Chương 37: Mạn dữ trường ca
Edit by Thanh tỷ
Thu hồi ánh mắt, Diệp Hoài Dao cười như không cười nói: "Ngày sau đến cửa bái tạ? Ta không có nói để các ngươi đi."
Các tu sĩ nghe vậy đều giật mình, lại thấy ánh mắt Diệp Hoài Dao đảo một vòng xung quanh, nói: "Thừa Phong phái, Thiếu Càn phủ, Hóa Cổ môn, An Dương bang... Ta nhớ kỹ mọi người rồi. Các vị vẫn nên ở chỗ này đợi thêm bảy ngày bảy đêm, khắc ghi thật lâu đi!"
Lời Diệp Hoài Dao vừa dứt, thân bất động, chân chưa dời, nhưng lại như làn gió mát, trong nháy mắt, người đã bay ra ngoài mấy trượng.
Trước khi cậu rời đi, thuận tay hướng một nửa trụ đá bên cạnh đập một chưởng. Đám người lúc này đều bị Diệp Hoài Dao làm kinh sợ, ai cũng không để ý đến hành động bất thường của cậu.
Mai đến khi vài tiếng ken két vang động truyền đến, mới có người kinh sợ cao giọng nói: "Trận pháp...không đúng, chạy mau!"
Thanh âm vừa ra, cột đá đã huyễn di ảnh động, trận pháp giây lát biến đổi. Người trong Ma tộc chân đều đứng không vững, bị văng ra ngoài trận. Ngay sau đó, trận pháp đóng kín, sương mù tụ lại, một lần nữa nhốt những tu sĩ kia ở bên trong.
Cứ như vậy, Ma tộc phía ngoài không có cách nào đi vào công kích, tu sĩ ở bên trong cũng không thể ra được.
Hành động của Diệp Hoài Dao vượt ngoài dự đoán của hai bên nhân mã, các tu sĩ ở bên trong nhao nhao kêu la, các tướng sĩ ma tộc bên ngoài cũng đều không hiểu thấu.
Một ma binh nói: "Tướng quân, vừa rồi cái kia, đến cùng là người hay là ma? Hắn cũng không đả thương chúng ta... Dáng dấp còn vô cùng đẹp mắt!"
Ma tướng Ám Linh cũng đang nhìn theo phương hướng Diệp Hoài Dao rời đi mà ngẩn người. Nghe thủ hạ nói vậy liền lấy lại tinh thần, nâng tay đập một cái xuống đầu ma binh kia, quát lớn: "Đây là lời ngươi có thể nói? Không cho phép nói! Đừng nhìn loạn, cẩn thận Quân thượng nghe thấy đem đầu ngươi vặn xuống đấy."
Ma binh bị Ám Linh đánh nổ đom đóm, đầu óc choáng váng hỏi lại: "Tại sao?"
Ám Linh nói: "Cút! Lão tử nói cái gì thì là cái đó! Đi ra ngoài hỏi thăm một chút, có tên ma đầu nào nói chuyện còn để ngươi hỏi lại tại sao không!"
Một cước đá văng tên tiểu binh, hắn vừa sờ lên đầu mình, vừa lẩm bẩm nói nhỏ: "Kì quái, đó rốt cuộc là ai? Bên trong tẩm điện của Quân thượng có chân dung của hắn, tại sao chứ?"
Thuận theo pháp trận tiến về phía trước mười dặm, lại xuyên qua một mảnh rừng rậm, khi đó mới tính chân chính tiến vào Ly Hận Thiên.
Ly Hận Thiên - nơi từ trước đến nay làm cho người nghe thấy tên là biến sắc, là đất của Ma vực. Những vong hồn trong lòng còn tồn tại không cam tâm, những ma vật do nội tâm u ám sinh ra, và cả các giống loài nguy hiểm không xác định được trong truyền thuyết, tất cả đều đến từ nơi này.
Nhiều năm qua, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cho dù là một phương đại năng cũng không dám tùy tiện một thân một mình tiến vào.
Nghe nói nơi này đã từng là một mảnh đất hoang vu, không có bất kỳ sinh vật gì tồn tại. Mãi cho đến mấy trăm năm trước, sau khi Bội Thương Ma Quân một mình xâm nhập, càn quét ngàn dặm mới dần dần được xây dựng mở rộng. Vì Ma tộc trôi giạt, sống lang thang nhiều năm tìm một chốn nương thân.
Mọi người sợ hãi Ly Hận Thiên, càng sợ hãi Bội Thương Ma Quân.
Nhưng không thể phủ nhận, nguy hiểm khắp nơi và dụ hoặc luôn song hành với nhau. Ai cũng biết Ma tộc từ thời kỳ thượng cổ đã xuất hiện, là chủng tộc có lịch sử lâu đời.
Bọn hắn có rất nhiều kỳ trân dị bảo không nói, thổ nhưỡng và môi trường của Ly Hận Thiên càng đặc biệt, dựng dục ra không ít linh thạch dị thảo ở bên ngoài hiếm thấy.
Ngẫu nhiên may mắn có một hai loại thông qua chợ đen chảy tới trên thị trường, dù cho định giá thiên kim cũng đều được người tranh đoạt hết sạch.
Khi Bội Thương Ma Quân còn tại thế, thế nhân sợ hắn muốn chết, đừng nói xâm nhập, ngay cả có việc đi ngang qua Ly Hận Thiên cũng đều sẽ chọn đường vòng mà đi.
Về sau, Ma Quân và Minh Thánh đôi bên cùng xảy ra chuyện, có không ít người gan lớn, thừa cơ muốn tìm tòi thực hư mà chạy tới Ly Hận Thiên. Đến nơi lại phát hiện xung quanh Ly Hận Thiên nhiều thêm một tầng kết giới do sương mù màu tím hình thành, phong bế toàn bộ Ma vực, khiến cho bọn hắn dù là có tâm tiến vào cũng chỉ có thể trông mong làm nhìn.
Mãi đến mấy ngày trước, dấu hiệu Ma Quân sắp phục sinh hiện ra, dãy núi chấn động, mấy chỗ yếu kém trên tầng kết giới màu tím ẩn ẩn có dấu hiệu buông lỏng.
Mọi người mới đầu còn cố kỵ chỉ quan sát từ xa, nhưng đợi mấy ngày sau, phát hiện không có động tĩnh gì khác lạ, dần dần có một ít tu sĩ to gan chịu không nổi dụ hoặc, liền mời mấy tu sĩ khác tạo thành đội ngũ, tiêu phí trọn vẹn thời gian bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc dùng pháp khí ở trên vị trí kết giới yếu mở ra được một lối đi nhỏ để tiến vào thăm dò.
Có người dẫn đầu, lại thật sự tìm được không ít kỳ trân dị bảo từ bên trong Ly Hận Thiên, chứng minh lời đồn đại không phải giả, người tranh nhau bắt chước cũng dần dần nhiều hơn.
"Thấy không?"
Trong núi, lá hình răng cưa rụng xuống che kín con đường nhỏ, mắt tu sĩ mặc đạo bào màu lam đậm sáng lên, cẩn thận từng li từng tí tiến đến gần một cái cây ven đường, ngón tay mang theo bao tay kim ti (tơ vàng), từ trên cành cây vân vê kéo xuống một cái kén màu trắng bạc.
Hai mắt hắn tỏa sáng: "Đây là Vấn Hoa Điệp đã tuyệt tích hơn năm trăm năm, sau khi phơi khô kén của nó thì mài thành bột phấn, mỗi lần lúc bế quan trộn lẫn vào trong hương an thần, có thể tĩnh khí ngưng thần, để phòng tẩu hỏa nhập ma. Đồ tốt!"
Đối với người tu đạo mà nói, tẩu hỏa nhập ma là một vấn đề lớn trong quá trình luyện công, nếu như Vấn Hoa Điệp thật sự có công hiệu như thế, vậy quả thật có thể được coi là kỳ trân hiếm thấy.
