Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1338: Nên liệt vào cấm thuật



.............

Mạc Phàm nghĩ nghĩ, đột nhiên ý thức được không đúng chỗ nào, tự chất vấn lương tâm nói:

“Chính mình tại sao phải đối với nữ nhân có mạnh như vậy nhập cảm phản ứng, không đúng, này là đang thi hành công vụ, không thể để cảm xúc chi phối”.

Mấy giây sau, Mạc Phàm tỉnh ngộ lại, hắn bất tri bất giác bị chất lượng cao nữ tính ảnh hưởng tới, ý nghĩ lệch lạc nữ tính hóa, tận đáy lòng hứa lần sau sẽ khống chế không cho những cảnh trụy lạc này xuất hiện.

Tại hắn sơ bộ ổn định tinh thần về sau, ma pháp tiếp tục hấp dẫn, đợt cuối cùng âm linh thi thể bắt đầu tiến tới.

Nhóm cuối cùng này tổng cộng hết thảy sáu người, ba trong số đó là huynh đệ của Trần Tuấn Kiệt. Có một gã gây cho Mạc Phàm chú ý, là một vị tên còi nhom xương khô nhưng cao ráo trẻ tuổi, người này từng xuất hiện bên cạnh Trần Tuấn Kiệt khi hắn đập quầy sạp của Mạc Phàm.

Âm linh thuật bắt đầu triển khai. Vầng sáng màu xanh diệp lục quấn vào linh thể.

“Vẫn là kiểm tra ký ức nam nhân khả năng càng bảo hiểm an toàn hơn, thật gặp được loại chuyện đó, chí ít ta cũng là người quen thuộc cảm giác hưởng thụ, không phải bị đâm”.

Xập xình la la la ~~~~~~~~!

Tiếng âm thanh cơ quan máy phát nhạc kiểu cổ điển trong kỹ viện vang lên, lại là một căn phòng, căn phòng thiết kế nội thất khá giống với căn phòng mà Trần Tuấn Kiệt và thiếu nữ kia đánh trống.

Hiện tại Mạc Phàm nhập tâm trải nghiệm nhân sinh thiếu niên tên là Hữu Lâm, cảm giác thân thể mình không ngừng bị khống chế lắc lư giống như là say rượu, đồng thời nghiêng ngả nằm trên ghế dài.

Trước mặt quả nhiên có một thiếu nữ cosplay hình tượng hằng nga trong truyền thuyết, thiếu nữ rót rượu.

Trên bàn rượu còn có một cái khác nam nhân bằng hữu.

Tại thoải mái lâm ly cảm xúc phát tiết bên trong, tại rượu cùng xúc xắc xen lẫn tinh thần nhiệt liệt hưởng thụ, Hữu Lâm cùng bằng hữu và thiếu nữ kia vui đùa đến quên cả trời đất.

Lầu xanh ở cách miệng giếng cổ khu vực khoảng tầm 500 thước. Đứng ở trên lầu cao hoàn toàn có thể nhìn ra xa thấy.

Hữu Lâm trong cơn vui đứng tại ô cửa sổ nhìn, Mạc Phàm thông qua tầm mắt nhìn thấy có vô số đầu ô nha (quạ) bay nghịt trời, chúng ở nhiều nơi kéo tới, kêu âm ĩ quạ quạ, quạ quạ, rồi cùng nhau đáp xuống ở gần miệng giếng. Một trong số đó, còn bay thẳng vào đến miệng giếng bên trong.

Quạ xuất hiện theo đàn không phải là hiện tượng lạ, nhưng hiện tượng này trong mắt Mạc Phàm cho dù diễn ra kín đáo cách mấy, rốt cục cũng để lại một chút sơ hở.

Bởi vì nếu để ý kĩ, sẽ thấy tất cả những con quạ kia, bọn chúng không hề nhìn về phía miệng giếng, không con nào hướng tầm về trong miệng giếng cả, tất cả đều hướng ra ngoài, không ai giống ai, mỗi con một hướng, hướng tầm mắt nhìn ra xa xa quan sát, giống như là làm canh gác giám định vậy.

Nếu là hành động bình thường, đàn quạ tối thiểu đứng xung quanh miệng giếng, cũng có con phải nhìn vào mới đúng, hoặc cũng có vài ba con nhìn đồng nhất một chỗ, không thể nào lại giống như được luyện tập, mỗi một con quan trực lại một hướng, dùng góc độ khác biệt để cảnh giác.


Một kẻ sử dụng quạ... lại muốn dính dáng đến Triều Ca này...

Dạ Du Thần ! ?

Mạc Phàm chính là đang suy đoán, đột nhiên cảm thấy thân thể xụi lơ, thiếu nữ kia vậy mà đóng cửa phòng đi ra ngoài trong sự ngỡ ngàng.

Ngay sau đó, bằng hữu của hắn đến giúp hắn cởi giày, cởi áo, dùng khăn tay ẩm ướt thay hắn lau mồ hôi trên mặt, trên ngực.

“Có thể có chút kì quái”. Mạc Phàm trong lòng tự nhủ.

Không hiểu vì cái gì, hắn cảm thấy khuôn mặt người này có mấy phần mang dáng dấp của Triệu Mãn Duyên huyết mạch.

Ý niệm mới vừa nhuốm, quả nhiên ít giây sau, liền phát hiện bằng hữu bắt đầu cởi quần, cấp tốc đem y phục trên người Hữu Lâm cho lột sạch.

“? ? ? ? ?” Mạc Phàm mộng bức.

Lúc này, hắn nghe thấy Hữu Lâm mơ mơ màng màng lầm bầm: “Phu quân, nhẹ thôi”.

Vị bằng hữu đặt thân thể Hữu Lâm ở bên trên, ngập miệng mùi rượu cho tì đè vào miệng đối phương, ngấu nghiến như chó pitpull, quyết tâm tìm cho ra cái lưỡi.

Hắn say sưa cao giọng nói: “Khà khà, Hữu Lâm, banh mông ra, ta cho ngươi chút dầu vào”.

“Dừng lại, dừng lại mau!” Mạc Phàm đầu óc kém chút vụn vỡ, sống 27 vạn năm chưa có luân hồi, có thể nhân sinh thiếu sót chính là chỗ này.

Bụng từng bị đâm thủng, nhưng mông... vẫn là chưa.

Không! Không! Không!

Các ngươi không khả năng là dạng này!

Không có khả năng dạng này ! !

Mạc Phàm tại cực độ sợ hãi, làm Toàn Chức Pháp Sư, chí cao Pháp Thần, thế nhưng đứng dưới âm linh thuật mô phỏng cảm giác, hắn là dị thường kinh hoàng với một thiếu niên chưa tròn 17, 18 tuổi.

Hắn cực độ trong lúc hoảng loạn, cưỡng ép gián đoạn ký ức đọc đến, mau chóng thoát ly. Hắn bỗng nhiên mở to mắt, giống như là đi ngủ nằm mơ, gặp trúng một trận ác mộng, thậm chí so với Chí Tôn Đế Hoàng Cổ Nguyệt Tru Đế còn khiến hắn buồn nôn.


Trong gian phòng, Mạc Phàm nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn ói, hắn nhúng mặt xuống bồn nước, thổi phồng thổi phồng nước lạnh hướng trên mặt đập.

Sắc mặt vị Pháp Thần duy nhất trên thế giới trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, ướt đẫm mồ hôi lưng.

Thật là đáng sợ, mấy cái tên tiểu hài tử nam nhân mới lớn này thật là đáng sợ!

Hắn trải nghiệm nhân sinh, tiếp nhận giới tính này làm cho tinh thần có một loại sâu sắc tổn thương.

Đúng lúc này, Triệu Mãn Duyên nơi nào đó tỉnh giấc tiến tới, trên tay cầm một chai dầu ăn hướng về nhà vệ sinh.

“Mạc Phàm, ngươi làm sao nôn mửa, trúng độc sao?”

Mạc Phàm khoát khoát tay, biểu thị chính mình không có việc gì, mãi cho đến khi quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Triệu Mãn Duyên trong tay chai dầu ăn, cơn ám ảnh cùng buồn nôn lần nữa hiện về.

“Mẹ trứng, lão Triệu, hôm nay ngươi không chết thì ta vong!"

Triệu Mãn Duyên: “? ? ? ?”

Làm gì đâu, ta đang đổ dầu ran trứng, nghe có người buồn nôn liền đến hỏi thăm.

Vì cái gì thành ra ngươi không chết thì ta vong???

Oan.

Oan quá!

..............

Mấy ngày sau.

Mạc Phàm ngả lưng dựa vào ghế, ôm một ly trà nóng hổi, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào Kiếm Đạo Trường Hà, ngắm nhìn Asha Corea từ xa để bẻ thẳng lại chính mình.

Hồi lâu, hắn mãnh liệt rót một ngụm, sau đó thở dài giống như trong lồng ngực trọc khí, phảng phất đem tinh thần ô nhiễm toàn bộ phun ra.

“Lần tới nhất định muốn hạn chế sử dụng loại Âm Linh ma pháp bàng môn tả đạo này”.



Hắn rốt cuộc minh bạch vì cái gì Âm Linh Hệ không được phổ cập đến thế giới ma pháp. Cũng không phải giống như Tử Kỳ và Dạ Du thuộc tính, Âm Linh Hệ kì thật là có thể đản sinh ra được, Cửu U Hậu cơ thể U Linh chính là bằng chứng sống, có Cửu U Hậu, tức là thế giới ma pháp vẫn có khả năng tu luyện Âm Linh. Nguyên nhân chủ yếu khiến nó không được phổ cập, có thể do những người mang nó đến thế giới ma pháp bị Thiên Phụ chặn lại, hoặc là bị Thánh Thành gắt gao chặn lại, chẳng ai muốn biết được nhân sinh trải nghiệm của một người trước khi chết cả, chẳng ai nguyện ý thôn phệ thứ đồ vật kinh khủng này.

Hắc Giáo Đình luyện hóa Hắc Súc Yêu là tra tấn thể xác, còn Âm Linh Sư thôn phệ nhân sinh chính là tra tấn lương tâm cùng đạo đức.

Nếu như đem thế gian so sánh khổ hải, phàm nhân chính là trong đó một chiếc thuyền con chìm nổi, đau khổ quấn thân, mỗi người đều có chính mình bất hạnh cùng thống khổ.

Những cực khổ này sẽ theo linh thể, cùng một chỗ tái giá cho Âm Linh ma pháp cảm thụ, dù cho chỉ là một phần nhỏ, nhưng số lượng tích lũy tới trình độ nhất định, tạo thành tinh thần ô nhiễm cực kỳ đáng sợ.

Cứ thế mãi, tinh thần phân liệt đều là nhẹ.

Ma pháp này đúng là nên bị liệt vào cấm thuật.

Dựa vào Thần Tỉnh Bỉ Ngạn truy tìm những manh mối liên quan đến vụ án, Mạc Phàm xác nhận, đúng là có tối thiểu hai kẻ địch, có kẻ hỗ trợ gã kia Sa Đọa Đế Hoàng.

Theo như hắn cảm thấy thông qua manh mối của bằng hữu Trần Tuấn Kiệt, kẻ hỗ trợ chính là Dạ Du Thần.

Mạc Phàm mặc dù không biết Dạ Du thần kĩ còn có mặt nào kĩ năng quỷ dị, nhưng lúc trước nhìn thấy nhiều hình ảnh quạ bay như vậy thông qua đồng tử của tên tiểu nãi cẩu kia, hắn trong lòng chắc chắn chính là Dạ Du Thần, hoặc nói cho đúng họ tên hơn, Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên.

Mạc Phàm không lạ gì Hùynh Nguyên, dẫu sao cũng là người cùng hắn chiến đấu dai dẳng suốt những năm nay, mấy lần đồng dạng Mạc Phàm tưởng chừng bắt chết được hắn, nhưng rốt cục vẫn là giết hụt, bản thể chưa từng xuất hiện qua.

Hắn đem suy đoán của mình nói với đám Tô Lộc, Triệu Mãn Duyên, cả bọn suy tính dưới nhiều tình huống, cuối cùng đi đến kết luận, lần trước khả năng Triệu Mãn Duyên giao thủ chính là Dạ Du Thần kĩ năng bắt mộng. Nghe nói, Dạ Du Thần thuộc tính còn có một hạng mục, đó là trong mộng chém người, năng lực này tại Hắc Ám Vị Diện tương đối đặc thù cùng khủng bố.

“Thực sự là mình phải sớm hơn nghĩ ra mới phải”. Mạc Phàm tự giễu nói.

Còn về gã kia Sa Đọa Đế Hoàng, khả năng hắn vẫn còn chưa có ra tay, chẳng qua chỉ là bị Triệu Mãn Duyên vô tình nhìn trúng. Một mặt khác, vẫn còn e ngại Sở Giang lắm.

Ra tay một cái, Sở Giang nhất định sẽ không để yên.

................





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện