Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp
Chương 89
Mùi hương tỏa ra càng ngày càng nồng, trong lòng Ninh Kính ngứa ngáy giống như bị mèo cào. Ấy vậy mà đám người kia đã thương lượng tốt vây quanh đống lửa che lại không muốn để người ngoài nhìn thấy bên trong là thứ gì.
Ninh Kính vô cùng nghi ngờ đây là ý xấu của Bạch Giang Sầu kết bè lừa gạt mình, muốn mình làm ra trò hề. Bởi vì "tuổi nhỏ" mà giữ chức vị cao cộng với gương mặt xinh đẹp, dù là các chị gái hay em gái đều thích mê, nghĩ lại người ta không ưa mình cũng đáng.
Dù bề ngoài của lão đại rất đẹp trai, khí thế mạnh nhưng mà chẳng có lấy một mống nhân duyên. Bình thường khi nghỉ phép ra ngoài chơi, mọi người đều hẹn nhau đi uống rượu, tìm tình một đêm, đánh nhau, lão đại lúc nào cũng trầm mặc ngồi một bên yên lặng uống.
Ninh Kính từng nghe một "bạn giường" của mình nói: "Mặt của Bạch Giang Sầu rất là đẹp trai nhưng lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm nghị làm người ta chùn bước không dám tiếp xúc gần, nhất là đôi mắt đen sau cặp kính kia. Nếu anh ta thả lỏng một chút, thay đổi quần áo đảm bảo có nhiều kẻ muốn trèo lên giường anh ta."
Bạch Giang Sầu cố tình không đổi, anh ta nói mấy người này hời hợt nông cạn, chỉ biết đánh giá vẻ bề ngoài của người khác.
Ninh Kính vô cùng tự tin mới mị lực của chính mình, cậu luôn cảm thấy lão đại ghen ăn tức ở với mình, vì mặt mũi cậu không dám nói toẹt ra.
"Mùi này khác với dịch dinh dưỡng cao cấp tôi từng uống. Là món ăn tự chế hả?" Ninh Kính không chắc lắm hít hít mũi, cảm nhận mùi hương càng ngày càng nồng, mềm mại và dịu dàng, nghe được vậy là đủ tưởng tượng được món ăn này ngon đến mức nào rồi.
Dịch dinh dưỡng cao cấp mùi vị thua xa một vạn dặm luôn!
Bạch Giang Sầu nào biết mình đang bị cấp dưới nghiến răng nghiến lợi chửi trong lòng, đập vào ót người ta nói: "Qua đi qua đi, dọn dẹp một chút rồi qua đây."
Lão đại đánh nhẹ nên Ninh Kính cũng mặc kệ, lon ton chen vào ngồi cạnh Tô Đạt, giả lả xoa tay hỏi: "Hihi, anh Tô ơi, đây là món gì vậy? Thơm ghê ó nho, đây là mùi hương thơm nhất em từng ngửi luôn ó."
Nghe Ninh Kính nịnh nọt gọi "anh Tô" chữ ô kéo dài làm mọi người nổi đầy da gà da vịt, Bạch Giang Sầu đã quen với việc Ninh Kính thích khua môi múa mép, anh ta nhẹ nhàng đạp một phát muốn cậu ta cách xa mình một chút.
Tô Đạt hơi bất ngờ, trả lời: "Chỉ là một món ăn bình thường thôi."
"Quaooo!" Ninh Kính phụ họa một cách lố lăng nhưng mọi người không thấy ghét mà thấy có chút đáng yêu và chân thành: "Anh Tô hay thiệt, đồ ăn làm ra có mùi thơm hơn đồ ăn ngon khác trên thế giới luôn!"
Ninh Kính rất là tích cực bắt chuyện, nội dung đề tài phong phú đa dạng, Tô Đạt thường thường sẽ đáp lại vài câu.
Nói chuyện thì thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, Tô Đạt dở củi nóng đỏ cùng tro đen làm lộ ra mấy củ khoai nướng, Ninh Kính nhận xét: "Nhìn rất bình thường, có hơi bẩn nhưng sao mùi lại thơm thế. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được."
"Bớt bớt liến thoắng đi." Bạch Giang Sầu giơ chân đạp cậu ta thêm hai phát.
