Toàn Chức Pháp Sư
Chương 485: Hỏa Diễm Ma Nữ
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
“Hắn đã bị dung nham cuốn đi rồi, tạm thời đừng để ý tới hắn!” Linh Linh lúc này có mấy phần lãnh khốc vô tình nói.
Tâm Hạ mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình, nước mắt cũng đã sắp sửa rơi xuống. Nhưng nàng biết quyết định mà Linh Linh đưa ra là tối chính xác.
Triệu Mãn Duyên cắn răng một cái, cũng không do dự nữa mà cấp tốc sử dụng ra Quang Hữu – Họa Bích, tạo thành một mặt quang tường hình cung đem cửa động chặn lại.
Thần Dĩnh vào lúc này cũng đến hỗ trợ, sử dụng Nham Chướng trùng điệp lên Quang Hữu Họa Bích để phòng ngừa lực lượng của thể xung kích qua bức tường ánh sáng phía trước.
Trương Tiểu Hầu qua một lúc lâu mới phục hồi lại được thần trí, qua loa lau sơ qua khuôn mặt đã khô cạn nước mắt, bắt tay kiến tạo thêm một tầng nham chướng che chắn cửa động.
Mọi người trốn sâu vào trong hang động. Sau khi bị dung nham thiêu đốt thành một mảnh chật vật, bọn họ có chút hồn bay phách lạc ngồi bệch dưới đất.
Không có người nói chuyện, bầu không khí càng trở nên trầm trọng tới cực điểm.
Cuối cùng, vẫn là Trương Tiểu Hầu không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Tâm Hạ.
Tâm Hạ tự nhiên biết Trương Tiểu Hầu muốn hỏi gì, nàng chỉ chỉ tay vào Tật Tinh Lang nói: “Anh ấy còn chưa có chết... Tật Tinh Lang không có biến mất, liền có ý nghĩa rằng anh ấy vẫn còn sống sót.”
Mọi người nghe được câu này đều cảm thấy kích động lên.
Đúng đấy, Tật Tinh Lang là Triệu Hoán Thú của Mạc Phàm, nếu như Mạc Phàm chết rồi, Tật Tinh Lang sẽ lập tức bị vết rách dị thứ nguyên hút trở lại vị diện khác. Tật Tinh Lang vẫn còn lưu lại ở đây, liền cho thấy Mạc Phàm vẫn còn chưa chết.
“Mạc Phàm tu chính là Hỏa hệ, dung nham trong thời gian ngắn không có cách nào thiêu chết hắn được. Nhưng nếu như chúng ta không ngăn lại cửa động thì tất cả chúng ta đều sẽ chết ở này, lúc đó sự hi sinh của hắn liền không có một chút ý nghĩa nào.” Linh Linh vẫn duy trì một sự tỉnh táo đến mức khó hiểu nói.
” Trước tiên chúng ta phải tránh thoát khỏi lần tai nạn này, sau đó mới có thể đi tìm hắn. Chỉ mong lần dung nham trút xuống này sẽ không kéo dài quá lâu, nếu không chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngộp chết ở đây.” Thần Dĩnh hơi lo lắng nói.
...
...
Cả người bị thiêu đốt phồng rộp cả lên, những cơn đau nhức không thể chịu được bắt đầu lan tràn khắp người hắn.
Thân thể hắn không ngừng bị lực trùng kích của nham tương đánh lên trên nham thạch cứng rắn, mỗi một lần va chạm Mạc Phàm đều có cảm giác như xương cốt của hắn đã gãy vỡ mất mấy cây.
Nhiệt độ của dung nham không đủ để trực tiếp thiêu cháy thân thể nắm giữ năng lực kháng hỏa của hắn thành tro bụi, thế nhưng loại cảm giác như bị rơi vào trong nồi nước sôi này như cũ khiến cho da thịt của hắn sắp sủa chín rục rồi.
Nguyên bản Mạc Phàm nghĩ rằng hắn sẽ bị dòng dung nham đưa tới trước mặt con song diện quái vật kia, sau đó trực tiếp bị dung nham tụ lại ở chỗ đó dìm chết. Thế nhưng sau một lâu, hắn mơ hồ cảm giác được thân thể của mình vẫn đang tiếp tục trôi xuống, có vẻ như con song diện rùa đen kia đã rời đi.
Mạc Phàm cũng không biết bản thân rốt cuộc bị cuốn tới nơi nào. Cả người hắn bất tỉnh đi, càng không biết chính mình rốt cuộc đã ngất đi bao lâu, thân thể liên tục va chạm dẫn đến thần trí của hắn càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng trong một tiếng nổ lớn thì hắn triệt để mất đi tri giác!
