Tơ Vương Như Nước
Chương 13
13
Mặc dù đã trưởng thành thế nhưng tôi lại có cảm giác muốn khóc.
Chua xót, bất an, nôn nóng và tủi thân đan xen vào nhau ở trong lòng: “Mộc Mộc bị sốt, phải đi bệnh viện.”
Anh không nói không rằng mở cửa xe, tôi ôm con trai nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Hai mươi phút sau, sau khi vào cấp cứu được cho thuốc uống, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên Tống Tự An nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.
“Anh làm gì vậy, tôi muốn ở bên Mộc Mộc, con đang bị bệnh phải có người bên cạnh, có chuyện gì không thể nói ở trong phòng bệnh sao?”
Anh quay đầu, mặt đanh lại rất đáng sợ.
“Có y tá trông coi rồi không sao đâu, nhưng mà em không định xử lý vết thương trên người sao?”
Anh không nói thì tôi cũng có không cảm giác gì, nhưng máu tươi đỏ thẫm đang rỉ từ khuỷu tay và đầu gối ra.
Sau khi Tống Tự An giúp tôi xử lý vết thương xong: “Cảm ơn anh, hắt xì —”
Trên hành lang không có máy sưởi, tôi đi vội quá không kịp mang theo áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Tống Tự An cởi áo khoác ra, khoác lên người tôi: “Ngủ trước một lát đi, anh coi con giúp em.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Mộc Mộc, tôi lắc đầu: “Tôi ngủ không được, anh nghỉ ngơi trước đi, đúng rồi, thật sự rất cảm ơn anh.”
Tống Tự An cười tự giễu: “Giữa chúng ta xa lạ như vậy sao?”
Tôi gật đầu, cũng không kiêng dè nói: “Đúng vậy, anh là kim cương vương lão ngũ*, còn tôi chỉ là một bà mẹ đơn thân, nếu có chuyện gì lộ ra thì đều không hay đối với cả hai chúng ta, vẫn nên giữ khoảng cách.”
(*Kim cương vương lão ngũ nguyên văn 钻石王老五: cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, có thế.)
Một lúc lâu sau Tống Tự An mới cứng nhắc gật đầu: “Đúng vậy, xem ra em còn nhớ mãi không quên bố của đứa bé.”
Trong lòng tôi chấn động nhưng cũng không phản ứng ra bên ngoài, ngay sau đó thấy anh đứng lên đi ra ngoài.
Đứng trong phòng bệnh ở lầu hai, tôi nhìn anh đứng hút thuốc ở bên ngoài qua ô cửa sổ.
Tôi nhớ rõ lúc trước Tống Tự An ghét nhất mùi thuốc lá, vậy mà hiện tại anh đang hút từng điếu một.
Anh cứ hút như thế này phổi của anh sẽ hỏng mất.
Tôi nhờ y tá chăm sóc cho Mộc Mộc một chút rồi xuống lầu bước nhanh đến trước mặt anh tức giận giật lấy điếu thuốc, không những thế còn hung hăng giẫm điếu thuốc trên mặt đất vài cái: “Tống Tự An, từ lúc gặp lại tôi đã thấy có gì không ổn rồi, rõ ràng là một người thành công mà trông anh như người sống dở chết dở vậy. Anh khổ sở được bằng tôi sao? Bố của thằng bé…”
Nói tới đây tôi chột dạ, bất an nhìn anh.
“Mấy năm nay tôi một mình nuôi con không dễ nhưng không phải mỗi ngày đều sống rất vui vẻ sao?”
“Còn anh rốt cuộc làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì hay không?”
Sắc mặt Tống Tự An trắng bệch, mấp máy môi.
“A Sơ, em vô cùng tốt, anh…”
Nhất thời tôi không chịu nổi cảnh dịu dàng như vậy, xua tay lung tung: “Quên đi, không cần cảm ơn, chỉ là khuyên nhủ anh chút thôi, trời sắp sáng rồi anh thật sự không cần nghỉ ngơi chút sao? ”
Tống Tự An lắc đầu: “Em lên trước đi, muốn ăn gì để anh đi mua.”
…
Bữa sáng là bánh bao và sữa đậu nành, người vui mừng nhất chính là Mộc Mộc.
Vừa mở mắt ra là nhìn thấy Tống Tự An, bệnh tình giảm đi phân nửa.
Chỉ là ánh mắt anh nhìn Mộc Mộc vẫn phức tạp như cũ.
Người khác không rõ nhưng tôi lại hiểu rõ ràng.
Trong lòng Tống Tự An vốn dĩ rất yêu quý Mộc Mộc nhưng lại để ý đến việc đó là con của tôi và người khác, điều này khiến cho anh cảm thấy rối rắm, ai bảo ngày xưa anh nhẫn tâm với tôi làm chi!
Nhẫn tâm vứt bỏ hai mẹ con chúng tôi.
Bệnh của Mộc Mộc đã hết nên được xuất viện, nó suốt ngày quấn lấy Tống Tự An.
Ngay cả bạn thân tới thăm cũng kinh ngạc nói không lên lời: “Đây có còn là con nuôi của tao không, A Sơ à, thằng nhóc nhà mày đúng là bạch nhãn lang, mới như vậy đã bị Tống Tự An bắt cóc đi rồi.”
Mặc dù đã trưởng thành thế nhưng tôi lại có cảm giác muốn khóc.
Chua xót, bất an, nôn nóng và tủi thân đan xen vào nhau ở trong lòng: “Mộc Mộc bị sốt, phải đi bệnh viện.”
Anh không nói không rằng mở cửa xe, tôi ôm con trai nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Hai mươi phút sau, sau khi vào cấp cứu được cho thuốc uống, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên Tống Tự An nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.
“Anh làm gì vậy, tôi muốn ở bên Mộc Mộc, con đang bị bệnh phải có người bên cạnh, có chuyện gì không thể nói ở trong phòng bệnh sao?”
Anh quay đầu, mặt đanh lại rất đáng sợ.
“Có y tá trông coi rồi không sao đâu, nhưng mà em không định xử lý vết thương trên người sao?”
Anh không nói thì tôi cũng có không cảm giác gì, nhưng máu tươi đỏ thẫm đang rỉ từ khuỷu tay và đầu gối ra.
Sau khi Tống Tự An giúp tôi xử lý vết thương xong: “Cảm ơn anh, hắt xì —”
Trên hành lang không có máy sưởi, tôi đi vội quá không kịp mang theo áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Tống Tự An cởi áo khoác ra, khoác lên người tôi: “Ngủ trước một lát đi, anh coi con giúp em.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Mộc Mộc, tôi lắc đầu: “Tôi ngủ không được, anh nghỉ ngơi trước đi, đúng rồi, thật sự rất cảm ơn anh.”
Tống Tự An cười tự giễu: “Giữa chúng ta xa lạ như vậy sao?”
Tôi gật đầu, cũng không kiêng dè nói: “Đúng vậy, anh là kim cương vương lão ngũ*, còn tôi chỉ là một bà mẹ đơn thân, nếu có chuyện gì lộ ra thì đều không hay đối với cả hai chúng ta, vẫn nên giữ khoảng cách.”
(*Kim cương vương lão ngũ nguyên văn 钻石王老五: cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, có thế.)
Một lúc lâu sau Tống Tự An mới cứng nhắc gật đầu: “Đúng vậy, xem ra em còn nhớ mãi không quên bố của đứa bé.”
Trong lòng tôi chấn động nhưng cũng không phản ứng ra bên ngoài, ngay sau đó thấy anh đứng lên đi ra ngoài.
Đứng trong phòng bệnh ở lầu hai, tôi nhìn anh đứng hút thuốc ở bên ngoài qua ô cửa sổ.
Tôi nhớ rõ lúc trước Tống Tự An ghét nhất mùi thuốc lá, vậy mà hiện tại anh đang hút từng điếu một.
Anh cứ hút như thế này phổi của anh sẽ hỏng mất.
Tôi nhờ y tá chăm sóc cho Mộc Mộc một chút rồi xuống lầu bước nhanh đến trước mặt anh tức giận giật lấy điếu thuốc, không những thế còn hung hăng giẫm điếu thuốc trên mặt đất vài cái: “Tống Tự An, từ lúc gặp lại tôi đã thấy có gì không ổn rồi, rõ ràng là một người thành công mà trông anh như người sống dở chết dở vậy. Anh khổ sở được bằng tôi sao? Bố của thằng bé…”
Nói tới đây tôi chột dạ, bất an nhìn anh.
“Mấy năm nay tôi một mình nuôi con không dễ nhưng không phải mỗi ngày đều sống rất vui vẻ sao?”
“Còn anh rốt cuộc làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì hay không?”
Sắc mặt Tống Tự An trắng bệch, mấp máy môi.
“A Sơ, em vô cùng tốt, anh…”
Nhất thời tôi không chịu nổi cảnh dịu dàng như vậy, xua tay lung tung: “Quên đi, không cần cảm ơn, chỉ là khuyên nhủ anh chút thôi, trời sắp sáng rồi anh thật sự không cần nghỉ ngơi chút sao? ”
Tống Tự An lắc đầu: “Em lên trước đi, muốn ăn gì để anh đi mua.”
…
Bữa sáng là bánh bao và sữa đậu nành, người vui mừng nhất chính là Mộc Mộc.
Vừa mở mắt ra là nhìn thấy Tống Tự An, bệnh tình giảm đi phân nửa.
Chỉ là ánh mắt anh nhìn Mộc Mộc vẫn phức tạp như cũ.
Người khác không rõ nhưng tôi lại hiểu rõ ràng.
Trong lòng Tống Tự An vốn dĩ rất yêu quý Mộc Mộc nhưng lại để ý đến việc đó là con của tôi và người khác, điều này khiến cho anh cảm thấy rối rắm, ai bảo ngày xưa anh nhẫn tâm với tôi làm chi!
Nhẫn tâm vứt bỏ hai mẹ con chúng tôi.
Bệnh của Mộc Mộc đã hết nên được xuất viện, nó suốt ngày quấn lấy Tống Tự An.
Ngay cả bạn thân tới thăm cũng kinh ngạc nói không lên lời: “Đây có còn là con nuôi của tao không, A Sơ à, thằng nhóc nhà mày đúng là bạch nhãn lang, mới như vậy đã bị Tống Tự An bắt cóc đi rồi.”
Bình luận truyện