Ninh Kính tủi thân giả khóc hứt hứt: "Em có làm cái gì đâu huhu."
Bạch Giang Sầu chế giễu cậu: "Ồ, cậu thử làm cái gì xem, đảm bảo không còn là vài cái đạp đâu."
Ninh Kính bấm đốt ngón tay tính toán: "Vì tính chất công việc, mỗi năm em làm việc dưới trướng anh một trăm ngày, trung bình mỗi ngày ăn một đạp; một năm mà không có nhiệm vụ thì ở chung nửa tháng, mỗi ngày ăn hai đạp. Vậy mà hôm nay, anh đã đạp em ba lần rồi!!!"
Thấy được ánh mắt xấu xa của Bạch Giang Sầu lóe lên, Ninh Kính thông minh im miệng ngồi chờ, sau đó được Tô Đạt chia cho một củ khoai lang bẻ đôi. Vì mới được bẻ nên khói trắng nóng bay lên, rất thơm, thơm hơn mười lần, không phải hơn một trăm lần!
Vỏ khoai lang bị nướng đen thui nhưng bên trong lại chín vừa, màu tím đẹp đẽ, đáng yêu mời gọi người ta cắn một miếng.
Nghĩ sao làm vậy, cậu cạp một miếng lớn, khoai mềm, xốp, ấm nóng nằm trong miệng, nhai vài cái thì giống như miệng vừa nở hoa vậy.
"Ăn ngon! Ngon quá!" Lý Ất Dương từ đầu đến giờ im lặng không nhịn được khen trong khi mấy người còn lại chỉ tập trung ăn phần của mình chẳng thèm để ý.
Bạch Giang Sầu đương nhiên bị dọa sợ rồi, anh đã tham gia rất nhiều bữa tiệc, nhà hàng hạng nhất nào cũng thử hết rồi nhưng chưa bao giờ ăn một củ khoai nho nhỏ, thơm ngọt như vầy. Ánh mắt anh ta lúc này nhìn Tô Đạt lấp lóe: "Người này, có bí mật mà mình không biết."
Anh biết rõ trên thế giới có nhiều người có tay nghề nấu ăn tuyệt vời. So ra tay nghề Tô Đạt đảm bảo hạng nhất không ai có thể vượt qua được, đúng là nhân tài có một không hai.
Bạch Giang Sầu nghĩ nhiều còn Ninh Kính không giống vậy, cậu ta chỉ biết cắm đầu ăn uống, cắn một cái nhai nuốt rồi cười hihi nói: "Cái này ăn ngon lắm, nhà anh Tô có chị hay em gái không? Em muốn ở rể nhà anh, đổi cùng họ luôn cũng được!"
Lại nghe được cậu ta nói bậy nói bạ, Bạch Giang Sầu nhíu mày: "Làm ơn nhặt cái liêm sỉ của cậu lên giúp tôi! Tô Đạt à đừng nghe cậu ta nói xàm, đó giờ cậu ta đều như vậy, ngay cả lúc làm nhiệm vụ cũng không dùng tới đầu óc đâu."
Tô Đạt không để lời nói của Ninh Kính trong lòng, cười lắc đầu. Chẳng biết là biểu đạt cho Bạch Giang Sầu là hắn không quan tâm hay là nói với Ninh Kính trong nhà không có chị em nữa.
Ninh Kính hơi bất mãn, nuốt khoai lang đáp lại: "Em hong có nói bậy à nha, em rất là nghiêm túc đó! Đừng thấy mặt em trẻ con, em đã đến tuổi cưới vợ sinh con rồi đó, giờ tìm một cô vợ có sao đâu."
Bạch Giang Sầu tò mò nhìn chằm chămg Ninh Kính, không phân biệt được thật giả: "Quái, thằng nhãi này hôm nay sửa tính sửa nết đấy à?"
Tô Đạt không nói chuyện, lần này là Cái Bao Tuấn mở miệng: "Thiếu tá Ninh à, ông chủ tôi nào có chị em. Thiếu tá không cần suy nghĩ vấn đề này nữa đâu."
