Toàn Năng Khí Thiếu
Chương 36: Không cần thẹn thùng
- Ha ha, đúng vậy. Tinh nhi, Tần tiên sinh tới xem bệnh cho cháu.
Chu Vân Phong yêu thương nhìn cháu gái, bảo nữ giúp việc đẩy xe lui xuống, tự mình đẩy xe lăn tới trước mặt Tần Xuyên.
- Thoạt nhìn thì tuổi của bác sĩ Tần còn nhỏ hơn cả em gái tôi, có thể khiến ông nội xem trọng như vậy nhất định là y thuật vô cùng cao minh.
Chu Phương Tinh mỉm cười nói.
Khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Tần Xuyên phát hiện so với em gái cô thì dáng người Chu Phương Tinh đầy đặn hơn một chút.
Bởi vì bên trong bề ngoài thanh nhã hay vì hơn mười năm sinh hoạt trên xe lăn đã khiến cái đẹp của cô có phần bệnh tật, khiến người khác thương tiếc.
- Y thuật cũng chỉ là thứ phụ, dù sao từ trước tới nay tôi dựa vào khuôn mặt ăn cơm, lớn lên đẹp trai mới là mấu chốt.
Tần Xuyên sờ sờ mái tóc ngắn của mình.
Chu Phương Tình vẫn cười tự nhiên:
- Còn tưởng bác sĩ Tần là người cẩn thận đứng đắn, không ngờ miệng lưỡi trơn tru như vậy.
- Miệng lưỡi tôi có trơn tru hay không, Chu tiểu thư chưa từng thử qua xin chớ nói lung tung.
Tần Xuyên nghiêm trang nói.
Chu Phương Tinh đỏ mặt, người con trai này quá biết tán dóc rồi.
Cô suốt ngày ở trong nhà, nhiều nhất cũng chỉ tới trường đại học dạy vài tiết, người con trai nào gặp cô lại không tỏ vẻ nho nhã, lần đầu tiên gặp người không biết xấu hổ như Tần Xuyên.
Mà Chu Thanh Sơn đứng một bên cảm thấy không vui nhíu mày, cảm thấy miệng lưỡi Tần Xuyên quá nhố nhăng.
- Bác sĩ Tần, cậu tới đây để xem bệnh, những lời này e là không quá hợp.
Chu Vân Phong cũng không biết nói gì với vị tiểu sư thúc tổ này, theo bối phận mà nói, Tần Xuyên là thái thái sư thúc tổ của Chu Phương Tinh, tương đương với lão tổ tông, vậy mà còn có lòng dạ trêu đùa như vậy.
Nhưng ông không thể phê bình sư thúc đổ, đành gượng cười nói:
- Tần tiên sinh, nếu không bắt đầu xem bệnh đi?
- Ai nha, đùa một chút có thể tiêu trừ cảm xúc khẩn trương của người bệnh, tôi là người xằng bậy như vậy sao? Đến giờ tôi vẫn là xử nam thủ thân như ngọc!
Tần Xuyên vỗ bả vai Chu Thanh Sơn gần đó, cười ha ha, còn sắc mặt Chu Thanh Sơn sắp chuyển đen.
Chu Phương Tinh thì đỏ mặt, đôi mắt dễ thương chớp chớp nhìn Tần Xuyên. Người trẻ tuổi này thực sự rất khác những công tử ca trong gia tộc.
Phải biết người trẻ tuổi khi thấy Chu Thanh Sơn đều rất cung kính, ai dám không biết lớn nhỏ mà vỗ bả vai Chu Thanh Sơn như vậy.
Cũng không biết hắn có thực học hay không, nếu như chỉ có chút mồm miệng như vậy mà không có bản lãnh gì, vậy chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi.
- Hừ, vậy bác sĩ Tần cũng nên bắt đầu đi.
Chu Thanh Sơn cố nén cơn giận.
Tần Xuyên cười gật đầu, cúi người xuống, một tay tóm lấy mép váy của Chu Phương Tinh, làm bộ muốn nhấc váy lên…
- A…
Chu Phương Tinh không khỏi thét lên, vội vàng đưa tay ngăn cản.
Chu Thanh Sơn cũng tức giận, nói lớn:
- Cậu muốn làm gì vậy?
Đứng trước mặt cha ruột mà cậu ta cũng dám nhấc váy của con gái cưng của y?!
Ngay cả Chu Vân Phong cũng giật bắn mình, tiểu tổ tông này đang muốn làm gì vậy? Cho dù vừa ý cháu gái ông cũng không cần gấp như vậy nha?!
