Chương 50: Chương 50:
Chương 50: Ngày thứ 50 xem tiền như rác
Edit: BRANDY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Dù không bật loa ngoài nhưng giọng nói kích động của Phó Bạch vẫn xuyên qua ống tai nghe truyền thẳng vào tai cô, cực kỳ rõ ràng.
Sở Tích ho khan hai tiếng, một bên liên tục ra hiệu cho Phó Bạch kết thúc chủ đề dễ gây họa này, một bên cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Minh Cảnh.
Nhưng đầu dây bên kia Phó Bạch vẫn cực kỳ khí thế, hung hăng sỉ nhục Cố Minh Cảnh có bao nhiêu khốn kiếp, tình tính có bao nhiêu vặn vẹo. Sở Tích ho lên ho xuống cũng vô dụng, đang định trực tiếp cúp máy thì Cố Minh Cảnh đột nhiên nhoài người đến, nắm lấy tay cô, âm trầm chất vấn: “Tôi làm sao?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông thông qua Microphone truyền đến đầu dây bên kia chậm rãi, rõ ràng.
Đầu dây bên kia mấy phút trước còn thao thao bất tuyệt thì giờ phút này đột nhiên im bặt.
Phó Bạch cầm điện thoại trên tay, hơi há miệng.
Anh vừa mới nói gì nhỉ?
Anh nói Cố Minh Cảnh là chó.
Anh còn dùng đủ loại từ ngữ, sắc thái để miêu tả con chó này.
Phó Bạch bỗng dưng rùng mình một cái, lặng lẽ hình dung ra khung cảnh phòng làm việc của mình bị mua lại rồi bị cải tạo thành phòng rửa chân của hắn.
Lúc này, Sở Tích nghe thấy âm thanh tràn đầy tuyệt vọng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Không phải tôi nói.”
“Đâu có đâu nhỉ?”
“Đừng nói là anh cho rằng tôi nói nha?!”
“Ai nói lời nói của người đại diện là đại biểu cho suy nghĩ của tôi. Đúng là ăn nói linh tinh mà.”
Phó Bạch nhìn điện thoại một thoáng, nói câu được câu mất.
Anh ta dùng nước bọt cả đời hết thăm dò, lại hỏi han, xoa dịu, ý đồ rất rõ ràng: Giải thích cái từ “Chó” kia có một tầng sâu ý nghĩa nội hàm chứ không đơn giản chỉ là ý tại mặt chữ, nhưng mà đầu dây bên kia vẫn không có tiếng đáp lại.
Đợi đến khi gặp lại Sở Tích, khí thế của Phó Bạch đã tan thành tro bụi.
Trong phòng làm việc, Phó Bạch cầm ly nước đến trước mặt Sở Tích, cười lấy lòng: “Ha ha ha.”
Sở Tích chụp lấy tay anh ta, lườm một cái.
Tay Phó Bạch lắc nhẹ, nước trong tay vẩy lên mu bàn tay anh ta, cũng may nước không quá nóng.
Phó Bạch cười lấy lòng, ngồi xuống bên cạnh Sở Tích: “Anh và quản lý của Nghiêm Chuẩn đã thống nhất xong rồi, có thể gửi đi bất kỳ lúc nào.”
Anh quan sát sắc mặt Sở Tích thật kỹ, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói: “Về phần tổng giám đốc Cố bên đó” Sở Tích phủ nhận tin đồn tình cảm với Nghiêm Chuẩn, như vậy bóng người đàn ông trong tấm hình cũng nên có lời giải thích hợp lý. Thừa nhận đó là Cố Minh Cảnh thì tương đương với việc thừa nhận Sở Tích và anh ta có quan hệ mập mờ. Nếu không thừa nhận kia là Cố Minh Cảnh thì lại sợ anh ta không vui, trong lúc nóng giận đem văn phòng làm việc của anh đổi thành phòng rửa chân.
Vấn đề này đúng là nan giải.
Sở Tích quay đầu nhìn anh ta.
Phó Bạch lập tức im lặng.
Phản ứng của Sở Tích rất tự nhiên: “Nói là anh, hoặc là trợ lý, hoặc là những bạn bè khác của em đều được, không cần thừa nhận là anh ta.”
“Thật sao?!”Phó Bạch mừng rỡ: “Anh ta đồng ý rồi?”
Sở Tích lẳng lặng nhìn Phó Bạch.
Phó Bạch bị ánh mắt mỉa mai này nhìn chằm chằm thì nhớ lại cuộc gọi bị cúp đột ngột lúc sáng, trong lòng rét lạnh. Anh ta không biết chuyện gì tiếp diễn sau đó, cũng không dám hỏi. Cười gượng hai tiếng, sau đó anh ta vội vàng đứng lên, chạy đến bàn bạc lại với quản lý của Nghiêm Chuẩn để cùng công bố thông tin.
Chỉ một lát sau, thông tin Sở Tích và Nghiêm Chuẩn đang yêu đương bí mật bị lộ ra ngoài ánh sáng lên top 1 hot search. Đại diện công ty của Sở Tích và Nghiêm Chuẩn cùng lên tiếng phủ định thông tin này, khẳng định cả hai vẫn đang độc thân, chỉ là bạn bè bình thường, cái gì mà ánh mắt nhìn nhau thâm tình không nói, hay những cử chỉ thân mật, hay bị bắt gặp đi cùng nhau chỉ là trùng hợp, cả hai đều là bạn bè thân thiết mà thôi, hi vọng mọi người tỉnh táo trước những thông tin không chính thống.
Quần chúng ăn dưa không nghĩ đến việc hai bên lập tức lên tiếng phủ định quyết liệt như vậy. Ai cũng cảm thấy mất hứng, nhất là mấy người đồng nghiệp đã từng nói móc hai người trước đó.
Sở Tích và Nghiêm Chuẩn cùng thở dài.
Bài báo “Chinh phục trái tim anh” còn chưa kịp đăng tải, đã bị tuyên bố của hai bên đồng thời bóp chết từ trong trứng nước. Một nhóm nhà báo không khỏi phẫn nộ kêu lên, vừa bóp cổ tay thở dài.
Sau đó ánh mắt của mọi người lại nhìn vào tấm ảnh của Sở Tích và người đàn ông thần bí kia một lần nữa.
Sở Tích tuyên bố trên truyền thông rằng hiện tại mình vẫn còn độc thân. Nếu vẫn còn độc thân thì người đàn ông bí ẩn kia là ai?
Dân tình ai cũng cho mình là đúng, có người nói đó là nhân viên công tác, có người nói đó là bạn bè của Sở Tích, cũng có ý kiến cho rằng người kia là anh họ, nhưng đại đa số vẫn cho rằng người kia chắc chắn là bạn trai giấu mặt của cô.
Thế là phòng làm việc của Sở Tích lập tức đăng tuyên bố: Cái bóng đàn ông trong hình chính là người đại diện của Sở Tích: Anh Phó, sau khi làm việc xong thì qua ăn cơm cùng mà thôi. Cám ơn mọi người đã quan tâm.
Để thể hiện tính chân thực và bằng chứng thuyết phục, bên cạnh tuyên bố kia Phó Bạch còn cố ý up lên một chiếc ảnh toàn thân anh ta soi gương tự selfie.
Đám người: …
Cái quỷ cái gì thế này?! Có chuyện gì bình tình nói, có thể đừng tự tiện tung ra tấm ảnh hại mắt này được không?
Phong ba bão táp cứ thể qua đi. Cuộc sống của Sở Tích lại trở về nhịp điệu nhẹ nhàng, ổn định. Cô lại tiếp tục chăm chỉ làm việc, học tập như một chú ong.
Chủ nhiệm lớp học diễn xuất của cô đều là những diễn viên kì cựu, học cùng cô còn có mấy idol và diễn viên điện ảnh mới nổi.
Sau khi xong tiết học, Sở Tích đeo túi đi về phía cổng trường. Trước cổng học viện minh tinh lúc nào cũng vô cùng đông đúc, học viên trong trường sớm đã quen thuộc với cảnh tượng này, vậy cũng hay, không ai chú ý đến cô.
Sở Tích lấy điện thoại ra xem đồng hồ, sau đó đứng ở cổng trường nhìn quanh một lúc.
Một chiếc xe màu đen thời thượng, đỗ ở ven đường không xa nhấp nhánh ánh đèn.
Sở Tích không có hứng thú với xe hơi, tuy nhiên cho dù không biết cũng có thể thấy chiếc xe hàng hiệu kia so với những chiếc xe đỗ trước cổng thu hút biết bao sự chú ý.
Sở Tích cẩn thận nhìn xung quanh, chiếc xe kia vẫn nháy đèn liên tục.
Sở Tích kéo sụp mũ lưỡi trai, đeo vội khẩu trang rồi cúi đầu đi qua, nhanh nhẹn bước vào xe ngồi xuống.
Vừa lên xe, Cố Minh Cảnh đã nói: “Sao tự nhiên lại đeo khẩu trang?”
