Toàn Chức Pháp Sư
Chương 237: Lấy bạo chế bạo!
Người dịch: Hoangforever
Chỉnh sửa: Le Hoang
“Nhanh, đánh gãy kỹ năng của hắn!!”
Hôi Nhất nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, liền điên cuồng gào rú đám Hắc Súc Yêu của mình.
Hắn căn bản không thể đỡ được thành công cái Linh cấp lôi chủng này. Biện pháp duy nhất lúc này chính là làm đứt gãy Tinh Đồ của đối phương trước khi nó được phóng thích ra.
Mệnh lệnh của Hôi Nhất có hiệu quả ngay lập tức. Rất nhanh liền có 2 con Hắc Súc Yêu chuyển hướng công kích sang phía Mạc Phàm đang vẽ Tinh Đồ kia.
Chúng men theo hai bên mặt tường, lách qua U Lang Thú đang đứng chắn trước mặt. Dựa vào móng vuốt có lực lượng leo trèo cường đại, chúng dính chặt trên mặt tường không khác gì những con quỷ khỉ. Bọn chúng cứ như vậy lao vun vút về phía Mạc Phàm.
Từ những móng vuốt thật dài kia lóe lên hàn quang. Hai con Hắc Súc Yêu vừa mới thoát khỏi sự ngăn cản của U Lang Thú càng lúc càng gần Mạc Phàm. Mà lúc này Tinh Đồ Lôi Hệ của Mạc Phàm cũng vẽ sắp xong rồi, cũng chỉ còn thiếu một đạo cuối cùng nữa là hoàn thành!
Tinh Quỹ không có đan xen vào nhau tạo thành Tinh Đồ, thì nó căn bản không thể nào hình thành kỹ năng Trung cấp ma pháp được!!
“Grào!!!”
U Lang thú và Mạc Phàm có tâm linh tương thông với nhau. Cho nên mặc dù nó ở bên kia nhưng cũng biết được lúc này Mạc Phàm đang bị hai con Hắc Súc Yêu lúc nãy tập kích. Vì vậy nó tức giận rống lên một tiếng.
Tiếng rống vừa dứt, nó liền bộc phát tốc độ của mình. Mặc kệ trên người vẫn còn dính vài con Hắc Súc Yêu, nó cứ như vậy xông về phía hai con Hắc Súc Yêu đang có ý đồ xấu với Mạc Phàm kia.
Vốn là Mạc Phàm vẫn có chút do dự. Hắn nửa muốn bỏ, nửa muốn hoàn thành kỹ năng Trung cấp Lôi hệ này. Thế nhưng khi thấy U Lang Thú hung mãnh lao tới như vậy. Hắn liền tập trung hết sức vào việc nối liền đạo Tinh Quỹ cuối cùng này.
“Roạt!!!!”
Một âm thanh xé rách nặng nề vang lên từ một cú cào hung bạo của U Lang Thú. Dựa vào lực lượng của cú cào này đủ để xương cốt, thân thể con Hắc Súc Yêu kia nát bấy.
Cú cào này của U Lang Thú trực tiếp đập nát bấy một con U Lang Thú đang dính chặt trên tường. Sau đó, nó cũng không thèm liếc mắt nhìn đống xương cốt nát bấy này lấy một cái. Nó quay đầu lại, cắn cái bụp một phát lên người con Hắc Súc Yêu đang cắn xé ở trên lưng nó kia.
Sau khi gặm chặt con Hắc Súc Yêu này ở trong miệng. Đột nhiên có một con Hắc Súc Yêu khác với cái móng vuốt sắc bén thật dài nhảy lên lao về phía Mạc Phàm. Nhìn thấy cảnh tượng này, U Lang Thú liền hất con Hắc Súc Yêu đang còn trong miệng mình kia không khác gì tên lửa về phía con Hắc Súc Yêu đang còn diễu võ dương oai ở giữa không trung kia!!
U Lang thú dường như được kế thừa bản lĩnh max điểm vật lý năm xưa của Mạc Phàm. Nó ném con Hắc Súc Yêu kia chuẩn xác đến từng milimet. Vì thế hai con Hắc Súc Yêu trên không trung quay cuồng, té nhào xuống bên cạnh Mạc Phàm.
“Thiên Quân!!”
Một âm thanh uy nghiêm đột nhiên xuất hiện, trong giây lát xung quanh Mạc Phàm liền xuất hiện chấn động cường đại.
Hai con Hắc Súc Yêu vừa té xuống còn vọng tưởng đứng dậy động thủ với Mạc Phàm, kết quả là chúng bị lực chấn động cường đại này đè ép lên thân thể đến nỗi biến dạng luôn. Giống như một mảnh kim loại bị nghiền, bị đè ép vậy. Toàn bộ da thịt khô quắt đi, xương cốt toàn thân thì bị nghiền nát bấy!!
“Phích Lịch – Dạ Xoa!”
Mạc Phàm chả thèm liếc mắt nhìn hai con tạp chủng nhỏ yếu bên cạnh. Ngón tay chỉ về khoảng không trung hắc ám kia.
Trên bầu trời vốn là một màu đen kịt bỗng nhiên xuất hiện Lôi Vân màu tím đen, tựa như hơi thở Tử Thần tràn ngập trên đầu Hôi Nhất vậy.
Hôi Nhất sợ tới mức toàn thân run rẩy, khống chế băng Tỏa cũng trở nên không được lưu loát cho lắm.
Hắn đối với khống chế Băng Tỏa cũng coi như là có chút đạo hạnh. Mạc Phàm cũng được chứng kiến rất nhiều Băng Hệ Ma Pháp Sư sử dụng và khống chế Băng Tỏa giống như là một loại kỹ năng tấn công mạnh. Thế nhưng cái tên Hôi Nhất này thì khác. Hắn lại có thể biến chúng thành một loại Băng Tỏa để phòng ngự…..
Chẳng qua là, nó cũng chỉ đến thế mà thôi. Thời khắc Phích Lịch màu tím đen từ trên trời giáng xuống. Cái Băng Tỏa xiềng xích cứng rắn này trong thoáng chốc biến thành bọt biển màu trắng, toàn bộ bị oanh thành cặn bã!!
Dù sao thì Băng Tỏa cũng không phải là một kỹ năng phòng ngự chính thống. Cho nên nó làm sao có thể ngăn cản được linh lôi oanh kích cơ chứ!
Những tia sét màu tím đen hình chữ “xoa” ầm ầm đánh xuống. Hôi Nhất cuống cuồng gọi ra thuẫn ma cụ để bảo toàn tính mạng cho hắn.
Nhưng mà Phích Lịch – Dạ Xoa vẫn bá đạo như cũ, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Tia chớp đánh xuống, Băng Tỏa nát bấy. Tới ngay cả thuẫn ma cụ trị giá trăm vạn của Hôi Nhất cũng bị một chiêu này biến thành hư không.
Sau khi núp sau hai tầng phòng ngự, lúc này Hôi Nhất mới miễn cưỡng nhặt về được cái mạng nhỏ của mình. Tuy nhiên lôi điện Thiên Quân có kèm theo chấn động không gian cường đại khiến cho toàn bộ xương cốt của hắn mềm nhũn. Lúc này cả người hắn té sấp trên mặt đất, đến cả khí lực bò dậy cũng không có.
Hôi Nhất trừng lớn hai mắt. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới thực lực của tên mục tiêu này lại có thể cường đại đến mức độ này.
Hôi Nhất miễn cưỡng lục lọi xung quanh ngực mình. Ngay khi hắn vừa định lấy ra độc dược, Mạc Phàm đã lợi dụng Độn Ảnh biến đến trước mặt của hắn.
“Hỏa Tư – Phần Cốt!”
Hỏa diễm trong lòng bàn tay nhảy nhót. Chúng giống như là một chất lỏng bằng dung nham từ từ chảy xuống từ kẽ tay của hắn, từng dòng từng dòng chảy xuống người Hôi Nhất.
Khôi Nhất vừa định uống thuốc độc tự sát. Mạc Phàm liền một cước giẫm lên cổ tay của hắn, không để cho hắn có cơ hội tự giải quyết tính mạng của hắn.
“Ngươi!!!”
Hôi Nhất trợn mắt nhìn Mạc Phàm.
Mạc Phàm cũng không trả lời mà chờ những hỏa diễm Phần Cốt kia từ từ đốt cháy cơ thể hắn. Mạc Phàm muốn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn, phẫn uất của hắn sau khi bị ngọn lửa hỏa diễm có nhiệt độ cao này thiêu đốt hắn sẽ như thế nào!!
Lão tử còn không biết phong cách hành sự của Hắc Giáo Đình các ngươi?
Mặc dù trước giờ chưa nhìn thấy, nhưng trên TV cũng đã xem qua. Cái loại tổ chức tuyên truyền cực đoan cùng giết chóc như thế này, hơn phân nửa trong người bọn chúng có một viên thuốc nhỏ để tự sát. Một khi bị bắt hoặc sắp chết, sẽ tự đầu độc để không bị bại lộ tổ chức cùng thượng cấp của chúng.
Thời khắc Hôi Nhất vừa nhìn thấy Mạc Phàm phóng ra linh lôi, đã biết rõ hắn khó có thể địch lại rồi. Ai ngờ đối phương còn phóng ra Trung cấp ma pháp cấp thứ hai. Lúc xương cốt bị oanh vỡ nát, hắn đã định tự giải thoát cho chính mình. Ai mà ngờ được cái tên Mạc Phàm này căn bản không để cho hắn có cơ hội này.
Chết cũng không có gì ghê gớm. Loại độc dược này lập tức cướp lấy tính mạng của hắn. Hắn cũng sẽ không cảm thấy đau đớn gì cả. Nhưng cái tên này thì hay rồi. Hắn giẫm lên tay cầm thuốc độc của mình, ý định tự sát của hắn đã bị cái tên này nhìn thấu… Thực lực bị nghiền ép thì cũng được đi. Ngay tới cả chỉ số thông minh cũng bị nghiền ép. Hắn đã là người xấu rồi. Hắn muốn một chút tôn nghiêm cuối cùng thế nhưng cũng bị cái tên này tước đoạt. Loại nhục nhã này phải dùng sự tức giận đến mức nào mới diễn tả ra được?
“Ngươi cũng sắp bị đốt chết rồi. Ta có thể cho ngươi ra đi nhẹ nhàng một chút. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết chủ nhân của ngươi là ai??”
Mạc Phàm khống chế lại nhiệt độ hỏa diễm, trừng mắt lên quát lớn.
Ngọn lửa lúc này quả thực giống như ngọn lửa để nướng vậy. Có đốt cũng không có chết. Nhưng cảm giác đau đớn vô cùng thì lại vẫn còn. Mạc Phàm rất là hứng thú thưởng thức cái hình ảnh này. Mặc dù có chút tàn nhẫn. Nhưng để đối phó với ác nhân thì phải dùng tới phương thức này, dùng bạo chế bạo. Các ngươi giết một người bạn của ta, ta diệt mười người các ngươi. Các ngươi phá huỷ thành phố quê hương của ta, ta san bằng tổ chức của các ngươi!
“Ngươi nằm mơ… A!! A!!!!!”
Hôi Nhất không ngừng lăn lộn bên trong ngọn lửa. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên trong Hắc Ám mê cung, không biết bao nhiêu người nghe thấy mà nổi hết cả da gà.
Mạc Phàm không có một chút nhân từ nương tay.
Bởi vì hắn sẽ không bao giờ quên hình ảnh hắn dùng ngọn lửa hỏa diễm này để đưa tiễn vong linh Hứa Chiêu Đình cùng Trương Lộ Lộ.
Bọn họ trải qua bao nhiêu khốn khổ cùng đau buồn, Mạc Phàm sẽ từ từ nghiền ép, từ từ hành hạ bọn Hắc Ám Giáo Đình trong đau đớn, để cho bọn chúng phải hối hận với những việc làm mà bọn chúng đã gây ra trước khi bọn chúng chết!!!!