...
Mặt trời chói chang giữa đỉnh đầu, vừa vặn nằm ở trung ương của mảnh đất Chước Nguyên Bắc Giác như một cái chậu than này. Tòa Hỏa Trụ Sơn cao vút, cô độc đứng giữa Chước Nguyên Bắc Giác lại là nơi cách mặt trời gần nhất. Trên đỉnh núi hầu như không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào sinh sống, chỉ có một ít thực vật cần được hỏa diễm tưới tiêu mới có thể sinh trưởng dồi dào, liên miên liên miên bao trùm lấy vùng đất bằng phẳng trên đỉnh núi này.
Chúng nó chỉ thuần một màu hoả hồng, chẳng khác nào những tấm lá phong rậm rạp, tốt tươi và phong phú.
Những chiếc lá đỏ này khi rơi xuống cũng giống như một ánh nến, chậm rãi phiêu dật trong không trung, nếu như có một trận cuồng phong thô bạo từ nơi này đảo qua, bầu trời liền được những ánh nến đang phấp phới này tô điểm, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
...
Ở giữa mảnh đất ngập tràn những phiến lá đỏ rực như lửa, một tên nam tử trần truồng hôn mê nằm ở đó. Làn da của hắn có rất nhiều nơi đã bị phỏng tới mức thối rữa ra, ngay cả khuôn mặt cũng có dấu hiệu bị lửa thiêu cháy rõ ràng.
Bên cạnh nam tử đang bị hôn mê, một bóng người đỏ rực mang theo vài phần thướt tha đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn. Trên tay nàng cầm những chiếc lá đỏ như lửa đã bị vò nát, sau đó nhẹ nhàng đem chất lỏng chảy ra đưa vào trong miệng tên nam tử đang bị hôn mê.
Những chất lỏng này dường như là một loại thuốc tốt để chữa trị thương tích do hỏa diễm gây ra. Sau khi chúng chảy vào trong bụng của tên nam tử đó, những vết phỏng đến mức thối rữa ra trên cơ thể hắn lại bắt đầu cấp tốc khép lại.
Cũng may vết bỏng do dung nham gây ra khá là sạch sẽ, bởi vì bên trong nham tương thông thường sẽ không có độc hỏa hay tà hỏa đặc thù, do đó việc chữa trị loại vết bỏng này cũng không quá khó khăn. Hơn nữa tên nam tử đang hôn mê này bản thân cũng có năng lực kháng hỏa rất mạnh, thứ làm cho hắn hôn mê cũng không phải là nhiệt độ cao của dung nham, mà là vấn đề thiếu dưỡng khí.
Mặt trời chói chang dần xuống núi, chậm rãi đi đến đường chân trời. Khi màn đêm xuất hiện thì tên nam tử hôn mê mới rốt cuộc tỉnh lại.
Mạc Phàm mở mắt ra nhìn quanh bốn phía. Khi mới vừa tỉnh dậy hắn cho rằng mình đang nằm giữa một cái biển lửa, cho đến khi hắn nhìn thấy rõ xung quanh mình chỉ là những chiếc lá màu đỏ lửa bay đầy trời thì mới thoáng nhẹ nhõm thở phào một hơi. Những chiếc lá này khá là mềm mại, bởi vì thu nạp quá nhiều ánh mặt trời và do bản thân cũng có một ít nhiệt lượng, bọn chúng ở nơi đỉnh núi đang dần lạnh xuống vào ban đêm này cũng giống như một tấm thảm ấm áp vậy.
“Mình làm sao lại ở chỗ này?” Mạc Phàm cảm thấy phi thường nghi hoặc, hắn vẫn nhớ rõ ràng bản thân đã bị dung nham cuốn trôi xuống chân núi.
Nhưng lúc này khi hắn dõi mắt ra xung quanh, lại nhìn thấy vòm trời mang theo độ cong bao phủ xung quanh mình, dưới chân hắn là một vùng bình địa bị lá cây màu đỏ phủ kín, thỉnh thoảng sẽ có gió lạnh từ nơi khác thổi qua.
“Nơi này là ở trên núi?” Mạc Phàm lầm bầm nói.
Hắn kiểm tra lại thân thể của mình một chút, lại phát hiện trên người hắn dĩ nhiên không có bất kỳ vết thương, chuyện này quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ngay khi Mạc Phàm vẫn còn đang thắc mắc trăm bề thì một đoàn vật thể hình người màu đỏ tươi chầm chậm áp sát chỗ của hắn. Nó di chuyển một cách phi thường quỷ dị, mũi chân hơi nhón về phía trước, hai chân duy trì trạng thái trôi nổi tựa như u linh nhẹ nhàng từ chỗ mấy cây hỏa vân thụ cao mười mấy mét phía xa xa bay lại đây.
Nó đi tới bên người Mạc Phàm. Thân thể nó tựa như do hỏa diễm tạo thành, nhưng rất kỳ quái chính là Mạc Phàm lại không cảm nhận được nhiệt lượng tản mát ra từ trên người nó.
Mạc Phàm một mặt cảnh giác nhìn nó, đang muốn tự vệ thì lại phát hiện xương cốt của mình đã bị đánh vỡ hoàn toàn, chỉ cần nhúc nhích thân thể một cái thì toàn thân liền truyền đến cảm giác vô cùng đau nhức, đừng nói là triển khai phép thuật, ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Hỏa diễm nhân cũng không có công kích Mạc Phàm, ngược lại là đem một loại quả tràn ngập hoa văn hỏa diễm nhìn qua phi thường ngon miệng chậm rãi đưa cho Mạc Phàm. Nó cũng không tiến gần Mạc Phàm, dáng vẻ như đang lo lắng đối phương sẽ sợ hãi bản thân mình.
“Cho ta?” Mạc Phàm nhìn vào loại trái cây đỏ rực có thể ăn lót dạ cùng chữa trị, có chút không dám tin tưởng hỏi.
Hỏa diễm nhân kia chậm rãi gật gật đầu.
“Là ngươi cứu ta, đem ta mang tới đây?” Mạc Phàm hỏi tiếp.
Hỏa diễm nhân lại gật đầu một cái, giống như nó có thể hoàn toàn hiểu thấu ngôn ngữ của loài người.
Tình cảnh này làm cho Mạc Phàm trong giây lát nhớ tới một chuyện. Thần Dĩnh vào lúc trước tựa hồ đã nói qua rằng vào thời điểm mẹ của nàng bị ngọn lửa thiên kiếp cuốn vào chính là được một sinh vật hỏa diễm có hình dáng như nhân loại cứu sống.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
“Hắn đã bị dung nham cuốn đi rồi, tạm thời đừng để ý tới hắn!” Linh Linh lúc này có mấy phần lãnh khốc vô tình nói.
Tâm Hạ mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình, nước mắt cũng đã sắp sửa rơi xuống. Nhưng nàng biết quyết định mà Linh Linh đưa ra là tối chính xác.
Triệu Mãn Duyên cắn răng một cái, cũng không do dự nữa mà cấp tốc sử dụng ra Quang Hữu – Họa Bích, tạo thành một mặt quang tường hình cung đem cửa động chặn lại.
Thần Dĩnh vào lúc này cũng đến hỗ trợ, sử dụng Nham Chướng trùng điệp lên Quang Hữu Họa Bích để phòng ngừa lực lượng của thể xung kích qua bức tường ánh sáng phía trước.
Trương Tiểu Hầu qua một lúc lâu mới phục hồi lại được thần trí, qua loa lau sơ qua khuôn mặt đã khô cạn nước mắt, bắt tay kiến tạo thêm một tầng nham chướng che chắn cửa động.
Mọi người trốn sâu vào trong hang động. Sau khi bị dung nham thiêu đốt thành một mảnh chật vật, bọn họ có chút hồn bay phách lạc ngồi bệch dưới đất.
Không có người nói chuyện, bầu không khí càng trở nên trầm trọng tới cực điểm.
Cuối cùng, vẫn là Trương Tiểu Hầu không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Tâm Hạ.
Tâm Hạ tự nhiên biết Trương Tiểu Hầu muốn hỏi gì, nàng chỉ chỉ tay vào Tật Tinh Lang nói: “Anh ấy còn chưa có chết... Tật Tinh Lang không có biến mất, liền có ý nghĩa rằng anh ấy vẫn còn sống sót.”
Mọi người nghe được câu này đều cảm thấy kích động lên.
Đúng đấy, Tật Tinh Lang là Triệu Hoán Thú của Mạc Phàm, nếu như Mạc Phàm chết rồi, Tật Tinh Lang sẽ lập tức bị vết rách dị thứ nguyên hút trở lại vị diện khác. Tật Tinh Lang vẫn còn lưu lại ở đây, liền cho thấy Mạc Phàm vẫn còn chưa chết.
“Mạc Phàm tu chính là Hỏa hệ, dung nham trong thời gian ngắn không có cách nào thiêu chết hắn được. Nhưng nếu như chúng ta không ngăn lại cửa động thì tất cả chúng ta đều sẽ chết ở này, lúc đó sự hi sinh của hắn liền không có một chút ý nghĩa nào.” Linh Linh vẫn duy trì một sự tỉnh táo đến mức khó hiểu nói.
” Trước tiên chúng ta phải tránh thoát khỏi lần tai nạn này, sau đó mới có thể đi tìm hắn. Chỉ mong lần dung nham trút xuống này sẽ không kéo dài quá lâu, nếu không chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngộp chết ở đây.” Thần Dĩnh hơi lo lắng nói.
...
...
Cả người bị thiêu đốt phồng rộp cả lên, những cơn đau nhức không thể chịu được bắt đầu lan tràn khắp người hắn.
Thân thể hắn không ngừng bị lực trùng kích của nham tương đánh lên trên nham thạch cứng rắn, mỗi một lần va chạm Mạc Phàm đều có cảm giác như xương cốt của hắn đã gãy vỡ mất mấy cây.
Nhiệt độ của dung nham không đủ để trực tiếp thiêu cháy thân thể nắm giữ năng lực kháng hỏa của hắn thành tro bụi, thế nhưng loại cảm giác như bị rơi vào trong nồi nước sôi này như cũ khiến cho da thịt của hắn sắp sủa chín rục rồi.
Nguyên bản Mạc Phàm nghĩ rằng hắn sẽ bị dòng dung nham đưa tới trước mặt con song diện quái vật kia, sau đó trực tiếp bị dung nham tụ lại ở chỗ đó dìm chết. Thế nhưng sau một lâu, hắn mơ hồ cảm giác được thân thể của mình vẫn đang tiếp tục trôi xuống, có vẻ như con song diện rùa đen kia đã rời đi.
Mạc Phàm cũng không biết bản thân rốt cuộc bị cuốn tới nơi nào. Cả người hắn bất tỉnh đi, càng không biết chính mình rốt cuộc đã ngất đi bao lâu, thân thể liên tục va chạm dẫn đến thần trí của hắn càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng trong một tiếng nổ lớn thì hắn triệt để mất đi tri giác!
...
Mặt trời chói chang giữa đỉnh đầu, vừa vặn nằm ở trung ương của mảnh đất Chước Nguyên Bắc Giác như một cái chậu than này. Tòa Hỏa Trụ Sơn cao vút, cô độc đứng giữa Chước Nguyên Bắc Giác lại là nơi cách mặt trời gần nhất. Trên đỉnh núi hầu như không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào sinh sống, chỉ có một ít thực vật cần được hỏa diễm tưới tiêu mới có thể sinh trưởng dồi dào, liên miên liên miên bao trùm lấy vùng đất bằng phẳng trên đỉnh núi này.
Chúng nó chỉ thuần một màu hoả hồng, chẳng khác nào những tấm lá phong rậm rạp, tốt tươi và phong phú.
Những chiếc lá đỏ này khi rơi xuống cũng giống như một ánh nến, chậm rãi phiêu dật trong không trung, nếu như có một trận cuồng phong thô bạo từ nơi này đảo qua, bầu trời liền được những ánh nến đang phấp phới này tô điểm, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
...
Ở giữa mảnh đất ngập tràn những phiến lá đỏ rực như lửa, một tên nam tử trần truồng hôn mê nằm ở đó. Làn da của hắn có rất nhiều nơi đã bị phỏng tới mức thối rữa ra, ngay cả khuôn mặt cũng có dấu hiệu bị lửa thiêu cháy rõ ràng.
Bên cạnh nam tử đang bị hôn mê, một bóng người đỏ rực mang theo vài phần thướt tha đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn. Trên tay nàng cầm những chiếc lá đỏ như lửa đã bị vò nát, sau đó nhẹ nhàng đem chất lỏng chảy ra đưa vào trong miệng tên nam tử đang bị hôn mê.
Những chất lỏng này dường như là một loại thuốc tốt để chữa trị thương tích do hỏa diễm gây ra. Sau khi chúng chảy vào trong bụng của tên nam tử đó, những vết phỏng đến mức thối rữa ra trên cơ thể hắn lại bắt đầu cấp tốc khép lại.
Cũng may vết bỏng do dung nham gây ra khá là sạch sẽ, bởi vì bên trong nham tương thông thường sẽ không có độc hỏa hay tà hỏa đặc thù, do đó việc chữa trị loại vết bỏng này cũng không quá khó khăn. Hơn nữa tên nam tử đang hôn mê này bản thân cũng có năng lực kháng hỏa rất mạnh, thứ làm cho hắn hôn mê cũng không phải là nhiệt độ cao của dung nham, mà là vấn đề thiếu dưỡng khí.
Mặt trời chói chang dần xuống núi, chậm rãi đi đến đường chân trời. Khi màn đêm xuất hiện thì tên nam tử hôn mê mới rốt cuộc tỉnh lại.
Mạc Phàm mở mắt ra nhìn quanh bốn phía. Khi mới vừa tỉnh dậy hắn cho rằng mình đang nằm giữa một cái biển lửa, cho đến khi hắn nhìn thấy rõ xung quanh mình chỉ là những chiếc lá màu đỏ lửa bay đầy trời thì mới thoáng nhẹ nhõm thở phào một hơi. Những chiếc lá này khá là mềm mại, bởi vì thu nạp quá nhiều ánh mặt trời và do bản thân cũng có một ít nhiệt lượng, bọn chúng ở nơi đỉnh núi đang dần lạnh xuống vào ban đêm này cũng giống như một tấm thảm ấm áp vậy.
“Mình làm sao lại ở chỗ này?” Mạc Phàm cảm thấy phi thường nghi hoặc, hắn vẫn nhớ rõ ràng bản thân đã bị dung nham cuốn trôi xuống chân núi.
Nhưng lúc này khi hắn dõi mắt ra xung quanh, lại nhìn thấy vòm trời mang theo độ cong bao phủ xung quanh mình, dưới chân hắn là một vùng bình địa bị lá cây màu đỏ phủ kín, thỉnh thoảng sẽ có gió lạnh từ nơi khác thổi qua.
“Nơi này là ở trên núi?” Mạc Phàm lầm bầm nói.
Hắn kiểm tra lại thân thể của mình một chút, lại phát hiện trên người hắn dĩ nhiên không có bất kỳ vết thương, chuyện này quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ngay khi Mạc Phàm vẫn còn đang thắc mắc trăm bề thì một đoàn vật thể hình người màu đỏ tươi chầm chậm áp sát chỗ của hắn. Nó di chuyển một cách phi thường quỷ dị, mũi chân hơi nhón về phía trước, hai chân duy trì trạng thái trôi nổi tựa như u linh nhẹ nhàng từ chỗ mấy cây hỏa vân thụ cao mười mấy mét phía xa xa bay lại đây.
Nó đi tới bên người Mạc Phàm. Thân thể nó tựa như do hỏa diễm tạo thành, nhưng rất kỳ quái chính là Mạc Phàm lại không cảm nhận được nhiệt lượng tản mát ra từ trên người nó.
Mạc Phàm một mặt cảnh giác nhìn nó, đang muốn tự vệ thì lại phát hiện xương cốt của mình đã bị đánh vỡ hoàn toàn, chỉ cần nhúc nhích thân thể một cái thì toàn thân liền truyền đến cảm giác vô cùng đau nhức, đừng nói là triển khai phép thuật, ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Hỏa diễm nhân cũng không có công kích Mạc Phàm, ngược lại là đem một loại quả tràn ngập hoa văn hỏa diễm nhìn qua phi thường ngon miệng chậm rãi đưa cho Mạc Phàm. Nó cũng không tiến gần Mạc Phàm, dáng vẻ như đang lo lắng đối phương sẽ sợ hãi bản thân mình.
“Cho ta?” Mạc Phàm nhìn vào loại trái cây đỏ rực có thể ăn lót dạ cùng chữa trị, có chút không dám tin tưởng hỏi.
Hỏa diễm nhân kia chậm rãi gật gật đầu.
“Là ngươi cứu ta, đem ta mang tới đây?” Mạc Phàm hỏi tiếp.
Hỏa diễm nhân lại gật đầu một cái, giống như nó có thể hoàn toàn hiểu thấu ngôn ngữ của loài người.
Tình cảnh này làm cho Mạc Phàm trong giây lát nhớ tới một chuyện. Thần Dĩnh vào lúc trước tựa hồ đã nói qua rằng vào thời điểm mẹ của nàng bị ngọn lửa thiên kiếp cuốn vào chính là được một sinh vật hỏa diễm có hình dáng như nhân loại cứu sống.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Bình luận truyện