Toái Ngọc Đầu Châu
Chương 31: Là Đinh Hán Bạch!
Đinh Hán Bạch luôn luôn thờ ơ với chuyện của người khác, lòng như lửa đốt như vậy vẫn là lần đầu tiên. Anh không nói gì, đi xe thẳng đến hẻm Miểu An, đứng sát ở đầu hẻm, dòm qua cửa xe chờ Lương Hạc Thừa lộ mặt.
Anh vốn dĩ có thể đến từng nhà gõ cửa, nhưng Lương Hạc Thừa đã có ý che giấu tư liệu cá nhân, anh nhất định phải đứng ở lập trường của đối phương mà cân nhắc.
Đinh Hán Bạch cứ như vậy khổ sở chờ đợi, ngửi mùi dầu tanh từ hàng bán đồ ăn sáng, nghe tiếng tranh cãi của hàng xóm vì xếp hàng. Bỗng nhiên, một người trung niên đi ngang qua, ghé vào xe anh hỏi thăm đường
Người ta đến gần cho anh cây thuốc lá, anh nhận lấy, chỉ đường xong, đối phương giúp anh đốt xem như là cám ơn. echkidieu2029.wordpress.com
Đinh Hán Bạch vốn không hút thuốc lá, mặc cho tàn thuốc ở đầu ngón tay bốc cháy. Thử đặt trong miệng hút một hơi, vô vị không cảm giác, thở ra mới cảm nhận được chút chút mùi nicotin, nhìn vào hẻm, dần dần hút xong cây thuốc.
Rượu và thuốc lá có thể tiêu sầu hay không anh thực sự không biết, nhưng nó khiến người ta nhất thời lơ là quên đi phiền não, vẫn có chút hiệu quả.
Không biết chờ đợi bao lâu, Đinh Hán Bạch rốt cuộc nhìn thấy một thân ảnh già nua, bước chân lọm khọm, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ gần đất xa trời, là Lương Hạc Thừa. Lương Hạc Thừa ốm đau quấn thân, không giống người lớn tuổi khác dậy sớm, ông chung quy vẫn phải ngơ ngơ ngác ngác ở trên giường hồi lâu mới ra đường.
Đinh Hán Bạch thấy rõ đối phương mua một bát sữa đậu nành lớn, men trắng miệng rộng, là kiểu dáng thời vua Gia Tĩnh nhà Minh, lòng nói mẹ nó thật là chất.
Anh oán thầm xuống xe, dứt khoát bước đến bên người Lương Hạc Thừa, trước sự kinh ngạc của Lương Hạc Thừa trả tiền sữa. “Sư phụ Lương, xin lỗi đã tới cửa quấy rối, con thật sự là không còn cách nào.” Anh đè giọng thật thấp, “Con có một món đồ quan trọng bị vỡ, muốn xin đồ đệ của ông hỗ trợ sửa lại.”
Lương Hạc Thừa đã biết Đinh Hán Bạch là sư ca của Kỷ Thận Ngữ, làm gì còn lo lắng chuyện khác, lập tức bảo Đinh Hán Bạch đi vào trong nhà. Chỉ trong vài bước ông đã suy nghĩ ra, Đinh Hán Bạch tìm ông nhờ vả, vậy chứng tỏ vẫn chưa biết thân phận Kỷ Thận Ngữ.
Đồ đệ khổ tâm gạt, người làm sư phụ như ông cũng không thể ngông cuồng chọc thủng, chỉ có thể tiếp tục giả ngu.
Đinh Hán Bạch sau khi vào nhà mắt nhìn thẳng, mở túi lộ ra lò hương vỡ nát, giải thích đơn giản ý đồ đến đây. Lương Hạc Thừa nhìn kỹ thuật khắc tinh xảo, hỏi: “Đây là cậu khắc?”
Đinh Hán Bạch nói: “Là sư đệ con khắc.”
Trong lòng Lương Hạc Thừa rúng động, nhớ tới Kỷ Thận Ngữ có nói đang bận khắc một cái lò hương. Mà trong giây phút trầm mặc, Đinh Hán Bạch cho là Lương Hạc Thừa đang do dự cái gì, vội vàng nói rõ: “Sư phụ Lương, sẽ không để cho hai người phí công, vật này là sư đệ con mất ăn mất ngủ làm ra, vô cùng quan trọng, sau này con nợ hai người một phần ân tình, tương lai có chuyện gì, cứ việc tìm con.”
Lương Hạc Thừa không nhịn được thăm dò: “Cậu và sư đệ tình cảm thật tốt.”
Đinh Hán Bạch bỗng nhiên mím môi, ánh mắt cũng lơ đãng, thần thái kia tựa như không muốn thừa nhận, cũng như là có nỗi niềm khó nói. Quả thật như vậy, chính anh cũng không cảm thấy được tình cảm sâu sắc cỡ nào, manh mối hỗn loạn không có cách nào tìm tòi nghiên cứu.
Xin nhờ thành công, Đinh Hán Bạch trước khi đi nói cám ơn mãi, Lương Hạc Thừa bỗng nhiên gọi anh lại, hỏi: “Làm sao cậu biết tôi ở khu này?”
Đinh Hán Bạch nói thẳng: “Con làm trò tiểu nhân, lúc trước theo dõi ông về đây.”
Tiểu nhân, Lương Hạc Thừa bật cười, nhưng mà ông dò hỏi không phải là vì truy cứu, mà chỉ để làm nền: “Vậy trả lễ lại, nhà cậu ở đâu? Tôi đây không điện thoại, nếu như có vấn đề gì, tôi làm sao tìm được cậu?”
Đinh Hán Bạch lập tức nói, trạm Trì Vương phố Sát Nhi, căn nhà to nhất chính là nhà họ Đinh.
Anh không nói gì nữa rồi rời đi ngay, không quan tâm nhìn kỹ một viên ngói một viên gạch nào, chỉ có điều đi ra khỏi tiểu viện thì bừng tỉnh, chợt cảm thấy mấy chậu cây xanh rất quen.
Thế gian này chuyện ưu sầu rất nhiều, giải quyết là xong, Đinh Hán Bạch lên đường về nhà, tảng đá lớn trong lòng gác lại. Trong nhà vẫn như thường, anh bỏ qua giờ cơm, giờ tới nhà bếp tìm đồ ăn. Cơm canh ngon miệng, vẻ mặt và ánh mắt anh lại hạ bớt nhiệt độ, phiền phức tạm thời được giải quyết, anh lại nhớ tới người tạo ra phiền phức.
Đinh Hán Bạch cứ như vậy điềm tĩnh về tiểu viện, vừa mới bước vào cổng vòm, bắt gặp một người đứng ở hành lang ngẩn ngơ. Con ngươi Kỷ Thận Ngữ thoáng chốc sáng rỡ, xụ miệng, lúc chạy xuống bậc tam cấp dường như còn muốn gào khóc.
Cậu đã bày ra bộ mặt thê thảm từ nãy, từ khi lò hương biến mất, cậu cứ đứng ngây ra ở khu nam, rồi đi loanh quanh trong sân, sau đó đứng ở khu bắc sững sờ. Lò hương vỡ rồi, cậu nuốt xuống cơn giận này sửa lại là được, nhưng nó lại sải cánh bay, cậu nên làm gì đây?
Kỷ Thận Ngữ không tin được ai, chỉ dám nói cho Đinh Hán Bạch, yên lặng chờ tới bây giờ, giây phút Đinh Hán Bạch xuất hiện, cậu suýt nữa không khống chế được nhào tới trên người đối phương.
“Sư ca.” Cậu nắm chặt cánh tay của đối phương, hàm răng run lên, “Hồi nãy em thức dậy đến khu nam… phát hiện lò hương bị rớt bể.”
Đinh Hán Bạch kinh ngạc: “Cậu nhìn thấy rồi?”
Kỷ Thận Ngữ chưa suy nghĩ nhiều: “Em không nói cho sư phụ, em ăn sáng xong lại trở về, lò hương biến mất! Đã vỡ rồi thì thôi, là ai trộm đi…”
Lo sợ của đối phương không thể nào che giấu, giọng nói cũng run rẩy, Đinh Hán Bạch trở tay ôm lấy hai vai Kỷ Thận Ngữ, an ủi: “Đừng lo lắng, là tôi lấy đi.” Anh giải thích, ôm lấy người về phòng nghỉ, “Tôi thức dậy phát hiện nó bị vỡ, nhanh chóng gói kỹ chạy đi một chuyến, chờ sửa xong sẽ trả lại cho cậu.”
Anh dỗ dành nói: “Bình tĩnh, đừng hoảng hốt.”
Kỷ Thận Ngữ bình tĩnh nhìn Đinh Hán Bạch: “Chạy một chuyến? Sửa xong?” Cậu càng thêm lo sợ, Đinh Hán Bạch vậy mà giao lò hương cho người khác, người kia là ai? Ai có thể sửa được?
Đinh Hán Bạch nói: “Trước tôi có nói, có một vị cao nhân rất lợi hại, tôi nhờ người ta sửa cho cậu.”
Lo lắng của Kỷ Thận Ngữ chưa giảm bớt, trong lòng ngũ vị tạp trần, đâu đâu cũng thấy đau lòng. Cậu thoát khỏi khuỷu tay Đinh Hán Bạch, đối mặt với anh: “Là người mà anh nói mới mười bảy tuổi đã rất lợi hại, khiến anh bái phục?”
Đinh Hán Bạch đáp: “Phải, yên tâm đi, người đó nhất định có thể sửa lại cho cậu.”
Kỷ Thận Ngữ không nhịn được nữa: “… Anh dựa vào cái gì mà đưa đồ của em cho người khác? Em không cần!” Cậu hiếm khi nổi cáu, trừng hai mắt rất khí thế, “Sửa xong có phải là em còn phải đi nói cám ơn không? Anh là vì giúp em sửa lò hương, hay là mượn lò hương của em để tiếp cận cái người kia?!”
Đinh Hán Bạch khiếp sợ nhìn Kỷ Thận Ngữ, anh đã nghĩ Kỷ Thận Ngữ sẽ cảm kích mình, nghĩ Kỷ Thận Ngữ sẽ coi anh là chỗ dựa giải quyết mọi khó khăn, ai mà ngờ tới Kỷ Thận Ngữ lại nổi nóng với anh?!
“Cậu lạ thật!” Anh quát lên, “Tôi rối loạn chạy đi một chuyến, mang cái mặt cười như cháu nhà người ta, mẹ nó tôi là vì ai?!”
Kỷ Thận Ngữ không hối hận cũng không sợ: “Em không có bảo anh đi!” Cậu hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được Đinh Hán Bạch ân cần với một người nào đó, Đinh Hán Bạch dừ như vậy, không lọt mắt người này xem thường người kia, cái người đó dựa vào cái gì muốn Đinh Hán Bạch ân cần? Ếch Kì Diệu không có wattpad
Lợi hại? Chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn Đinh Duyên Thọ sao?!
Trừ phi Đinh Hán Bạch có mưu đồ, không thiếu tiền không thiếu kỹ năng, chắc là có mưu đồ gì?
Kỷ Thận Ngữ hoảng hốt, Đinh Hán Bạch ai cũng muốn được giao du, trước tiên thành bạn bè sau thành tri kỷ, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ mấy sư đệ bọn họ vẫn không lọt mắt Đinh Hán Bạch. Cậu bất bình, không cam lòng, không cam lòng, không nói tới người khác, tại sao cậu cũng không được?
Một Ngân Hà Xa Xăm, một con dấu hoa hồng, cậu nghĩ mình khác mọi người.
Cãi lớn một trận, Đinh Hán Bạch dùng một câu làm ơn mắc oán để kết thúc. Hai căn phòng ngủ sát bên cửa đóng lại, vừa tức giận vừa đau lòng, sau đó không lâu mưa rơi liên miên, ông trời cũng phiền lòng vì họ.
Cách nhau một bức tường, Kỷ Thận Ngữ vùi đầu làm bài tập, viết xuống đáp án lời đầu không khớp lời sau, dứt khoát vùi đầu vào khuỷu tay đếm thời gian. Đinh Hán Bạch cũng không vui vẻ gì, nằm trên giường lật sách, sách cầm ngược cũng không phát hiện.
Thời gian trôi qua lâu, giống như ai mở cửa trước tiên người đó thua, hai người đều quật cường ủ trong phòng. Mưa tí tách cả một ngày, trời gần tối bọn họ rốt cuộc cũng bị Khương Thải Vi kéo ra ngoài.
Phòng khách lớn bày một cái nồi lẩu bằng đồng, trên bàn đầy rau và thịt dê, Đinh Hán Bạch nhanh chân đi phía trước, vào tới nơi ra vẻ đại thiếu gia, chẳng chịu làm gì, ngồi xuống khuấy đĩa dầu mè của mình.
Kỷ Thận Ngữ xắn tay áo hỗ trợ, cái bình men vàng, gắp ra ba, năm củ tỏi ngâm, bóc vỏ từng củ. Mọi người cùng ngồi xuống, cậu ngồi sát bên Đinh Hán Bạch, cánh tay cách quần áo cọ cọ, cọ đến nóng cả người.
Nước lẩu màu trắng đục sôi sùng sục, bỏ thịt dê vào, một đại gia đình bu xung quanh làn khói trắng ăn ấm bụng. Khóe mắt Đinh Hán Bạch trước giờ đều có công dụng, nhìn ra khẩu vị uể oải của người khác, nói: “Thằng ba, vào nhà bếp cắt miếng kinh cao ra đây, tao ăn ngán quá.”
Đinh Khả Dũ đang ăn ngon lành: “Mới vừa ăn đã ngán… Anh ăn rau cải nữa đi.”
Đinh Hán Bạch không vui nói: “Bảo mày đi thì đi, tao còn không sai khiến được mày à?”
Đinh Khả Dũ tức tốc đi cắt một miếng, Đinh Hán Bạch tiện tay đặt ở trước mặt, hơi nghiêng, hướng về phía bên tay trái. Mọi người cùng nói chuyện, cùng gắp đồ ăn, Kỷ Thận Ngữ trước sau vẫn yên tĩnh, lâu lâu đưa đũa gắp miếng kinh cao.
Chua lớn hơn ngọt, cậu lại gắp một miếng nữa, khẩu vị thoáng ổn hơn.
Khoảng chừng một phút sau, thịt trong nồi đã hết, Đinh Hán Bạch đi bưng một dĩa thịt dê mới. Anh bỗng đứng lên, vờ như với không tới, cổ tay buông lỏng làm rơi đĩa trên đất, còn khoa trương kêu một tiếng.
Mảnh sứ vỡ tung toé, động tĩnh này làm mọi người hết cả hồn, Đinh Duyên Thọ mắng anh hậu đậu, Khương Sấu Liễu ôm ngực thở. Đinh Hán Bạch ngồi xuống, không hề tỏ vẻ xấu hổ: “Thịt dê nếu không thể ăn, vậy thì nhúng củ cải đi, con thấy củ cải có vẻ đợi không nổi rồi.”
Khương Sấu Liễu nói: “Củ cải đợi không nổi là sao, nhà bếp vẫn còn, cầm hai dĩa nữa tới đây.”
Đinh Hán Bạch ra vẻ kinh ngạc: “Vậy có còn thịt dê không? Vậy bưng tới tốn thời gian lắm, thật sự không nhúng củ cải sao?”
Đinh Duyên Thọ nói: “Sao mày cứ như bị xỉn vậy? Thịt còn chưa ăn đủ, củ cải chờ một chút đi.”
Đinh Hán Bạch xoay mặt gọi Kỷ Thận Ngữ đi bưng thịt dê, Kỷ Thận Ngữ nhìn anh một cái, đứng dậy đi. Anh đặt đũa xuống, nói: “Ăn lẩu mà, quan trọng nhất đương nhiên là thịt dê, dù củ cải không đợi nổi, thịt dê bị đổ, vậy cũng vô dụng, kiểu gì cũng phải chờ bưng dĩa mới!”
Câu chữ chẳng đầu vào đâu, làm tất cả mọi người đều nhìn anh. “Điều này tức là gì?” Anh vẫn ung dung, “Tức là phá hỏng công đức của người khác, không hẳn có thể thành toàn bản thân, nếu như thật sự muốn vị kỷ mà tổn thương người khác, trước tiên cũng phải xem địa vị của mình.”
Yên lặng như tờ, chỉ có nước nóng sục sôi, Đinh Hán Bạch vẫn chưa xong, gắp một miếng củ cải sống nhai nuốt xuống: “Cũng khá ngon, nhưng mang theo tâm tư hèn hạ, tôi —— phụt!”
Lúc này anh không phải đặt đũa xuống, mà là quăng đũa.
Kỷ Thận Ngữ đang chặt thịt dê, đứng bất động ở cửa phòng bếp nghe Đinh Hán Bạch giận cá chém thớt. Đinh Duyên Thọ hỏi Đinh Hán Bạch nổi điên làm gì, Đinh Hán Bạch nói người biết sẽ tự hiểu, sau đó nghênh ngang rời đi.
Người phạm lỗi có hiểu hay không không biết, nhưng Kỷ Thận Ngữ đã hiểu.
Cậu không nghĩ tới Đinh Hán Bạch sẽ vì cậu mà làm lớn chuyện như vậy.
Nồi lẩu này ăn vô cùng kinh tâm động phách, cuối cùng qua loa kết thúc. Kỷ Thận Ngữ phụ dọn, trốn ở nhà bếp múc một bát nước lẩu, thêm mấy cây rau cải nấu một bát mì hỗn hợp. Cậu bưng về tiểu viện, đặt bát trên hành lang.
Đinh Hán Bạch dựa vào đầu giường, mắt nhìn cánh cửa khép hờ. Kỷ Thận Ngữ thăm dò, học theo anh lúc trước: “Sư ca, em làm ảo thuật cho anh nha.”
Đinh Hán Bạch phiền lắm: “Không xem!”
Kỷ Thận Ngữ lúng túng nắm cửa, bóng đèn trong đầu lóe sáng: “Không xem thì anh nhắm mắt lại.”
Đinh Hán Bạch nghẹn không nói nổi, xoay mặt qua một bên, Kỷ Thận Ngữ bưng bát mì nóng đi vào, hương thơm nức mũi, đặt ở tủ đầu giường mê hoặc cảm quan người ta. “Nấu mì cho tôi làm gì?” Anh không tha thứ, “Đã biết ai muốn tốt cho mình rồi sao? Muốn cầu hòa?”
Kỷ Thận Ngữ không hi vọng cầu hoà, chẳng qua là cảm thấy đối phương chưa ăn no.
Im lặng cũng không cho, Đinh Hán Bạch túm cậu đến trước mặt mình: “Nhận sai thì ngoan ngoãn nói với tôi —— sư ca, em biết sai rồi, xin anh tha thứ cho em. Nấu bát mì cũng vô dụng, nấu một nồi phật nhảy tường cũng vô dụng!”
Kỷ Thận Ngữ chồm người bên giường, Đinh Hán Bạch tức giận lúc này và Đinh Hán Bạch tức giận trên bàn cơm dần dần khớp vào nhau, người trước là bị cậu chọc tức, người sau là vì cậu trút giận. Cậu ngoan ngoãn nói: “Sư ca, em biết sai rồi, xin anh tha thứ cho em.”
Bàn tay siết cánh tay cậu bỗng nhiên buông lỏng, Đinh Hán Bạch buông cậu ra, quay mặt đi, lỗ tai đỏ lên.
Kỷ Thận Ngữ đi ra ngoài, trước khi đi đẩy cửa sổ ra.
Đinh Hán Bạch bực bội: “Ai cho cậu mở cửa sổ?”
Kỷ Thận Ngữ trả lời: “Em thấy lỗ tai anh đỏ, tưởng anh nóng.”
Mặt Đinh Hán Bạch cũng đỏ: “Cậu quản tôi nóng hay không à? Đi ra ngoài!”
Kỷ Thận Ngữ lập tức rời đi, đứng tại chỗ bước làm bộ đi xa, sau đó đứng nghiêm nín hơi, nghe thấy trong phòng vang lên tiếng hút mì. Cậu mệt mỏi, uể oải, trở về phòng, không biết lò hương khi nào mới trở về, không biết Đinh Hán Bạch có tính làm hòa với mình hay không.
Một đêm mưa gió, cây gãy mất một cành.
Đinh Hán Bạch không cần phải đến cục văn vật đi làm, lái xe cùng Đinh Duyên Thọ đến Ngọc Tiêu Ký.
Kỷ Thận Ngữ đi học, hôm nay thi giữa học kỳ, được tan học sớm. Chờ đến trưa thi xong đi ra cổng trường, Lương Hạc Thừa che dù chờ cậu. “Sư phụ?” Cậu chui vào dù, “Mưa mà, sao người lại tới đây?”
Lương Hạc Thừa gọn gàng dứt khoát: “Tới chỗ ta, con sẽ biết.”
Kỷ Thận Ngữ đành phải cùng đi, thật ra cậu không có tâm tình làm đồ gì cả, lò hương một ngày không trở về, cậu một ngày không an lòng. Tiến vào đầu hẻm, Lương Hạc Thừa nói: “Đồ đệ Trương Tư Niên đem tới một món bị hỏng, nhờ con sửa lại.”
Kỷ Thận Ngữ âu sầu nói: “Tại sao lại là anh ta nữa? Anh ta nghĩ mình là ông tướng à?”
Mở cửa, mấy chậu cây xanh mướt, vào nhà, quần áo cũ ở trên bàn ảm đạm. Lương Hạc Thừa nói: “Món đồ kia là sư đệ cậu ta làm, vô cùng quan trọng, vì sư đệ của cậu ta, nên ta nhận lời.”
Kỷ Thận Ngữ phiền vô cùng: “Sư đệ anh ta là ai… Hôm nay đồ của sư đệ hỏng nhờ con sửa ngày mai đồ trang sức của vợ anh ta hỏng có phải là cũng muốn tìm con sửa không…”
Lương Hạc Thừa lột bao vải ra, trên bàn là lò hương tai bướm cầm vòng đã vỡ vụn, tiếng mưa rơi không dứt, lời nói của Kỷ Thận Ngữ kẹt ở cuống họng, trong đầu từng manh mối nhỏ nhặt loạn như tiếng gào thét của đại dương.
Hiểu điêu khắc, đồ đệ của Trương Tư Niên, lò hương… Là Đinh Hán Bạch, lại là Đinh Hán Bạch!
Lương Hạc Thừa nói: “Sư đệ của cậu ta là con, vợ cậu ta là ai ta cũng không biết.”
Kỷ Thận Ngữ đặt mông ngồi trên ghế, vụn vỡ từ trong ra ngoài.
Anh vốn dĩ có thể đến từng nhà gõ cửa, nhưng Lương Hạc Thừa đã có ý che giấu tư liệu cá nhân, anh nhất định phải đứng ở lập trường của đối phương mà cân nhắc.
Đinh Hán Bạch cứ như vậy khổ sở chờ đợi, ngửi mùi dầu tanh từ hàng bán đồ ăn sáng, nghe tiếng tranh cãi của hàng xóm vì xếp hàng. Bỗng nhiên, một người trung niên đi ngang qua, ghé vào xe anh hỏi thăm đường
Người ta đến gần cho anh cây thuốc lá, anh nhận lấy, chỉ đường xong, đối phương giúp anh đốt xem như là cám ơn. echkidieu2029.wordpress.com
Đinh Hán Bạch vốn không hút thuốc lá, mặc cho tàn thuốc ở đầu ngón tay bốc cháy. Thử đặt trong miệng hút một hơi, vô vị không cảm giác, thở ra mới cảm nhận được chút chút mùi nicotin, nhìn vào hẻm, dần dần hút xong cây thuốc.
Rượu và thuốc lá có thể tiêu sầu hay không anh thực sự không biết, nhưng nó khiến người ta nhất thời lơ là quên đi phiền não, vẫn có chút hiệu quả.
Không biết chờ đợi bao lâu, Đinh Hán Bạch rốt cuộc nhìn thấy một thân ảnh già nua, bước chân lọm khọm, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ gần đất xa trời, là Lương Hạc Thừa. Lương Hạc Thừa ốm đau quấn thân, không giống người lớn tuổi khác dậy sớm, ông chung quy vẫn phải ngơ ngơ ngác ngác ở trên giường hồi lâu mới ra đường.
Đinh Hán Bạch thấy rõ đối phương mua một bát sữa đậu nành lớn, men trắng miệng rộng, là kiểu dáng thời vua Gia Tĩnh nhà Minh, lòng nói mẹ nó thật là chất.
Anh oán thầm xuống xe, dứt khoát bước đến bên người Lương Hạc Thừa, trước sự kinh ngạc của Lương Hạc Thừa trả tiền sữa. “Sư phụ Lương, xin lỗi đã tới cửa quấy rối, con thật sự là không còn cách nào.” Anh đè giọng thật thấp, “Con có một món đồ quan trọng bị vỡ, muốn xin đồ đệ của ông hỗ trợ sửa lại.”
Lương Hạc Thừa đã biết Đinh Hán Bạch là sư ca của Kỷ Thận Ngữ, làm gì còn lo lắng chuyện khác, lập tức bảo Đinh Hán Bạch đi vào trong nhà. Chỉ trong vài bước ông đã suy nghĩ ra, Đinh Hán Bạch tìm ông nhờ vả, vậy chứng tỏ vẫn chưa biết thân phận Kỷ Thận Ngữ.
Đồ đệ khổ tâm gạt, người làm sư phụ như ông cũng không thể ngông cuồng chọc thủng, chỉ có thể tiếp tục giả ngu.
Đinh Hán Bạch sau khi vào nhà mắt nhìn thẳng, mở túi lộ ra lò hương vỡ nát, giải thích đơn giản ý đồ đến đây. Lương Hạc Thừa nhìn kỹ thuật khắc tinh xảo, hỏi: “Đây là cậu khắc?”
Đinh Hán Bạch nói: “Là sư đệ con khắc.”
Trong lòng Lương Hạc Thừa rúng động, nhớ tới Kỷ Thận Ngữ có nói đang bận khắc một cái lò hương. Mà trong giây phút trầm mặc, Đinh Hán Bạch cho là Lương Hạc Thừa đang do dự cái gì, vội vàng nói rõ: “Sư phụ Lương, sẽ không để cho hai người phí công, vật này là sư đệ con mất ăn mất ngủ làm ra, vô cùng quan trọng, sau này con nợ hai người một phần ân tình, tương lai có chuyện gì, cứ việc tìm con.”
Lương Hạc Thừa không nhịn được thăm dò: “Cậu và sư đệ tình cảm thật tốt.”
Đinh Hán Bạch bỗng nhiên mím môi, ánh mắt cũng lơ đãng, thần thái kia tựa như không muốn thừa nhận, cũng như là có nỗi niềm khó nói. Quả thật như vậy, chính anh cũng không cảm thấy được tình cảm sâu sắc cỡ nào, manh mối hỗn loạn không có cách nào tìm tòi nghiên cứu.
Xin nhờ thành công, Đinh Hán Bạch trước khi đi nói cám ơn mãi, Lương Hạc Thừa bỗng nhiên gọi anh lại, hỏi: “Làm sao cậu biết tôi ở khu này?”
Đinh Hán Bạch nói thẳng: “Con làm trò tiểu nhân, lúc trước theo dõi ông về đây.”
Tiểu nhân, Lương Hạc Thừa bật cười, nhưng mà ông dò hỏi không phải là vì truy cứu, mà chỉ để làm nền: “Vậy trả lễ lại, nhà cậu ở đâu? Tôi đây không điện thoại, nếu như có vấn đề gì, tôi làm sao tìm được cậu?”
Đinh Hán Bạch lập tức nói, trạm Trì Vương phố Sát Nhi, căn nhà to nhất chính là nhà họ Đinh.
Anh không nói gì nữa rồi rời đi ngay, không quan tâm nhìn kỹ một viên ngói một viên gạch nào, chỉ có điều đi ra khỏi tiểu viện thì bừng tỉnh, chợt cảm thấy mấy chậu cây xanh rất quen.
Thế gian này chuyện ưu sầu rất nhiều, giải quyết là xong, Đinh Hán Bạch lên đường về nhà, tảng đá lớn trong lòng gác lại. Trong nhà vẫn như thường, anh bỏ qua giờ cơm, giờ tới nhà bếp tìm đồ ăn. Cơm canh ngon miệng, vẻ mặt và ánh mắt anh lại hạ bớt nhiệt độ, phiền phức tạm thời được giải quyết, anh lại nhớ tới người tạo ra phiền phức.
Đinh Hán Bạch cứ như vậy điềm tĩnh về tiểu viện, vừa mới bước vào cổng vòm, bắt gặp một người đứng ở hành lang ngẩn ngơ. Con ngươi Kỷ Thận Ngữ thoáng chốc sáng rỡ, xụ miệng, lúc chạy xuống bậc tam cấp dường như còn muốn gào khóc.
Cậu đã bày ra bộ mặt thê thảm từ nãy, từ khi lò hương biến mất, cậu cứ đứng ngây ra ở khu nam, rồi đi loanh quanh trong sân, sau đó đứng ở khu bắc sững sờ. Lò hương vỡ rồi, cậu nuốt xuống cơn giận này sửa lại là được, nhưng nó lại sải cánh bay, cậu nên làm gì đây?
Kỷ Thận Ngữ không tin được ai, chỉ dám nói cho Đinh Hán Bạch, yên lặng chờ tới bây giờ, giây phút Đinh Hán Bạch xuất hiện, cậu suýt nữa không khống chế được nhào tới trên người đối phương.
“Sư ca.” Cậu nắm chặt cánh tay của đối phương, hàm răng run lên, “Hồi nãy em thức dậy đến khu nam… phát hiện lò hương bị rớt bể.”
Đinh Hán Bạch kinh ngạc: “Cậu nhìn thấy rồi?”
Kỷ Thận Ngữ chưa suy nghĩ nhiều: “Em không nói cho sư phụ, em ăn sáng xong lại trở về, lò hương biến mất! Đã vỡ rồi thì thôi, là ai trộm đi…”
Lo sợ của đối phương không thể nào che giấu, giọng nói cũng run rẩy, Đinh Hán Bạch trở tay ôm lấy hai vai Kỷ Thận Ngữ, an ủi: “Đừng lo lắng, là tôi lấy đi.” Anh giải thích, ôm lấy người về phòng nghỉ, “Tôi thức dậy phát hiện nó bị vỡ, nhanh chóng gói kỹ chạy đi một chuyến, chờ sửa xong sẽ trả lại cho cậu.”
Anh dỗ dành nói: “Bình tĩnh, đừng hoảng hốt.”
Kỷ Thận Ngữ bình tĩnh nhìn Đinh Hán Bạch: “Chạy một chuyến? Sửa xong?” Cậu càng thêm lo sợ, Đinh Hán Bạch vậy mà giao lò hương cho người khác, người kia là ai? Ai có thể sửa được?
Đinh Hán Bạch nói: “Trước tôi có nói, có một vị cao nhân rất lợi hại, tôi nhờ người ta sửa cho cậu.”
Lo lắng của Kỷ Thận Ngữ chưa giảm bớt, trong lòng ngũ vị tạp trần, đâu đâu cũng thấy đau lòng. Cậu thoát khỏi khuỷu tay Đinh Hán Bạch, đối mặt với anh: “Là người mà anh nói mới mười bảy tuổi đã rất lợi hại, khiến anh bái phục?”
Đinh Hán Bạch đáp: “Phải, yên tâm đi, người đó nhất định có thể sửa lại cho cậu.”
Kỷ Thận Ngữ không nhịn được nữa: “… Anh dựa vào cái gì mà đưa đồ của em cho người khác? Em không cần!” Cậu hiếm khi nổi cáu, trừng hai mắt rất khí thế, “Sửa xong có phải là em còn phải đi nói cám ơn không? Anh là vì giúp em sửa lò hương, hay là mượn lò hương của em để tiếp cận cái người kia?!”
Đinh Hán Bạch khiếp sợ nhìn Kỷ Thận Ngữ, anh đã nghĩ Kỷ Thận Ngữ sẽ cảm kích mình, nghĩ Kỷ Thận Ngữ sẽ coi anh là chỗ dựa giải quyết mọi khó khăn, ai mà ngờ tới Kỷ Thận Ngữ lại nổi nóng với anh?!
“Cậu lạ thật!” Anh quát lên, “Tôi rối loạn chạy đi một chuyến, mang cái mặt cười như cháu nhà người ta, mẹ nó tôi là vì ai?!”
Kỷ Thận Ngữ không hối hận cũng không sợ: “Em không có bảo anh đi!” Cậu hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được Đinh Hán Bạch ân cần với một người nào đó, Đinh Hán Bạch dừ như vậy, không lọt mắt người này xem thường người kia, cái người đó dựa vào cái gì muốn Đinh Hán Bạch ân cần? Ếch Kì Diệu không có wattpad
Lợi hại? Chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn Đinh Duyên Thọ sao?!
Trừ phi Đinh Hán Bạch có mưu đồ, không thiếu tiền không thiếu kỹ năng, chắc là có mưu đồ gì?
Kỷ Thận Ngữ hoảng hốt, Đinh Hán Bạch ai cũng muốn được giao du, trước tiên thành bạn bè sau thành tri kỷ, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ mấy sư đệ bọn họ vẫn không lọt mắt Đinh Hán Bạch. Cậu bất bình, không cam lòng, không cam lòng, không nói tới người khác, tại sao cậu cũng không được?
Một Ngân Hà Xa Xăm, một con dấu hoa hồng, cậu nghĩ mình khác mọi người.
Cãi lớn một trận, Đinh Hán Bạch dùng một câu làm ơn mắc oán để kết thúc. Hai căn phòng ngủ sát bên cửa đóng lại, vừa tức giận vừa đau lòng, sau đó không lâu mưa rơi liên miên, ông trời cũng phiền lòng vì họ.
Cách nhau một bức tường, Kỷ Thận Ngữ vùi đầu làm bài tập, viết xuống đáp án lời đầu không khớp lời sau, dứt khoát vùi đầu vào khuỷu tay đếm thời gian. Đinh Hán Bạch cũng không vui vẻ gì, nằm trên giường lật sách, sách cầm ngược cũng không phát hiện.
Thời gian trôi qua lâu, giống như ai mở cửa trước tiên người đó thua, hai người đều quật cường ủ trong phòng. Mưa tí tách cả một ngày, trời gần tối bọn họ rốt cuộc cũng bị Khương Thải Vi kéo ra ngoài.
Phòng khách lớn bày một cái nồi lẩu bằng đồng, trên bàn đầy rau và thịt dê, Đinh Hán Bạch nhanh chân đi phía trước, vào tới nơi ra vẻ đại thiếu gia, chẳng chịu làm gì, ngồi xuống khuấy đĩa dầu mè của mình.
Kỷ Thận Ngữ xắn tay áo hỗ trợ, cái bình men vàng, gắp ra ba, năm củ tỏi ngâm, bóc vỏ từng củ. Mọi người cùng ngồi xuống, cậu ngồi sát bên Đinh Hán Bạch, cánh tay cách quần áo cọ cọ, cọ đến nóng cả người.
Nước lẩu màu trắng đục sôi sùng sục, bỏ thịt dê vào, một đại gia đình bu xung quanh làn khói trắng ăn ấm bụng. Khóe mắt Đinh Hán Bạch trước giờ đều có công dụng, nhìn ra khẩu vị uể oải của người khác, nói: “Thằng ba, vào nhà bếp cắt miếng kinh cao ra đây, tao ăn ngán quá.”
Đinh Khả Dũ đang ăn ngon lành: “Mới vừa ăn đã ngán… Anh ăn rau cải nữa đi.”
Đinh Hán Bạch không vui nói: “Bảo mày đi thì đi, tao còn không sai khiến được mày à?”
Đinh Khả Dũ tức tốc đi cắt một miếng, Đinh Hán Bạch tiện tay đặt ở trước mặt, hơi nghiêng, hướng về phía bên tay trái. Mọi người cùng nói chuyện, cùng gắp đồ ăn, Kỷ Thận Ngữ trước sau vẫn yên tĩnh, lâu lâu đưa đũa gắp miếng kinh cao.
Chua lớn hơn ngọt, cậu lại gắp một miếng nữa, khẩu vị thoáng ổn hơn.
Khoảng chừng một phút sau, thịt trong nồi đã hết, Đinh Hán Bạch đi bưng một dĩa thịt dê mới. Anh bỗng đứng lên, vờ như với không tới, cổ tay buông lỏng làm rơi đĩa trên đất, còn khoa trương kêu một tiếng.
Mảnh sứ vỡ tung toé, động tĩnh này làm mọi người hết cả hồn, Đinh Duyên Thọ mắng anh hậu đậu, Khương Sấu Liễu ôm ngực thở. Đinh Hán Bạch ngồi xuống, không hề tỏ vẻ xấu hổ: “Thịt dê nếu không thể ăn, vậy thì nhúng củ cải đi, con thấy củ cải có vẻ đợi không nổi rồi.”
Khương Sấu Liễu nói: “Củ cải đợi không nổi là sao, nhà bếp vẫn còn, cầm hai dĩa nữa tới đây.”
Đinh Hán Bạch ra vẻ kinh ngạc: “Vậy có còn thịt dê không? Vậy bưng tới tốn thời gian lắm, thật sự không nhúng củ cải sao?”
Đinh Duyên Thọ nói: “Sao mày cứ như bị xỉn vậy? Thịt còn chưa ăn đủ, củ cải chờ một chút đi.”
Đinh Hán Bạch xoay mặt gọi Kỷ Thận Ngữ đi bưng thịt dê, Kỷ Thận Ngữ nhìn anh một cái, đứng dậy đi. Anh đặt đũa xuống, nói: “Ăn lẩu mà, quan trọng nhất đương nhiên là thịt dê, dù củ cải không đợi nổi, thịt dê bị đổ, vậy cũng vô dụng, kiểu gì cũng phải chờ bưng dĩa mới!”
Câu chữ chẳng đầu vào đâu, làm tất cả mọi người đều nhìn anh. “Điều này tức là gì?” Anh vẫn ung dung, “Tức là phá hỏng công đức của người khác, không hẳn có thể thành toàn bản thân, nếu như thật sự muốn vị kỷ mà tổn thương người khác, trước tiên cũng phải xem địa vị của mình.”
Yên lặng như tờ, chỉ có nước nóng sục sôi, Đinh Hán Bạch vẫn chưa xong, gắp một miếng củ cải sống nhai nuốt xuống: “Cũng khá ngon, nhưng mang theo tâm tư hèn hạ, tôi —— phụt!”
Lúc này anh không phải đặt đũa xuống, mà là quăng đũa.
Kỷ Thận Ngữ đang chặt thịt dê, đứng bất động ở cửa phòng bếp nghe Đinh Hán Bạch giận cá chém thớt. Đinh Duyên Thọ hỏi Đinh Hán Bạch nổi điên làm gì, Đinh Hán Bạch nói người biết sẽ tự hiểu, sau đó nghênh ngang rời đi.
Người phạm lỗi có hiểu hay không không biết, nhưng Kỷ Thận Ngữ đã hiểu.
Cậu không nghĩ tới Đinh Hán Bạch sẽ vì cậu mà làm lớn chuyện như vậy.
Nồi lẩu này ăn vô cùng kinh tâm động phách, cuối cùng qua loa kết thúc. Kỷ Thận Ngữ phụ dọn, trốn ở nhà bếp múc một bát nước lẩu, thêm mấy cây rau cải nấu một bát mì hỗn hợp. Cậu bưng về tiểu viện, đặt bát trên hành lang.
Đinh Hán Bạch dựa vào đầu giường, mắt nhìn cánh cửa khép hờ. Kỷ Thận Ngữ thăm dò, học theo anh lúc trước: “Sư ca, em làm ảo thuật cho anh nha.”
Đinh Hán Bạch phiền lắm: “Không xem!”
Kỷ Thận Ngữ lúng túng nắm cửa, bóng đèn trong đầu lóe sáng: “Không xem thì anh nhắm mắt lại.”
Đinh Hán Bạch nghẹn không nói nổi, xoay mặt qua một bên, Kỷ Thận Ngữ bưng bát mì nóng đi vào, hương thơm nức mũi, đặt ở tủ đầu giường mê hoặc cảm quan người ta. “Nấu mì cho tôi làm gì?” Anh không tha thứ, “Đã biết ai muốn tốt cho mình rồi sao? Muốn cầu hòa?”
Kỷ Thận Ngữ không hi vọng cầu hoà, chẳng qua là cảm thấy đối phương chưa ăn no.
Im lặng cũng không cho, Đinh Hán Bạch túm cậu đến trước mặt mình: “Nhận sai thì ngoan ngoãn nói với tôi —— sư ca, em biết sai rồi, xin anh tha thứ cho em. Nấu bát mì cũng vô dụng, nấu một nồi phật nhảy tường cũng vô dụng!”
Kỷ Thận Ngữ chồm người bên giường, Đinh Hán Bạch tức giận lúc này và Đinh Hán Bạch tức giận trên bàn cơm dần dần khớp vào nhau, người trước là bị cậu chọc tức, người sau là vì cậu trút giận. Cậu ngoan ngoãn nói: “Sư ca, em biết sai rồi, xin anh tha thứ cho em.”
Bàn tay siết cánh tay cậu bỗng nhiên buông lỏng, Đinh Hán Bạch buông cậu ra, quay mặt đi, lỗ tai đỏ lên.
Kỷ Thận Ngữ đi ra ngoài, trước khi đi đẩy cửa sổ ra.
Đinh Hán Bạch bực bội: “Ai cho cậu mở cửa sổ?”
Kỷ Thận Ngữ trả lời: “Em thấy lỗ tai anh đỏ, tưởng anh nóng.”
Mặt Đinh Hán Bạch cũng đỏ: “Cậu quản tôi nóng hay không à? Đi ra ngoài!”
Kỷ Thận Ngữ lập tức rời đi, đứng tại chỗ bước làm bộ đi xa, sau đó đứng nghiêm nín hơi, nghe thấy trong phòng vang lên tiếng hút mì. Cậu mệt mỏi, uể oải, trở về phòng, không biết lò hương khi nào mới trở về, không biết Đinh Hán Bạch có tính làm hòa với mình hay không.
Một đêm mưa gió, cây gãy mất một cành.
Đinh Hán Bạch không cần phải đến cục văn vật đi làm, lái xe cùng Đinh Duyên Thọ đến Ngọc Tiêu Ký.
Kỷ Thận Ngữ đi học, hôm nay thi giữa học kỳ, được tan học sớm. Chờ đến trưa thi xong đi ra cổng trường, Lương Hạc Thừa che dù chờ cậu. “Sư phụ?” Cậu chui vào dù, “Mưa mà, sao người lại tới đây?”
Lương Hạc Thừa gọn gàng dứt khoát: “Tới chỗ ta, con sẽ biết.”
Kỷ Thận Ngữ đành phải cùng đi, thật ra cậu không có tâm tình làm đồ gì cả, lò hương một ngày không trở về, cậu một ngày không an lòng. Tiến vào đầu hẻm, Lương Hạc Thừa nói: “Đồ đệ Trương Tư Niên đem tới một món bị hỏng, nhờ con sửa lại.”
Kỷ Thận Ngữ âu sầu nói: “Tại sao lại là anh ta nữa? Anh ta nghĩ mình là ông tướng à?”
Mở cửa, mấy chậu cây xanh mướt, vào nhà, quần áo cũ ở trên bàn ảm đạm. Lương Hạc Thừa nói: “Món đồ kia là sư đệ cậu ta làm, vô cùng quan trọng, vì sư đệ của cậu ta, nên ta nhận lời.”
Kỷ Thận Ngữ phiền vô cùng: “Sư đệ anh ta là ai… Hôm nay đồ của sư đệ hỏng nhờ con sửa ngày mai đồ trang sức của vợ anh ta hỏng có phải là cũng muốn tìm con sửa không…”
Lương Hạc Thừa lột bao vải ra, trên bàn là lò hương tai bướm cầm vòng đã vỡ vụn, tiếng mưa rơi không dứt, lời nói của Kỷ Thận Ngữ kẹt ở cuống họng, trong đầu từng manh mối nhỏ nhặt loạn như tiếng gào thét của đại dương.
Hiểu điêu khắc, đồ đệ của Trương Tư Niên, lò hương… Là Đinh Hán Bạch, lại là Đinh Hán Bạch!
Lương Hạc Thừa nói: “Sư đệ của cậu ta là con, vợ cậu ta là ai ta cũng không biết.”
Kỷ Thận Ngữ đặt mông ngồi trên ghế, vụn vỡ từ trong ra ngoài.
Bình luận truyện