Toái Ngọc Đầu Châu

Chương 42: Rốt cuộc là em có thích anh không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đông, hành lang, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ va vào nhau, người trước nhìn vô cùng nhàn nhã, hỏi: “Thế nào? Có phải là kỹ thuật hội họa vô cùng đặc sắc không?”

Người sau trố mắt, nắm cuốn sách trả về chủ cũ. “Anh đùa giỡn em, lần này em không so đo với anh.” Kỷ Thận Ngữ ngoài mạnh trong yếu, “Sư phụ sư mẫu đứng đắn như vậy, sao có thể nuôi được một tên lưu manh như anh.”

Đinh Hán Bạch nói: “Liên quan gì đến hai ông bà, không phải em quyến rũ anh sao?” Anh lật cuốn sách, giữa ban ngày ban mặt, trước mặt cây đinh hương trước chậu trúc phú quý, “Tư thế này gọi Quan Thế Âm ngồi sen, ưu điểm của tư thế này là đi vào đủ sâu. Còn tư thế này, gọi là —— “

Kỷ Thận Ngữ lập tức bịt miệng anh, dùng lực rất mạnh, giống như chẳng thèm đau lòng. Anh liền nắm lại, khép sách, nói: “Trân Châu, anh thức cả đêm để vẽ, trà đậm hoàn toàn không đủ giữ tinh thần, anh phải dựa vào việc nhớ em mới tỉnh táo được.”

Bản lĩnh tự tin của Kỷ Thận Ngữ không còn sót lại bao nhiêu, giống như chú thỏ bị ném vào nồi nước nóng, bước chân có thể tháo chạy nhưng lại hoang mang bất định. Cậu hận không thể tìm một cái hố trong sân, chui đầu xuống, cứ chạy loạn như vậy, lại đụng đổ chậu trúc phú quý xui xẻo đó giờ.

Cậu vẫn muốn tránh, khi đối mặt Đinh Hán Bạch, phản ứng thứ hai của cậu chính là trốn.

Mà phản ứng đầu tiên là xem, lén lút, lặng lẽ, giống như một tên trộm đầy tâm sự, không nhịn được nhìn ngắm bảo bối mình thích.

Một câu như thuốc kích thích tâm tình của Đinh Hán Bạch vừa nói ra, hiệu quả rõ rệt, suýt chút nữa muốn đòi mạng cậu. Ăn xong điểm tâm, đi xem con dấu cậu đã làm hoàn chình, anh lôi Kỷ Thận Ngữ đến chợ đồ cổ.

Chợ Đồi Mồi, bọn họ từng đi đến đây rất nhiều, mà cùng đi chỉ mới là lần thứ hai. Lúc đó anh nói với Kỷ Thận Ngữ một vài lời, cũng giấu diếm một vài điều, đến hôm nay, từ lâu đã mở rộng cửa lòng.

Người dần dần nhiều hơn, Đinh Hán Bạch tìm một chỗ rộng thoáng, người khác tùy tiện dùng vải nỉ và quần áo cũ bày trên đất, anh thì không, anh trải một một tấm vải hoa màu tối. Một con dấu hình quả trứng (*) đặt ở trên, nhận lấy ánh nắng, phơi bày từng đường nét và dấu vết thời gian. Kỷ Thận Ngữ đứng ở một bên, cầm chai sữa nóng, lẳng lặng không nói một lời.

(*) con dấu quả trứng:

bdpg6y4

Đinh Hán Bạch xoay mặt nhìn cậu: “Sao không hỏi anh muốn làm gì?”

Cậu đáp: “Anh đã nói muốn đặt con dấu ở Ngọc Tiêu Ký, vậy hôm nay khẳng định không phải để bán, chắc là để tạo xu hướng?”

Đinh Hán Bạch cười cười, đút tay vào túi an tâm chờ đợi, trước kia anh ngưỡng mộ đồ đệ của ư phụ Lương, ý đồ muốn hợp tác với người ta, thậm chí hình như còn muốn trở thành tri kỷ. Xoay qua xoay lại, người kia bây giờ đang đứng bên cạnh anh, còn rất hiểu tâm tư của anh.

Hai người họ bình thản ung dung đã định liệu trước, cũng có lòng tin với tay nghề của mình, nắm chắc mười phần, giống như chờ đợi công bố kết quả thi tài, tự tin sẽ giành được trạng nguyên hoặc bảng nhãn.

Người lui tới nối liền không dứt, người dừng chân cũng ngày càng nhiều, đều muốn xem kỹ. Đinh Hán Bạch không nói rõ, mặc cho kia con dấu từ người giáp đến người đinh, cuối cùng giáp ất bính đinh cùng tụ lại nói thầm.

“Ây, tránh ra cho sáng coi!” Tiếng một ông lão.

Kỷ Thận Ngữ nghển cổ nhìn lên, là một ông lão đeo kính râm, kính râm vừa gỡ ra, một con mắt mù. Cậu nhìn Đinh Hán Bạch, Đinh Hán Bạch bình tĩnh ôm sau lưng cậu, làm bộ không có chuyện gì xảy ra.

Trương Tư Niên nói: “Nhiều người thế này, xem đội quân đất nung à?” (*)

(*) đội quân đất nung: là một quần thể tượng người, ngựa bằng đất nung gần Lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

Những người khác cười vang, đưa con dấu ra, mời con mắt tinh tường của Trương mù nhìn thử. Trương Tư Niên tiếp nhận, khuất sáng, móng tay nhẹ nhàng gõ gõ, ngửi thử cái chất vừa cạo ra. Nhìn tường tận, giương mắt xem hai người bán, hỏi: “Không giới thiệu một chút sao?”

Đinh Hán Bạch còn chưa hé răng, có người nói: “Xem ra là thật, bình thường mà hàng giả thì không cần đến tai, ông liếc mắt một cái là đủ rồi, hàng giả tinh xảo ông xem xong lập tức gác lại, vật này ông xem xong còn hỏi, phỏng chừng là đồ thật rồi.”

Lại có người nói: “Tôi là người đầu tiên đến đây, không ai được tranh với tôi.”

Nào có chuyện tới trước tới sau, từ trước đến giờ chỉ có người nào trả giá cao thì được thôi. Bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt, Đinh Hán Bạch nói: “Thương Long dạy con, thích hợp gia truyền, cha truyền con, con truyền cháu, vô cùng ý nghĩa.”

Trương Tư Niên khen một câu: “Có ý nghĩa hay không chưa nói, nhưng công phu khắc quả thật rất tốt.” Ông thường ngày dường như đều ngâm mình ở đây, không ngờ lại gặp được đồ đệ mình tới bày sạp, vừa cầm lên nhìn, xác định con dấu này là hàng nhái, chỉ là không biết đồ đệ ngoan có cần ông làm kẻ lừa gạt không.

Đinh Hán Bạch cố ý dẫn dắt: “Cổ nhân tay khéo, công phu đương nhiên là tốt rồi.”

Trương Tư Niên sáng tỏ, lập tức hỏi giá. Vừa hỏi giá xong liền dấy lên phong ba, người lớn tuổi ở đây đều biết mắt mù của ông như nạm ngọc, dồn dập đỏ mắt tranh giá. Tiếng ồn ào, cao giọng liên tiếp tràn ngập bên tai, vai Kỷ Thận Ngữ bị siết chặt, Đinh Hán Bạch nói với cậu: “Lấy cái kia ra đi.”

Hai con dấu, một cái màu vàng nhạt, phơi nắng như da đốm vàng (*), một cái xanh biếc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Hai khối lên sàn, quần chúng cũng đều là người có kinh nghiệm, nhất định phải hỏi thăm lai lịch. Không ngờ Đinh Hán Bạch lại quang minh chính đại nói: “Lai lịch là tiêu ngọc Ba Lâm chuẩn đét, do Đinh Hán Bạch tôi tự tay khắc từng nét một.”

