Chương 11: Mạc hướng hoành đường
Edit by Thanh tỷ
Tâm trạng của Kỷ Lam Anh rất tốt, cười hỏi: "Diệp thiếu hiệp biết huynh ấy sao?"
Diệp Hoài Dao nói: "Có nghe nói qua, hình như xuất thân từ Quy Nguyên sơn trang. Chỉ tiếc không có duyên, chưa được gặp."
Kỷ Lam Anh nghe Diệp Hoài Dao nói vậy bỗng nhiên nhớ tới gì đó, liếc mắt nhìn cậu: "Đúng, huynh ấy chính là Thiếu trang chủ của Quy Nguyên sơn trang, trước kia từng có hôn ước với Minh Thánh."
Hai người ở bên trong nói chuyện mấy câu, bên ngoài ánh lửa đã nổi lên bốn phía. Xem ra Nguyên Hiến đang lệnh Lang Điểu phun lửa thiêu phệ linh thảo.
Kỷ Lam Anh cẩn thận lùi về phía sau né tránh, đề phòng ngọn lửa không may lan đến trên người mình, tạm thời kết thúc cuộc trò chuyện với Diệp Hoài Dao.
Diệp Hoài Dao nhân cơ hội này thấp giọng dặn dò A Nam: "Đệ chút nữa đứng bên cạnh ta, bất kể gặp phải chuyện gì đừng có ra mặt cũng đừng nói chuyện, nghe rõ chưa?"
Nó chỉ là một nam hài bình thường không có linh lực, trong mắt đám tu sĩ ở đây quả thực so với con kiến cũng không có gì khác biệt. Đối với lời nói của Diệp Hoài Dao, A Nam luôn nhất nhất tuân theo, rất nghe lời mà gật gật đầu.
Diệp Hoài Dao thấy A Nam nghe lời như vậy khẽ cười, sau đó đứng chắp tay, chậm rì rì đưa mắt nhìn lỗ hổng cách đó không xa đang từng chút từng chút được ngọn lửa đốt rộng ra, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
"Tốt lắm, đốt sạch sẽ rồi!"
Mùi cháy khét bay lên, mắt thấy phệ linh thảo đang dần dần cuộn lại héo rũ xuống, người bên ngoài cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ nghe tiếng bước chân sàn sạt truyền đến, kiếm quang lóe lên, cỏ dại còn sót lại đều bị quét sạch.
Một đôi giày da trâu phối ấn văn thêu ngọc dẫm trên nền đất trộn lẫn tro bụi, những tia sáng âm u chiếu lên áo bào huyền giác, dẫn đầu bước nhanh tiến vào qua lỗ hổng.
Kỷ Lam Anh vui vẻ kêu: "Nguyên đại ca, huynh đến rồi!"
Người tới đúng là Nguyên Hiến.
Hắn vai rộng eo hẹp, trên người mặc cẩm bào màu lam thẫm, dáng người cao ráo, dung nhan tuấn mỹ, một đôi mắt hoa đào hút hồn người. Trên mặt Nguyên Hiến lúc này mang theo vài phần lo lắng.
Sau khi hắn nhận được phù truyền tin của Yên Lân mới chạy tới giúp một tay.
Trước đây Huyền Thiên Lâu và Quy Nguyên sơn trang đã từng tương giao nhiều năm, cho đến hiện giờ xem như đã dần xa cách, chỉ là không có hoàn toàn xé rách ra mặt. Bằng tầng quan hệ này, Nguyên Hiến không có khả năng không đến hỗ trợ.
Chẳng qua sau khi đến nơi, nghe nói Kỷ Lam Anh cũng bị vây ở bên trong hắn mới chân tâm thật ý mà lo lắng, lập tức ra lệnh cho tọa kỵ Lang Điểu phun lửa đốt sạch đám phệ linh thảo chắn đường.
Nguyên Hiến nghe Kỷ Lam Anh gọi một tiếng "Nguyên đại ca" thì biết người không có việc gì, lúc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, muốn lên tiếng đáp lại, thế nhưng hắn như thế nào cũng không có nghĩ tới, đập vào mắt lại là gương mặt đáng lẽ tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này.
Nguyên Hiến phút chốc dừng bước, nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc bị mê muội, quên mất bản thân đang ở đâu.
Hắn lẩm bẳm: "Ngươi ——"
Diệp Hoài Dao: "..."
Hắn...lâu lắm rồi không có gặp người này. Mười tám năm trôi qua...chuyện xưa quả thực thoáng qua như cố mộng.
Không nhớ, hoặc là cố ý không để bản thân nhớ tới.
Hắn có thể cùng Diệp Hoài Dao định xuống đạo lữ chi minh, cả Tu Chân Giới không biết có bao nhiêu nam tu nữ tu hâm mộ đỏ mắt. Nhưng tự bản thân Nguyên Hiến hắn biết, ở bên trong là có nội tình, còn là nội tình khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Nguyên Hiến lớn hơn Diệp Hoài Dao hai trăm tuổi, ở Tu Chân Giới khắp nơi toàn lão yêu quái nghìn tuổi này thì kém tuổi như vậy không tính là quá lớn.
Mệnh hắn tốt, là trưởng tử dòng chính của thế hệ Nguyên gia hiện tại. Từ khi sinh ra mệnh cách là chí dương chí quý, thiên tư thông minh, tướng mạo bất phàm. Thường ngày luyện võ đọc sách so với người khác đều muốn học nhanh hơn, tự nhiên cũng nhận hết sự coi trọng và sủng ái.
Nhân sinh tốt như vậy tự nhiên không biết cái gì gọi là cúi đầu, cái gì là thất bại.
Thời điểm hắn và Diệp Hoài Dao vừa mới đính hôn từng rất là đắc ý. Khi đó đối phương còn chưa kế nhiệm vị trí Minh Thánh đã sớm nổi danh là mỹ thiếu niên phong lưu, không biết làm cho bao nhiêu người hâm mộ theo đuổi.
Mãi đến sau này Nguyên Hiến mới biết, hóa ra tất cả đều chỉ là một cuộc giao dịch.
Hồn phách của Diệp Hoài Dao không được yên ổn, mệnh cách có chỗ khác thường. Người rõ ràng vẫn ở thế giới này nhưng lại có một nửa phân li ở thế ngoại. Bởi vậy Huyền Thiên Lâu vẫn luôn muốn tìm một người mệnh cách tôn quý cùng Diệp Hoài Dao kết hạ khế ước, "trói" cậu ở lại.
Người đạt yêu cầu không dễ tìm. Vừa không thể ủy khuất Diệp Hoài Dao, vừa phải làm cho đối phương bằng lòng, chuyện này khiến cho Huyền Thiên Lâu từ trên xuống dưới tốn không ít công phu.
Khi đó vừa đúng là thời kỳ khó khăn nhất của Quy Nguyên sơn trang, nội bộ bên trong bởi vì tranh quyền mà nháo loạn, bên ngoài lại không cẩn thận kết thù với cừu gia. Phụ thân Nguyên Hiến thật sự không còn cách nào khác bèn đánh chủ ý lên chuyện của Huyền Thiên Lâu.
Ông ta chủ động đến Huyền Thiên Lâu đánh tiếng chuyện Nguyên Hiến đối với Diệp Hoài Dao cực kỳ ngưỡng mộ, hy vọng có thể để cho hai người định xuống hôn ước.
Tuy rằng lúc ấy phụ thân của Nguyên Hiến chưa đề cập đến khó khăn của bản thân nhưng Huyền Thiên Lâu không phải không biết ông ta có mục đích khác. Chẳng qua Nguyên Hiến quả thật là người thích hợp, nếu bỏ lỡ sẽ khó tìm được người khác phù hợp hơn. Vì thế trải qua nhiều lần suy tính bàn bạc, song phương cùng đạt được nhận thức chung.
Một tờ hôn khế được định ra, Quy Nguyên sơn trang cũng giải quyết được nguy cơ.
Nguyên Hiến cũng là thiếu niên lang hăng hái, thời điểm đó tuổi trẻ khí thịnh, biết được chân tướng lại bị người lấy việc này ra giễu cợt vài câu, lúc đấy hắn chịu không nổi cái cảm giác nhục nhã đó.
Hắn căm ghét cuộc giao dịch này, nói đây là gông xiềng.
Tự tôn cùng kiêu ngạo không cho phép hắn đi tìm Diệp Hoài Dao hay để cho tin tức này tiếp tục truyền ra ngoài, Nguyên Hiến sau đó cố ý lãnh đạm xa lánh Diệp Hoài Dao.
Nguyên Hiến không biết đối phương có biết nguyên nhân hắn làm như vậy hay không, hoặc là cho dù biết cũng không quan tâm. Rất nhiều người thích vây quanh Diệp Hoài Dao, không thiếu một người là hắn.
Cho nên nhiều năm mang danh nghĩa "đạo lữ" như vậy, Nguyên Hiến đối với đối phương khắc sâu ấn tượng nhất chỉ là mỗi lần hắn đến Huyền Thiên Lâu, Diệp Hoài Dao đều sẽ đứng ở cửa sơn hướng hắn chắp tay mỉm cười nói: "Nguyên huynh, huynh đến rồi!"
Hắn cũng sẽ gật đầu thi lễ, sau đó hai người tiếp tục việc ai người nấy làm, cũng không có giao đổi gì.
Loại quan hệ không nóng không lạnh này cứ thế được duy trì, giống như từ đầu tới cuối, dù tình nguyện hay không tình nguyện, người để ý cũng chỉ là một mình hắn mà thôi.
Thậm chí Nguyên Hiến cảm thấy bản thân mình ở trong mắt Diệp Hoài Dao nhất định là vô cùng buồn cười.
Hưởng thụ chỗ tốt mà hôn khế của hai người mang lại, rồi lại phí công cự tuyệt quan hệ ngày càng thân của bọn họ, đối phương từ đầu tới đuôi lại vẫn vân đạm phong kinh, tiêu sái tự nhiên.
Loại cảm giác áp lực cùng vô lực này càng ngày càng khắc sâu khiến cho hắn khi nghe tin Diệp Hoài Dao chết, phản ứng đầu tiên chính là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó hắn lại không khỏi nhớ tới đối phương vạt áo bay bay trong gió, bộ dáng đứng ở cửa sơn hướng hắn khiêm tốn vái chào, phong tư kia phải nói là cực mỹ.
Hắn hận chẳng qua là thứ ánh sáng chói mắt của Diệp Hoài Dao.
Nhưng có đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, nếu hai người không phải bắt đầu như thế, ngược lại còn có thể có chút... khả năng càng thêm thân thiết đi.
Mặc kệ như thế nào, đều đã là quá khứ.
Mà ngay tại giờ phút này, Nguyên Hiến thật sự là làm sao cũng không nghĩ đến Diệp Hoài Dao thế nhưng sẽ xuất hiện sờ sờ ở đây!
Hắn như trước vẫn tuấn dật vô luân, phong thần quýnh tuyệt, trong lúc nhất thời chuyện cũ tuôn đầy trong đầu, tựa như trở về thời điểm còn là thiếu niên lang.
Nguyên Hiến chỉ cảm thấy như ở trong mộng, đã quên mất bên cạnh còn có ai, càng quên đến tột cùng đây là dạng tình hình như thế nào. Chỉ là kinh ngạc đứng ở đó, mãi đến khi Diệp Hoài Dao gọi một tiếng "Nguyên công tử" mới kéo được tinh thần của hắn về.
Trước đây đối phương đều gọi hắn "Nguyên huynh", hiện tại xưng hô thay đổi, ngữ khí cũng thực xa lạ.
Nguyên Hiến cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"
Hắn hỏi xong câu này cảm thấy có chút không thích hợp, chống lại ánh mắt vô tội mà xa lạ của Diệp Hoài Dao, hắng hắng giọng cố bảo trì dáng vẻ, dùng ngữ khí lý trí nhất hỏi: "Xin hỏi vị huynh đệ này là...?"
"Để ta giới thiệu hai vị nhé!"
Bị vắng vẻ một bên, Kỷ Lam Anh muốn tìm lại cảm giác tồn tại chen ngang vào. Hắn chưa từng hoài nghi thân phận của Diệp Hoài Dao, nhưng thái độ quá mức khác thường của Nguyên Hiến khiến cho Kỷ Lam Anh sinh ra một loại lo lắng khó hiểu.
Hắn nói: "Vị này là Nguyên thiếu trang chủ của Quy Nguyên sơn trang, Nguyên Hiến. Nguyên đại ca, vị này là ái đồ của Huyền Nhất chân nhân Trần Tố Môn, Diệp Hoài Dao Diệp thiếu hiệp.
Thời điểm Nguyên Hiến nghe được ba chữ "Diệp Hoài Dao", trong lòng ngẩn ra. Người khác không biết tên thật của Minh Thánh Vân Tê Quân, nhưng hắn lại biết cực kỳ rõ ràng.
Tướng mạo giống nhau, tên cũng giống nhau, thế gian thật sự sẽ có sự trùng hợp như thế này sao?
Nhưng cố tình lại bởi vì quá trùng hợp, ngược lại lại khiến cho người ta cảm thấy không phải là thật.
Nguyên Hiến đánh giá thần sắc đối phương, càng nhìn càng thấy có chỗ bất đồng.
Thời điểm Minh Thánh Vân Tê Quân chết là bộ dáng thanh niên mới vừa hai mươi tuổi đầu, cũng đúng là thời điểm phong nhã hào hoa nhất của một người. Mà người trước mắt này lại nhỏ hơn một chút, đại khái chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt còn vài phần ngây thơ non nớt của thiếu niên, chỉ là phong tư khí độ xuất chúng, phần tính trẻ con ngây thơ này không có hiện rõ ràng.
Đến đấy hắn lại nghĩ, Diệp Hoài Dao chết cũng vừa vặn mười tám năm, chẳng lẽ là đầu thai chuyển thế, quên mất quá khứ?
Hoặc thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi...
Mặc kệ là loại khả năng nào, đối phương cũng không phải là Minh Thánh Vân Tê Quân, có lẽ chỉ là một người có tướng mạo tương tự mà thôi. Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn hẳn là không nên lộ cảm xúc thất thố như này.
Nguyên Hiến nghĩ như thế, nhưng căn bản khống chế không được sự hỗn loạn trong lòng. Trong lòng hắn đang trăm chuyển ngàn xoay, rốt cuộc ở lúc Kỷ Lam Anh nói chen vào mới miễn cưỡng nhìn đối phương lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói: "Diệp thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu."
Thần sắc của Diệp Hoài Dao vẫn như thường, bật cười nói: "Nguyên công tử quá lời rồi."
Nguyên Hiến lúc này mới ý thức được, đối phương chẳng qua chỉ là một tên đệ tử bình thường ít rời núi của Trần Tố Môn, đừng nói bản thân "ngưỡng mộ đã lâu", nghe đều không có nghe qua, đây là nói sai lời thoại rồi!
Khóe miệng hắn hơi giật giật, rất phiền lòng, dứt khoát ngậm miệng.
Trong lúc hai người nói chuyện những người khác cũng đều đang vội vàng tiến vào trong, nữ tu đẩy Yên Lân và vị đang đứng chắn đường kia ra liên tục nói lời cảm tạ với Diệp Hoài Dao.
A Nam vẫn luôn nghe theo lời dặn dò của Diệp Hoài Dao, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh không nói một câu, tự nhiên cũng sẽ không có người để ý đến nam hài không chớp mắt đứng bên cạnh này.
Kỷ Lam Anh vốn còn muốn cùng Nguyên Hiến nói vài câu, nhưng lúc này Nghiêm Căng đã vội vàng đi tới giữ hắn hỏi thăm: "Lam Anh, đệ có sao không, có bị thương không?"
Hắn ở trong sách chính là được thiết lập như vậy, đối với người khác đều kiêu căng ngạo mạn, chỉ có thời điểm đối mặt với Kỷ Lam Anh mới lộ ra sự quan tâm bảo vệ, cẩn thận từng li từng tí.
Loại nhân vật nam xứng này luôn luôn được độc giả yêu thích, nhưng không biết vì cái gì khi chân thật tiếp xúc, như thế nào lại khiến người ta chán ghét như vậy?
Diệp Hoài Dao chỉ nhìn thoáng qua hai người rồi không hề chú ý tới nữa, cậu cầm kiếm đem trả cho Yên Lân. Yên Lân nói lời cảm tạ với cậu, cậu khách khí nói: "Yên huynh không cần như thế, chúng ta là bạn đồng hành trong cuộc hành trình vây quét Quỷ Phong Lâm lần này, hỗ trợ lẫn nhau là việc nên làm."
Yên Lân tra kiếm của mình vào vỏ, hơi do dự, thấp giọng nói: "Như vậy, nếu đã là đồng bạn, ta có thể mạo muội hỏi Diệp thiếu hiệp mấy vấn đề không?"
Đuôi lông mày của Diệp Hoài Dao nhướng lên, tựa hồ đối với lời nói của hắn cũng không kinh ngạc, mỉm cười nói: "Huynh cứ tùy tiện hỏi, ta biết sẽ trả lời."
Không biết vì sao nhìn người trước mặt này rõ ràng so với mình còn nhỏ tuổi hơn, nhưng thái độ vân đạm phong kinh của cậu lại làm cho trong lòng Yên Lân vô cớ sinh ra một sự kính nể, giống như đang đối mặt với cậu hỏi của trưởng bối, hơi có chút khẩn trương.
Hắn trầm ngâm, thận trọng nói: "Thời điểm vừa rồi lúc Diệp thiếu hiệp cảnh báo có Khuông Báo trà trộn vào, ta đặt ngang kiếm trước ngực, mũi kiếm chỉ xéo, một chiêu này ở trong bộ kiếm pháp của Huyền Thiên Lâu, tên là 'tiên nhân chỉ lộ'.
Diệp Hoài Dao: "Tên rất hay."
"Tên có hay hay không không quan trọng, quan trọng là...chiêu thức của Huyền Thiên Lâu không truyền ra ngoài."
Yên Lân nói: "Một chiêu này nguyên bản có đầy đủ cả công lẫn thủ, vận sức chờ phát động, chỉ có khuỷu tay là chỗ nhược điểm duy nhất. Mà Diệp thiếu hiệp một tay liền điểm trúng chỗ đó, tuy rằng không có lực đạo gì nhưng cũng đủ làm cho trường kiếm của ta bắn nhanh ra ngoài, giúp một vị sư tỷ khác giải vây. Đồng thời ta vì bắt lại thanh trường kiếm, thân thể tất yếu phải vươn người về phía trước, tránh được nguy hiểm sau lưng."
Diệp Hoài Dao bình tĩnh nghe.
Yên Lân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cậu: "Cho nên ta nghĩ muốn hỏi Diệp thiếu hiệp một câu, cậu với Huyền Thiên Lâu có phải là có duyên phận gì không?"
Theo lý thuyết, Diệp Hoài Dao vừa mới đến tuổi được ra ngoài lịch lãm, đây là lần đầu tiên cậu rời Trần Tố Môn. Cho nên nói cậu đối với kiếm pháp của Huyền Thiên Lâu hiểu rõ như lòng bàn tay, nếu không phải cơ duyên xảo hợp được một vị cao nhân của Huyền Thiên Lâu truyền thụ thì chính là học trộm.
Nếu là cái trước, song phương chính là nửa đồng môn, nếu là cái sau thì chính là phạm vào giang hồ tối kỵ, xử lý không tốt sự tình sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Đối mặt với câu hỏi của Yên Lân, Diệp Hoài Dao mỉm cười, nói: "Việc làm này của huynh là sai rồi."
Bình luận truyện