Toái Ngọc Đầu Châu
Chương 46: Mau ra xem Đinh Hán Bạch giết gà
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giao thừa không tính là yên tĩnh, tiếng pháo, đèn lồng màu đỏ, đầy hộp đậu phộng rang đường, khắp nơi đều có bầu không khí ngày tết. Người nhà họ Đinh nhiều, đêm giao thừa hàng năm nhất định phải đoàn tụ, cùng dọn một bàn thức ăn ngon.
Nhà bếp chen chúc, Đinh Khả Dũ cắt nhân bánh, Kỷ Thận Ngữ vò mì, già trẻ từng người bận việc. Một trận tiếng bước chân dồn dập, mọi người ngẩng đầu, thấy Đinh Hán Bạch sắn tay áo vọt tới, một thân đầy lông gà.
Khương Thải Vi hỏi: “Con làm gì vậy?”
Đinh Hán Bạch nói: “Chị của dì bảo con giết gà, đám gà chạy loạn khắp sân.” Anh đặt dao phay xuống, rửa tay một cái. Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Vậy không giết nữa sao?”
Đinh Hán Bạch nhìn chăm chú, người kia cột tạp dề, bóp ra eo ra thân, đôi tay trắng nõn nhào nặn mì vắt, không nhìn ra cái nào nhỏ hơn. “Giết chứ, em đi với anh.” Trước mặt mọi người mà suy nghĩ cứ chập chờn, ánh mắt như móc câu, “Dao phay anh dùng không quen, anh phải dùng dao nhọn.”
Sư huynh đệ tất cả đều bãi công, đồng loạt đi ra sân xem Đinh Hán Bạch biểu diễn giết gà. Đêm ba mươi, sân sạch sẽ, cây ra cây, hoa ra hoa, một con gà mẹ thân mập phì ngẩng đầu bước, khi thì giương cánh, khi thì mổ thóc, khác với Đinh Hán Bạch.
Đinh Hán Bạch giết gà cũng phải mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, nhìn đơn bạc, giống như không hề cảm thấy lạnh. Cả người dồn sức, chắp tay một cái, trong tay cầm con dao khắc cán dài, lưỡi dao dài vài centimet. “Xuỵt.” Anh tới gần, đè nhẹ bước chân.
Con gà kia cũng không phải tướng tốt, uỵch uỵch chạy loạn, Đinh Hán Bạch tâm địa sắt đá đuổi tới, dùng một cước đá bay con gà giữa không trung, tái một cái hao trụ cánh.”—— Woa!” Ba người vây xem kinh ngạc thốt lên, hoàn toàn không thấy rõ Đinh Hán Bạch giơ tay chém xuống, chỉ thấy một đường máu gà bắn lên, kéo dài hơn một mét.
Lưỡi dao đọng máu, một dao kia rất sâu, quá sâu, đầu gà lay động mấy lần liền rớt xuống gạch đá. Kỷ Thận Ngữ trố mắt ngoác mồm, nhớ lại hồi mình dùng dao đâm tên lưu manh, tốc độ ra tay của Đinh Hán Bạch gấp mấy lần cậu.
Không đợi mọi người hoàn hồn, Đinh Duyên Thọ lao ra mắng to: “Thằng trời đánh! Mày lau sạch nhà cho tao!”
Mọi người liền chạy tứ phía, Đinh Hán Bạch lẻ loi mà đứng ở trong sân cầu xin, ngước mắt, nhìn thấy Kỷ Thận Ngữ vẫn đứng yên trên hành lang. Anh hỏi: “Sao em không về nặn mì?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Người khác không lo cho anh, em lo.”
Đinh Hán Bạch lại hỏi: “Anh giết gà nhìn có ngầu không?”
Kỷ Thận Ngữ vui vẻ nói: “Ngầu cực luôn, sang năm có thể giết lợn không?”
Đinh Hán Bạch từ từ đến gần, gần đến hành lang, víu lan can đối mặt với Kỷ Thận Ngữ: “Giết lợn hả? Châu còn muốn giết anh đây, sao anh xuống tay được.”
Buổi tối cả nhà đoàn tụ, món ăn ngon phối cùng với Mao Đài, mặt ai cũng ửng đỏ. Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ vẫn còn tỉnh táo, sau khi ăn xong xách một phần sủi cảo, đến bệnh viện thăm Lương Hạc Thừa.
Bệnh viện quạnh quẽ, không ngờ trong phòng bệnh đã có người mang đồ nhắm rượu tới, Trương Tư Niên đang cùng Lương Hạc Thừa đối ẩm. Hai ông lão tội nghiệp, một người có con mắt vô dụng, một người hấp hối vẫn không trị bệnh, một ngày ý nghĩa như thế này vậy mà lại tụ lại cùng một chỗ.
Sủi cảo mang lên, chạm cốc trong tiếng pháo hoa năm mới, Đinh Hán Bạch nói: “Hai sư phụ nở nụ cười quên hết ân oán.”
Lương Hạc Thừa phản bác: “Bỏ chữ ân đi, trước giờ chỉ có thù thôi.”
Trương Tư Niên phụ họa: “Thù hay không thù thì ông cũng chịu không nổi tôi nữa rồi.”
Đúng là phải cãi tay đôi mới chịu ngừng, sức khỏe của Lương Hạc Thừa chỉ có thể chọi lại vài câu, sáu ngón tay tay phải cũng gắp không nổi sủi cảo. Kỷ Thận Ngữ đút cho ông, ông lầu bầu nói: “Sủi cảo và rượu, ăn một miếng, uống một chung, tiếc nuối gì cũng tiêu tan hết.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Sư phụ, người ăn thêm một cái nữa đi.”
Lương Hạc Thừa nhìn cậu, lắc lắc đầu. Sức khỏe này không ăn được bao nhiêu, cơn đau cũng đè mất cái bụng đói, Kỷ Thận Ngữ không khóc không than thở, không nói điều tang thương không tức giận, ngược lại vẫn luôn cười, chốc chốc lại vuốt cái ngón út dư thừa kia.
Trương Tư Niên nói: “Sư phụ cậu ở trên giang hồ có một cái biệt hiệu, gọi là Tay Quỷ.”
Kỷ Thận Ngữ từng nghe Phòng Hoài Thanh nói, còn biết Trương Tư Niên là Mắt Quỷ. Đi qua cái thời ân ân oán oán, tranh tài, tính kế đều đã trở nên mơ hồ, pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ cũng mơ hồ.
Bọn họ đêm khuya mới về, tỉnh lại sau giấc ngủ là mùng một, ngoại trừ tiếng pháo bùm bùm, ở trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy động tĩnh ở tiền viện. Kỷ Thận Ngữ buồn ngủ mông lung, bên cạnh trống rỗng, người ôm cậu ngủ đã thức dậy từ lâu.
Cậu vội vàng mặc quần áo, lúc này ngoài phòng có tiếng kêu, Khương Đình Ân sung sức chạy vào phòng: “Kỷ Trân Châu! Năm mới vui vẻ nha, anh đại kêu tui tới gọi cậu dậy!”
Kỷ Thận Ngữ buồn cười nói: “Sao anh tới sớm vậy?”
Khương Đình Ân nói: “Ở đây nhiều người tới, sư huynh đệ tụi tui đều phải qua.” Cậu đặt mông ngồi ở bên giường, “Anh đại phải phụ tiếp khách, không đi được, cho nên tui…”
Đối phương dừng lại, Kỷ Thận Ngữ ngẩng đầu nghi ngờ. Khương Đình Ân hỏi: “Mấy cái nốt đỏ đỏ trên vai cậu là cái gì vậy?”
Kỷ Thận Ngữ cúi đầu nhìn xuống, có thể là cái gì nữa chứ? Là dấu vết Đinh Hán Bạch bất chấp mút ra. Trên mặt cậu đỏ trắng khó lường, mặc quần áo tử tế nói bừa: “Hôm qua mặc áo lông bó sát người, bị cọ đỏ.”
Khương Đình Ân ghét sát vào: “Cậu biết không? Lúc nam nữ thân thiết dùng miệng cắn, cũng ra dấu như vậy nè.”
Tâm can Kỷ Thận Ngữ run lên, chỉ lo anh tư ngốc nghếch này đang ám chỉ cái gì đó, thậm chí đang bẫy cậu. “Nói cứ như anh thân thiết rồi.” Cậu cố gắng tự trấn định, “Với lại, ai cắn em? Nam nữ thân thiết cũng không nhất thiết là nam cắn chứ phải không?”
Khương Đình Ân mặt đỏ lên: “Người Nam Man mấy cậu chẳng đứng đắn gì cả, tui về tiền viện đây!”
Lừa dối qua ải, Kỷ Thận Ngữ muốn giảm thọ ba năm, chờ dọn dẹp xong liền chạy đến tiền viện, dữ thật, cửa phòng mở lớn, trên hành lang đặt mấy ấm trà nóng, dưới bậc thang vứt bảy, tám cái lót cốc. Cậu vừa ngẩng đầu, Đinh Duyên Thọ đứng ở trong phòng khách, Đinh Hán Bạch đi trong đi ngoài hàn huyên chúc tết với khách khứa.
Khách đến không thể chỉ nhìn tuổi, lớn tuổi cũng có thể có bối phận nhỏ, gọi chú gọi bác, thậm chí còn có người gọi ông. Hết nhóm này tới nhóm khác, anh em chú bác đủ cả, rất nhiều người.
Còn có mấy người trong giới kêu “ông chủ Đinh”, giống như không để yên, nối đuôi nhau khấu đầu. Kỷ Thận Ngữ lần đầu tiên thấy trận chiến này, hồi trước ở Dương Châu cũng náo nhiệt, bạn bè của Kỷ Phương Hứa cũng lục tục đến nhà chúc tết, chỉ là không đồ sộ như vậy.
“Thận Ngữ!” Đinh Hán Bạch gọi cậu.
Cậu bước nhanh qua, còn chưa kịp chào hỏi đã bị đẩy mạnh vào trong. Đinh Hán Bạch hướng về phía các chú bác trong phòng, giới thiệu: “Đây chính là người làm lò hương, Kỷ Thận Ngữ, người làm cũ con dấu bằng đá cũng là em ấy, sư phụ Kỷ ở Dương Châu là ba của em ấy.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người lộ vẻ giật mình, đoán chừng là bởi vì Kỷ Thận Ngữ tuổi còn nhỏ. Kỷ Thận Ngữ luống cuống vô cùng, cậu liền chào hỏi mọi người, mọi người hỏi cậu về chuyện đời của Kỷ Phương Hứa, cậu liền ngắn gọn đáp lại từng người.
Gì mà nhân tài mới xuất hiện, trò giỏi hơn thầy, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đứng cùng một chỗ, nhận cả một bầu trời tán dương. Có người quen thuộc, vỗ vỗ Đinh Duyên Thọ nói: “Thợ chính Ngọc Tiêu Ký có người kế nghiệp rồi, ông nên lui thì lui đi, cùng chúng tôi đi chu du thế giới, làm ông chủ chỉ tay năm ngón thôi.”
Đinh Duyên Thọ cười to, cùng mọi người uống trà tán gẫu, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đi ra, đi dọc theo hành lang, đứng ở góc nói chuyện. “Muốn xong hết cũng phải giữa trưa, nếu buồn ngủ thì buổi chiều ngủ một lúc.” Đinh Hán Bạch nói, “Từ khi khắc lò hương, người hỏi thăm em càng nhiều hơn.”
Kỷ Thận Ngữ khó nén được hưng phấn: “Sau này em có thể lên thợ chính thật sao?”
Đinh Hán Bạch không đáp, anh biết đến Kỷ Thận Ngữ yêu thích điêu khắc, cũng yêu thích chế tạo đồ vật, trong lúc này cậu muốn cái gì anh cũng sẽ không can dự nửa câu. Kỷ Thận Ngữ lúc này chợt nghĩ ra, tới gần một bước, âm thanh thấp hơn: “Anh không phải muốn thu phế phẩm cho em sửa sao? Em làm thợ chính cũng sẽ giúp anh, dù cho bận rộn đến nỗi chân không chạm đất cũng sẽ giúp. Giữa sư phụ và anh, em đã lựa chọn phụ lòng sư phụ… Nói chung, em coi trọng anh nhất.”
Ở nơi này ban ngày ban mặt, các trưởng bối ở phòng trong chuyện trò vui vẻ, ngoài cửa cũng đầy người chúc tết, Đinh Hán Bạch đứng một góc ở đây, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nghe Kỷ Thận Ngữ tỏ rõ nỗi lòng. Anh muố nắm chặt tay đối phương, do dự giây phút đổi lại thành xoa đầu, không chỉ là người yêu, cũng bao hàm tình cảm của sư huynh đệ.
Bận rộn như vậy đến buổi trưa, sau giờ ngọ rốt cuộc cũng yên tĩnh, cả nhà đóng cửa lại, chuyển ra bàn mạt chược tự vui. Khương Đình Ân liên tiếp thua hết tiền mừng tuổi, làm nũng lôi hai cô làm nũng, sau đó Khương Thải Vi báo thù lại, không chỉ không kiếm lại được vốn mà còn mất mặt.
Tới tới đi đi, chỉ có Đinh Hán Bạch im lặng phát tài, cuối cùng đẩy bài một cái, tất cả ra cùng một màu. Anh không chơi nữa, thắng tiền thì có gì đâu, ra ngoài dùng tiền mới thú vị. Dẫn Kỷ Thận Ngữ theo, đi dạo phố hóng gió, một hồi sau lại đến Đồi Mồi.
Kỷ Thận Ngữ có không ít tiền mừng tuổi, dù sao Đinh Hán Bạch cũng có hỏa nhãn kim tinh, vậy cậu chỉ đợi anh tới bình phẩm thôi. Vòng tới vòng lui, Đinh Hán Bạch đứng trước một gian hàng bán quần áo, anh chú ý một cái áo khoác ngoài, dạng đối khâm (*) tay áo rộng, thắt lưng thêu hoa… Anh hiếu kỳ: “Ông chủ, kiểu dân quốc, đẹp đấy.”
(*) đối khâm: Chữ Khâm (襟) có nghĩa là vạt áo trước. Đối Khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng.
Người lớn cùng ông chủ tán gẫu, người nhỏ đi mua kẹo hồ lô ăn, mua về vừa nghe hai người kia vừa “tám” xong Cách mạng Tân Hợi. Kỷ Thận Ngữ trốn đi ăn, chua chua ngọt ngọt, giương mắt nhìn lại gặp người có hoàn cảnh khó khăn. Một ông già tóc trắng, ngồi dưới tàng cây rơi lệ, hoàn toàn không hợp với bầu không khí ngày tết.
Vừa hỏi, ông lão lắc đầu không nói. Kỷ Thận Ngữ chú ý tới cái túi của ông: “Ông ơi, ông bán đồ hay là mua đồ?”
Ông lão xả cổ họng gào khóc, kinh động đến Đinh Hán Bạch đang trò chuyện hăng say. Đinh Hán Bạch hớn hở chạy tới, không một chút lòng thông cảm, há mồm liền hỏi: “Có phải là có đồ tốt không? Lấy ra con xem thử. Ông ơi, khóc tiền tài không tới vận rủi cũng không đi, ông nghỉ một lát đi.”
Ông lão mở túi ra, bên trong là một món đồ đen thẫm hình hoa.
Đinh Hán Bạch tiếp nhận, lắc một cái, đồ đồng, kiểu dáng Đại Minh Tuyên Đức. “Đồng rắc vàng, đồng tinh khiết đấy.” Anh không nói xong, dò xét liếc mắt nhìn đối phương, “Bán đồ chưa từng thấy ai khóc lóc bán, đây là ông mua à?”
Ông lão nói: “Tôi cũng không gạt các cậu, tôi bị người ta lừa.”
Nếu thẳng thắn, Đinh Hán Bạch tiếp lời: “Đồng này tuyệt đối là đồng tốt, hình dáng chữ khắc cũng không mắc lỗi, nhưng vàng thì sai, chỉ là một lớp bột vàng. Rắc xong còn quét một lớp hồ, sờ khá thô ráp.” Lại hỏi, “Ông bỏ bao nhiêu tiền?”
Ông lão nghẹn ngào: “Năm vạn năm, táng gia bại sản.”
Đinh Hán Bạch cười: “Một cái lư đồng rắc vàng (*) Tuyên Đức, mà chỉ có năm vạn năm, có thể là thật không nhỉ?” Anh suy tính chốc lát, giả vờ đau đầu, “Như vậy đi, ba vạn, ông bán cho con.”
(*) lư đồng rắc vàng:
Ông lão giật mình: “Giả mà cậu còn mua?”
Anh nói: “Con thấy ông đáng thương, con tưởng tượng, nếu như cha con táng gia bại sản ngồi rìa đường khóc, con hi vọng có người có thể giúp ông ấy một chút.” Kéo ông lão lên, mặt lộ vẻ thành khẩn, “Con là người làm ăn, mấy vạn cũng có.”
Bên cạnh là ngân hàng, Đinh Hán Bạch lấy tiền mua lại vật này. Đợi ông lão vừa đi, anh ôm lấy Kỷ Thận Ngữ đứng ở lề đường hóng gió, nói: “Tiểu sư phụ Kỷ, thỉnh cầu ngài sửa lại cho đẹp.”
Kỷ Thận Ngữ kinh hãi: “Đây không phải là hàng giả sao? Còn phải sửa?”
Món đồ này nhìn bề ngoài quả thật là hàng giả, lại còn là hàng giả cấp thấp, nhưng nó sở dĩ phải cần ngụy tạo là bởi vì bản thân nó tổn hại quá nhiều. Nói cách khác, đây chính là hàng thật đã vỡ nhưng không phải rác rưởi.
Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Phế phẩm này đáng năm vạn năm không?”
Đinh Hán Bạch nói: “Nếu đáng thì cũng không cần phải mất công ngụy tạo, hơn nữa có đáng hay không anh cũng chỉ cho ổng ba vạn, ổng phải nhớ rõ cảm giác đau thương này, như vậy ổng mới có thể rút kinh nghiệm.”
Lại nhìn món đồ kia, toàn thân đều rắc vàng, hình dáng không đồng đều, Kỷ Thận Ngữ giận dữ: “Toàn kiếm chuyện khó dằn vặt em!” Mắng xong chợt thấy ven đường có một chiếc xe bánh mì, bẩn bẩn, lại hết sức quen mắt.
Cửa xe mở ra, người bước xuống càng quen mắt, là Đồng Phái Phàm và Phòng Hoài Thanh.
Bốn người lại gặp mặt, cuối năm, không uống một chén thì sao được. Rìa đường có một quán trà, sát bên cửa sổ, Đồng Phái Phàm cạo râu nhìn trẻ ra một chút, ngồi xuống cởi áo khoác cho Phòng Hoài Thanh, vừa định cởi khăn quàng cổ.
Phòng Hoài Thanh nhàn nhạt nói: “Cứ để đi.”
Tay áo không quấn, hai đoạn trống rỗng, Kỷ Thận Ngữ nhìn chăm chú chốc lát rồi dời mắt, nhìn ngọn cây bên ngoài. Tình cờ gặp phải mà thôi, tâm tư Đinh Hán Bạch lại lay động, dò hỏi Đồng Phái Phàm tình hình gần đây, chuyện làm ăn, chuyện tương lai.
Anh là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám: “Anh Đồng, tôi nhìn thấy anh liền chợt suy nghĩ, chỉ mới xong thôi.” Anh châm trà cho đối phương, cái lễ nghi giao du này, đối với Đinh Hán Bạch quả thật là người trên nhân nhượng người dưới, “Tôi muốn mở một lò gốm, nếu có hai người thì như hổ thêm cánh, thế nào?”
Đồng Phái Phàm hỏi: “Cậu muốn hợp tác? Hay là thuê tôi?”
Đinh Hán Bạch nói: “Anh có tiền thì hợp tác, không có tiền thì làm cùng tôi, chờ kiếm được lời thì một cái lò sẽ mở rộng thành hai cái, tôi một lò anh một lò.” Anh suy nghĩ rất nhanh, “Không gạt các anh, tôi và Thận Ngữ làm phục chế, đồ sứ tỉ lệ lớn nhất, không có lò thì không tiện. Tương lai tôi muốn mở trung tâm đồ cổ, mỗi cửa hàng phải có hàng hóa cơ bản, mới đầu tôi còn muốn làm xí nghiệp cung ứng. Sau khi hợp tác sẽ kéo các hộ lẻ tẻ vào cùng, vậy liền dễ làm hơn nhiều.”
Đồ vật phân ba bảy loại, không phải mỗi lò đều có thể làm hết được. Đinh Hán Bạch đã tính toán, anh và Đồng Phái Phàm làm lò gốm, đối phương kinh nghiệm phong phú, mà Kỷ Thận Ngữ hiểu về nung, sau khi phân công thì vô cùng hoàn mỹ. Kế hoạch này vừa đề cập, Đồng Phái Phàm trầm ngâm, nói muốn cân nhắc, cân nhắc chứng tỏ đã dao động. echkidieu2029
Trên đời này, nào có ai tình nguyện phiêu bạt vô định, huống hồ còn dẫn theo một người tàn tật.
Kỷ Thận Ngữ nửa ngày không nói, cậu biết Đinh Hán Bạch là người tài cao gan lớn, không ngờ tới đầu óc kinh doanh cũng linh hoạt như vậy, đồng thời còn đã sắp đặt kế hoạch tương lai rõ ràng như thế. Trong lúc im lặng, cậu hỏi Phòng Hoài Thanh: “Sư ca, hai người tạm thời ở trong thành phố à?”
Phòng Hoài Thanh nói: “Phòng ở cũ chưa dọn, mấy ngày nay ở tạm nhà khách.”
Kỷ Thận Ngữ gật gật đầu: “Sư phụ nằm bệnh viện, rảnh rỗi thì anh đi thăm nhé.”
Phòng Hoài Thanh vẫn là bộ dạng muốn chết đó: “Chỉ sợ thấy tôi, ông ấy đi đời nhà ma luôn.”
Đáy cốc không nhẹ không nặng chạm bàn, Kỷ Thận Ngữ mắt cũng lạnh đi, lời nói cũng nguội lạnh: “Đi đời nhà ma hay là hồi quang phản chiếu, dù gì ông ấy cũng không sống được bao lâu, nếu như đời này ông ấy có tiếc nuối gì, anh nhất định sẽ là một trong số đó, đi nhận sai, để ông ấy bớt tiếc nuối một chút.”
Phòng Hoài Thanh cười đầy vô tình, dường như là cười Kỷ Thận Ngữ quản việc không đâu. Kỷ Thận Ngữ cũng không giận, bình tĩnh nhìn đối phương, mãi đến khi nụ cười kia hầu như không còn. “Ngày vào viện, sư phụ cho em xem tranh, dạy em.” Cậu nói, “Bức tranh kia rất dài, là “Trú cẩm đường đồ tịnh thư trú cẩm đường ký”.
Thật ra bốn phía có tiếng, nhưng chỉ có góc nhỏ này là đột nhiên yên tĩnh.
Trà đã hãm ba lần, nóng biến nguội, nguội rồi lại nóng.
Không biết qua bao lâu, Phòng Hoài Thanh hỏi: “Ở bệnh viện nào?”
Trời tối mới đi, Đinh Hán Bạch lái xe chậm chậm, tâm tình không tệ, dù sao cũng đã nói chuyện hợp tác rồi. Kỷ Thận Ngữ có chút ủ rũ, hồi lâu sau, tự nhủ: “Sư phụ Lương thật sự sắp chết rồi.”
Đinh Hán Bạch nói: “Ừm, bác sĩ cũng không có cách nào.”
Kỷ Thận Ngữ nhớ lại, lúc trước Kỷ Phương Hứa cũng là như thế này, không có cách nào, cũng may còn có cậu và sư mẫu đưa tiễn. Cậu thở nhẹ một hơi, thở ra luồng khí đã tích tụ, khoan khoái nói: “Em muốn đưa sư phụ Lương đi, may mà ông ấy gặp được em, không phải lẻ loi nữa.”
Đinh Hán Bạch hỏi: “Đau lòng à?”
Kỷ Thận Ngữ đáp: “Em cũng không phải quả trứng sắt, đương nhiên biết đau lòng. Nhưng so với đau lòng, thật ra càng vui mừng hơn, em và ông ấy gặp được nhau, em học nghệ, ông có người chăm sóc đưa tang, đây là trời cao chu đáo, vẹn toàn kết cục đôi bên.”
Đinh Hán Bạch tán đồng nói: “Không sai, ai đều cũng phải chết. Dù là vợ chồng hay anh em, người chết không nỡ, người ở lại không buông bỏ được, đó mới là đau khổ nhất. Theo anh thì lần gặp cuối cùng hãy nói hết những chuyện muốn nói, gọi tên họ một lần cuối, rồi cứ thế mà đi thôi.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Người ở lại còn sống sờ sờ, nếu nhớ đối phương thì phải làm sao?”
Đinh Hán Bạch lại nói: “Trước khi gặp nhau không phải cũng đã sống như vậy sao? Thì cứ bình thường thôi, nhớ thì nhìn ảnh cũ vật cũ, nghĩ lại cuộc sống trước đây, khóc hoặc là cười, chứ cũng bó tay thôi.”
Kỷ Thận Ngữ phút chốc quay mặt lại: “Sư ca, em muốn ảnh của anh, phải thật nhiều thật nhiều luôn.”
Dáng dấp kia có chút thấp thỏm, còn có chút giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đinh Hán Bạch đáp lại, liền phóng nhanh, ở trên đường tìm kiếm khắp nơi, cả khu đều bị anh nhìn thấu, cuối cùng tìm được một tiệm chụp ảnh.
Hai người bọn họ mặc áo sơ mi sóng vai ngồi, vào mùa đông này, vào năm mới đầu tiên sau khi gặp nhau, cùng nhau chụp ảnh. truyenbathu reup là chó
Đinh Hán Bạch nói: “Sau này tết mỗi năm đều phải chụp một tấm, còn chụp bù cho những năm trước nữa.”
Kỷ Thận Ngữ đáp: “Chúng ta cũng chụp cho sư phụ sư mẫu, sau này nếu như có đồ đệ cũng chụp cho đồ đệ.”
Nói như thế cho đến khi lên xe, thải ra một làn khói trắng, xa dần. Về nhà, Kỷ Thận Ngữ nằm trong phòng sách ngẩn người, siết ảnh chụp và miếng ngọc bội Đinh Hán Bạch tặng cậu, chờ Đinh Hán Bạch vào tìm mình, cậu mang theo bi thương mà nở nụ cười.
“Sư ca, nếu như lão Kỷ có thể nhìn thấy anh thì tốt rồi.”
Đinh Hán Bạch rùng mình: “Vậy thì ghê rợn lắm đó…”
Kỷ Thận Ngữ cười phá lên, vặn thân thể nện giường: “Em muốn cho ông ấy biết chuyện của chúng ta, em tìm được một người anh tuấn lỗi lạc.” Đợi Đinh Hán Bạch ngồi bên cạnh, cậu đến gần, “Sư ca, sư phụ Lương và sư phụ Trương cũng sáu mươi, bảy mươi rồi, đến cả cái chết cũng đều hiểu thấu đáo, Chờ năm mươi năm sau, sáu mươi năm sau, anh cũng coi nhẹ tất cả, vậy có còn thích em giống như bây giờ không?”
Đinh Hán Bạch cố ý nói: “Làm sao anh biết, bây giờ anh mới hai mươi mà.”
Kỷ Thận Ngữ mắng: “Hai mươi thì làm sao? Hai mươi đã dụ dỗ sư đệ, hôn môi lên giường, còn cái gì anh chưa dám làm? Lúc làm em thì tâm can bảo bối gọi liên tục, mặc quần rồi thì không muốn chịu trách nhiệm nữa hả?”
Đinh Hán Bạch thiếu chút nữa là cởi quần: “Anh chịu hết, được chưa? Đừng nói năm mươi, sáu mươi năm sau anh vẫn còn thích em, anh giống như con ba ba vậy, sống tới một ngàn năm, vẫn sẽ mãi thích em.”
Kỷ Thận Ngữ đổi giận thành vui, tìm chuyên, từ từ mò tới lồng ngực Đinh Hán Bạch. Đáp lên vai Đinh Hán Bạch, cậu tới gần thấp giọng: “Sư ca, em muốn thơm anh một cái.”
Cậu làm Đinh Hán Bạch đỏ mặt, tại mờ nhạt dưới ánh đèn, bạch ngọc đỏ thành đá máu gà. Cậu ngửa mặt đến gần, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên hai má, sau đó hôn đến chóp mũi… Trước kia cậu cảm thấy cái mũi này cao ghê, có vẻ rất dữ dằn.
Đinh Hán Bạch bị điểm huyệt, không dám động, chờ một mạch đến khi môi nóng lên.
Kỷ Thận Ngữ nhẹ nhàng hôn anh, chủ động, dịu dàng, không giống lưu manh hấp tấp như anh, nhưng cũng mời gọi anh. “Sư ca…” Kỷ Thận Ngữ gọi anh, câu chữ nũng nịu, dinh dính làm xương cốt anh cứng rắn quả quyết hẳn lên.
Pháo hoa nổ ngoài cửa sổ, đầu lưỡi anh cũng bị người sư đệ này mút đến ngứa ngáy.
Giây phút đó Đinh Hán Bạch đã hiểu Chu U vương phóng hỏa hí chư hầu là thế nào, có thể trách Chu U vương ngu ngốc sao? Chỉ trách yêu tinh Bao Tự! (*) Môi răng tách ra, anh ấn Kỷ Thận Ngữ vào trong ngực, chỉ lo đứa nhóc phóng đãng này ra ngoài gieo vạ.
(*) Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh.
“Năm mới vui vẻ.” Người trong lòng nói.
Đinh Hán Bạch nghĩ, vui vẻ cái gì, lên chốn cực lạc thì có
Giao thừa không tính là yên tĩnh, tiếng pháo, đèn lồng màu đỏ, đầy hộp đậu phộng rang đường, khắp nơi đều có bầu không khí ngày tết. Người nhà họ Đinh nhiều, đêm giao thừa hàng năm nhất định phải đoàn tụ, cùng dọn một bàn thức ăn ngon.
Nhà bếp chen chúc, Đinh Khả Dũ cắt nhân bánh, Kỷ Thận Ngữ vò mì, già trẻ từng người bận việc. Một trận tiếng bước chân dồn dập, mọi người ngẩng đầu, thấy Đinh Hán Bạch sắn tay áo vọt tới, một thân đầy lông gà.
Khương Thải Vi hỏi: “Con làm gì vậy?”
Đinh Hán Bạch nói: “Chị của dì bảo con giết gà, đám gà chạy loạn khắp sân.” Anh đặt dao phay xuống, rửa tay một cái. Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Vậy không giết nữa sao?”
Đinh Hán Bạch nhìn chăm chú, người kia cột tạp dề, bóp ra eo ra thân, đôi tay trắng nõn nhào nặn mì vắt, không nhìn ra cái nào nhỏ hơn. “Giết chứ, em đi với anh.” Trước mặt mọi người mà suy nghĩ cứ chập chờn, ánh mắt như móc câu, “Dao phay anh dùng không quen, anh phải dùng dao nhọn.”
Sư huynh đệ tất cả đều bãi công, đồng loạt đi ra sân xem Đinh Hán Bạch biểu diễn giết gà. Đêm ba mươi, sân sạch sẽ, cây ra cây, hoa ra hoa, một con gà mẹ thân mập phì ngẩng đầu bước, khi thì giương cánh, khi thì mổ thóc, khác với Đinh Hán Bạch.
Đinh Hán Bạch giết gà cũng phải mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, nhìn đơn bạc, giống như không hề cảm thấy lạnh. Cả người dồn sức, chắp tay một cái, trong tay cầm con dao khắc cán dài, lưỡi dao dài vài centimet. “Xuỵt.” Anh tới gần, đè nhẹ bước chân.
Con gà kia cũng không phải tướng tốt, uỵch uỵch chạy loạn, Đinh Hán Bạch tâm địa sắt đá đuổi tới, dùng một cước đá bay con gà giữa không trung, tái một cái hao trụ cánh.”—— Woa!” Ba người vây xem kinh ngạc thốt lên, hoàn toàn không thấy rõ Đinh Hán Bạch giơ tay chém xuống, chỉ thấy một đường máu gà bắn lên, kéo dài hơn một mét.
Lưỡi dao đọng máu, một dao kia rất sâu, quá sâu, đầu gà lay động mấy lần liền rớt xuống gạch đá. Kỷ Thận Ngữ trố mắt ngoác mồm, nhớ lại hồi mình dùng dao đâm tên lưu manh, tốc độ ra tay của Đinh Hán Bạch gấp mấy lần cậu.
Không đợi mọi người hoàn hồn, Đinh Duyên Thọ lao ra mắng to: “Thằng trời đánh! Mày lau sạch nhà cho tao!”
Mọi người liền chạy tứ phía, Đinh Hán Bạch lẻ loi mà đứng ở trong sân cầu xin, ngước mắt, nhìn thấy Kỷ Thận Ngữ vẫn đứng yên trên hành lang. Anh hỏi: “Sao em không về nặn mì?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Người khác không lo cho anh, em lo.”
Đinh Hán Bạch lại hỏi: “Anh giết gà nhìn có ngầu không?”
Kỷ Thận Ngữ vui vẻ nói: “Ngầu cực luôn, sang năm có thể giết lợn không?”
Đinh Hán Bạch từ từ đến gần, gần đến hành lang, víu lan can đối mặt với Kỷ Thận Ngữ: “Giết lợn hả? Châu còn muốn giết anh đây, sao anh xuống tay được.”
Buổi tối cả nhà đoàn tụ, món ăn ngon phối cùng với Mao Đài, mặt ai cũng ửng đỏ. Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ vẫn còn tỉnh táo, sau khi ăn xong xách một phần sủi cảo, đến bệnh viện thăm Lương Hạc Thừa.
Bệnh viện quạnh quẽ, không ngờ trong phòng bệnh đã có người mang đồ nhắm rượu tới, Trương Tư Niên đang cùng Lương Hạc Thừa đối ẩm. Hai ông lão tội nghiệp, một người có con mắt vô dụng, một người hấp hối vẫn không trị bệnh, một ngày ý nghĩa như thế này vậy mà lại tụ lại cùng một chỗ.
Sủi cảo mang lên, chạm cốc trong tiếng pháo hoa năm mới, Đinh Hán Bạch nói: “Hai sư phụ nở nụ cười quên hết ân oán.”
Lương Hạc Thừa phản bác: “Bỏ chữ ân đi, trước giờ chỉ có thù thôi.”
Trương Tư Niên phụ họa: “Thù hay không thù thì ông cũng chịu không nổi tôi nữa rồi.”
Đúng là phải cãi tay đôi mới chịu ngừng, sức khỏe của Lương Hạc Thừa chỉ có thể chọi lại vài câu, sáu ngón tay tay phải cũng gắp không nổi sủi cảo. Kỷ Thận Ngữ đút cho ông, ông lầu bầu nói: “Sủi cảo và rượu, ăn một miếng, uống một chung, tiếc nuối gì cũng tiêu tan hết.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Sư phụ, người ăn thêm một cái nữa đi.”
Lương Hạc Thừa nhìn cậu, lắc lắc đầu. Sức khỏe này không ăn được bao nhiêu, cơn đau cũng đè mất cái bụng đói, Kỷ Thận Ngữ không khóc không than thở, không nói điều tang thương không tức giận, ngược lại vẫn luôn cười, chốc chốc lại vuốt cái ngón út dư thừa kia.
Trương Tư Niên nói: “Sư phụ cậu ở trên giang hồ có một cái biệt hiệu, gọi là Tay Quỷ.”
Kỷ Thận Ngữ từng nghe Phòng Hoài Thanh nói, còn biết Trương Tư Niên là Mắt Quỷ. Đi qua cái thời ân ân oán oán, tranh tài, tính kế đều đã trở nên mơ hồ, pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ cũng mơ hồ.
Bọn họ đêm khuya mới về, tỉnh lại sau giấc ngủ là mùng một, ngoại trừ tiếng pháo bùm bùm, ở trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy động tĩnh ở tiền viện. Kỷ Thận Ngữ buồn ngủ mông lung, bên cạnh trống rỗng, người ôm cậu ngủ đã thức dậy từ lâu.
Cậu vội vàng mặc quần áo, lúc này ngoài phòng có tiếng kêu, Khương Đình Ân sung sức chạy vào phòng: “Kỷ Trân Châu! Năm mới vui vẻ nha, anh đại kêu tui tới gọi cậu dậy!”
Kỷ Thận Ngữ buồn cười nói: “Sao anh tới sớm vậy?”
Khương Đình Ân nói: “Ở đây nhiều người tới, sư huynh đệ tụi tui đều phải qua.” Cậu đặt mông ngồi ở bên giường, “Anh đại phải phụ tiếp khách, không đi được, cho nên tui…”
Đối phương dừng lại, Kỷ Thận Ngữ ngẩng đầu nghi ngờ. Khương Đình Ân hỏi: “Mấy cái nốt đỏ đỏ trên vai cậu là cái gì vậy?”
Kỷ Thận Ngữ cúi đầu nhìn xuống, có thể là cái gì nữa chứ? Là dấu vết Đinh Hán Bạch bất chấp mút ra. Trên mặt cậu đỏ trắng khó lường, mặc quần áo tử tế nói bừa: “Hôm qua mặc áo lông bó sát người, bị cọ đỏ.”
Khương Đình Ân ghét sát vào: “Cậu biết không? Lúc nam nữ thân thiết dùng miệng cắn, cũng ra dấu như vậy nè.”
Tâm can Kỷ Thận Ngữ run lên, chỉ lo anh tư ngốc nghếch này đang ám chỉ cái gì đó, thậm chí đang bẫy cậu. “Nói cứ như anh thân thiết rồi.” Cậu cố gắng tự trấn định, “Với lại, ai cắn em? Nam nữ thân thiết cũng không nhất thiết là nam cắn chứ phải không?”
Khương Đình Ân mặt đỏ lên: “Người Nam Man mấy cậu chẳng đứng đắn gì cả, tui về tiền viện đây!”
Lừa dối qua ải, Kỷ Thận Ngữ muốn giảm thọ ba năm, chờ dọn dẹp xong liền chạy đến tiền viện, dữ thật, cửa phòng mở lớn, trên hành lang đặt mấy ấm trà nóng, dưới bậc thang vứt bảy, tám cái lót cốc. Cậu vừa ngẩng đầu, Đinh Duyên Thọ đứng ở trong phòng khách, Đinh Hán Bạch đi trong đi ngoài hàn huyên chúc tết với khách khứa.
Khách đến không thể chỉ nhìn tuổi, lớn tuổi cũng có thể có bối phận nhỏ, gọi chú gọi bác, thậm chí còn có người gọi ông. Hết nhóm này tới nhóm khác, anh em chú bác đủ cả, rất nhiều người.
Còn có mấy người trong giới kêu “ông chủ Đinh”, giống như không để yên, nối đuôi nhau khấu đầu. Kỷ Thận Ngữ lần đầu tiên thấy trận chiến này, hồi trước ở Dương Châu cũng náo nhiệt, bạn bè của Kỷ Phương Hứa cũng lục tục đến nhà chúc tết, chỉ là không đồ sộ như vậy.
“Thận Ngữ!” Đinh Hán Bạch gọi cậu.
Cậu bước nhanh qua, còn chưa kịp chào hỏi đã bị đẩy mạnh vào trong. Đinh Hán Bạch hướng về phía các chú bác trong phòng, giới thiệu: “Đây chính là người làm lò hương, Kỷ Thận Ngữ, người làm cũ con dấu bằng đá cũng là em ấy, sư phụ Kỷ ở Dương Châu là ba của em ấy.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người lộ vẻ giật mình, đoán chừng là bởi vì Kỷ Thận Ngữ tuổi còn nhỏ. Kỷ Thận Ngữ luống cuống vô cùng, cậu liền chào hỏi mọi người, mọi người hỏi cậu về chuyện đời của Kỷ Phương Hứa, cậu liền ngắn gọn đáp lại từng người.
Gì mà nhân tài mới xuất hiện, trò giỏi hơn thầy, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đứng cùng một chỗ, nhận cả một bầu trời tán dương. Có người quen thuộc, vỗ vỗ Đinh Duyên Thọ nói: “Thợ chính Ngọc Tiêu Ký có người kế nghiệp rồi, ông nên lui thì lui đi, cùng chúng tôi đi chu du thế giới, làm ông chủ chỉ tay năm ngón thôi.”
Đinh Duyên Thọ cười to, cùng mọi người uống trà tán gẫu, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đi ra, đi dọc theo hành lang, đứng ở góc nói chuyện. “Muốn xong hết cũng phải giữa trưa, nếu buồn ngủ thì buổi chiều ngủ một lúc.” Đinh Hán Bạch nói, “Từ khi khắc lò hương, người hỏi thăm em càng nhiều hơn.”
Kỷ Thận Ngữ khó nén được hưng phấn: “Sau này em có thể lên thợ chính thật sao?”
Đinh Hán Bạch không đáp, anh biết đến Kỷ Thận Ngữ yêu thích điêu khắc, cũng yêu thích chế tạo đồ vật, trong lúc này cậu muốn cái gì anh cũng sẽ không can dự nửa câu. Kỷ Thận Ngữ lúc này chợt nghĩ ra, tới gần một bước, âm thanh thấp hơn: “Anh không phải muốn thu phế phẩm cho em sửa sao? Em làm thợ chính cũng sẽ giúp anh, dù cho bận rộn đến nỗi chân không chạm đất cũng sẽ giúp. Giữa sư phụ và anh, em đã lựa chọn phụ lòng sư phụ… Nói chung, em coi trọng anh nhất.”
Ở nơi này ban ngày ban mặt, các trưởng bối ở phòng trong chuyện trò vui vẻ, ngoài cửa cũng đầy người chúc tết, Đinh Hán Bạch đứng một góc ở đây, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nghe Kỷ Thận Ngữ tỏ rõ nỗi lòng. Anh muố nắm chặt tay đối phương, do dự giây phút đổi lại thành xoa đầu, không chỉ là người yêu, cũng bao hàm tình cảm của sư huynh đệ.
Bận rộn như vậy đến buổi trưa, sau giờ ngọ rốt cuộc cũng yên tĩnh, cả nhà đóng cửa lại, chuyển ra bàn mạt chược tự vui. Khương Đình Ân liên tiếp thua hết tiền mừng tuổi, làm nũng lôi hai cô làm nũng, sau đó Khương Thải Vi báo thù lại, không chỉ không kiếm lại được vốn mà còn mất mặt.
Tới tới đi đi, chỉ có Đinh Hán Bạch im lặng phát tài, cuối cùng đẩy bài một cái, tất cả ra cùng một màu. Anh không chơi nữa, thắng tiền thì có gì đâu, ra ngoài dùng tiền mới thú vị. Dẫn Kỷ Thận Ngữ theo, đi dạo phố hóng gió, một hồi sau lại đến Đồi Mồi.
Kỷ Thận Ngữ có không ít tiền mừng tuổi, dù sao Đinh Hán Bạch cũng có hỏa nhãn kim tinh, vậy cậu chỉ đợi anh tới bình phẩm thôi. Vòng tới vòng lui, Đinh Hán Bạch đứng trước một gian hàng bán quần áo, anh chú ý một cái áo khoác ngoài, dạng đối khâm (*) tay áo rộng, thắt lưng thêu hoa… Anh hiếu kỳ: “Ông chủ, kiểu dân quốc, đẹp đấy.”
(*) đối khâm: Chữ Khâm (襟) có nghĩa là vạt áo trước. Đối Khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng.
Người lớn cùng ông chủ tán gẫu, người nhỏ đi mua kẹo hồ lô ăn, mua về vừa nghe hai người kia vừa “tám” xong Cách mạng Tân Hợi. Kỷ Thận Ngữ trốn đi ăn, chua chua ngọt ngọt, giương mắt nhìn lại gặp người có hoàn cảnh khó khăn. Một ông già tóc trắng, ngồi dưới tàng cây rơi lệ, hoàn toàn không hợp với bầu không khí ngày tết.
Vừa hỏi, ông lão lắc đầu không nói. Kỷ Thận Ngữ chú ý tới cái túi của ông: “Ông ơi, ông bán đồ hay là mua đồ?”
Ông lão xả cổ họng gào khóc, kinh động đến Đinh Hán Bạch đang trò chuyện hăng say. Đinh Hán Bạch hớn hở chạy tới, không một chút lòng thông cảm, há mồm liền hỏi: “Có phải là có đồ tốt không? Lấy ra con xem thử. Ông ơi, khóc tiền tài không tới vận rủi cũng không đi, ông nghỉ một lát đi.”
Ông lão mở túi ra, bên trong là một món đồ đen thẫm hình hoa.
Đinh Hán Bạch tiếp nhận, lắc một cái, đồ đồng, kiểu dáng Đại Minh Tuyên Đức. “Đồng rắc vàng, đồng tinh khiết đấy.” Anh không nói xong, dò xét liếc mắt nhìn đối phương, “Bán đồ chưa từng thấy ai khóc lóc bán, đây là ông mua à?”
Ông lão nói: “Tôi cũng không gạt các cậu, tôi bị người ta lừa.”
Nếu thẳng thắn, Đinh Hán Bạch tiếp lời: “Đồng này tuyệt đối là đồng tốt, hình dáng chữ khắc cũng không mắc lỗi, nhưng vàng thì sai, chỉ là một lớp bột vàng. Rắc xong còn quét một lớp hồ, sờ khá thô ráp.” Lại hỏi, “Ông bỏ bao nhiêu tiền?”
Ông lão nghẹn ngào: “Năm vạn năm, táng gia bại sản.”
Đinh Hán Bạch cười: “Một cái lư đồng rắc vàng (*) Tuyên Đức, mà chỉ có năm vạn năm, có thể là thật không nhỉ?” Anh suy tính chốc lát, giả vờ đau đầu, “Như vậy đi, ba vạn, ông bán cho con.”
(*) lư đồng rắc vàng:
Ông lão giật mình: “Giả mà cậu còn mua?”
Anh nói: “Con thấy ông đáng thương, con tưởng tượng, nếu như cha con táng gia bại sản ngồi rìa đường khóc, con hi vọng có người có thể giúp ông ấy một chút.” Kéo ông lão lên, mặt lộ vẻ thành khẩn, “Con là người làm ăn, mấy vạn cũng có.”
Bên cạnh là ngân hàng, Đinh Hán Bạch lấy tiền mua lại vật này. Đợi ông lão vừa đi, anh ôm lấy Kỷ Thận Ngữ đứng ở lề đường hóng gió, nói: “Tiểu sư phụ Kỷ, thỉnh cầu ngài sửa lại cho đẹp.”
Kỷ Thận Ngữ kinh hãi: “Đây không phải là hàng giả sao? Còn phải sửa?”
Món đồ này nhìn bề ngoài quả thật là hàng giả, lại còn là hàng giả cấp thấp, nhưng nó sở dĩ phải cần ngụy tạo là bởi vì bản thân nó tổn hại quá nhiều. Nói cách khác, đây chính là hàng thật đã vỡ nhưng không phải rác rưởi.
Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Phế phẩm này đáng năm vạn năm không?”
Đinh Hán Bạch nói: “Nếu đáng thì cũng không cần phải mất công ngụy tạo, hơn nữa có đáng hay không anh cũng chỉ cho ổng ba vạn, ổng phải nhớ rõ cảm giác đau thương này, như vậy ổng mới có thể rút kinh nghiệm.”
Lại nhìn món đồ kia, toàn thân đều rắc vàng, hình dáng không đồng đều, Kỷ Thận Ngữ giận dữ: “Toàn kiếm chuyện khó dằn vặt em!” Mắng xong chợt thấy ven đường có một chiếc xe bánh mì, bẩn bẩn, lại hết sức quen mắt.
Cửa xe mở ra, người bước xuống càng quen mắt, là Đồng Phái Phàm và Phòng Hoài Thanh.
Bốn người lại gặp mặt, cuối năm, không uống một chén thì sao được. Rìa đường có một quán trà, sát bên cửa sổ, Đồng Phái Phàm cạo râu nhìn trẻ ra một chút, ngồi xuống cởi áo khoác cho Phòng Hoài Thanh, vừa định cởi khăn quàng cổ.
Phòng Hoài Thanh nhàn nhạt nói: “Cứ để đi.”
Tay áo không quấn, hai đoạn trống rỗng, Kỷ Thận Ngữ nhìn chăm chú chốc lát rồi dời mắt, nhìn ngọn cây bên ngoài. Tình cờ gặp phải mà thôi, tâm tư Đinh Hán Bạch lại lay động, dò hỏi Đồng Phái Phàm tình hình gần đây, chuyện làm ăn, chuyện tương lai.
Anh là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám: “Anh Đồng, tôi nhìn thấy anh liền chợt suy nghĩ, chỉ mới xong thôi.” Anh châm trà cho đối phương, cái lễ nghi giao du này, đối với Đinh Hán Bạch quả thật là người trên nhân nhượng người dưới, “Tôi muốn mở một lò gốm, nếu có hai người thì như hổ thêm cánh, thế nào?”
Đồng Phái Phàm hỏi: “Cậu muốn hợp tác? Hay là thuê tôi?”
Đinh Hán Bạch nói: “Anh có tiền thì hợp tác, không có tiền thì làm cùng tôi, chờ kiếm được lời thì một cái lò sẽ mở rộng thành hai cái, tôi một lò anh một lò.” Anh suy nghĩ rất nhanh, “Không gạt các anh, tôi và Thận Ngữ làm phục chế, đồ sứ tỉ lệ lớn nhất, không có lò thì không tiện. Tương lai tôi muốn mở trung tâm đồ cổ, mỗi cửa hàng phải có hàng hóa cơ bản, mới đầu tôi còn muốn làm xí nghiệp cung ứng. Sau khi hợp tác sẽ kéo các hộ lẻ tẻ vào cùng, vậy liền dễ làm hơn nhiều.”
Đồ vật phân ba bảy loại, không phải mỗi lò đều có thể làm hết được. Đinh Hán Bạch đã tính toán, anh và Đồng Phái Phàm làm lò gốm, đối phương kinh nghiệm phong phú, mà Kỷ Thận Ngữ hiểu về nung, sau khi phân công thì vô cùng hoàn mỹ. Kế hoạch này vừa đề cập, Đồng Phái Phàm trầm ngâm, nói muốn cân nhắc, cân nhắc chứng tỏ đã dao động. echkidieu2029
Trên đời này, nào có ai tình nguyện phiêu bạt vô định, huống hồ còn dẫn theo một người tàn tật.
Kỷ Thận Ngữ nửa ngày không nói, cậu biết Đinh Hán Bạch là người tài cao gan lớn, không ngờ tới đầu óc kinh doanh cũng linh hoạt như vậy, đồng thời còn đã sắp đặt kế hoạch tương lai rõ ràng như thế. Trong lúc im lặng, cậu hỏi Phòng Hoài Thanh: “Sư ca, hai người tạm thời ở trong thành phố à?”
Phòng Hoài Thanh nói: “Phòng ở cũ chưa dọn, mấy ngày nay ở tạm nhà khách.”
Kỷ Thận Ngữ gật gật đầu: “Sư phụ nằm bệnh viện, rảnh rỗi thì anh đi thăm nhé.”
Phòng Hoài Thanh vẫn là bộ dạng muốn chết đó: “Chỉ sợ thấy tôi, ông ấy đi đời nhà ma luôn.”
Đáy cốc không nhẹ không nặng chạm bàn, Kỷ Thận Ngữ mắt cũng lạnh đi, lời nói cũng nguội lạnh: “Đi đời nhà ma hay là hồi quang phản chiếu, dù gì ông ấy cũng không sống được bao lâu, nếu như đời này ông ấy có tiếc nuối gì, anh nhất định sẽ là một trong số đó, đi nhận sai, để ông ấy bớt tiếc nuối một chút.”
Phòng Hoài Thanh cười đầy vô tình, dường như là cười Kỷ Thận Ngữ quản việc không đâu. Kỷ Thận Ngữ cũng không giận, bình tĩnh nhìn đối phương, mãi đến khi nụ cười kia hầu như không còn. “Ngày vào viện, sư phụ cho em xem tranh, dạy em.” Cậu nói, “Bức tranh kia rất dài, là “Trú cẩm đường đồ tịnh thư trú cẩm đường ký”.
Thật ra bốn phía có tiếng, nhưng chỉ có góc nhỏ này là đột nhiên yên tĩnh.
Trà đã hãm ba lần, nóng biến nguội, nguội rồi lại nóng.
Không biết qua bao lâu, Phòng Hoài Thanh hỏi: “Ở bệnh viện nào?”
Trời tối mới đi, Đinh Hán Bạch lái xe chậm chậm, tâm tình không tệ, dù sao cũng đã nói chuyện hợp tác rồi. Kỷ Thận Ngữ có chút ủ rũ, hồi lâu sau, tự nhủ: “Sư phụ Lương thật sự sắp chết rồi.”
Đinh Hán Bạch nói: “Ừm, bác sĩ cũng không có cách nào.”
Kỷ Thận Ngữ nhớ lại, lúc trước Kỷ Phương Hứa cũng là như thế này, không có cách nào, cũng may còn có cậu và sư mẫu đưa tiễn. Cậu thở nhẹ một hơi, thở ra luồng khí đã tích tụ, khoan khoái nói: “Em muốn đưa sư phụ Lương đi, may mà ông ấy gặp được em, không phải lẻ loi nữa.”
Đinh Hán Bạch hỏi: “Đau lòng à?”
Kỷ Thận Ngữ đáp: “Em cũng không phải quả trứng sắt, đương nhiên biết đau lòng. Nhưng so với đau lòng, thật ra càng vui mừng hơn, em và ông ấy gặp được nhau, em học nghệ, ông có người chăm sóc đưa tang, đây là trời cao chu đáo, vẹn toàn kết cục đôi bên.”
Đinh Hán Bạch tán đồng nói: “Không sai, ai đều cũng phải chết. Dù là vợ chồng hay anh em, người chết không nỡ, người ở lại không buông bỏ được, đó mới là đau khổ nhất. Theo anh thì lần gặp cuối cùng hãy nói hết những chuyện muốn nói, gọi tên họ một lần cuối, rồi cứ thế mà đi thôi.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Người ở lại còn sống sờ sờ, nếu nhớ đối phương thì phải làm sao?”
Đinh Hán Bạch lại nói: “Trước khi gặp nhau không phải cũng đã sống như vậy sao? Thì cứ bình thường thôi, nhớ thì nhìn ảnh cũ vật cũ, nghĩ lại cuộc sống trước đây, khóc hoặc là cười, chứ cũng bó tay thôi.”
Kỷ Thận Ngữ phút chốc quay mặt lại: “Sư ca, em muốn ảnh của anh, phải thật nhiều thật nhiều luôn.”
Dáng dấp kia có chút thấp thỏm, còn có chút giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đinh Hán Bạch đáp lại, liền phóng nhanh, ở trên đường tìm kiếm khắp nơi, cả khu đều bị anh nhìn thấu, cuối cùng tìm được một tiệm chụp ảnh.
Hai người bọn họ mặc áo sơ mi sóng vai ngồi, vào mùa đông này, vào năm mới đầu tiên sau khi gặp nhau, cùng nhau chụp ảnh. truyenbathu reup là chó
Đinh Hán Bạch nói: “Sau này tết mỗi năm đều phải chụp một tấm, còn chụp bù cho những năm trước nữa.”
Kỷ Thận Ngữ đáp: “Chúng ta cũng chụp cho sư phụ sư mẫu, sau này nếu như có đồ đệ cũng chụp cho đồ đệ.”
Nói như thế cho đến khi lên xe, thải ra một làn khói trắng, xa dần. Về nhà, Kỷ Thận Ngữ nằm trong phòng sách ngẩn người, siết ảnh chụp và miếng ngọc bội Đinh Hán Bạch tặng cậu, chờ Đinh Hán Bạch vào tìm mình, cậu mang theo bi thương mà nở nụ cười.
“Sư ca, nếu như lão Kỷ có thể nhìn thấy anh thì tốt rồi.”
Đinh Hán Bạch rùng mình: “Vậy thì ghê rợn lắm đó…”
Kỷ Thận Ngữ cười phá lên, vặn thân thể nện giường: “Em muốn cho ông ấy biết chuyện của chúng ta, em tìm được một người anh tuấn lỗi lạc.” Đợi Đinh Hán Bạch ngồi bên cạnh, cậu đến gần, “Sư ca, sư phụ Lương và sư phụ Trương cũng sáu mươi, bảy mươi rồi, đến cả cái chết cũng đều hiểu thấu đáo, Chờ năm mươi năm sau, sáu mươi năm sau, anh cũng coi nhẹ tất cả, vậy có còn thích em giống như bây giờ không?”
Đinh Hán Bạch cố ý nói: “Làm sao anh biết, bây giờ anh mới hai mươi mà.”
Kỷ Thận Ngữ mắng: “Hai mươi thì làm sao? Hai mươi đã dụ dỗ sư đệ, hôn môi lên giường, còn cái gì anh chưa dám làm? Lúc làm em thì tâm can bảo bối gọi liên tục, mặc quần rồi thì không muốn chịu trách nhiệm nữa hả?”
Đinh Hán Bạch thiếu chút nữa là cởi quần: “Anh chịu hết, được chưa? Đừng nói năm mươi, sáu mươi năm sau anh vẫn còn thích em, anh giống như con ba ba vậy, sống tới một ngàn năm, vẫn sẽ mãi thích em.”
Kỷ Thận Ngữ đổi giận thành vui, tìm chuyên, từ từ mò tới lồng ngực Đinh Hán Bạch. Đáp lên vai Đinh Hán Bạch, cậu tới gần thấp giọng: “Sư ca, em muốn thơm anh một cái.”
Cậu làm Đinh Hán Bạch đỏ mặt, tại mờ nhạt dưới ánh đèn, bạch ngọc đỏ thành đá máu gà. Cậu ngửa mặt đến gần, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên hai má, sau đó hôn đến chóp mũi… Trước kia cậu cảm thấy cái mũi này cao ghê, có vẻ rất dữ dằn.
Đinh Hán Bạch bị điểm huyệt, không dám động, chờ một mạch đến khi môi nóng lên.
Kỷ Thận Ngữ nhẹ nhàng hôn anh, chủ động, dịu dàng, không giống lưu manh hấp tấp như anh, nhưng cũng mời gọi anh. “Sư ca…” Kỷ Thận Ngữ gọi anh, câu chữ nũng nịu, dinh dính làm xương cốt anh cứng rắn quả quyết hẳn lên.
Pháo hoa nổ ngoài cửa sổ, đầu lưỡi anh cũng bị người sư đệ này mút đến ngứa ngáy.
Giây phút đó Đinh Hán Bạch đã hiểu Chu U vương phóng hỏa hí chư hầu là thế nào, có thể trách Chu U vương ngu ngốc sao? Chỉ trách yêu tinh Bao Tự! (*) Môi răng tách ra, anh ấn Kỷ Thận Ngữ vào trong ngực, chỉ lo đứa nhóc phóng đãng này ra ngoài gieo vạ.
(*) Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh.
“Năm mới vui vẻ.” Người trong lòng nói.
Đinh Hán Bạch nghĩ, vui vẻ cái gì, lên chốn cực lạc thì có
Bình luận truyện