Toàn Chức Pháp Sư

Chương 553: Nhánh quân lính ngàn năm!!



Dịch: ketonazon

“Ùng ục ~~ ”

Tên lùn nuốt nước miếng, mặt giật giật.

Dù đã qua lại vùng đất vong linh này nhiều năm nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, trái tim đều không thể không nhảy kịch liệt, dù cho không ở cố đô mà ở thành thị khác, mỗi khi đêm xuống cái cảm giác bất an và hoảng hốt này đều sẽ xuất hiện.

“Mau ăn tỏi xám vào!” Tên lùn dặn mọi người ngay.

Nữ nhân che mặt cùng người hộ tống đều không hề do dự, đem miếng tỏi xám khó ăn này ăn hết.

Liễu Như cũng ăn một cái, chỉ có Mạc Phàm là vẫn đứng đó xoắn xuýt.

“Ạch a!! Ạch a!!!!!”

m thanh bị chẹn cổ hông của sinh vật nào đó phát ra, Mạc Phàm quay người lại, phát hiện một cái đầu thò ra khỏi mặt đất quan sát chung quanh, con ngươi và cái cằm đều rũ xuống…

Như đang bị cái gì kẹp lại, nó chỉ có thể nhô cái đầu ra, thân thể còn chôn dưới đất, vừa nhìn thấy Mạc Phàm thì giống như người dân mất mùa nhìn thấy vàng vậy, không hừng hướng phía Mạc Phàm mà kêu!

“Vật như ngươi mà cũng muốn thương tổn mạc gia gia.”

Mạc Phàm không chút khách khí, một cước đạp xuống đầu vong linh này.

Cái đầu hơn nửa đã bị chia lìa khỏi cần cổ, ăn một cước này, xét một đường vòng cung, đập vào một khối nham thạch, máu bắn tung tóe.

“Ạch gào ~~~~~~~~~~~~~ ạch gào ~~~~~~~~~~~~~!!!”

Tiếng gào thét tru lên liên tiếp, lan ra khắp xung quanh.

Đột nhiên một đám bùn đất lớn nứt ra, ngay cách Mạc Phàm không tới mười mét, là một cái mộ rất lớn.

Mộ hẳn đã lâu lắm rồi, gạch đã đều mục nát đến không còn hình dáng. Bên trong nằm ngang dọc hai mươi mấy bộ xương, chúng nó như nghe thấy tiếng kêu của cái đầu, lập tức ánh mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, bò từ trong mộ ra ngoài!!!

Những bộ xương cốt này có màu đen, quá nửa là đã bị độc chết, lại xem rải rác xung quanh chúng có một ít công cụ, chỉ sợ đây là một cái mộ chôn xác tập thể, nguyên bản Mạc Phàm cho rằng hai mươi con đã khá nhiều, ai ngời ở dưới cái mộ kia còn một cái hang mộ nữa, không ngừng có bộ xương từ đó chu ra, từng vết máu loang lổ cực kỳ dữ tợn!

Mạc Phạm dương nắm đấm lên, nhất thời có lửa bắt đầu bừng lên…

Nếu bộ xương là từ hang mộ đi ra thì một quyền đem nó đánh sập là được rồi!

“Mạc Phàm ngươi nhìn xem chung quanh.”

Liễu Như vội vàng nhắc nhở.

Mạc Phàm nghiên đầu nhìn chỗ khác, thình lình phát hiện loại mộ đá này còn đến bảy tám cái, phân bố ở phạm vi chưa tới mấy trăm mét nền đất.

Những bộ xương thường cùng binh sĩ tập kết thành từng đàn, ánh mắt như sao trời của chúng đều khóa chặt một người duy nhất Mạc Phàm, cái quy mô đồ sộ khủng bố này cũng làm Mạc Phàm cứng cả người lại rồi.

“Kỳ thực là vật này ăn kĩ một tí cũng rất khá.”

Mạc Phàm cầm tỏi xám gặm một cái, trên mặt muốn bao nhiêu khó coi đều có.

Tên lùn nở nụ cười xem thường, ánh mắt nhìn qua vong linh từng đàn, mở miệng nói: “Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây đi. Đây là một cái mộ thời nhà Thanh, chôn nhiều thợ thủ công như vậy… Những bộ xương này vẫn có thể kháng cự được, chúng ta vẫn có thể ứng phó, chỉ sợ sâu bên trong mộ là những lão đại thần khi còn sống là pháp sư cường đại, chết rồi hóa thành vong linh mạnh mẽ, vậy thì toi rồi.”

Ngươi nói chuyện thì cách xa ta ra một chút.”

Mạc Phàm bổ sunh thêm.

Hiệu quả của tỏi xám hết sức rõ ràng, miệng mũi phun ra khí tức vong linh, cảm thấy giống như không súc miệng bao giờ, ra đường ai cũng sẽ nhường ra cho ngươi một con đường.

Đi qua khỏi đàn vong linh chồng chất này, vị nữ nhân che mặt hiếm hoi mở miệng, âm thanh tươi đẹp giống như là thiên âm trên trời giáng xuống, nếu trong giọng nói lại mang theo một điểm tâm tình thì chính nó lại như là không vướng bụi trần gian, câu dẫn người khác tâm loạn như ma,ngứa ngáy không thôi.

“Nơi này đều như thế hay sao?

Nữ nhân che mặt hỏi. Tên lùn được hỏi như thế, quả thực là như được ưu ái mà lo sợ, vội vàng trả lời:” Trước đây không phải, từ khi Sa Võng Hà bạo loạn, nơi này khí tức tử vong nồng nặc, mọi người đều nói kỷ nguyên của vong linh đến rồi. Có lẽ kẻ thống trị cao nhất của vong linh đổi chủ thì sẽ xuất hiện tình huống này.”

“Người thống trị cao nhất?” Nữ tử lặp lại đầy nghi vấn.

“Không có ai thấy, nhưng ai cũng biết nó có tồn tại… Mọi người kêu nó là Vong?m có người nói nó là vua Đường Triều chết rồi biến thành,”

Tên lùn bắt đầu khoe khoang kiến thức bản thân.

“Đường triều của các ngươi cách đây bao nhiêu năm?” Nữ tử tiếp tục hỏi.

“Chúng ta?”

Tên lùn sửng sốt một chút.

Mạc Phàm mắt cũng sáng lên, từ lời cô gái này nói có thể nhìn ra được là nàng không phải là người của quốc gia này, chẳng trách tiếng Trung lại có cảm giác không hài hòa vậy!

“Hơn một ngàn năm đi.”

Tên lùn không cách nào nói chính xác được mốc thời gian.

Nữ tử không hỏi tiếp, tên lùn lại tiếp tục ra vẻ tú tài, nói: “Không phải sao, vong linh niên đại càng xa, thực lực càng khủng bố hơn, được ngàn năm tẩm bổ trong tử khí, trời mới biết sẽ sinh ra quái vật kinh thế hãi tục gì.”

Lịch sử thế giới này ăn khớp với địa cầu, Mạc Phàm rất nhanh liền nhớ lại, Đường Triêu đô thành chính là ở tây an, nếu nơi này tẩm bổ sinh vật Vong Ling, những vị vua cổ đại kia chết rồi cũng có khả năng biến thành vong linh…

“Những tên vua cổ đại này cũng thật là, đã chết nhiều năm rồi, vẫn đi thống trị thế giới dưới lòng đất cùng thế giới ban đêm.”

Mạc Phàm mắng một tiếng.

” Mộ vua quá nửa là bảo địa phong thủy, thu nạp linh khí trời đất, cuối cùng hóa thành yêu ma quỷ quái cũng là chuyện bình thường. Mọi người đều nói vương quốc vong linh đổi chủ nhân, lời này là nói mò, nói cứ như họ biết trước vong linh có người thống trị, dù có đổi chủ, vong linh cũng không biết, chúng ta người sống làm sao biết.”

Tên lùn nói.

“Thật sự chưa từng có ai thấy người thống trị vong linh hết sao?”

Liễu Như hỏi nhẹ một câu.

Tên lùn lắc đầu, bộ dạng không có nói dối đáp lại: ” Pháp sư mạnh nhất cũng chưa từng nhìn thấy, trước đây đúng là có một ít tự xưng là Thánh Viện, là người nước ngoài đến tìm hiểu đáp án, đều là pháp sư cao thủ hàng đầu, kết quả là không một cái sống sót trở về. Nghe nói bọn họ cuối cùng còn biến thành vong linh…. Những tên nước ngoài này còn tạo thêm phiền phức cho chúng ta!”

Tên lùn nói xong bỗng ý thức được nữ nhân che mặt cũng không phải là người bản quốc, cười khà khà nói: “Ta cũng không phải đang nói ngươi.”

“Không sao, ta rất tình nguyên nghe những chuyện ngu xuẩn của người thuộc Thánh Viện.”

Trong con mắt sáng sủa của nàng lóe lên nụ cười.

Thánh Viện?

Mạc Phàm có vẻ như đã nghe qua cái này. Là tổ chức phép thuật của Châu u, tương tự với cơ cấu Thẩm Phán Viện của Trung Quốc.

Thẩm Phán Hội là chấp hành, truy nã, hành quyết những pháp sư tà ác, có người nói Thánh Viện họ giống như Ultraman – là người giữ gìn hòa bình Địa Cầu.

“Nếu tham gia học phủ thế giới thi đấu, chắc chắn sẽ co dịp giao thiệp với những tổ chức phép thuật ngoại quốc này.”

Mạc Phàm lầm bầm một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện