Chương 28
Chương 28:
Hắn giờ phút này đỉnh đạc ngồi trên ghế salon, thấy Giản Đường đi vào đột nhiên nghiêng người về phía trước, theo động tác này dây chuyền đung đưa theo,ngón tay đứa trẻ kia chỉ về phía Giản Động lộ ra tiếng cười đùa “Tới đây, cười một cái cho tiểu gia xem, nhìn bên này, đúng rồi, cười đẹp mắt một chút rồi tiểu gia thưởng cho ngươi” Một chồng tiền thật dày không keo kiệt nện xuống dưới chân Giản Đường.
Ý khinh miệt nồng đậm.
Lông mi Giản Đường không thể khống chế run rẩy, chợt ngẩng đầu kéo ra một nụ cười thật to, hợp với hình tượng hoá trang trên mặt, càng thêm a dua lấy lòng.
“No no no, nụ cười này quá nhạt nhẽo, đổi cái khác đi” Đứa bé to xác kia tiêu sái lắc lắc ngón trỏ “Muốn tiền sao? Cố gắng cười thật đẹp đi”
Giản Đường cúi đầu, màu hồng của Mao gia gia* rơi vào trong mắt, đồng tử Giản Đường co lại, mọi cử động của cô rơi vào trong mắt của Thẩm Tư Cương, đáy mắt người đàn ông nháy mắt thoáng qua một tia âm Thẩm.
[Mao gia gia: Mao Trạch Đông, được in lên tiền tệ của Trung Quốc]
Ngẩng đầu lên một lần nữa, Giản Đường nháy mắt mấy cái, khoé miệng hiện lên một độ cong càng ngày càng lớn, lộ ra một hàm răng rõ ràng hợp với nét vẽ môi đỏ thẫm đến khoa trương của chú hề, để cho nụ cười này của cô trở nên hết sức khôi hài.
“Ha ha ha… Thật là vui, thật là vui!” Đứa trẻ to xác kia lớn tiếng cười lên, gọi mấy người bên cạnh cùng nhau xem “Hey, các người nhìn xem cô ta có giống kẻ đần không?”
Lớp trang điểm vừa dày vừa nặng che lại nụ cười cứng nhắc của Giản Đường, bốn phía vang lên tiếng hò hét, tiếng khen, những cậu ấm kia vừa cười vừa vỗ tay cùng nhau kêu lên “Này thật thú vị! Ey, tiền này cho ngươi”
Giờ khắc này, Giản Đường không biết nên vui hay buồn.
“Nhặt lên? Nói là cho ngươi cả đó. Không muốn à?”
“Muốn…” Cô thập phần nhục nhã nói.
“Muốn thì ngồi chổm xuống nhặt, nhặt lên, vậy sẽ đều thành là của ngươi cả” Đứa trẻ lớn xác kia chân mày nhếch lên, nói như là chuyện đương nhiên.
Cả người Thẩm Tư Cương ẩn trong bóng tối, tròng mắt so với đêm khuya còn đen hơn, lãnh đạm nhìn chăm chú hết thảy tất cả thứ này.
Ánh mắt Giản Đồn rũ xuống, lớp trang điểm chú hề vừa dày vừa nặng, mặt cô trắng bệch như tờ giấy, nhưng vậy thì sao chứ? Trong chỗ mờ tối, Giản Đường tự giễu một tiếng… Tiền, là một thứ tốt đó. Cô có thể dùng nó mua được tự do, không phải sao?
Ba năm trước, hắn đưa cô vào ngục giam, từ đây cô không còn tự do.
Ba năm sau, ra tù rồi, hắn lại dùng số tiền kếch xù 500 vạn xiềng xích sự tự do của cô… Không, cô đã đáp ứng giấc mộng của cô bé ngốc nghếch ấy, cô nhất định phải thực hiện được!
Giản Đường ngồi xổm người xuống, nhặt một chồng tiền từ trên đất lên, mới vừa đứng lên thì trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười đùa pha trò kia của cậu trai “Thích tiền hả? Người như tôi thiếu cái gì chứ riêng tiền là không bao giờ thiếu, hôm nay, ngươi để cho tiểu gia chơi đùa vui vẻ, tiểu gia sẽ thưởng ngươi thật nhiều tiền”
Vừa nói, trên đầu một trận mưa tiền, từng chồng từng chồng tiền bay lả tả xuống , Giản Đường nhìn đứa bé trai kia nắm một chồng lại một chồng tiền, tiêu sái tung tiền lên không trung.
Đây là… Đang làm gì?
“Thích không? Tiểu gia chơi với cô” Đứa trẻ lớn xác kia không câu nệ nói “Ngươi đừng đứng lên, tiểu gia cho ngươi một phút đồng hồ, nằm bò trên đất nhặt tiền, nhặt được bao nhiêu thì tất cả đều thuộc về ngươi. Nếu có bản lĩnh nhặt được tất cả tiền rơi trên mặt đất, ngoài ra tiểu gia thưởng thêm cho ngươi 5 vạn nữa”
Chỗ xó xỉnh không người, tay Giản Đường đang run rẩy… Không phải do kích động, mà tận sâu trong linh hồn đang đau đớn!
Làm sao đây?
Nhặt đi, sao còn chưa nhặt?
Ngày trước nghe nói nhặt được tiền là một chuyện hạnh phúc biết mấy cơ mà… Nhưng vì cớ gì, ngực của cô lại đau đến như vậy?
Bình luận truyện