Chương 14: Thiếu niên chiết anh
Edit by Thanh tỷ
Nghiêm Căng và Diệp Hoài Dao đều ở trong phạm vi công kích của mưa đao, chỉ cần hắn không nghĩ muốn cùng cậu đồng quy vu tận thì lúc mưa đao rơi xuống khẳng định nó sẽ tránh chỗ Nghiêm Căng đang đứng.
Diệp Hoài Dao chính là bắt được điểm sơ hở này.
Cậu mơ hồ cảm giác được linh lực của bản thân đã khôi phục được một chút nhưng không quá ổn định. Lập tức hít vào một hơi, hai ngón tay phải khép lại điểm về phía trước, tinh chuẩn xuyên qua khe hở của kiếm khí va chạm với thân kiếm của Nghiêm Căng.
Nghiêm Căng chỉ cảm thấy thân kiếm trầm xuống, không nghĩ tới kiếm chiêu của mình có thể bị cậu tay không đỡ được. Vừa kinh vừa giận, tay trái trực tiếp ném ra hai lá phù sấm sét.
Ánh chớp trong nước mưa ma sát giận lên bắn ra các tia lửa điện, uy lực lớn vô cùng. Nhưng Diệp Hoài Dao đã nương theo hai chiêu thức đó đổi lấy cơ hội, dưới chân vừa chuyển vội lách đến sau lưng Nghiêm Căng.
Cậu như vậy chẳng khác nào mượn Nghiêm Căng đến vì cậu chắn đi công kích của chính lá bùa do hắn ném ra, mưa đao lẫn sấm sét quả nhiên lập tức hơi ngừng lại.
Nghiêm Căng hừ một tiếng, nói: "Đầu cơ trục lợi."
Hắn mở miệng nói cũng không có quay người lại, chỉ đảo ngược trường kiếm hướng đầu Diệp Hoài Dao đánh xuống.
Thế kiếm vừa chuyển, Nghiêm Căng cảm thấy bên hông chợt nhẹ, hắn nghiêng người khẽ điểm chân bay lên, trong lúc hỗn loạn không kịp cúi đầu nhìn, chiêu thức trên tay cũng không vì thế mà dừng lại.
Kiếm quang chớp ẩn hiện, chỉ nghe tiếng gió 'xoát' một cái vang lên, trong tay Diệp Hoài Dao rõ ràng có nhiều hơn một cây chiết phiến. Phiến cốt chắc chắn thẳng tắp vừa đúng xoay chuyển kiếm phong của Nghiêm Căng.
Hai tay cậu vừa rồi còn trống trơn không hề cầm một binh khí nào. Nghiêm Căng càng nhìn càng thấy chiết phiến kia vô cùng quen mắt, lúc này mới cả kinh vội nhìn thoáng qua bên eo mình, phát hiện cây quạt ở đó đã không thấy đâu nữa.
Diệp Hoài Dao nhìn hắn kinh ngạc ha ha nở nụ cười, cậu vỗ nhẹ cây quạt đem kiếm phong giải khai, mũi chân điểm nhẹ bay vút về phía sau.
Cậu lơ lửng giữa không trung, sợi tóc khẽ bay, tay áo lay động theo gió tựa như lưu vân phi nhứ*.
(*lưu vân phi nhứ: tựa như mây trôi, tự do không gò bó.)
Nghiêm Căng lại ném ra ba đạo phù thủy sát mau chóng đuổi tới. Đầu ngón tay Diệp Hoài Dao đan chéo, chiết phiến soạt một tiếng xòe ra che khuất một nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cậu, dáng người ưu mỹ phiêu dật, tiêu sai mười phần phong lưu.
Nghiêm Căng xuất thân danh môn phú quý, toàn thân cao thấp đồ sử dụng không đồ nào là không tốt, không gì không giỏi. Dĩ nhiên lá bùa của hắn cũng tràn đầy uy lực, chất liệu gỗ làm chiết phiến cũng là loại gỗ tốt nhất. Diệp Hoài Dao thầm vận linh lực trong tay, chiết phiến quay một vòng khó khăn ngăn cản thủy long của Nghiêm Căng.
Bọt nước văng khắp nơi xung quanh cậu, những giọt nước mưa này vì linh khí dao động lại hóa thành hơi nước. Chỉ trong thoáng chốc, tại cánh rừng ánh sáng yếu ớt lại sinh ra cầu vồng ngũ sắc quanh quẩn bên cạnh người.
Song phương đối chiến đều có các chiêu thức đặc biệt, tình thế vài lần xoay ngược. Một trận tỷ thí này phải nói là vô cùng nguy hiểm, nhưng Diệp Hoài Dao trong lúc đó giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất phong lưu sẵn có, rồi lại xinh đẹp cực kỳ.
Xung quanh một mảnh tiếng động sợ hãi than, giọng nói hỗn tạp, nghe kỹ thì có hơn phân nửa là nữ tử. Hiển nhiên đã bị vị thiếu niên tiêu sái kia làm cho khuynh đảo, từng người đều bị trưởng bối trừng mắt một cái mới thoáng thu liễm.
Nghiêm Căng cũng không nghĩ tới chiết phiến của bản thân thế nhưng có thể bị đối phương thần không biết quỷ không hay lấy được mà đem ra sử dụng đấu với hắn. Còn ở ngay trước mắt bao người, phải nói là cực kỳ mất mặt. Lại nghe người khác hoan hô ủng hộ Diệp Hoài Dao, trong lòng hắn không khỏi tức giận.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục sử dụng trận pháp huyễn ảnh, kiếm thế liên miên sát ý cuồn cuộn như chim ưng hướng Diệp Hoài Dao mà công kích. Tưởng chừng như muốn đem công phu nhiều năm khổ luyện ngày đêm đều lôi ra dùng.
Ngay từ đầu hắn sự dụng phù chú huyễn ảnh để đề phòng đối phương có trá, nhưng vẫn tồn ba phần tâm tư khi dễ người, muốn nhìn Diệp Hoài Dao lúng túng chật vật, thảm hại dưới chân hắn.
Mà giờ khắc này, Nghiêm Căng mới chân chính đem đối phương trở thành một đối thủ ngang hàng, toàn lực ứng phó.
Song dù Nghiêm Căng đã thật sự nghiêm túc đối địch thì kết quả vẫn chưa từng như hắn mong muốn.
Hắn tự cho rằng kiếm của mình đã rất nhanh, mà trong tay Diệp Hoài Dao chẳng qua chỉ cầm chiết phiến để ứng phó, nhưng hắn cũng không chiếm được ngon ngọt gì từ cậu, trong lòng Nghiêm Căng đã muốn trầm xuống đáy cốc.
Người xung quang nhìn hai người bọn họ so chiêu, kiếm trong tay Nghiêm Căng gần như đã muốn hóa thành một đạo hư ảnh. Còn chiêu chiêu thức thức của Diệp Hoài Dao lại rất có trật tự đâu ra đấy khiến người xem thấy nhất thanh nhị sở. Nói cũng kỳ quái, ở đây dù có sự chênh lệch như vậy, nhưng cư nhiên tốc độ của Diệp Hoài Dao một chút cũng không bị Nghiêm Căng bỏ lại phía sau.
Chỉ nghe tiếng mũi kiếm cùng chiết phiến va chạm vào nhau như tiếng mưa rào rơi xuống, như từng hồi nhịp trống dồn dập, tốc độ nhanh vô cùng. Mồ hôi của Nghiêm Căng đã chảy ướt đẫm cả lưng áo, cố gắng dùng sức chống đỡ.
Cánh tay hắn múa kiếm rất nhanh, trong lòng lại khiếp sợ khôn kể. Diệp Hoài Dao làm sao lại có kiếm pháp tinh diệu như vậy?
Phải biết rằng, kiếm thiếu một tấc thì thêm một phần nguy hiểm. Binh khí lẫn linh lực của hắn toàn bộ đều đang dần dần hao tổn. Vậy mà Diệp Hoài Dao còn chưa khôi phục đã có thể cùng hắn đánh ngang tay, đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã!
... Không, cũng không phải ngang tay.
Ngay tại thời điểm Nghiêm Căng muốn xuất ra toàn lực, bỗng nhiên tay trái Diệp Hoài Dao lật một cái trong tay bất ngờ xuất hiện ba lá bùa.
Trong đầu Nghiêm Căng 'oanh' một tiếng, chỉ kịp nghĩ được một câu: "Toi rồi."
Ý niệm trong đầu còn chưa biến mất, ba đạo sấm sét đã muốn nện xuống người hắn.
Cùng lúc đó, Diệp Hoài Dao vừa rồi còn giống như gió xuân lướt nhẹ qua nhụy hoa thì kiếm pháp đột nhiên sắc bén, trên chiết phiến dường như có kiếm quang bạo khởi. Trong lúc nhất thời tựa như thủy triều dâng hướng Nghiêm Căng xoay chuyển mà tới.
Phù sấm sét là loại phù vô cùng hiếm và đắt tiền, thời điểm Diệp Hoài Dao ở Trần Tố Môn tự nhiên sẽ không có. Ba lá phù này là lúc bị nhốt bên trong đám phệ linh thảo, có người đưa cho A Nam mang theo tiến vào vòng vây, hiện tại vừa lúc được cậu lấy ra sử dụng.
Cho dù bỏ qua khinh công, kiếm thuật không đề cập tới thì khả năng quan sát sự vật tinh chuẩn, xuống tay nhanh nhạy của cậu cũng đều là khó gặp. Xung quanh đã có người lên tiếng tán thưởng, mà Nghiêm Căng cũng không rảnh để ý tới những tiếng nghị luận đó nữa.
Đây hoàn toàn là đơn phương bị nghiền áp, chỉ sợ cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể thể nghiệm.
Hắn có chút tiến thoái lưỡng nan, miễn cưỡng giơ kiếm chống đỡ nhưng cũng là phí công.
Kỷ Lam Anh kinh hô: "Nghiêm huynh!"
Chuyện này xét đến cùng vẫn là do hắn muốn máu của Khuông Báo vương mà ra, Nghiêm Căng là nhân vật quan trọng của Nghiêm, mà hắn chỉ là dòng thứ. Nếu hôm nay Nghiêm Căng ở chỗ này bị thương, Kỷ Lam Anh tin tưởng hắn tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Hắn rút kiếm xông lên muốn cứu viện nhưng tình hình chiến đấu của Nghiêm Căng với Diệp Hoài Dao rất kịch liệt, hơi nước xen lẫn điện quang giao thoa, ở giữa còn kèm theo kiếm khí cường đại, hắn căn bản không có cách nào tiếp cận bọn họ.
Kỷ Lam Anh dưới tình thế cấp bách, mang theo ý khẩn cầu quay đầu nhìn vè phía Nguyên Hiến: "Nguyên đại ca..."
Nguyên Hiến khóe miệng khẽ nhếch: "Đệ muốn ta đi cứu Nghiêm Tam?"
Kỷ Lam Anh: "Ta biết huynh ấy đối với huynh từ trước đến nay không có lễ độ chừng mực, nhưng từ nhỏ tính tình huynh ấy đã như thế. Dù sao huynh ấy cũng là vì ta nên mới quyết chiến với Diệp thiếu hiệp. Còn xin Nguyên đại ca, xin huynh coi như nể mặt ta..."
Trên mặt Nguyên Hiến từ trước tới nay vẫn mang theo vài phần bất cần đời, giống như đối với chuyện gì cũng không quan tâm. Mà chính vì nguyên nhân như vậy ngược lại khiến cho người ta không nắm được suy nghĩ của hắn.
Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, đối diện với thỉnh cầu của Kỷ Lam Anh, hắn luôn không thể cự tuyệt.
Hơn năm trăn năm trước, Nguyên gia phát sinh nội đấu, hắn bị người ám toán trọng thương hấp hối, may mắn được Kỷ Lam Anh cứu mới không có táng thân nơi hoang dã.
Nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, hành tẩu giang hồ duy chỉ có một chuyện không thể quên, đó chính là ân nghĩa. Huống chi Kỷ Lam Anh ôn nhã lịch sự, biết thời thế hiểu lễ nghĩa, làm cho người ta luôn không nhịn được muốn giúp đỡ hắn.
Nghĩ đến chuyện cũ, trong mắt Nguyên Hiến xẹt qua nhàn nhạt ôn nhu, gật đầu dứt khoát: "Được."
Nghiêm Căng luôn coi Nguyên Hiến như tình tịch của mình, dựa vào tính tình của hắn dĩ vãng tự nhiên sẽ đối với Nguyên Hiến không chút khách khí. Kỷ Lam Anh tự biết yêu cầu của bản thân có phần quá phận, nói chuyện ngập ngừng lúng túng nhưng Nguyên Hiến đã thống khoái đáp ứng.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng
Hắn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng biết đối phương vẫn như thế, vĩnh viễn cũng sẽ không làm cho chính mình khó xử.
Diệp Hoài Dao chỉ là tên đệ tử vô danh của Trần Tố Môn nhưng lại ở trước mặt bao người đánh cho tinh anh của Nghiêm gia chật vật như vậy, quả thực khiến Nghiêm gia mất hết thể diện.
Nhìn thấy tràng diện như thế, đệ tử Nghiêm gia đã sớm đứng ngồi không yên. Chỉ tiếc cũng giống như Kỷ Lam Anh, chiến cuộc quá mức kịch liệt như sinh ra tấm lá chắn chặn không cho bọn họ lại gần. Bùa chú bay loạn đầy trời, căn bản không chen lọt được, cho nên cũng chỉ có thể trơ mắt đứng ngoài nhìn.
Nhưng Nguyên Hiến được xưng "Chấn thủ lôi đình", chưởng lực siêu tuyệt, tuyệt đối đệ tử bình thường không thể sánh bằng.
Hắn đáp ứng Kỷ Lam Anh phi thân bay lên, chưởng lực cắt ngang quét tới như kình thiên ám địa. Hơi nước xen lẫn điện quang xung quanh hơi ngừng lại, Nguyên Hiến đã thành công sáp nhập cuộc chiến, đứng chắn giữa Nghiêm Căng và Diệp Hoài Dao.
Mặt hắn hướng Diệp Hoài Dao, song chưởng hợp lại đã kẹp lấy chiết phiến ở trong tay Diệp Hoài Dao, cười nói: "Diệp thiếu hiệp, hà tất phải ép người quá mức?"
Dù sao cũng có nhiều năm mang danh đạo lữ như vậy, tuy nói là hữu danh vô thực nhưng đối với đối phương hiểu biết cơ bản cũng vẫn có. Diệp Hoài Dao biết chưởng lực của Nguyên Hiến hùng hậu, với tình trạng trước mắt của bản thân khẳng định không phải là đối thủ. Vì vậy cậu không có mạnh mẽ vận lực cùng hắn chống đỡ.
Cậu đứng yên không động, Nguyên Hiến cũng không có tiếp tục động thủ, hai người đứng giằng co một lúc. Diệp Hoài Dao cong môi khẽ mỉm cười, buông chiết phiến trong tay ra.
Cậu một bộ dáng lười biếng cười, chầm chậm sửa lại áo bào mới mở miệng nói: "Nguyên công tử rất thích cây chiết phiến này sao? Đáng tiếc, quân tử không nên chiếm đoạt đồ của người khác, chiết phiến này không phải của ta không thể tặng cho Nguyên công tử, thứ lỗi."
Cậu vừa mới trải qua một trận ác chiến, trên người khó tránh khỏi mang theo một chút dấu vết nhếch nhác sau khi đánh nhau. Nhưng trong lúc đó cử chỉ, phong độ nhẹ nhàng, lời nói vui đùa, thái độ tự nhiên kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ này, toàn thân cao thấp không chỗ nào không khiếp kẻ khác tim đập thình thịch.
Cậu một lời hai nghĩa, trước mượn cây quạt âm thầm châm biếm Nguyên Hiến tùy tiện ra tay, không để ý đến tác phong quân tử. Sau đó lại chỉ đích danh "quân tử không nên chiếm đoạt đồ của người khác", nhắc nhở hắn nguyên nhân của trận đấu này.
Nguyên Hiến cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, bị Diệp Hoài Dao xem thường nói một câu không nặng không nhẹ như vậy, nguyên bản có rất nhiều lời có thể đáp lễ, nhưng nhìn thấy đối phương trong lòng lại hiện lên những hồi ức cũ làm cho hắn nhất thời nghẹn lời.
Người xung quang cũng đều nhất thời không nói ra lời, nhìn cả người Nghiêm Căng chật vật đứng ở đằng sau Nguyên Hiến. Cho dù không tình nguyện thì người Nghiêm gia không muốn thừa nhận cũng không được, Diệp Hoài Dao thắng.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau đều có thể thấy dao dộng trong mắt đối phương, những người đứng ngoài quan sát hôm nay một khắc không hẹn mà cùng đạt thành một nhận thức chung.
Người này ngày sau tiền đồ vô lượng, thiếu niên thành danh, từ nay về sau, cuộc chiến chỉ mới bắt đầu.
Nguyên Hiến chậm rãi thu chiêu, cầm chiết phiến trả cho Nghiêm Căng.
Mới vừa rồi hắn đã thử thúc dục đạo lữ khế ước để thăm dò thân phận đối phương, nhưng khế ước không hề phản ứng.
Chẳng lẽ người trước mặt này thật sự không phải Minh Thánh Vân Tê Quân? Nhưng thiên hạ làm sao có thể có người thứ hai giống hắn như vậy...
Cả người Nghiêm Căng ướt đẫm, trên quần áo có chỗ bị lôi điện đốt ra mấy lỗ, quả thực từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng chật vật như này bao giờ. Khuôn mặt trắng nõn của hắn đã nghẹn thành màu đỏ tím, oán hận nhìn Diệp Hoài Dao nói không ra lời.
Hắn như thế nào có thể thua! Làm sao có thể thua trong tay một tên bị chính mình coi là phế vật!
Chử Lương khuôn mặt bình tĩnh, mang theo nhóm đệ tử bước nhanh đến đỡ lấy Nghiêm Căng miễn cho hắn khí giận công tâm mà thổ huyết.
Hắn từ đầu tới cuối đã không tán thành hành vi ngang ngược của sư đệ mình, chỉ là muốn quản lại quản không được. Không những làm bẽ mặt, ngược lại bây giờ hắn còn phải tự mình đứng ra thu thập cục diện rối rằm này.
Chử Lương vẫn duy trì phong độ như trước nho nhã lễ độ, tạ ơn Nguyên Hiến ra tay tương trợ, lúc này mới chuyển hường sang Diệp Hoài Dao nói: "Ván này là Diệp thiếu hiệp thắng, Báo vương nên thuộc về Diệp thiếp hiệp và vị tiểu huynh đệ kia. Lời nói và việc làm mới vừa rồi của Nghiêm sư đệ có phần quá khích, đắc tội nhiều chỗ, còn mong Diệp thiếu hiệp thứ lỗi bỏ qua cho."
Nghiêm Căng khóe môi giật giật, tốt xấu cũng biết lúc này nói càng nhiều càng mất mặt, cuối cùng không có mở miệng, xem như cam chịu sư huynh thay mình giải thích. Trong lòng lại tắc nghẽn buồn bực muốn chết, cơ hồ muốn hộc máu.
Diệp Hoài Dao mỉm cười nói: "Đâu có. Thắng bại vốn là chuyện thường, thắng thua chỉ là chuyện nhất thời không tính là gì, thỉnh Nghiêm công tử ngàn vạn lần không cần lo lắng để bị thương đến thân thể."
Nụ cười của cậu sán lạn như hoa xuân, lời nói ra mang theo ý tứ quan tâm khiến lòng người sinh ra vài phần khâm phục. Chử Lương thoáng yên lòng nhẹ nhàng thở ra, đối với Diệp Hoài Dao chợt sinh ra hảo cảm, nhưng lại nghe đối phương chậm rãi nói tiếp: "Chỉ là ước định vừa rồi, vẫn phải thực hiện chứ?"
Sắc mặt Nghiêm Căng trong nháy mắt thay đổi, nếu không phải không còn khí lực, giờ phút này hắn đã muốn nhảy dựng lên. Chử Lương sửng sốt, không có phản ứng lại kịp.
Hắn hoàn toàn quên mất những lời ban đầu đã nói, thầm nghĩ Khuông Báo vương không phải cho ngươi rồi sao, còn muốn như thế nào nữa?
Vì thế Chử Lương thuận miệng hỏi lại: "Ước định gì?"
Bình luận truyện