Chương 1206: Tương quan nhân vật chính
...........
“Nói đến Cổ Nguyệt Tru Đế... hài, một chữ ‘Hoàng’, hai chữ ‘Cực Hoảng’, năm đó ta đứng tại trước mặt hắn muốn nhờ vả, hắn vậy mà nhanh chóng gật đầu, lấy danh nghĩa vì Hắc Ám Ý Chí muốn giải phóng Tà Thần, một mình xuất hiện trước Âm Giới, mở ra đại Ma Thần Vực, trấn áp toàn bộ U Minh Thần Tộc, dọa đến Hắc Ám Chúa Tể khác bên trong toàn thân đều không động đậy được, để tất cả chúng ta minh bạch được cái này thế giới đệ nhất chúa tể giả, đệ nhất Chí Tôn Đế Hoàng là cái chủng loại gì, thì ra là thế giới bao la, trước đó hết thảy mọi người đều chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng”.
Cùng lúc đó, Phong Thanh Dương tản mạn hồi tưởng, mở miệng nói: “Tà Thần được giải phóng, nhưng sự việc còn chưa xong, đây là do ta sai lầm, ta đã không lường trước được Asmodeus ra tay tra tấn Tà Thần khi xưa càng đã để hắn hóa thành điên cuồng. Đừng nói thực lực tăng vọt trong nháy mắt, bạo tính Huyết Lục Lĩnh Vực để cho hắn không khác gì một cái Cuồng Ma Chiến Thần, mỗi một bước giẫm đạp mặt đất đều sẽ xuất hiện liệt ngấn, mà hắn lúc đó ngay cả nhìn đều không có liếc lấy ta một cái, vừa thoát ra đã quay lại làm phản”.
“Kết quả kia thì như thế nào đâu, là ngươi bị hắn phản bội cho nên tức giận Tà Thần và Tà Thần chúng đồ diệt, hay là Tà Thần đánh vào U Minh Thần Tộc đến phút cuối cùng gặp trúng ngươi chiến tử??” Mạc Phàm hỏi.
Phong Thanh Dương lắc đầu, đem cố sự bi thương nói đến đổ lệ: “Tà Thần nổi điên, bị Asmodeus đem hắc trưởng thảo phá hủy thần trí, vậy mà buột miệng đem sự thật ta nói cho hắn là ta cấu kết Cổ Nguyệt Tru Đế để cứu hắn, chọc giận đến U Minh Thần Tộc Bắc Âm Nguyên Thiên Đại Đế, biến ta thành phản đồ”.
“Ta là không có phản, nếu phản bội, ta đã sớm bị Thiên Đạo cửu đỉnh oanh lôi, đã sớm bị gạt bỏ khỏi thế giới này. Ta và Cổ Nguyệt Tru Đế chỉ là song phương hợp tác, ta muốn hắn cứu người ra để Tà Thần có cơ hội nói rõ nguyên nhân, làm đúng trình tự của một cái trọng án thẩm phán nên làm. Còn Cổ Nguyệt Tru Đế thì tích được thêm một công đức Hắc Ám Ý Chí".
“Bắc Âm Nguyên Thiên Đại Đế hẳn cũng phải biết được điều này, thừa sức biết là ta không có phản bội, nhưng hắn không quan tâm, bởi vì chính bản thân hắn rõ ràng, nếu giết chết được Tà Thần thì hắn mới là người có lợi nhất, chỗ lợi của hắn chính là Thần Hồn. Asmodeus giao tới con đường đại đạo thúc đẩy Thần Hồn cho hắn, nếu hắn có thể đem Tà Thần giải quyết, mà lại, nếu có thể mượn tay ai đó giết chứ không phải là mình... như vậy hắn vừa không bị ảnh hưởng ý chí đạo tâm, hơn nữa sẽ càng có rất lớn cơ hội trở thành vô song cường giả trong hàng ngũ Kinh Thế, thức tỉnh Thần Hồn, đi một bước càng xa đến tiệm cận đến Bất Hủ Đế Hoàng”.
Mạc Phàm đã nghe loáng thoáng về Thần Ý Chí, cũng biết được lên đến Thiên Đạo Đế Hoàng thì mọi chuyện trong thế giới phải tính toán cẩn thận từng li từng tí thì mới được, nhưng không nghĩ các bậc Đế Hoàng an bài tình huống với nhau so với tưởng tưởng càng thận trọng nhức đầu đến vậy.
“Cuối cùng, U Minh Thần Tộc bắt giam Đạm Đài Vân Du, buộc ta phải giết Tà Thần chuộc lỗi, bọn hắn đem phần nhân quả của Hắc Ám Ý Chí giáng lên bàn tay ta. Huống chi... ta lúc đó cũng thực sự rất hận hắn, ta không biết là ai làm hắn ra nông nỗi này, nhưng ta thực sự là muốn hắn phải trả lại tất cả danh dự cho ta. Kết cục, chúng ta đánh mười ngày mười đêm, đánh từ Vong Xuyên đánh tới Ngạn Quỷ Hoàng Tuyền, từ tinh hải đánh tới đáy biển, cái kia mười ngày toàn bộ hắc ám yêu tộc rất nhiều bộ lạc cũng không dám ra ngoài đi kiếm ăn, cuối cùng, tại ải La Vọng, Tà Thần hắn bừng tỉnh đại ngộ, thần trí hết thuốc ngấm, trở về bình thường chân thực nhất”.
“Có thể lúc đó đã quá muộn, hắn đã khóc, đã hối hận, nhưng hắn không có xin ta tha thứ, chỉ là một bộ tiếp tục để màn kịch này kết thúc, chấp nhận một đòn cuối cùng để Ỷ Thiên Kiếm xuyên tim, ta không kịp dừng kiếm lại... sau đó, hắn trăn trối để ta chặt đi thủ cấp hắn đem về chuộc lại Đạm Đài Vân Du từ trong tay Bắc Âm Nguyên Thiên Đại Đế”.
Hôm đó, toàn bộ Âm Giới trời đổ mưa máu, sấm sét oanh minh ầm ĩ.
Tại ải La Vọng sương mù không cách nào lui tán, Diêm La Kiếm Đế nắm trên tay đầu lâu Tà Thần đi lên tháp đài của U Minh chính điện, mà U Minh chính điện đón tiếp hắn cũng rất nồng hậu, đó là treo cổ Đạm Đài Vân Du vì dám đắc tội với Đức Thánh Mẫu Quảng Cung Công Chúa.
Kì thật, không cần ai nói, ai cũng biết Diêm La Kiếm Đế sau khi cứu Đạm Đài Vân Du ra, hắn nhất định cũng sẽ phản, người như Diêm La Kiếm Đế, tuyệt đối sẽ không để mình bị ủy khuất chịu nhục như vậy.
Trước sau cũng phản, vậy phản trước hay phản sau không thành vấn đề.
Một ngày hôm đó, Diêm La Kiếm Đế mang theo Kiếm Phủ của mình viết thành giai thoại đẫm máu nhất nhì U Minh Thần Tộc, bọn hắn thề chết đến người cuối cùng, đánh từ đông cung đến bắc đàn, một đường quét xuống 18 tầng âm la địa phủ, gặp thần trảm thần, gặp ma trảm ma, Thập Điện Diêm Vương bên trong, một nửa bị hắn chém chết.
Phong Thanh Dương không phải chết tại Thập Điện Diêm Vương trên tay, mà là chết bởi vì tự sát, hắn đánh tới nhạn môn quan, đứng lên đài luân hồi cốc, tự đâm xuyên tim mình và Đạm Đài Vân Du.
Hắn thà là tự sát chứ sẽ không cho phép bất cứ một kẻ dơ bẩn nào dám chạm vào người hai bọn hắn thêm một lần.
Phong Thanh Dương cầm lấy một nhánh Đoạn Trường Thảo và Mẫu Đan Thức của Cổ Nguyệt Tru Đế ban cho để đem cả hai sớm trọng sinh một kiếp khác ở Siêu Duy Vị Diện.
Nguyên lai, Cổ Nguyệt Tru Đế là tính toán chu toàn rất xa, nó cách đó không lâu lập mưu hãm hại Thần Mẫu Gaia, Thần Mẫu Gaia bị đánh bại, hắn đã sớm tính đến chuyện Siêu Duy Vị Diện sẽ phục dựng bằng cách chế tài ký ức của ngoại nhân.
Cho nên tận dụng thời điểm này vốn đang là những bước đầu thiên đạo xây dựng nền gạch là tốt nhất, Phong Thanh Dương cầm lấy Mẫu Đan Thức từ trên người Gaia sử dụng, thêm vào Thần Hồn, khả năng trọng sinh thành công sẽ càng có nắm chắc, thậm chí là nắm chắc lấy lấy lại ký ức trước khi để Thần Mẫu Gaia kịp thời giám sát, nếu không nàng sẽ đọc vị ký ức của Phong Thanh Dương có liên quan đến Cổ Nguyệt Đế.
Thần Mẫu Gaia tuyệt đối là nằm mơ thấy đêm dài ác mộng, Cổ Nguyệt Tru Đế vừa đánh giết xong nàng, theo đáng lẽ hắn sẽ không thể làm gì được nữa mới đúng, bởi vì Thiên Đạo Vị Diện trọng thương, chắc chắn trong thời gian nhất định sẽ bế quan đóng cửa để xây dựng lại cơ chế mới, giống như cái cách mà thế giới ma pháp đang làm.
Nhưng một sinh mệnh mới đầu thai xuyên qua thì không giống, chẳng có thiên đạo nào hoài nghi một gã mới sinh thời đầu thai kiếp nhân sinh cả, hơn nữa, thần mẫu Gaia xác thực không nghĩ tới, Mẫu Đan Thức của mình có thể giúp một sinh vật đột phá sử thi cấp, vậy mà được Phong Thanh Dương dùng cho việc đồng hóa cải tạo bộ gen, lấy huyết thống nhân loại Siêu Duy Vị Diện xuyên qua.
Triệu năm trước, Siêu Duy Vị Diện đã bị Cổ Nguyệt Tru Đế cho bố cục. Mà vạn năm sau đó nữa, sau khi Thiên Đạo Thần Mẫu dung hợp hoàn chỉnh, Cổ Nguyệt Tru Đế ở phía đầu dây bên kia mới ném lễ vật Ỷ Thiên Kiếm sang cho Phong Thanh Dương.
Sở dĩ có cách đoạn thời gian lâu như vậy, cũng là vì tránh cho thiên đạo nghi ngờ. Một gã đồ tể Hắc Ám Vị Diện mang Ỷ Thiên Kiếm sang Siêu Duy Vị Diện, Ỷ Thiên Kiếm vừa xuất hiện, Phong Thanh Dương lập tức đoạt mệnh giành lấy kiếm, cũng mặc kệ hắn có thân phận như thế nào.
Cố sự cụ thể chính là như vậy, Phong Thanh Dương có thể nói cho Mạc Phàm biết, cũng đại khái là có chừng mực nhiêu đó.
Phong Thanh Dương vì muốn lại được ở bên Đạm Đài Vân Du, hắn đồng ý làm người đưa thư cho Cổ Nguyệt Tru Đế, tại trăm vạn năm sau, Cổ Nguyệt Đế nếu có một ngày đưa người sang Siêu Duy Vị Diện, Phong Thanh Dương chính là quân bài tìm đến, đem tín hiệu của Cổ Nguyệt Đế lưu trên người những tên kia mà nhanh chóng giúp đỡ bọn hắn tìm về nguyên bản ký ức của mình.
Hắn đồng thời nói thêm rằng, không phải chỉ có hắn một người xuyên qua, Phong Thanh Dương mặc dù không muốn công khai đích danh cụ thể người nào, bản thân hắn cũng không quá rõ, nhưng có lẽ Nhật Minh Giáo nội bộ, Điền gia nội bộ, Trung Châu nội bộ, thậm chí là Hàn Hải Điện, triều đình Thanh Vũ nội bộ, rất có thể sẽ không thiếu một chút tín đồ của Cổ Nguyệt Tru Đế.
Đương nhiên, không phải ai hắn cũng biết, không phải ai hắn cũng tìm tới, mà là để vận mệnh quyết định tất cả. Trong lịch sử, rất nhiều lá bài của Cổ Nguyệt Đế gửi sang đều bị chết trước khi kiến thức được mình là ai cũng không phải ít. Ngược lại nếu là làm quá nhiều việc bao đồng, thiên đạo Thần Mẫu sẽ đặc biệt sinh nghi chú ý Phong Thanh Dương, như vậy cũng không phải là việc tốt.
Cho nên chỉ cần phục dụng ký ức cho một số cực ít phần tử mà Phong Thanh Dương cảm thấy là Cổ Nguyệt Tru Đế sẽ thực sự cần, vậy liền được.
Phong Thanh Dương chưa chắc chọn Cổ Nguyệt Tru Đế, Cổ Nguyệt Tru Đế biết chứ, nhưng Phong Thanh Dương chắc chắc sẽ muốn U Minh Thần Tộc bị diệt trừ, điểm này là mấu chốt của triệu năm qua vấn đề. Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên mở miệng liền lải nhải Phong Thanh Dương là đồ đệ của Cổ Nguyệt Tru Đế cũng chính vì nguyên nhân này, thực ra không phải chân thực là cái kia đồ đệ, nhưng bởi vì Phong Thanh Dương giải thích cho Huỳnh Nguyên lúc Huỳnh Nguyên giáng lâm sang Siêu Duy Vị Diện bằng phương hướng đó, miễn cho hắn hỏi thêm quá nhiều, tốn nước bọt giải thích.
“Thời điểm ta giết cổ đại Tà Thần, hắn nói cho ta biết, sẽ có một ngày Tà Thần truyền thừa trở lại, người có thể chết, nhưng tín ngưỡng và ý chí truyền thừa nhất định không phải cứ như vậy mà chết đi”. Phong Thanh Dương kết thúc truyền kỳ cố sự tại đây.
Mà Mạc Phàm nghe xong, trong lòng vừa nới rộng vừa thổn thức hổ thẹn, hắn hết lần này đến lần khác không biết nên nói gì vào giây phút này.
Phong Thanh Dương so với tầm mắt hắn nhìn được, càng thêm cao thượng, càng thêm huy hoàng lóa mắt.
Mỗi một người trên thế giới này, ai cũng có thể là nhân vật chính từ niên đại của bọn hắn.
Chỉ nhưng là...
Phong Thanh Dương rốt cuộc vẫn chọn Cổ Nguyệt Tru Đế...
Cái này lý niệm khác biệt, để cho nhân vật chính cùng nhân vật chính của thời đại mới ở giữa không thể song hành.
Mạc Phàm kì thật cũng không biết mình so với những Phong Thanh Dương, những Lucifer, nếu hắn rơi vào tình huống tương tự thì bản thân có thể làm tốt hơn không.
Hắn thậm chí cũng không biết là đứng ở góc độ của Cổ Nguyệt Đế, Cổ Nguyệt Đế có tính là đệ nhất nhân vật chính hào quang hay không.
Cách tốt nhất để biết ai mới là nhân vật chính sau cùng, chính là khi đóng cuốn sách lại trang cuối, hắn là người duy nhất cười...
...............
Bình luận truyện