(*) da đốm vàng:

mpxygrj

Mọi người cùng ồ lên, người đương đại khắc, còn họ Đinh, kẻ ngốc cũng sẽ nghĩ tới Ngọc Tiêu Ký. Trương Tư Niên cực kỳ khoa trương: “Cậu khắc?! Vết tích này cũng là cậu làm?!”

Có một ông lão tóc bạc nói: “Trương mù, cách làm cũ này chắc là cũng có thể dọa được ông, chỉ sợ là Sáu Ngón xuống núi rồi?” Người trẻ không rõ ngọn nguồn, người già thì nghe hiểu, liên tục trêu ghẹo.

Đinh Hán Bạch nói: “Thật ngại quá, đây toàn bộ là do một tay thợ chính của Ngọc Tiêu Ký làm.”

Kỷ Thận Ngữ giật mình, thợ ở Ngọc Tiêu Ký phân đẳng cấp, Đinh Hán Bạch trước đây đi làm, bởi vậy thợ chính chỉ có Đinh Duyên Thọ. Cậu ngầm thỏa mãn lòng hư vinh, không ai chú ý đến mình, cậu liền lẳng lặng mở cờ trong bụng.

Mà làm cậu bất ngờ chính là, vừa giãi bày lai lịch của hai con dấu này, hưng phấn của mọi người dường như không giảm mà còn tăng. Xung quanh nghị luận sôi nổi, Đinh Hán Bạch nhỏ giọng thì thầm với cậu: “Tốt hay không quyết định nằm ở thái độ người xem, chưa đủ tốt chỉ có thể đưa tới lời chế nhạo, đủ tốt, cực kỳ tốt, thì sẽ nhận được tán thưởng.”

Kỷ Thận Ngữ nóng lòng: “Anh vòng vo như vậy là để khen em sao?”

Đinh Hán Bạch nói: “Này mà còn vòng vo? Anh nâng em lên tới trời luôn rồi đó.”

Cuối cùng con dấu vẫn không bán, khoe khoang đủ rồi liền thu hồi, tuyên bố muốn mua thì đến Ngọc Tiêu Ký. Cứ như vậy, mỗi một chợ đồ cổ trong thành phố đều bị bọn họ tới lừa, cuối cùng, Kỷ Thận Ngữ bừng tỉnh phát hiện, đây là một thủ đoạn quảng cáo.

Tiếp theo đó là phải đợi, một thành phố, các ngành các nghề đều có mội cái “giới”, giới giáo dục, giới y dược, giới đồ cổ, bọn họ phải đợi tin tức lên men, để hai con dấu kia ngày càng nhiều người ghi nhớ.

Rốt cuộc tuyết cũng rơi, đường lớn Nghênh Xuân trắng xóa một mảnh, Ngọc Tiêu Ký đóng kín cửa, tạm thời nghỉ ngơi. Đinh Hán Bạch dặn dò người làm thuê một lần nữa đi bố trí hàng, lấy Đinh Duyên Thọ bầu không khí, Đinh Duyên Thọ cũng phối hợp, đường đường là một ông chủ mà núp ở sau quầy cắt tranh tết.

Kỷ Thận Ngữ ngồi cạnh Đinh Duyên Thọ, nghịch chuỗi chìa khóa của Đinh Duyên Thọ, nắm cái chìa bằng đồng nhỏ nhất, hỏi: “Sư phụ, đây có phải là chìa khóa cái hộp vật liệu trong góc không ạ?”

Trong cái hộp kia nghe đâu đều là đá quý cực phẩm, chỉ có thợ chính Đinh Duyên Thọ là có chìa khóa. Kỷ Thận Ngữ cầm mà không nỡ lòng thả xuống, Đinh Duyên Thọ nói: “Thích vậy sao? Sau này thầy cũng cho con một cái.”

Kỷ Thận Ngữ cả kinh nói: “Thật ạ? Vậy không phải là con thành thợ chính sao?!”

Đinh Duyên Thọ cười: “Con với sư ca con sớm muộn cũng lên thợ chính, huống hồ nhà chúng ta chỉ nhìn kỹ thuật, không nhìn tư lịch.” Kể từ khi biết Kỷ Thận Ngữ có tay nghề ngụy tạo, ông cũng nghĩ rất nhiều, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy điêu khắc là ổn thỏa nhất.

Kỷ Thận Ngữ biết Đinh Duyên Thọ đang làm khó dễ mình, đoạt lấy kéo cắt giấy đỏ, vừa cắt vừa nói: “Sư phụ, con cắt niên niên hữu dư’ cho thầy, sang năm con cắt ‘mận đào đầy trái’, năm sau nữa con cắt ‘long đằng hổ diệu’… Con muốn làm thợ chính, cũng muốn mỗi năm đều cắt tranh tết cho thầy.”

Đinh Duyên Thọ xoay mặt nhìn cậu, cậu nhếch miệng nở nụ cười. Cảnh tượng ở Dương Châu còn rõ ràng trước mắt, đưa đi chôn, hạ huyệt xong, còn chưa để tang xong đã bị đuổi ra khỏi nhà. Đinh Duyên Thọ lúc đó nói, đi cùng sư phụ, cậu liền đi theo.

Trước khi đến mang theo tâm tư làm trâu làm ngựa, sau khi đến mới biết lại an nhàn hưởng phúc.

Kỷ Thận Ngữ không khỏi nhìn phía Đinh Hán Bạch, hai cha con này một người có ơn với cậu, một người có tình với cậu, cậu thực sự tiến thoái lưỡng nan. Giật mình, Đinh Hán Bạch xách áo khoác đến gần, giữa hai lông mày phong lưu tiêu sái, nói: “Con muốn đi tìm chị Tiểu Mẫn, buổi tối không về nhà ăn cơm.”

Quả nhiên là muốn đi thư giãn, Kỷ Thận Ngữ nghĩ.

Đinh Duyên Thọ nói: “Đi thôi, cơm nước xong rồi xem phim, đừng chỉ lo mua đồ cho mình, mua cho người ta chút quà nữa.”

Đinh Hán Bạch vốn đã chuẩn bị chu đáo, trước giờ mỗi khi viện bảo tàng nhập đồ mới anh đều đi trươc trào lưu, anh muốn tư liệu quy hoạch đầu xuân năm sau của viện bảo tàng. Đi cầu xin người ta mà, mời khách tất nhiên là không thể thiếu. “Biết rồi, nếu không con đặt mua quà tết cho chị ấy luôn nhé?” Anh nghe ra ý của Đinh Duyên Thọ, không giải thích, khóe mắt liếc Kỷ Thận Ngữ, “Dù sao chúng ta cũng phải chiêu đãi nhiều một chút, lâu không gặp cũng thấy nhớ.”

Nói xong cũng đi, mang theo áo khoác cầm lấy chìa khóa, rõ ràng tuyết rơi trời đông giá rét, lại tiêu sái như đi làm quan.

Cho đến khi tiếng nổ máy bay ầm ầm, đi xa, không nghe thấy nữa, Kỷ Thận Ngữ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn cửa, ngẩn người. Cậu đặt kéo và giấy đỏ xuống, chán chường đến phòng cơ khí làm việc, chỉ mong sớm ngày lên làm thợ chính.

Cậu phác họa, ông lão cầm gậy, đứa nhỏ ôm đàn, suy nghĩ Đinh Hán Bạch có lái xe đến đón Thương Mẫn Nhữ không? Rồi vẽ núi xa sông gần, cây xanh giếng cổ, nghĩ Đinh Hán Bạch có dẫn Thương Mẫn Nhữ đi ăn cái gì không. Ăn mì tương đen sao? Nếu như Thương Mẫn Nhữ muốn ăn cái khác, Đinh Hán Bạch có nhường không?

Miệng Thương Mẫn Nhữ dính tương, Đinh Hán Bạch có giơ tay lau không?

Kỷ Thận Ngữ vẽ đến sau giờ trưa, nhợt nhạt ra phôi, nghe mấy anh người làm nói tuyết rơi lớn. Tuyết có to hơn nữa cũng không bằng cánh đồng tuyết bao la ở Mông Cổ, cậu ngừng đi dao, làm sao có thể không nghĩ tới ngày ấy cưỡi ngựa.

Đinh Hán Bạch lúc này đang làm gì? Cùng Thương Mẫn Nhữ ở công viên ngắm tuyết tán gẫu? Nếu như Thương Mẫn Nhữ không cẩn thận té ngã, Đinh Hán Bạch có phải sẽ ôm chị ấy rồi cùng ngã xuống không? Xoay mặt nhìn nhau, Đinh Hán Bạch sẽ giải thích như thế nào? Kỷ Thận Ngữ không bị khống chế, rành rành suy tưởng rất nhiều, dao trượt một đoạn mới phát giác lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi.

Trời tối đóng cửa, ra phôi miễn cưỡng hoàn thành một phần ba, sau khi xuống xe cậu đi dọc theo phố Sát Nhi, trông thấy ở cửa không có xe của Đinh Hán Bạch. Tuyết dày, cậu lẻ loi bước đi chệnh choạng, đột nhiên sau vai bị một quả cầu tuyết đập trúng.

Khương Đình Ân chạy tới: “Cậu đi chậm quá, như con rùa vậy.”

Kỷ Thận Ngữ không yên lòng gật gật đầu, ai nói gì cũng nghe. Khương Đình Ân nói đâu đâu: “Sao rầu rĩ thế? Tui ném trúng cậu, cậu cũng không phản ứng, chúng ta lát nữa đi ném anh hai với anh ba đi. Tui phải tìm một đôi găng tay mới được, cô nhỏ dành hết một mùa đông để đan cho anh đại, phụ nữ thật bất công.”

Kỷ Thận Ngữ cuối cùng cũng coi như có phản ứng: “Dì đan cho em một đôi, em cho anh mượn một cái.”

Khương Đình Ân lầm bầm Khương Thải Vi suốt một đường, gì mà không thương cháu ruột, chờ nhìn thấy cái mà Kỷ Thận Ngữ gọi là găng tay, giật mình nói: “Tại sao lại là cho cậu? Đây rõ ràng là đan cho anh đại mà!”

Kỷ Thận Ngữ phủ nhận, nói là đan cho mình.

Khương Đình Ân ồn ào: “Lúc cô nhỏ mua len có nói mà, anh đại thích màu xám, lúc đó sẽ đan một con thỏ xám, cho ảnh đạp xe đi làm.” Ghé sát vào, so sánh, “Kích cỡ này rõ ràng là tay của anh đại, cậu mang không thấy lớn sao?”

Kỷ Thận Ngữ hãy còn giãy dụa: “Lớn là bởi vì phải nhét nhiều bông, nhét đủ rồi sẽ vừa.”

Khương Đình Ân nói thầm: “Nhét không ít đâu, tay còn không gập lại được này.”

Găng tay bị mượn đi, Kỷ Thận Ngữ mê man ngồi ở bên giường, Khương Đình Ân nói chắc như đinh đóng cột, làm cậu không thể không tin. Mà dù ban đầu là cho ai, cuối cùng cũng là cho cậu, cậu vẫn cảm kích Khương Thải Vi như trước.

Trận tuyết này mãi không dứt, Đinh Hán Bạch dẫn Thương Mẫn Nhữ đi ăn đi mua sắm, đi dạo liên tục. Thật ra Thương Mẫn Nhữ mang giày cao gót đã mỏi lắm rồi, năm lần bảy lượt tỏ ý muốn về nhà, đều bị anh bác bỏ.

Vất vả lắm mới có cơ hội kích thích cái con người nhẫn tâm kia, anh không thể bỏ qua được.

Ăn xong bữa khuya, Thương Mẫn Nhữ ngáp liên tục: “Tư liệu chị đã đồng ý cho cậu rồi, chị cũng tặng thêm cho cậu mấy quyển sách tuyên truyền rồi, có thể kết thúc được chưa?”

Đinh Hán Bạch nhìn đồng hồ một cái: “Ô, đã hơn mười giờ, ngày mai đi làm trễ đừng ghét em nha.” Anh đưa Thương Mẫn Nhữ về nhà, đến cửa nhà cô anh vẫn chưa buông tha, “Chị, chị dùng nước hoa gì?”

Thương Mẫn Nhữ lấy từ trong túi ra: “Gỗ thông hoa nhài.”

Đinh Hán Bạch đoạt lấy, làm bộ xem, xịt mạnh một cái, dính hết nửa người. Thương Mẫn Nhữ cổ quái hỏi: “Cậu làm gì… Tại sao buổi tối còn xịt nước hoa của chị?”

Đinh Hán Bạch nói: “Dì sắp tổ chức sinh nhật, em chuẩn bị tặng dì một chai, tham khảo một chút.”

Buổi hẹn hò gạt người cuối cùng cũng kết thúc, Thương Mẫn Nhữ vào cửa mới phản ứng được, Khương Thải Vi sinh vào mùa hè, mùa đông khắc nghiệt tự dưng đi tổ chức sinh nhật làm gì?

Đinh Hán Bạch một thân mùi nước hoa, về đến nhà đã mười một giờ, hơi say, thả nhẹ bước đi tới trước cổng vòm. Tằng hắng một cái, lập tức nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp trong viện, như đang trốn anh.

Kỷ Thận Ngữ chạy như bay vào phòng, từ tám giờ cậu đã bắt đầu chờ, chờ tới tận bây giờ. Sân tuyết in đầy giấu chân cậu, bàn đá in đầy dấu tay cậu, một tiếng ho của Đinh Hán Bạch làm cậu hồn phi phách tán.

Đinh Hán Bạch đứng một lát, tiến vào viện thấy ánh đèn tắt hết, một mảnh đen sì. “Trân Châu ——” anh kéo dài âm thanh, đóng vai kẻ say rượu, “Ngủ rồi sao? Anh có một tin tốt muốn báo với em đây —— “

Cửa mở kẹt kẹt, Kỷ Thận Ngữ trùm chăn nghe tiếng bước chân kia đến gần, cậu nín hơi híp mắt, như chú chó giả chết khi gặp phải gấu. Đinh Hán Bạch dừng ở bên giường, vặn đèn bàn, nói rất tự nhiên: “Về hơi trễ, dù sao cũng là hẹn hò mà, khó tránh khỏi.”

Kỷ Thận Ngữ mở đôi mắt, không muốn nghe người này nói bừa.

Đinh Hán Bạch không nhanh không chậm: “Anh biết em chưa ngủ, cho nên không thể đợi snag ngày mai để nói.” Liếc mắt một cái, giọng trầm xuống, “Mấy ngày nay anh vẫn luôn dây dưa với em, chắc là càng không chiếm được lại càng muốn, hành động điên rồ. Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra cũng không phải là không thể tự kiếm chế, còn quấy nhiễu em, thật xin lỗi.”

Kỷ Thận Ngữ đột nhiên hoảng hốt… Đinh Hán Bạch đây là ý gì?

“Sau này, chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây, vẫn là sư huynh sư đệ tốt, anh sẽ không làm phiền em nữa.” Đinh Hán Bạch nói, “Chắc là anh cũng không thích em đến vậy, anh vẫn còn khá thích chị Tiểu Mẫn.”

Kỷ Thận Ngữ trong đầu trống rỗng, cậu chờ một buổi tối, lại chờ được một “tin tốt” như vậy. Lại nghe được Đinh Hán Bạch nói ngủ ngon, tiếng bước chân dần dần rời đi… Cậu bám vào chăn, bám vào tim, bám vào ngàn tỉ dây thần kinh, chỉ là cậu không cần phải xoắn xuýt chuyện này nữa.

Bởi vì bây giờ cậu đã đánh mất nó rồi.

“Đinh Hán Bạch!” Cậu chui ra khỏi ổ chăn hô to.

Còn chưa đủ, vọt tới cạnh cửa ngăn cản đường đi. Đinh Hán Bạch bình tĩnh nhìn cậu, chớp mắt mấy cái, chờ cậu đặt câu hỏi. Cậu có chút run chân, hoảng hốt nói: “Trên người anh thơm vậy.”

Đinh Hán Bạch nói: “Ừm, nước hoa.”

Cậu hỏi: “Phải gần kề thế nào mới có thể cọ ra mùi nồng như vậy?”

Đinh Hán Bạch đáp: “Ôm nhau thì gần thôi.”

Kỷ Thận Ngữ thoáng chốc giương mắt, sức lực sụt bớt một nửa, hương thơm ngọc mềm khẳng định ôm thoải mái hơn cậu. Cậu liền ảo não chui vào chăn, Đinh Hán Bạch lại không tha cho cậu, nói: “Hai năm nữa anh và chị Tiểu Mẫn kết hôn, em ở viện này cũng không tiện —— “

Kỷ Thận Ngữ rốt cuộc không nhịn được: “Bây giờ cũng chưa kết hôn, anh nói quá sớm rồi đấy!” Cậu lại vọt tới trước mặt Đinh Hán Bạch, ngước đầu, hàng lông mày nhíu lại, “Nếu cái ngày đó thật sự đến, em còn có thể không đi sao? Anh nghĩ cái nơi này là ổ vàng hay ổ bạc? Anh yên tâm, em không chỉ chuyển đi thật nhanh chóng, mà em còn khắc một bức tượng du long diễn phượng cho hai người!”

Đinh Hán Bạch nói: “Du long diễn phượng cũng được, sớm sinh quý tử cũng được, em tặng cái gì anh bày cái đó.”

Kỷ Thận Ngữ tan tác, lần nào cậu cũng không cãi lại được, không so đo nữa, nhưng cậu lí nhí muốn cầu một câu an ủi: “Trước anh nói thích em, đều là giả sao?”

Vừa hỏi ra cũng như thông suốt trái tim mình, nếu không có cách nào trở lại bình thường, không ngại người khác cũng không thèm đến xỉa. Cậu nhặt khí thế lên: “Không cần biết thật hay giả, anh nói thế nào thì chính là như vậy, tặng cái gì bày cái đó sao? Còn lâu mới sớm sinh quý tử … Em tặng cho vợ anh một cặp sừng!”

Thần kinh Đinh Hán Bạch rung bần bật, cố nén kích động. Chỉ thấy Kỷ Thận Ngữ mím môi mỏng tiến tới, níu bả vai anh, vòng tay qua hõm cổ anh, một cái miệng vẫn còn cằn nhằn liên miên: “Tên khốn, em nói hết lại lần nữa những lời tỏ tình của anh, sợ em đau, bảo vệ em, rồi sản nghiệp sau này còn muốn cho em một phần, anh có nói như vậy với vợ anh không?”

“Tặng em một mặt trăng, bánh hoa táo nhường lại cho em, một vườn hoa hồng đổi lại một con dấu, vợ anh có biết không?”

“Anh hôn em sờ em, miệng em lưỡi em đều bị anh càn quấy, chỗ hiểm anh cũng đòi đóng cửa kiểm tra, đến cả đông cung đồ (*) cũng vẽ cho em! Anh dám thẳng thắn với vợ anh không?!”

(*) đông cung đồ: hình ảnh k-h-i-e-u-d-a-m

Nhịn nữa sẽ lập tức thành phật, Đinh Hán Bạch ôm lấy Kỷ Thận Ngữ, giống như quyết tâm: “Tên khốn anh đây hóa ra làm nhiều chuyện xấu vậy sao? Nhưng hôm nay là em trêu chọc anh, câu nào cũng nhắc tới vợ, đêm nay anh liền cùng em chính thức kết làm phu thê!”

Kỷ Thận Ngữ kinh ngạc, đảo mắt đã bị Đinh Hán Bạch ôm lên giường. Dục cầm cố túng?! Cậu liền hiểu, mắc cỡ bò vào trong giường. Đinh Hán Bạch nắm lấy cổ chân cậu, bắt cậu tới dây dưa, lật qua lật lại, ánh đèn nhỏ nhoi cũng không đủ che giấu.

Đinh Hán Bạch đè lên đối phương: “Không kích thích em, thì em sẽ rụt đầu đến sang năm đúng không?”

Anh không thể làm được chuyện yêu thích thầm lặng hay là không yêu cầu đáp trả, càng không thể vì cái nhìn của người khác mà làm tình làm tội bản thân mình, anh thích Kỷ Thận Ngữ như vậy, đương nhiên cũng phải làm Kỷ Thận Ngữ thích anh. Cả một đống lời tàn nhẫn, một đống lời vừa đấm vừa xoa chờ đến thời khắc này, rốt cuộc cũng chân thật bức bách đối phương. Sư huynh đệ gì đều cút hết đi, anh chỉ cần đồng vợ đồng chồng thôi!

“Trân Châu.” Anh hỏi, “Rốt cuộc là em có thích anh không?”

Kỷ Thận Ngữ nghiêng đầu, không có dũng khí đối mặt với cái tình yêu trái đạo đức này, sư huynh đệ, con ruột của sư phụ cũng là cha nuôi… Núi non trùng điệp chặn ở phía trước. Phút chốc, cậu lại quay đầu sang, vòng tay qua cổ Đinh Hán Bạch, nhìn chằm chằm đôi mắt Đinh Hán Bạch. Con thiêu thân vẫn còn dám dập lửa, cậu còn e sợ cái gì?

Dù cho khó khăn đè đến vỡ đầu chảy máu, cậu nhận, ngày sau phụ lòng sư phụ gặp báo ứng, cậu cũng nhận.

Kỷ Thận Ngữ nói: “Sư ca, em thích anh, từ lâu đã thích anh.”

Đinh Hán Bạch phát cuồng, ôm lấy cậu, dùng sức giày vò cậu, hạ xuống nụ hôn thật chặt. Hay cho một tiếng sư ca, người sư ca này làm từ mùa hạ đến mùa đông, về sau anh muốn làm phu quân làm người yêu.

Tâm ý anh muốn, thân thể anh muốn, cả đời này anh cũng muốn.

Kỷ Thận Ngữ ôm anh như dây leo quấn cành, thái độ phối hợp, lời nói mặn nồng, bị anh bức đến vách núi giữ lại một chút hi vọng sống. Anh hỏng thật rồi, nhưng hỏng thành như vậy có thể oán ai? Oán trời oán đất, oán nhóc Nam Man này cứ cọ vào lòng anh, càng oán không nổi chính mình!

Đinh Hán Bạch nói: “Cho phép anh rồi thì không được hối hận.”

Kỷ Thận Ngữ đáp: “Em đều cho anh hết.”

Đỏ mắt kêu nhẹ, nghẹn ngào lưỡng lự.

Đợi đến khi tỉnh mộng, là có thể tựa vào nhau ngắm tuyết tan.
(*) niên niên hữu dư: “dư” (dư dả) đồng âm với “ngư” (cá), một câu đối tết, niên niên hữu dư là năm nào tiền bạc cũng dư dả

lqjqkjb

(*) long đằng hổ diệu:

g24y1rm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện