Toái Ngọc Đầu Châu

Chương 63: Phiên ngoại – Trọn tương phùng (thượng)



Mùa hạ nóng như thiêu đốt, may mà giàn thường xuân phủ tường của cục văn vật rất xanh tốt.

Đinh Hán Bạch công tử lắm, trời nóng lên chỉ muốn ngồi máy điều hòa, cố tình vị chủ nhiệm thiếu đạo đức lại gọi anh đi bôn ba. Anh nuốt giận vào bụng, dường như đổi tính, chỉ vì đơn xin đi công tác vẫn chưa được duyệt.

Phúc Kiến, hiện vật vớt từ dưới biển, anh mong mỏi trong lòng.

Gần tan tầm, Đinh Hán Bạch không chịu được, đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm. “Chủ nhiệm Trương, con có việc tìm chú.” Thái độ hòa hoãn, “Thứ hai con đã đã trình đơn xin đi công tác, sắp xuất phát rồi, xin hỏi khi nào mới duyệt… ạ?”

“Ạ” là sau đó mới thêm, bớt làm đối phương bắt bẻ ngữ khí của mình. Trương Dần nói: “Không duyệt được, chuyến công tác này tôi dẫn lão Thạch đi.”

Ăn nói khép nép có thể giảm thọ, cầu khẩn nhiều lần có thể đòi mạng, vừa nghe đến từ chối, Đinh Hán Bạch nhất thời to tiếng lên: “Tổ trưởng Thạch đã sắp về hưu rồi, chú bắt chú ấy đi xa vậy làm gì?!”

Trương Dần đáp: “Quyết định rồi, đã báo lên trên rồi.”

Đinh Hán Bạch cực kỳ không cam lòng: “Con thấy chú đúng là cố ý, được, cố ý phớt lờ con chứ gì, để con xem mấy chú có thể tìm ra được thứ gì tốt.” Nói xong vẫn cảm giác không đủ, rút tờ đơn của mình dưới chồng văn kiện, “Đơn xin đi công tác không duyệt, đơn xin nghỉ duyệt không?”

Trương Dần mắng: “Đừng có mà hò hét với tôi, không biết trời cao đất rộng.”

Anh mắng lại: “Nhưng con biết sức nặng của chú ra sao, nhẹ còn hơn lông gà!”

Đinh Hán Bạch phát hỏa đến tận khi tan tầm, trực tiếp giỏ xách rời đi, xe đạp 28 inch, anh đạp rất nhanh chóng. Vòng tới đường lớn Nghênh Xuân, sang Truy Phượng lâu mua cánh gà xối mỡ, hóa tức giận thành thức ăn. Xoay mặt liếc mắt nhìn Ngọc Tiêu Ký đối diện, vẫn là cái đức hạnh sống dở chết dở.

Về nhà, tiền viện phòng khách náo nhiệt, một đại gia đình đang chờ ăn cơm. Anh rửa tay ngồi xuống, chẳng thèm để ý đến ai, ở đâu cũng phải ra dáng đại thiếu gia. Chân chó Khương Đình Ân ở đầu bên kia hôm nay khác thường, không theo đuôi anh nữa mà đi nịnh bợ người chủ gia đình.

Khương Đình Ân theo Đinh Duyên Thọ chú ơi chú à, đầy một miệng nịnh nọt. Đinh Duyên Thọ phiền hà nói: “Còn chưa được nghỉ hè phải không? Con muốn đi với chú, ba mẹ con có cho nghỉ không?” echkidieu2029.wordpress.com

Đinh Hán Bạch xen mồm: “Đi đâu vậy?”

Khương Đình Ân nói: “Xuống Giang Nam! Chú muốn đi Dương Châu chơi!”

Dương Châu, bạn tốt của Đinh Duyên Thọ, Kỷ Phương Hứa, đang ở Dương Châu. Đinh Hán Bạch hỏi: “Thăm sư phụ Kỷ hả? Con xin nghỉ, dẫn con đi đi.” Anh chặn ngang, làm Khương Đình Ân phẫn nộ cũng không dám nói.

Đinh Duyên Thọ thật ra vẫn chưa xác định hành trình, không đáp. Đinh Hán Bạch lại lầm tưởng đối phương ngầm thừa nhận, buổi tối trông chờ mà thu thập hành trang, quần áo, tiền bạc, cũng được đấy nhỉ, không được đi Phúc Kiến, vậy đi Dương Châu giải sầu cũng tốt.

Ai ngờ sáng sớm hôm sau, anh xồng xộc vào phòng ngủ tiền viện, muốn kéo Đinh Duyên Thọ qua Thế Mậu mua quà đến thăm nhà. Đinh Duyên Thọ đang cùng Khương Sấu Liễu đùa mèo hoang, nói: “Không đi.”

Đinh Hán Bạch không nghe theo: “Tại sao?! Ba nói không đi là không đi à?!”

Đinh Duyên Thọ trừng anh: “Hai năm trước đều là ba qua, tối hôm qua Phương Hứa điện báo, bảo lần này ổng sẽ qua.”

Du lịch bị nhỡ, Đinh Hán Bạch cực kỳ bực kiểu thay đổi xoành xoạch này, không ở nhà làm việc, không đi Ngọc Tiêu Ký trông cửa hàng, lái xe liền chạy đến trung tâm Thế Mậu. Đỡ tiền mua quà thăm nhà, vậy anh mua cho mình vài món quần áo mới, mua sắm quần áo vẫn chỉ là số ít, đến chợ đồ cổ đốt tiền đổi lấy niềm vui.

Vì sắp có khách tới, từ trên xuống dưới nhà họ Đinh đều bận việc, quét tước trong ngoài, chỉ rau dưa theo mùa cũng chuẩn bị đầy một tủ lạnh. Hai ngày sau, sân bay đáp xuống một máy bay chở khách, hành khách nối đuôi nhau đi ra, vừa ra cổng nhận điện thoại, Kỷ Phương Hứa thoáng chốc nhìn thấy người bạn già đang chờ mình.

Hai bàn tay tài hoa chạm ngọc khắc đá nắm lấy nhau rất chặt, Đinh Duyên Thọ vừa nghiêng đầu, nhìn thấy thiếu niên phía sau Kỷ Phương Hứa, vui vẻ nói: “Cao lớn quá rồi!”

Bỗng, mí mắt Đinh Hán Bạch giật giật, chớp chớp mấy cái, tiếp tục điêu khắc. Bên khác ba sư đệ vây quanh, chờ anh dạy, anh lại không có hứng thú, chỉ nhớ thương đống hiện vật vớt từ dưới biển ở Phúc Kiến.

Đinh Khả Dũ hỏi: “Anh đại, anh nói bác cả với sư phụ Kỷ ai lợi hại hơn?”

Đinh Hán Bạch đáp: “Đều lợi hại hơn ba mày.”

Đau lòng, lại không dám phản bác, Khương Đình Ân cười trên sự đau khổ của người khác, vui mừng xong đi bưng quả dưa hấu. Sư huynh đệ bốn người chuyển đến hiên nhà, so xem ai ăn nhanh hơn, lại so xem ai phun hạt xa hơn, người thua phải quét nhà.

Đinh Hán Bạch giải khát hạ nhiệt độ, nhìn Khương Đình Ân chạy vào chạy ra, rất giống như một con cún. Chạy chuyến này, Khương Đình Ân đầu đầy mồ hôi: “Chú về rồi! Sư phụ Kỷ đến rồi, còn dẫn theo một thằng nhóc!”

Bọn họ lập tức đi vào gặp khách, Đinh Hán Bạch dẫn đầu, đứng ở ngoài chưa tới phòng khách đã nghe tiếng cười. Chân dài một bước, không nhìn thấy Đinh Duyên Thọ đang cười thành hoa, không nhìn thấy Kỷ Phương Hứa phong lưu nho nhã, dường như ngắm thẳng vào hồng tâm, liếc mắt một cái nhìn thấy một đứa nhóc.

Đứa nhóc kia cũng nhìn thấy anh, hiếu kỳ, lễ phép, con ngươi trong vắt.

Đinh Hán Bạch ngẩn ra, cơm nước Giang Nam thật là tốt, nuôi ra được khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như thế. Anh luôn luôn không biết thu liễm, cứ như vậy nhìn chằm chằm, không tự trách mình thất thố, trách thằng nhóc Nam Man này quá tỏa sáng.

Đinh Duyên Thọ gọi anh: “Mấy đứa đến đây, Hán Bạch, Hán Bạch?” Thời khắc mấu chốt lại thẫn thờ, làm gì vậy chứ, “Đinh Hán Bạch!”

Đinh Hán Bạch hoàn hồn thì thấy đứa nhóc kia không nhịn được cười, đang cười anh đây mà. Anh kiềm chế lại, khôi phục thái độ kiêu ngạo thành thói, chào hỏi: “Sư phụ Kỷ, con là Hán Bạch, lần này tới ở lâu vài ngày, con chiêu đãi.”

Luân phiên giới thiệu xong, Kỷ Phương Hứa khen hậu sinh khả úy, nói: “Các con sắp thành bốn đồ đệ cao tay rồi, về nhân số thì nhà chú thua.”

Lúc này, đứa nhóc kia tiến lên một bước, nói theo quy củ: “Em tên Kỷ Thận Ngữ, Thận Ngữ trong ‘cẩn ngôn thận ngữ’.” Cậu là đồ đệ của Kỷ Phương Hứa, những năm qua cũng từng gặp Đinh Duyên Thọ, đây là lần đầu tiên đi xa nhà.

Một câu nói xong, Đinh Hán Bạch tới gần đối phương, khách sáo, thân thiết, anh đều không đáp, hỏi người ta: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Kỷ Thận Ngữ đáp: “Tuổi mụ mười bảy, học lớp 12.”

Đinh Hán Bạch lại hỏi: “Từng nghe tới anh chưa?” Anh là một người rất đắc ý, cảm giác Đinh Duyên Thọ dù sao cũng nên đề cập tới mình, liền hỏi. Kỷ Thận Ngữ dường như sững sờ, không nghĩ tới người này lại hỏi câu như vậy, lắc đầu một cái, “Chỉ nghe bác Đinh kể về sư ca Ngũ Vân.”

Cười phá lên, Đinh Duyên Thọ nói: “Thận Ngữ, là nó đó, đó là tên cũ của nó.”

Đôi mắt Kỷ Thận Ngữ sáng ngời, tâm nguyện trong lòng đã được thực hiện, Đinh Hán Bạch nhìn hết vào trong mắt, tự dưng mặt đỏ lên. Kỷ Thận Ngữ buồn cười hỏi: “Sư ca, tại sao lại đổi tên thành Hán Bạch?”

Đinh Hán Bạch nói: “Đặt tên theo vật liệu, hán bạch ngọc. Cậu cảm thấy có thú vị không?” Thấy Kỷ Thận Ngữ gật đầu, gãi đúng chỗ ngứa, “Vậy anh cũng đặt cho cậu một cái tên nhé, Kỷ Trân Châu, thế nào?”

Con trai con đứa, tên Trân Châu gì chứ.

Anh nghĩ, thằng nhóc Nam Man này không vui sao?

Anh lại nghĩ, tức giận rồi, một túi kẹo bát bảo có thể giải quyết không?

Kỷ Thận Ngữ nghe vậy liền im bặt, trong lòng nói tên gì mà kỳ quái, nhưng trước mặt mọi người trong phòng, cậu không thể tỏ ra mất hứng được. “Em cảm thấy cũng khá hay.” Cắn răng trả lời, còn muốn trêu tức một câu, “Vậy trân châu với hán bạch ngọc cái nào tốt hơn?”

Vừa lúc ăn cơm, Đinh Hán Bạch không đáp, chỉ thêm một cái ghế ở bên cạnh.

“Ăn không nói” trước giờ chỉ là trưởng bối ràng buộc vãn bối, hai phe nhiệt liệt tán gẫu, bọn tiểu bối này chuyên tâm ăn cơm. Kỷ Thận Ngữ chỉ gắp hai món ăn trước mặt, có hơi cay, cậu ăn hai miếng liền dừng lại ăn thật chậm. Vốn cho là mình không có ai chú ý, không ngờ khóe mắt thoáng nhìn, lại va vào khóe mắt Đinh Hán Bạch.

Đinh Hán Bạch nhìn rất rõ ràng, cũng không nói mấy câu quan tâm, giống như vô ý mà dịch chuyển đĩa kinh cao. Kỷ Thận Ngữ gắp một miếng ăn cho bớt cay, khẩu vị cũng tăng lên, mà với không tới đồ ăn chỗ khác. Cậu lấy cùi chỏ chọt Đinh Hán Bạch, nhỏ giọng ám chỉ: “Sư ca, món kia là cá hấp sao?”

Rõ ràng là cá kho, Đinh Hán Bạch giả vờ không hiểu: “Ai biết, cũng không phải anh làm.”

Yên tĩnh một lúc, Kỷ Thận Ngữ lại tới túm tay áo anh, hỏi: “Sư ca, có thể giúp em gắp một miếng không?”

Cánh tay dài của Đinh Hán Bạch duỗi một cái, gắp một cái đuôi cá bơn, hơi nghiêng người, cách rất gần. Kỷ Thận Ngữ bưng bát nhận lấy ăn, ngậm miếng xương cá, như một chú mèo.

Đinh Hán Bạch không chú ý mình đang ăn cái gì, lòng ngập tràn tình ý. Anh là lão đại, có ba người anh em, lúc thường ngại nhiều ngại phiền, lúc này lại cảm giác không đủ. Nếu như thêm một người nữa là tốt rồi, ngoan ngoãn, thông minh, níu tay anh đòi này đòi kia, anh tuyệt đối không chần chừ mà vung tiền như rác.

Kỷ Thận Ngữ nhỏ giọng hỏi: “Sư ca, buổi tối cũng sẽ làm nhiều món ăn như vậy sao?”

Đinh Hán Bạch gật đầu, trước mắt còn chưa hiểu tại sao có câu hỏi này. Cơm nước no nê, sư huynh đệ tuổi xấp xỉ ở trong viện tiêu cơm, anh hai anh ba anh tư, Kỷ Thận Ngữ lần lượt gọi từng người một, cực kỳ lễ phép. Đinh Khả Dũ và Khương Đình Ân nói rất nhiều, hỏi phong cảnh Dương Châu, hỏi đồ ăn Dương Châu, hỏi con gái Dương Châu có xinh đẹp không.

Khương Đình Ân nói: “Vốn là tui muốn cùng chú đi tới chỗ cậu, lại bị anh đại giành mất, không ngờ ảnh cũng không được đi.” Vừa nói vừa nhìn lén, chỉ lo cười nhạo anh sẽ bị đánh một trận.

Kỷ Thận Ngữ nghe vậy nhìn về phía Đinh Hán Bạch, Đinh Hán Bạch đứng ở bức tường phù điêu ở cổng sau tưới hoa, cũng giương mắt nhìn cậu. Cậu nói: “Sư ca, lần sau anh đến Dương Châu, em dẫn anh đi chơi.” Cậu cho là Đinh Hán Bạch sẽ rất vui, không ngờ đối phương chỉ cười nhạt, giống như không thèm để ý.

Kỷ Thận Ngữ từ trước đến giờ đều không thích bên nóng bên lạnh, cậu thấy kỳ quái, không nhịn được bước chầm chậm đến bên cạnh đối phương, nói: “Vườn nhà em nhiều hoa lắm, còn nhiều hơn nhà anh.” Cũng không phải là so sánh, ý tại ngôn ngoại là —— anh muốn đến xem không?

Đinh Hán Bạch đặt bình tưới xuống, nhẹ nhàng túm ống tay áo Kỷ Thận Ngữ, vòng qua tường, đứng ở bên bờ ao. “Nhà cậu còn có cái gì?” Anh nắm một vốc đồ ăn cho cá, nhìn chằm chằm đuôi cá đung đưa. Bỗng dưng, lòng bàn tay hơi ngứa, Kỷ Thận Ngữ lấy mấy viên từ trong tay anh, ném vào trong nước.

“Cả một lọ kia kìa, sao lại lấy trong tay anh?” Anh nói, “Cậu cũng không sợ người lạ nhỉ.”

Lời này không tính là khách khí, làm cho Kỷ Thận Ngữ lộ vẻ lúng túng. “Em tưởng chỉ có thể cho ăn một vốc, sợ lấy thêm sẽ cho cá ăn nhiều thêm.” Cúi đầu giải thích, nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, hình ảnh mông lung, có thể phát hiện lỗ tai Đinh Hán Bạch hơi đỏ lên.

“Sư ca, anh nóng hả?”

“… Mùa hè ai mà không nóng?”

“Vậy anh vào nhà đi?”

“Cậu quản anh vào hay không à? Anh cứ cho cá ăn đấy!”

Pháo của Đinh Hán Bạch không cần đốt cũng tự cháy. Cũng lười cho cá ăn từng chút, che giấu tâm hoảng ý loạn, làm bộ hào phóng, trực tiếp ném hết vào. Ném xong lại nắm một vốc nữa, không quan tâm Kỷ Thận Ngữ đang trợn mắt, chỉ để ý mình phát rồ sảng khoái.

Sau đó Khương Thải Vi gọi bọn họ, bọn họ trở lại, mà cá trong ao đã chết phơi bụng vì no rồi.

Phòng khách chật kín, Đinh Duyên Thọ và Kỷ Phương Hứa uống trà, còn để sẵn hạch đào hoa quả cho bọn nhỏ. Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ ngồi xuống lần lượt, sát bên nhau, người trước vừa cầm quả nho lên ăn, người sau cầm lấy quả hạch đào. truyenbathu reup là chó

Kỷ Thận Ngữ không nắm tay lại đập, bọn họ làm nghề này lực tay lớn, hai ba cái đã nắm ra vết nứt. Vừa bóc vỏ một quả xong, ngón tay xoa xoa vỏ, cậu gặp khó khăn. Đinh Hán Bạch liếc mắt nhìn, không rõ vì sao, hỏi: “Làm sao vậy?”

Kỷ Thận Ngữ đáp: “… Đau tay.”

Đinh Hán Bạch cau mày trừng mắt, tay điêu khắc từ trước đến giờ đều dày đặc vết chai, có cái gì mà đau. Cúi đầu vừa nhìn, đoạt lấy quả hạch đào kia, nhất thời trố mắt, anh nắm chắc cổ tay Kỷ Thận Ngữ, nhìn ngắm ngón tay thon dài, chỉ thấy ngón tay bàn tay chỗ nào cũng bóng loáng non mềm, đừng nói vết chai, đến vân tay cũng rất nhạt.

Trước mặt ba mình, ba người ta, sư huynh đệ, anh chất vấn: “Rốt cuộc là cậu có học nghề không hả?!”

Bên trong phòng khách thoáng chốc yên tĩnh, có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người đồng thời trông lại, xem tình hình. Cổ tay Kỷ Thận Ngữ nóng lên, cảm giác bị Đinh Hán Bạch nắm ra vòng tay, lại giương mắt, ánh mắt Đinh Hán Bạch thật là sắc bén, dao khắc dùi khoan đều phải thua trận.

Giống như, nếu như cậu không có tay nghề, sẽ không xứng ngồi ở trong phòng này.

Quả thật Đinh Hán Bạch đang nghĩ như vậy, thằng nhóc Nam Man này thanh tú đến thế, thần thái ngôn ngữ chọc giận anh khiến anh chú ý đến thế, nếu như là một đứa ngu ngốc vô học, đừng hòng bảo anh nhìn thẳng.

Kỷ Thận Ngữ rốt cuộc trả lời: “Có học.”

Không chờ Đinh Hán Bạch nói chuyện, Đinh Duyên Thọ và Kỷ Phương Hứa tâm linh tương thông, vung tay lên bảo hai đồ đệ tỉ thí. Võ phu luận võ, văn nhân luận thơ, người có nghề đương nhiên muốn so tay nghề.

Nhưng mà, bốn đồ đệ nhà họ Đinh, một đồ đệ nhà họ Kỷ, chuyện này làm sao mà tỉ thí?

Đinh Duyên Thọ nói: “Thận Ngữ, nếu không con thấy ai vừa mắt, chọn một đứa ra thi tài.”

Đinh Hán Bạch tranh cãi: “Tỉ võ chọn rể à? Vậy không chọn chính là không vừa mắt chứ gì.” Anh chưa bao giờ tự xưng mình là quân tử, trái lại tự nhận mình là tiểu nhân, giờ khắc này liền dùng tới lòng tiểu nhân. Bàn tay như vậy, chăm học khổ luyện là không thể nào, có khi đến cả kiến thức sơ đẳng cũng không nắm được, chọn Khương Đình Ân cũng thua thôi.

Lúc này Kỷ Thận Ngữ nói: “Con muốn một chọi bốn.”

Lại một màn yên tĩnh, hỉ thước bên ngoài cũng không hót, mèo hoang trên cửa sổ cũng trừng mắt. Đinh Hán Bạch khiếp sợ nhìn Kỷ Thận Ngữ, thật muốn nắn bóp gương mặt kia, lá gan ở đâu ra vậy? Da mặt dày bao nhiêu thế?

Chuyển đến khu nam tiểu viện, Đinh Hán Bạch lấy bảo bối trị giá mấy trăm nghìn ra, khách được ưu tiên, anh để Kỷ Thận Ngữ chọn trước. Nhưng anh hư hỏng lắm, bề ngoài thì để người ta chọn, rồi lại bày ra một hộp Nam Hồng, màu sắc không đồng đều, có thật có giả.

Kỷ Thận Ngữ quét mắt một cái, trực tiếp kiếm ra đồ giả, nói: “Vàng thau lẫn lộn.”

Không làm khó, Đinh Hán Bạch khá hứng thú, cuối cùng cũng coi như chịu yên lặng lui qua một bên. Kỷ Thận Ngữ chọn lựa vật liệu, bị lúc hoa mắt phát hiện một bộ ngọc bài, nội dung tự sự phức tạp, trình độ tinh tế làm người ta nhìn mà than thở. Cậu lập tức kiếm một khối thanh ngọc, nói: “Bộ này còn thiếu một cái, em sẽ khắc.”

Ngoại trừ Đinh Hán Bạch, ba người kia nhìn nhau, bộ ngọc bài kia là tác phẩm của Đinh Hán Bạch, nam nữ già trẻ, sơn cảnh phố mạo, không gì không có, bọn họ ngay cả dũng khí nối đuôi chồn cũng không có. Vừa nghe Kỷ Thận Ngữ chọn cái kia, không khỏi bắt đầu phỏng đoán thực lực đối phương.

Từng người chọn lựa, không nằm ngoài ngọc và đá, mà Đinh Hán Bạch vậy mà lại chọn một miếng vàng. Năm người ngồi kín bàn, phạc họa, vẽ hình dáng, khắc thô, ra phôi, Đinh Duyên Thọ cùng Kỷ Phương Hứa nhìn quanh mấy lần rồi ra khỏi phòng, song song bước đến hành lang.

“Con trai ông ghê gớm nhỉ, thủ pháp cũng không như người hai mươi tuổi.”

“Đứa con trai này của tôi chuyện gì cũng hư hỏng, chỉ có tay nghề tốt. Ông cũng khỏi khiêm tốn, con trai ông còn nhỏ tuổi mà chẳng thua kém gì.”

Kỷ Phương Hứa vỗ vai Đinh Duyên Thọ: “Thận Ngữ nhà tôi tâm loạn lắm, hôm nay bảo tôi dạy cái này, ngày mai bảo tôi dạy cái kia, kinh nghiệm còn thiếu.” Đi ra khỏi tiểu viện, ông thẳng thẳn bộc lộ, “Đi nhìn thử quà tôi mang cho ông với chị nhà, sứ men xanh, lúc sưu tầm thay đổi rất nhiều.”

Các sư phụ đi rồi, trong phòng chỉ còn các đồ đệ. Tiếng máy móc vang cả một buổi trưa không ngừng, tỉ thí, đều muốn kiếm danh tiếng. Đinh Hán Bạch điêu khắc hạng nhất, khóe mắt dò xét người khác, thấy Kỷ Thận Ngữ dùng loại dao cực nhỏ khắc lá thông, tỉ mỉ, vừa nhọn vừa mềm mỏng, hiện ra hướng gió thổi.

Gò má Kỷ Thận Ngữ nóng lên, cụp mắt hỏi: “Đẹp không?”

Đinh Hán Bạch ngẩn ra, ánh mắt dời lên mặt đối phương. Ngoài phòng ánh nắng dội vào nửa người Kỷ Thận Ngữ, tai trong suốt trong ánh sáng, phơi nắng đến đỏ. Anh thành thật trả lời: “Đẹp.”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Anh khắc cũng đẹp.”

Đinh Hán Bạch nói thẳng: “Anh nói cậu đó.”

Mũi đao ngừng lại, Kỷ Thận Ngữ ngước mắt đối diện, bốn phía vang ầm ầm, tiếng máy móc, Đinh Khả Dũ ngâm nga hát, Khương Đình Ân quấn lấy Đinh Nhĩ Hòa tám chuyện… Rồi lại như bốn phía đều là khoảng không, chỉ có cậu đối mặt với Đinh Hán Bạch.

Mặt trời lặn chim về tổ, động tĩnh trong phòng rốt cuộc cũng đã ngừng.

Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đều không để những người khác trong mắt, nhẹ nhàng quét qua, liền chỉ ghi nhớ đồ vật của đối phương. Kỷ Thận Ngữ lấy ra miếng bài thanh ngọc, núi xa rừng thông, đình đài khách khứa, dòng nước uốn lượn, miếng bài to bằng lòng bàn tay khắc họa núi sông con người nhà cửa, nhỏ nhắn tinh tế. sstruyen reup là chó

Đinh Hán Bạch mở bàn tay ra, lòng bàn tay đặt một đám mây vàng, dày cỡ tờ giấy, mỏng như cánh ve, rạng ngời rực rỡ. Kỷ Thận Ngữ hơi thay đổi sắc mặt, kỹ thuật khắc cao hay thấp liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cậu còn kém một chút.

“Em thua.” Cậu bình tĩnh nói.

Đinh Hán Bạch đoạt lấy miếng bài thanh ngọc chạy ra sân, mượn chút ánh nắng hoàng hôn cuối cùng, nói: “Cậu không có thua.” Lúc điêu khắc anh liền phát hiện, thằng nhóc Nam Man này thủ pháp rất mới mẻ, đường nét phân bố tất cả đều chọn vị trí tốt nhất, trình độ cao nhất sẽ thể hiện được tính phản ứng với ánh sáng.

Trận tỉ thí đầu tiên hoà nhau, hai bên đã hoàn toàn thân thiết, cơm tối, toàn là món ngon mỹ vị, đôi mắt Kỷ Thận Ngữ tỏa sáng. Đinh Hán Bạch buồn bực nói: “Làm sao, sư phụ Kỷ ở nhà bỏ đói cậu sao?”

Một câu nói đùa, Kỷ Thận Ngữ lại nói quanh co không đáp.

Hai cha con đường xa đến đây trải qua hết nửa ngày, ban đêm thu xếp một gian phòng, ở sát vách phòng Đinh Hán Bạch. Trong phòng trang trí rất chú ý, giường lớn nhìn ra cửa sổ, còn có thể trông thấy mặt trăng.

Kỷ Thận Ngữ lăn trên giường, một mặt sầu khổ. Kỷ Phương Hứa hỏi: “Con đang làm quen giường à?”

“Con ăn nhiều.” Kỷ Thận Ngữ đáp, “Sư phụ, chúng ta có thể cũng giống người ta không, buổi tối làm thật nhiều món?”

Kỷ Phương Hứa coi trọng dưỡng sinh, chủ trương cơm tối ăn lửng dạ, làm Kỷ Thận Ngữ ban đêm đói bụng. Ông không đồng ý, nói: “Đừng nằm, buổi chiều đã mài tay chưa?”

Kỷ Thận Ngữ trở mình, mài ngón tay, xoa kem, làm xong hết, hai bàn tay mài đến đỏ mới coi như xong. Mà Đinh Hán Bạch đi ngang cửa sổ nhìn thấy toàn bộ, nghi hoặc, trong lòng nói người phương nam thật là chú ý.

Kỷ Phương Hứa ngủ rất sớm, cái này cũng là chủ trương của ông, sau khi nhắm mắt không thể bị một chút tiếng ồn nào quấy rối. Kỷ Thận Ngữ no đến mức ngủ không được, đi tản bộ trong sân tiêu cơm, Đinh Hán Bạch tắm xong, hai người ở bên cạnh cái bàn đá đối mặt với nhau.

“Đừng đi lòng vòng nữa, tìm cho cậu viên thuốc tiêu cơm.” Đinh Hán Bạch dẫn Kỷ Thận Ngữ sang phòng ngủ của anh, nói câu “Ngồi đi”, tìm ra thuốc quay đầu lại, thấy cái mông Kỷ Thận Ngữ ngồi ngay mép giường, khép nép ở cuối giường.

Đinh Hán Bạch lên giường nửa nằm nửa ngồi, tán gẫu: “Sao ăn nhiều như vậy?” Nghe xong nguyên nhân, anh cảm thấy rất hoang đường, ở nhà mình vậy mà lại đói bụng, lót dạ mấy món ăn vặt cũng được chứ nhỉ. Chợt nhớ tới từng nghe Đinh Nhĩ Hòa nói, Kỷ Thận Ngữ là con riêng của Kỷ Phương Hứa, vì vậy không nhịn được hỏi: “Sư mẫu của cậu có tốt với cậu không?”

Kỷ Thận Ngữ bỗng nhiên ngẩng đầu, cảnh giác, lấp liếm, đứng lên nói: “Em, em nên trở về đi ngủ rồi.” Cậu quay người muốn chạy, bị Đinh Hán Bạch kéo lại, ban ngày nắm là cổ tay, lúc này là bàn tay. Trong lòng bàn tay Đinh Hán Bạch có một vật lạ, mềm, trơn, cúi đầu ngửi, còn có mùi thơm.

Anh liền thay đổi câu hỏi: Tại sao cậu lại mài tay?”

Người này thực sự là quá đáng mà, sao lại hỏi câu không dễ trả lời như vậy chứ? Kỷ Thận Ngữ nói sang chuyện khác: “Tua rua đèn ngủ thật là đẹp…”

Đinh Hán Bạch dụ dỗ: “Cậu sờ thử đi.”

Kỷ Thận Ngữ vươn tay tới, chưa mò được đã bị dùng sức kéo một cái. Cậu ngã ngồi bên giường, va vào ánh mắt tìm tòi của Đinh Hán Bạch, hôm nay, đánh giá, trêu tức, quan tâm, xem thường, thưởng thức… Ánh mắt người này biến hóa bằng đủ mọi cách, lúc này lộ ra chân thành vô hạn.

“Em…” Kỷ Thận Ngữ phá bỏ phòng bị, “Em là con riêng.”

Cậu nói, về xuất thân phức tạp, bị sư mẫu ghét, tất cả đều nói ra hết. Tay bị nắm chảy mồ hôi, cậu rút về, nói xin lỗi: “Về phần mài tay, coi như là em trang điểm đi, sư phụ không cho kể với người ngoài.”

Đinh Hán Bạch nhất thời hỏi: “Không phải người ngoài là có thể kể?” Ai mà không có bí mật, anh cũng không biết tại sao lại tò mò đến mặt dày mày dạn như vậy, dây dưa một hồi, vỗ vỗ bên cạnh, bảo Kỷ Thận Ngữ nằm nghỉ một lát. Kỷ Thận Ngữ mò tới bên cạnh anh, lấy bớt một nửa chăn của anh, không để ý tới anh, nghịch tua rua đèn.

Đinh Hán Bạch lại càng không thích bên nóng bên lạnh, quay đầu lại nhớ thương tỉnh Phúc kiến.

Một tiếng thở dài, Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư ca, anh giận hả?”

Lúc này đến phiên Đinh Hán Bạch giải thích, cái gì mà hiện vật vớt từ dưới biển, cái gì trong lòng mong mỏi, thấy Kỷ Thận Ngữ lăn xuống giường. “Anh chờ một chút!” Cậu đi ra ngoài, khi trở về cầm cuốn “Như núi như biển”, bên trong có giảng giải cặn kẽ về hiện vật vớt từ dưới biển.

Hai người bọn họ dựa vào nhau đọc sách, xem xong phần giám định liền xem đến phần nghiên cứu thời xưa, Đinh Hán Bạch cảm thấy được vô cùng thú vị. Bỗng, bả vai chìm xuống, Kỷ Thận Ngữ đã ngủ từ đời nào, tóc tai cọ vào gáy anh, ngứa ngáy thật.

Anh kẹp thẻ đánh dấu sách bằng vàng vào trong sách, nói: “Mảnh mây này tặng cậu nhé?”

Kỷ Thận Ngữ mơ hồ nói: “… Tặng năm mảnh.”

Nhìn không ra cậu lại hám tiền như thế, Đinh Hán Bạch ngẩn ra, năm mảnh không phải ý là “Ngũ Vân” sao? Đây là đang nhớ thương anh sao? Anh đặt người nằm ngang, đắp chăn tắt đèn, nghiêng người ôm lấy cậu, ánh trăng lọt qua khe cửa nhìn rõ tường tận. đứa nào reup là chó

Đinh Hán Bạch gọi: “Kỷ Trân Châu?”

Kỷ Thận Ngữ lẩm bẩm: “Hán bạch ngọc…”

Mèo hoang trong sân trèo lên cây, nhìn thấy hỉ thước thành đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện