Tòa Thành Bị Vùi Lấp
Chương 10
Buổi chiều đội khảo cổ sẽ rời đi.
Chị Mai giáo huấn em trai một hồi không có kết quả nên tâm trạng không được tốt. Cô ấy đang gồi sau quầy lễ tân xem hài kịch trên điện thoại. Lúc quay dầu lại, thấy Ngôn Tiêu đeo túi đi từ trên lầu xuống, tâm tình liền vui vẻ lên.
"Chào em."
Ngôn Tiêu quay đầu lại.
Chị Mai cười cười nói: "Nghe nói em mới đến đội khảo cổ, sau này nhờ em chăm sóc Truyện Học nhà chị nhé."
Ngôn Tiêu buồn cười: "Em cũng mới vào đội, sao có thể chăm sóc người khác được chứ?"
Chị Mai tỏ ra ngượng ngùng: "Truyện Học nhà chị rất hiểu chuyện, lại ngay thẳng. Trước đây chị không cho nó học khảo cổ nhưng nó khăng khăng đòi học, sau này chỉ mong muốn nó có thể tìm được một nơi ổn định công tác. Khi Quan đội mời, nó nhận lời gia nhập đội của cậu ta, cũng may là gặp được nhiều người tốt. Em nói xem thằng nhóc đó có cần người quan tâm chăm sóc không?"
Ngôn Tiêu không biết rõ cậu ta gia nhập đội khảo cổ thế nào, xem ra có vẻ cũng có vẻ không chính thức lắm.
Chị Mai thấy cô không trả lời thì lại nói thêm: "Lúc rảnh rỗi thì mọi người tâm sự với nhau một chút, gia nhập vào đội thì giúp đỡ nhau. Tính tình Truyện Học nhà chị rất tốt, chịu khó lại rất có trách nhiệm."
Ngôn Tiêu hiểu được chị Mai muốn gì, xem ra người chị này rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cậu em. Cô tựa vào chiếc bàn bên cạnh: "Tiểu Vương năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi bảy."
"Trẻ quá, kém em đến bảy tuổi."
Sắc mặt chị Ngôn biến đổi: "Em đã ba mươi bốn rồi sao? Nhìn đâu có giống."
Ngôn Tiêu nghiêm túc gật đầu: "Vừa tròn ba mươi bốn, tính cả tuổi mụ là ba mươi lăm."
Chị Mai liền lúng túng, lẩm bẩm: "Vậy thì không hợp rồi, hơn nhau nhiều tuổi quá. Còn lớn tuổi hơn cả Quan đội trưởng."
Ngôn Tiêu nghe thấy lời này liền hỏi: "Quan đội bao nhiêu tuổi?"
"Chỉ khoảng ba mươi thôi, không phải ba mươi thì là ba mươi mốt. Truyện Học đã từng nói với chị nhưng chị không nhớ lắm."
"Ồ, vậy còn ít tuổi hơn em."
Ngôn Tiêu nhịn cười đi ra cửa.
Tuổi tác chính là vấn đề, vì vậy cô mới nói lung tung để chị ta rút lui. Phụ nữ chính là hay để ý đến chuyện tuổi tác của nhau.
Ngôn Tiêu không lái xe mà đi bộ đi dạo, cô đi dọc theo tuyến phố, rẽ hai khúc cua. Khu phố trước mặt là nơi náo nhiệt, chắc là khu buôn bán. Hai bên phố đều là cửa hàng, đa số là bán các món ăn bình dân và đặc sản của địa phương như lựu Lâm Đồng, hạt dẻ Trấn An, táo đỏ của huyện Giai, thịt dê Hoành Sơn...Các biển hiệu san sát liền kề.
Ngôn Tiêu vừa đi vừa nhìn, không có ý định mua, chỉ dừng lại phía trước của một gian hàng bán các con rối dây. Làm công việc gắn liền với cổ vật một thời gian dài đâm ra cô đối với loại hình nghệ thuật cổ xưa này có chút hứng thú.
Bên cạnh có người đi đến, đột nhiên vỗ nhẹ vào vai Ngôn Tiêu một cái. Cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên đang đứng phía sau mình.
"Ngôn Tiêu, thật sự là cô. Tôi còn tưởng nhận nhầm người."
Ngôn Tiêu không có phản ứng gì. Người đàn ông này là đồng nghiệp trong nghề, ở Thượng Hải có gặp qua vài lần, hai người cũng không tính là thân quen. Nghĩ lại một chút thì nhớ ra ông ấy tên là Tống Phương: "Thầy Tống, thật là trùng hợp."
Tống Phương gật đầu: "Ở nơi xa xôi thế này mà cũng gặp được cô. Tôi còn tưởng cô đang ở Thượng Hải."
Ngôn Tiêu trả lời có lệ: "Đi ra ngoài một chút." Gặp lại đồng nghiệp lại nhớ lại những chuyện xảy ra ở Thượng Hải khiến tâm tình đều không còn.
Tống Phương thấy ánh mắt cô trông rất lạ, cười cũng rất miễn cưỡng nên cũng không đề cập đến công việc đã mất của cô, chỉ nói đùa đôi câu: "Ra ngoài một chút cũng tốt, bên ngoài nhiều đồ tốt*, khả năng tìm thấy được rất cao."
Ngôn Tiêu cười: "Tôi không muốn tìm đồ tốt gì cả." * đồ tốt ở đây là chỉ cổ vật.
Ánh mắt Tống Phương dò xét Ngôn Tiêu hai lượt như thể suy đoán xem lời cô có đáng tin hay không, trên mặt lại nở ra nụ cười: "Vậy được, cô cứ tiếp tục đi dạo đi, tôi còn có chút việc nên đi trước."
Ngôn Tiêu nhìn ông ta rời đi. Sau khi đi qua một dãy hàng, ông ta quay đầu lại nhìn về phía bên này một lát, rồi mới bước vào bên trong một gian hàng.
Đột nhiên bị mất hứng nên Ngôn Tiêu tùy tiện đi dạo xung quanh. Lúc chuẩn bị trở về, đi ngang qua một con hẻm, ở đó xuất hiện một người đang đứng nhìn cô.
Ngôn Tiêu nhìn sang, dừng lại, sau đó đi về hướng đó.
"Sao thế, tìm người mà lại đến chỗ này tìm?"
Quan Dược đứng trong con hẻm, khuôn mặt nghiêng nghiêng, tầm mắt nhìn ra xa, âm trầm và sắc bén, sóng mũi thẳng như được điêu khắc: "Cô có biết chỗ kia là nơi nào không?"
Ngôn Tiêu nhìn theo hướng nhìn của anh, là quán thịt bò của người Hồi giáo, biển hiệu màu xanh chữ trắng, phía bên là chữ hồi giáo: "Một tiệm mì."
"Không phải, bên cạnh quán đó, là chỗ mà người vừa rồi nói chuyện với cô đi vào."
Ngôn Tiêu nhìn sang gian bên cạnh, đúng là nơi vừa rồi Tống Phương đi vào. Cửa hàng đó không có treo biểu hiệu, trên cửa kính chỉ dán hai chữ, đã bạc màu gần hết, phần còn lại rất mờ nên không rõ là viết cái gì.
Đang nhìn hướng đó thì Tống Phương từ bên trong đi ra, trên tay cầm theo một hộp giấy, trên hộp có dòng chữ "Trứng gà ta địa phương", Ngôn Tiêu nói: "Chắc là bán đặc sản."
Vừa nói xong thì thấy không đúng, Ngôn Tiêu nghĩ một chút liền hiểu ra: "A, là Tổ tử."
Quan Dược nhìn sang cô: "Tổ tử?"
"Đó là từ lóng của giới chơi đồ cổ, nơi đó cất giấu rất nhiều bảo vật, mua đi bán lại cổ vật. Nơi như vậy được gọi là Tổ tử."
Vừa rồi lúc nói chuyện cùng Tống Phương, ông ta có nói ra ngoài có thể kiếm được nhiều đồ tốt, trước khi đi còn nhìn cô một cách đầy hàm ý, chắc hẳn đang đề phòng cô. Cái này gọi là đề phòng đồng môn, sợ cô cướp mất hàng tốt của ông ta nên mới che che giấu giấu như vậy. Ngôn Tiêu tin chắc mình đoán không lầm, vừa rồi nhìn thấy ông ta mang theo hộp đựng trứng đi ra nhưng bên trong hộp chưa chắc đã là trứng gà.
Quan Dược không lên tiếng, trầm mắt xuống suy nghĩ.
Ngôn Tiêu rất nhanh liền đoán được anh đang nghĩ gì: "Anh cảm thấy Chu Mâu đang ở trong đó?" "Có khả năng."
Chẳng trách sao Quan Dược xuất hiện ở đây.
Ngôn Tiêu lùi về phía sau hai bước, tựa lưng lên vách tường. Ngõ hẻm này chỉ rộng bằng một thân người, nhà cửa xung quanh đều cũ kỹ, vách tường gạch xám xanh càng làm nổi bật gương mặt trắng như tuyết của cô: "Gọi tôi đến đây làm gì?"
Với tính cách của anh, không có chuyện anh nhiệt tình gọi. Vừa rồi lúc qua đây bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô, Ngôn Tiêu đoán anh như vậy là đang gọi mình nên cô mới đi đến.
Quan Dược dời chân một bước, mở miệng nói: "Nhờ giúp một chuyện."
"Hả?" Ngôn Tiêu ngửa đầu lên nhìn anh. Ánh sáng trong ngõ hẻm chiếu từ thái dương đến sóng mũi cô, trắng nõn mịn màng như một viên ngọc: "Giúp việc gì?"
"Cô từng gặp Chu Mâu, hắn không biết cô là người của đội khảo cổ, nhưng hắn nhận ra tôi, cũng biết Tiểu Thạch và Tiểu Vương."
"Muốn tôi đi vào trong Tổ tử xem thử hắn có ở trong đó hay không?" "Đúng vậy."
Ngôn Tiêu dựa vào tường, ba lô trên vai bị trượt xuống khuỷu tay nhưng cô không để ý đến. Cô híp mắt lại, một chân nhẹ nhàng di trên mặt đất, đong đưa tạo ra cảm giác rất tùy ý.
"Đây là thái độ khi nhờ người khác giúp đỡ hả?"
Đứng ngược ánh sáng khiến thân hình của Quan Dược đặc biệt cao lớn, vóc dáng cô gái trước mặt gần như bị bóng anh che khuất. Một tay anh đút túi quần, chiếc quần ôm sát lộ ra thân hình rắn chắc: "Nhiệm vụ của cô là giám định bộ Hoàng Ngọc, cho nên việc này đối với cô cũng rất quan trọng."
Ngôn Tiêu nhíu mày, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ lời anh nói, cô đứng thẳng dậy, lấy bao thuốc trong túi ra, ung dung rút ra một điếu.
Trước đây cô hút thuốc là vì công việc giám định của cô khá buồn tẻ và bận rộn, cô cần tập trung tinh thần, mà nicotin có thể mang đến loại kích thích này. Hút nhiều thành quen nhưng cô lại không nghiện, đôi khi cảm thấy muốn hút thuốc thì mới đem ra hút.
Giờ phút này cô vốn không muốn hút thuốc nhưng vẫn lấy ra một điếu. Kẹp thuốc giữa hai ngón tay, cô tựa vào tường hất cằm lên, hướng điếu thuốc về phía anh, nhẹ nhàng khiêu khích.
Quan Dược nhìn cô, biểu cảm trên mặt cô rất lạnh nhạt, hai ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, rõ ràng cô không nói gì nhưng lại mang lại cảm giác cô đang nói.
Cô đang ra lệnh cho anh.
Quan Dược mím môi, nhíu máy, từ trong túi quần lấy ra chiếc bật lửa. "Tách" một tiếng, ánh lửa sáng lên, anh đưa bật lửa về phía cô. Ngôn Tiêu nói: "Thấp xuống, cao như thế tôi châm kiểu gì?"
Quan Dược đến gần hơn, ngón tay ấn vào bật lửa, ngọn lửa cháy lên ngay trước mắt.
Ngôn Tiêu đưa điếu thuốc lên miệng, nghiêng người về phía trước sát gần anh hơn.
Ánh lửa trong lòng bàn tay anh phản chiếu ánh sáng màu cam, từng đường chỉ vân tay hiện lên. Cơ thể anh tiến đến gần một cách tự nhiên, đầu cúi xuống gần trong gang tấc, đôi môi mỏng, cằm lún phún râu, khi nhìn kỹ thật vô cùng nam tính.
Làn khói từ từ được nhả ra, ngay lúc Quan Dược buông tay, Ngôn Tiêu ngước mắt lên nhìn qua làn sương mù.
Quan Dược dường như thấy được hàng mi dài của cô từ từ nhấc lên, đôi mắt quyến rũ, con ngươi đen láy nhìn anh, nhẹ nhàng linh hoạt chuyển động.
Trong thời khắc đó trái tim anh bỗng dưng lỡ một nhịp, có lẽ chỉ những người làm nghề giám định giỏi quan sát và tỉ mỉ mới có một đôi mắt như vậy.
Ngôn Tiêu vừa hút thuốc vừa nhìn vào đôi mắt anh, như thể anh cũng là một món đồ đáng giá mà cô đang nghiên cứu, ánh mắt cô lột trần phân tích, không hề che dấu.
Sai khiến người khác quả thật là một chuyện hết sức thú vị.
Quan Dược quay mặt đi tránh ánh mắt của cô, tắt chiếc bật lửa trong tay: "Được chưa?"
Ngôn Tiêu chậm rãi nhả khói, làn khói thuốc len qua những ngón tay và cánh tay anh, lượn lờ ngay trước mắt, giọng cô nói cô tràn đầy hứng thú: "Tôi có từng nói không được sao?"
Quan Dược trầm mắt xuống.
Ngôn Tiêu dường như cảm thấy vui vẻ.
"Suy nghĩ một chút, xem tâm tình tôi đã."
"..."
Ngôn Tiêu đeo balo lên rồi đi ra khỏi con hẻm.
Quan Dược nhìn theo bóng cô rời đi. Cô đang đi qua đường, đưa mắt nhìn ánh mặt trời chiều, trong miệng ngậm điếu thuốc, bộ dáng lười biếng nhàn nhã, dường như cô chỉ là khách du lịch ở nơi này, những chuyện xung quanh đều không liên quan đến cô.
Người phụ nữ này đang cố ý làm vậy.
Ngôn Tiêu đi dọc theo phố một đoạn, sau một khoảng thời gian chừng hút hết một điếu thuốc thì rẽ ngang đi về hướng gian hàng kia.
Đến gần mới nhìn thấy rõ mấy chữ bị rơi trên biển hiệu là "Đặc sản", nhưng nhìn vào bên trong thì trống trơn, chỉ có vài thùng giấy xếp chồng lên nhau ở góc tường. Càng nhìn càng có thể khẳng định nơi đây chính là Tổ tử.
Chị Mai giáo huấn em trai một hồi không có kết quả nên tâm trạng không được tốt. Cô ấy đang gồi sau quầy lễ tân xem hài kịch trên điện thoại. Lúc quay dầu lại, thấy Ngôn Tiêu đeo túi đi từ trên lầu xuống, tâm tình liền vui vẻ lên.
"Chào em."
Ngôn Tiêu quay đầu lại.
Chị Mai cười cười nói: "Nghe nói em mới đến đội khảo cổ, sau này nhờ em chăm sóc Truyện Học nhà chị nhé."
Ngôn Tiêu buồn cười: "Em cũng mới vào đội, sao có thể chăm sóc người khác được chứ?"
Chị Mai tỏ ra ngượng ngùng: "Truyện Học nhà chị rất hiểu chuyện, lại ngay thẳng. Trước đây chị không cho nó học khảo cổ nhưng nó khăng khăng đòi học, sau này chỉ mong muốn nó có thể tìm được một nơi ổn định công tác. Khi Quan đội mời, nó nhận lời gia nhập đội của cậu ta, cũng may là gặp được nhiều người tốt. Em nói xem thằng nhóc đó có cần người quan tâm chăm sóc không?"
Ngôn Tiêu không biết rõ cậu ta gia nhập đội khảo cổ thế nào, xem ra có vẻ cũng có vẻ không chính thức lắm.
Chị Mai thấy cô không trả lời thì lại nói thêm: "Lúc rảnh rỗi thì mọi người tâm sự với nhau một chút, gia nhập vào đội thì giúp đỡ nhau. Tính tình Truyện Học nhà chị rất tốt, chịu khó lại rất có trách nhiệm."
Ngôn Tiêu hiểu được chị Mai muốn gì, xem ra người chị này rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cậu em. Cô tựa vào chiếc bàn bên cạnh: "Tiểu Vương năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi bảy."
"Trẻ quá, kém em đến bảy tuổi."
Sắc mặt chị Ngôn biến đổi: "Em đã ba mươi bốn rồi sao? Nhìn đâu có giống."
Ngôn Tiêu nghiêm túc gật đầu: "Vừa tròn ba mươi bốn, tính cả tuổi mụ là ba mươi lăm."
Chị Mai liền lúng túng, lẩm bẩm: "Vậy thì không hợp rồi, hơn nhau nhiều tuổi quá. Còn lớn tuổi hơn cả Quan đội trưởng."
Ngôn Tiêu nghe thấy lời này liền hỏi: "Quan đội bao nhiêu tuổi?"
"Chỉ khoảng ba mươi thôi, không phải ba mươi thì là ba mươi mốt. Truyện Học đã từng nói với chị nhưng chị không nhớ lắm."
"Ồ, vậy còn ít tuổi hơn em."
Ngôn Tiêu nhịn cười đi ra cửa.
Tuổi tác chính là vấn đề, vì vậy cô mới nói lung tung để chị ta rút lui. Phụ nữ chính là hay để ý đến chuyện tuổi tác của nhau.
Ngôn Tiêu không lái xe mà đi bộ đi dạo, cô đi dọc theo tuyến phố, rẽ hai khúc cua. Khu phố trước mặt là nơi náo nhiệt, chắc là khu buôn bán. Hai bên phố đều là cửa hàng, đa số là bán các món ăn bình dân và đặc sản của địa phương như lựu Lâm Đồng, hạt dẻ Trấn An, táo đỏ của huyện Giai, thịt dê Hoành Sơn...Các biển hiệu san sát liền kề.
Ngôn Tiêu vừa đi vừa nhìn, không có ý định mua, chỉ dừng lại phía trước của một gian hàng bán các con rối dây. Làm công việc gắn liền với cổ vật một thời gian dài đâm ra cô đối với loại hình nghệ thuật cổ xưa này có chút hứng thú.
Bên cạnh có người đi đến, đột nhiên vỗ nhẹ vào vai Ngôn Tiêu một cái. Cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên đang đứng phía sau mình.
"Ngôn Tiêu, thật sự là cô. Tôi còn tưởng nhận nhầm người."
Ngôn Tiêu không có phản ứng gì. Người đàn ông này là đồng nghiệp trong nghề, ở Thượng Hải có gặp qua vài lần, hai người cũng không tính là thân quen. Nghĩ lại một chút thì nhớ ra ông ấy tên là Tống Phương: "Thầy Tống, thật là trùng hợp."
Tống Phương gật đầu: "Ở nơi xa xôi thế này mà cũng gặp được cô. Tôi còn tưởng cô đang ở Thượng Hải."
Ngôn Tiêu trả lời có lệ: "Đi ra ngoài một chút." Gặp lại đồng nghiệp lại nhớ lại những chuyện xảy ra ở Thượng Hải khiến tâm tình đều không còn.
Tống Phương thấy ánh mắt cô trông rất lạ, cười cũng rất miễn cưỡng nên cũng không đề cập đến công việc đã mất của cô, chỉ nói đùa đôi câu: "Ra ngoài một chút cũng tốt, bên ngoài nhiều đồ tốt*, khả năng tìm thấy được rất cao."
Ngôn Tiêu cười: "Tôi không muốn tìm đồ tốt gì cả." * đồ tốt ở đây là chỉ cổ vật.
Ánh mắt Tống Phương dò xét Ngôn Tiêu hai lượt như thể suy đoán xem lời cô có đáng tin hay không, trên mặt lại nở ra nụ cười: "Vậy được, cô cứ tiếp tục đi dạo đi, tôi còn có chút việc nên đi trước."
Ngôn Tiêu nhìn ông ta rời đi. Sau khi đi qua một dãy hàng, ông ta quay đầu lại nhìn về phía bên này một lát, rồi mới bước vào bên trong một gian hàng.
Đột nhiên bị mất hứng nên Ngôn Tiêu tùy tiện đi dạo xung quanh. Lúc chuẩn bị trở về, đi ngang qua một con hẻm, ở đó xuất hiện một người đang đứng nhìn cô.
Ngôn Tiêu nhìn sang, dừng lại, sau đó đi về hướng đó.
"Sao thế, tìm người mà lại đến chỗ này tìm?"
Quan Dược đứng trong con hẻm, khuôn mặt nghiêng nghiêng, tầm mắt nhìn ra xa, âm trầm và sắc bén, sóng mũi thẳng như được điêu khắc: "Cô có biết chỗ kia là nơi nào không?"
Ngôn Tiêu nhìn theo hướng nhìn của anh, là quán thịt bò của người Hồi giáo, biển hiệu màu xanh chữ trắng, phía bên là chữ hồi giáo: "Một tiệm mì."
"Không phải, bên cạnh quán đó, là chỗ mà người vừa rồi nói chuyện với cô đi vào."
Ngôn Tiêu nhìn sang gian bên cạnh, đúng là nơi vừa rồi Tống Phương đi vào. Cửa hàng đó không có treo biểu hiệu, trên cửa kính chỉ dán hai chữ, đã bạc màu gần hết, phần còn lại rất mờ nên không rõ là viết cái gì.
Đang nhìn hướng đó thì Tống Phương từ bên trong đi ra, trên tay cầm theo một hộp giấy, trên hộp có dòng chữ "Trứng gà ta địa phương", Ngôn Tiêu nói: "Chắc là bán đặc sản."
Vừa nói xong thì thấy không đúng, Ngôn Tiêu nghĩ một chút liền hiểu ra: "A, là Tổ tử."
Quan Dược nhìn sang cô: "Tổ tử?"
"Đó là từ lóng của giới chơi đồ cổ, nơi đó cất giấu rất nhiều bảo vật, mua đi bán lại cổ vật. Nơi như vậy được gọi là Tổ tử."
Vừa rồi lúc nói chuyện cùng Tống Phương, ông ta có nói ra ngoài có thể kiếm được nhiều đồ tốt, trước khi đi còn nhìn cô một cách đầy hàm ý, chắc hẳn đang đề phòng cô. Cái này gọi là đề phòng đồng môn, sợ cô cướp mất hàng tốt của ông ta nên mới che che giấu giấu như vậy. Ngôn Tiêu tin chắc mình đoán không lầm, vừa rồi nhìn thấy ông ta mang theo hộp đựng trứng đi ra nhưng bên trong hộp chưa chắc đã là trứng gà.
Quan Dược không lên tiếng, trầm mắt xuống suy nghĩ.
Ngôn Tiêu rất nhanh liền đoán được anh đang nghĩ gì: "Anh cảm thấy Chu Mâu đang ở trong đó?" "Có khả năng."
Chẳng trách sao Quan Dược xuất hiện ở đây.
Ngôn Tiêu lùi về phía sau hai bước, tựa lưng lên vách tường. Ngõ hẻm này chỉ rộng bằng một thân người, nhà cửa xung quanh đều cũ kỹ, vách tường gạch xám xanh càng làm nổi bật gương mặt trắng như tuyết của cô: "Gọi tôi đến đây làm gì?"
Với tính cách của anh, không có chuyện anh nhiệt tình gọi. Vừa rồi lúc qua đây bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô, Ngôn Tiêu đoán anh như vậy là đang gọi mình nên cô mới đi đến.
Quan Dược dời chân một bước, mở miệng nói: "Nhờ giúp một chuyện."
"Hả?" Ngôn Tiêu ngửa đầu lên nhìn anh. Ánh sáng trong ngõ hẻm chiếu từ thái dương đến sóng mũi cô, trắng nõn mịn màng như một viên ngọc: "Giúp việc gì?"
"Cô từng gặp Chu Mâu, hắn không biết cô là người của đội khảo cổ, nhưng hắn nhận ra tôi, cũng biết Tiểu Thạch và Tiểu Vương."
"Muốn tôi đi vào trong Tổ tử xem thử hắn có ở trong đó hay không?" "Đúng vậy."
Ngôn Tiêu dựa vào tường, ba lô trên vai bị trượt xuống khuỷu tay nhưng cô không để ý đến. Cô híp mắt lại, một chân nhẹ nhàng di trên mặt đất, đong đưa tạo ra cảm giác rất tùy ý.
"Đây là thái độ khi nhờ người khác giúp đỡ hả?"
Đứng ngược ánh sáng khiến thân hình của Quan Dược đặc biệt cao lớn, vóc dáng cô gái trước mặt gần như bị bóng anh che khuất. Một tay anh đút túi quần, chiếc quần ôm sát lộ ra thân hình rắn chắc: "Nhiệm vụ của cô là giám định bộ Hoàng Ngọc, cho nên việc này đối với cô cũng rất quan trọng."
Ngôn Tiêu nhíu mày, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ lời anh nói, cô đứng thẳng dậy, lấy bao thuốc trong túi ra, ung dung rút ra một điếu.
Trước đây cô hút thuốc là vì công việc giám định của cô khá buồn tẻ và bận rộn, cô cần tập trung tinh thần, mà nicotin có thể mang đến loại kích thích này. Hút nhiều thành quen nhưng cô lại không nghiện, đôi khi cảm thấy muốn hút thuốc thì mới đem ra hút.
Giờ phút này cô vốn không muốn hút thuốc nhưng vẫn lấy ra một điếu. Kẹp thuốc giữa hai ngón tay, cô tựa vào tường hất cằm lên, hướng điếu thuốc về phía anh, nhẹ nhàng khiêu khích.
Quan Dược nhìn cô, biểu cảm trên mặt cô rất lạnh nhạt, hai ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, rõ ràng cô không nói gì nhưng lại mang lại cảm giác cô đang nói.
Cô đang ra lệnh cho anh.
Quan Dược mím môi, nhíu máy, từ trong túi quần lấy ra chiếc bật lửa. "Tách" một tiếng, ánh lửa sáng lên, anh đưa bật lửa về phía cô. Ngôn Tiêu nói: "Thấp xuống, cao như thế tôi châm kiểu gì?"
Quan Dược đến gần hơn, ngón tay ấn vào bật lửa, ngọn lửa cháy lên ngay trước mắt.
Ngôn Tiêu đưa điếu thuốc lên miệng, nghiêng người về phía trước sát gần anh hơn.
Ánh lửa trong lòng bàn tay anh phản chiếu ánh sáng màu cam, từng đường chỉ vân tay hiện lên. Cơ thể anh tiến đến gần một cách tự nhiên, đầu cúi xuống gần trong gang tấc, đôi môi mỏng, cằm lún phún râu, khi nhìn kỹ thật vô cùng nam tính.
Làn khói từ từ được nhả ra, ngay lúc Quan Dược buông tay, Ngôn Tiêu ngước mắt lên nhìn qua làn sương mù.
Quan Dược dường như thấy được hàng mi dài của cô từ từ nhấc lên, đôi mắt quyến rũ, con ngươi đen láy nhìn anh, nhẹ nhàng linh hoạt chuyển động.
Trong thời khắc đó trái tim anh bỗng dưng lỡ một nhịp, có lẽ chỉ những người làm nghề giám định giỏi quan sát và tỉ mỉ mới có một đôi mắt như vậy.
Ngôn Tiêu vừa hút thuốc vừa nhìn vào đôi mắt anh, như thể anh cũng là một món đồ đáng giá mà cô đang nghiên cứu, ánh mắt cô lột trần phân tích, không hề che dấu.
Sai khiến người khác quả thật là một chuyện hết sức thú vị.
Quan Dược quay mặt đi tránh ánh mắt của cô, tắt chiếc bật lửa trong tay: "Được chưa?"
Ngôn Tiêu chậm rãi nhả khói, làn khói thuốc len qua những ngón tay và cánh tay anh, lượn lờ ngay trước mắt, giọng cô nói cô tràn đầy hứng thú: "Tôi có từng nói không được sao?"
Quan Dược trầm mắt xuống.
Ngôn Tiêu dường như cảm thấy vui vẻ.
"Suy nghĩ một chút, xem tâm tình tôi đã."
"..."
Ngôn Tiêu đeo balo lên rồi đi ra khỏi con hẻm.
Quan Dược nhìn theo bóng cô rời đi. Cô đang đi qua đường, đưa mắt nhìn ánh mặt trời chiều, trong miệng ngậm điếu thuốc, bộ dáng lười biếng nhàn nhã, dường như cô chỉ là khách du lịch ở nơi này, những chuyện xung quanh đều không liên quan đến cô.
Người phụ nữ này đang cố ý làm vậy.
Ngôn Tiêu đi dọc theo phố một đoạn, sau một khoảng thời gian chừng hút hết một điếu thuốc thì rẽ ngang đi về hướng gian hàng kia.
Đến gần mới nhìn thấy rõ mấy chữ bị rơi trên biển hiệu là "Đặc sản", nhưng nhìn vào bên trong thì trống trơn, chỉ có vài thùng giấy xếp chồng lên nhau ở góc tường. Càng nhìn càng có thể khẳng định nơi đây chính là Tổ tử.
Bình luận truyện