Chỉnh sửa: Le Hoang
“Nhanh, đánh gãy kỹ năng của hắn!!”
Hôi Nhất nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, liền điên cuồng gào rú đám Hắc Súc Yêu của mình.
Hắn căn bản không thể đỡ được thành công cái Linh cấp lôi chủng này. Biện pháp duy nhất lúc này chính là làm đứt gãy Tinh Đồ của đối phương trước khi nó được phóng thích ra.
Mệnh lệnh của Hôi Nhất có hiệu quả ngay lập tức. Rất nhanh liền có 2 con Hắc Súc Yêu chuyển hướng công kích sang phía Mạc Phàm đang vẽ Tinh Đồ kia.
Chúng men theo hai bên mặt tường, lách qua U Lang Thú đang đứng chắn trước mặt. Dựa vào móng vuốt có lực lượng leo trèo cường đại, chúng dính chặt trên mặt tường không khác gì những con quỷ khỉ. Bọn chúng cứ như vậy lao vun vút về phía Mạc Phàm.
Từ những móng vuốt thật dài kia lóe lên hàn quang. Hai con Hắc Súc Yêu vừa mới thoát khỏi sự ngăn cản của U Lang Thú càng lúc càng gần Mạc Phàm. Mà lúc này Tinh Đồ Lôi Hệ của Mạc Phàm cũng vẽ sắp xong rồi, cũng chỉ còn thiếu một đạo cuối cùng nữa là hoàn thành!
Tinh Quỹ không có đan xen vào nhau tạo thành Tinh Đồ, thì nó căn bản không thể nào hình thành kỹ năng Trung cấp ma pháp được!!
“Grào!!!”
U Lang thú và Mạc Phàm có tâm linh tương thông với nhau. Cho nên mặc dù nó ở bên kia nhưng cũng biết được lúc này Mạc Phàm đang bị hai con Hắc Súc Yêu lúc nãy tập kích. Vì vậy nó tức giận rống lên một tiếng.
Tiếng rống vừa dứt, nó liền bộc phát tốc độ của mình. Mặc kệ trên người vẫn còn dính vài con Hắc Súc Yêu, nó cứ như vậy xông về phía hai con Hắc Súc Yêu đang có ý đồ xấu với Mạc Phàm kia.
Vốn là Mạc Phàm vẫn có chút do dự. Hắn nửa muốn bỏ, nửa muốn hoàn thành kỹ năng Trung cấp Lôi hệ này. Thế nhưng khi thấy U Lang Thú hung mãnh lao tới như vậy. Hắn liền tập trung hết sức vào việc nối liền đạo Tinh Quỹ cuối cùng này.
“Roạt!!!!”
Một âm thanh xé rách nặng nề vang lên từ một cú cào hung bạo của U Lang Thú. Dựa vào lực lượng của cú cào này đủ để xương cốt, thân thể con Hắc Súc Yêu kia nát bấy.
Cú cào này của U Lang Thú trực tiếp đập nát bấy một con U Lang Thú đang dính chặt trên tường. Sau đó, nó cũng không thèm liếc mắt nhìn đống xương cốt nát bấy này lấy một cái. Nó quay đầu lại, cắn cái bụp một phát lên người con Hắc Súc Yêu đang cắn xé ở trên lưng nó kia.
Sau khi gặm chặt con Hắc Súc Yêu này ở trong miệng. Đột nhiên có một con Hắc Súc Yêu khác với cái móng vuốt sắc bén thật dài nhảy lên lao về phía Mạc Phàm. Nhìn thấy cảnh tượng này, U Lang Thú liền hất con Hắc Súc Yêu đang còn trong miệng mình kia không khác gì tên lửa về phía con Hắc Súc Yêu đang còn diễu võ dương oai ở giữa không trung kia!!
U Lang thú dường như được kế thừa bản lĩnh max điểm vật lý năm xưa của Mạc Phàm. Nó ném con Hắc Súc Yêu kia chuẩn xác đến từng milimet. Vì thế hai con Hắc Súc Yêu trên không trung quay cuồng, té nhào xuống bên cạnh Mạc Phàm.
“Thiên Quân!!”
Một âm thanh uy nghiêm đột nhiên xuất hiện, trong giây lát xung quanh Mạc Phàm liền xuất hiện chấn động cường đại.
Hai con Hắc Súc Yêu vừa té xuống còn vọng tưởng đứng dậy động thủ với Mạc Phàm, kết quả là chúng bị lực chấn động cường đại này đè ép lên thân thể đến nỗi biến dạng luôn. Giống như một mảnh kim loại bị nghiền, bị đè ép vậy. Toàn bộ da thịt khô quắt đi, xương cốt toàn thân thì bị nghiền nát bấy!!
“Phích Lịch – Dạ Xoa!”
Mạc Phàm chả thèm liếc mắt nhìn hai con tạp chủng nhỏ yếu bên cạnh. Ngón tay chỉ về khoảng không trung hắc ám kia.
Trên bầu trời vốn là một màu đen kịt bỗng nhiên xuất hiện Lôi Vân màu tím đen, tựa như hơi thở Tử Thần tràn ngập trên đầu Hôi Nhất vậy.
Hôi Nhất sợ tới mức toàn thân run rẩy, khống chế băng Tỏa cũng trở nên không được lưu loát cho lắm.
Hắn đối với khống chế Băng Tỏa cũng coi như là có chút đạo hạnh. Mạc Phàm cũng được chứng kiến rất nhiều Băng Hệ Ma Pháp Sư sử dụng và khống chế Băng Tỏa giống như là một loại kỹ năng tấn công mạnh. Thế nhưng cái tên Hôi Nhất này thì khác. Hắn lại có thể biến chúng thành một loại Băng Tỏa để phòng ngự…..
Chẳng qua là, nó cũng chỉ đến thế mà thôi. Thời khắc Phích Lịch màu tím đen từ trên trời giáng xuống. Cái Băng Tỏa xiềng xích cứng rắn này trong thoáng chốc biến thành bọt biển màu trắng, toàn bộ bị oanh thành cặn bã!!
Dù sao thì Băng Tỏa cũng không phải là một kỹ năng phòng ngự chính thống. Cho nên nó làm sao có thể ngăn cản được linh lôi oanh kích cơ chứ!
Những tia sét màu tím đen hình chữ “xoa” ầm ầm đánh xuống. Hôi Nhất cuống cuồng gọi ra thuẫn ma cụ để bảo toàn tính mạng cho hắn.
Nhưng mà Phích Lịch – Dạ Xoa vẫn bá đạo như cũ, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Tia chớp đánh xuống, Băng Tỏa nát bấy. Tới ngay cả thuẫn ma cụ trị giá trăm vạn của Hôi Nhất cũng bị một chiêu này biến thành hư không.
Sau khi núp sau hai tầng phòng ngự, lúc này Hôi Nhất mới miễn cưỡng nhặt về được cái mạng nhỏ của mình. Tuy nhiên lôi điện Thiên Quân có kèm theo chấn động không gian cường đại khiến cho toàn bộ xương cốt của hắn mềm nhũn. Lúc này cả người hắn té sấp trên mặt đất, đến cả khí lực bò dậy cũng không có.
Hôi Nhất trừng lớn hai mắt. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới thực lực của tên mục tiêu này lại có thể cường đại đến mức độ này.
Hôi Nhất miễn cưỡng lục lọi xung quanh ngực mình. Ngay khi hắn vừa định lấy ra độc dược, Mạc Phàm đã lợi dụng Độn Ảnh biến đến trước mặt của hắn.
“Hỏa Tư – Phần Cốt!”
Hỏa diễm trong lòng bàn tay nhảy nhót. Chúng giống như là một chất lỏng bằng dung nham từ từ chảy xuống từ kẽ tay của hắn, từng dòng từng dòng chảy xuống người Hôi Nhất.
Khôi Nhất vừa định uống thuốc độc tự sát. Mạc Phàm liền một cước giẫm lên cổ tay của hắn, không để cho hắn có cơ hội tự giải quyết tính mạng của hắn.
“Ngươi!!!”
Hôi Nhất trợn mắt nhìn Mạc Phàm.
Mạc Phàm cũng không trả lời mà chờ những hỏa diễm Phần Cốt kia từ từ đốt cháy cơ thể hắn. Mạc Phàm muốn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn, phẫn uất của hắn sau khi bị ngọn lửa hỏa diễm có nhiệt độ cao này thiêu đốt hắn sẽ như thế nào!!
Lão tử còn không biết phong cách hành sự của Hắc Giáo Đình các ngươi?
Mặc dù trước giờ chưa nhìn thấy, nhưng trên TV cũng đã xem qua. Cái loại tổ chức tuyên truyền cực đoan cùng giết chóc như thế này, hơn phân nửa trong người bọn chúng có một viên thuốc nhỏ để tự sát. Một khi bị bắt hoặc sắp chết, sẽ tự đầu độc để không bị bại lộ tổ chức cùng thượng cấp của chúng.
Thời khắc Hôi Nhất vừa nhìn thấy Mạc Phàm phóng ra linh lôi, đã biết rõ hắn khó có thể địch lại rồi. Ai ngờ đối phương còn phóng ra Trung cấp ma pháp cấp thứ hai. Lúc xương cốt bị oanh vỡ nát, hắn đã định tự giải thoát cho chính mình. Ai mà ngờ được cái tên Mạc Phàm này căn bản không để cho hắn có cơ hội này.
Chết cũng không có gì ghê gớm. Loại độc dược này lập tức cướp lấy tính mạng của hắn. Hắn cũng sẽ không cảm thấy đau đớn gì cả. Nhưng cái tên này thì hay rồi. Hắn giẫm lên tay cầm thuốc độc của mình, ý định tự sát của hắn đã bị cái tên này nhìn thấu… Thực lực bị nghiền ép thì cũng được đi. Ngay tới cả chỉ số thông minh cũng bị nghiền ép. Hắn đã là người xấu rồi. Hắn muốn một chút tôn nghiêm cuối cùng thế nhưng cũng bị cái tên này tước đoạt. Loại nhục nhã này phải dùng sự tức giận đến mức nào mới diễn tả ra được?
“Ngươi cũng sắp bị đốt chết rồi. Ta có thể cho ngươi ra đi nhẹ nhàng một chút. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết chủ nhân của ngươi là ai??”
Mạc Phàm khống chế lại nhiệt độ hỏa diễm, trừng mắt lên quát lớn.
Ngọn lửa lúc này quả thực giống như ngọn lửa để nướng vậy. Có đốt cũng không có chết. Nhưng cảm giác đau đớn vô cùng thì lại vẫn còn. Mạc Phàm rất là hứng thú thưởng thức cái hình ảnh này. Mặc dù có chút tàn nhẫn. Nhưng để đối phó với ác nhân thì phải dùng tới phương thức này, dùng bạo chế bạo. Các ngươi giết một người bạn của ta, ta diệt mười người các ngươi. Các ngươi phá huỷ thành phố quê hương của ta, ta san bằng tổ chức của các ngươi!
“Ngươi nằm mơ… A!! A!!!!!”
Hôi Nhất không ngừng lăn lộn bên trong ngọn lửa. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên trong Hắc Ám mê cung, không biết bao nhiêu người nghe thấy mà nổi hết cả da gà.
Mạc Phàm không có một chút nhân từ nương tay.
Bởi vì hắn sẽ không bao giờ quên hình ảnh hắn dùng ngọn lửa hỏa diễm này để đưa tiễn vong linh Hứa Chiêu Đình cùng Trương Lộ Lộ.
Bọn họ trải qua bao nhiêu khốn khổ cùng đau buồn, Mạc Phàm sẽ từ từ nghiền ép, từ từ hành hạ bọn Hắc Ám Giáo Đình trong đau đớn, để cho bọn chúng phải hối hận với những việc làm mà bọn chúng đã gây ra trước khi bọn chúng chết!!!!
Bình luận truyện