Tần Xuyên vô tội ngẩng đầu nhìn họ:
- Còn có thể làm gì sao? Tôi cũng cần phải kiểm tra chứ. Trên đường tôi đã xem qua bệnh án và kết quả kiểm tra rồi, đúng là cơ bắp thân dưới héo rút, nhưng tôi cảm thấy đây không giống như cơ bắp héo rút bình thường.
Nguyên nhân bệnh cụ thể, tôi cần dùng chân khí kiểm tra qua kinh mạch nửa thân dưới của Chu tiểu thư mới có thể phán đoán…
- Chân khí? Cậu có chân khí?
Chu Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Chu Vân Phong giật mình:
- Đúng vậy, Tần tiên sinh là võ giả Hậu Thiên, có thể dùng chân khí và châm cứu để trị liệu. Hôm qua cha đã tận mắt chứng kiến cậu ấy dùng chân khí và châm cứu để cứu sống Ôn Văn Viễn.
- Cái gì? Ôn lão của Đằng Long hội?
Sắc mặt của Chu Thanh Sơn trở nên trịnh trọng.
Chu Phương Tinh cũng rất kinh ngạc, đây là lần đầu cô gặp võ giả Hậu Thiên trẻ tuổi như vậy, xem ra đúng là Tần Xuyên có vài phần năng lực.
- Rốt cục các người có cho tôi nhấc váy lên không? Nếu cách một lớp váy, hoặc là chân khí phá hỏng váy, hoặc là vị trí huyệt có độ lệch, khi đó tôi cũng mặc kệ.
Trong lòng Tần Xuyên không thoải mái, quá coi thường người rồi!
Chính mình đẹp trai như vậy, muốn sờ đùi con gái thì vô số cô gái xếp hàng chờ, cần dùng thủ đoạn xấu xa vậy sao?
- Vậy… Không bằng tiến vào phòng ngủ đã, ở bên ngoài không quá phù hợp. Tinh nhi thấy sao hả?
Chu Thanh Sơn hỏi thăm ý kiến con gái.
Chu Phương Tinh nhếch bờ môi đỏ mọng, gật đầu:
- Con không có ý kiến…
Mọi người đi tới trong khuê phòng của Chu Phương Tinh. Giống như dung mạo khí chất của cô, trong phòng Chu Phương Tinh cũng được trang trí phong cách cổ trang nhã, nói đây là phòng ngủ nhưng hắn thấy giống thư phòng hắn.
Chu Thanh Sơn đỡ con gái ngồi lên giường, vẻ mặt mất tự nhiên nói:
- Bác sĩ Tần, làm phiền cậu rồi.
Tần Xuyên không nói hai lời, đưa tay vén váy Chu Phương Tinh lên.
Đôi chân hoàn mỹ không tỳ vết của cô lộ ra trước mắt Tần Xuyên.
Tuy rằng đã hơn 10 năm sống trên xe năm, hơn nữa có bệnh cơ bắp héo rút, nhưng Chu gia tài lực sung túc, luôn có nhân viên chăm sóc và giúp việc nữ mỗi ngày dùng tay vận động các cơ bắp cho Chu Phương Tinh.
Cho nên hai chân Chu Phương Tinh không tính là khỏe mạnh, nhưng cũng không có hiện tượng teo nhỏ.
Tần Xuyên nhìn thoáng qua, hai tay sờ lên, cảm giác bóng mịn, non mềm.
Lại thêm nguyên nhân góc độ, hắn đã có thể nhìn thấy quần lót bằng lụa trắng của Chu Phương Tinh, càng thêm hấp dẫn hơn.
Nửa người dưới của Chu Phương Tinh không có tri giác, cho nên cũng không biết bị sờ có mùi vị như nào, nhưng dù sao cũng là hoàng hoa khuê nữ, lần đầu tiên tiếp xúc với con trai như vậy khiến cô ngượng ngùng quay đầu, khuôn mặt đỏ ửng.
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn cũng thấy xấu hổ, đều quay lưng đi, không nhìn quá trình diễn ra.
Tần Xuyên khu trừ tạp niệm trong đầu, hai tan phóng ra từng tia chân khí, thăm dò mấy kinh mạch quan trọng của Chu Phương Tinh.
Tuy nói võ giả có chân khí không nhiều lắm, nhưng với tài lực của Chu gia, muốn mời thì vẫn có thể mời được.
Có chân khí lại hiểu được vận dụng chân khí để chữa bệnh thì rất hiếm có.
Chuyện này cần phải là Trung y có y đạo cao thâm mới có thể vận dụng thỏa đáng, nếu không rất có thể sẽ khiến người bệnh bị thương.
Trong thời gian ngắn phòng ngủ trở nên an tĩnh, Tần Xuyên không nói một nơi, hào khí có chút cổ quái.
Lúc bắt đầu Chu Phương Tinh có chút ngượng ngùng, giờ dần quay đầu lại. Khi nhìn thấy thần sắc của Tần Xuyên, cô không khởi ngẩn người…
Hai mắt sáng quắc có thần, lộ ra vẻ tập trung, chuyên chú, nghiêm cẩn, thỉnh thoảng lại nhíu mày tăng thêm mị lực đàn ông.
Dáng vẻ Tần Xuyên vốn khá tốt, một khi biểu lộ lạnh lùng càng có thể lộ ra khí chất thần bí của hắn.
Chu Phương Tinh nhìn chằm chằm vào, có chút si ngốc. Tần Xuyên hiện giờ so với Tần Xuyên cười cười đùa đùa khi trước như là hai người khác nhau vậy!
Rốt cục đâu mới là dáng vẻ chân thật của hắn? Cô thầm nghĩ.
Đã qua hồi lâu, Tần Xuyên buông hai cánh tay ra, ngẩng đầu, đúng lúc tiếp xúc với ánh mắt của Chu Phương Tinh, ánh mắt tiếp xúc nhau.
Cô sửng sốt một chút, bừng tỉnh lại, bối rối rời ánh mắt đi, cắn chặt môi.
Xấu hổ chết mất, chính mình lại nhìn một người con trai tới mê mẩn!
Tần Xuyên lại khôi phục nụ cười đắc ý:
- Không cần thẹn thùng, tôi biết tôi rất tuấn tú. Nhiều khi soi gương hai mắt tôi đều sáng lên, cho nên tôi hiểu được…
- Không… không phải, bác sĩ Tần đừng nói đùa.
Hai má Chu Phương Tinh nóng rát, nói năng lộn xộn.
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn xoay người lại, nghe có chút không hiểu, không biết chuyện gì xảy ra.
- Tần tiên sinh, kết quả kiểm tra như nào?
Chu Vân Phong sốt ruột hỏi.
Tần Xuyên đứng lên, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Chẩn đoán sơ bộ thì hẳn là trúng độc.
- Hả?
Ba người nhà họ Chu đều kinh hãi nhìn Tần Xuyên, chuyện này quá giật gân rồi?! Trúng độc?!
Chu Vân Phong yêu thương nhìn cháu gái, bảo nữ giúp việc đẩy xe lui xuống, tự mình đẩy xe lăn tới trước mặt Tần Xuyên.
- Thoạt nhìn thì tuổi của bác sĩ Tần còn nhỏ hơn cả em gái tôi, có thể khiến ông nội xem trọng như vậy nhất định là y thuật vô cùng cao minh.
Chu Phương Tinh mỉm cười nói.
Khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Tần Xuyên phát hiện so với em gái cô thì dáng người Chu Phương Tinh đầy đặn hơn một chút.
Bởi vì bên trong bề ngoài thanh nhã hay vì hơn mười năm sinh hoạt trên xe lăn đã khiến cái đẹp của cô có phần bệnh tật, khiến người khác thương tiếc.
- Y thuật cũng chỉ là thứ phụ, dù sao từ trước tới nay tôi dựa vào khuôn mặt ăn cơm, lớn lên đẹp trai mới là mấu chốt.
Tần Xuyên sờ sờ mái tóc ngắn của mình.
Chu Phương Tình vẫn cười tự nhiên:
- Còn tưởng bác sĩ Tần là người cẩn thận đứng đắn, không ngờ miệng lưỡi trơn tru như vậy.
- Miệng lưỡi tôi có trơn tru hay không, Chu tiểu thư chưa từng thử qua xin chớ nói lung tung.
Tần Xuyên nghiêm trang nói.
Chu Phương Tinh đỏ mặt, người con trai này quá biết tán dóc rồi.
Cô suốt ngày ở trong nhà, nhiều nhất cũng chỉ tới trường đại học dạy vài tiết, người con trai nào gặp cô lại không tỏ vẻ nho nhã, lần đầu tiên gặp người không biết xấu hổ như Tần Xuyên.
Mà Chu Thanh Sơn đứng một bên cảm thấy không vui nhíu mày, cảm thấy miệng lưỡi Tần Xuyên quá nhố nhăng.
- Bác sĩ Tần, cậu tới đây để xem bệnh, những lời này e là không quá hợp.
Chu Vân Phong cũng không biết nói gì với vị tiểu sư thúc tổ này, theo bối phận mà nói, Tần Xuyên là thái thái sư thúc tổ của Chu Phương Tinh, tương đương với lão tổ tông, vậy mà còn có lòng dạ trêu đùa như vậy.
Nhưng ông không thể phê bình sư thúc đổ, đành gượng cười nói:
- Tần tiên sinh, nếu không bắt đầu xem bệnh đi?
- Ai nha, đùa một chút có thể tiêu trừ cảm xúc khẩn trương của người bệnh, tôi là người xằng bậy như vậy sao? Đến giờ tôi vẫn là xử nam thủ thân như ngọc!
Tần Xuyên vỗ bả vai Chu Thanh Sơn gần đó, cười ha ha, còn sắc mặt Chu Thanh Sơn sắp chuyển đen.
Chu Phương Tinh thì đỏ mặt, đôi mắt dễ thương chớp chớp nhìn Tần Xuyên. Người trẻ tuổi này thực sự rất khác những công tử ca trong gia tộc.
Phải biết người trẻ tuổi khi thấy Chu Thanh Sơn đều rất cung kính, ai dám không biết lớn nhỏ mà vỗ bả vai Chu Thanh Sơn như vậy.
Cũng không biết hắn có thực học hay không, nếu như chỉ có chút mồm miệng như vậy mà không có bản lãnh gì, vậy chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi.
- Hừ, vậy bác sĩ Tần cũng nên bắt đầu đi.
Chu Thanh Sơn cố nén cơn giận.
Tần Xuyên cười gật đầu, cúi người xuống, một tay tóm lấy mép váy của Chu Phương Tinh, làm bộ muốn nhấc váy lên…
- A…
Chu Phương Tinh không khỏi thét lên, vội vàng đưa tay ngăn cản.
Chu Thanh Sơn cũng tức giận, nói lớn:
- Cậu muốn làm gì vậy?
Đứng trước mặt cha ruột mà cậu ta cũng dám nhấc váy của con gái cưng của y?!
Ngay cả Chu Vân Phong cũng giật bắn mình, tiểu tổ tông này đang muốn làm gì vậy? Cho dù vừa ý cháu gái ông cũng không cần gấp như vậy nha?!
Tần Xuyên vô tội ngẩng đầu nhìn họ:
- Còn có thể làm gì sao? Tôi cũng cần phải kiểm tra chứ. Trên đường tôi đã xem qua bệnh án và kết quả kiểm tra rồi, đúng là cơ bắp thân dưới héo rút, nhưng tôi cảm thấy đây không giống như cơ bắp héo rút bình thường.
Nguyên nhân bệnh cụ thể, tôi cần dùng chân khí kiểm tra qua kinh mạch nửa thân dưới của Chu tiểu thư mới có thể phán đoán…
- Chân khí? Cậu có chân khí?
Chu Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Chu Vân Phong giật mình:
- Đúng vậy, Tần tiên sinh là võ giả Hậu Thiên, có thể dùng chân khí và châm cứu để trị liệu. Hôm qua cha đã tận mắt chứng kiến cậu ấy dùng chân khí và châm cứu để cứu sống Ôn Văn Viễn.
- Cái gì? Ôn lão của Đằng Long hội?
Sắc mặt của Chu Thanh Sơn trở nên trịnh trọng.
Chu Phương Tinh cũng rất kinh ngạc, đây là lần đầu cô gặp võ giả Hậu Thiên trẻ tuổi như vậy, xem ra đúng là Tần Xuyên có vài phần năng lực.
- Rốt cục các người có cho tôi nhấc váy lên không? Nếu cách một lớp váy, hoặc là chân khí phá hỏng váy, hoặc là vị trí huyệt có độ lệch, khi đó tôi cũng mặc kệ.
Trong lòng Tần Xuyên không thoải mái, quá coi thường người rồi!
Chính mình đẹp trai như vậy, muốn sờ đùi con gái thì vô số cô gái xếp hàng chờ, cần dùng thủ đoạn xấu xa vậy sao?
- Vậy… Không bằng tiến vào phòng ngủ đã, ở bên ngoài không quá phù hợp. Tinh nhi thấy sao hả?
Chu Thanh Sơn hỏi thăm ý kiến con gái.
Chu Phương Tinh nhếch bờ môi đỏ mọng, gật đầu:
- Con không có ý kiến…
Mọi người đi tới trong khuê phòng của Chu Phương Tinh. Giống như dung mạo khí chất của cô, trong phòng Chu Phương Tinh cũng được trang trí phong cách cổ trang nhã, nói đây là phòng ngủ nhưng hắn thấy giống thư phòng hắn.
Chu Thanh Sơn đỡ con gái ngồi lên giường, vẻ mặt mất tự nhiên nói:
- Bác sĩ Tần, làm phiền cậu rồi.
Tần Xuyên không nói hai lời, đưa tay vén váy Chu Phương Tinh lên.
Đôi chân hoàn mỹ không tỳ vết của cô lộ ra trước mắt Tần Xuyên.
Tuy rằng đã hơn 10 năm sống trên xe năm, hơn nữa có bệnh cơ bắp héo rút, nhưng Chu gia tài lực sung túc, luôn có nhân viên chăm sóc và giúp việc nữ mỗi ngày dùng tay vận động các cơ bắp cho Chu Phương Tinh.
Cho nên hai chân Chu Phương Tinh không tính là khỏe mạnh, nhưng cũng không có hiện tượng teo nhỏ.
Tần Xuyên nhìn thoáng qua, hai tay sờ lên, cảm giác bóng mịn, non mềm.
Lại thêm nguyên nhân góc độ, hắn đã có thể nhìn thấy quần lót bằng lụa trắng của Chu Phương Tinh, càng thêm hấp dẫn hơn.
Nửa người dưới của Chu Phương Tinh không có tri giác, cho nên cũng không biết bị sờ có mùi vị như nào, nhưng dù sao cũng là hoàng hoa khuê nữ, lần đầu tiên tiếp xúc với con trai như vậy khiến cô ngượng ngùng quay đầu, khuôn mặt đỏ ửng.
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn cũng thấy xấu hổ, đều quay lưng đi, không nhìn quá trình diễn ra.
Tần Xuyên khu trừ tạp niệm trong đầu, hai tan phóng ra từng tia chân khí, thăm dò mấy kinh mạch quan trọng của Chu Phương Tinh.
Tuy nói võ giả có chân khí không nhiều lắm, nhưng với tài lực của Chu gia, muốn mời thì vẫn có thể mời được.
Có chân khí lại hiểu được vận dụng chân khí để chữa bệnh thì rất hiếm có.
Chuyện này cần phải là Trung y có y đạo cao thâm mới có thể vận dụng thỏa đáng, nếu không rất có thể sẽ khiến người bệnh bị thương.
Trong thời gian ngắn phòng ngủ trở nên an tĩnh, Tần Xuyên không nói một nơi, hào khí có chút cổ quái.
Lúc bắt đầu Chu Phương Tinh có chút ngượng ngùng, giờ dần quay đầu lại. Khi nhìn thấy thần sắc của Tần Xuyên, cô không khởi ngẩn người…
Hai mắt sáng quắc có thần, lộ ra vẻ tập trung, chuyên chú, nghiêm cẩn, thỉnh thoảng lại nhíu mày tăng thêm mị lực đàn ông.
Dáng vẻ Tần Xuyên vốn khá tốt, một khi biểu lộ lạnh lùng càng có thể lộ ra khí chất thần bí của hắn.
Chu Phương Tinh nhìn chằm chằm vào, có chút si ngốc. Tần Xuyên hiện giờ so với Tần Xuyên cười cười đùa đùa khi trước như là hai người khác nhau vậy!
Rốt cục đâu mới là dáng vẻ chân thật của hắn? Cô thầm nghĩ.
Đã qua hồi lâu, Tần Xuyên buông hai cánh tay ra, ngẩng đầu, đúng lúc tiếp xúc với ánh mắt của Chu Phương Tinh, ánh mắt tiếp xúc nhau.
Cô sửng sốt một chút, bừng tỉnh lại, bối rối rời ánh mắt đi, cắn chặt môi.
Xấu hổ chết mất, chính mình lại nhìn một người con trai tới mê mẩn!
Tần Xuyên lại khôi phục nụ cười đắc ý:
- Không cần thẹn thùng, tôi biết tôi rất tuấn tú. Nhiều khi soi gương hai mắt tôi đều sáng lên, cho nên tôi hiểu được…
- Không… không phải, bác sĩ Tần đừng nói đùa.
Hai má Chu Phương Tinh nóng rát, nói năng lộn xộn.
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn xoay người lại, nghe có chút không hiểu, không biết chuyện gì xảy ra.
- Tần tiên sinh, kết quả kiểm tra như nào?
Chu Vân Phong sốt ruột hỏi.
Tần Xuyên đứng lên, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Chẩn đoán sơ bộ thì hẳn là trúng độc.
- Hả?
Ba người nhà họ Chu đều kinh hãi nhìn Tần Xuyên, chuyện này quá giật gân rồi?! Trúng độc?!
Bình luận truyện