Tòa Thành Bị Vùi Lấp
Chương 56
Những vì sao trên bầu trời sáng lấp lánh đến chói mắt.
Ngôn Tiêu ở trong xe đang làm ổ ở hàng ghế sau, cô không nghĩ rằng Xuyên Tử chạy xe một mạch cho đến nửa đêm. Hiện giờ bọn họ đi trong sa mạc, bên ngoài gió thổi vù vù, cuốn những hạt cát va lên cửa xe.
"Chúng ta đi đâu?"
Quan Dược ở bên cạnh nói: "Nơi trú quân của tổ chức Văn Bảo." Ngôn Tiêu "À" một tiếng hiểu ra.
Ánh đèn pha quét qua chiếu đến những tàn tích còn lại của những tòa tháp cổ đổ nát, từng cơn gió lớn thổi qua càng mang đến cảm giác thê lương không nói thành lời.
Thứ xuất hiện nhiều nhất suốt dọc đường vẫn là cây Hồ Dương, đôi khi chỉ có một gốc cây, đôi khi là vài cây sát nhau, đều mọc hướng vào trong sa mạc, sắc vàng của cây trong màn đêm tựa như những ngọn lửa bập bùng.
Xuyên Tử quay xe một vòng, nói: "Đến rồi."
Trong tầm mắt xuất hiện đường nét một ngọn núi rất cao, dưới chân núi thấp thoáng một góc của một toà nhà sừng sững, được bao xung quanh bởi những bức tường cao.
Chiếc xe cuốn theo khói bụi xông vào bên trong.
Ngôn Tiêu là người xuống xe đầu tiên, nhìn ngó căn phòng trước mặt, một dãy nhà được xây bằng gạch thô dựa vào núi, mái hiên được làm bằng cây hồ dương, dưới hiên có bóng đèn, trên nóc của gian phòng cuối cùng hình như còn có một tầng nhô ra, khiến cô liên tưởng đến kiểu kiến trúc của hang Mạc Cao.
Trước đây cô luôn cho rằng Văn Bảo chỉ là một tổ chức đơn giản được thành lập bởi một nhóm tình nguyện viên, không ngờ lại có địa bàn đàng hoàng thế này.
Xuyên Tử xuống xe, đi đến gian phòng ở giữa gõ cửa: "Ra hết đi, Tiểu Thập Ca về rồi."
Cánh cửa mở, một đám đàn ông nối đuôi nhau đi ra, tất cả đều có làn da đen, thân hình cao lớn, ào ào chào hỏi Quan Dược.
Ngôn Tiêu từng gặp bọn họ nên có chút ấn tượng, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều cảm giác như đang thấy đội quân đất nung.
Những người đàn ông đó dường như đều chú ý đến cô, chỉ vì Quan Dược không chủ động giới thiệu nên bọn họ không ra chào hỏi, chỉ cười cười nhìn cô.
Có người mời thuốc Quan Dược, Xuyên Tử bật lửa cho anh châm nhưng Quan Dược không nhận:
"Lát nữa rồi hút, chuyện tôi dặn các cậu xử lý đã làm xong chưa?"
Xuyên Tử nói: "Thập ca yên tâm, theo đúng lời anh nói, chỗ hầm đào lên kia bọn em đã lấp lại, Nhị Trụ mang theo người hiện giờ đang coi giữ ở đấy, nơi đó sẽ không bị lộ ra đâu."
"Vậy là tốt rồi."
Xuyên Tử nhìn về phía Ngôn Tiêu, dùng khuỷu tay huých Quan Dược: "Hai người chắc đói rồi, để em đi xem có gì ăn không, anh đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước đi."
Quan Dược gật đầu, cầm lấy túi của Ngôn Tiêu: "Tôi dẫn em đến phòng nghỉ."
Ngôn Tiêu đi theo anh đến cuối hiên, ở đó có một cầu thang bằng gỗ, Quan Dược bước lên, bậc thang phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Bên trên giống như một ban công nhỏ, cửa phòng là loại hai cánh, Quan Dược mở khóa cửa: "Căn phòng này ở tầng trên nên không có ai ở, sạch sẽ hơn, lại không bị quấy rầy."
Cửa két một tiếng mở ra, Quan Dược giơ tay kéo một sợi dây sau cánh cửa, đèn trong phòng sáng
lên.
Căn phòng này rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường ván gỗ, gần cửa sổ có một cái bàn nhỏ, thậm chí cả ghế cũng không có.
Cửa sổ lúc này đang mở, gió mạnh lùa vào. Ngôn Tiêu đi ra đóng cửa.
Nhà cửa trong sa mạc thường xây rất nhỏ, nhằm giảm thiểu nhiệt lượng của ánh nắng mặt trời truyền vào, cũng để tránh làm giảm nhiệt vào ban đêm, hơn nữa còn giúp ngăn ngừa bão cát. Cánh cửa sổ nhỏ này rất khó đóng, Ngôn Tiêu làm cách nào cũng không đóng khít được. Quan Dược đi đến dùng ngón tay kéo cái móc mới đóng được, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Anh phủi bụi bám trên người: "Tạm thời ở lại đây, đám cảnh sát xung quanh đây không lâu nữa sẽ rời đi thôi."
Đối với Ngôn Tiêu chuyện đó không quan trọng, dù sao cô cũng không ở đây lâu, ở đâu cũng được. "Đang nghĩ gì thế?"
"Hả?" Ngôn Tiêu bừng tỉnh, tựa bên cạnh bàn nhìn anh: "À, tôi đang nghĩ Ngũ Gia vì đội khảo cổ giả này của anh mới sa lưới, nên dù anh có bị Lý Chính Hải điều tra, chẳng lẽ không thể lấy công chuộc tội?"
"Không đơn giản như vậy."
Nghe thấy câu này của anh, Ngôn Tiêu còn tưởng mình nghe lầm: "Thế nào là không đơn giản như vậy?"
"Không có gì." Quan Dược quay người sắp xếp qua đồ trong phòng, nói: "Tôi đi lấy chăn nệm cho em."
Ngôn Tiêu nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, dù nhìn qua lớp kính thủy tinh mờ nhưng không thể che đi ánh trăng sao sáng trên bầu trời. Ở nơi cao thế này có thể nhìn thấy được những cồn cát tĩnh lặng phía xa, giữa nơi hoang vu mang theo vẻ mạnh mẽ thô ráp, khiến nơi này dường như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Cô đột nhiên cảm thấy nơi này rất đẹp.
Không bao lâu sau Quan Dược quay trở lại, một tay cầm chăn gối, tay kia bưng một bát lớn, trên đó có một đôi đũa.
Ngôn Tiêu nhìn sang: "Đồ ăn anh cũng mang lên luôn?" "Sợ em không quen dùng cơm với một đám đàn ông."
Cô cầm lấy bát cơm, nhân tiện bóp nhẹ chóp mũi anh: "Chu đáo như vậy?" Có chút ngứa, Quan Dược sờ vào mũi mình, quay người trải ga giường.
Ngôn Tiêu đặt bát lên bàn, đi đến: "Lắm chuyện quá, không phải tay anh đang bị thương sao?"
Quan Dược đưa một góc ga giường cho cô: "Kéo căng."
Ngôn Tiêu đành phải nhận lấy, kéo căng ga trải lên, phát hiện ra chiếc giường này rất nhỏ, liếc nhìn anh: "Anh ở đâu?"
"Ngay dưới tầng, Xuyên Tử nói có chuyện muốn nói với tôi, tối tay tôi sẽ ngủ với cậu ta." "À." Nói xong cảm thấy buồn cười: "Tôi cũng đâu muốn anh ngủ ở đây."
Quan Dược nhướng mắt nhìn cô, ánh đèn trong phòng không sáng lắm, Ngôn Tiêu cảm thấy trong ánh mắt anh vừa rồi có lóe ra một tia sáng.
Không quen bị anh dùng ánh mắt trực tiếp và thản nhiên như vậy nhìn mình, cô cúi đầu chỉnh sửa ga giường.
Sắp xếp giường chiếu xong, Quan Dược đứng thẳng người nói: "Để tôi mang nước cho em, ăn xong rửa mặt rồi đi ngủ sớm một chút."
"Ừ."
Ngôn Tiêu ngồi bên cạnh bàn ăn cơm, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời giăng đầy sao, màn
đêm cũng tối hơn hơn một chút, trong khung cảnh rộng lớn ấy mang theo một sắc thái thê lương.
Cô đột nhiên rất hiếu kỳ, sao Quan Dược có thể ở lại một nơi hoang vắng thế này, thậm chí trong một thời gian dài.
...
Lúc bọn họ đến nơi trời đã không còn sớm, lúc lên giường cũng đã quá nửa đêm.
Dù sao trên đường đi cô đã ngủ nhiều rồi nên cũng không thấy mệt, cô lấy di động gọi cho Thạch Trung Chu.
Chuông vừa reo một tiếng liền nghe thấy giọng Thạch Trung Chu: "Ngôn tỷ, chị tìm em à?"
Ngôn Tiêu nhỏ giọng: "Ừ, tôi nghe nói đội khảo cổ bị cảnh sát điều tra?" "Đúng vậy, bọn em đều chuyển đi rồi." "Chuyển đến đâu?"
"Thị trấn Định Biên."
"Hành lý của tôi cũng mang theo à?"
"Có mang, trong đội cũng không có thứ gì, đồ của chị đang ở chỗ em. Ngôn tỷ, chị cần dùng sao?" Ngôn Tiêu cười cười: "Cậu cứ tìm một chỗ để nó ở đó, làm xong thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ tự
mình đến lấy."
"Được rồi."
Sau khi dập máy, Ngôn Tiêu nhắm mắt lại. Loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn ông dưới tầng nói chuyện.
Không biết cô ngủ thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Ngôn Tiêu mở mắt ra, ánh sáng ban ngày tràn vào phòng, chiếu thẳng lên mặt cô, cô với tay tìm chiếc mũ Quan Dược mua che lên mặt, sau đó nghe máy.
"Sư muội." Là Bùi Minh Sinh.
Giọng nói Ngôn Tiêu khàn khàn: "Sư huynh."
"Tâm tình tốt nên gọi anh một tiếng sư huynh, có phải đoán được anh muốn nói gì à?" "Ừ, đang đợi điện thoại của anh."
"Anh không nhìn lầm Quan Dược, anh ta thực sự lật đổ được Ngũ Gia. Hôm nay ở Thượng Hải, cảnh sát đến Hoa Nham hỏi anh mới biết, sao anh ta lại không báo tin cho anh? Nếu không anh đã ngay tức khắc gọi điện cho em rồi."
Ngôn Tiêu bật cười: "Có lẽ anh ta bận quá."
Đầu bên kia Bùi Minh Sinh sung sướng cười: "Lúc đầu anh kêu em đi Tây Bắc là vì muốn tốt cho em, giờ thì em tin rồi chứ?"
"Ai biết cáo già nhà anh khi đó tính toán cái gì."
"Được rồi đừng mắng nữa, việc của em ở đó xong rồi, bao giờ thì trở về?"
Ngôn Tiêu lấy chiếc mũ trên mặt xuống, mím đôi môi khô, từ từ nói: "Lúc nào cũng được."
"Vậy là tốt rồi, khoảng thời gian em không ở đây Hoa Nham quả thực bận phát điên, mấy món đồ vốn dĩ chỉ cần giám định một lần là xong mà bọn họ phải làm đến tám lần, thật sự là nhớ em muốn chết."
Ngôn Tiêu dập điện thoại, ngồi dậy, ánh mặt trời lúc này quá chói mắt, phải mất một lúc mắt cô mới thích ứng được.
Phía dưới lầu, mấy người đàn ông thay nhau vác bao lớn bao nhỏ lên xe rời đi, Quan Dược cúi đầu đi đến sảnh.
Xuyên Tử đang ngồi ở đó hút thuốc: "Thập ca, chỗ đó quan trọng như vậy sao? Làm gì mà phải phiền phức như thế?"
Quan Dược vừa rồi mới phân công bọn họ luôn phiên nhau đi trông coi tòa thành đó. "Bớt nói nhảm, cứ làm theo là được."
Xuyên Tử cười cười nói: "Được, không nói nhảm, vậy em nói chuyện khác, nói chuyện anh làm sao cưa đổ chị dâu đi."
Quan Dược ngậm điếu thuốc trong miệng, liếc cậu ta.
"Nói đi Thập ca, bọn em tò mò muốn chết, còn tưởng cứ đà này thì chừng hai năm nữa là anh lên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi. Thánh tăng như anh, thế nào chớp nhoáng một cái liền có phụ nữ bên cạnh? Lại còn là đại mỹ nữ. Nói nhanh đi, là cô ấy theo đuổi anh hay anh theo đuổi cô ấy?"
Quan Dược liếm hàm răng, không trả lời được, như thế là theo đuổi sao?
Xuyên Tử chờ anh mở miệng, khuôn mặt Quan Dược bị ánh mắt trời chiếu lên, phác họa những đường nét trên khuôn mặt đang nhíu lại của anh. Xuyên Tử giống như đã hiểu ra, dùng tay vỗ mạnh vào chân: "Mẹ kiếp, quả nhiên vẫn phải nhìn mặt mũi mà."
Quan Dược đạp cậu ta một phát, ánh mắt đúng lúc nhìn về phía cầu thang cuối hiên, cầm điếu thuốc trên tay đi ra đó.
Ngôn Tiêu sách túi đi đến, gọi anh: "Này."
"Sao?" Anh trả lời rất tự nhiên.
"Tôi vừa gọi cho Lý Chính Hải, anh ta áp giải Ngũ Gia đến Tây An rồi, chắc cảnh sát đã rút khỏi nơi này, chúng ta đi dạo một chút chứ?"
"Đi dạo?"
"Ừ, chỉ hai chúng ta."
Ngôn Tiêu ở trong xe đang làm ổ ở hàng ghế sau, cô không nghĩ rằng Xuyên Tử chạy xe một mạch cho đến nửa đêm. Hiện giờ bọn họ đi trong sa mạc, bên ngoài gió thổi vù vù, cuốn những hạt cát va lên cửa xe.
"Chúng ta đi đâu?"
Quan Dược ở bên cạnh nói: "Nơi trú quân của tổ chức Văn Bảo." Ngôn Tiêu "À" một tiếng hiểu ra.
Ánh đèn pha quét qua chiếu đến những tàn tích còn lại của những tòa tháp cổ đổ nát, từng cơn gió lớn thổi qua càng mang đến cảm giác thê lương không nói thành lời.
Thứ xuất hiện nhiều nhất suốt dọc đường vẫn là cây Hồ Dương, đôi khi chỉ có một gốc cây, đôi khi là vài cây sát nhau, đều mọc hướng vào trong sa mạc, sắc vàng của cây trong màn đêm tựa như những ngọn lửa bập bùng.
Xuyên Tử quay xe một vòng, nói: "Đến rồi."
Trong tầm mắt xuất hiện đường nét một ngọn núi rất cao, dưới chân núi thấp thoáng một góc của một toà nhà sừng sững, được bao xung quanh bởi những bức tường cao.
Chiếc xe cuốn theo khói bụi xông vào bên trong.
Ngôn Tiêu là người xuống xe đầu tiên, nhìn ngó căn phòng trước mặt, một dãy nhà được xây bằng gạch thô dựa vào núi, mái hiên được làm bằng cây hồ dương, dưới hiên có bóng đèn, trên nóc của gian phòng cuối cùng hình như còn có một tầng nhô ra, khiến cô liên tưởng đến kiểu kiến trúc của hang Mạc Cao.
Trước đây cô luôn cho rằng Văn Bảo chỉ là một tổ chức đơn giản được thành lập bởi một nhóm tình nguyện viên, không ngờ lại có địa bàn đàng hoàng thế này.
Xuyên Tử xuống xe, đi đến gian phòng ở giữa gõ cửa: "Ra hết đi, Tiểu Thập Ca về rồi."
Cánh cửa mở, một đám đàn ông nối đuôi nhau đi ra, tất cả đều có làn da đen, thân hình cao lớn, ào ào chào hỏi Quan Dược.
Ngôn Tiêu từng gặp bọn họ nên có chút ấn tượng, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều cảm giác như đang thấy đội quân đất nung.
Những người đàn ông đó dường như đều chú ý đến cô, chỉ vì Quan Dược không chủ động giới thiệu nên bọn họ không ra chào hỏi, chỉ cười cười nhìn cô.
Có người mời thuốc Quan Dược, Xuyên Tử bật lửa cho anh châm nhưng Quan Dược không nhận:
"Lát nữa rồi hút, chuyện tôi dặn các cậu xử lý đã làm xong chưa?"
Xuyên Tử nói: "Thập ca yên tâm, theo đúng lời anh nói, chỗ hầm đào lên kia bọn em đã lấp lại, Nhị Trụ mang theo người hiện giờ đang coi giữ ở đấy, nơi đó sẽ không bị lộ ra đâu."
"Vậy là tốt rồi."
Xuyên Tử nhìn về phía Ngôn Tiêu, dùng khuỷu tay huých Quan Dược: "Hai người chắc đói rồi, để em đi xem có gì ăn không, anh đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước đi."
Quan Dược gật đầu, cầm lấy túi của Ngôn Tiêu: "Tôi dẫn em đến phòng nghỉ."
Ngôn Tiêu đi theo anh đến cuối hiên, ở đó có một cầu thang bằng gỗ, Quan Dược bước lên, bậc thang phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Bên trên giống như một ban công nhỏ, cửa phòng là loại hai cánh, Quan Dược mở khóa cửa: "Căn phòng này ở tầng trên nên không có ai ở, sạch sẽ hơn, lại không bị quấy rầy."
Cửa két một tiếng mở ra, Quan Dược giơ tay kéo một sợi dây sau cánh cửa, đèn trong phòng sáng
lên.
Căn phòng này rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường ván gỗ, gần cửa sổ có một cái bàn nhỏ, thậm chí cả ghế cũng không có.
Cửa sổ lúc này đang mở, gió mạnh lùa vào. Ngôn Tiêu đi ra đóng cửa.
Nhà cửa trong sa mạc thường xây rất nhỏ, nhằm giảm thiểu nhiệt lượng của ánh nắng mặt trời truyền vào, cũng để tránh làm giảm nhiệt vào ban đêm, hơn nữa còn giúp ngăn ngừa bão cát. Cánh cửa sổ nhỏ này rất khó đóng, Ngôn Tiêu làm cách nào cũng không đóng khít được. Quan Dược đi đến dùng ngón tay kéo cái móc mới đóng được, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Anh phủi bụi bám trên người: "Tạm thời ở lại đây, đám cảnh sát xung quanh đây không lâu nữa sẽ rời đi thôi."
Đối với Ngôn Tiêu chuyện đó không quan trọng, dù sao cô cũng không ở đây lâu, ở đâu cũng được. "Đang nghĩ gì thế?"
"Hả?" Ngôn Tiêu bừng tỉnh, tựa bên cạnh bàn nhìn anh: "À, tôi đang nghĩ Ngũ Gia vì đội khảo cổ giả này của anh mới sa lưới, nên dù anh có bị Lý Chính Hải điều tra, chẳng lẽ không thể lấy công chuộc tội?"
"Không đơn giản như vậy."
Nghe thấy câu này của anh, Ngôn Tiêu còn tưởng mình nghe lầm: "Thế nào là không đơn giản như vậy?"
"Không có gì." Quan Dược quay người sắp xếp qua đồ trong phòng, nói: "Tôi đi lấy chăn nệm cho em."
Ngôn Tiêu nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, dù nhìn qua lớp kính thủy tinh mờ nhưng không thể che đi ánh trăng sao sáng trên bầu trời. Ở nơi cao thế này có thể nhìn thấy được những cồn cát tĩnh lặng phía xa, giữa nơi hoang vu mang theo vẻ mạnh mẽ thô ráp, khiến nơi này dường như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Cô đột nhiên cảm thấy nơi này rất đẹp.
Không bao lâu sau Quan Dược quay trở lại, một tay cầm chăn gối, tay kia bưng một bát lớn, trên đó có một đôi đũa.
Ngôn Tiêu nhìn sang: "Đồ ăn anh cũng mang lên luôn?" "Sợ em không quen dùng cơm với một đám đàn ông."
Cô cầm lấy bát cơm, nhân tiện bóp nhẹ chóp mũi anh: "Chu đáo như vậy?" Có chút ngứa, Quan Dược sờ vào mũi mình, quay người trải ga giường.
Ngôn Tiêu đặt bát lên bàn, đi đến: "Lắm chuyện quá, không phải tay anh đang bị thương sao?"
Quan Dược đưa một góc ga giường cho cô: "Kéo căng."
Ngôn Tiêu đành phải nhận lấy, kéo căng ga trải lên, phát hiện ra chiếc giường này rất nhỏ, liếc nhìn anh: "Anh ở đâu?"
"Ngay dưới tầng, Xuyên Tử nói có chuyện muốn nói với tôi, tối tay tôi sẽ ngủ với cậu ta." "À." Nói xong cảm thấy buồn cười: "Tôi cũng đâu muốn anh ngủ ở đây."
Quan Dược nhướng mắt nhìn cô, ánh đèn trong phòng không sáng lắm, Ngôn Tiêu cảm thấy trong ánh mắt anh vừa rồi có lóe ra một tia sáng.
Không quen bị anh dùng ánh mắt trực tiếp và thản nhiên như vậy nhìn mình, cô cúi đầu chỉnh sửa ga giường.
Sắp xếp giường chiếu xong, Quan Dược đứng thẳng người nói: "Để tôi mang nước cho em, ăn xong rửa mặt rồi đi ngủ sớm một chút."
"Ừ."
Ngôn Tiêu ngồi bên cạnh bàn ăn cơm, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời giăng đầy sao, màn
đêm cũng tối hơn hơn một chút, trong khung cảnh rộng lớn ấy mang theo một sắc thái thê lương.
Cô đột nhiên rất hiếu kỳ, sao Quan Dược có thể ở lại một nơi hoang vắng thế này, thậm chí trong một thời gian dài.
...
Lúc bọn họ đến nơi trời đã không còn sớm, lúc lên giường cũng đã quá nửa đêm.
Dù sao trên đường đi cô đã ngủ nhiều rồi nên cũng không thấy mệt, cô lấy di động gọi cho Thạch Trung Chu.
Chuông vừa reo một tiếng liền nghe thấy giọng Thạch Trung Chu: "Ngôn tỷ, chị tìm em à?"
Ngôn Tiêu nhỏ giọng: "Ừ, tôi nghe nói đội khảo cổ bị cảnh sát điều tra?" "Đúng vậy, bọn em đều chuyển đi rồi." "Chuyển đến đâu?"
"Thị trấn Định Biên."
"Hành lý của tôi cũng mang theo à?"
"Có mang, trong đội cũng không có thứ gì, đồ của chị đang ở chỗ em. Ngôn tỷ, chị cần dùng sao?" Ngôn Tiêu cười cười: "Cậu cứ tìm một chỗ để nó ở đó, làm xong thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ tự
mình đến lấy."
"Được rồi."
Sau khi dập máy, Ngôn Tiêu nhắm mắt lại. Loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn ông dưới tầng nói chuyện.
Không biết cô ngủ thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Ngôn Tiêu mở mắt ra, ánh sáng ban ngày tràn vào phòng, chiếu thẳng lên mặt cô, cô với tay tìm chiếc mũ Quan Dược mua che lên mặt, sau đó nghe máy.
"Sư muội." Là Bùi Minh Sinh.
Giọng nói Ngôn Tiêu khàn khàn: "Sư huynh."
"Tâm tình tốt nên gọi anh một tiếng sư huynh, có phải đoán được anh muốn nói gì à?" "Ừ, đang đợi điện thoại của anh."
"Anh không nhìn lầm Quan Dược, anh ta thực sự lật đổ được Ngũ Gia. Hôm nay ở Thượng Hải, cảnh sát đến Hoa Nham hỏi anh mới biết, sao anh ta lại không báo tin cho anh? Nếu không anh đã ngay tức khắc gọi điện cho em rồi."
Ngôn Tiêu bật cười: "Có lẽ anh ta bận quá."
Đầu bên kia Bùi Minh Sinh sung sướng cười: "Lúc đầu anh kêu em đi Tây Bắc là vì muốn tốt cho em, giờ thì em tin rồi chứ?"
"Ai biết cáo già nhà anh khi đó tính toán cái gì."
"Được rồi đừng mắng nữa, việc của em ở đó xong rồi, bao giờ thì trở về?"
Ngôn Tiêu lấy chiếc mũ trên mặt xuống, mím đôi môi khô, từ từ nói: "Lúc nào cũng được."
"Vậy là tốt rồi, khoảng thời gian em không ở đây Hoa Nham quả thực bận phát điên, mấy món đồ vốn dĩ chỉ cần giám định một lần là xong mà bọn họ phải làm đến tám lần, thật sự là nhớ em muốn chết."
Ngôn Tiêu dập điện thoại, ngồi dậy, ánh mặt trời lúc này quá chói mắt, phải mất một lúc mắt cô mới thích ứng được.
Phía dưới lầu, mấy người đàn ông thay nhau vác bao lớn bao nhỏ lên xe rời đi, Quan Dược cúi đầu đi đến sảnh.
Xuyên Tử đang ngồi ở đó hút thuốc: "Thập ca, chỗ đó quan trọng như vậy sao? Làm gì mà phải phiền phức như thế?"
Quan Dược vừa rồi mới phân công bọn họ luôn phiên nhau đi trông coi tòa thành đó. "Bớt nói nhảm, cứ làm theo là được."
Xuyên Tử cười cười nói: "Được, không nói nhảm, vậy em nói chuyện khác, nói chuyện anh làm sao cưa đổ chị dâu đi."
Quan Dược ngậm điếu thuốc trong miệng, liếc cậu ta.
"Nói đi Thập ca, bọn em tò mò muốn chết, còn tưởng cứ đà này thì chừng hai năm nữa là anh lên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi. Thánh tăng như anh, thế nào chớp nhoáng một cái liền có phụ nữ bên cạnh? Lại còn là đại mỹ nữ. Nói nhanh đi, là cô ấy theo đuổi anh hay anh theo đuổi cô ấy?"
Quan Dược liếm hàm răng, không trả lời được, như thế là theo đuổi sao?
Xuyên Tử chờ anh mở miệng, khuôn mặt Quan Dược bị ánh mắt trời chiếu lên, phác họa những đường nét trên khuôn mặt đang nhíu lại của anh. Xuyên Tử giống như đã hiểu ra, dùng tay vỗ mạnh vào chân: "Mẹ kiếp, quả nhiên vẫn phải nhìn mặt mũi mà."
Quan Dược đạp cậu ta một phát, ánh mắt đúng lúc nhìn về phía cầu thang cuối hiên, cầm điếu thuốc trên tay đi ra đó.
Ngôn Tiêu sách túi đi đến, gọi anh: "Này."
"Sao?" Anh trả lời rất tự nhiên.
"Tôi vừa gọi cho Lý Chính Hải, anh ta áp giải Ngũ Gia đến Tây An rồi, chắc cảnh sát đã rút khỏi nơi này, chúng ta đi dạo một chút chứ?"
"Đi dạo?"
"Ừ, chỉ hai chúng ta."
Bình luận truyện