Tỏa Băng Tâm
Chương 2
*Nhất biệt lưỡng khoan, các tự an hảo: Thà một lần chia tay trong vui vẻ đổi lại hai lần nhẹ lòng, tự mình sống phần mình yên yên ổn ổn.
Ta nhìn người trước mắt.
Không tính cuộc đối thoại đã triệt để làm lạnh trái tim ta nghe ở Bát Giác Đình ngày hôm qua, đây là lần đầu tiên ta và Nghiêm Hủ gặp mặt nghiêm túc trong mấy tháng nay. Cửa hông này thường không có ai đến, trừ ta và hắn ra, xung quanh chỉ có hai cung nữ coi giữ.
Kế hoạch ban đầu bị sự xuất hiện của hắn phá vỡ, ta không khỏi hỗn loạn trong lòng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Nội điện đốt than hơi ngột ngạt, ta... ra ngoài cho thông thoáng.”
Nghiêm Hủ cau mày: “Tại sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?”
Ta không dự liệu được hắn sẽ hỏi một câu như vậy, nhất thời không nói gì.
Hắn thở dài, tiến lên một bước: “Hôm nay trong cung có nhiều người, đủ thoáng rồi thì trở lại nội điện đi, đừng... chạy lung tung.”
Ta gật đầu, giả vờ tựa vào lan can ngắm tuyết, nhưng cả buổi cũng không thấy hắn rời đi.
Ta không nhịn được quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của hắn: “Nhị điện hạ... không trở lại nội điện sao?”
Hắn ngừng lại, rồi đáp: “... giống nàng, thông thoáng khí.”
Ta đè ép cảm xúc dâng trào trong lòng, vừa đứng dậy vừa nở một nụ cười khéo léo: “Vậy, ta sang bên kia đi dạo một chút...”
Không ngờ hắn lại chặn đường ta, mềm giọng nói: “Trời lạnh, trở về nội điện đi.”
Rõ ràng mấy tháng trước hắn ôm Triệu Lăng chất vấn ta “Một bản tập viết đến mức thế này”, rõ ràng mấy ngày trước hắn nói hôn ước này làm trò cười cho thiên hạ, hôm nay đối mặt với ta, hắn cư nhiên còn có thể ra vẻ ôn nhu như vậy, cũng thật là làm khó cho hắn rồi.
Nhưng loại ôn nhu này, hôm nay đối với ta giống như là sỉ nhục, khiến người ta không thể chịu nổi.
Nghĩ đến đây, tính khí của ta liền trực tiếp bộc lộ: “Nhị điện hạ có phải quản hơi nhiều rồi không, ta chẳng qua chỉ muốn...”
Chữ “muốn” còn chưa kịp phát ra, ta liền cảm thấy bên tai có một luồng gió mát, dây buộc tóc bên phải đứt đoạn, một phát d.a.o bay sượt qua tai ta, trực tiếp bay thẳng cắm vào cây cột bên cạnh Nghiêm Hủ.
Ta kinh hãi quay đầu, hai cung nữ đã ngã xuống đất, trong nội điện không biết ai đã la to lên: “Có thích khách, hộ giá!” Trong chốc lát, tiếng sợ hãi, tiếng bàn ghế đổ xuống đất, tiếng đao kiếm chạm nhau, hòa lẫn vào một thể.
Ta lớn lên trong hoàng cung Đại Tề, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, chỉ biết đứng ngốc tại chỗ, muốn chạy nhưng đôi chân không thể nhúc nhích được chút nào.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Hủ đã kéo ta ra bảo vệ ở sau lưng. Mà xung quanh hai chúng ta, bị bao vây bởi bốn người mặc y phục tạp kỹ. Ta nhận ra bọn họ chính là những người vừa mới biểu diễn trên yến tiệc, tung hứng phi tiêu làm cho không khí tràn ngập phấn khởi, cũng nhận được không ít ban thưởng của đế hậu.
Ai ngờ, từ đầu đến cuối lại là thích khách trà trộn vào hoàng cung.
Dù ta không am hiểu võ công, nhưng cũng nhận thấy được, chiêu thức của đối phương đều là chí mạng. Nghiêm Hủ chỉ mang theo một thanh đoản kiếm bên mình, lại còn phải bảo vệ ta, chiến đấu thập phần khó khăn.
Đột nhiên sau lưng có một cơn gió mát đ.á.n.h úp tới, ta theo bản năng quay người, nhưng lại bị Nghiêm Hủ trực tiếp kéo vào lòng xoay một vòng. Ta sợ hãi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trên vai Nghiêm Hủ đã có một vết thương, m.á.u chảy đầm đìa. Sau lưng hắn là chiếc phi tiêu đẫm m.á.u cắm vào cột gỗ.
Phi tiêu kia, vốn là sẽ cắm vào người ta.
Hôm nay hắn mặc trường bào màu trắng sáng như trăng, vết m.á.u đỏ tươi chốc lát nhuộm thấm đẫm cả y phục, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nghiêm Hủ bị thương, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ thái dương, lại còn phải lấy một địch bốn, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Ta lớn tiếng hét lên, hi vọng có thể gọi được hộ vệ trong cung, nhưng thật lâu đều không thấy một ai tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta e rằng hai chúng ta sẽ mất m.ạ.n.g tại đây.
Trong đao quang kiếm ảnh, Nghiêm Hủ đột nhiên cúi đầu nói với ta: “Ôm chặt.”
Không chút nghĩ ngợi, ta vòng tay ôm lấy hắn. Bàn tay bị thương của hắn ôm lấy ta rồi nhảy khỏi lan can, tay kia thì vẫn múa kiếm. Bất cứ nơi nào hắn đi qua, tuyết tích tụ bay như sương mù dày đặc khắp trời, đủ để khiến người đối diện nhìn không rõ.
Sau khi đáp xuống đất, lợi dụng màn sương tuyết do chính mình tạo ra, hắn nắm lấy tay ta: “Đi.”
Một bên Trùng Hoa Điện, có mấy gian phòng nơi các mảnh vỡ chất đống quanh năm, Nghiêm Hủ đẩy ra một gian, ôm ta đi vào.
Ta vẫn còn chưa hết bàng hoàng, lại thấy hắn đi về phía tấm bình phong thêu hoa, xoay hai bên trái phải một cái hũ cát nhìn như được đặt lộn xộn. Tấm bình phong chuyển động, và cảnh đằng sau nó cũng xuất hiện.
Nghiêm Hủ xoay người gật đầu với ta: “Đóng cửa lại, đến đây.”
Ta đóng cửa đi theo hắn vào phía sau tấm bình phong thêu hoa. Hắn đem hũ cát khôi phục như cũ, bình phong chậm chạp chuyển động, cuối cùng đem hai chúng ta che đậy trong nơi bí mật này.
Hắn ngồi trên mặt đất tựa lưng vào tấm bình phong thêu hoa, thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi mà nhìn ta: “Trước hết ở tạm nơi này, bọn họ tìm không ra.”
Ta quỳ gối ngồi xuống, lo lắng nói: “Vết thương trên vai ngươi, m.á.u vẫn chưa ngừng chảy...”
Hắn nhướng mắt nhìn xuống, sáng tỏ cười: “Trên phi tiêu có độc.”
Ta cả kinh hô một tiếng: “Cái gì?”
Ta bước tới nhẹ nhàng kéo y phục trên vai hắn ra, vết thương quả nhiên đã biến thành một mảng xanh tím. Nhưng là, sao hắn còn cười được chứ?
Ta nói: “Độc này sẽ như thế nào?”
Hắn nhắm mắt, nhẹ giọng đáp: “Ta sẽ cố gắng áp chế độc tính phát tán, nếu vận số tốt, Chí Chính tìm thấy chúng ta trước khi độc phát khắp toàn thân thì sẽ không có chuyện gì.”
Ta run rẩy hỏi: “Nếu... vận số không tốt thì sao?”
Khóe miệng hắn câu lên: “Vậy thì nàng phải nhớ mỗi năm đốt thật nhiều tiền giấy cho ta...” Nói xong, hắn mở mắt nhìn ta, sững người rồi lại cười cười, “Đừng sợ, ngay cả việc này mà Chí Chính cũng làm không được thì thật uổng công ta đã bồi dưỡng hắn mấy năm nay.”
Ta cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, nhìn thấy dáng vẻ trấn định của hắn, tâm tình cũng dần dần ổn định lại: “Nhị điện hạ có biết, hành thích hôm nay, là người nào không?”
Lúc thích khách thình lình xuất hiện ta đã bị dọa mất hồn, giờ bình tĩnh nghĩ lại mới thấy chuyện này có nhiều điểm không hợp lý.
Hắn không đáp, nhưng cười lạnh: “Khắp thiên hạ này, chỉ có hoàng cung Bắc Lương là luôn xuất hiện thích khách giữa thanh thiên bạch nhật.”
Luôn? Chẳng lẽ đây không phải là lần đầu tiên?
Cẩn thận mà nghĩ, tạm thời không bàn đến hộ vệ hoàng cung Bắc Lương sâm nghiêm, hành thích có bao nhiêu khó khăn. Ta và Nghiêm Hủ chỉ đứng ở cửa hông. Gánh tạp kỹ kia tổng cộng có khoảng hai mươi người. Nếu như mục tiêu là hoàng đế hoặc hoàng hậu, nhất định sẽ chạy thẳng đến mục tiêu, làm sao có thể phân ra mấy người đến cửa hông đặc biệt đối phó ta và Nghiêm Hủ?
Trừ khi, những thích khách trong nội điện chẳng qua chỉ là che mắt người khác, mục tiêu chân chính của thích khách chính là cửa hông ở đây.
Là ta, hoặc là Nghiêm Hủ.
Có thể nào là... tứ ca? Nếu là tứ ca muốn g.i.ế.t ta, theo thủ đoạn của hắn, hoàn toàn có thể âm thầm hạ thủ, căn bản không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.
Nhưng lại là ai, ngang nhiên hao tổn tâm sức g.i.ế.t cho được nhị hoàng tử Bắc Lương?
“Đang nghĩ cái gì?”
Nghiêm Hủ mở mắt, ánh mắt của ta rơi vào đoản kiếm của hắn. Ta xem một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Nhị điện hạ... ngày thường ở trong cung, cũng đều mang theo đoản kiếm sao?”
Hắn quay sang ta, con ngươi đen nhánh như muốn đem người ta hút hồn vào, chợt mỉm cười: “Nhã Vân, trong số những nữ nhân mà ta biết, sợ rằng không có ai có thể thông minh hơn nàng.”
Hắn hơi ngừng lại: “Chuyện hôm nay, liên lụy đến nàng, thật có lỗi.”
Ta lắc đầu, tầm mắt rơi vào trên vai hắn, “Nếu không phải ngươi thay ta cản phi tiêu, e rằng thân thể ta sớm đã... bị thương thế này...”
Còn chưa nói xong, ta liền nghe thấy tiếng đẩy cửa kẽo kẹt.
Ta lập tức ngậm miệng, bên ngoài tấm bình phong thêu hoa truyền đến một giọng nữ quen thuộc: “Nhị ca ca... huynh ở bên trong sao?”
Là Triệu Lăng.
“Nhị ca ca, là muội, Lăng nhi... nhóm thích khách kia đã bị bắt lại rồi, huynh có bị thương không? Huynh ở đây sao?”
Thanh âm Triệu Lăng còn mang theo tiếng khóc, sợ là đã phát hiện ra vết m.á.u đ.á.n.h nhau ngoài cửa.
Ta nhìn Nghiêm Hủ, hắn nhắm mắt, giống như không hề nghe thấy giọng nói lo lắng của người trong lòng ở bên ngoài bình phong một chút nào. Tim ta lộp bộp một tiếng, không phải hắn ngủ quên hay ngất đi rồi đó chứ? Ta liền nghiêng gần về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài là Triệu tiểu thư...”
Ai ngờ còn chưa kịp nói xong, ta đã bị hắn dùng sức kéo ngã vào lòng, còn chưa kịp kinh hô đã bị đã bị lòng bàn tay hắn che miệng, lưng ta thì kề s.á.t ngực hắn.
Bên tai ta truyền đến một hơi thở ấm nóng, hắn trầm giọng nói: “Đừng lên tiếng.”
Thân thể ta cứng đờ, đến động cũng không dám động.
Triệu Lăng tìm một hồi, thấp giọng nói vài câu với ma ma đi cùng, sau đó liền đóng cửa rời đi, trước khi đi ta còn nghe thấy giọng nức nở của nàng ta. Tiếp theo, lại nghe thấy âm thanh nàng ta đi sang các gian phòng bên cạnh tìm kiếm.
Ta không hiểu tại sao Nghiêm Hủ không nói với nàng ta chúng ta đang ở sau tấm bình phong thêu hoa. Dẫu sao hắn cũng đang trúng độc, nếu để Triệu Lăng giúp đỡ thì không phải là tốt nhất rồi sao?
Hay là hắn không muốn để Triệu Lăng nhìn thấy hắn đang ở cùng ta? Nhưng hiện tại là tình huống gì rồi, rốt cuộc cái nào mới quan trọng hơn?
Ta vừa định hỏi thì liền nghe Nghiêm Hủ lẩm bẩm bên tai ta: “Chí Chính biết nơi này, nếu hắn đến rồi sẽ tự biết cách tiến vào bình phong tìm chúng ta. Trừ hắn ra, những người khác, ta đều... không tin...”
Ta sửng sốt, quay đầu lại nhìn, hắn nhắm chặt hai mắt, hình như đã ngất đi rồi. Ta nhẹ nhàng cởi y phục ở phần vai hắn ra. Vết thương đã biến thành màu đen, ta lại không am hiểu y thuật, cũng không am hiểu độc thuật, nhưng ta biết, độc tính đã làm hắn bất tỉnh, đây tuyệt đối không phải là chuyệt tốt. Lúc Nghiêm Hủ còn tỉnh táo, vẫn còn có thể dựa vào công lực của bản thân để áp chế độc tính. Bây giờ hắn ngất rồi, sợ là độc này sẽ phát tán nhanh hơn.
Phải đợi Chí Chính đến, chỉ sợ đợi không kịp.
Ta thở dài một hơi, không cần biết rốt cuộc nhóm người kia muốn hành thích ai, không cần biết rốt cuộc hắn đối với ta có tình hay vô tình, hắn đã cứu ta một mạng, đây là sự thật.
Mở túi gấm, ta lấy ra viên giải độc mà Nhược Vũ đưa cho.
Lần này xem như thanh toán xong nợ nần. Từ nay về sau, nhất biệt lưỡng khoan, các tự an hảo.
Chỉ là từ nhỏ ta đã sống trong cẩm y ngọc thực, chưa bao giờ làm chuyện như bón thuốc cho người khác, sau khi lấy ra viên giải độc, ta nhất thời không biết phải làm sao. Viên thuốc tuy rằng không lớn, nhưng không biết với tình trạng của hắn bây giờ, liệu có thể nuốt nó không?
Ta quyết tâm, dùng miệng cắn một phần nhỏ của viên thuốc, cầm ở trong tay. Tay kia nhẹ nhàng nâng hàm dưới Nghiêm Hủ, miệng hắn hé một chút, ta liền chầm chậm đem thuốc đẩy vào. May mắn là, dù hắn đã bất tỉnh nhân sự, nhưng cũng biết nuốt thuốc, ta thở dài nhẹ nhõm. Sau đó ta liền bón cho hắn những phần thuốc còn lại theo cách này.
Ước chừng sau nửa nén hương, thân thể hắn đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều. Ta lấy khăn tay mang theo giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, rồi lau đến xung quanh cổ, ngừng lại một chút, ta nghĩ nên lau xung quanh vết thương nữa mới tốt, liền nhẹ nhàng cởi y phục của hắn.
Ai ngờ lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ta giật mình, khăn tay rơi xuống, còn tay thì dùng lực kéo hết y phục nửa thân trên của hắn ra. Thứ đ.ậ.p vào mắt ta lại là một vết sẹo dài trên ngực trái của hắn. Ta còn chưa kịp ngạc nhiên, hũ cát chuyển động, Chí Chính mang theo người xuất hiện trước mặt ta.
Chí Chính nhìn ta và Nghiêm Hủ y phục xộc xệch, khuôn mặt xưa nay không chút cảm xúc đã đỏ bừng lên: “Công... công chúa?”
Ta đứng dậy nói: “Đầu đuôi sự việc đợi khi nào nhị điện hạ tỉnh lại sẽ nói với ngươi, hiện tại nhị điện hạ đang trúng độc, tuy ta đã cho hắn uống một viên thuốc giải độc, nhưng vẫn không biết có thể giải được độc này hay không.”
Chí Chính vội vã đi tới, có mấy người dìu Nghiêm Hủ lên, ngoài ra còn an bài hai người hộ tống ta trở lại Thanh Môn Điện. Nghiêm Hủ đại khái không cần lo lắng về tính mạng nữa, nhưng còn chuyện xuất cung của ta, hơn phân nửa là không có biện pháp đi.
Ta sốt ruột trở lại Thanh Môn Điện, lúc nhìn thấy Trân cô cô và A Xán, ta cả kinh trong lòng, quả nhiên hai người họ cũng rời đi không thành. Trân cô cô nói, khi Linh Tê nghe tin Trùng Hoa Điện xảy ra hành thích, liền lập tức hủy bỏ an bài của hôm nay, để Trân cô cô và A Xán đợi ở nội điện, còn nàng thì đi tìm ta tứ phía hoàng cung.
A Xán cầm trên tay một cái lồng, bên trong là một con chim bói cá nhỏ.
“Linh Tê nói nếu công chúa trở về rồi thì thả con chim này ra, nàng sẽ biết.”
Nửa giờ sau, Linh Tê trở về. Ngoài dự liệu của ta, theo lời Linh Tê, thật sự có người c.h.ế.t trong nội điện.
Người c.h.ế.t là Đoàn phi. Nghe nói thích khách vốn xông đến hoàng hậu, Đoàn phi đột nhiên lao ra phía trước thay hoàng hậu cản một nhát d.a.o, trúng ngay miệng tim.
Nhóm thích khách đều là t.ử sĩ, trong miệng đã sớm giấu thuốc độc, sau khi bị bắt đều nuốt thuốc độc tự s.á.t. Chỉ là nhân số không khớp lắm, đoàn kịch tiến cung có hai mươi mốt người, cuối cùng chỉ bắt được mười chín người, còn hai người nữa, lục soát hết thảy các cung cũng đều không tìm thấy.
Thanh Môn Điện cũng theo lệ bị lục soát một lần, Trân cô cô và A Xán đi không thành ngược lại là chuyện may mắn, nếu không vô căn cứ mất đâu hai người, sợ là ta có nói gì cũng không trong sạch nổi.
Vì chuyện hành thích, ra vào các cửa cung cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Ba người lo lắng không yên, ta liền an ủi: “Mọi việc đều theo ý trời, chuyện hôm nay không cần lo lắng, đợi bão táp đi qua rồi hãy lập kế hoạch.”
Trân cô cô thở dài: “Chỉ sợ công chúa vẫn ở lại đây, đêm dài lắm mộng.”
Sập tối ngày hôm sau, một cung nữ lớn tuổi đang múc nước giếng ở góc Tây Nam trong cung tình cờ phát hiện hai t.h.i t.h.ể, nhìn y phục thì nhất định là hai thích khách vẫn luôn chưa tìm thấy. Bây giờ tất cả thích khách đều đã được tìm thấy, trái tim lơ lửng của mọi người trong cung cũng hạ xuống.
Một ngày sau, tin tức từ Lân Chỉ Cung truyền đến, nói nhị điện hạ đã tỉnh lại, mời ta qua đó.
Linh Tê đi cùng ta, lúc đi ngang qua hoa viên trước Thanh Môn Điện, ta nghe thấy một giọng nói yếu ớt đằng sau cây truyền đến, dường như là giọng nói của con người. Vì hoa viên này ở cạnh lãnh cung, lại ít người lui tới, Linh Tê đề cao cảnh giác, vội tiến lên bảo vệ ta.
Hai chúng ta nhẹ nhàng tiến lại gần, thì nhìn thấy một cung nữ lớn tuổi đang lẩm bẩm một mình: “Ông trời phù hộ, trước là Ngọc phi nương nương, sau là Đoàn phi nương nương... Ông trời phù hộ...”
Ta và Linh Tê nhìn nhau, vốn muốn rời đi, nhưng lúc xoay người, trong nháy mắt ta lại nhớ tới: Ngọc... Ngọc phi?
Ngọc phi không phải là mẫu phi của Nghiêm Hủ sao?
Đoàn phi vì thay hoàng hậu cản một đao mà c.h.ế.t, nhưng Ngọc phi, không phải đột nhiên phát bệnh nặng mà c.h.ế.t sao? Hai người này, chẳng lẽ có liên quan gì đến nhau?
Ta đang suy nghĩ, nhưng vô tình giẫm phải một đoạn cành cây rơi xuống. Rắc một tiếng, cung nữ lớn tuổi kia sợ hãi đứng dậy. Ta vốn muốn tiến lại hỏi thăm, ai ngờ cung nữ kia nhìn thấy ta và Linh Tê giống như nhìn thấy ma quỷ, liền vừa lăn vừa bò bỏ chạy.
Linh Tê muốn đuổi theo, ta ngăn nàng lại: “Bỏ đi.”
Linh Tê vừa đi vừa cau mày: “Những cung nữ lớn tuổi này đều sống ở góc Tây Nam trong cung, già rồi cũng không thể xuất cung sống cuộc sống mới, chỉ có thể ở lại trong cung làm một số việc đơn giản. Ngày bình thường hẳn sẽ không xuất hiện... Đây không phải là một người điên điên khùng khùng đang phát điên sao?”
“Thôi vậy, thêm một việc chi bằng bớt một việc, tóm lại sau này cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Đến Lân Chỉ Cung, Chí Chính đã đợi sẵn ở cửa, đi vào nội điện, liền thấy Triệu Lăng đang đi ra khỏi nội điện. Nàng ta hôm nay một thân váy áo đỏ nhạt, hai mắt hai má đều đỏ ửng, khiến người khác nhìn vào cảm thấy yểu điệu nhu nhược.
Trong tay Triệu Lăng vẫn còn bưng một bát thuốc trống không, hẳn là mới vừa hầu hạ Nghiêm Hủ uống.
Nàng ta thấy ta, sửng sốt trong giây lát, sau đó liền lập tức hành lễ rồi bưng bát thuốc vội vàng rời đi.
Chí Chính dè dặt nhìn ta nói: “Công chúa, là hoàng hậu nương nương để Triệu tiểu thư đến chăm sóc điện hạ...”
Ta cười đáp: “Triệu tiểu thư ôn nhu chu đáo, có nàng chăm sóc đương nhiên là tốt.”
Ta nói xong liền tiến vào phòng, Chí Chính cúi đầu đóng cửa lại, những người còn lại ở trong phòng cũng đều lui ra ngoài.
Nghiêm Hủ nửa người nằm trên giường xem sách, dù thần sắc ốm yếu nhưng gương mặt hắn vẫn tuấn tú khôi ngô như cũ. Uy phong như rồng, tư thái như phượng, thiên chất tự nhiên. Gương mặt hấp dẫn người khác như vậy, ta đã hiểu lý do vì sao Triệu Lăng vừa nãy đã rất ngượng ngùng.
Lúc trước, ta cũng không phải vì lý do trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt này mà rơi sâu vào trong đó, hơn hai năm không thể tự thoát khỏi.
Hắn buông sách xuống, nhướng mày nhìn ta, ngàn vạn ôn nhu: “Đến rồi à?”
Ta lại gần, ngồi ở bên giường, hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi, hắn liền dẫn đầu mở miệng: “Có gì muốn hỏi không?”
Ta lắc đầu.
Hắn dường như vô cùng kinh ngạc, ngón tay không nặng không nhẹ gõ vào sách: “Ta cho rằng, nàng sẽ có không ít nghi vấn, chuyện ngày hôm đó...”
“Hôm nay ta đến đây, là để đa tạ ân cứu mạng của nhị điện hạ ngày hôm đó.”
Chuyện xảy ra hôm trước, phỏng chừng hắn đã che kín miệng mọi người, trong cung chỉ biết hắn bị thương do thích khách, lại không biết hôm đó hắn ở chung một chỗ với ta.
Nếu có nghi vấn, cũng không phải là không có, nhưng đó chẳng qua là chuyện của hắn và Bắc Lương. Đến lúc ta rời khỏi đây, không còn liên quan đến chuyện của những người này nữa, cần gì phải làm những chuyện vô dụng nhàn rỗi này?
Hắn nhướng mày: “Nói cho cùng, hẳn ta nên đa tạ nàng, sao ngược lại là nàng đa tạ ta?”
Ta nhìn hắn, cười cười không nói gì.
Hắn cười nói: “Nếu nàng không hỏi, vậy thì ta hỏi. Nhã Vân, nàng biết y thuật sao?”
Ta lắc đầu: “Không biết.”
Hắn ngồi dậy một chút, “Chí Chính nói nàng cho ta uống một viên thuốc giải độc, thái y cũng nói thời gian giải độc cho ta cũng vừa kịp lúc, nếu như muộn hơn một chút, độc tố xâm nhập lục phủ ngũ tạng, ta liền vô phương cứu chữa.”
Ta đáp: “Viên thuốc kia là ta mang từ hoàng cung Đại Tề tới, nghe nói có tác dụng giải độc. Kỳ thật hôm đó ta cũng chỉ thử một chút, ta không hề biết y thuật.”
Hắn im lặng một lúc, rồi mỉm cười: “Hôm đó nàng hỏi ta sao lại mang theo bội kiếm trong cung”, hắn ngừng một chút, “Vậy thì, hôm đó ở trong cung, sao nàng lại mang theo thuốc giải độc bên mình?”
Một tia lạnh lẽo chạy dọc xương sống, ta đột nhiên hiểu ra hôm nay hắn gọi ta tới đây rốt cuộc là có ý gì.
Ta bắt gặp ánh mắt của hắn, khóe mắt mang theo ý cười, nhưng con ngươi thâm thúy nhìn ta, sự ôn nhu vừa rồi đã phai nhạt giống như hoa quỳnh héo rụng, đáy mắt hắn càng thêm dò xét, nghi hoặc và lạnh lùng.
Giống như những đêm mùa đông ở Bắc Lương, lạnh thấu tâm can.
Hắn muốn ta nói cái gì? Ngày ở sau bình phong đó, ta đoán rằng sợ là hắn vốn đã biết trước vụ hành thích này sẽ xảy ra. Nếu hắn không biết, làm sao có thể đứng đợi một mình ở cửa hông? Rồi làm sao có thể an bài tốt Chí Chính đến tìm hắn?
Nhớ lại ngày hôm đó hắn đứng ở cửa hông, càng giống như là đang đợi con mồi tới cửa. Ta không biết ai là con mồi của hắn, ta cũng không biết kế hoạch của hắn là gì, chỉ là ta đã vô tình trở thành người phá vỡ kế hoạch ban đầu của hắn. Việc hắn nghi ngờ ta cũng không phải là không có đạo lý.
Ta điều chỉnh lại nội tâm, nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh nhạt nói: “Nhị điện hạ, ta tới đây hơn hai năm, đối với chuyện của người Bắc Lương, ta đều không có hứng thú.”
Hắn ngây ra, lại ngả người dựa ra phía sau.
Ngay lập tức, hắn khôi phục lại vẻ ôn nhu quen thuộc với ta, dường như sự thăm dò vừa rồi chưa từng tồn tại: “Hôm nay nằm ở đây, có chút tưởng niệm đến món canh trước kia nàng làm. Năm ngoái ta bị cảm lạnh, cổ họng đau đến mức không thể nuốt nổi thứ gì, chỉ có thể ăn canh nàng nấu, rau được nấu vừa ngọt vừa nhừ. Món đó được gọi là gì?”
Từng loại tưởng niệm trong quá khứ hiện lên trong lòng ta, sự ngọt ngào mà ta đã từng tự cho là như vậy, hôm nay lại là một liều thuốc độc g.i.ế.t c.h.ế.t lòng người.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một thân ảnh mềm mại như liễu rũ dường như đã đứng chần chừ rất lâu ngoài cửa.
Ta không hồi đáp, hơi nâng cao giọng hỏi: “Nhị điện hạ có còn nhớ mấy tháng trước từng đáp ứng ta tra chuyện thư tín không?”
Thân ảnh ngoài cửa liền đứng lặng đi trong chốc lát.
Ta quay đầu nhìn Nghiêm Hủ, trên mặt tràn đầy ý cười: “Hôm nay đã có kết quả chưa?”
Nghiêm Hủ im lặng một lúc, trầm giọng đáp: “Ta biết đó không phải là nàng viết.”
“Vậy điện hạ đã tra ra ai viết chưa?”
Đợi một lúc sau hắn mới đáp: “Vẫn... chưa tra ra.”
Lại trầm mặc một lúc, hắn mở miệng: “Nhã Vân...”
Lòng ta như bị đá đè, thở không ra hơi, đứng dậy nói: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, về lý thì không hợp. Nhị điện hạ đã không có gì đáng ngại thì ta trở về trước.”
Hắn cau mày: “Trước kia cũng...”
Ta quay người hành lễ: “Nhị điện hạ nghỉ ngơi cho tốt.”
Đẩy cửa bước ra, quả nhiên là Triệu Lăng đứng ở cửa, nàng ta giống như bị dọa một cái, hai tay buông khay bánh đang bưng, chiếc khay rơi xuống cạnh chân ta, bánh phù dung liền lăn một vòng trên đất.
Ta khom lưng nhặt chiếc khay, đưa vào tay nàng ta. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng ta, ta không khỏi cảm thấy buồn cười: “Triệu tiểu thư mỗi lần gặp bản cung đều căng thẳng như thế này sao?”
Khóe mắt nàng ta rơm rớm nước mắt: “Thần nữ... thần nữ...”
Ta tiến đến nói nhỏ bên tai nàng ta: “Triệu tiểu thư ngay cả chữ của bản cung cũng đều dám mô phỏng, còn sợ cái gì nữa?”
Chiếc khay lại rơi xuống đất một lần nữa, phát ra tiếng kêu leng keng.
Qua nửa tháng, trong cung dường như đã khôi phục lại vẻ yên ổn như trước đây. Mặc dù trong cung không hạ lệnh cấm bàn luận về vụ thích s.á.t một cách rõ ràng, nhưng các cung ít nhiều đều kiêng dè hoàng hậu, cũng không đề cập đến chuyện này nữa.
Chí Chính đến truyền lời hai lần mời ta qua Lân Chỉ Cung, ta đều lấy lí do thân thể không thoải mái để từ chối.
Hoa viên trước Thanh Môn Điện đã trở thành niềm yêu thích của ta, tiếng tuyết rơi khiến tâm trạng ta yên ổn, ban ngày không có chuyện gì làm ta thường đến hoa viên ngắm tuyết.
Hôm nay ta từ hoa viên đạp tuyết trở về, liền thấy thị nữ của Lân Chỉ Cung đang đứng đợi ở cửa.
Thị nữ cười hành lễ: “Thỉnh an công chúa, nhị điện hạ để nô tì đến truyền lời, nói là ý chỉ của hoàng hậu nương nương lập tức đến, chuyện thư tín đã được tra rõ ràng, chắc chắn có người cố ý vu oan giá họa. Thanh Môn Điện này hẻo lánh lạnh lẽo, không thích hợp để công chúa nghỉ ngơi. Nhị điện hạ đã phái người sắp xếp lại Ánh Tuyết Các theo như thói quen trước kia của công chúa. Công chúa hãy thu dọn thỏa đáng rồi sớm chuyển về lại.”
Tay ta ôm ấm lô, lạnh nhạt đáp: “Bản cung đã biết, làm phiền nhị điện hạ rồi.”
Thị nữ rời đi không lâu, ý chỉ quả nhiên đến. Ta đoán không ra Nghiêm Hủ và hoàng hậu rốt cuộc có ý gì, nhưng trong lòng càng bất an, hỏi Linh Tê: “Còn có cách nào để xuất cung không?”
Ý chỉ đã đến, nếu ta không quay trở lại Ánh Tuyết Các, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ. Suy cho cùng, theo lẽ thường, không ai nguyện ý ở mãi trong lãnh cung.
Nhưng nếu quay trở lại Ánh Tuyết Các, Nghiêm Hủ đã nghi ngờ ta, ta muốn rời đi dưới mí mắt của hắn thì e là càng khó khăn hơn.
Linh Tê do dự một chút rồi nói: “Lúc trước thuộc hạ và Mạc Kỳ đã an bài một cách khác để rời đi, chỉ là cách này không được ổn thỏa lắm, nên không nói với công chúa. Ngoài cung cứ cách mấy ngày sẽ vận chuyển than củi đến Tích Tân Ty, Mạc Kỳ có một thân phận là giúp Tích Tân Ty làm việc, có lệnh bài nhập cung. Ngày thường hắn muốn gặp ta cũng dựa vào cách này. Vì mùa đông trong cung đốt rất nhiều than củi, nên một đêm phải vận chuyển hai ba lần. Sau khi hắn gửi xong than lần thứ nhất, công chúa có thể giả làm nội thần cùng đi lấy than... Chỉ là cách này, một là đành ủy khuất công chúa đóng giả thành nội thần, hai là vạn nhất gặp phải người quen thuộc với công chúa, sợ là sẽ có nguy cơ bị nhận ra.”
*Nội thần: Quan hầu trong nội cung nhà vua như thị vệ, nội giám, hoạn quan.
Ta suy tính: “Đây cũng là một cách, ta ở trong cung cũng không quen nhiều người, chỉ là một lần có thể đi được bao nhiêu người?”
Linh Tê đáp: “Vận chuyển than trong cung, thường là hai nội thần và một kẻ vận chuyển than. Ta có thể giả làm nội thần với công chúa, hộ tống công chúa xuất cung.”
“Vậy còn A Xán và Trân cô cô”, ta lắc đầu, “Nếu ta đi rồi, họ vẫn còn ở lại trong cung, nếu bị phát hiện, sợ là họ sẽ không thể sống tiếp.”
Ta nhìn Linh Tê: “Còn có cách nào khác nữa không?”
Linh Tê lắc đầu: “Vì chuyện hành thích kia, hộ vệ ở các cửa cung khác đã tăng thêm gấp đôi, chỉ có thể thử vận chuyển than và nước suối núi ở cửa Tây Cung, với cả Mạc Kỳ thường đến chuyển than, cũng quen thuộc với hộ vệ một chút.”
Ta hiểu, cách này có chút mạo hiểm, nhưng lúc này không thể không thử.
Trân cô cô và A Xán đều khuyên ta đi trước, nhưng ta không thể bỏ mặc hai người họ.
Ta nói: “Ta đã đưa các ngươi đến Bắc Lương, không có lý do gì để ta rời đi mà bỏ các ngươi lại.”
Ngày hôm sau, ta đi gặp hoàng hậu.
Hoàng hậu uể oải nửa nằm trên giường nhỏ, vẻ mặt như thể đang bị ốm. Ta đã sớm nghe nói sau khi xảy ra vụ thích s.á.t, tinh thần hoàng hậu không tốt, nhìn thấy thế này, xem ra tin đồn cũng không sai.
Ta đến, chẳng qua là vì thỉnh cầu ân chuẩn cho người của ta xuất cung.
Hoàng hậu nghe xong, trái lại cũng không làm khó ta: “Những người này hầu hạ công chúa, vốn do công chúa đem từ Đại Tề tới, xử lý như thế nào là tùy theo ý công chúa, bản cung đương nhiên đồng ý.”
Ta hành lễ tạ ơn, kết quả này cũng nằm trong dự liệu.
“Bất quá”, hoàng hậu đảo mắt nhìn ta, rồi mỉm cười, “Mấy nay trời lạnh cóng, sợ là đường trở về Đại Tề cũng không dễ đi. Vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì, e rằng sẽ làm công chúa thương tâm.”
Tim ta nhảy một cái, nhưng vẫn cười đáp: “Nương nương có lòng, Nhã Vân... sẽ giúp bọn họ thu xếp ổn thỏa.”
Trở lại Thanh Môn Điện, ta an bài thời gian xuất cung vào ban ngày cho Trân cô cô và A Xán, dặn dò: “Sợ rằng hoàng hậu sẽ phái người nhìn chằm chằm các ngươi, xuất cung rồi thì đi đến chỗ Mạc Kỳ đã an bài tốt, không có việc gì khác thì ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài.”
Trân cô cô và A Xán đều đỏ vành mắt.
Trân cô cô đáp: “Công chúa sao lại vì chúng nô tì mà để hoàng hậu nghi ngờ, vạn nhất công chúa không đi được, thì chúng nô tì đáng c.h.ế.t vạn lần...”
Ta cười cười: “Ban ngày các ngươi đi, ban đêm ta đi, cho dù hoàng hậu nghi ngờ ta cũng sẽ không có động tác nhanh như vậy. Ngược lại các ngươi xuất cung trước, ta mới có thể yên tâm.”
Trân cô cô lau nước mắt: “Công chúa cát nhân thiên tướng, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”
A Xán đã nghẹn ngào thút thít bên cạnh, nói không thành tiếng.
Đêm đến, ta thay y phục của nội thần, giấu kĩ đoản đao mà Linh Tê đưa cho ta để phòng thân, hai người chúng ta lặng lẽ đi về phía cửa Tây Cung.
Bắc Lương vào đông, trời lạnh cóng, nhất là vào ban đêm, gió rét thấu xương. Trên đường đi gặp rất ít người, ngẫu nhiên gặp mấy thị nữ nội thần, bọn họ cũng đều vội vội vàng vàng. Ta và Linh Tê một đường đi không nói gì, chỉ cúi đầu gấp rút lên đường, nhìn từ xa cũng giống như những cung nhân khác.
Để đi đến cổng Tây Cung, phải đi xuyên qua một rừng trúc nhỏ, nếu như leo lên các bậc thang dọc theo rừng trúc, sẽ thấy một nơi đẹp để ngắm trăng trong cung, Chử Lãng Đình.
Đêm Trung Thu năm ngoái, ta còn cùng Nghiêm Hủ ở đây thắp đèn ngắm trăng, sợi dây nhiều màu rực rỡ trên cổ tay trái của ta được buộc vào lúc đó. Theo phong tục của Bắc Lương, vào Tết Trung Thu nếu nữ tử buộc sợi dây nhiều màu rực rỡ rồi hướng đến mặt trăng ước nguyện, thần mặt trăng sẽ ban phúc khí. Đợi ngày nào sợi dây nhiều màu rực rỡ bị đứt, thì ngày đó ước nguyện sẽ trở thành hiện thực.
Ta cười khổ trong lòng, sợ rằng chính tâm nguyện của mình ngay cả thần mặt trăng cũng khó thực hiện được. Sợi dây nhiều màu rực rỡ đó, hình như cũng không thể cắt đứt được, nên ta vẫn đeo nó đến ngày hôm nay.
Ngày đó Nghiêm Hủ chỉ ở lại với ta một lúc rồi vội vàng rời đi. Ta chỉ biết hắn có việc phải làm. Ngày hôm sau, ở trước bàn của hắn liền nhìn thấy một câu đố.
Đó là một hàng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp: “Đông tây nam bắc liên thiên mạch, tam khỏa sơ tinh nguyệt nhất câu.”
*Đông tây nam bắc liên thiên mạch, tam khỏa sơ tinh nguyệt nhất câu: Đông tây nam bắc chạy dọc chạy ngang, ba ngôi sao thưa thớt, một vầng trăng lưỡi câu. Đây là một câu đố chữ, đáp án là chữ 思 (nghĩa là nhớ nhung).
Sau này lại nghe nói, Trung Thu hôm ấy trong nhà Triệu đại nhân có đặt đèn lồng hình con hổ, các câu đố chữ trên đèn lồng đều do Triệu Lăng tự mình ra đề, người người trong kinh đều ca tụng Triệu gia có nữ nhi huệ chất lan tâm, tài tình xuất chúng.
Bây giờ nghĩ lại, ngày đó hắn vội vàng rời đi, hẳn là đi đến Triệu gia.
Tức cảnh sinh tình, ta ngẩng đầu nhìn trăng, Chử Lãng Đình quả thật là một nơi tốt để ngắm trăng.
Nhưng lúc này, ta chỉ muốn càng ngày càng gần cửa Tây Cung. Chỉ là lúc đưa mắt nhìn lên, trong đình lại có một thân ảnh.
Ta và Linh Tê nhìn nhau, vốn muốn nhẹ nhàng rời đi, lại nghe thấy người trong đình mang theo giọng điệu đã say ngà ngà nói: “Đứng lại, ai ở bên kia?”
Ta tức khắc cả kinh, một thân toát mồ hôi lạnh.
Giọng nói này, là Nghiêm Mạc.
Nghiêm Mạc tuy không quen thuộc với ta như Nghiêm Hủ, nhưng cũng nhận biết được mặt ta. Ta cúi đầu không dám ngẩng lên, dư quang khóe mắt thoáng thấy hắn dường như đang ngồi uống rượu trong đình.
“Hóa ra là hai cung nhân.” Nghiêm Mạc hai mắt mơ màng, trong tay lủng lẳng ly rượu, dưới chân có không ít chai lọ xiêu vẹo, xem chừng đã uống không ít.
“Các ngươi qua đây, rót rượu cho ta.”
Ta và Linh Tê nhìn nhau, nàng vạch trong tay ra một con d.a.o, ta lắc đầu. Bên cạnh Nghiêm Mạc không hẳn không có người, xuất thủ với hắn quá nguy hiểm.
Ta và Linh Tê bước tới, ta cúi đầu cầm bình rượu rót đầy cho hắn. Nghiêm Mạc vuốt nhẹ ly rượu rồi uống cạn một hơi. Hoặc là sắc trời quá tối, hoặc là hắn thật sự say rồi, chung quy cũng không hề chú ý đến tướng mạo của ta. Ta và Linh Tê nhanh chóng chuốc rượu đầy ly cho hắn, hi vọng rằng hắn càng say càng tốt.
Lại rót một ly đầy, ai ngờ hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay trái của ta. Ta kinh hãi nhìn hắn, tưởng rằng đã bị hắn phát hiện, nhất thời quên cả giãy dụa.
Hắn lại không nhìn ta, vừa nghịch ly rượu trên tay vừa lẩm bẩm: “Tại sao... tại sao ta bỏ ra nhiều như vậy... thà rằng... đối nghịch với mẫu hậu... nàng lại đối xử... thế này với ta...”
Ta cúi đầu không dám nhúc nhích, hồi lâu cũng không nghe thấy âm thanh, nhìn lại thì thấy hắn đã say đến ngất đi rồi nhưng tay hắn vẫn sống c.h.ế.t nắm chặt cổ tay ta.
Rừng trúc truyền đến tiếng xào xạc, dường như có người đang đến, ta gấp rút dùng lực gỡ ngón tay của hắn ra rồi cùng Linh Tê trốn ở bên cạnh. Chỉ thấy có mấy cung nhân đem chăn và ấm lô đến, vội vàng tiến vào trong đình.
Linh Tê kéo ta, ta nhìn cổ tay của mình, đã có một vết đỏ, sợi dây nhiều màu rực rỡ ban đầu buộc ở cổ tay đã không còn nữa.
Đoạn đường đi tiếp theo, ta đều lo lắng không yên, lời nói vừa rồi của Nghiêm Mạc như dư âm quấn lấy, khiến người khác không rét mà run. Đến trước cửa Tây Cung, Mạc Kỳ đã an bài thỏa đáng. Hai nội thần vốn cùng hắn đi vận chuyển than lần thứ hai đã bị hắn đ.á.n.h ngất. Ta và Linh Tê lấy lệnh bài của hai tên nội thần đó, giả vờ trà trộn vào đội ngũ chuyển than, theo Mạc Kỳ đi đến cửa Tây Cung.
Lúc này thị vệ canh gác ở cửa cung vừa được thay phiên cho nhau, xe vận chuyển than củi đã được sắp xếp mấy chiếc, thị vệ liếc qua lệnh bài của ba người chúng ta rồi xua tay: “Nhanh đi đi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vừa định mau mau đi qua cửa cung thì lại nghe thấy có mấy người đồng thời hét lên: “Thẩm công công đến.”
Ta nhìn thấy một người chậm rãi đi vào ở cửa cung, phía sau còn có mấy nội thần gật đầu thi lễ. Chúng ta buộc phải dừng lại tại chỗ. Thẩm công công ngẩng cao đầu, liếc mắt qua đội ngũ vận chuyển than. Ta ở trong cung, căn bản không qua lại với mấy công công chưởng quản nội vụ, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt.
Thẩm công công đi ngang qua ta rồi đột ngột dừng lại.
Một nội thần đứng phía sau lưng lập tức đá vào hai chân ta và Linh Tê: “Người của cung nào, không có quy củ, gặp Thẩm công công còn không biết hành lễ.”
Lực đá cũng không nhỏ, trúng phải đầu gối của ta, ta đau đớn quỳ xuống tức khắc, đành phải câm nín nói: “Tiểu nhân biết tội, thỉnh Thẩm công công đại nhân đại lượng...”
Thẩm công công hừ một tiếng, dường như có cảm giác hưởng thụ.
Một cung nhân Tích Tân Ty tiến lên cười nói: “Thẩm công công, nương nương các cung đều cần gấp, hôm nay còn phải vận chuyển thêm hai mươi xe than củi nữa, ngài xem...”
Thẩm công công hừ một tiếng, xua tay một cái, cung nhân kia liền nói: “Mấy người các ngươi còn không nhanh đi đi.”
Đầu gối ta đau nhức, ta nghiến răng cố gắng đứng dậy. Nhưng mỗi bước đi, cơn đau ở đầu gối lại ập đến toàn thân. Mới bước ra khỏi cửa cung vài bước, ta đã toát mồ hôi toàn thân.
Linh Tê thấy ta bị đau, nhỏ giọng nói: “Công chúa cố chịu đựng, một lúc nữa đến đường rẽ sẽ có người đón chúng ta.”
Ta cố chịu đựng nỗi đau: “Đừng lo lắng, ta có thể chịu được.”
Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, dù đau đớn thế nào, ta cũng đều có thể chịu được.
Đến đường rẽ, Mạc Kỳ la to với người phía sau: “Huynh đệ, ngươi đi trước đi, trục đẩy xe của ta bị hỏng rồi.”
Nói xong, Mạc Kỳ giả vờ đẩy xe đi kiểm tra trục, Linh Tê đỡ ta vào một góc khuất dưới bóng cây, đi đến một đường rẽ khác.
Một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn ở đó.
Càng đến gần, ta càng cảm thấy nóng rực trong lòng, nóng bừng cả mắt. Chiếc xe ngựa nhìn không có gì nổi bật này, sau khi lên xe, dường như mọi thứ về hoàng cung Bắc Lương đều sẽ tan thành mây khói, từ bây giờ không còn liên quan gì đến ta nữa.
Ta làm công chúa nhiều năm như vậy, đây có lẽ là chuyện phi thường nhất mà ta từng làm. Chuyện mạo hiểm nhất, nhưng cũng là chuyện thoải mái vui lòng nhất.
Trong lòng ta trăm loại cảm xúc lẫn lộn, lại quên mất rằng đầu gối của ta đau đến mức không thể chịu nổi nữa. Lúc vừa lên xe ngựa, gót chân của ta loạng choạng, nhìn như sắp ngã đến nơi.
Ai ngờ lúc này, một cánh tay hữu lực đỡ lấy ta, ta không biết trên xe cư nhiên còn có người khác. Ta trừng mắt nhìn người rõ người đối diện, khóe mắt không nhịn được ướt nhòa. Người này cười lên mặt như hoa đào, vẫn là dáng vẻ phong lưu uẩn tạ, lạc thác bất ky như trong trí nhớ của ta.
“Tiểu Vân nhi, biệt lai vô dạng.”
*Phong lưu uẩn tạ: Văn nhã phóng khoáng, bộc lộ tài hoa
*Lạc thác bất ky: Tính tình hào phóng, tùy tâm sở dục
*Biệt lai vô dạng: "Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
Người trước mặt, là nhi tử của cô mẫu ta Kính Văn trưởng công chúa và Ôn Bình Vương, biểu ca của ta, Vân Hạc thế tử.
Người trong kinh ai cũng biết, Vân Hạc thế tử văn hay chữ tốt, am hiểu âm luật, biết chế hương ủ rượu, còn có thể khiêu đao múa kiếm, không biết đã là người trong mộng của bao nhiêu quý nữ khuê các. Chỉ là hắn không muốn làm quan, đến giờ vẫn chưa đón dâu, cứ một mình sống phong lưu tự tại.
Cùng tiếng vó ngựa bên ngoài xe, hắn đỡ ta ngồi ổn định, đ.á.n.h giá ta một lượt, mặt mày mỉm cười:
“Bắc Lương có vẻ nuôi dưỡng con người thật tốt, khí sắc tiểu Vân nhi dường như tốt hơn trước kia nhiều...”
Ta nhớ tới trên người vẫn còn đang mặc y phục của nội thần, bị hắn nói đến đỏ mặt, đáp: “Biểu ca...”
Hắn cười đưa tới một bình rượu nhỏ: “Uống một ngụm cho ấm người.”
Ta mở nắp bình, hương rượu tràn ngập tứ phía, nhấp vài ngụm, ta liền cảm thấy toàn thân từ từ ấm dần lên.
Vừa đang định hỏi, hắn dường như biết ý nghĩ trong lòng ta, nhướng mày cười: “Có phải muốn hỏi sao ta lại ở đây?”
Ta gật đầu.
Ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng, cư nhiên có thể gặp được Vân Hạc biểu ca ở Bắc Lương.
Bên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa, hắn vén rèm nhìn ra ngoài xe, sau khi xác định không có chuyện gì liền quay đầu lại nói với ta: “Thật ra ta vốn muốn đến Bắc Lương... ừm... tìm người. Mấy hôm trước nghe Cẩn Niên và Nhược Vũ nói chuyện, muội đã hạ quyết tâm rời khỏi hoàng cung Bắc Lương, ta nghĩ nên đến gặp muội trước, biết đâu có thể giúp được gì. Kết quả trên đường đi có chuyện khiến trì hoãn mấy ngày, hôm qua mới đến. Vì hôm nay muội muốn xuất cung, truyền tin tức sẽ có nhiều mạo hiểm, chỉ có Mạc Kỳ biết ta cũng đến đây, nên mới không báo trước cho muội.”
Hóa ra là như vậy, ta không nhịn được nói: “Chuyện xuất giá hòa thân lần này của Nhã Vân, không những không thể vì Đại Tề phân ưu, mà còn làm phiền các huynh trưởng bận tâm ta, thậm chí lâm vào nguy hiểm. Cũng không biết chiến sự ở biên cương có sắp nổ ra hay không...”
Hắn liền lắc đầu: “Hai nước bang giao, vốn không nên để nữ tử gánh vác.”
*Bang giao: Quan hệ ngoại giao
“Bây giờ lão tứ và Bắc Lương, sợ đều có quỷ trong lòng, hành động chậm chạp. Nếu muội ở lại nơi đó, chẳng qua chỉ thành con tốt bị lợi dụng mà thôi. Hơn nữa”, bộ dạng hắn thong thả an nhàn, “Có gì mà làm phiền hay nguy hiểm, nếu không có kế sách vẹn toàn, ngũ ca muội và ta sao có thể dễ dàng đưa muội ra khỏi hoàng cung Bắc Lương.”
Lời nói này, giống như một làn gió xuân thổi trên mặt nước, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng và áy náy, gợn sóng lăn tăn trong lòng ta.
“Vậy nên”, hắn lười biếng ngả người ra sau, nhướng mày nhìn ta, “Muội đó, đừng lo lắng mấy chuyện này. Còn mấy thứ khác, mấy tháng trước, Hoa Cẩn Niên đã từng cử một ảnh vệ vào kinh đón ta tới chỗ hắn. Ta đã vội vội vàng vàng đi tới vì nghĩ hắn có chuyện cần bàn bạc. Ai ngờ tới lại thấy hắn nhàn nhã đi dạo trong sân, nói là muốn hỏi ta phương pháp ủ rượu... Nên là muội xem, hắn vẫn có thời gian ủ rượu, có thể thấy hắn đã có tính toán sẵn trong lòng. Lão ngũ người này, thật sự không thể so với người bình thường, điểm yếu duy nhất của hắn phỏng chừng là thê tử...” Sau đó lại than thở, “Nếu không phải năm đó bị Ninh Tuyết Tĩnh giả làm Nhược Vũ, lão tứ làm sao có thể là đối thủ của hắn?”
Ta cười đáp: “Cuộc sống hiện tại của ngũ ca nhàn vân dã hạc, trái lại xem như cũng không tệ.”
*Nhàn vân dã hạc: Nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, nghĩa bóng chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự của những vị ẩn sĩ.
Đáy mắt Vân Hạc khẽ chuyển, ung dung cười: “Trông hắn cũng nhàn tản giống như mây trôi, hoang dã như hạc, nhưng có một số việc cũng không thể không làm. Với thân phận của hắn, luôn có một số thứ chạy không thoát, ôi, số mệnh...”
Ta nghĩ đến đây, vẫn là không nhịn được nói: “Chỉ là nếu như hai nước thực sự khai chiến, lần này Đại Tề sợ rằng không có khả năng chiếm được ưu thế như trước.”
Vân Hạc nhướng mày: “Ồ? Lời này là ý gì?”
Ta đáp: “Hiện tại băng tuyết ngập trời, lập tức sẽ bước vào mùa lạnh lẽo nhất. Nếu luận thiên thời địa lợi, thì có lợi cho Bắc Lương, tướng sĩ Đại Tề sợ là không thể chịu được giá rét. Bắc Lương có thể đang chờ đợi thời cơ này...”
Hắn cười nói: “Thật đáng tiếc khi tiểu Vân nhi không phải là một hoàng tử.”
Ta nói: “Biểu ca đừng trêu ta, ta chẳng qua ở Bắc Lương đã hơn hai năm nên có chút quen thuộc với con người và mọi thứ ở đây.”
“Bất quá”, hắn chớp mắt nhìn ta, “Muội đã không còn ở hoàng cung Bắc Lương nữa, sao phải bận tâm đến chuyện này?” Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Không bằng, biểu ca đưa muội đi du sơn ngoạn thủy giải sầu cho khuây khỏa, được không?”
Ta bật cười một tiếng. Đúng vậy, đều đã rời đi rồi, sao ta phải tự chuốc lấy phiền toái?
Đêm nay ta vốn rất căng thẳng, nhưng có Vân Hạc biểu ca ở đây, ta thật sự cảm thấy thoải mái tự tại hơn rất nhiều. Ngay cả vết thương ở đầu gối cũng cảm thấy đỡ đau hơn.
Xe ngựa lại rẽ sang một con đường khác, Linh Tê tiến vào giúp ta đắp thuốc vào đầu gối. Nàng cẩn thận từng li từng tí xắn ống quần của ta lên, trên đầu gối xuất hiện một vết xanh tím, xung quanh còn có m.á.u bầm, có thể thấy lúc đó người đá dùng lực mạnh như thế nào. Tuy thân thể ta không tốt, nhưng từ nhỏ đến giờ đều không thích vận động, cũng chưa bao giờ bị chấn thương ngoài da nặng như vậy. Mặc dù Linh Tê đắp thuốc rất nhẹ nhàng nhưng ta vẫn kêu ra tiếng vì đau.
Con ngươi Vân Hạc bỗng tối sầm lại sau khi nhìn thấy vết thương của ta, thu liễm ý cười: “Trong hoàng cung Bắc Lương còn có người dám đối xử với muội như vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn vị biểu ca thường ngày hay đùa giỡn với đời, đột nhiên nhớ đến có lần Nhu tần đến trò chuyện với mẫu phi, “Tỷ tỷ có nhớ Vân Hạc tiểu thế tử của trưởng công chúa không? Ngày đó các gia tộc so tài đấu kiếm, nghe nói Vân Hạc thế tử như diều gặp gió, dọa đích tử nhà Trương đại nhân sợ đến mức suýt tè ra quần.”
Mẫu phi cười đáp: “Năm đó Ôn Bình Vương chinh chiến khắp nơi, người người sợ hãi, thế tử là nhi tử thân sinh của hắn, sao có thể thua kém?”
Yên cũng có thể đ.á.n.h đổ chúng sinh, động liền có thể xuất trận g.i.ế.t địch.
Ta lắc đầu, đem sự việc xảy ra hôm nay kể lại một lần.
Hắn nghe xong, thần sắc hơi hoãn lại, lắc đầu cảm khái: “Không ngờ hoạn quan Bắc Lương này khí thế lại lớn như vậy.”
Ta đáp: “Ta cũng chưa từng nghĩ tới, Đại Tề trước đây làm gì có nội thần thái độ kiêu ngạo như vậy, nên mới bị một cú đá này. Nhưng cuối cùng cũng không có nguy hiểm, xem như mở mang kiến thức.”
Linh Tê đắp xong thuốc cho ta, thở dài: “Vẫn bị thương đến mấy đốt xương, công chúa gần đây sợ là phải hạn chế đi lại.”
Vân Hạc nhìn nhìn rồi nói: “Trước tiên đành chịu đựng vài ngày, đợi tới nơi rồi nên dưỡng thương một thời gian cho tốt.”
Nói đến đây, ta hỏi: “Biểu ca, chúng ta đi về Đại Tề sao?”
Hắn lắc đầu: “Ta có hai bằng hữu Bắc Lương ở Nguyên Châu. Bây giờ thời tiết càng lạnh, thân thể muội yếu, không thích hợp đi xe ngựa mệt nhọc trong trời đông tuyết phủ. Chúng ta đến Nguyên Châu trước, còn khi nào rời khỏi Bắc Lương... Tốt hơn hết là đợi sang năm mới, sau đó tùy theo tình hình biên cương mà tính.”
“Vậy Trân cô cô và A Xán thì sao? Có thể đi cùng chúng ta không?”
Vân Hạc đáp: “Muội nói hai thị nữ kia của muội? Lần này chúng ta không thể dẫn theo bọn họ, nếu không mục tiêu quá lớn, dễ dàng khiến người khác nghi ngờ. Nhưng bọn họ rất an toàn, ta và Mạc Kỳ đã an bài ổn thỏa, muội cứ yên tâm.”
Ta gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng chần chừ nói: “Chỉ là chuyện ta rời đi sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Nếu vẫn ở lại Bắc Lương, trong lòng ta chung quy vẫn cảm thấy không yên tâm...”
Hắn sáng tỏ, cười đưa cho ta một tấm ngư phù, ta khó hiểu hỏi: “Đây là...”
*Ngư phù: Lá bùa hình con cá
Hắn cười cười: “Việc này đã sớm có chuẩn bị tốt, thân phận mới của muội.”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn. Theo lời Vân Hạc, từ sau lần Đại Tề có cung biến, hắn đã sử dụng một thân phận để hành tẩu khắp nơi, gọi là Vân Bạch, là một thương nhân bán tranh đến từ Thái Châu, Nhạc quốc.
Mà thân phận đưa cho ta lần này, chính là muội muội của hắn, gọi là Vân Nguyệt.
“Khi đến Nguyên Châu, chúng ta sẽ đến ở tạm nhà bằng hữu của ta Trương Tiến Bằng trước, họ chỉ biết trước kia muội đến kinh thành Bắc Lương thăm biểu tỷ đã xuất giá, sẽ không nghi ngờ gì.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, ta không khỏi khiếp sợ: “Bên ngoài... bên ngoài...”
Vân Hạc trái lại rất bình tĩnh, đặt tay lên thành cửa sổ xe, ngón tay gõ từng cái nhẹ nhàng, cười: “Sợ người trong cung đuổi theo?”
Ta gật đầu, nỗi sợ hãi trong lòng hiện rõ trên gương mặt trong nháy mắt.
“Tiểu Vân nhi yên tâm, dựa theo bố trí của ta, bọn họ sẽ không tìm ra.” Giọng hắn khiến người khác an tâm, “Lần này biểu ca nhất định sẽ bảo hộ muội đến nơi an toàn.”
Ta nhìn hắn, sự kiên cường vẫn luôn chống đỡ trong tim bất giác sụp đổ, nước mắt không tự chủ lượn vòng trong hốc mắt. Ta chỉ biết cúi đầu dốc sức chịu đựng, cố gắng để nước mắt không trào ra.
Một mùi hoa lan thoang thoảng ập đến, ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn giơ cánh tay ra, tay áo rộng buông xuống, trên tay áo có thêu họa tiết hoa lan nhàn nhạt. Cằm hắn nâng nhẹ, dù vẫn là dáng vẻ lười biếng nhưng trong hai mắt lại tràn đầy vẻ dịu dàng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Khóc đi, cho muội mượn tay áo, cũng đến lúc khóc cho đã một trận rồi.”
Ta nhìn người trước mắt.
Không tính cuộc đối thoại đã triệt để làm lạnh trái tim ta nghe ở Bát Giác Đình ngày hôm qua, đây là lần đầu tiên ta và Nghiêm Hủ gặp mặt nghiêm túc trong mấy tháng nay. Cửa hông này thường không có ai đến, trừ ta và hắn ra, xung quanh chỉ có hai cung nữ coi giữ.
Kế hoạch ban đầu bị sự xuất hiện của hắn phá vỡ, ta không khỏi hỗn loạn trong lòng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Nội điện đốt than hơi ngột ngạt, ta... ra ngoài cho thông thoáng.”
Nghiêm Hủ cau mày: “Tại sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?”
Ta không dự liệu được hắn sẽ hỏi một câu như vậy, nhất thời không nói gì.
Hắn thở dài, tiến lên một bước: “Hôm nay trong cung có nhiều người, đủ thoáng rồi thì trở lại nội điện đi, đừng... chạy lung tung.”
Ta gật đầu, giả vờ tựa vào lan can ngắm tuyết, nhưng cả buổi cũng không thấy hắn rời đi.
Ta không nhịn được quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của hắn: “Nhị điện hạ... không trở lại nội điện sao?”
Hắn ngừng lại, rồi đáp: “... giống nàng, thông thoáng khí.”
Ta đè ép cảm xúc dâng trào trong lòng, vừa đứng dậy vừa nở một nụ cười khéo léo: “Vậy, ta sang bên kia đi dạo một chút...”
Không ngờ hắn lại chặn đường ta, mềm giọng nói: “Trời lạnh, trở về nội điện đi.”
Rõ ràng mấy tháng trước hắn ôm Triệu Lăng chất vấn ta “Một bản tập viết đến mức thế này”, rõ ràng mấy ngày trước hắn nói hôn ước này làm trò cười cho thiên hạ, hôm nay đối mặt với ta, hắn cư nhiên còn có thể ra vẻ ôn nhu như vậy, cũng thật là làm khó cho hắn rồi.
Nhưng loại ôn nhu này, hôm nay đối với ta giống như là sỉ nhục, khiến người ta không thể chịu nổi.
Nghĩ đến đây, tính khí của ta liền trực tiếp bộc lộ: “Nhị điện hạ có phải quản hơi nhiều rồi không, ta chẳng qua chỉ muốn...”
Chữ “muốn” còn chưa kịp phát ra, ta liền cảm thấy bên tai có một luồng gió mát, dây buộc tóc bên phải đứt đoạn, một phát d.a.o bay sượt qua tai ta, trực tiếp bay thẳng cắm vào cây cột bên cạnh Nghiêm Hủ.
Ta kinh hãi quay đầu, hai cung nữ đã ngã xuống đất, trong nội điện không biết ai đã la to lên: “Có thích khách, hộ giá!” Trong chốc lát, tiếng sợ hãi, tiếng bàn ghế đổ xuống đất, tiếng đao kiếm chạm nhau, hòa lẫn vào một thể.
Ta lớn lên trong hoàng cung Đại Tề, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, chỉ biết đứng ngốc tại chỗ, muốn chạy nhưng đôi chân không thể nhúc nhích được chút nào.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Hủ đã kéo ta ra bảo vệ ở sau lưng. Mà xung quanh hai chúng ta, bị bao vây bởi bốn người mặc y phục tạp kỹ. Ta nhận ra bọn họ chính là những người vừa mới biểu diễn trên yến tiệc, tung hứng phi tiêu làm cho không khí tràn ngập phấn khởi, cũng nhận được không ít ban thưởng của đế hậu.
Ai ngờ, từ đầu đến cuối lại là thích khách trà trộn vào hoàng cung.
Dù ta không am hiểu võ công, nhưng cũng nhận thấy được, chiêu thức của đối phương đều là chí mạng. Nghiêm Hủ chỉ mang theo một thanh đoản kiếm bên mình, lại còn phải bảo vệ ta, chiến đấu thập phần khó khăn.
Đột nhiên sau lưng có một cơn gió mát đ.á.n.h úp tới, ta theo bản năng quay người, nhưng lại bị Nghiêm Hủ trực tiếp kéo vào lòng xoay một vòng. Ta sợ hãi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trên vai Nghiêm Hủ đã có một vết thương, m.á.u chảy đầm đìa. Sau lưng hắn là chiếc phi tiêu đẫm m.á.u cắm vào cột gỗ.
Phi tiêu kia, vốn là sẽ cắm vào người ta.
Hôm nay hắn mặc trường bào màu trắng sáng như trăng, vết m.á.u đỏ tươi chốc lát nhuộm thấm đẫm cả y phục, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nghiêm Hủ bị thương, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ thái dương, lại còn phải lấy một địch bốn, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Ta lớn tiếng hét lên, hi vọng có thể gọi được hộ vệ trong cung, nhưng thật lâu đều không thấy một ai tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta e rằng hai chúng ta sẽ mất m.ạ.n.g tại đây.
Trong đao quang kiếm ảnh, Nghiêm Hủ đột nhiên cúi đầu nói với ta: “Ôm chặt.”
Không chút nghĩ ngợi, ta vòng tay ôm lấy hắn. Bàn tay bị thương của hắn ôm lấy ta rồi nhảy khỏi lan can, tay kia thì vẫn múa kiếm. Bất cứ nơi nào hắn đi qua, tuyết tích tụ bay như sương mù dày đặc khắp trời, đủ để khiến người đối diện nhìn không rõ.
Sau khi đáp xuống đất, lợi dụng màn sương tuyết do chính mình tạo ra, hắn nắm lấy tay ta: “Đi.”
Một bên Trùng Hoa Điện, có mấy gian phòng nơi các mảnh vỡ chất đống quanh năm, Nghiêm Hủ đẩy ra một gian, ôm ta đi vào.
Ta vẫn còn chưa hết bàng hoàng, lại thấy hắn đi về phía tấm bình phong thêu hoa, xoay hai bên trái phải một cái hũ cát nhìn như được đặt lộn xộn. Tấm bình phong chuyển động, và cảnh đằng sau nó cũng xuất hiện.
Nghiêm Hủ xoay người gật đầu với ta: “Đóng cửa lại, đến đây.”
Ta đóng cửa đi theo hắn vào phía sau tấm bình phong thêu hoa. Hắn đem hũ cát khôi phục như cũ, bình phong chậm chạp chuyển động, cuối cùng đem hai chúng ta che đậy trong nơi bí mật này.
Hắn ngồi trên mặt đất tựa lưng vào tấm bình phong thêu hoa, thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi mà nhìn ta: “Trước hết ở tạm nơi này, bọn họ tìm không ra.”
Ta quỳ gối ngồi xuống, lo lắng nói: “Vết thương trên vai ngươi, m.á.u vẫn chưa ngừng chảy...”
Hắn nhướng mắt nhìn xuống, sáng tỏ cười: “Trên phi tiêu có độc.”
Ta cả kinh hô một tiếng: “Cái gì?”
Ta bước tới nhẹ nhàng kéo y phục trên vai hắn ra, vết thương quả nhiên đã biến thành một mảng xanh tím. Nhưng là, sao hắn còn cười được chứ?
Ta nói: “Độc này sẽ như thế nào?”
Hắn nhắm mắt, nhẹ giọng đáp: “Ta sẽ cố gắng áp chế độc tính phát tán, nếu vận số tốt, Chí Chính tìm thấy chúng ta trước khi độc phát khắp toàn thân thì sẽ không có chuyện gì.”
Ta run rẩy hỏi: “Nếu... vận số không tốt thì sao?”
Khóe miệng hắn câu lên: “Vậy thì nàng phải nhớ mỗi năm đốt thật nhiều tiền giấy cho ta...” Nói xong, hắn mở mắt nhìn ta, sững người rồi lại cười cười, “Đừng sợ, ngay cả việc này mà Chí Chính cũng làm không được thì thật uổng công ta đã bồi dưỡng hắn mấy năm nay.”
Ta cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, nhìn thấy dáng vẻ trấn định của hắn, tâm tình cũng dần dần ổn định lại: “Nhị điện hạ có biết, hành thích hôm nay, là người nào không?”
Lúc thích khách thình lình xuất hiện ta đã bị dọa mất hồn, giờ bình tĩnh nghĩ lại mới thấy chuyện này có nhiều điểm không hợp lý.
Hắn không đáp, nhưng cười lạnh: “Khắp thiên hạ này, chỉ có hoàng cung Bắc Lương là luôn xuất hiện thích khách giữa thanh thiên bạch nhật.”
Luôn? Chẳng lẽ đây không phải là lần đầu tiên?
Cẩn thận mà nghĩ, tạm thời không bàn đến hộ vệ hoàng cung Bắc Lương sâm nghiêm, hành thích có bao nhiêu khó khăn. Ta và Nghiêm Hủ chỉ đứng ở cửa hông. Gánh tạp kỹ kia tổng cộng có khoảng hai mươi người. Nếu như mục tiêu là hoàng đế hoặc hoàng hậu, nhất định sẽ chạy thẳng đến mục tiêu, làm sao có thể phân ra mấy người đến cửa hông đặc biệt đối phó ta và Nghiêm Hủ?
Trừ khi, những thích khách trong nội điện chẳng qua chỉ là che mắt người khác, mục tiêu chân chính của thích khách chính là cửa hông ở đây.
Là ta, hoặc là Nghiêm Hủ.
Có thể nào là... tứ ca? Nếu là tứ ca muốn g.i.ế.t ta, theo thủ đoạn của hắn, hoàn toàn có thể âm thầm hạ thủ, căn bản không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.
Nhưng lại là ai, ngang nhiên hao tổn tâm sức g.i.ế.t cho được nhị hoàng tử Bắc Lương?
“Đang nghĩ cái gì?”
Nghiêm Hủ mở mắt, ánh mắt của ta rơi vào đoản kiếm của hắn. Ta xem một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Nhị điện hạ... ngày thường ở trong cung, cũng đều mang theo đoản kiếm sao?”
Hắn quay sang ta, con ngươi đen nhánh như muốn đem người ta hút hồn vào, chợt mỉm cười: “Nhã Vân, trong số những nữ nhân mà ta biết, sợ rằng không có ai có thể thông minh hơn nàng.”
Hắn hơi ngừng lại: “Chuyện hôm nay, liên lụy đến nàng, thật có lỗi.”
Ta lắc đầu, tầm mắt rơi vào trên vai hắn, “Nếu không phải ngươi thay ta cản phi tiêu, e rằng thân thể ta sớm đã... bị thương thế này...”
Còn chưa nói xong, ta liền nghe thấy tiếng đẩy cửa kẽo kẹt.
Ta lập tức ngậm miệng, bên ngoài tấm bình phong thêu hoa truyền đến một giọng nữ quen thuộc: “Nhị ca ca... huynh ở bên trong sao?”
Là Triệu Lăng.
“Nhị ca ca, là muội, Lăng nhi... nhóm thích khách kia đã bị bắt lại rồi, huynh có bị thương không? Huynh ở đây sao?”
Thanh âm Triệu Lăng còn mang theo tiếng khóc, sợ là đã phát hiện ra vết m.á.u đ.á.n.h nhau ngoài cửa.
Ta nhìn Nghiêm Hủ, hắn nhắm mắt, giống như không hề nghe thấy giọng nói lo lắng của người trong lòng ở bên ngoài bình phong một chút nào. Tim ta lộp bộp một tiếng, không phải hắn ngủ quên hay ngất đi rồi đó chứ? Ta liền nghiêng gần về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài là Triệu tiểu thư...”
Ai ngờ còn chưa kịp nói xong, ta đã bị hắn dùng sức kéo ngã vào lòng, còn chưa kịp kinh hô đã bị đã bị lòng bàn tay hắn che miệng, lưng ta thì kề s.á.t ngực hắn.
Bên tai ta truyền đến một hơi thở ấm nóng, hắn trầm giọng nói: “Đừng lên tiếng.”
Thân thể ta cứng đờ, đến động cũng không dám động.
Triệu Lăng tìm một hồi, thấp giọng nói vài câu với ma ma đi cùng, sau đó liền đóng cửa rời đi, trước khi đi ta còn nghe thấy giọng nức nở của nàng ta. Tiếp theo, lại nghe thấy âm thanh nàng ta đi sang các gian phòng bên cạnh tìm kiếm.
Ta không hiểu tại sao Nghiêm Hủ không nói với nàng ta chúng ta đang ở sau tấm bình phong thêu hoa. Dẫu sao hắn cũng đang trúng độc, nếu để Triệu Lăng giúp đỡ thì không phải là tốt nhất rồi sao?
Hay là hắn không muốn để Triệu Lăng nhìn thấy hắn đang ở cùng ta? Nhưng hiện tại là tình huống gì rồi, rốt cuộc cái nào mới quan trọng hơn?
Ta vừa định hỏi thì liền nghe Nghiêm Hủ lẩm bẩm bên tai ta: “Chí Chính biết nơi này, nếu hắn đến rồi sẽ tự biết cách tiến vào bình phong tìm chúng ta. Trừ hắn ra, những người khác, ta đều... không tin...”
Ta sửng sốt, quay đầu lại nhìn, hắn nhắm chặt hai mắt, hình như đã ngất đi rồi. Ta nhẹ nhàng cởi y phục ở phần vai hắn ra. Vết thương đã biến thành màu đen, ta lại không am hiểu y thuật, cũng không am hiểu độc thuật, nhưng ta biết, độc tính đã làm hắn bất tỉnh, đây tuyệt đối không phải là chuyệt tốt. Lúc Nghiêm Hủ còn tỉnh táo, vẫn còn có thể dựa vào công lực của bản thân để áp chế độc tính. Bây giờ hắn ngất rồi, sợ là độc này sẽ phát tán nhanh hơn.
Phải đợi Chí Chính đến, chỉ sợ đợi không kịp.
Ta thở dài một hơi, không cần biết rốt cuộc nhóm người kia muốn hành thích ai, không cần biết rốt cuộc hắn đối với ta có tình hay vô tình, hắn đã cứu ta một mạng, đây là sự thật.
Mở túi gấm, ta lấy ra viên giải độc mà Nhược Vũ đưa cho.
Lần này xem như thanh toán xong nợ nần. Từ nay về sau, nhất biệt lưỡng khoan, các tự an hảo.
Chỉ là từ nhỏ ta đã sống trong cẩm y ngọc thực, chưa bao giờ làm chuyện như bón thuốc cho người khác, sau khi lấy ra viên giải độc, ta nhất thời không biết phải làm sao. Viên thuốc tuy rằng không lớn, nhưng không biết với tình trạng của hắn bây giờ, liệu có thể nuốt nó không?
Ta quyết tâm, dùng miệng cắn một phần nhỏ của viên thuốc, cầm ở trong tay. Tay kia nhẹ nhàng nâng hàm dưới Nghiêm Hủ, miệng hắn hé một chút, ta liền chầm chậm đem thuốc đẩy vào. May mắn là, dù hắn đã bất tỉnh nhân sự, nhưng cũng biết nuốt thuốc, ta thở dài nhẹ nhõm. Sau đó ta liền bón cho hắn những phần thuốc còn lại theo cách này.
Ước chừng sau nửa nén hương, thân thể hắn đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều. Ta lấy khăn tay mang theo giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, rồi lau đến xung quanh cổ, ngừng lại một chút, ta nghĩ nên lau xung quanh vết thương nữa mới tốt, liền nhẹ nhàng cởi y phục của hắn.
Ai ngờ lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ta giật mình, khăn tay rơi xuống, còn tay thì dùng lực kéo hết y phục nửa thân trên của hắn ra. Thứ đ.ậ.p vào mắt ta lại là một vết sẹo dài trên ngực trái của hắn. Ta còn chưa kịp ngạc nhiên, hũ cát chuyển động, Chí Chính mang theo người xuất hiện trước mặt ta.
Chí Chính nhìn ta và Nghiêm Hủ y phục xộc xệch, khuôn mặt xưa nay không chút cảm xúc đã đỏ bừng lên: “Công... công chúa?”
Ta đứng dậy nói: “Đầu đuôi sự việc đợi khi nào nhị điện hạ tỉnh lại sẽ nói với ngươi, hiện tại nhị điện hạ đang trúng độc, tuy ta đã cho hắn uống một viên thuốc giải độc, nhưng vẫn không biết có thể giải được độc này hay không.”
Chí Chính vội vã đi tới, có mấy người dìu Nghiêm Hủ lên, ngoài ra còn an bài hai người hộ tống ta trở lại Thanh Môn Điện. Nghiêm Hủ đại khái không cần lo lắng về tính mạng nữa, nhưng còn chuyện xuất cung của ta, hơn phân nửa là không có biện pháp đi.
Ta sốt ruột trở lại Thanh Môn Điện, lúc nhìn thấy Trân cô cô và A Xán, ta cả kinh trong lòng, quả nhiên hai người họ cũng rời đi không thành. Trân cô cô nói, khi Linh Tê nghe tin Trùng Hoa Điện xảy ra hành thích, liền lập tức hủy bỏ an bài của hôm nay, để Trân cô cô và A Xán đợi ở nội điện, còn nàng thì đi tìm ta tứ phía hoàng cung.
A Xán cầm trên tay một cái lồng, bên trong là một con chim bói cá nhỏ.
“Linh Tê nói nếu công chúa trở về rồi thì thả con chim này ra, nàng sẽ biết.”
Nửa giờ sau, Linh Tê trở về. Ngoài dự liệu của ta, theo lời Linh Tê, thật sự có người c.h.ế.t trong nội điện.
Người c.h.ế.t là Đoàn phi. Nghe nói thích khách vốn xông đến hoàng hậu, Đoàn phi đột nhiên lao ra phía trước thay hoàng hậu cản một nhát d.a.o, trúng ngay miệng tim.
Nhóm thích khách đều là t.ử sĩ, trong miệng đã sớm giấu thuốc độc, sau khi bị bắt đều nuốt thuốc độc tự s.á.t. Chỉ là nhân số không khớp lắm, đoàn kịch tiến cung có hai mươi mốt người, cuối cùng chỉ bắt được mười chín người, còn hai người nữa, lục soát hết thảy các cung cũng đều không tìm thấy.
Thanh Môn Điện cũng theo lệ bị lục soát một lần, Trân cô cô và A Xán đi không thành ngược lại là chuyện may mắn, nếu không vô căn cứ mất đâu hai người, sợ là ta có nói gì cũng không trong sạch nổi.
Vì chuyện hành thích, ra vào các cửa cung cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Ba người lo lắng không yên, ta liền an ủi: “Mọi việc đều theo ý trời, chuyện hôm nay không cần lo lắng, đợi bão táp đi qua rồi hãy lập kế hoạch.”
Trân cô cô thở dài: “Chỉ sợ công chúa vẫn ở lại đây, đêm dài lắm mộng.”
Sập tối ngày hôm sau, một cung nữ lớn tuổi đang múc nước giếng ở góc Tây Nam trong cung tình cờ phát hiện hai t.h.i t.h.ể, nhìn y phục thì nhất định là hai thích khách vẫn luôn chưa tìm thấy. Bây giờ tất cả thích khách đều đã được tìm thấy, trái tim lơ lửng của mọi người trong cung cũng hạ xuống.
Một ngày sau, tin tức từ Lân Chỉ Cung truyền đến, nói nhị điện hạ đã tỉnh lại, mời ta qua đó.
Linh Tê đi cùng ta, lúc đi ngang qua hoa viên trước Thanh Môn Điện, ta nghe thấy một giọng nói yếu ớt đằng sau cây truyền đến, dường như là giọng nói của con người. Vì hoa viên này ở cạnh lãnh cung, lại ít người lui tới, Linh Tê đề cao cảnh giác, vội tiến lên bảo vệ ta.
Hai chúng ta nhẹ nhàng tiến lại gần, thì nhìn thấy một cung nữ lớn tuổi đang lẩm bẩm một mình: “Ông trời phù hộ, trước là Ngọc phi nương nương, sau là Đoàn phi nương nương... Ông trời phù hộ...”
Ta và Linh Tê nhìn nhau, vốn muốn rời đi, nhưng lúc xoay người, trong nháy mắt ta lại nhớ tới: Ngọc... Ngọc phi?
Ngọc phi không phải là mẫu phi của Nghiêm Hủ sao?
Đoàn phi vì thay hoàng hậu cản một đao mà c.h.ế.t, nhưng Ngọc phi, không phải đột nhiên phát bệnh nặng mà c.h.ế.t sao? Hai người này, chẳng lẽ có liên quan gì đến nhau?
Ta đang suy nghĩ, nhưng vô tình giẫm phải một đoạn cành cây rơi xuống. Rắc một tiếng, cung nữ lớn tuổi kia sợ hãi đứng dậy. Ta vốn muốn tiến lại hỏi thăm, ai ngờ cung nữ kia nhìn thấy ta và Linh Tê giống như nhìn thấy ma quỷ, liền vừa lăn vừa bò bỏ chạy.
Linh Tê muốn đuổi theo, ta ngăn nàng lại: “Bỏ đi.”
Linh Tê vừa đi vừa cau mày: “Những cung nữ lớn tuổi này đều sống ở góc Tây Nam trong cung, già rồi cũng không thể xuất cung sống cuộc sống mới, chỉ có thể ở lại trong cung làm một số việc đơn giản. Ngày bình thường hẳn sẽ không xuất hiện... Đây không phải là một người điên điên khùng khùng đang phát điên sao?”
“Thôi vậy, thêm một việc chi bằng bớt một việc, tóm lại sau này cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Đến Lân Chỉ Cung, Chí Chính đã đợi sẵn ở cửa, đi vào nội điện, liền thấy Triệu Lăng đang đi ra khỏi nội điện. Nàng ta hôm nay một thân váy áo đỏ nhạt, hai mắt hai má đều đỏ ửng, khiến người khác nhìn vào cảm thấy yểu điệu nhu nhược.
Trong tay Triệu Lăng vẫn còn bưng một bát thuốc trống không, hẳn là mới vừa hầu hạ Nghiêm Hủ uống.
Nàng ta thấy ta, sửng sốt trong giây lát, sau đó liền lập tức hành lễ rồi bưng bát thuốc vội vàng rời đi.
Chí Chính dè dặt nhìn ta nói: “Công chúa, là hoàng hậu nương nương để Triệu tiểu thư đến chăm sóc điện hạ...”
Ta cười đáp: “Triệu tiểu thư ôn nhu chu đáo, có nàng chăm sóc đương nhiên là tốt.”
Ta nói xong liền tiến vào phòng, Chí Chính cúi đầu đóng cửa lại, những người còn lại ở trong phòng cũng đều lui ra ngoài.
Nghiêm Hủ nửa người nằm trên giường xem sách, dù thần sắc ốm yếu nhưng gương mặt hắn vẫn tuấn tú khôi ngô như cũ. Uy phong như rồng, tư thái như phượng, thiên chất tự nhiên. Gương mặt hấp dẫn người khác như vậy, ta đã hiểu lý do vì sao Triệu Lăng vừa nãy đã rất ngượng ngùng.
Lúc trước, ta cũng không phải vì lý do trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt này mà rơi sâu vào trong đó, hơn hai năm không thể tự thoát khỏi.
Hắn buông sách xuống, nhướng mày nhìn ta, ngàn vạn ôn nhu: “Đến rồi à?”
Ta lại gần, ngồi ở bên giường, hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi, hắn liền dẫn đầu mở miệng: “Có gì muốn hỏi không?”
Ta lắc đầu.
Hắn dường như vô cùng kinh ngạc, ngón tay không nặng không nhẹ gõ vào sách: “Ta cho rằng, nàng sẽ có không ít nghi vấn, chuyện ngày hôm đó...”
“Hôm nay ta đến đây, là để đa tạ ân cứu mạng của nhị điện hạ ngày hôm đó.”
Chuyện xảy ra hôm trước, phỏng chừng hắn đã che kín miệng mọi người, trong cung chỉ biết hắn bị thương do thích khách, lại không biết hôm đó hắn ở chung một chỗ với ta.
Nếu có nghi vấn, cũng không phải là không có, nhưng đó chẳng qua là chuyện của hắn và Bắc Lương. Đến lúc ta rời khỏi đây, không còn liên quan đến chuyện của những người này nữa, cần gì phải làm những chuyện vô dụng nhàn rỗi này?
Hắn nhướng mày: “Nói cho cùng, hẳn ta nên đa tạ nàng, sao ngược lại là nàng đa tạ ta?”
Ta nhìn hắn, cười cười không nói gì.
Hắn cười nói: “Nếu nàng không hỏi, vậy thì ta hỏi. Nhã Vân, nàng biết y thuật sao?”
Ta lắc đầu: “Không biết.”
Hắn ngồi dậy một chút, “Chí Chính nói nàng cho ta uống một viên thuốc giải độc, thái y cũng nói thời gian giải độc cho ta cũng vừa kịp lúc, nếu như muộn hơn một chút, độc tố xâm nhập lục phủ ngũ tạng, ta liền vô phương cứu chữa.”
Ta đáp: “Viên thuốc kia là ta mang từ hoàng cung Đại Tề tới, nghe nói có tác dụng giải độc. Kỳ thật hôm đó ta cũng chỉ thử một chút, ta không hề biết y thuật.”
Hắn im lặng một lúc, rồi mỉm cười: “Hôm đó nàng hỏi ta sao lại mang theo bội kiếm trong cung”, hắn ngừng một chút, “Vậy thì, hôm đó ở trong cung, sao nàng lại mang theo thuốc giải độc bên mình?”
Một tia lạnh lẽo chạy dọc xương sống, ta đột nhiên hiểu ra hôm nay hắn gọi ta tới đây rốt cuộc là có ý gì.
Ta bắt gặp ánh mắt của hắn, khóe mắt mang theo ý cười, nhưng con ngươi thâm thúy nhìn ta, sự ôn nhu vừa rồi đã phai nhạt giống như hoa quỳnh héo rụng, đáy mắt hắn càng thêm dò xét, nghi hoặc và lạnh lùng.
Giống như những đêm mùa đông ở Bắc Lương, lạnh thấu tâm can.
Hắn muốn ta nói cái gì? Ngày ở sau bình phong đó, ta đoán rằng sợ là hắn vốn đã biết trước vụ hành thích này sẽ xảy ra. Nếu hắn không biết, làm sao có thể đứng đợi một mình ở cửa hông? Rồi làm sao có thể an bài tốt Chí Chính đến tìm hắn?
Nhớ lại ngày hôm đó hắn đứng ở cửa hông, càng giống như là đang đợi con mồi tới cửa. Ta không biết ai là con mồi của hắn, ta cũng không biết kế hoạch của hắn là gì, chỉ là ta đã vô tình trở thành người phá vỡ kế hoạch ban đầu của hắn. Việc hắn nghi ngờ ta cũng không phải là không có đạo lý.
Ta điều chỉnh lại nội tâm, nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh nhạt nói: “Nhị điện hạ, ta tới đây hơn hai năm, đối với chuyện của người Bắc Lương, ta đều không có hứng thú.”
Hắn ngây ra, lại ngả người dựa ra phía sau.
Ngay lập tức, hắn khôi phục lại vẻ ôn nhu quen thuộc với ta, dường như sự thăm dò vừa rồi chưa từng tồn tại: “Hôm nay nằm ở đây, có chút tưởng niệm đến món canh trước kia nàng làm. Năm ngoái ta bị cảm lạnh, cổ họng đau đến mức không thể nuốt nổi thứ gì, chỉ có thể ăn canh nàng nấu, rau được nấu vừa ngọt vừa nhừ. Món đó được gọi là gì?”
Từng loại tưởng niệm trong quá khứ hiện lên trong lòng ta, sự ngọt ngào mà ta đã từng tự cho là như vậy, hôm nay lại là một liều thuốc độc g.i.ế.t c.h.ế.t lòng người.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một thân ảnh mềm mại như liễu rũ dường như đã đứng chần chừ rất lâu ngoài cửa.
Ta không hồi đáp, hơi nâng cao giọng hỏi: “Nhị điện hạ có còn nhớ mấy tháng trước từng đáp ứng ta tra chuyện thư tín không?”
Thân ảnh ngoài cửa liền đứng lặng đi trong chốc lát.
Ta quay đầu nhìn Nghiêm Hủ, trên mặt tràn đầy ý cười: “Hôm nay đã có kết quả chưa?”
Nghiêm Hủ im lặng một lúc, trầm giọng đáp: “Ta biết đó không phải là nàng viết.”
“Vậy điện hạ đã tra ra ai viết chưa?”
Đợi một lúc sau hắn mới đáp: “Vẫn... chưa tra ra.”
Lại trầm mặc một lúc, hắn mở miệng: “Nhã Vân...”
Lòng ta như bị đá đè, thở không ra hơi, đứng dậy nói: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, về lý thì không hợp. Nhị điện hạ đã không có gì đáng ngại thì ta trở về trước.”
Hắn cau mày: “Trước kia cũng...”
Ta quay người hành lễ: “Nhị điện hạ nghỉ ngơi cho tốt.”
Đẩy cửa bước ra, quả nhiên là Triệu Lăng đứng ở cửa, nàng ta giống như bị dọa một cái, hai tay buông khay bánh đang bưng, chiếc khay rơi xuống cạnh chân ta, bánh phù dung liền lăn một vòng trên đất.
Ta khom lưng nhặt chiếc khay, đưa vào tay nàng ta. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng ta, ta không khỏi cảm thấy buồn cười: “Triệu tiểu thư mỗi lần gặp bản cung đều căng thẳng như thế này sao?”
Khóe mắt nàng ta rơm rớm nước mắt: “Thần nữ... thần nữ...”
Ta tiến đến nói nhỏ bên tai nàng ta: “Triệu tiểu thư ngay cả chữ của bản cung cũng đều dám mô phỏng, còn sợ cái gì nữa?”
Chiếc khay lại rơi xuống đất một lần nữa, phát ra tiếng kêu leng keng.
Qua nửa tháng, trong cung dường như đã khôi phục lại vẻ yên ổn như trước đây. Mặc dù trong cung không hạ lệnh cấm bàn luận về vụ thích s.á.t một cách rõ ràng, nhưng các cung ít nhiều đều kiêng dè hoàng hậu, cũng không đề cập đến chuyện này nữa.
Chí Chính đến truyền lời hai lần mời ta qua Lân Chỉ Cung, ta đều lấy lí do thân thể không thoải mái để từ chối.
Hoa viên trước Thanh Môn Điện đã trở thành niềm yêu thích của ta, tiếng tuyết rơi khiến tâm trạng ta yên ổn, ban ngày không có chuyện gì làm ta thường đến hoa viên ngắm tuyết.
Hôm nay ta từ hoa viên đạp tuyết trở về, liền thấy thị nữ của Lân Chỉ Cung đang đứng đợi ở cửa.
Thị nữ cười hành lễ: “Thỉnh an công chúa, nhị điện hạ để nô tì đến truyền lời, nói là ý chỉ của hoàng hậu nương nương lập tức đến, chuyện thư tín đã được tra rõ ràng, chắc chắn có người cố ý vu oan giá họa. Thanh Môn Điện này hẻo lánh lạnh lẽo, không thích hợp để công chúa nghỉ ngơi. Nhị điện hạ đã phái người sắp xếp lại Ánh Tuyết Các theo như thói quen trước kia của công chúa. Công chúa hãy thu dọn thỏa đáng rồi sớm chuyển về lại.”
Tay ta ôm ấm lô, lạnh nhạt đáp: “Bản cung đã biết, làm phiền nhị điện hạ rồi.”
Thị nữ rời đi không lâu, ý chỉ quả nhiên đến. Ta đoán không ra Nghiêm Hủ và hoàng hậu rốt cuộc có ý gì, nhưng trong lòng càng bất an, hỏi Linh Tê: “Còn có cách nào để xuất cung không?”
Ý chỉ đã đến, nếu ta không quay trở lại Ánh Tuyết Các, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ. Suy cho cùng, theo lẽ thường, không ai nguyện ý ở mãi trong lãnh cung.
Nhưng nếu quay trở lại Ánh Tuyết Các, Nghiêm Hủ đã nghi ngờ ta, ta muốn rời đi dưới mí mắt của hắn thì e là càng khó khăn hơn.
Linh Tê do dự một chút rồi nói: “Lúc trước thuộc hạ và Mạc Kỳ đã an bài một cách khác để rời đi, chỉ là cách này không được ổn thỏa lắm, nên không nói với công chúa. Ngoài cung cứ cách mấy ngày sẽ vận chuyển than củi đến Tích Tân Ty, Mạc Kỳ có một thân phận là giúp Tích Tân Ty làm việc, có lệnh bài nhập cung. Ngày thường hắn muốn gặp ta cũng dựa vào cách này. Vì mùa đông trong cung đốt rất nhiều than củi, nên một đêm phải vận chuyển hai ba lần. Sau khi hắn gửi xong than lần thứ nhất, công chúa có thể giả làm nội thần cùng đi lấy than... Chỉ là cách này, một là đành ủy khuất công chúa đóng giả thành nội thần, hai là vạn nhất gặp phải người quen thuộc với công chúa, sợ là sẽ có nguy cơ bị nhận ra.”
*Nội thần: Quan hầu trong nội cung nhà vua như thị vệ, nội giám, hoạn quan.
Ta suy tính: “Đây cũng là một cách, ta ở trong cung cũng không quen nhiều người, chỉ là một lần có thể đi được bao nhiêu người?”
Linh Tê đáp: “Vận chuyển than trong cung, thường là hai nội thần và một kẻ vận chuyển than. Ta có thể giả làm nội thần với công chúa, hộ tống công chúa xuất cung.”
“Vậy còn A Xán và Trân cô cô”, ta lắc đầu, “Nếu ta đi rồi, họ vẫn còn ở lại trong cung, nếu bị phát hiện, sợ là họ sẽ không thể sống tiếp.”
Ta nhìn Linh Tê: “Còn có cách nào khác nữa không?”
Linh Tê lắc đầu: “Vì chuyện hành thích kia, hộ vệ ở các cửa cung khác đã tăng thêm gấp đôi, chỉ có thể thử vận chuyển than và nước suối núi ở cửa Tây Cung, với cả Mạc Kỳ thường đến chuyển than, cũng quen thuộc với hộ vệ một chút.”
Ta hiểu, cách này có chút mạo hiểm, nhưng lúc này không thể không thử.
Trân cô cô và A Xán đều khuyên ta đi trước, nhưng ta không thể bỏ mặc hai người họ.
Ta nói: “Ta đã đưa các ngươi đến Bắc Lương, không có lý do gì để ta rời đi mà bỏ các ngươi lại.”
Ngày hôm sau, ta đi gặp hoàng hậu.
Hoàng hậu uể oải nửa nằm trên giường nhỏ, vẻ mặt như thể đang bị ốm. Ta đã sớm nghe nói sau khi xảy ra vụ thích s.á.t, tinh thần hoàng hậu không tốt, nhìn thấy thế này, xem ra tin đồn cũng không sai.
Ta đến, chẳng qua là vì thỉnh cầu ân chuẩn cho người của ta xuất cung.
Hoàng hậu nghe xong, trái lại cũng không làm khó ta: “Những người này hầu hạ công chúa, vốn do công chúa đem từ Đại Tề tới, xử lý như thế nào là tùy theo ý công chúa, bản cung đương nhiên đồng ý.”
Ta hành lễ tạ ơn, kết quả này cũng nằm trong dự liệu.
“Bất quá”, hoàng hậu đảo mắt nhìn ta, rồi mỉm cười, “Mấy nay trời lạnh cóng, sợ là đường trở về Đại Tề cũng không dễ đi. Vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì, e rằng sẽ làm công chúa thương tâm.”
Tim ta nhảy một cái, nhưng vẫn cười đáp: “Nương nương có lòng, Nhã Vân... sẽ giúp bọn họ thu xếp ổn thỏa.”
Trở lại Thanh Môn Điện, ta an bài thời gian xuất cung vào ban ngày cho Trân cô cô và A Xán, dặn dò: “Sợ rằng hoàng hậu sẽ phái người nhìn chằm chằm các ngươi, xuất cung rồi thì đi đến chỗ Mạc Kỳ đã an bài tốt, không có việc gì khác thì ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài.”
Trân cô cô và A Xán đều đỏ vành mắt.
Trân cô cô đáp: “Công chúa sao lại vì chúng nô tì mà để hoàng hậu nghi ngờ, vạn nhất công chúa không đi được, thì chúng nô tì đáng c.h.ế.t vạn lần...”
Ta cười cười: “Ban ngày các ngươi đi, ban đêm ta đi, cho dù hoàng hậu nghi ngờ ta cũng sẽ không có động tác nhanh như vậy. Ngược lại các ngươi xuất cung trước, ta mới có thể yên tâm.”
Trân cô cô lau nước mắt: “Công chúa cát nhân thiên tướng, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”
A Xán đã nghẹn ngào thút thít bên cạnh, nói không thành tiếng.
Đêm đến, ta thay y phục của nội thần, giấu kĩ đoản đao mà Linh Tê đưa cho ta để phòng thân, hai người chúng ta lặng lẽ đi về phía cửa Tây Cung.
Bắc Lương vào đông, trời lạnh cóng, nhất là vào ban đêm, gió rét thấu xương. Trên đường đi gặp rất ít người, ngẫu nhiên gặp mấy thị nữ nội thần, bọn họ cũng đều vội vội vàng vàng. Ta và Linh Tê một đường đi không nói gì, chỉ cúi đầu gấp rút lên đường, nhìn từ xa cũng giống như những cung nhân khác.
Để đi đến cổng Tây Cung, phải đi xuyên qua một rừng trúc nhỏ, nếu như leo lên các bậc thang dọc theo rừng trúc, sẽ thấy một nơi đẹp để ngắm trăng trong cung, Chử Lãng Đình.
Đêm Trung Thu năm ngoái, ta còn cùng Nghiêm Hủ ở đây thắp đèn ngắm trăng, sợi dây nhiều màu rực rỡ trên cổ tay trái của ta được buộc vào lúc đó. Theo phong tục của Bắc Lương, vào Tết Trung Thu nếu nữ tử buộc sợi dây nhiều màu rực rỡ rồi hướng đến mặt trăng ước nguyện, thần mặt trăng sẽ ban phúc khí. Đợi ngày nào sợi dây nhiều màu rực rỡ bị đứt, thì ngày đó ước nguyện sẽ trở thành hiện thực.
Ta cười khổ trong lòng, sợ rằng chính tâm nguyện của mình ngay cả thần mặt trăng cũng khó thực hiện được. Sợi dây nhiều màu rực rỡ đó, hình như cũng không thể cắt đứt được, nên ta vẫn đeo nó đến ngày hôm nay.
Ngày đó Nghiêm Hủ chỉ ở lại với ta một lúc rồi vội vàng rời đi. Ta chỉ biết hắn có việc phải làm. Ngày hôm sau, ở trước bàn của hắn liền nhìn thấy một câu đố.
Đó là một hàng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp: “Đông tây nam bắc liên thiên mạch, tam khỏa sơ tinh nguyệt nhất câu.”
*Đông tây nam bắc liên thiên mạch, tam khỏa sơ tinh nguyệt nhất câu: Đông tây nam bắc chạy dọc chạy ngang, ba ngôi sao thưa thớt, một vầng trăng lưỡi câu. Đây là một câu đố chữ, đáp án là chữ 思 (nghĩa là nhớ nhung).
Sau này lại nghe nói, Trung Thu hôm ấy trong nhà Triệu đại nhân có đặt đèn lồng hình con hổ, các câu đố chữ trên đèn lồng đều do Triệu Lăng tự mình ra đề, người người trong kinh đều ca tụng Triệu gia có nữ nhi huệ chất lan tâm, tài tình xuất chúng.
Bây giờ nghĩ lại, ngày đó hắn vội vàng rời đi, hẳn là đi đến Triệu gia.
Tức cảnh sinh tình, ta ngẩng đầu nhìn trăng, Chử Lãng Đình quả thật là một nơi tốt để ngắm trăng.
Nhưng lúc này, ta chỉ muốn càng ngày càng gần cửa Tây Cung. Chỉ là lúc đưa mắt nhìn lên, trong đình lại có một thân ảnh.
Ta và Linh Tê nhìn nhau, vốn muốn nhẹ nhàng rời đi, lại nghe thấy người trong đình mang theo giọng điệu đã say ngà ngà nói: “Đứng lại, ai ở bên kia?”
Ta tức khắc cả kinh, một thân toát mồ hôi lạnh.
Giọng nói này, là Nghiêm Mạc.
Nghiêm Mạc tuy không quen thuộc với ta như Nghiêm Hủ, nhưng cũng nhận biết được mặt ta. Ta cúi đầu không dám ngẩng lên, dư quang khóe mắt thoáng thấy hắn dường như đang ngồi uống rượu trong đình.
“Hóa ra là hai cung nhân.” Nghiêm Mạc hai mắt mơ màng, trong tay lủng lẳng ly rượu, dưới chân có không ít chai lọ xiêu vẹo, xem chừng đã uống không ít.
“Các ngươi qua đây, rót rượu cho ta.”
Ta và Linh Tê nhìn nhau, nàng vạch trong tay ra một con d.a.o, ta lắc đầu. Bên cạnh Nghiêm Mạc không hẳn không có người, xuất thủ với hắn quá nguy hiểm.
Ta và Linh Tê bước tới, ta cúi đầu cầm bình rượu rót đầy cho hắn. Nghiêm Mạc vuốt nhẹ ly rượu rồi uống cạn một hơi. Hoặc là sắc trời quá tối, hoặc là hắn thật sự say rồi, chung quy cũng không hề chú ý đến tướng mạo của ta. Ta và Linh Tê nhanh chóng chuốc rượu đầy ly cho hắn, hi vọng rằng hắn càng say càng tốt.
Lại rót một ly đầy, ai ngờ hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay trái của ta. Ta kinh hãi nhìn hắn, tưởng rằng đã bị hắn phát hiện, nhất thời quên cả giãy dụa.
Hắn lại không nhìn ta, vừa nghịch ly rượu trên tay vừa lẩm bẩm: “Tại sao... tại sao ta bỏ ra nhiều như vậy... thà rằng... đối nghịch với mẫu hậu... nàng lại đối xử... thế này với ta...”
Ta cúi đầu không dám nhúc nhích, hồi lâu cũng không nghe thấy âm thanh, nhìn lại thì thấy hắn đã say đến ngất đi rồi nhưng tay hắn vẫn sống c.h.ế.t nắm chặt cổ tay ta.
Rừng trúc truyền đến tiếng xào xạc, dường như có người đang đến, ta gấp rút dùng lực gỡ ngón tay của hắn ra rồi cùng Linh Tê trốn ở bên cạnh. Chỉ thấy có mấy cung nhân đem chăn và ấm lô đến, vội vàng tiến vào trong đình.
Linh Tê kéo ta, ta nhìn cổ tay của mình, đã có một vết đỏ, sợi dây nhiều màu rực rỡ ban đầu buộc ở cổ tay đã không còn nữa.
Đoạn đường đi tiếp theo, ta đều lo lắng không yên, lời nói vừa rồi của Nghiêm Mạc như dư âm quấn lấy, khiến người khác không rét mà run. Đến trước cửa Tây Cung, Mạc Kỳ đã an bài thỏa đáng. Hai nội thần vốn cùng hắn đi vận chuyển than lần thứ hai đã bị hắn đ.á.n.h ngất. Ta và Linh Tê lấy lệnh bài của hai tên nội thần đó, giả vờ trà trộn vào đội ngũ chuyển than, theo Mạc Kỳ đi đến cửa Tây Cung.
Lúc này thị vệ canh gác ở cửa cung vừa được thay phiên cho nhau, xe vận chuyển than củi đã được sắp xếp mấy chiếc, thị vệ liếc qua lệnh bài của ba người chúng ta rồi xua tay: “Nhanh đi đi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vừa định mau mau đi qua cửa cung thì lại nghe thấy có mấy người đồng thời hét lên: “Thẩm công công đến.”
Ta nhìn thấy một người chậm rãi đi vào ở cửa cung, phía sau còn có mấy nội thần gật đầu thi lễ. Chúng ta buộc phải dừng lại tại chỗ. Thẩm công công ngẩng cao đầu, liếc mắt qua đội ngũ vận chuyển than. Ta ở trong cung, căn bản không qua lại với mấy công công chưởng quản nội vụ, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt.
Thẩm công công đi ngang qua ta rồi đột ngột dừng lại.
Một nội thần đứng phía sau lưng lập tức đá vào hai chân ta và Linh Tê: “Người của cung nào, không có quy củ, gặp Thẩm công công còn không biết hành lễ.”
Lực đá cũng không nhỏ, trúng phải đầu gối của ta, ta đau đớn quỳ xuống tức khắc, đành phải câm nín nói: “Tiểu nhân biết tội, thỉnh Thẩm công công đại nhân đại lượng...”
Thẩm công công hừ một tiếng, dường như có cảm giác hưởng thụ.
Một cung nhân Tích Tân Ty tiến lên cười nói: “Thẩm công công, nương nương các cung đều cần gấp, hôm nay còn phải vận chuyển thêm hai mươi xe than củi nữa, ngài xem...”
Thẩm công công hừ một tiếng, xua tay một cái, cung nhân kia liền nói: “Mấy người các ngươi còn không nhanh đi đi.”
Đầu gối ta đau nhức, ta nghiến răng cố gắng đứng dậy. Nhưng mỗi bước đi, cơn đau ở đầu gối lại ập đến toàn thân. Mới bước ra khỏi cửa cung vài bước, ta đã toát mồ hôi toàn thân.
Linh Tê thấy ta bị đau, nhỏ giọng nói: “Công chúa cố chịu đựng, một lúc nữa đến đường rẽ sẽ có người đón chúng ta.”
Ta cố chịu đựng nỗi đau: “Đừng lo lắng, ta có thể chịu được.”
Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, dù đau đớn thế nào, ta cũng đều có thể chịu được.
Đến đường rẽ, Mạc Kỳ la to với người phía sau: “Huynh đệ, ngươi đi trước đi, trục đẩy xe của ta bị hỏng rồi.”
Nói xong, Mạc Kỳ giả vờ đẩy xe đi kiểm tra trục, Linh Tê đỡ ta vào một góc khuất dưới bóng cây, đi đến một đường rẽ khác.
Một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn ở đó.
Càng đến gần, ta càng cảm thấy nóng rực trong lòng, nóng bừng cả mắt. Chiếc xe ngựa nhìn không có gì nổi bật này, sau khi lên xe, dường như mọi thứ về hoàng cung Bắc Lương đều sẽ tan thành mây khói, từ bây giờ không còn liên quan gì đến ta nữa.
Ta làm công chúa nhiều năm như vậy, đây có lẽ là chuyện phi thường nhất mà ta từng làm. Chuyện mạo hiểm nhất, nhưng cũng là chuyện thoải mái vui lòng nhất.
Trong lòng ta trăm loại cảm xúc lẫn lộn, lại quên mất rằng đầu gối của ta đau đến mức không thể chịu nổi nữa. Lúc vừa lên xe ngựa, gót chân của ta loạng choạng, nhìn như sắp ngã đến nơi.
Ai ngờ lúc này, một cánh tay hữu lực đỡ lấy ta, ta không biết trên xe cư nhiên còn có người khác. Ta trừng mắt nhìn người rõ người đối diện, khóe mắt không nhịn được ướt nhòa. Người này cười lên mặt như hoa đào, vẫn là dáng vẻ phong lưu uẩn tạ, lạc thác bất ky như trong trí nhớ của ta.
“Tiểu Vân nhi, biệt lai vô dạng.”
*Phong lưu uẩn tạ: Văn nhã phóng khoáng, bộc lộ tài hoa
*Lạc thác bất ky: Tính tình hào phóng, tùy tâm sở dục
*Biệt lai vô dạng: "Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
Người trước mặt, là nhi tử của cô mẫu ta Kính Văn trưởng công chúa và Ôn Bình Vương, biểu ca của ta, Vân Hạc thế tử.
Người trong kinh ai cũng biết, Vân Hạc thế tử văn hay chữ tốt, am hiểu âm luật, biết chế hương ủ rượu, còn có thể khiêu đao múa kiếm, không biết đã là người trong mộng của bao nhiêu quý nữ khuê các. Chỉ là hắn không muốn làm quan, đến giờ vẫn chưa đón dâu, cứ một mình sống phong lưu tự tại.
Cùng tiếng vó ngựa bên ngoài xe, hắn đỡ ta ngồi ổn định, đ.á.n.h giá ta một lượt, mặt mày mỉm cười:
“Bắc Lương có vẻ nuôi dưỡng con người thật tốt, khí sắc tiểu Vân nhi dường như tốt hơn trước kia nhiều...”
Ta nhớ tới trên người vẫn còn đang mặc y phục của nội thần, bị hắn nói đến đỏ mặt, đáp: “Biểu ca...”
Hắn cười đưa tới một bình rượu nhỏ: “Uống một ngụm cho ấm người.”
Ta mở nắp bình, hương rượu tràn ngập tứ phía, nhấp vài ngụm, ta liền cảm thấy toàn thân từ từ ấm dần lên.
Vừa đang định hỏi, hắn dường như biết ý nghĩ trong lòng ta, nhướng mày cười: “Có phải muốn hỏi sao ta lại ở đây?”
Ta gật đầu.
Ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng, cư nhiên có thể gặp được Vân Hạc biểu ca ở Bắc Lương.
Bên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa, hắn vén rèm nhìn ra ngoài xe, sau khi xác định không có chuyện gì liền quay đầu lại nói với ta: “Thật ra ta vốn muốn đến Bắc Lương... ừm... tìm người. Mấy hôm trước nghe Cẩn Niên và Nhược Vũ nói chuyện, muội đã hạ quyết tâm rời khỏi hoàng cung Bắc Lương, ta nghĩ nên đến gặp muội trước, biết đâu có thể giúp được gì. Kết quả trên đường đi có chuyện khiến trì hoãn mấy ngày, hôm qua mới đến. Vì hôm nay muội muốn xuất cung, truyền tin tức sẽ có nhiều mạo hiểm, chỉ có Mạc Kỳ biết ta cũng đến đây, nên mới không báo trước cho muội.”
Hóa ra là như vậy, ta không nhịn được nói: “Chuyện xuất giá hòa thân lần này của Nhã Vân, không những không thể vì Đại Tề phân ưu, mà còn làm phiền các huynh trưởng bận tâm ta, thậm chí lâm vào nguy hiểm. Cũng không biết chiến sự ở biên cương có sắp nổ ra hay không...”
Hắn liền lắc đầu: “Hai nước bang giao, vốn không nên để nữ tử gánh vác.”
*Bang giao: Quan hệ ngoại giao
“Bây giờ lão tứ và Bắc Lương, sợ đều có quỷ trong lòng, hành động chậm chạp. Nếu muội ở lại nơi đó, chẳng qua chỉ thành con tốt bị lợi dụng mà thôi. Hơn nữa”, bộ dạng hắn thong thả an nhàn, “Có gì mà làm phiền hay nguy hiểm, nếu không có kế sách vẹn toàn, ngũ ca muội và ta sao có thể dễ dàng đưa muội ra khỏi hoàng cung Bắc Lương.”
Lời nói này, giống như một làn gió xuân thổi trên mặt nước, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng và áy náy, gợn sóng lăn tăn trong lòng ta.
“Vậy nên”, hắn lười biếng ngả người ra sau, nhướng mày nhìn ta, “Muội đó, đừng lo lắng mấy chuyện này. Còn mấy thứ khác, mấy tháng trước, Hoa Cẩn Niên đã từng cử một ảnh vệ vào kinh đón ta tới chỗ hắn. Ta đã vội vội vàng vàng đi tới vì nghĩ hắn có chuyện cần bàn bạc. Ai ngờ tới lại thấy hắn nhàn nhã đi dạo trong sân, nói là muốn hỏi ta phương pháp ủ rượu... Nên là muội xem, hắn vẫn có thời gian ủ rượu, có thể thấy hắn đã có tính toán sẵn trong lòng. Lão ngũ người này, thật sự không thể so với người bình thường, điểm yếu duy nhất của hắn phỏng chừng là thê tử...” Sau đó lại than thở, “Nếu không phải năm đó bị Ninh Tuyết Tĩnh giả làm Nhược Vũ, lão tứ làm sao có thể là đối thủ của hắn?”
Ta cười đáp: “Cuộc sống hiện tại của ngũ ca nhàn vân dã hạc, trái lại xem như cũng không tệ.”
*Nhàn vân dã hạc: Nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, nghĩa bóng chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự của những vị ẩn sĩ.
Đáy mắt Vân Hạc khẽ chuyển, ung dung cười: “Trông hắn cũng nhàn tản giống như mây trôi, hoang dã như hạc, nhưng có một số việc cũng không thể không làm. Với thân phận của hắn, luôn có một số thứ chạy không thoát, ôi, số mệnh...”
Ta nghĩ đến đây, vẫn là không nhịn được nói: “Chỉ là nếu như hai nước thực sự khai chiến, lần này Đại Tề sợ rằng không có khả năng chiếm được ưu thế như trước.”
Vân Hạc nhướng mày: “Ồ? Lời này là ý gì?”
Ta đáp: “Hiện tại băng tuyết ngập trời, lập tức sẽ bước vào mùa lạnh lẽo nhất. Nếu luận thiên thời địa lợi, thì có lợi cho Bắc Lương, tướng sĩ Đại Tề sợ là không thể chịu được giá rét. Bắc Lương có thể đang chờ đợi thời cơ này...”
Hắn cười nói: “Thật đáng tiếc khi tiểu Vân nhi không phải là một hoàng tử.”
Ta nói: “Biểu ca đừng trêu ta, ta chẳng qua ở Bắc Lương đã hơn hai năm nên có chút quen thuộc với con người và mọi thứ ở đây.”
“Bất quá”, hắn chớp mắt nhìn ta, “Muội đã không còn ở hoàng cung Bắc Lương nữa, sao phải bận tâm đến chuyện này?” Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Không bằng, biểu ca đưa muội đi du sơn ngoạn thủy giải sầu cho khuây khỏa, được không?”
Ta bật cười một tiếng. Đúng vậy, đều đã rời đi rồi, sao ta phải tự chuốc lấy phiền toái?
Đêm nay ta vốn rất căng thẳng, nhưng có Vân Hạc biểu ca ở đây, ta thật sự cảm thấy thoải mái tự tại hơn rất nhiều. Ngay cả vết thương ở đầu gối cũng cảm thấy đỡ đau hơn.
Xe ngựa lại rẽ sang một con đường khác, Linh Tê tiến vào giúp ta đắp thuốc vào đầu gối. Nàng cẩn thận từng li từng tí xắn ống quần của ta lên, trên đầu gối xuất hiện một vết xanh tím, xung quanh còn có m.á.u bầm, có thể thấy lúc đó người đá dùng lực mạnh như thế nào. Tuy thân thể ta không tốt, nhưng từ nhỏ đến giờ đều không thích vận động, cũng chưa bao giờ bị chấn thương ngoài da nặng như vậy. Mặc dù Linh Tê đắp thuốc rất nhẹ nhàng nhưng ta vẫn kêu ra tiếng vì đau.
Con ngươi Vân Hạc bỗng tối sầm lại sau khi nhìn thấy vết thương của ta, thu liễm ý cười: “Trong hoàng cung Bắc Lương còn có người dám đối xử với muội như vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn vị biểu ca thường ngày hay đùa giỡn với đời, đột nhiên nhớ đến có lần Nhu tần đến trò chuyện với mẫu phi, “Tỷ tỷ có nhớ Vân Hạc tiểu thế tử của trưởng công chúa không? Ngày đó các gia tộc so tài đấu kiếm, nghe nói Vân Hạc thế tử như diều gặp gió, dọa đích tử nhà Trương đại nhân sợ đến mức suýt tè ra quần.”
Mẫu phi cười đáp: “Năm đó Ôn Bình Vương chinh chiến khắp nơi, người người sợ hãi, thế tử là nhi tử thân sinh của hắn, sao có thể thua kém?”
Yên cũng có thể đ.á.n.h đổ chúng sinh, động liền có thể xuất trận g.i.ế.t địch.
Ta lắc đầu, đem sự việc xảy ra hôm nay kể lại một lần.
Hắn nghe xong, thần sắc hơi hoãn lại, lắc đầu cảm khái: “Không ngờ hoạn quan Bắc Lương này khí thế lại lớn như vậy.”
Ta đáp: “Ta cũng chưa từng nghĩ tới, Đại Tề trước đây làm gì có nội thần thái độ kiêu ngạo như vậy, nên mới bị một cú đá này. Nhưng cuối cùng cũng không có nguy hiểm, xem như mở mang kiến thức.”
Linh Tê đắp xong thuốc cho ta, thở dài: “Vẫn bị thương đến mấy đốt xương, công chúa gần đây sợ là phải hạn chế đi lại.”
Vân Hạc nhìn nhìn rồi nói: “Trước tiên đành chịu đựng vài ngày, đợi tới nơi rồi nên dưỡng thương một thời gian cho tốt.”
Nói đến đây, ta hỏi: “Biểu ca, chúng ta đi về Đại Tề sao?”
Hắn lắc đầu: “Ta có hai bằng hữu Bắc Lương ở Nguyên Châu. Bây giờ thời tiết càng lạnh, thân thể muội yếu, không thích hợp đi xe ngựa mệt nhọc trong trời đông tuyết phủ. Chúng ta đến Nguyên Châu trước, còn khi nào rời khỏi Bắc Lương... Tốt hơn hết là đợi sang năm mới, sau đó tùy theo tình hình biên cương mà tính.”
“Vậy Trân cô cô và A Xán thì sao? Có thể đi cùng chúng ta không?”
Vân Hạc đáp: “Muội nói hai thị nữ kia của muội? Lần này chúng ta không thể dẫn theo bọn họ, nếu không mục tiêu quá lớn, dễ dàng khiến người khác nghi ngờ. Nhưng bọn họ rất an toàn, ta và Mạc Kỳ đã an bài ổn thỏa, muội cứ yên tâm.”
Ta gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng chần chừ nói: “Chỉ là chuyện ta rời đi sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Nếu vẫn ở lại Bắc Lương, trong lòng ta chung quy vẫn cảm thấy không yên tâm...”
Hắn sáng tỏ, cười đưa cho ta một tấm ngư phù, ta khó hiểu hỏi: “Đây là...”
*Ngư phù: Lá bùa hình con cá
Hắn cười cười: “Việc này đã sớm có chuẩn bị tốt, thân phận mới của muội.”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn. Theo lời Vân Hạc, từ sau lần Đại Tề có cung biến, hắn đã sử dụng một thân phận để hành tẩu khắp nơi, gọi là Vân Bạch, là một thương nhân bán tranh đến từ Thái Châu, Nhạc quốc.
Mà thân phận đưa cho ta lần này, chính là muội muội của hắn, gọi là Vân Nguyệt.
“Khi đến Nguyên Châu, chúng ta sẽ đến ở tạm nhà bằng hữu của ta Trương Tiến Bằng trước, họ chỉ biết trước kia muội đến kinh thành Bắc Lương thăm biểu tỷ đã xuất giá, sẽ không nghi ngờ gì.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, ta không khỏi khiếp sợ: “Bên ngoài... bên ngoài...”
Vân Hạc trái lại rất bình tĩnh, đặt tay lên thành cửa sổ xe, ngón tay gõ từng cái nhẹ nhàng, cười: “Sợ người trong cung đuổi theo?”
Ta gật đầu, nỗi sợ hãi trong lòng hiện rõ trên gương mặt trong nháy mắt.
“Tiểu Vân nhi yên tâm, dựa theo bố trí của ta, bọn họ sẽ không tìm ra.” Giọng hắn khiến người khác an tâm, “Lần này biểu ca nhất định sẽ bảo hộ muội đến nơi an toàn.”
Ta nhìn hắn, sự kiên cường vẫn luôn chống đỡ trong tim bất giác sụp đổ, nước mắt không tự chủ lượn vòng trong hốc mắt. Ta chỉ biết cúi đầu dốc sức chịu đựng, cố gắng để nước mắt không trào ra.
Một mùi hoa lan thoang thoảng ập đến, ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn giơ cánh tay ra, tay áo rộng buông xuống, trên tay áo có thêu họa tiết hoa lan nhàn nhạt. Cằm hắn nâng nhẹ, dù vẫn là dáng vẻ lười biếng nhưng trong hai mắt lại tràn đầy vẻ dịu dàng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Khóc đi, cho muội mượn tay áo, cũng đến lúc khóc cho đã một trận rồi.”
Bình luận truyện