Đáng tiếc, một cái kén chỉ to bằng hạt đậu tương, quá không đủ dùng. Đám người nghe tu sĩ áo lam nói liền vội vã nhao nhao tìm kiếm ở xung quanh.
Đường núi chật hẹp, hai bên trái phải mọc đầy những bụi cây có gai hình dạng cổ quái, bốn phía sương mù tím phiêu đãng.
Bên trong bầu không khí như thế này, ngay cả ánh nắng mặt trời nhợt nhạt cũng đều có ba phần quỷ dị. Nó xuyên thấu qua khe hở của cây, chiết xạ xuống lớp sương mù màu tím, sau đó trở thành những điểm sáng tím nhạt mê ly.
Nơi xa bóng đen lắc lư, ẩn ẩn còn có tiếng gào thét của ma thú không biết tên truyền đến.
Đám người dần dần từng bước xâm nhập vào sâu bên trong rừng.
Cao Tú Lâm đứng tại chỗ chậm chạp không động. Mặc dù đám bằng hữu đi cùng đều đang hưng phấn không thôi, tầm bảo tìm đến khí thế ngất trời, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy run sợ, ngay cả một bước cũng không dám đi loạn.
"Làm gì vậy?" Thình lình, một tên nam tử đi tới đẩy Cao Tú Lâm một cái, nói: "Ngươi muốn trơ mắt nhìn người khác chiếm hết tiện nghi? Còn không mau tìm!"
Nam tử này là người của Đạo tông, tên là Vạn Du. Trước đó không lâu, Cao Tú Lâm trong một lần trừ ma đã quen biết đối phương, lần này cũng là bị đối phương cứng rắn kéo tới đây.
"Vạn huynh." Hắn bất an nói: "Nơi này dù sao cũng là lãnh địa của Bội Thương Ma Quân, nghe nói y trời sinh tính tình tàn bạo thị sát, ngộ nhỡ nếu như y thật sự sống lại, phát hiện chúng ta, vậy, vậy chẳng phải là..."
Vạn Du xem thường, cười nói: "Huynh đệ, cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi muốn làm đại sự, lo trước lo sau như này là không thể được đâu! Chớ quên, năm đó quyết chiến với Bội Thương Ma Quân thế nhưng là Minh Thánh lão nhân gia người. Ma đầu kia xem như lợi hại hơn nữa thì có thể chiếm được tiện nghi gì chứ?"
Giọng Vạn Du mang theo sự trấn an: "Chỉ sợ căn bản là phục sinh không thành. Coi như thành, tất nhiên ma lực cũng sẽ suy yếu, nếu không thì kết giới này như thế nào dễ dàng bị chúng ta đánh vỡ như vậy? Tóm lại, đã tiến vào thì đây cũng là cơ hội khó có được, ngươi phải nắm chắc lấy."
Cao Tú Lâm nhìn một chút túi vải bố Vạn Du mang theo trong tay, lúc này nó đã được nhét căng phồng, thầm nghĩ: "Bảo ta nắm chắc lấy, ngươi cái gì cũng không biết, cứ thấy tốt thì lấy sao?"
Bội Thương Ma Quân ăn thiệt trong tay Minh Thánh, không phải là bởi vì pháp lực của y thấp, mà bởi vì người kia là Minh Thánh!
Coi như hai người này công lực bị suy yếu hao tổn, thì đó cũng vẫn là độ cao cả đời này bọn hắn đều phải ngưỡng vọng, sao dám khinh thường như thế!
Cảnh vật xung quanh quỷ dị, kỳ trân khắp nơi, nhưng Cao Tú Lâm đã sinh lòng hối hận, chỉ hận mình trước đó không thể vượt qua dụ hoặc, nhất thời nổi lên tham niệm, cho nên giờ muốn quay đầu đã không kịp.
Nhưng hắn cũng không dám một mình quay lại đường cũ, đơn phương rời đi. Loại địa phương quỷ dị như này, lạc đàn chẳng khác nào tử vong.
Ngay tại lúc người người đều khí thế ngất trời, đột nhiên ở nơi cách đó không xa truyền đến một tiếng chói tai.
Nơi thanh âm phát ra mặc dù cách bọn hắn cả một khoảng cách, nhưng tiếng kêu này thật sự là quá thảm rồi. Lại còn thình lình phát ra, đem tất cả mọi người dọa đến suýt đứng tim.
Cao Tú Lâm chỉ cảm thấy tình huống mình vẫn luôn lo lắng đã trở thành hiện thực, rốt cuộc đã có chuyện xảy ra. Hắn khẩn trương nắm chặt chuôi kiếm của mình, hoảng sợ nói: "Thế nào? Là ai?"
Có người nói: "Nghe giống như là Bách Lý sư huynh của Thất Độc môn, đi qua nhìn một chút!"
Bọn hắn suy đoán có thể đối phương gặp phải ma thú gì đó, lập tức có người vội vàng lấy ra binh khí pháp khí trước đó đã chuẩn bị tốt, vội vàng hướng phía nơi truyền đến tiếng thét chói tai đi đến. Cũng có người thừa cơ hội này liều mạng lục tìm bảo bối, giả vờ không nghe thấy.
Kết quả đuổi tới nơi, vừa nhìn liền có không ít người sững sờ.
Căn bản không phải có ma thú hung tàn trong tưởng tượng, mà là một đám tu sĩ đang đánh lẫn nhau.
Trên bãi đất trống có khoảng hơn hai mươi người cầm binh khí trong tay, chiến đấu vô cùng ác liệt, dưới đất chất đống bảy tám bộ thi thể.
Trong đó có vị "Bách Lý sư huynh" vừa rồi gào thét rất thảm, chỉ thấy hắn đang sống mà bị chém thành hai đoạn, tử trạng rất thảm, hai mắt trợn tròn.
Đám người thấy thế tất cả đều giật mình dừng lại bước chân. Vạn Du phân biệt một lát, chỉ thấy một phương đánh nhau, tất cả đều mặc đoản đả* màu nâu, trong tay cầm trường tiên, hiển nhiên xuất thân từ cùng một môn phái. Bọn hắn người đông thế mạnh, phối hợp lại tốt, giờ phút này đang chiếm thế thượng phong.
Hắn suy nghĩ rất nhanh, cao giọng nói: "Bên kia là đạo hữu của Thường Sơn phái sao? Xin hỏi các vị vì sao lại chém gϊếŧ lẫn nhau?"
Tiếng binh khí linh lực va vào giao không ngừng, có người nhìn thấy đám người Vạn Du tới, thoáng chần chờ giây lát, ngay sau đó vậy mà ra tay càng thêm tàn nhẫn, căn bản không để ý tới câu hỏi của bọn hắn.
Cao Tú Lâm cũng nhíu mày, rút kiếm ra nói: "Các vị! Nơi này không phải nơi quyết đấu tầm thường, bên trong Ma vực nhiều điều cổ quái khó lường, lúc chúng ta tiến vào đều là cẩn thận từng li từng tí, các ngươi náo ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ kinh động đến mười tám sát tinh sao?"
"Mười tám sát tinh" mà Cao Tú Lâm nhắc tới chính là chỉ mười tám vị Đại tướng dưới trướng Bội Thương Ma Quân. Từng người đều là đại ma đầu nổi danh hiếm thấy, danh hào nói ra có thể dọa trẻ con không dám khóc quấy.
Chỉ có điều, lúc không bị Ma Quân triệu hoán, những người này hơn phân nửa sẽ không thành thành thật thật ngây người trong Ly Hận Thiên. Huống chi bọn hắn giờ phút này chỉ hoạt động ở vòng ngoài, chưa dám thật sự xâm nhập vào trong, cho nên chưa có xung đột chính diện với nhân vật lợi hại gì của Ma tộc.
Nhưng nếu tiếp tục đánh, hấp dẫn sự chú ý của ai đó tìm đến, vậy thì không biết trước được.
Câu nói này của Cao Tú Lâm quả nhiên đạt được chút hiệu quả, có mấy người chần chờ, thế công liền chậm lại.
Có một nữ tử mặc áo trắng nhân cơ hội này ra sức bức lui đối thủ mấy kiếm, lớn tiếng nói: "Ta không phải người của Thường Sơn phái! Môn phái của bọn hắn đến chậm, lại trông thấy tu sĩ khác lấy được bảo vật nên nóng mắt, liền chuyên môn để ý những đội ngũ ít người mà công kích, ý đồ gϊếŧ người đoạt bảo! Quả thực là ngay cả súc sinh đều..."
Nàng ta chưa kịp nói xong, giọng nói đã bị chặn lại. Một đầu trường tiên đen kịt từ bên cạnh vung tới, lập tức siết chặt cổ nữ tu, khiến nàng ta ngạt thở mất mạng tại chỗ.
Cao Tú Lâm nhận ra, người đích thân động thủ gϊếŧ người là chưởng môn Thường Sơn phái, Triệu Định Quyền.
Hắn âm u cười nói: "Được làm vua thua làm giặc, lý lẽ đương nhiên, có gì mà chỉ trích? Các vị nếu là người quang minh, cũng sẽ không xuất hiện tại địa phương này."
Vạn Du cả giận nói: "Nhưng chúng ta không hại tính mạng người khác! Quý phái làm việc tàn nhẫn như vậy, không sợ truyền ra giang hồ bị người ta khinh bỉ chê cười sao?!"
Triệu Định Quyền âm hiểm cười nói: "Vậy...không truyền ra ngoài, không phải được rồi ư?"
Hắn nói xong liền giơ tay ra hiệu, xung quanh có tiếng động vang lên, trong rừng đột nhiên xuất hiện mấy tấm lưới lớn kết đầy gai ngược, vây mọi người vào giữa.
Cao Tú Lâm sợ hãi gần chết, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Hắn tuyệt không ngờ rằng, nguy hiểm vừa rồi mới lo lắng, vậy mà nhanh như vậy đã xảy ra. Càng đáng châm chọc hơn là, nguy hiểm không phải đến từ phía Ma tộc, kẻ định của bọn hắn, mà là xuất phát từ cái bọn hắn vẫn luôn gọi là "nhân sĩ chính đạo".
Vạn Du lộ ra vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn tức giận, một bên cầm kiếm dùng sức chém lên tấm lưới lớn, một bên nổi giận nói: "Các ngươi vậy mà đã sớm chuẩn bị, muốn gϊếŧ người diệt khẩu!"
Thường Sơn phái cũng không phải là đại môn phái có thực lực hùng hậu gì, lần này chỉ sợ đã dốc hết tất cả tiền vốn. Mấy tấm lưới lớn này không biết làm từ thứ gì, vậy mà chặt mãi không dứt.
Triệu Định Quyền chỉ huy đệ tử dưới tay tiến lên vây công, ngồi nhìn mưu kế đạt thành, bản thân lại không cần phải vất vả xâm nhập vào sâu trong tìm kiếm liền có được nhiều bảo bối như vậy, không kìm nổi đắc ý trong lòng, tự cảm thấy bản thân mình nhìn xa trông rộng, vô cùng anh minh.
Hắn ha ha cười nói: "Có gì không thể chứ?"
"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Tiếng cười của hắn vọng lại trong núi rừng và sương mù màu tím, dư âm quanh quẩn không dứt, một đợt tiếp một đợt hướng nơi xa truyền đi, lặp đi lặp lại khiến người nghe hơi choáng đầu hoa mắt.
Có tên đệ tử Thường Sơn phái nghe không nổi nữa, nói khẽ: "Chưởng môn sư huynh, ta biết huynh vui vẻ, thế nhưng cười vài tiếng là được rồi. Còn cái pháp cười gì đó, nhỡ một lát nữa thật sự hấp dẫn người của Ma tộc tới, e rằng chúng ta chống đỡ không được đâu!"
Sắc mặt Triệu Định Quyền hơi biến, cũng có chút hoảng, thấp giọng nói: "Miệng ta đều đã đóng lại, con mắt nào của ngươi trông thấy là ta cười!"
Tên đệ tử kia lúc này mới kịp phản ứng, không khỏi cả kinh nói: "Không phải huynh, vậy..."
Hắn nghĩ tới một loại khả năng nào đó, mắt lộ ra sự hoảng sợ, mặt xanh mét, đột nhiên cũng ngậm chặt miệng lại. Người xung quanh hai mặt nhìn nhau, cảm giác sợ hãi cực độ từ đáy lòng tự nhiên sinh ra.
Tiếng cười không dứt, điên cuồng khuếch đại, quanh quẩn ở đỉnh đầu mọi người, như là sét chọc xuyên trời, sấm đánh vang vọng, chấn động đến mức cả phiến trời dường như lung lay sắp đổ.
Sương mù tím chợt tụ chợt tán, cây cối vặn vẹo lung lay, bùn đất dưới chân văng tung tóe, từ bên trong khe nứt, ngọn lửa hừng hực phun lên từng chùm lửa nóng đốt người, vô số trân bảo trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Hoàn cảnh xung quanh đảo mắt liền trở nên ác liệt đáng sợ, mọi người thân bị vây ở giữa, càng khổ không thể tả, còn bị tiếng cười chấn động làm cho đầu đau muốn nứt.
Có không ít người chân đứng không vững, thống khổ ngã xuống mặt đất, bịt lấy lỗ tai cuộn mình thành một đoàn.
Triệu Định Quyền làm chưởng môn, miễn cưỡng còn có thể vịn thân cây đứng vững, nhưng sắc mặt sớm đã trắng bệch như tờ giấy.
Hắn hốt hoảng nhìn ngó tứ phương, thì thào nói nhỏ: "Bội Thương... Ma Quân?"
"Bổn tọa từ trước đến nay rất thưởng thức người có ánh mắt, nhưng cũng rất chán ghét người không biết tự hiểu lấy mình."
Rốt cuộc tiếng cười cũng dừng, một giọng nói lạnh lùng từ xa truyền đến.
"Tới cửa làm tặc, còn ở trước mặt chủ nhà đánh nhau, chư vị đúng là không để bổn tọa vào mắt!"
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, giọng nói của vị đại ma đầu trong truyền thuyết không già nua cũng không trầm hậu, ngược lại âm vang du dương, lờ mờ hàm chứa ngạo khí và thanh cuồng của thiếu niên sáng sủa.
Nhưng dù vậy, cỗ trầm lãnh u ám cùng uy áp mang theo máu tanh lại hoàn toàn không thể làm ngơ. Nó nặng nề đặt ở đầu vai, phảng phất như khí tức tử vong trực tiếp được mang ra từ phía dưới Địa Ngục Ma Uyên, khiến mỗi một người đều không có sức giãy dụa, cũng tại thời khắc này ý thức được rõ ràng Ma Quân đáng sợ nhường nào.
Chân nhân không hề lộ diện, vậy mà đã bị áp chế đến tình trạng như này... Không được, bọn hắn cũng không thể ngồi chờ chết!
Vạn Du thấp giọng nói: "Tại sao y không lộ diện, có phải còn chưa có thực thể hay không? Chúng ta nhân cơ hội này..."
Cao Tú Lâm phút chốc ngắt lời hắn: "Vạn đại ca, ngươi nhìn..."
Vạn Du cũng nghe thấy xung quanh truyền đến một trận tiếng vang xào xạc, mặt biến sắc, hướng bốn phía nhìn quanh, chỉ thấy bên trong sương mù tím có từng đội ma binh ma tướng đi ra, vây bọn hắn vào giữa.
Thuận theo bị ép tiến vào trong vòng vây còn có không ít tu sĩ lúc đầu ở nơi khác thu thập bảo vật, từng người sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên cũng vừa bị tiếng cười to chấn cho nội thương.
Không biết có phải là ảo giác của bọn hắn hay không, tuy Ma Quân đã tóm gọn cả bọn, nhưng lại như đang chờ cái gì đó mà không vội xử trí, chỉ không nhanh không chậm trêu đùa.
Một đám tu sĩ giống như gà vịt đợi làm thịt bị tướng sĩ Ma tộc vẻ mặt cứng nhắc và ánh mắt lạnh tanh vây lại ở giữa, tiến thối lưỡng nan, mặt như màu đất.
Có người quyết tâm liều mạng, nghĩ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, thế là cao giọng hỏi: "Xin hỏi Ma Quân, ngài đây là có ý gì?"
Hắn vốn tích góp dũng khí toàn thân lại mới dám lên tiếng hỏi, nhưng vừa hỏi ra, đáp lại chỉ là sự tĩnh mịch.
Bội Thương Ma Quân bên kia im lặng không nói, người kia lại cảm thấy ở chỗ tối dường như có ánh mắt đang đánh giá mình, chợt cảm thấy rợn tóc gáy, toàn thân run run.
Một khắc sau, Bội Thương Ma Quân như nhớ ra gì đó, nói: "A, ta biết rồi, các hạ chính là 'Vũ Hận Phong Sầu' Quan Tái Phi. Ừm, cái tên thật vang dội, nhưng bản tọa nhìn ngươi, cho dù là tối ngày cài trâm hoa trên tóc, cũng chưa chắc có thể tranh vị trí thứ nhất. Gϊếŧ được ca ca, nhưng phía sau vẫn còn các huynh đệ khác, cũng chỉ tốn công vô ích."
Cái danh "Vũ Hận Phong Sầu" là lấy trong câu "Niên niên lãm đoạn, vũ hận phong sầu" của Tân Khí Tật 《Liễu Sáo Thanh》, bên trong còn một câu cuối là "Kim dạ trâm hoa, tha niên đệ nhất, ngọc điện đông đầu".
Thế nhân đều nói Ma Quân hung thần ác sát, là đại ma đầu ăn tươi nuốt ống, nhưng nay nghe cách hắn nói năng, vậy mà ngoài ý muốn rất văn nhã, còn mang theo nửa phần chua xót của thư sinh, miệng lưỡi ngược lại vô cùng cay nghiệt.
Quan Tái Phi tuy là nam tử nhưng bình thường thích bôi son trát phấn, hết lần này đến lần khác tối kỵ nhất người khác nhắc tới chuyện này của hắn.
Dung Vọng lại không thèm để tâm, trực tiếp đâm một nhát vào nỗi đau của hắn. Quan Tái Phi vốn nên giận dữ, nhưng hắn nghe được câu sau của đối phương, sắc mặt trong phút chốc thay đổi.
——Tên ma đầu này vậy mà lại nói toạc ra chuyện hắn mấy năm trước ám hại huynh trưởng kết nghĩa!
Người đứng bên cạnh Quan Tái Phi mạnh mẽ quay đầu, chỉ vào hắn giận dữ hỏi: "Đại ca là bị ngươi hại chết?"
Dung Vọng lại nhàn nhã nói tiếp: "Thẩm Linh Cát, ngươi là huynh đệ kết nghĩa của Quan Tái Phi, người Thẩm gia Giang Nam. Hừ, vội vã đến Ly Hận Thiên của ta tầm bảo như vậy, lẽ nào mạng người được giấu bên dưới mấy sản nghiệp của Thẩm gia lấp không nổi nữa rồi? Còn có vị Triệu chưởng môn Triệu Định Quyền, trên thân kiếm còn đang nhỏ máu, thế nhưng lại làm ra vẻ giả nhân giả nghĩa, nhìn thì là người xuất gia thanh tâm quả dục, thực chất lại lén lút tɦôиɠ ɖâʍ với môn hạ đệ tử."
Thẩm Linh Cát một khắc trước còn làm ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt với Quan Tái Phi, không nghĩ tới đảo mắt bí mật của mình cũng bị Dung Vọng chỉ ra rõ ràng.
Hắn sợ hãi biến sắc, đảo mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện sắc mặt người xung quanh đều trắng bệch, nơm nớp lo sợ, thái độ rất e ngại.
Gặp quỷ, Ma Quân nhiều năm chưa trở lại nhân thế, không biết làm sao lại biết rõ sự tình của bọn hắn như vậy!
Lăn lộn trên giang hồ, quan trọng nhất chính là danh vọng và địa vị. Nếu như tùy ý để Ma Quân đem từng chuyện xấu của mình bóc trần trước mặt mọi người, còn không bằng lập tức chết đi cho thống khoái.
Trong lòng Triệu Định Quyền quyết tâm, dứt khoát thừa dịp mọi người không chú ý, cổ tay khẽ lật, từ trong tay áo hắn bay ra vài điểm hàn mang, lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng tới chỗ truyền ra giọng nói của Dung Vọng.
Đầu của ngân châm giấu trong tay áo Triệu Định Quyền có chứa kịch độc, nó đối với người tu đạo bình thường thì vô dụng, nhưng lại chuyên môn dùng để khắc chế ma vật. Lúc dùng vô thanh vô tức, rất khó phát giác, là đồ vật bảo mệnh Triệu Định Quyền cố ý giữ lại.
Mà giờ khắc này hắn nhận thấy, nếu lại để cho vị Ma Quân này nói tiếp, chỉ sợ toàn bộ thể diện của hắn đều mất hết. Cho dù sau này còn sống đi ra ngoài, cũng không còn mặt mũi gặp người. Vì vậy cắn răng bất chất, dứt khoát đọ sức với Ma Quân một trận.
Mắt thấy ám khí đã bắn ra, đối phương dường như không hề phát giác, Triệu Định Quyền mừng thầm trong lòng, lúc nghĩ kế đã thành, chợt cảm thấy mi tâm tê rần.
Ngay sau đó, hai mắt, cổ họng, đồng thời truyền đến cơn đau nhói.
Triệu Định Quyền há to miệng, nhưng bởi vì cổ họng bị đâm nên một chút thanh âm cũng khó mà phát ra.
Một tên đệ tử Thường Sơn phái đứng bên cạnh hắn, trong lúc vô tình hơi quay đầu, cảm thấy có điểm không thích hợp, liền hướng về Triệu Định Quyền thấp giọng hỏi: "Chưởng môn, ngài làm sao vậy?"
Triệu Định Quyền chỉ há to miệng không đáp, trong mắt chậm rãi chảy ra hai đường huyết lệ.
Tên đệ tử rốt cuộc ý thức được không đúng, kinh hãi mở to hai mắt nhìn, thất thanh hô: "Chưởng môn!"
Tiếng hô lập tức hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ người xung quanh, lúc này mọi người mới nhao nhao liếc mắt nhìn, phát hiện trên mặt Triệu Định Quyền cắm mấy cây ngân châm, cả người thẳng đờ ngã ngửa ra sau.
Sau chốc lát im lặng, rốt cuộc có người gan lớn tiến lên một bước, thử dò xét hơi thở của hắn, hoảng sợ phát hiện, đối phương vậy mà đã chết!
Mặc kệ nhân phẩm của hắn thối nát như thế nào, dù sao cũng là chưởng môn một môn phái. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Thường Sơn phái lập tức loạn. Có tên đệ tử liều lĩnh tiến đến rút cây ngân châm trên mặt Triệu Định Quyền xuống, cẩn thận xem xét, không khỏi bật thốt lên: "Cái này, đây không phải ám khí phòng thân của Chưởng môn sao?"
Triệu Định Quyền tự nhiên không có khả năng tự gϊếŧ mình, lời tên đệ tử kia vừa thốt ra, đã có người tâm tư nhạy bén đoán ra được nguyên nhân. Hừ, hơn phân nửa là hắn (TĐQ) không biết tự lượng sức mình, đánh lén Ma Quân không thành, ngược lại bị gϊếŧ ngược.
Đáng sợ là, toàn bộ quá trình vậy mà vô thanh vô tức diễn ra, cho dù là người cách bọn họ gần nhất cũng đều không có chút phát giác nào.
Bội Thương Ma Quân quả nhiên như lời đồn đãi, không hề lưu tình, giơ tay lên liền gϊếŧ Chưởng môn một phái. Nếu như bọn hắn không liên hợp lại liều mình một phen, chỉ sợ hôm nay toàn quân bị diệt!
Bình luận truyện