Thang Lâm bên cạnh dãn mày, nói tiếp: "Hơn nữa nếu chú Tô có chị em thì cũng phải tìm cho họ người đàn ông tốt nhất, biết yêu thương, quý trọng, bảo vệ họ, hơn hết là không đi trêu chọc người khác lung tung."
Bạch Giang Sầu cười cười đạp Ninh Kính một cái nữa: "Coi kìa, người ta mới gặp cậu có bao lâu đâu mà tính cách cậu họ rõ như lòng bàn tay. Tìm vợ cái gì chứ, yên vị vài năm đi đừng có làm lãng phí tuổi xuân của người khác."
Ninh Kính vô cùng vô cùng tủi thân, ghé sát Tô Đạt nói: "Anh Tô~, ánh mắt cháu trai anh chuẩn ghê."
"Là tôi dạy."
Ninh Kính: "......"
Cái Bao Tuấn ăn nửa củ khoai mới bắt đầu cười.
Bữa cơm sáng như vậy là xong. Sau khi ăn, đoàn người lại đi về phía trước, tìm kiếm phương pháp khống chế Lợn Rừng Đen.
Vì tìm kiếm cây Khuyết Nguyệt, Tô Đạt phải mở phòng phát sóng trực tiếp và đi theo trung đội kia không xa.
Có một binh sĩ tìm được một đóa hoa xinh đẹp, binh sĩ đó đỏ mặt nói: "Bông hoa này đep ghê, vợ tôi thích trồng hoa lắm, mang về không biết có sống nổi không nhỉ?"
Tầm mắt Tô Đạt bị đóa hoa kia thu hút, trong làn đạn đệ tử Huyền Môn nói: "Đó chính là cây Khuyết Nguyệt đấy. Sao mà lại sống ở nơi thế này được vậy?"
Binh lính kia tính cất cả cây mình mới đào được vào thì thấy Tô Đạt đi đến, binh lính biết đây là khách quý của cấp trên mình nên nói chuyện rất có quy củ: "Chào ngài, tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tô Đạt cười cười, ôn hòa hỏi: "Cậu có thể cho tôi mượn xem cây hoa kia được không?"
"Cái này sao?" Binh lính không biết Tô Đạt muốn làm gì, có hơi tiếc nuối đặt vào tay Tô Đạt.
Lá cây có màu trắng xen lẫn màu xanh, đầu tiên Tô Đạt dùng phòng phát sóng trực tiếp quét nó nhận tin tức. Đây đúng là cây Khuyết Nguyệt, nó đã trưởng thành được nửa tháng rồi.
Cây Khuyết Nguyệt, tuy rằng có chữ "Diệp"* nhưng lá của nó rất giống đóa hoa. Cả thảy năm lá, đến khi phát triển toàn diện sẽ có màu trắng, đó cũng chính là lúc Khuyết Nguyệt héo rũ và chết đi.
Cây có mùi hương đặc biệt khi trưởng thành, thường kéo dài nửa tháng, dài nhất là một tháng.
Bạch Giang Sầu ở xa thấy có chuyện liền đi đến hỏi: "Sao vậy? Hoa này có vấn đề hả?"
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều nhìn sang, binh lính nọ hoảng sợ cho rằng mình đã làm sai, hồn vía lên mây hết cả.
Tô Đạt gật gật đầu: "Cây này có mùi hương khiến Lợn Rừng Đen nổi điên."
"Thật sao?" Bạch Giang Sầu kinh ngạc, cầm lấy cây kia mà quan sát, ngửi ngửi: "Một cái cây bé nhỏ thế này có thể làm cho cả đàn lợn điên cuồng sao? Thật không thể tưởng tượng nổi, trước hết mang về một ít để nghiên cứu."
Cả đoàn người cùng nhau trở về căn cứ, Bạch Giang Sầu muốn tìm hiểu kĩ loại cây này nên đưa nó cho nhân viên nghiên cứu phụ trách, thuận tiện dặn dò Trương Tiêu đem người đi tìm kiếm ở gần địa bàn của đàn lợn có loại cây này xuất hiện hay không.
Chuyện tình cây còn chưa tìm hiểu đến đâu thì Trương Tiêu đã chạy đến nói: "Toàn bộ Lợn Rừng Đen đã trở lại bình thường."
Thành phần của cây Khuyết Nguyệt vẫn còn là ẩn số, không thể điều tra ra thành phần cũng như không biết được mùi hương đó là gì, tại sao có ảnh hưởng lên đàn lợn.
Tô Đạt thừa dịp này muốn đi nơi khác, hẹn với Bạch Giang Sầu ba ngày sau sẽ trở lại rồi cùng nhau về Khu Bốn.
Bạch Giang Sầu không hỏi bọn họ đi đâu, làm như không để ý những bí mật người này che giấu, chỉ cần không ảnh hưởng đến họ là được, anh nguyện ý tôn trọng người bạn mới quen biết này.
Ba ngày sau, Tô Đạt đúng giờ quay về, không ai hỏi ai điều chi mà trực tiếp lên đường về Khu Bốn.
Tô Đạt cũng không ở lại cổng Phế Khu chờ đợi mấy người còn lại trong nhóm vì họ được biết có năm người đã rời đi an toàn, còn một gã đàn ông áo đen, thực lực khá mạnh, chỉ cần cẩn thận và không xui xẻo thì chẳng có vấn đề gì lớn xảy ra.
Bốn người cùng nhau kí tên xác nhận rồi đi về.
Tới nhà, Tô Bảo Nhi thở nhẹ nhõm một hơi, Thang Lâm cười hỏi: "Sao thế? Không phải đi đường rừng đêm ngày nữa rồi, sao mệt mỏi vậy?"
Tô Bảo Nhi lắc đầu không nói chuyện, mở cái sọt nhỏ của bé ra, moi ra một con vật nhỏ đen tuyền.
Thang Lâm vẫn tưởng bên trong là mấy con vịt, thỏ, gà, chó gì gì đấy. Ấy vậy mà nó là một con cá sấu con, cậu nhảy dựng lên: "Trời, em lén mang con này về hả? Chú Tô có đồng ý chưa?"
Trong nhà có một cậu bé thích mang mấy loại động vật quái đãng về nhà thật khiến người ta đau đầu. Thang Lâm bỏ chạy khỏi cánh tay bé muốn bịt miệng không cho mình lớn tiếng, cậu chạy "thịch, thịch, thịch" lên lầu muốn báo chuyện này cho chú Tô.
Ninh Kính vô cùng nghi ngờ đây là ý xấu của Bạch Giang Sầu kết bè lừa gạt mình, muốn mình làm ra trò hề. Bởi vì "tuổi nhỏ" mà giữ chức vị cao cộng với gương mặt xinh đẹp, dù là các chị gái hay em gái đều thích mê, nghĩ lại người ta không ưa mình cũng đáng.
Dù bề ngoài của lão đại rất đẹp trai, khí thế mạnh nhưng mà chẳng có lấy một mống nhân duyên. Bình thường khi nghỉ phép ra ngoài chơi, mọi người đều hẹn nhau đi uống rượu, tìm tình một đêm, đánh nhau, lão đại lúc nào cũng trầm mặc ngồi một bên yên lặng uống.
Ninh Kính từng nghe một "bạn giường" của mình nói: "Mặt của Bạch Giang Sầu rất là đẹp trai nhưng lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm nghị làm người ta chùn bước không dám tiếp xúc gần, nhất là đôi mắt đen sau cặp kính kia. Nếu anh ta thả lỏng một chút, thay đổi quần áo đảm bảo có nhiều kẻ muốn trèo lên giường anh ta."
Bạch Giang Sầu cố tình không đổi, anh ta nói mấy người này hời hợt nông cạn, chỉ biết đánh giá vẻ bề ngoài của người khác.
Ninh Kính vô cùng tự tin mới mị lực của chính mình, cậu luôn cảm thấy lão đại ghen ăn tức ở với mình, vì mặt mũi cậu không dám nói toẹt ra.
"Mùi này khác với dịch dinh dưỡng cao cấp tôi từng uống. Là món ăn tự chế hả?" Ninh Kính không chắc lắm hít hít mũi, cảm nhận mùi hương càng ngày càng nồng, mềm mại và dịu dàng, nghe được vậy là đủ tưởng tượng được món ăn này ngon đến mức nào rồi.
Dịch dinh dưỡng cao cấp mùi vị thua xa một vạn dặm luôn!
Bạch Giang Sầu nào biết mình đang bị cấp dưới nghiến răng nghiến lợi chửi trong lòng, đập vào ót người ta nói: "Qua đi qua đi, dọn dẹp một chút rồi qua đây."
Lão đại đánh nhẹ nên Ninh Kính cũng mặc kệ, lon ton chen vào ngồi cạnh Tô Đạt, giả lả xoa tay hỏi: "Hihi, anh Tô ơi, đây là món gì vậy? Thơm ghê ó nho, đây là mùi hương thơm nhất em từng ngửi luôn ó."
Nghe Ninh Kính nịnh nọt gọi "anh Tô" chữ ô kéo dài làm mọi người nổi đầy da gà da vịt, Bạch Giang Sầu đã quen với việc Ninh Kính thích khua môi múa mép, anh ta nhẹ nhàng đạp một phát muốn cậu ta cách xa mình một chút.
Tô Đạt hơi bất ngờ, trả lời: "Chỉ là một món ăn bình thường thôi."
"Quaooo!" Ninh Kính phụ họa một cách lố lăng nhưng mọi người không thấy ghét mà thấy có chút đáng yêu và chân thành: "Anh Tô hay thiệt, đồ ăn làm ra có mùi thơm hơn đồ ăn ngon khác trên thế giới luôn!"
Ninh Kính rất là tích cực bắt chuyện, nội dung đề tài phong phú đa dạng, Tô Đạt thường thường sẽ đáp lại vài câu.
Nói chuyện thì thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, Tô Đạt dở củi nóng đỏ cùng tro đen làm lộ ra mấy củ khoai nướng, Ninh Kính nhận xét: "Nhìn rất bình thường, có hơi bẩn nhưng sao mùi lại thơm thế. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được."
"Bớt bớt liến thoắng đi." Bạch Giang Sầu giơ chân đạp cậu ta thêm hai phát.
Ninh Kính tủi thân giả khóc hứt hứt: "Em có làm cái gì đâu huhu."
Bạch Giang Sầu chế giễu cậu: "Ồ, cậu thử làm cái gì xem, đảm bảo không còn là vài cái đạp đâu."
Ninh Kính bấm đốt ngón tay tính toán: "Vì tính chất công việc, mỗi năm em làm việc dưới trướng anh một trăm ngày, trung bình mỗi ngày ăn một đạp; một năm mà không có nhiệm vụ thì ở chung nửa tháng, mỗi ngày ăn hai đạp. Vậy mà hôm nay, anh đã đạp em ba lần rồi!!!"
Thấy được ánh mắt xấu xa của Bạch Giang Sầu lóe lên, Ninh Kính thông minh im miệng ngồi chờ, sau đó được Tô Đạt chia cho một củ khoai lang bẻ đôi. Vì mới được bẻ nên khói trắng nóng bay lên, rất thơm, thơm hơn mười lần, không phải hơn một trăm lần!
Vỏ khoai lang bị nướng đen thui nhưng bên trong lại chín vừa, màu tím đẹp đẽ, đáng yêu mời gọi người ta cắn một miếng.
Nghĩ sao làm vậy, cậu cạp một miếng lớn, khoai mềm, xốp, ấm nóng nằm trong miệng, nhai vài cái thì giống như miệng vừa nở hoa vậy.
"Ăn ngon! Ngon quá!" Lý Ất Dương từ đầu đến giờ im lặng không nhịn được khen trong khi mấy người còn lại chỉ tập trung ăn phần của mình chẳng thèm để ý.
Bạch Giang Sầu đương nhiên bị dọa sợ rồi, anh đã tham gia rất nhiều bữa tiệc, nhà hàng hạng nhất nào cũng thử hết rồi nhưng chưa bao giờ ăn một củ khoai nho nhỏ, thơm ngọt như vầy. Ánh mắt anh ta lúc này nhìn Tô Đạt lấp lóe: "Người này, có bí mật mà mình không biết."
Anh biết rõ trên thế giới có nhiều người có tay nghề nấu ăn tuyệt vời. So ra tay nghề Tô Đạt đảm bảo hạng nhất không ai có thể vượt qua được, đúng là nhân tài có một không hai.
Bạch Giang Sầu nghĩ nhiều còn Ninh Kính không giống vậy, cậu ta chỉ biết cắm đầu ăn uống, cắn một cái nhai nuốt rồi cười hihi nói: "Cái này ăn ngon lắm, nhà anh Tô có chị hay em gái không? Em muốn ở rể nhà anh, đổi cùng họ luôn cũng được!"
Lại nghe được cậu ta nói bậy nói bạ, Bạch Giang Sầu nhíu mày: "Làm ơn nhặt cái liêm sỉ của cậu lên giúp tôi! Tô Đạt à đừng nghe cậu ta nói xàm, đó giờ cậu ta đều như vậy, ngay cả lúc làm nhiệm vụ cũng không dùng tới đầu óc đâu."
Tô Đạt không để lời nói của Ninh Kính trong lòng, cười lắc đầu. Chẳng biết là biểu đạt cho Bạch Giang Sầu là hắn không quan tâm hay là nói với Ninh Kính trong nhà không có chị em nữa.
Ninh Kính hơi bất mãn, nuốt khoai lang đáp lại: "Em hong có nói bậy à nha, em rất là nghiêm túc đó! Đừng thấy mặt em trẻ con, em đã đến tuổi cưới vợ sinh con rồi đó, giờ tìm một cô vợ có sao đâu."
Bạch Giang Sầu tò mò nhìn chằm chămg Ninh Kính, không phân biệt được thật giả: "Quái, thằng nhãi này hôm nay sửa tính sửa nết đấy à?"
Tô Đạt không nói chuyện, lần này là Cái Bao Tuấn mở miệng: "Thiếu tá Ninh à, ông chủ tôi nào có chị em. Thiếu tá không cần suy nghĩ vấn đề này nữa đâu."
Thang Lâm bên cạnh dãn mày, nói tiếp: "Hơn nữa nếu chú Tô có chị em thì cũng phải tìm cho họ người đàn ông tốt nhất, biết yêu thương, quý trọng, bảo vệ họ, hơn hết là không đi trêu chọc người khác lung tung."
Bạch Giang Sầu cười cười đạp Ninh Kính một cái nữa: "Coi kìa, người ta mới gặp cậu có bao lâu đâu mà tính cách cậu họ rõ như lòng bàn tay. Tìm vợ cái gì chứ, yên vị vài năm đi đừng có làm lãng phí tuổi xuân của người khác."
Ninh Kính vô cùng vô cùng tủi thân, ghé sát Tô Đạt nói: "Anh Tô~, ánh mắt cháu trai anh chuẩn ghê."
"Là tôi dạy."
Ninh Kính: "......"
Cái Bao Tuấn ăn nửa củ khoai mới bắt đầu cười.
Bữa cơm sáng như vậy là xong. Sau khi ăn, đoàn người lại đi về phía trước, tìm kiếm phương pháp khống chế Lợn Rừng Đen.
Vì tìm kiếm cây Khuyết Nguyệt, Tô Đạt phải mở phòng phát sóng trực tiếp và đi theo trung đội kia không xa.
Có một binh sĩ tìm được một đóa hoa xinh đẹp, binh sĩ đó đỏ mặt nói: "Bông hoa này đep ghê, vợ tôi thích trồng hoa lắm, mang về không biết có sống nổi không nhỉ?"
Tầm mắt Tô Đạt bị đóa hoa kia thu hút, trong làn đạn đệ tử Huyền Môn nói: "Đó chính là cây Khuyết Nguyệt đấy. Sao mà lại sống ở nơi thế này được vậy?"
Binh lính kia tính cất cả cây mình mới đào được vào thì thấy Tô Đạt đi đến, binh lính biết đây là khách quý của cấp trên mình nên nói chuyện rất có quy củ: "Chào ngài, tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tô Đạt cười cười, ôn hòa hỏi: "Cậu có thể cho tôi mượn xem cây hoa kia được không?"
"Cái này sao?" Binh lính không biết Tô Đạt muốn làm gì, có hơi tiếc nuối đặt vào tay Tô Đạt.
Lá cây có màu trắng xen lẫn màu xanh, đầu tiên Tô Đạt dùng phòng phát sóng trực tiếp quét nó nhận tin tức. Đây đúng là cây Khuyết Nguyệt, nó đã trưởng thành được nửa tháng rồi.
Cây Khuyết Nguyệt, tuy rằng có chữ "Diệp"* nhưng lá của nó rất giống đóa hoa. Cả thảy năm lá, đến khi phát triển toàn diện sẽ có màu trắng, đó cũng chính là lúc Khuyết Nguyệt héo rũ và chết đi.
Cây có mùi hương đặc biệt khi trưởng thành, thường kéo dài nửa tháng, dài nhất là một tháng.
Bạch Giang Sầu ở xa thấy có chuyện liền đi đến hỏi: "Sao vậy? Hoa này có vấn đề hả?"
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều nhìn sang, binh lính nọ hoảng sợ cho rằng mình đã làm sai, hồn vía lên mây hết cả.
Tô Đạt gật gật đầu: "Cây này có mùi hương khiến Lợn Rừng Đen nổi điên."
"Thật sao?" Bạch Giang Sầu kinh ngạc, cầm lấy cây kia mà quan sát, ngửi ngửi: "Một cái cây bé nhỏ thế này có thể làm cho cả đàn lợn điên cuồng sao? Thật không thể tưởng tượng nổi, trước hết mang về một ít để nghiên cứu."
Cả đoàn người cùng nhau trở về căn cứ, Bạch Giang Sầu muốn tìm hiểu kĩ loại cây này nên đưa nó cho nhân viên nghiên cứu phụ trách, thuận tiện dặn dò Trương Tiêu đem người đi tìm kiếm ở gần địa bàn của đàn lợn có loại cây này xuất hiện hay không.
Chuyện tình cây còn chưa tìm hiểu đến đâu thì Trương Tiêu đã chạy đến nói: "Toàn bộ Lợn Rừng Đen đã trở lại bình thường."
Thành phần của cây Khuyết Nguyệt vẫn còn là ẩn số, không thể điều tra ra thành phần cũng như không biết được mùi hương đó là gì, tại sao có ảnh hưởng lên đàn lợn.
Tô Đạt thừa dịp này muốn đi nơi khác, hẹn với Bạch Giang Sầu ba ngày sau sẽ trở lại rồi cùng nhau về Khu Bốn.
Bạch Giang Sầu không hỏi bọn họ đi đâu, làm như không để ý những bí mật người này che giấu, chỉ cần không ảnh hưởng đến họ là được, anh nguyện ý tôn trọng người bạn mới quen biết này.
Ba ngày sau, Tô Đạt đúng giờ quay về, không ai hỏi ai điều chi mà trực tiếp lên đường về Khu Bốn.
Tô Đạt cũng không ở lại cổng Phế Khu chờ đợi mấy người còn lại trong nhóm vì họ được biết có năm người đã rời đi an toàn, còn một gã đàn ông áo đen, thực lực khá mạnh, chỉ cần cẩn thận và không xui xẻo thì chẳng có vấn đề gì lớn xảy ra.
Bốn người cùng nhau kí tên xác nhận rồi đi về.
Tới nhà, Tô Bảo Nhi thở nhẹ nhõm một hơi, Thang Lâm cười hỏi: "Sao thế? Không phải đi đường rừng đêm ngày nữa rồi, sao mệt mỏi vậy?"
Tô Bảo Nhi lắc đầu không nói chuyện, mở cái sọt nhỏ của bé ra, moi ra một con vật nhỏ đen tuyền.
Thang Lâm vẫn tưởng bên trong là mấy con vịt, thỏ, gà, chó gì gì đấy. Ấy vậy mà nó là một con cá sấu con, cậu nhảy dựng lên: "Trời, em lén mang con này về hả? Chú Tô có đồng ý chưa?"
Trong nhà có một cậu bé thích mang mấy loại động vật quái đãng về nhà thật khiến người ta đau đầu. Thang Lâm bỏ chạy khỏi cánh tay bé muốn bịt miệng không cho mình lớn tiếng, cậu chạy "thịch, thịch, thịch" lên lầu muốn báo chuyện này cho chú Tô.
Bình luận truyện