Sau khi lên xe Sở Tích mới tháo khẩu trang và mũ lưỡi trai xuống, tức giận liếc anh một cái: “Anh có thể đi một chiếc xe khiêm tốn hơn đến đây không? Còn ngại người khác chú ý chưa đủ nhiều sao? Bị chụp ảnh thì làm sao bây giờ?”
Cố Minh Cảnh: “Đây là chiếc khiêm tốn nhất ở nhà xe phía Nam rồi.”
Sở Tích: “Em mặc kệ nam bắc gì đó, anh thấy cái xe này có chỗ nào giống xe của một người bình thường không? Giống xe của một người bình thường đi sao?”
Cố Minh Cảnh sờ sờ cánh mũi: “Được rồi, lần sau sẽ đổi chiếc khác khiêm tốn hơn.”
Xe khởi động, Cố Minh Cảnh lái xe, ánh mắt liếc nhìn điện thoại di động của Sở Tích.
Thật ra anh muốn nói với cô rằng bị chụp ảnh thì cứ để họ chụp, cần gì phải sợ trước sợ sau. Chẳng phải trước kia hai người cũng bị paparazzi chụp lén không ít lần đó sao. Anh mua lại số ảnh đó là được rồi, nhưng nghĩ đến điệu bộ nghiêm túc của cô khi bắt anh đổi xe, còn có biểu hiện lén lén lút lút sợ người ta nhận ra khi leo lên xe nữa, anh cười cười cuối cùng không nói gì thêm.
Từ fan bạn trai thăng cấp lên bạn trai đồng thời có đặc quyền đón bạn gái tan học về là một vinh hạnh đặc biệt, vẫn nên chúc mừng thì hơn. Chỉ có một tiếc nuối duy nhất đó là nghe theo nguyện vọng của Sở Tích, hai người họ chỉ có thể yêu đương âm thầm, không thể công khai, anh chỉ có thể làm một người bạn trai dấu mặt không có danh phận, không thể lộ mặt, cho nên ở trước công chúng, Cố Minh Cảnh vẫn chỉ là một fan bạn trai.
Sở Tích buông điện thoại di động xuống, nhìn ra ngoài cửa xe: “Anh đưa em về nhà sao?”
Cố Minh Cảnh đánh tay lái: “Ừm.”
“Vậy thì tốt.” Sở Tích híp mắt, nhìn người đàn ông ngồi bên ghế lái, vỗ vỗ má anh.
Ngay từ đầu cô không nên đồng ý với trợ lý Cao đi đến nhà anh. Không đến nhà anh thì sẽ không nấu cơm cho anh, không nấu cơm thì sẽ không phát weibo, không phát weibo thì sẽ không náo loạn với cánh Nghiêm Chuẩn, không náo loạn với bên Nghiêm Chuẩn thì Phó Bạch cũng không hung hăng nói cô giấu anh ta nuôi chó bên ngoài, không phải tại con người nóng nảy, nóng quá mất khôn Phó Bạch kia toang toác nói chó với chả không chó kia trong điện thoại thì đã không… tiện nghi cho Cố Minh Cảnh.
Ngày đó cô cứ mơ mơ hồ hồ đồng ý, đến khi lấy lại tỉnh táo thì đã không còn kịp nữa, chỉ có thể cắn răng ra thêm điều kiện. Bạn trai? Không thành vấn đề, nhưng chỉ có thể yêu đương âm thầm thôi, không danh phận, không được cho người khác biết, không được tiết lộ ra bên ngoài. Trước mặt công chúng giữ quan hệ ở mức fans và thần tượng.
Cố Minh Cảnh nhìn bộ dạng: ANH THỬ KHÔNG ĐÁP ỨNG EM XEM EM CÓ CẮN LƯỠI TỰ VẪN KHÔNG kia, thì vui vẻ đáp ứng.
Xe dừng lại tại trước cổng khu nhà của Sở Tích.
Lần trước cũng vì bị chụp lén dưới khu chung cư khi đang đi cùng Cố Minh Cảnh mà cô đành bất đắc dĩ chuyển nhà. Khu nhà này đắt đỏ hơn chỗ cũ nhiều, tuy đắt xắt ra miếng nhưng tiện nghi và an ninh rất nghiêm ngặt, người không có phận sự hoặc không có sự cho phép đều không vào được.
Sở Tích tháo dây an toàn: “Em đi đây.”
“Chờ một chút.” Cố Minh Cảnh gọi cô.
Sở Tích quay đầu lại: “Sao thế?!”
Cố Minh Cảnh nhìn cô: “Bạn trai giấu mặt thì cũng là bạn trai, tạm biệt nhau cũng không hôn một cái được sao?”
Bình luận truyện