!

 

Thẩm Tư Cương cũng không nhiều lời, đứng bật dậy, “Đi hay không thì tùy cô.”

 

Giản Đường cắn chặt răng… Quả thực, cô sợ hãi phải đi đến một nơi đông người như thế, sợ hãi khi phải đối mặt với những ánh mắt chế nhạo của những người từng quen, sợ hãi khi phải xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng mà… những mà đó là “quỹ duy ái” mà.

 

“Đi, tôi sẽ đi cùng anh” Cô dù thế nào cũng phải tận mắt nhìn thấy, nếu không thì sao có thể cam tâm.

 

Thẩm Tu Cấn gật gật đầu, quay về phía những người thợ tạo hình đang đứng chờ bên cạnh vẫy vẫy tay: “Cô ấy, giao cho mọi người nhé.”

 

Giản Đường ngồi trên sô pha, để mặc cho những người đó bôi tô lên trên mặt của cô… Lân này, là tự bản thân cô muốn đi! Quỹ duy ái là món quà của ông nội tặng cho cô, cho dù bây giờ ở trong tay của bọn họ, nhưng cô vẫn phải tận mắt nhìn thấy những “người nhà” ấy, sẽ chà đạp lên tâm huyết của cô và ông nội cô như thế nào!

 

Giống như một con rối, thợ tạo hình để cô làm gì, thì người phụ nữ này, đều lặng lẽ hoàn thành.

 

Thẩm Tư Cương ngồi ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát mọi thứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện